BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM
Chương 42 : Rượu vang Ăngju
Sau những tin gần như thất vọng về nhà Vua, tin đồn Ngài đã bình phục lại bắt đầu lan ra khắp chiến tuyến, và vì nhà Vua rất vội thân chinh tới vòng vây, người ta còn nói, cưỡi nổi ngựa là nhà vua lên đường ngay.
Trong khi đó, Hoàng đệ biết rằng sớm muộn gì ngài cũng bị mất chức tổng chỉ huy hoặc bởi Quận công Ănggulêm, hoặc ông Bassompirre hay Xkombéc đang tranh giành nhau chức ấy, nên Ngài không làm gì mấy, thường cứ mất hàng ngày trời vào những việc thăm dò, và không dám mở một trận đánh lớn để đuổi quân Anh khỏi đảo Rê, nơi chúng đang bao vây thành Saint-Martin và pháo đài Laprê, trong khi về phía mình, quân Pháp vây thành Rochelle.
D’ Artagnan như đã nói, trở nên điềm tĩnh hơn lúc bình thường, sau trận nguy hiểm đã qua, và khi mối nguy đã hình như tàn lụi – lúc đó chàng chỉ còn một điều lo lắng là không hề được tin tức gì về các bạn mình.
Nhưng, một buổi sáng đầu tháng mười một, tất cả đều được giải thích bằng một bức thư gửi từ Vilroa.
“Thưa ông D’ Artagnan.
Các ông Athos, Porthos, và Aramis, sau một bữa tiệc lớn tại chỗ tôi, đã quá vui và gây chuyện ầm ĩ khiến ông hiên binh của pháo đài, một người rất cứng rắn đã phạt cấm trại họ mấy ngày.
Nhưng tôi phải hoàn tất lệnh của mấy ông trao cho tôi là gửi đến ông một tá chai vang Ăngju của tôi mà các ông ấy rất ngưỡng mộ. Họ muốn ông uống thử rượu vang các ông ấy chuộng để chúc sức khỏe các ông ấy.
Tôi đã làm việc đó và xin trân trọng kính chào ông.
Kẻ rất hân hạnh được phục vụ ông tận tình
Gôđô,
Chủ lữ quán của các ngài ngự lâm quân”.
– Tuyệt vời! – D’Artagnan reo lên – họ nghĩ đến ta trong lúc họ vui chơi, không như ta nghĩ đến họ lúc ta phiền muộn. Nhất định ta sẽ uống chúc sức khỏe họ với tất cả tấm lòng của ta nhưng ta sẽ không uống một mình.
– Và D’Artagnan chạy đến hai chàng cận vệ thân thiết với chàng hơn cả mời họ uống với chàng món Ăngju mê hồn gửi từ Vilơroa đến. Nhưng một người đã được mời ngay tối đó, còn người kia được mời hôm sau mất rồi, đành để ngày hôm sau nữa tụ hội với nhau vậy.
Khi trở về, D’Artagnan sai đem gửi mười hai chai vang tại quầy rượu của quân cận vệ, dặn họ giữ cẩn thận cho. Rồi đến ngày long trọng, bữa trưa được ấn định lúc mười hai giờ trưa.
Từ chín giờ, D’ Artagnan đã sai Planchet chuẩn bị đầy đủ.
Planchet hoàn toàn kiêu hãnh đã được nâng lên hàng quản gia, quyết định hoàn thành nhiệm vụ của mình như một người thông minh. Để làm việc đó có hiệu quả, gã nhờ một người hầu của một thực khách của chủ mình đến phụ giúp, tên là Fuarô và cái tên lính giả mạo đã từng muốn giết D’ Artagnan, không thuộc đơn vị nào, đã vào phục vụ D’ Artagnan hay đúng hơn là phụ việc cho Planchet, từ khi D’ Artagnan cứu mạng hắn.
