Sứ giả của Thần Chết

Chương 05



ABBEGOOD, ANH.

– Chúng ta họp theo những luật lệ thông thường, – vị chủ toạ loan báo. Chẳng có hồ sơ nào được giữ lại, cuộc họp này sẽ không bao giờ được mang ra thảo luận và chúng ta gọi nhau bằng những mật danh mà chúng ta đã đặt!
Có tám người đan ông trong thư viện của lâu đài Claymore thuộc thế kỷ 15. Hai người võ trang mặc thường phục, khoác lên người nước chiếc áo khoác dày, cảnh giới bên ngoài; trong lúc một người thứ ba canh tại cửa ra vào thư viện. Tám người bên trong căn phòng đã đến điểm họp riêng rẽ, sớm hơn một cuộc đảo chính chống lại Alexandros Ionescu. Một nhóm sĩ quan quân đội kỳ cựu tại Rumani đã quyết định ủng hộ Groza.
Lần này rất có thể ông ta sẽ thành công.
Odin lên tiếng.
– Việc ấy sẽ ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta?
– Nó sẽ huỷ diệt kế hoạch của chúng ta. Nó sẽ mở ra quá nhiều chiếc cầu sang phương Tây.
Freyr nói:
– Vậy thì chúng ta phải ngăn chặn việc ấy xảy ra.
– Cách nào? – Balder hỏi.
– Chúng ta ám sát Groza, – chủ toạ đáp.
– Không thể được. Người của Ionescu đã nỗ lực nhiều!ần như chúng ta đã biết và họ đều thất bại. Biệt thự của ông ta hình như là bất khả xâm phạm. Dù sao thì chẳng có ai trong phòng này có thể chịu dính líu vào một nỗ lực ám sát cả.
– Chúng ta sẽ không trực tiếp can dự vào, – vị chủ toạ lên tiếng.
– Vậy làm cách nào?
– Ngài chủ sự phát hiện được một hồ sơ mật đề cập đến một kẻ khủng bố quốc tế để thuê.
– Abul Abbas, người đã tổ chức cướp chiếc Achille Lauro?
– Không. Thưa các ngài có một tay súng mới. Một tay súng hay hơn. Tên hắn là Agel.
– Chưa bao giờ nghe đến hắn, – Sigmund nói.
– Đúng. Uỷ nhiệm thư của hắn gợi cảm nhất. Theo hồ sơ của ngài chủ sự, Agel đã dính líu vào cuộc ám sát Sikh Khalistan Ấn Độ. Hắn đã giúp bọn khủng bố Macheteros tại Puerto Rico, và bọn Khmer đỏ tại Campuchia. Hắn đã đạo diễn cuộc ám sát nửa tá sĩ quan quân đội tại Isarel và người Isarel đã trao giải thưởng một triệu đô-la cho mạng hắn, chết hoặc bắt sống.
– Hắn có vẻ hứa hẹn đấy, – Thor nói. – Chúng ta có thể thuê được hắn không?
– Hắn đắt giá. Nếu hắn đồng ý hợp đồng, chúng ta sẽ phải tốn mất hai triệu đô-la.
Freyr huýt gió, rồi nhún vai.
– Việc ấy có thể thu xếp được. Chúng ta sẽ lấy số tiền ấy ở tổng quỹ mà chúng ta đã thiết lập.
– Làm sao chúng ta có thể tiếp xúc tay Angel này? – Sigmund lên tiếng hỏi.
– Mọi liên lạc với hắn đều được thực hiện qua trung gian bà chủ của hắn, một người phụ nữ tên là Neusa Munez.
– Chúng ta tìm mụ ấy ở đâu?
– Mụ sống tại Arhentina. Angel đã bố trí cho mụ ở một căn phòng tại Buenos Aires.
Thor lên tiếng:
– Bước kế tiếp sẽ là gì? Ai sẽ tiếp xúc mụ cho chúng ta?
