Chính sự dịu dàng của chàng làm Mary thích thú trước tiên. Đôi mắt chàng xám dịu phảng phất một trí thông minh ấm áp, nhưng chúng cũng có thể biến thành đỏ rực, khi chàng say sưa một điều gì đấy.
– Chào em, – chàng đặt lên trán nàng một nụ hôn. Họ cùng đi vào nhà bếp.
– Anh ơi – cho em một đặc ân nhé?
– Chắc chắn rồi, người đẹp. Bất cứ điều gì.
– Em muốn bán con đi!
– Cả hai à?
– Khi nào?
– Hôm nay.
– Ai mua chúng nó!
– Những người lạ mặt. Chúng nó đã đến tuổi mà em chẳng có thể làm điều gì đúng cả. Beth đã trở thành một đứa ăn uống quái đản và con trai của anh trở nên một tên đần độn tầm cỡ thế giới!
Edward nói một cách thận trọng:
– Có lẽ chúng không phải là con của chúng ta.
– Em hy vọng là không. Em đang nấu cháo yến mạch cho anh đây.
– Chàng nhìn đồng hồ đeo tay.
– Xin lỗi, em. Không có thì giờ. Anh phải đi giải phẫu trong nửa giờ nữa. Hank Cates bị vướng vào một cái máy nào đấy. Ông ấy có thể bị mất vài ngón tay đấy.
– Ông ấy già quá mà vẫn làm nghề nông à?
– Đừng để ông ấy nghe em nói điều ấy nhé.
Mary biết rằng Hank Cates đã ba năm rồi chưa thanh toán những phiếu tiền của chồng nàng. Như hầu hết các nông gia trong cộng đồng. Hank Cates phải chịu đựng giá thấp về hàng nông nghiệp và thái độ lãnh đạm của ban quản trị tín dụng nông nghiệp đối với các nông gia. Nhiều người đã mất các nông trại mà họ đã làm việc trên đó suốt cả đời. Edward không bao giờ ép bệnh nhân nào của chàng thanh toán tiền cả, và nhiều người trả chàng bằng hoa màu. Gia đình Eshley có một căn hầm chứa đầy bắp, khoai tây và lúa mì. Một nông gia đã đề nghị trả cho Edward một con bò cái, nhưng khi Edward kể điều ấy với Mary, nàng nói:
– Trời ơi, hãy bảo ông ta rằng việc trị liệu ở trong nhà cơ mà.
Bây giờ Mary nhìn chồng và lại nghĩ: Mình may mắn thật.
– Được rồi1 – nàng nói – Em có thể quyết định giữ con lại. Em yêu bố chúng nó nhiều.
– Nói thật với em nhé, anh hơi mê mệt mẹ chúng nó đấy! – Chàng đưa tay ôm nàng và ghì chặt vào lòng. – Sinh nhật hạnh phúc, thêm một lần nữa!
– Anh vẫn còn yêu em lúc em đã là một phụ nữ lớn tuổi hơn chứ?
– Anh thích những phụ nữ lớn hơn.
– Cám ơn! – Mary bỗng nhiên nhớ lại điều gì. – Hôm nay em phải về nhà sớm và sửa soạn bữa ăn chiều. Đến lượt chúng ta phải đi thăm gia đình Schiffer.
Cây cầu nối liền với những người láng giềng của họ là nghi thức đêm thứ hai. Việc Douglas Schiffer là một bác sĩ và cùng làm việc với Edward tại bệnh viện làm họ càng gần gũi hơn.
Mary và Edward cùng rời khỏi ngôi nhà, đầu cúi xuống vì cơn gió tàn nhẫn. Edward phóng mình vào trong chiếc Ford Cranada của chàng và đưa mắt nhìn Mary leo lên sau tay lái của chiếc xe Camionnette.
– Xa lộ có lẽ nhiều băng đấy, – Ellison gọi. – Hãy lái cẩn thận!
– Anh cũng thế nhé!
– Nàng gửi cho chồng một nụ hôn gió và hai chiếc xe chạy ra khỏi ngôi nhà. Edward hướng về bệnh viện và Mary về phố Manhattan nơi Trường đại học toạ lạc, cách đấy 16 dặm.
Hai người đàn ông trong một chiếc xe đậu cách nhà Ashley độ phân nửa khu nhà nhìn hai chiếc xe chạy đi. Họ đợi cho đến khi những chiếc xe khuất dạng.
– Đi thôi.
Họ lái đến ngôi nhà kế nhà Ashley. Rex Olds, người tài xế, ngồi trong xe trong lúc người bạn đồng hành bước đến cửa trước và bấm chuông.
Cánh cửa được một người phụ nữ nước da bánh mật khoảng 35 tuổi mở ra.
– Thưa ông. Tôi có thể giúp gì cho ông?
– Bà Douglas Schiffer?
– Vâng…
Người đàn ông đưa tay vì túi áo khoác và lấy ra một thẻ chứng minh.