Giờ dự tiệc đã tới, hai thực khách đến ngồi vào chỗ, các món ăn được bày thành hàng trên bàn, Planchet tay khoác khăn đứng hầu, Fuarô mở nút chai, và Bridơmông, tên của kẻ đã bình phục chuyển rượu vang bị nổi bọt do sóc ở dọc đường sang một cái bình nhỏ. Chai rượu đầu tiên hơi bị cặn ở đáy chai, Bridơmông rót chỗ rượu cặn vào một cốc, D’ Artagnan cho phép hắn uống cốc vang cặn vì thấy tên tội nghiệp đó vẫn còn yếu quá.
Thực khách sau khi chén món xúp khai vị, vừa đưa cốc lên môi thì bất thình lình, tiếng đại bác đùng đoàng ở pháo đài Louis và pháo đài Nớp.
Mấy người lính cận vệ tin là một cuộc đột kích của bọn bị bao vây hoặc của quân Anh, vồ lấy gươm. D’ Artagnan không kém nhanh nhẹn, cũng làm như họ, rồi cả ba cùng chạy về vị trí của mình.
Nhưng vừa ra khỏi quầy rượu, họ thấy ngay nguyên nhân tiếng nổ đó. Những tiếng hô: “Đức Vua muôn năm! Giáo chủ muôn năm!” vang động khắp bốn bề và tiếng trống khua khắp mọi hướng.
Quả vậy, nhà Vua sốt ruột như người ta nói, đã đi gấp đôi các chặng đường, vừa mới tới với cả triều đình và mười nghìn quân tiếp viện, ngự lâm quân đi trước và theo sau. D’Artagnan đứng làm hàng rào cùng với đại đội của mình, ra hiệu chào các bạn mình cũng đang dõi mắt nhìn chàng. Và ông De Treville nhận ra chàng trước tiên.
Lễ đón tiếp đã xong, bốn người bạn ôm chầm lấy nhau.
– Mẹ kiếp! – D’Artagnan kêu lên – Không thể nào đến đúng lúc hơn thế này nữa. Thịt còn chưa kịp nguội! Phải thế không các vị?
Chàng quay lại hai người lính cận vệ hỏi và giới thiệu với các bạn mình.
– Chà chà! – Hình như chúng ta chén tiệc thì phải Porthos nói.
– Mình hy vọng – Aramis nói – không có đàn bà trong bữa chén.
– Có món rượu khớ khớ nào trong lều của cậu không? Athos nói.
– Ồ mẹ kiếp! Có rượu của chính bọn anh mà, bạn thân mến ạ! D’ Artagnan trả lời.
– Rượu của bọn mình? – Athos ngạc nhiên.
– Phải, loại các anh gửi cho tôi ấy.
– Bọn mình gửi cho cậu rượu vang ư?
– Thôi đi, các anh biết quá rồi, cái thứ vang từ nho đồi Ăngju ấy?
– Phải, mình thừa biết loại vang cậu định nói.
– Thứ vang anh thích ấy.
– Chắc chắn rồi, khi mình không có sâmbanh sămbéctanh.
– Vậy thì, do không có sâmbanh hay sămbéctanh, thì anh bằng lòng tạm loại này vậy.
– Vậy bọn mình, lũ sành rượu gừi vang Ăngju đến cho cậu thật à?
– Ồ không, đó là vang mà nhân danh các anh, người ta gửi cho tôi.
– Nhân danh bọn mình? – Cả ba người ngự lâm cùng hỏi. – Là cậu ư, Aramis – Athos – cậu đã gửi vang đến?
– Không, còn cậu, Porthos?
– Không, còn anh thế nào, Athos?
– Không.
– Nếu không phải các anh – D’ Artagnan nói – thì là chủ quán của các anh.
– Chủ quán của bọn mình?
– Chứ gì nữa! Chủ quán của các anh, lão Gôđô, chủ lữ quán ngự lâm.
Porthos nói:
– Mẹ kiếp, của đếch ai chẳng được, cần cóc gì, cứ nếm thử, nếu ngon thì ta uống.