Vị chủ toạ đáp:
– Ngài chủ sự đề nghị một người đàn ông tên là Harry Lantz.
– Tên ấy nghe quen đấy!
Vị chủ toạ lạnh lùng nói:
– Vâng, hắn có tên trên báo. Harry Lantz là một người hoạt động độc lập. Hắn đã bị loại khỏi CIA vì đã thiết lập việc buôn bán ma tuý riêng tại Việt Nam. Hắn là một kẻ móc nối tuyệt vời … – Ông dừng lại. – Tôi đề nghị chúng ta biểu quyết. Ai tán thành việc mướn Angel xin vui lòng giơ tay.
Tám cánh tay được chăm sóc kỹ lưỡng giơ lên không.
– Vậy là xong. – Vị chủ toạ đứng dậy. – Cuộc họp đình lại. Xin vui lòng thận trọng như thường lệ!
 
***
 
Vào một ngày thứ hai, cảnh sát Leslie Hanson đi cắm trại trong nhà kính trên khu đất của lâu đài nơi anh ta không có quyền có mặt. Anh ta không đi một mình, sau này, anh ta phải giải thích với thượng cấp. Thời tiết ấm áp trong nhà kính và bạn gái của anh ta, Annie, một cô gái quê tròn trĩnh, đã thuyết phục được tay cảnh sát tốt bụng mang theo hòm mây đựng đồ cắm trại.
– Anh mang thức ăn, – Annie cười rúc rích, – Và em sẽ mang đồ tráng miệng.
Đồ tráng miệng cao 1m70 với bộ ngực và đôi mông nẩy nở đẹp tuyệt mà một đàn ông có thể cắn vào. Không may, giữa khi dùng món tráng miệng, sự tập trung của cảnh sát Hanson bị xao lãng vì một chiếc xe hòm đang chạy ra cổng toà lâu đài.
– Địa điểm đẫm máu này lẽ ra phải đóng cửa vào những ngày thứ hai, – anh ta lẩm bẩm.
– Đừng rời vị trí của anh nhé, – Annie tán tỉnh.
– Không đâu, cưng.
Hai mươi phút sau, viên cảnh sát nghe một chiếc xe thứ hai ra đi. Lần này anh ta khá tò mò lên đứng dậy và lén nhìn ra cửa sổ tối để che giấu các hành khách bên trong.
– Nào, tỉnh lại chưa Leslie?
– Rồi. Có điều anh không thể đoán ra ai có thể ở trong lâu đài. Trừ những ngày tham quan, nó đóng cửa liên tục.
– Y như điều sẽ xảy ra cho em đây, cưng ơi, nếu anh không cỡi lên nó.
Hai mươi phút sau, khi viên cảnh sát nghe chiếc xe thứ ba ra đi, dục tình của anh ta đã nhường chỗ cho bản năng cảnh sát. Còn năm chiếc nữa, đều là xe hòm, tất cả đều cách nhau hai mươi phút. Vì một trong những chiếc xe dừng lại một lúc đủ cho một con nai băng qua nên cảnh sát Hanson có đủ thời gian để ghi số đăng ký xe.
– Lẽ ra ngày đẫm máu của anh, anh phải nghỉ chứ, – Annie than vãn.
– Việc này có thể quan trọng đấy, – viên cảnh sát nói. Và ngay cả lúc lão nói, lão băn khoăn có nên báo cáo không.
– Anh đang làm gì ở lâu đài Claymore? – Trung sĩ Twill lên tiếng hạch hỏi.
– Ngắm cảnh, thưa ngài!
– Lâu đài đóng cửa mà.
– Vâng, thưa ngài. Nhà kính mở cửa!
– Vậy là anh quyết định ngắm cảnh trong nhà kính à?
– Vâng, thưa ngài.
– Một mình, dĩ nhiên chứ?
– À, thực ra…!
