BI KỊCH VỀ 3 CÁI CHẾT
Phần thứ nhất: Kẻ khả nghi – Chương ba : Những nghi vấn của ngài Charles
Này ông Satterthwaite nhanh rồi vô đây nhé, có được không?
Ngài Charles thò đầu ra ngoài cửa nói.
Một giờ nữa trôi qua. Hết cơn bạo nạn tới hồi thới lai. Phu nhân Mary đang dìu bà Babbington ra bên ngoài cùng theo về tới khu giáo xứ. Cô Milray lanh trí bốc máy gọi bác sĩ đến ngay. Bữa cơm đạm bạc được dọn ra, xong rồi ai nấy lui về phòng riêng. Ông Satterthwaite tự mình ra về lúc nghe ngài Charles đứng ở cửa gọi, tại nơi vừa xảy ra cái chết của ngài mục sư.
Ông Satterthwaite bước vô trong, hơi ớn lạnh, già rồi tránh nhìn cảnh chết chóc… cũng sẽ tới lượt ông mà thôi… Nhưng mà sao ta phải nghĩ mấy chuyện đó.
– Ta còn sống hai chục năm nữa đó. – Satterthwaite dõng dạc nói một mình.
Bên trong căn phòng chỉ có mỗi Bartholomew Strange là người ngoài. Ông gật gù hài lòng khi vừa nhìn thấy Satterthwaite ở đó.
– Chào ông bạn mình – Ông mở lời – Ta có thể hợp tác với Satterthwaite, một tay sành đời.
Có điều lạ là Satterthwaite lại ngồi gần bên ông bác sĩ. Ngài Charles đi tản bộ, hôm nay ông quên cái thói quen nắm tay để lòi ra. Không còn cái vẻ con nhà nòi hải quân như mọi khi.
– Charles thì không thích mấy chuyện đó – Ngài Bartholomew nói – Tội nghiệp Babbington chết rồi, tôi nói thiệt tình.
Satterthwaite nghĩ chuyện tình cảm khó nói sao cho hết. Chẳng có ai thích mấy cái chuyện đó. Ông cho là Strange có ý nghĩ khác ngoài những câu nói nghe mộc mạc vừa rồi.
– Đau buồn lắm. – Ông Satterthwaite nói, giọng còn dè dặt.
– Thật là đau buồn. – Ông nhắc lại với cái cảm giác ớn lạnh ban nãy.
– Ái chà, vâng, cũng đau khổ lắm. – Ông bác sĩ mở lời, giọng điệu nhà nghề.
Chợt Cartwright dừng lại.
– Ông có bao giờ thấy ai chết lạ vậy không, Tollie?
– Chưa. – Ngài Bartholomew trầm ngâm nghĩ ngợi – Ta không thể nói được thấy một lần như vậy.
– Nhưng mà, – Chợt ông ta nói tiếp – tôi chưa hề thấy nhiều cái chết như ông tưởng. Một chuyên gia về thần kinh không thể lại đi giết hết con bệnh của mình. Phải để cho họ sống mới hái thêm được tiền, Mac Dougal đã thấy biết bao nhiêu cái chết nhiều hơn tôi, tôi không còn gì để hoài nghi.
Bác sĩ Mac Dougal coi cả khu Loomouth, người mà nàng Milray đã mời đến đây.
– Mac Dougal không nhìn thấy cái chết của mục sư, tức là chết trước khi ông đến. Ta chỉ nói được bây nhiêu với bác sĩ, bạn cũng nói được có bấy nhiêu. Bác sĩ gọi trường hợp của mục sư là mắc kinh phong, bởi ngài đã lớn tuổi, sức khỏe kém cỏi. Tôi thấy chưa yên tâm.
– Ngài bác sĩ cũng chưa yên tâm, – Có tiếng nói lầm bầm – nhưng đã là bác sĩ, ông phải cho ý kiến. Mắc kinh phong nói nghe hay đấy, thực ra chả có nghĩa gì. Chỉ có bọn phàm phu tục tử mới dám tin. Nói đúng ra ngài Babbington đã già, sức khỏe cũng đã khiến ông không cầm cự nổi mấy lúc gần đây như lời vợ ông kể lể. Vậy chắc chắn là ngài mục sư có trục trặc gì bên trong nội tạng.