– Không được – Athos nói – không được uống thứ rượu vang không rõ nguồn gốc.
– Anh nói đúng, Athos – D’ Artagnan nói – Không ai trong các anh trao cho chủ quán việc gửi vang cho tôi phải không?
– Không! Thế mà nó lại nói bọn mình bảo gửi cho cậu? Bức thư đây! – D’ Artagnan nói và đưa mẩu thư ngắn cho các bạn xem.
– Không phải chữ của hắn? – Athos nói – Tôi biết chữ hắn mà.
– Chính tôi trước khi đi đã thanh toán cho cả bọn với hắn.
Porthos nói:
– Thư giả mạo, bọn mình có bị phạt cấm trại đâu.
D’ Artagnan – Aramis nói bằng giọng trách móc – làm sao cậu có thể tin được bọn mình lại làm ầm ĩ?
D’ Artagnan tái người, chân tay run lên bần bật.
– Mày làm tao sợ đấy – Athos nói và chỉ mày tao trong những trường hợp trọng đại – Có chuyện gì xẩy ra vậy?
– Chạy thôi, chạy thôi, các bạn! – D’ Artagnan kêu lên – một mối nghi ngờ khủng khiếp vừa lọt qua đầu tôi. Lại vẫn là sự trả thù của mụ đàn bà đó chăng?
Đến lượt Athos cũng tái mặt.
D’ Artagnan lao đến quầy rượu, ba người ngự lâm và hai người cận vệ đi theo.
Vật đầu tiên đập vào mắt D’ Artagnan khi bước vào phòng ăn là Bridơmông đang nằm lăn dưới đất, lăn lóc và quằn quại dữ dội.
Planchet và Fuarô tái nhợt như những xác chết đang cố cứu hắn, nhưng rõ ràng mọi sự cứu giúp đều vô ích. Nét mặt kẻ sắp chết co giật trong cơn hấp hối.
– A? – khi thấy D’ Artagnan hắn kêu lên – A, thật ghê tởm, ông làm như đã tha tội cho tôi rồi đầu độc tôi!
– Tao! – D’ Artagnan kêu lên – Tao ư, đồ khốn kiếp! Nhưng mày nói gì vậy?
– Tôi nói rằng chính ông đã cho tôi uống thứ rượu vang đó, tôi nói rằng chính ông đã bảo tôi uống nó, tôi nói rằng ông định trả thù tôi, tôi nói rằng thế là ghê tớm quá!
– Đừng nghĩ như thế, Bridơmông – D’ Artagnan nói – Đừng tin như thế – Ta xin thề với anh, ta cam kết với anh…
– Ồ nhưng có Chúa ở đó! Chúa sẽ trừng phạt ông! Chúa ơi, cầu Chúa có ngày cho ông ta đau đớn như con đang đau đớn!
– Thề trên Kinh Thánh – D’ Artagnan vừa kêu lên vừa nhảy xổ đến bên người sắp chết – tôi xin thề với anh rằng tôi không biết rượu vang đó bị cho thuốc độc và tôi cũng sắp uống nó như anh!
– Tôi không tin ông – người kia nói.
Và anh ta thở hắt ra sau khi bị đau đớn gấp bội.
– Khủng khiếp quá! – Khủng khiếp quá! – Athos lẩm bẩm, trong khi đó Porthos đập vỡ các chai rượu và Aramis ra lệnh hơi chậm, đi tìm một thày tu rửa tội.
– Ôi các bạn của tôi ơi! – D’ Artagnan nói – Các bạn lại đến cứu mạng tôi một lần nữa, không những tôi mà còn cả mấy vị đây nữa. Thưa các vị – Chàng tiếp tục nói với mấy người lính cận vệ – Tôi xin các vị giữ kín mọi chuyện này, những nhân vật quyền thế có thể nhúng vào những việc mà các vị đã nhìn thấy, và điều tồi tệ sẽ rơi lên đầu chúng ta.
– Ôi thưa ông – Planchet như người chết rồi, ấp úng – Ôi thưa ông, may mà tôi thoát đấy!