– Hãy bỏ giùm tôi những chi tiết lố bịch đi, ông cảnh sát. Điều gì làm anh nghi ngờ những chiếc xe nào?
– Tư cách của họ, thưa ngài.
– Các chiếc xe không có tư cách, Hanson. Tài xế đấy!
– Dĩ nhiên, thưa ngài. Các tài xế có vẻ rất thận trọng. Các xe bỏ đi từng hai mươi phút một.
– Anh biết rằng, dĩ nhiên, có thể có cả nghìn lời giải thích ngây thơ. Thực ra, người duy nhất hình như không có một lời giải thích ngây thơ chính là anh đấy.
– Vâng thưa ngài. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi nên báo cáo việc này.
– Đúng. Đây có phải là số đăng ký mà anh có được không?
– Vâng, thưa ngài.
– Rất tốt. Cút đi. – Ông ta nghĩ đến một câu nhận xét tế nhị để thêm vào. – Hãy nhớ ném đá vào người ta là điều nguy hiểm nếu anh đang ở nhà kính đấy. – Ông ta cười khúc khích với trò chơi chữ của ông ta suốt buổi sáng.
Khi báo cáo về số đăng ký trở về, Trung sĩ Twill quyết định rằng Hanson đã phạm sai lầm.
Ông ta đưa bản tin lên lầu cho Thanh tra Pakula và giải thích về hậu trường.
– Lẽ ra tôi không nên làm ngài bận tâm đến việc này, thưa ngài thanh tra, nhưng số đăng ký xe…
– Vâng, tôi biết. Tôi sẽ lo việc ấy?
– Cám ơn ngài.
Tại tổng hành dinh, thanh tra Pakula có một cuộc họp ngắn ngủi với một trong những xếp kỳ cựu của Cơ quan tình báo mật Anh, một con người có khuôn mặt hồng hào, rắn chắc. Ngài Alex Hyde-White.
– Ông hoàn toàn có lý khi đưa việc này vào sự chú ý của tôi, – Ngài Alex mỉm cười, – Nhưng tôi e rằng chẳng có gì e ngại hơn bằng tìm cách thu xếp một chuyến nghỉ hè cho Hoàng gia mà không cho báo chí biết.
– Tôi tiếc là đã làm phiền ngài về chuyện này, thưa ngài. – Thanh tra Pakula đứng dậy.
– Chẳng phiền tí nào cả, thanh tra. Việc ấy tỏ ra là ngành của ông nhanh nhẹn đấy. Ông nói tên của tay cảnh sát trẻ ấy là gì?
– Hanson, thưa ngài. Leslie Hanson.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng thanh tra Pakula, ngài Alex Hyde-White nhấc điện thoại đỏ trên bàn giấy lên.
– Tôi có một công điện cho Balder. Chúng ta có một vấn đề nhỏ. Tôi sẽ giải thích vào cuộc họp kế tiếp. Đồng thời, tôi muốn ngài thu xếp ba cuộc thuyên chuyển. Trung sĩ Leslie Hanson. Hãy rải họ ra ít ngày. Tôi muốn đưa họ ra vị trí riêng rẽ, càng xa London càng tốt. Tôi sẽ báo cho ngài chủ sự và xem thử nếu ngài muốn hành động gì thêm không.
 
***
 
Trong phòng khách sạn của mình tại New York, Harry Lantz thức giấc nửa đêm vì chuông điện thoại reo.
– Ai mà biết được mình ở đây kìa? – hắn tự hỏi.
Hắn nhìn vào chiếc đồng hồ lờ mờ trên giường rồi chộp lấy điện thoại. – Mới bốn giờ sáng mà? Ai…?
Một giọng nói nhẹ nhàng ở đầu dây kia bắt đầu nói và Lantz ngồi đơ trên giường, tim hắn bắt đầu đập mạnh.