– Có thể gọi đó là một dạng kinh phong, hay là gì khác nữa?
– Dạng thế nào?
– Dạng bệnh đã có từ trước chăng?
– Nếu ngài đã học qua ngành y khoa, – Ngài Bartholomew nói – thì phải hiểu là không hề có một trường hợp nào gọi là dạng điển hình.
– Thế nào, có thật là ngài có gợi ý như vậy, thưa ngài Charles? – Satterthwaite hỏi lại.
Cartwright lặng thinh. Ông khoát tay làm một động tác vu vơ. Còn Strange lại cười thầm.
– Charles còn không hiểu được mình huống hồ – Ông nói – Đầu óc ông ta lúc nào cũng bi quan yếm thế.
Ngài Charles phác một cử chỉ chê trách. Gương mặt ông có vẻ trầm ngâm, nghĩ ngợi. Ông khẽ lắc đầu, vẻ lơ đãng. Một sự trùng hợp khó lường được như muốn trêu ông Satterthwaite và ông đã hiểu được. Aristide Dural, trưởng cơ quan mật vụ, lột trần âm mưu lắm trò của nhóm “Đường dây ngầm”. Còn một điểm nữa ông chắc mẩm. Ngài Charles đang kéo lê từng bước đi. Aristide Dural được mệnh danh là người đi cà nhắc.
Ngài Bartholomew vẫn nói chuyện lẽ phải với ngài Charles về chuyện hoài nghi vô căn cứ.
– Vâng ạ, ngài còn nghi ngờ gì nữa, Charles? Một vụ tự sát chăng? Hay là bị ám sát? Kẻ nào nỡ ra tay sát hại một nhà tu hành vô tội. Chuyện lạ đời. Một vụ tự tử? Được rồi, ta giả thiết là vậy. Ta có thể hình dung ra lý do mục sư Babbington lại tự tử…
– Lý do nào?
Ngài Bartholomew khẽ lắc đầu.
– Làm thế nào biết được trong đầu người ta đang nghĩ gì? Cũng là một ý kiến – giả thiết ngài Babbington đã được cho hay đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo – như ung thư chẳng hạn. Lúc đó có thể viện cớ được. Ngài không muốn nhìn vợ phải chịu khổ sở vì căn bệnh kinh niên. Không có gì ngăn chúng ta không nghĩ đến chuyện ngài Babbington tự kết liễu đời mình.
– Tôi không nghiêng về giả thiết cho đó là một vụ tự tử. – Ngài Charles mở lời.
Bartholomew Strange lại cười thầm.
– Đúng quá. Ngài không thích chúng ta lơ mơ, ngài cần cái cụ thể cái mới đây và chất độc còn chưa tìm thấy.
Vẻ mặt ngài Charles nhăn rúm.
– Tôi không chắc mình cần biết mấy chuyện đó. Đồ quỷ sứ, Toilie. Ông nên nhớ là chính tay tôi pha rượu cocktail.
– Vậy là vì tình cờ mang tội ngông cuồng giết người, có phải như thế không nhỉ? Tôi cứ tưởng bọn mình còn chất độc trong người và sẽ chết trước lúc bình minh.
– Chó thật, ông đừng có đùa, nhưng mà… – Chợt ngài Charles bừng bừng nổi giận.
– Nói thật tôi không đùa đâu. – Ngài bác sĩ nói.
Giọng nói ông có trước. Gay đây, xem ra không phải là không muốn chia sẻ.
– Tôi không thể dửng dưng trước sự mất mát của ngài Babbington đáng thương. Tôi chỉ nói đùa vừa lúc nghe ông nêu ra ý kiến đó, Charles, bởi vì – phải – bởi vì tôi không muốn nhìn thấy ông do khinh suất mà làm hại người khác.
– Hại người là thế nào? – Ngài Charles hỏi lại.
– Tôi nghĩ ông hiểu ý tôi định nói rồi, ông Satterthwaite ạ!
