Thiên thần bóng tối (Dark Angel)
Chương 12 part 1
Jennifer thức dậy , ngạc nhiên rằng cuối cùng nàng cũng có thể ngủ được. Thực tế là, dường như nàng đã ngủ một giấc thật sâu và không mộng mị. Nhưng nàng lại dậy thật sớm và không gặp chút ảo giác nào về những chuyện không vui của ngày hôm qua chỉ như là một giấc mộng thoáng qua. Có lẽ chỉ có cơn đau âm ỉ ở vùng lưng và mông mỗi khi nàng di chuyển là nhắc lại cho nàng nhớ điều đó. Những giọt nước mắt và sự van xin của Sam cũng như lời nhắc nhở , khuyên nhủ của Dì Agatha cũng tác động lên Cha nàng . Ông đã không dùng roi da trong chuồng ngựa .Thay vào đó ông dùng một chiếc can , bắt nàng nằm ngang qua bàn trong thư viện và quật nàng như trừng phạt một đứa trẻ hư.
Mọi chuyện đã kết thúc. Mọi điều làm cho cuộc sống của nàng có ý nghĩa đã kết thúc. Chấm dứt khi nàng chỉ mới vừa tròn 20 tuổi. Không còn gì có thể làm cho cuộc đời của nàng đáng sống nữa, và mãi mãi sẽ không. Thật lạ kì , trong buổi sáng hôm nay tâm trí nàng lại hoàn toàn tách rời với những chuyện khủng khiếp của đêm qua. Nàng biết chuyện gì đã xảy ra và nàng cũng biết rõ hậu quả phải đối mặt trong suốt những ngày sau. Nhưng chỉ là đầu óc nàng nhận thức được, những phần còn lại trong con người nàng không làm sao theo kịp được ý nghĩ.
Nàng thận trọng ngồi dậy, cho chân xuống giường. Anh ta đã làm chuyện đó vài lần với nàng trước kia, nhưng lần này thì hủy diệt nàng hoàn toàn. Nàng đã tin anh ta bất chấp những bằng chứng hiển nhiên và những lời cảnh báo của những người nhiều tuổi, kinh nghiệm và trải đời hơn nàng. Và anh ta đã nhẫn tâm làm việc đó với nàng. Nàng đã mất Lionel. Sẽ không còn việc đính hôn nào nữa, không đám cưới, không Lễ hội Mùa.
Nàng chợt đột ngột nhận ra chuyện gì đã làm nàng chợt thức giấc quá sớm. Qua cánh cửa mở một nửa trong phòng trang điểm, nàng có thể nghe thấy tiếng người hầu của nàng và tiếng một ai đó đang di chuyển, mở và đóng cửa lại. Họ đang đóng gói rương hòm của nàng. Nàng sẽ phải rời khỏi đây trở lại điền trang ở quê . Nhưng nàng sẽ chỉ trở về nhà sau khi Cha nàng đã sắp xếp một nơi ở cho nàng với sự bầu bạn , kèm cặp của một quý bà nào đó. Sự kèm cặp của một bà trong nom ,chẳng khác nào một nhà tù giam hãm, nàng hiểu là như vậy.
Dù ông muốn xua đuổi nàng bằng cách nào ,nàng cũng sẽ phải sống hết quãng đời còn lại ở đó.
Cô hầu của nàng đã chuẩn bị sẵn một chiếc váy dài mặc buổi sáng cho nàng , vắt lên chiếc ghế , một chậu và những bình nước sẵn để rửa mặt. Jennifer bước xuống giường, rửa mặt và thay trang phục. Nàng chải tóc và thắt nó lại bằng nơ bên cổ. Nàng không thể xuống dưới nhà ăn sáng được, nàng vừa mới nhớ ra. Nàng sẽ bị giam cầm trong phòng cho đến khi hành lý và xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nàng không có đến lấy một cơ hội để tự bảo vệ , biện hộ cho bản thân , nàng nhận thấy rõ điều đó. Nhưng dù sao cũng chẳng quan trọng nữa. Sự thật chẳng là cái gì trong một tình huống như thế này. Sự thật là vì một lý do nào đó, Bá tước Thorhill đã viết bức thư , và cha của Lionel đã đọc to nó lên, phơi bày , bóc trần nàng và cuối cùng là trừng phạt nàng công khai trước mọi người. Sự thực là nàng đã hoàn toàn bị hủy diệt không thể nào cứu vãn nổi . Không gì có thể thay đổi được nữa. Không có một điểm tựa nào nàng có thể bấu víu để cố gắng thuyết phục mọi người nghe nàng.