– Vâng thưa ngài, – hắn nói. – Vâng, thưa ngài… Không, thưa ngài, nhưng tôi có thể thu xếp để được rảnh. – Hắn lắng nghe một lúc lâu. Cuối cùng hắn nói, – Vâng, thưa ngài, tôi hiểu. Tôi sẽ đáp chuyến phi cơ thứ nhất đi Buenos Aires. Cám ơn ngài.
Hắn gác ống nghe, với tay đến chiếc bàn bên giường và đốt một điếu thuốc. Tay hắn run rẩy.
Người mà hắn vừa nói chuyện là một trong những người có thế lực nhất thế giới và điều ông ta đề nghị Harry làm…
– Việc quái quỷ gì đây? – Harry Lantz tự hỏi. – Một việc gì to lớn đây. Người đàn ông sẽ trả hắn một số tiền 50.000 đô-la để chuyển giao một bức điện. Trở lại Arhentina là một điều vui đây Harry Lantz thích phụ nữ Nam Mỹ.
Lúc 9 giờ sáng, Lantz nhấc điện thoại và quay số Hàng không Arhentina.
– Chuyến bay đầu tiên của các ông đến Buenos Aires mấy giờ?
Chiếc 747 đến sân bay Ezeiza, Buenos Aires lúc năm giờ chiều ngày hôm sau. Chuyến bay dài giờ nhưng Harry Lantz không quan tâm.
– 50.000 đô-la để chuyển một bức điện. – Hắn cảm thấy một sự hưng phấn nổi lên khi bánh máy bay nhẹ nhàng chạm đất. Hắn không đến Arhentina đã gần năm năm rồi. Gặp lại những người quen cũ thật là thú vị.
Trong lúc Lantz bước ra khỏi phi cơ, một luồng không khí nóng làm hắn giật mình mất một lúc. Dĩ nhiên ở đây là mùa hè.
Trên taxi vào thành phố, Lantz thích thú vì những hàng chữ graffito nguệch ngoạc trên tường các toà nhà và các vỉa hè đã không có gì thay đối.
Plebiscito las pelotas (Phổ thông đầu phiếu), Militares Asesinos (quân đội, bọn sát nhân), Tennemos hambre (Chúng tôi đói), Marihuana na libre (Cần sa giải thoát), Droga, sexo y muncho rock (Ma tuý, dục tình và rock-and-roll), Juicio y castigo a los culpables (Xét xử và trừng phạt bọn tội phạm).
Vâng, trở lại đây thật là hay.
Sau giấc ngủ trưa đường phố nhộn nhịp với những người uể oải bước đi tới lui các điểm hẹn.
Khi chiếc taxi đến khách sạn El Conquistador tại trung tâm khu vực Barrio Norte hợp thời trang, Lantz trả tài xế bằng một tờ bạc một triệu peso.
– Hãy giữ lại tiền thối, – hắn nói. Tiền của họ là một trò đùa.
Hắn đăng ký tại một bàn giấy trong một hành lang hiện đại, rộng lớn, nhặt một tờ Buenos Aires Herald và Lantz Prensa và để người phụ tá giám đốc chỉ cho hắn dãy phòng của mình. 60 đô-la một ngày cho một phòng ngủ, buồng tắm, phòng khách và nhà bếp có gắn điều hoà không khí và truyền hình. Tại Washington, cơ sở này phải tốn mất một cánh tay và một cái giò, Harry nghĩ thế. Cả ngày mai mình sẽ lo công chuyện Neusa này và ở lại ít ngày hưởng lạc.
Phải mất hơn hai tuần lễ, Harry Lantz mới có thể theo dõi tung tích của Neusa Munez.
Cuộc tìm kiếm của hắn bắt đầu với các sổ niên giám điện thoại của thành phố. Lantz bắt đầu với các địa điểm tại trung tâm thành phố: Khu vực Constitucion, Plaza San Martin, Barri Norte, Catalinas Norte. Chẳng nơi nào có tên Neusa Munez cả. Cũng chẳng có tên này tại những khu vực ven Bahia Blanca hoặc Mar del Plaza.