– Tôi nghĩ là, có lẽ tôi chỉ đoán chừng vậy thôi. – Satterthwaite đáp.
– Ngài có thấy, Charles – Bartholomew nói tiếp – cái chuyện nghi ngờ vớ vẩn đó chỉ hại nhau mà thôi? – Và bây giờ chuyện đó ai cũng hay biết. Có ý kiến cho là một vụ mưu hại, hoàn toàn không có cơ sở, chỉ làm cho bà Babbington khổ thêm. Tôi đã một hai lần biết qua câu chuyện tương tự như vậy. Cái chết bất ngờ – rồi chuyện ngồi lê đôi mách, tin đồn bay đi khắp nơi, càng đồn dữ nữa, cứ thế không ai chịu ỉm tiếng. Khốn nạn thật, này Charles, ông có thấy chuyện đó có khủng khiếp và vô vị đến cỡ nào không? Ông chỉ lo chăm chú vô mấy cái chuyện dự đoán đua ngựa.
Gương mặt người nghệ sĩ lộ vẻ phân vân.
– Tôi không hề, nghĩa là chuyện nó sẽ như thế đó. – Giọng ông thành khẩn.
– Ngài là một người bạn tuyệt vời, Charles, thế nhưng lại để tâm trí mình đi lạc đâu đâu. Nghe này: Ngài có bao giờ thực sự tin là có ai, ai đó mặc dù, muốn giết chết một con người hiền từ vô tội đến vậy?
– Tôi cho là không – Ngài Charles đáp lại – Không, nhưng ông biết đó, nghe thật buồn cười. Tiếc thay, Tollie, đó không phải trò chơi “mà mắt” do tôi mà ra. Thành thật mà nói linh tính báo cho biết có sai lầm.
Ông Satterthwaite chợt ho khan.
– Tôi có ý kiến được không? Lúc ngài Babbington bước vô bên trong căn phòng, chỉ một lúc sau thấy ngài có vẻ uể oải và ngay cả sau khi vừa dùng xong ly rượu cocktail. Lúc đó, tôi chợt thấy ngài nhăn mặt lúc nâng ly nốc cạn. Tôi tưởng là ngài không quen mùi vị thứ rượu đó. Giả sử gợi ý thăm dò của ngài Bartholomew đúng – ở chỗ mục sư Babbington vì một lý do nào đó có ý định tự tử. Điều đó khiến tôi bàng hoàng, trong khi ý kiến cho là một vụ âm mưu giết người, nghĩ thật buồn cười.
– Tôi nghĩ cũng có thể đúng, dù không chắc lắm, ngài Babbington bỏ một thứ gì đó vô ly rượu không ai nhìn thấy.
– Trước mắt là các vật dụng bên trong căn phòng chưa có ai đụng tới. Ly rượu cocktail còn nguyên chỗ cũ. Đó là của mục sư Babbington. Tôi biết rõ vì tôi ngồi bên cạnh nói chuyện với ngài. Giả sử lúc đó ngài Bartholomew mang ly rượu đi phân tích – chuyện đó có thể im lặng mà làm chẳng ai nói năng gì cả.
Ngài Bartholomew đứng dậy cầm ly rượu trên tay.
– Đúng rồi, tôi nghi theo ý ngài, Charles, tôi dám chắc trong ly đó là rượu gin và Vermouth mà thôi.
– Được. – Ngài Charles nói ngay.
Ngài nói thêm một câu rồi cười héo hắt :
– Này, Tollie ông biết đấy, ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm vì ý đồ ngông cuồng đó mà ra cả.
– Tôi à?
– Chứ sao, ông còn nhớ câu chuyện vụ án ông vừa kể sáng nay? Ông kể là cái tay Hercule Poirot đi đến đâu là gieo tang tóc đến đó. Hắn vừa mới tới là xảy ra cái chết bất đắc kỳ tử. Lúc ấy tôi nghĩ ngay một vụ giết người.
– Tôi chưa tin. – Bartholomew nói xong chợt im bặt.