– Tên tôi là Donald Zamlock. Tôi đang làm việc trong cơ quan an ninh Bộ Ngoại giao.
– Chúa ơi! Đừng bảo tôi rằng Doug đã cướp nhà băng!
Người nhân viên mỉm cười lịch sự.
– Không, thưa bà. Không phải chúng tôi muốn biết điều ấy. Tôi muốn hỏi bà một ít câu hỏi về người láng giềng của bà, bà Ashley ấy.
Bà ta bỗng nhìn ông lo ngại.
– Mary à? Bà ấy thể nào?
– Tôi có thể vào nhà không?
– Vâng. Dĩ nhiên! – Florence Schiffer đưa ông ta vào phòng khách.
– Mời ông ngồi. Ông thích dùng cà phê không?
– Không, cám ơn. Tôi chỉ làm tốn vài phút của bà thôi.
– Tại sao ông lại hỏi về Mary?
Ông ta mỉm cười trấn an.
– Đây chỉ là một cuộc điều tra thường lệ. Bà ấy không bị nghi ngờ làm điều gì sai quấy đâu.
– Tôi hy vọng là không! – Florence Schiffer phẫn nộ. – Mary Ashley là một trong những người tốt nhất mà ông đã từng gặp đấy. – Bà nói thêm. – Ông đã gặp bà ấy chưa?
– Không, thưa bà. Cuộc viếng thăm này có tính cách mật, và tôi sẽ cảm kích nếu bà giữ nó như thế. Bà đã biết bà Ashley được bao lâu rồi?
– Khoảng 13 năm. Kể từ ngày bà ấy dọn đến ở bên cạnh.
– Bà nói rằng bà biết rõ bà Ashley chứ?
– Dĩ nhiên rồi. Mary là bạn thân nhất của tôi.
– Bà ấy và chồng có hoà thuận với nhau không?
– Ngoài Douglas và tôi ra, họ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất mà tôi đã từng gặp. – Bà ta suy nghĩ một lúc. – Tôi nói lại. Họ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất mà tôi đã từng gặp.
– Tôi biết rằng bà Ashley có hai đứa con. Một đứa con gái 12 tuổi và một đứa con trai 10 tuổi phải không?
– Đúng đấy, Beth và Tim!
– Bà có cho rằng bà ấy là một người mẹ tốt không?
– Bà ấy là một bà mẹ vĩ đại. Cái gì…
– Bà Schiffer, theo ý kiến bà, bà Ashley có phải là một con người vững vàng về tình cảm không?
– Dĩ nhiên rồi!
– Bà ấy không có những vấn đề tình cảm mà bà biết được chứ?
– Chắc chắn là không!
– Bà ấy có uống rượu không?
– Không. Bà ấy không thích rượu.
– Còn về ma tuý thì sao?
– Thưa ông, ông đã đến nhầm thành phố rồi. Không có vấn đề ma tuý tại thị trấn Junction chúng tôi.
– Bà Ashley kết hôn với một bác sĩ à?
– Vâng!
– Nếu bà ấy muốn có ma tuý…
– Ông mất trí rồi. Bà ấy không dùng ma tuý. Bà ấy không khịt mũi và cũng chẳng lên cơn.
Ông ta dò xét bà một lúc.
– Hình như bà biết tất cả những từ chuyên môn.
– Tôi có xem Miami Vice, như mọi người khác. – Florence giận dữ – Ông còn câu hỏi nào khác nữa không.
– Ông của Mary Ashley sinh ra ở Rumani. Có bao giờ bà nghe bà ấy thảo luận về Rumani không?
– Ồ, có một lần bà ấy kể những câu chuyện mà ông của bà ấy kể cho bà ấy nghe về đất nước cũ. Ông của bà ấy sinh ra tại Rumani nhưng cụ đã đến đây lúc còn thanh xuân.
– Bà có bao giờ nghe bà Ashley bày tỏ một ý kiến tiêu cực về chính quyền Rumani hiện tại không?
– Không. Tôi không nhớ được.
– Một câu hỏi cuối cùng. Bà có bao giờ nghe bà Ashley hoặc bác sĩ Ashley nói điều gì chống lại chính phủ Hoa Kỳ không?
– Tuyệt đối là không?
– Vậy theo ước tính của bà, cả hai đều là những người Mỹ trung thành chứ?
– Ông muốn đánh cuộc không. Xin vui lòng cho tôi biết…
Người đàn ông đứng dậy.
– Tôi muốn cám ơn vì thời giờ của bà, bà Schiffer. Và tôi muốn khẳng định với bà rằng vấn đề này có độ mật khá cao. Tôi sẽ cảm kích nếu bà không thảo luận điều ấy với bất kỳ một ai – ngay cả chồng bà cũng thế!
Một lát sau, ông đi ra cửa. Florence Schiffer đứng dậy chăm chú nhìn theo ông ta.
– Tôi không tin rằng cả chuyện này cũng đã xảy ra. – Bà ta nói lớn.