– Mụ ta ở đâu kìa? – Lantz tự hỏi. Hắn xuống phố, tìm những nơi liên lạc cũ.
Hắn đi vào Lantz Biela và người chủ quán rượu kêu to:
– Seno Lantz! Por dios. Tôi nghe ông đã chết rồi mà.
Lantz cười toe toét.
– Đúng đấy, nhưng tôi nhớ ông quá, Antonio, nên tôi trở lại.
– Ông định làm gì ở Buenos Aires thế?
Giọng của Lantz ra vẻ suy tư.
– Tôi đến đây tìm một người bạn gái cũ. Chúng tôi định lấy nhau, nhưng gia đình nàng đã chuyển đi và tôi mất dấu nàng. Tên nàng là Neusa Munez.
Người chủ quán rượu lắc đầu. – Chưa bao giờ nghe đến tên nàng ta. Lo siento (1).
Lần dừng chân của Lantz là chỗ một người bạn tại Bộ tư lệnh cảnh sát.
– Lantz! Harry Lantz! Dios! Qué pasa? (2)
– Chào Jorge. Thật là hay được gặp lại cậu.
– Lần cuối cùng tôi nhận được tin cậu, CIA đã đuổi cậu đi!
Harry Lantz cười.
– Không phải thế, bạn tôi ơi. Họ năn nỉ tôi ở lại. Tôi bỏ đi để theo đuổi công việc cho riêng tôi đấy? – Tôi đã mở rộng văn phòng thám từ tư. Do vậy, việc ấy đã đưa tôi đến Buenos Aires. Một thân chủ của tôi chết ít tuần trước. Ông ta để lại cho con gái một số tiền và tôỉ đang tìm cách tìm ra chỗ ở của nàng. Tất cả tin tức tôi có được về nàng là nàng đang sống tại một căn phòng đâu đấy tại Buenos Aires.
– Tên nàng là gì?
– Neusa Munez.
Một lúc kéo dài đến nửa tiếng.
– Rất tiếc, anh bạn. Tôi chẳng giúp cậu được. Nàng không có tên trong máy điện toán của chúng tôi hoặc bất cứ hồ sơ nào của chúng tôi cả.
– Ồ, thôi. Nếu cậu có tin tức nào về nàng ta, báo cho tôi đang ở El Conquistador đấy.
– Được!
Kế tiếp là các quán rượu, các nơi lui tới quen thuộc cũ. Pepe gonzalez và Almeida, Café Tabac.
– Buenas tardes, amigo. Soy de los Estados Unidos. Estoy buscando una mujier. El nombre es neu Munez. Es una emergencia!(3).
– Lo siento, senor. No Lantz conozco(4).
Khắp nơi, câu trả lời cũng vậy thôi. Chẳng một ai từng nghe đến mụ khỉ gió ấy.
Harry Lantz lang thang quanh Lantz Boca, khu vực bến cảng màu sắc rực rỡ, nơi mà người ta có thể trông thấy những chiếc tàu cũ kỹ bỏ neo rỉ sét trên sông. Chẳng một ai quanh đấy biết về Neusa Munez. Lần đầu tiên, Harry Lantz bắt đầu cảm thấy mình có thể đang đi săn ngỗng hoang.
Chính tại Pilar, một quán rượu nhỏ trong những quán rượu vùng Flores, mà dịp may đột nhiên đến với hắn. Đấy là một đêm thứ sáu và quán rượu đông nghịt thợ thuyền. Lantz phải mất mười phút để gây sự chú ý cho chủ quán. Lantz vừa nói được một lúc bài diễn văn đã chuẩn bị sẵn thì người chủ quán lên tiếng
– Neusa Munez à? Có. Tôi biết mụ ta. Nếu mụ ta muốn nói chuyện với ông, mụ sẽ đến đây ngày mai, vào khoảng nửa đêm.
