Sứ giả của Thần Chết

Chương 20



Ngày Tim và Beth bắt đầu đi học, Mary nhận một cú điện thoại lúc 5 giờ sáng của Toà đại sứ rằng một NIACT – một công điện hành động đêm đã đến và đòi hỏi được trả lời ngay. Đấy là khởi đầu của một ngày dài bận rộn và lúc Mary trở về dinh, đồng hồ đã chỉ hơn 7 giờ. Con nàng đang đợi nàng.

– À – Mary hỏi, – học hành thế nào đấy?
– Con thích, – Beth đáp. – Mẹ biết là ở đấy có trẻ con của hai mươi quốc gia khác nhau không? Có một thằng bé Ý gọn gàng cứ trố mắt nhìn con suốt giờ học. Đấy là một trường học vĩ đại.
– Họ có một phòng thí nghiệm khoa học xuất sắc, – Tim nói thêm. – Ngày mai chúng con sẽ mổ một con ếch Rumani ra.
– Lạ thật, – Beth nói. – Họ đều nói tiếng Anh bằng một giọng thật buồn cười.
– Chl nên nhớ rằng, – Mary bảo con nàng, – khi ai đấy có một giọng buồn cười điều đó có nghĩa là hắn biết hơn các con một ngôn ngữ. Mà thôi, mẹ hài lòng vì các con chẳng có vấn đề gì cả.
Beth nói:
– Không, Mike lo cho chúng con đấy.
– Mike Slade có liên quan gì đến chuyện đi học của các con thế?
– Chú ấy không bảo với mẹ à? Chú ấy cho chúng con lên xe, đưa chúng con đến đấy, đưa chúng con vào giới thiệu chúng con với các thầy cô giáo đấy!
– Chú ấy cũng biết nhiều trẻ con ở đấy nữa, – Tim nói. – Và chú ấy giới thiệu chúng con với chúng nó. Mọi người đều thích chú ấy. Chú ấy thật là một người cẩn thận.
– Hơi quá cẩn thận một tí, – Mary nghĩ thế.
Sáng hôm sau, khi Mike bước vào văn phòng Mary, nàng lên tiếng:
– Tôi biết rằng ông đã đưa Beth và Tim đi học.
Ông ta gật đầu.
– Các thiếu niên khó lòng điều chỉnh ở nước ngoài. Chúng nó là những đứa trẻ tốt đấy!
– Ông ta có con không? – Mary bỗng nhận ra nàng biết rất ít về đời tư của Mike Slade. Có lẽ tốt hơn nên như thế, – nàng quyết định. – Ông ta định xem mình thất bại mà. Nàng định phải thành công.
Chiều thứ bảy, Mary đưa con nàng đến câu lạc bộ ngoại giao riêng, nơi các người trong cộng đồng ngoại giao họp nhau để mạn đàm.
Lúc Mary nhìn qua sân trong, nàng trông thấy Mike Slade đang uống rượu với ai đấy và khi người phụ nữ quay lại, Mary nhan ra đấy là Dorothy Stone. Mary cảm thấy sững sờ trong giây lát. Có vẻ dường như người bí thư của nàng đang cộng tác với kẻ thù. Nàng tự hỏi liệu Dorothy và Mike Slade thân nhau như thế nào. Mình nên cẩn thận, không nên tin tưởng bà ấy quá nhiều. – Mary nghĩ thế. – Hoặc bất kỳ ai cũng thế.
Harriet Kruger đang ngồi riêng tại một chiếc bàn. Mary bước đến. – Bà có phiền nếu tôi cùng ngồi không?
– Rất hân hạnh. – Harriet rút ra một bao thuốc lá Mỹ. – Bà hút thuốc chứ?
– Cám ơn, không. Tôi không hút.
– Một người không thể sống được ở xứ này nếu không có thuốc lá, – Harriet nói.
– Tôi không hiểu.
– Một trăm gói Kent mềm làm cho nền kinh tế phát triển đấy. Tôi muốn nói – theo nghĩa đen. Nếu bà muốn gặp bác sĩ, bà cho y tá thuốc lá. Nếu bà cần một mậu dịch viên bán thịt cho bà, một thợ máy để sửa xe của bà hoặc một thợ điện để sửa một ngọn đèn – bà hối lộ họ bằng thuốc lá. Tôi có một người bạn Ý cần một cuộc phẫu thuật nhỏ.
Người ấy đã phải hối lộ cô y tá trực để dùng một lưỡi dao mới và phải hối lộ các cô y tá khác để băng lại bằng nhũng chiếc bãng mới sau khi họ rửa sạch các vết thương thay vì dùng lại tất cả các chiếc bãng cũ.
– Nhưng tại sao?
Harriet Kruger nói:
– Nước này thiếu băng và mọi loại thuốc bà có thể gọi tên đến. Cũng giống mọi nơi trong khối Đông Âu. Tháng trước có một cơn dịch ngộ độc thịt tại Đông Đức. HỌ đã phải lấy tất cả sérum kháng sinh của phương Tây đấy.
– Và người dân chẳng có cách nào để than phiền cả? – Mary lên tiếng phê bình.
– Ồ, họ có cách đấy. Bà đã nghe đến Bula chưa?
– Chưa!
– Hắn là một nhân vật huyền thoại mà người Rumani dùng để xả hơi. Có một câu chuyện kể là một số người đang đứng xếp hàng để mua thịt vào một ngày nào đấy và cái hàng ấy hầu như chẳng nhúc nhích tí nào cả. Sau năm tiếng đồng hồ, Bula nổi điên bảo “Tôi sẽ đến dinh và giết Ionescu?” Hai giờ sau, hắn trở lại hàng và bạn bè hắn hỏi. “Việc gì thế? bạn đã giết ông ta chứ?” Bula bảo “Không, ở đấy cũng có một hàng dài nữa”.