Hai nhân viên lái xe xuống đường Washington và chạy về hướng Bắc. Họ đi ngang qua một bảng dán thông cáo có ghi “Hãy vui lên trên phần đất Ah!”
– Sắc sảo đấy – Rex Old lẩm bẩm.
Họ đi ngang qua phòng thương nghiệp và kiến trúc hoàng gia của toà nhà Elks, nhà nuôi các con vật cưng Irina và một quầy rượu mang tên “Fat chance”. Các toà nhà kinh doanh chấm dứt đột ngột.
– Chúa ơi, con phố chính chỉ dài có hai khu nhà ở. Đây không phải là một thành phố. Đây là một cái bẫy! – Zamlock nói
– Đối với cậu nó là một cái bẫy, và đối với tớ nó cũng là một cái bẫy, nhưng đối với những người này nó là cả một thành phố. – Rex Old nói.
– Có lẽ đấy là một địa điểm tốt để sống, nhưng chắc chắn là tớ không muốn đến thăm nơi đây. – Zamlock lắc đầu.
Chiếc xe mui kín dừng lại trước mặt ngân hàng của tiểu bang và Rex Old bước vào bên trong.
Chàng trở lại hai mươi phút sau.
– Sạch sẽ, – chàng vừa nói, vừa bước vào trong xe. – Gia đình Ashley có 7.000 đô-la ở nhà băng, một văn tự cầm cố về ngôi nhà của họ và họ thanh toán những phiếu nợ của họ đúng kỳ hạn. Giám đốc ngân hàng cho rằng vị bác sĩ quá từ tâm để trở thành một thương gia giỏi, nhưng theo ông ta để ý, ông ấy có nguy cơ thiếu nợ cao nhất!
Zamlock nhìn vào cặp giấy tờ bên cạnh.
– Chúng ta hãy kiểm tra một vài người nữa và trở lại đất văn minh trước khi tôi bắt đầu chịu hết nổi.
Douglas Schiffer bình thường là một con người vui tính, dễ dãi, nhưng lúc này mặt chàng có vẻ dữ tợn. Gia đình Schiffer và Ashley đang chơi ván bài bridge hàng tuần của họ và gia đình Schiffer bị gác 10.000 điểm. Lần thứ tư buổi chiều hôm ấy, Florence Schiffer đã đánh con bài sai lầm.
Douglas Schiffer dằn mạnh tay bài của chàng xuống.
– Florence – Chàng la lớn, – Em đang chơi cho bên nào thế? Em không biết chúng ta bị gác thế nào à?
– Xin lỗi, – nàng khẩn trương nói. – Chỉ vì em không thể tập trung được thôi.
– Ra là thế, chồng nàng khịt mũi.
– Có gì quấy rầy chị không? – Edward Ashley hỏi Florence.
– Tôi không thể cho anh biết đâu.
Tất cả đều nhìn nàng ngạc nhiên.
– Thế nghĩa là gì? – Chồng nàng hỏi.
Florence Schiffer hít một hơi dài.
– Mary! Chuyện của chị đấy.
– Chuyện gì của tôi?
– Chị đang gặp một loại rắc rối nào đó chứ?
Mary nhìn nàng đăm đăm.
– Rắc rối à? Không. Sao chị lại nghĩ như thế?
– Người ta bảo tôi không được nói. Tôi đã hứa.
– Chị hứa với ai thế? – Edward hỏi.
– Một nhân viên Liên bang từ Washington. Ông ta đến nhà sáng nay hỏi tôi đủ thứ câu hỏi về Mary. Ông ta làm như chị là một loại gián điệp quốc tế ấy!
– Loại câu hỏi nào vậy – Edward chất vấn.
– Ồ anh biết đấy. Chị ấy có phải là một người Mỹ trung thành không? Chị ấy có phải là một người vợ và một người mẹ tốt không? Chị ấy có dùng ma tuý không?
– Tại sao họ lại hỏi bà những câu hỏi quỷ quái như thế nhỉ?
– Đợi một phút đã, – Mary lên tiếng một cách khích động. – Tôi nghĩ rằng tôi biết. Đấy là về nhiệm kỳ của tôi!
– Gì thế? – Florence hỏi.
– Tôi đang có nhiệm kỳ tại Trường đại học. Trường đại học làm một số công việc nghiên cứu bén nhạy của chính phủ trên khu đại học, do đó, tôi cho rằng họ phải kiểm tra mọi người thật kỹ.
– À Cám ơn Chúa vì chỉ có từng ấy! – Florence Schiffer thở một hơi nhẹ nhõm. – Tôi nghĩ rằng họ sẽ bắt giam chị đấy chứ!
– Tôi hy vọng họ làm thế, – Mary mỉm cười. – Tại tiểu bang Kansas.
– Nào, giờ thì việc ấy đã xong! – Douglas Schiffer lên tiếng, – ta có thể tiếp tục chơi nữa không? – Chàng quay sang vợ. – Nếu em còn nhầm thêm một con bài, anh sẽ đặt em lên đầu gối của anh đấy!
– Xin hứa. Xin hứa.