Chiều hôm sau, Harry Lantz quay trở lại Pilar lúc 11 giờ, thấy quán rượu dần dần đông nghịt người. Càng về nửa đêm, hắn càng cảm thấy bồn chồn. Nếu mụ không đến thì sao nhỉ?
Lantz quan sát lúc một nhóm phụ nữ trẻ cười rúc rích bước vào quán. Họ nhập bọn với một số đàn ông tại một chiếc bàn.
– Mụ phải lộ mặt ra, – Lantz nghĩ thế! – Nếu nàng ta không đến, mình có thể hôn từ giã món 50.000 ấy là vừa.
Hắn tự hỏi liệu mụ ta trông thấy như thế nào. Mụ phải là một con người kỳ quặc. Hắn được quyền đề nghị với bạn trai của mụ, Angel, một số tiền là hai triệu đô-la chẵn để ám sát một người nào đấy vậy là có lẽ Angel sẽ ngồi trên đống bạc triệu.
Hắn rất có thể sẽ kiếm được một bà chủ trẻ đẹp. Quả thật, có lẽ hắn có thể kiếm được cả tá. Mụ Neusa này phải là một cô đào hoặc một người mẫu.
– Ai biết được, có thể mình có thể đùa với nàng một tí trước khi mình rời thành phố. Chẳng có gì khoái bằng vừa làm việc vừa hưởng lạc, – Harry Lantz suy nghĩ khoái trá.
Cánh cửa mở ra và Lantz nhìn lên chờ đợi. Một người phụ nữ đang bước đi một mình. Nàng là một người trung niên và không hấp dẫn gì với một tấm thân phì nộn và bộ ngực to đùng lúc lắc theo mỗi bước đi. Mụ có cái mặt rỗ, mái tóc nhuộm hoe nhưng nước da đen của mụ chứng tỏ dòng máu lai thừa hưởng được của một tổ tiên người Indien đã ăn nằm với một người Tây Ban Nha. Mụ mặc một chiếc váy không thích hợp và một chiếc áo thun chỉ hợp với một phụ nữ trẻ hơn nhiều.
– Một kẻ móc câu vào sự may mắn của mụ! – Lantz quả quyết như thế.
Nhưng tên quái nào muốn “đi” với mụ thế?
Người phụ nữ nhìn quanh quán rượu bằng đôi mắt lờ đờ hoang vắng. Mụ gật đầu bơ thờ với nhiều người rồi chen qua đám đông. Mụ bước đến quầy rượu.
– Hắn mua cho tôi một cốc rượu chứ? – Mụ nói giọng Tây Ban Nha nặng và càng tới gần, mụ càng thiếu hấp dẫn hơn.
Mụ ta trông như một con bò cái mập ú, không được vắt sữa – Lantz nghĩ thế – và mụ đã xỉn.
– Chị nhầm rồi chị ơi.
– Esteban nói rằng ông đang tìm tôi, không phải à?
Hắn nhìn mụ chăm chú.
– Ai thế?
– Esteban. Chủ quán.
Harry Lantz vẫn không thể chấp nhận.
– Có lẽ ông ta đã lầm. Tôi đang tìm Neusa Munez.
– Đúng rồi. Tôi là Neusa Munez.
– Nhưng không đúng người này, – Harry Lantz nghĩ thế. Thây kệ – Bà là bạn của Angel à?
Mụ cười chếnh choáng.
– Đúng rồi.
Harry Lantz bình tĩnh lại nhanh chóng.
– Được rồi. – Hắn gượng gạo mỉm cười. – Chúng ta có thể tìm một chiếc bàn trong góc nói chuyện không?
Mụ gật đầu lãnh đạm.
– Được.
Họ rẽ lối qua quán rượu nồng nặc khói thuốc và khi họ ngồi xuống, Harry Lantz lên tiếng.