Một tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa phòng trang điểm, lời thì thầm của cô ta với một anh hầu . Có lẽ để mang lên cho nàng một chiếc khay ăn buổi sáng chăng, nàng thầm nghĩ, tự hỏi liệu có phải chỉ có bánh mì và nước lã hay không? Hoặc có lẽ họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho nàng. Cha nàng không nghi ngờ gì nữa là sẽ tống khứ nàng đi càng nhanh càng tốt.
-“Cô được mời xuống dưới nhà , thưa Tiểu thư.” Cô hầu của nàng nói, xuất hiện bên ngưỡng cửa , vẻ bối rối. Tất cả gia nhân trong nhà không nghie ngờ gì nữa là đã biết hết câu chuyện. Gia nhân thì luôn tò mò như vậy.-“Ở trong phòng tiếp khách hồng , không được chậm trễ thưa tiểu thư.”
Không phải là xe ngựa đã chuẩn bị xong. Và nàng cũng không bị gọi vào thư viện. Dĩ nhiên, nó cũng không chắc là nàng sẽ không bị đánh đòn bằng gậy một lần nữa. Có lẽ cuối cùng Cha nàng đã quyết định sử dụng một chiếc roi da chăng? Có lẽ nàng nên khóc ngay lúc nhìn nó và mỗi lần ông sử dụng đến nó. Ông đã nổi điên lên vào tối qua khi nàng vẫn một mực im lặng trong lúc ông đánh nàng. Chẳng phải bởi vì nàng không cảm thấy đau đớn , mà bởi vì nàng đã tê dại , chết lặng để có thể phản ứng lại điều gì .
Phòng khách trống rỗng. Nàng bước ngang qua căn phòng, đến bên cửa sổ và nhìn xuống quảng trường phía bên kia hàng rào. Nàng đã yêu mến Luân đôn. Thật là một nơi đầy sôi động , thú vị và náo nhiệt mà nàng chưa bao giờ từng cảm thấy ở thôn quê, mặc dù nàng nghĩ đã nghĩ trong suốt những năm thời thơ ấu , nàng yêu cuộc sống thanh bình ở làng quê hơn. Nàng cho rằng, bây giờ nàng cũng vẫn cảm thấy như vậy.
Nàng tự hỏi ,không biết Lionel đang làm gì ngay chính giây phút này.Tử tước Kersey. Nàng sẽ không bao giờ có quyền nghĩ về anh là Lionel được nữa.
Và rồi cửa mở và đóng lại ngay sau lưng nàng. Nàng không quay lại. Nàng vẫn không chắc nàng sẽ sẽ không quỳ xuống khi thực sự nhìn thấy một chiếc roi da hay không. Nàng vẫn còn đau đớn vì trận đòn bằng gậy ngày hôm qua.
-“Tiểu thư Winwood?” một giọng nói cất lên ngay sau lưng nàng.
Nàng quay phắt lại, mắt mở to, tất cả sự bất lực , tê liệt và thụ động những giờ đồng hồ qua vụt tan biến.-“Anh!” nàng nói.-“ Anh cút ra ngoài , cút đi ngay!”
Anh ta nhìn trông lạnh lùng và thanh lịch, chân đi ủng hơi dạng ra , hay chắp sau lưng mình. Nàng căm thù anh ta dữ dội đến mức có thể giết chết anh ta ngay lúc này , nếu như nàng cầm được một vũ khí nào đó trong tay.
-“Anh tới để cứu em thoát khỏi nỗi ô nhục ” anh ta nói.-“Chúng ta sẽ làm lễ cưới vào ngày mai.”
Mắt nàng mở to hơn và tay nàng nắm chặt thành nắm đấm ở hai bên mình.-“Anh đến để hả hê chứng kiến phải không ” nàng bật ra.-“Anh đến để nhạo báng , nhục mạ tôi. Tốt thôi, bây giờ anh nhìn đã mắt rồi, thưa ngài. Tôi đã không nhìn ngắm mình trong gương sáng nay, nhưng tôi đoán chắc là mình trông không đẹp đẽ gì. Đó là do những gì anh đã tặng cho tôi đấy. Thích thú tận hưởng đi rồi cút ngay khỏi đây.”
-“Em trông nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều” anh ta nói.-“Và có những quầng thâm dưới mắt. Đôi mắt em trông sầu muộn và hoang vắng, trống rỗng. Nhưng ngoài những cái đó ra, anh chỉ nhìn thấy vẫn một nhan sắc mà anh đã ngưỡng mộ ngay từ lúc đầu anh nhìn thấy em. Anh sẽ mua một giấy phép kết hôn ngay lập tức trong ngày hôm nay. Chúng ta sẽ làm lễ cưới vào ngày mai.”