Mary bật cười.
Harriet Kluger nói.
– Bà có biết một trong những món hàng chợ đen ở đây là gì không? Video cassette ở bên mình đấy.
– Họ thích xem phim của chúng ta à?
– Không đâu – họ quan tâm đến những quảng cáo thương mại. Tất cả những đồ đạc của chúng ta cho là tất nhiên – máy giặt, máy hút bụi, xe hơi, truyền hình – những thứ ấy quá tầm tay với của họ. Họ say mê chúng. Khi phim bắt đầu chiếu là họ có mặt ngay!
Mary nhìn lên đúng lúc trông thấy Mike Slade và Dorothy Stone rời câu lạc bộ. Nàng thầm thàc mắc không biết họ đi đâu.
Đêm đến, khi Mary về nhà sau một ngày dài khó nhọc tại Toà đại sứ, nàng chỉ muốn đi tắm, thay quần áo và quên việc trong ngày. Tại Toà đại sứ, hình như mọi giây phút đều bị lấp đầy và nàng không bao giờ có một tí thì giờ nào cho riêng mình cả. Nhưng chẳng bao lâu, nàng nhận thấy dinh của nàng cũng tệ hại như thế. Mọi nơi Mary đi đều có gia nhân và nàng có cảm giác khó chịu rằng họ luôn luôn rình rập nàng.
Vào một đêm, nàng dậy lúc hai giờ sáng và xuống lầu để đến nhà bếp. Lúc nàng mở tủ lạnh, nàng nghe một tiếng động. Nàng quay lại và Mihai, người quản lý, mặc áo ngủ, và Rosica, Delia và Carmen đang đứng đấy.
– Thưa bà, tôi có thể lấy gì cho bà không? – Mihai hỏi.
– Chẳng có gì cả, – Mary nói. – Tôi chỉ muốn một tí gì để ăn thôi.
Cosma, người đầu bếp, bước vào và nói với một giọng bị tổn thương:
– Tất cả những gì bà làm là bảo tôi biết bà đang đói và tôi nên dọn một thứ gì đấy.
Họ đều trố mắt nhìn nàng có ý trách móc.
Mary nói, – Tôi không nghĩ rằng tôi đói thật sự. Cám ơn các người.
Và nàng thoát thân về lại phòng nàng.
Ngày hôm sau, nàng kể cho con nàng nghe điều đã xảy ra.
– Các con có biết.không, – nàng bảo Beth và Tim, – Mẹ có cảm giác như người vợ thứ nhì trong Rebecca đấy.
– Rebecca là gì thế? – Beth hỏi.
– Đấy là một cuốn sách đáng yêu mà có ngày các con sẽ đọc.
Khi Mary bước vào văn phòng, Mike Slade đang đợi nàng.
– Chúng ta có một chàng trai ốm mà tốt hơn, bà nên xem đến – Ông ta nói.
Ông ta đưa nàng đến một văn phòng nhỏ dưới hành lang. Trên giường là một người lính thuỷ quân lục chiến trẻ đang rên rỉ đau đớn.
– Việc gì đã xảy ra thế? – Mary hỏi.
– Tôi đoán là viêm ruột thừa!
– Vậy tốt hơn chúng ta nên đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay.
Mike quay lại nhìn nàng.
– Không phải ở đây.
– Ông muốn nói gì thế?
– Hắn phải bay đến Rome hoặc Zurich.
– Buồn cười thật, – Mary đối chát lại. Nàng hạ thấp giọng để người lính không nghe được. – Ông không thấy được rằng cậu ta đau thế nào à?
– Buồn cười hoặc không khoan đã nói, nhưng chẳng có ai trong Toà đại sứ Mỹ đi đến một bệnh viện trong khối Đông Âu cả.
– Nhưng tại sao?
– Bởi vì chúng ta có thể bị tấn công. Chúng ta sẽ lệ thuộc vào chính quyền Rumani và bọn an ninh. Chúng ta có thể bị tác dụng của ether hoặc bị cho dủng thuốc mơ màng – họ có thể khai thác chúng ta đủ loại tin tức, đấy là quy luật của Bộ Ngoại giao – chúng ta phải đưa hắn đi.
– Tại sao Toà đại sứ của chúng ta không có bác sĩ riêng?
– Bởi vì chúng ta là Toà đại sứ hạng C. Chúng ta không có kinh phí cho bác sĩ riêng của chúng ta. Một bác sĩ Mỹ đến đây thăm chúng ta ba tháng một lần. Đồng thời, chúng ta có một dược sĩ cho các chứng đau nhẹ.
Mike bước đến một bàn giấy và nhặt một mảnh giấy.
– Chỉ cần ký vào đây là hắn sẽ được đưa đi thôi. Tôi sẽ thu xếp một chiếc máy bay đặc biệt cho hắn.
– Rất tốt. – Mary ký lên mảnh giấy. Nàng bước đến người lính thuỷ quân lục chiến còn trẻ và cầm tay hắn.
– Anh sẽ mạnh thôi, – nàng dịu dàng nói.
Hai giờ sau, người lính thuỷ quân lục chiến lên phi cơ đi Zurich.
Sáng hôm sau, khi Mary hỏi Mike về bệnh trạng của người lính thuỷ quân lục chiến trẻ, ông ta nhún vai:
– Họ đã phẫu thuật – ông ta lãnh đạm nói. – Hắn sẽ mạnh thôi.
– Thực là một con người lạnh lùng! – Mary nghĩ thế.
– Mình không biết có bao giờ ông ta xúc động về điều gì không?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.