– Tôi thích nói chuyện về…
– Ông mua cho tôi một cốc rum chứ?
Lantz gật đầu.
– Hẳn rồi.
Một người hầu bàn xuất hiện, mặc một chiếc tạp dề bẩn thỉu. Lantz nói.
– Một cốc rum, một cốc Scotch pha soda.
Mubez nói:
– Làm cho tôi một cốc đúp, hả?
Khi người hầu bàn bỏ đi, Lantz quay sang người phụ nữ ngồi bên cạnh:
– Tôi muốn gặp Angel.
Mụ nhìn chăm chú bằng đôi mắt buồn ướt át.
– Để làm gì?
Lantz hạ thấp giọng.
– Tôi muốn có một món quà nhỏ cho ông ấy!
– Vậy à? Loại quà gì thế?
– Hai triệu đô-la!
Rượu được mang đến. Harry nâng ly nói:
– Khoái chứ?
– Vâng. – Mụ nốc cạn ly một hơi. – Ông muốn cho Angel hai triệu đô-la để làm gì?
– Đây là điều tôi thảo luận ngay với chính ông ấy.
– Không thể được. Angel, ông ấy không nói chuyện với ai cả.
– Bà ơi, vì hai triệu đô-la!
– Tôi muốn uống một ly rum nữa. Một ly đúp chứ?
Chúa ơi, mụ ta có vẻ như sắp ngất đi.
– Hẳn rồi! – Lantz gọi hầu bàn và gọi ly rượu. – Bà đã biết Angel lâu rồi chứ? – Giọng hắn ra vẻ vô tình.
Mụ nhún vai.
– Vâng!
– Hẳn ông ấy là một người thú vị.
Đôi mắt trống vắng của mụ chăm chú vào một điểm trên bàn đối diện.
– Chúa ơi! – Harry Lantz nghĩ – Coi bộ muốn nói chuyện với một bức tường quái quỷ đây.
Ly rượu của mụ đến và mụ uống cạn bằng một hơi dài.
Mụ có thân hình của một con bò cái và tư cách của một con heo.
– Làm thế nào tôi có thể nói chuyện sớm với Angel?
Neusa Munez cố gắng đứng dậy.
– Tôi đã bảo ông rồi, ông ta không nói chuyện với ai cả. Vĩnh biệt.
Harry Lantz đột nhiên tràn đầy kinh hãi:
– Này. Chờ một phút! Đừng đi.
Mụ dừng lại và nhìn xuống hắn bằng đôi mắt lờ đờ:
– Ông muốn gì?
– Ngồi xuống đi, – Lantz chậm rãi nói, – và tôi sẽ nói cho bà biết tôi muốn gì?
Mụ nặng nhọc ngồi xuống.
– Tôi cần một ly rum, hả?
Harry Lantz hoang mang:
– Tên Angel này là loại người quỷ gì thế? Bà chủ của hắn chẳng những là con đĩ xấu xí nhất cả Nam Mỹ mà còn là một con mẹ nát rượu nữa?
Lantz không thích giao dịch với những người say. Họ thật không dám tin tưởng. Mặt khác, hắn ghét ý nghĩ tuột mất sự mệnh giá 50.000 đô-la. Hắn nhìn Munez uống rượu. Hắn tự hỏi mụ đã uống bao nhiêu rồi trước khi đến gặp hắn.
Lantz mỉm cười, và nói lý lẽ:
– Neusa, nếu tôi không thể nói chuyện với Angel, làm sao tôi có thể giao dịch với ông ấy được?
– Đơn giản thôi. Ông bảo tôi ông cần gì. Tôi bảo lại Angel. Nếu ông ta bảo được, tôi bảo ông được. Nếu ông ta bảo không, tôi bảo ông không?
Harry Lantz không tin tưởng dùng mụ làm trung gian, nhưng hắn không còn cách lựa chọn nào khác.
– Bà có nghe về Marin Groza không?