Nàng cười.-“Phải , anh định như vậy.” nàng cười buồn.-“Dĩ nhiên rồi, đó là cách giải thích duy nhất. Cho những lý do anh đã quyết định là anh ham muốn tôi. Tôi sẽ không dùng được bởi vì đã đính ước. Nhưng điều đó đâu có làm anh chùn chân. Anh đã săn đuổi và rình rập và nuốt chửng tôi bởi sự ngây thơ , cả tin của mình, làm tổn thương tôi ngày càng nhiều hơn cho đến tận đêm qua với bức thư dối trá của anh. Lá thư anh đã dự định chắc chắn nó sẽ chuyển đến taykẻ khác , theo đúng mưu đồ của anh. Anh là đồ độc ác , ma quỷ. Chúng tôi đã đúng khi gọi anh là Quỷ vương , con ác quỷ. Thật là mỉa mai tức cười làm sao khi anh lại mang tên một vị thiên thần.”
Anh ta nhìn nàng điềm tĩnh. Nàng thậm chí không suy suyển được chút nào sự bình tĩnh của anh ta. Nàng mong muốn được cào những móng tay của mình vào gương mặt kia.
-“Anh không viết cũng như không gửi đi bức thư đó.” Anh ta nói.
Nàng nhìn anh ta nghi ngờ và cười to.-“Ồ ,anh không ư?” nàng châm biếm.-“Vậy lá thư tự nó viết và tự nó gửi đi, tôi cho là như vậy. Và tôi cũng cho là anh đã không quyến rũ mẹ kế của mình, không phải là cha con gái của bà ấy, cũng nhưng không bỏ rơi hai mẹ con họ ở nước ngoài để quay trở lại đây săn đuổi một con mồi mới phải không?”
-“Không” anh ta nói.
Sự điềm tĩnh của anh ta làm nàng tức điên lên.-“Và tôi cũng cho rằng anh không chủ tâm giải thoát tôi khỏi việc đính ước của mình?” nàng nói tiếp.
Anh ta mở miệng định nói và rồi lại ngậm chặt lại.
-“Để tôi phải cưới anh .” Nàng nhìn anh ta khinh bỉ.-“ Chắc chuyện tôi kết hôn với người tôi mong muốn cũng chả quan trọng gì với anh phải không? Chắc anh tưởng tượng rằng tôi sẽ hớn hở từ bỏ anh ấy để nhào đến với anh? Hay là tôi sẽ vui vẻ chấp nhận một sự thay thế tạm bợ nào cũng được? Anh tưởng rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì trừ việc căm thù anh phải không?’
-“Không” anh ta trả lời.
-“Nhưng nó cũng không quan trọng gì nữa.” nàng nói,-“ Trái tim của tôi có ra sao cũng chẳng liên quan gì tới anh. Chiếm được tôi là tất cả mục đích. Anh đã gần như đạt được mục đích rồi đó, Thưa đức ngài Grabiel.”
Đôi mắt anh ta nhìn xuống người nàng và rồi ngước lên. Nàng nhận thấy rất rõ bộ ngực lớn của mình và những đường cong đầy đặn trên người.
-“Phải, em đúng”
-“Tôi cho rằng anh chưa tính đến chuyện” nàng tiếp lời.-“cho dù việc mất ngài Kersey cũng như thanh danh của tôi tiêu tán thành từng mảnh nhỏ, tôi cũng vẫn từ chối anh.”
-“Chúng ta sẽ kết hôn vào sáng mai” anh ta nói. –“Và sẽ xuất hiện ở nhà hát vào buổi tối. Chúng ta sẽ đi dạo trong công viên buổi chiều ngày hôm sau và tham dự dạ vũ của Phu nhân Truscott . Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với dư luận trước khi tôi đưa em về điền trang của tôi ở miền Bắc.”
-“Anh hẳn bị điên rồi.” Nàng nói thì thào.-“Tất cả đều có mùi mất trí, điên rồ. Tôi sẽ không lấy anh. Anh phải điên cuồng mới nghĩ là tôi sẽ chấp nhận anh”
-“Em hãy cân nhắc sự lựa chọn.” Anh ta nói.
Sự lựa chọn là nàng sẽ bị giam cầm ở một nơi xa xôi nơi vùng quê hẻo lánh trong suốt quãng đời còn lại của mình. Tình trạng tê liệt tạm thời của nàng đã biến mất, viễn cảnh trước mắt nàng bày ra thật khủng khiếp.Cha nàng chắc chắn sẽ làm như vậy. Nàng không hề ảo tưởng gì về cha. Không tình cảm nào, không lời nói nào có thể thuyết phục được ông thay đổi lời phán quyết đưa nàng về giam tại thôn quê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.