– Sao, đồ khốn – D’ Artagnan nói to – Ra mày cũng định uống rượu vang của tao?
– Để chúc sức khỏe nhà Vua mà thưa ông, tôi đang định uống một cốc vơi thôi nếu Fuarô không bảo có người gọi tôi.
– Than ôi! – Fuarô nói, răng vẫn run cầm cập vì sợ hãi – Tôi cũng định đẩy cậu ta đi để uống một mình!
– Thưa các vị – D’ Artagnan nói với mấy người bạn cận vệ – Các vị cũng hiểu một bữa tiệc như thế chỉ có thể rất đáng buồn sau những gì vừa xảy ra, như vậy xin nhận cho mọi lời xin lỗi của tôi và xin khất bữa tiệc vào một ngày khác.
Hai người lính cận vệ lịch thiệp nhận lời xin lỗi của D’ Artagnan và hiểu bốn người muốn được ở riêng với nhau, họ rút lui.
Khi chỉ còn lại bốn người, họ nhìn nhau như muốn nói ai nấy đều hiểu tình cảnh nghiêm trọng.
– Trước hết – Athos nói – Ta hãy ra khỏi cái phòng này – Dây dưa với người chết chỉ có dại, lại chết vì bạo lực nữa.
– Planchet! – D’ Artagnan nói – Ta giao cho anh thi thể của con người xấu số này. Phải được chôn nơi đất thánh. Anh ta phạm một tội. Đúng vậy. Nhưng anh ta đã hối hận rồi.
Và bốn người bạn ra khỏi phòng, để mặc Planchet và Fuarô lo việc mai táng cho Bridơmông.
Chủ quán đưa họ tới một phòng khác, đem lên món trứng nhúng lòng đào và nước thì Athos tự mình đi múc ở suối về.
Bằng vài câu thôi, Porthos và Aramis đều hiểu ngay được tình thế.
– Thế đấy? – D’ Artagnan bảo Athos – Anh thấy đấy, bạn thân mến, đây là một cuộc chiến sinh tử.
Athos lắc đầu:
– Phải – Chàng nói – tôi thấy rõ lắm, nhưng cậu tin đúng là mụ ta.
– Tôi tin chắc.
– Thế mà tôi xin thú thực với cậu tôi còn ngờ đấy.
– Nhưng còn bông huệ trên vai thì sao?
– Đó là một mụ đàn bà người Anh mắc tội gì đó ở Pháp, và người ta đóng dấu chín để ghi tội phạm đó.
– Athos, đó là vợ anh, tôi bảo thật anh đấy – D’ Artagnan nhắc lại, vậy anh không nhớ hai cái dấu chín ấy giống nhau đến thế nào ư?
– Thế nhưng mình vẫn tin là cô kia chết rồi, mình đã treo cổ ả rất cẩn thận cơ mà.
Đến lượt D’ Artagnan phải lắc đầu.
– Nhưng chung quy phải làm gì nào? – chàng trai trẻ hỏi.
– Sự thể là người ta không thể cứ để một thanh gươm treo mãi trên đầu mình như thế – Athos nói – Phải thoát ra khỏi tình cảnh này.
– Nhưng thoát ra thế nào?
– Nghe đây, cố gắng nối lại với mụ và giải thích với mụ, hãy bảo mụ: Hòa bình hay chiến tranh đây! Ta lấy danh dự một nhà quý tộc thề với nàng rằng sẽ không bao giờ nói động đến nàng, sẽ không bao giờ làm gì chống lại nàng, về phía nàng, hãy long trọng thề sẽ trung lập đối với ta. Nếu không ta sẽ tìm ông chánh án, ta sẽ tìm đến tận đức Vua, ta sẽ tìm đao phủ, ta sẽ kích động triều đình chống lại nàng, ta sẽ tố cáo nàng đã bị đóng dấu chín, ta sẽ đưa nàng ra tòa, và nếu người ta tha tội cho nàng, Ồ, ta sẽ giết nàng, ta thề danh dự của một nhà quý tộc, giết nàng ở xó xỉnh nào đó như giết một con chó dại.