– Không!
Dĩ nhiên là mụ không biết. Vì đấy không phải là tên một chai rượu rum. Con chó cái ngu xuẩn này sẽ nhận sai hoàn toàn bức điện và làm hại cả công việc cho hắn.
– Tôi cần một ly rượu, hả?
Hắn đập vào bàn tay mập của nàng.
– Hẳn rồi.
Hắn gọi một ly đúp nữa.
– Angel sẽ biết Groza là ai. Bà chỉ việc nói với Marin Groza. Ông ấy sẽ biết.
– Vâng. Rồi gì nữa?
Mụ còn ngốc nghếch hơn cả vẻ mặt của mụ. Mụ nghĩ rằng Angel sẽ phải làm cái quỷ quái gì vì hai triệu đô-la hả? Hôn người ấy à? Harry thận trọng lên tiếng.
– Những người đưa tôi đến đây muốn nhổ lão đi!
Mụ chớp mắt.
– Nhổ đi là gì?
– Chúa ơi! Giết!
– Ồ! Mụ gật đầu một cách lãnh đạm. – Tôi sẽ hỏi Angel – Giọng mụ bắt đầu còn líu lo hơn nữa. Ông nói tên người đàn ông là gì?
Hắn muốn lay người mụ.
– Groza. Marin Groza.
– Vâng. Chàng của tôi đã ra khỏi phố. Tối nay tôi sẽ gọi anh ấy và sẽ gặp ông ở đây ngày mai. Tôi có thể uống một ly rum nữa chứ?
Neusa Munez đã trở thành một cơn ác mộng.
 
***
 
Chiều hôm sau, Harry Lantz vẫn ngồi chiếc bàn ấy trong quán rượu từ nửa đêm đến bốn giờ sáng khi quán rượu đóng cửa. Munez không xuất hiện.
– Ông có biết bà ấy sống ở đâu không? Lantz hỏi chủ quán.
Người chủ quán nhìn hắn bằng đôi mắt ngây thơ.
– Quien sabe?(5)
Con chó cái đã làm rối tung mọi việc. Làm sao một người đàn ông được coi là tinh ranh như Angel có thể mắc câu vì một con ngốc nghếch uống rượu rum như thế nhỉ? Harry Lantz tự hào là một đấu thủ nhà nghề. Hắn đã quá khéo léo để bước vào một công việc như thế này mà không chịu kiểm tra trước. Hắn đã cẩn thận dò hoi và tin tức đã gây xúc động cho hắn nhất là người Isarel đã treo đầu của Angel với giá một triệu đô-la. Một triệu đô-la sẽ mua được một cuộc đời trị giá bằng những cuộc say sưa và những cô nàng cắn câu trẻ tuổi. Mà thôi, hắn có thể quên đi việc ấy và hắn có thể quên đi 50.000 đô-la của hắn. Sợi dây liên lạc duy nhất của hắn với Angel đã bị đứt. Có lẽ hắn phải gọi cho người ấy và bảo ngài rằng hắn đã thất bại.
Mình sẽ không gọi ông ấy vội, Harry Lantz quyết định. Có thể mụ sẽ trở lại đây. Có lẽ những quán rượu khác sẽ hết rượu rum. Có lẽ mình sẽ bị đá đít vì đã đồng ý với công tác quái quỷ này.
Chú thích:
(1) Tiếng Tây Ban Nha: xin lỗi.
(2) Tiếng Tây Ban Nha: Lạy chúa, chuyện gì vậy?
(3) Tiếng Tây Ban Nha: Chào bạn. Tôi từ Mỹ đến. Tôi đang tìm một phụ nữ. Tên bà ta là Neusa Munez. Đây là một công việc đột xuất
(4) Tiếng Tây Ban Nha: Thưa ông, rất tiếc, tôi không biết bà ta.
(5) Tiếng Tây Ban Nha: Ai mà biết được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.