– Tôi cũng thích cách ấy đấy – D’ Artagnan nói – Nhưng làm thế nào liên hệ được với mụ?
– Thời gian, bạn thân mến, thời gian đem lại cơ hội. Cơ hội, đó là canh bạc tố thêm tiền của con người. Càng tố thêm, lại càng được bẫm nếu người ta biết chờ đợi.
– Được, nhưng chờ đợi, khi xung quanh đầy sát thủ và những kẻ đầu độc mình ư?
– Chứ sao? – Athos nói – Chúa đã canh giữ cho ta đến nay, Chúa sẽ còn canh giữ cho chúng ta.
– Phải, chúng ta, vả lại chúng ta, chúng ta là những thằng đàn ông, chấp nhận tất, không kể chi đến tính mạng, nhưng mà nàng? – Chàng nói thêm bằng giọng khe khẽ.
– Nàng nào? – Athos hỏi.
– Constance ấy.
– Bà Bonacieux ư! A, đúng rồi! – Athos nói – Anh bạn đáng thương! Tôi quên là cậu đang si tình.
– Khoan nào – Aramis nói – thế cậu đã chẳng xem bức thư cậu tìm thấy ở tên khốn kiếp bị chết là nàng đang ở trong một tu viện ư? Ở tu viện thì yên tâm lắm rồi – Chừng nào cuộc bao vây thành La Rochelle kết thúc ngay tức khắc về phần mình, mình xin hứa với cậu…
– Tốt! – Athos – Tốt lắm! Phải, Aramis thân mến ạ, chúng mình biết nguyện vọng của cậu là hướng về tôn giáo.
– Tôi chỉ là ngự lâm quân tạm thời thôi – Aramis nhã nhặn nói.
– Có vẻ như đã lâu anh chàng không nhận được tin tức của người tình – Athos nói rất khẽ – nhưng đừng bận tâm, chúng mình đều biết chuyện đó mà.
– Ồ! Porthos nói – Tôi thấy hình như có một cách rất đơn giản.
– Cách gì? – D’ Artagnan hỏi
– Nàng ở trong một tu viện, cậu nói thế phải không? – Porthos hỏi lại.
– Phải – Thế thì, cuộc bao vây kết thúc một cái, chúng ta bốc ngay nàng ra khỏi tu viện.
– Nhưng còn phải biết tu viện nào đã chứ?
– Đúng vậy, – Porthos nói.
– Nhưng tôi nghĩ rồi – Athos nói – Này D’ Artagnan, có phải cậu cho là chính Hoàng hậu đã chọn tu viện ấy cho nàng không?
– Đúng, ít ra tôi cũng tin như thế.
– Thế thì Porthos sẽ giúp được chúng ta trong chuyện này rồi.
– Vậy làm thế nào, làm ơn nói cho biết?
– Thì bằng bà Hầu tước, bà Công tước, bà Quận chúa của cậu, bà ấy chắc phải có cánh tay dài.
– Suỵt! – Porthos để ngón tay lên môi – mình tin nàng thuộc phái Giáo chủ và chắc không biết gì đâu.
– Vậy thì – Aramis nói – tôi xin đảm nhiệm, sẽ có được tin tức.
– Cậu, Aramis ư? – Cả ba cùng reo lên – Cậu ư và làm thế nào?
– Qua thày tư tế của Hoàng hậu, người có quan hệ mật thiết với tôi Aramis vừa nói vừa đỏ mặt.
Và được đảm bảo như thế, bốn người bạn đã ăn xong bữa cơm đạm bạc, liền chia tay nhau và hứa ngay tối đó sẽ lại gặp nhau.
D’rtagnan quay lại Minim, và ba người ngự lâm thì trở về khu nhà Vua ngự.
Chú thích
Rượu vang Ăngju : Rượu D’Anjou
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.