– Phải đây – Charles Cartwright nói xen vô – Tôi cũng nghĩ như vậy. Còn ông thì sao, Tollie? Ta đến hỏi thử xem gã có ý kiến gì về vụ đó. Như vậy có phải phép không?
– Chuyện tế nhị. – Ông Satterthwaite nói lầm bầm.
– Tôi biết rõ quy định ngành y tế, còn chuyện phát hiện vụ án thì chịu thua.
– Ông không thể yêu cầu một ca sĩ chuyên nghiệp ca hát cho ông nghe – Satterthwaite nói thầm – Có ai đi hỏi một thám tử nhà nghề chuyện trinh thám. Chuyện xem ra thật tế nhị.
– Cũng là một ý kiến. – Ngài Charles nói.
Có tiếng gõ nhè nhẹ bên ngoài cửa, rồi Hercule Poirot đứng đó nhìn chăm chăm mọi người tỏ ý xin lỗi.
– Vào đây đi ông bạn mình – Ngài Charles nói lớn tiếng – Chúng tôi vừa nhắc đến tên ông.
– Tôi thật có lỗi với quý vị.
– Có sao đâu. Làm một ly nhé?
– Cám ơn ngài, tôi không uống rượu whisky. Cho tôi một ly xi rô vậy.
Ngặt nỗi tủ rượu ngài Charles không có một chai xi rô nào. Sau khi khách đã ổn định chỗ ngồi. Ngài đề cập ngay vấn đề.
– Tôi không thích nói chuyện dài dòng – Ngài kể lể – vừa mới nhắc tới ông đó, ông Poirot, và… và… chuyện xảy ra tối nay. Này, ông thấy có gì khác thường không?
Poirot nhướng mày. Gã lên tiếng :
– Khác thường à? Ngài định nói thế nào, khác thường?
Bartholomew Strange nói ngay :
– Ý ông bạn tôi muốn nói là người ta giết mục sư Babbington.
– Và ông không tin vậy sao, ô hay kìa?
– Chúng tôi muốn biết ý kiến của ông.
Poiròt nói, vẻ trầm ngâm :
– Ngài bị ốm bất thình lình, đúng rồi, quá đột ngột.
– Phải đây.
Ông Satterthwaite giải thích về giả thiết một vụ tự tử và có đề nghị nên làm một cuộc phân chất rượu cocktail còn trong ly.
Poirot gật đầu nhất trí.
– Chuyện đó dù sao chẳng hại gì. Theo kinh nghiệm nhà nghề, tôi không ngờ lại có vụ giết một người già cả hiền lành, vô tội như vậy được. Và ý tưởng về một vụ tự tử lại càng khó tin hơn. Dù sao chứng cứ ly rượu cocktail cũng cần phải xét đến.
– Và rồi kết quả phân chất theo ông nghĩ có thể là thế nào?
Poirot phát một cử chỉ nhún vai.
– Tôi à? Tôi chỉ đoán mò. Còn ngài muốn hỏi tôi có đoán ra được kết quả phân chất phải không?
– Vâng.
– Lúc đó tôi đoán là người ta chỉ còn nhìn thấy chất cặn lắng của rượu Martin hảo hạng. – Gã cúi chào ngài Charles.
– Đầu độc bằng một ly rượu cocktail bày ra trên khay mời khách. Vậy là, phải có trình độ lắm thật là cao siêu. Và giả sử ngài mục sư già cả đáng thương đó có ý định tự tử, tôi nghĩ không dại gì lại tìm đến chỗ hội! hè như thế này. Làm vậy là tỏ ra còn chủ quan xem thường, tôi vẫn nghĩ ngài là một nhân vật đáng kính. – Gã chợt dừng lại – Đó là ý tôi muốn nói cho quý vị yên tâm.
Một thoáng lặng thinh khắp cả gian phòng. Ngài Charles thở dài, ông bước đến mở một cánh cửa sổ nhìn ra ngoài.
– Gió đang xoay chiều cùng một hướng. – Ngài nói.
Người thủy thủ già quay lại và chàng thám tử đã đi từ lúc nào.
Theo cách nhìn một người ngoài cuộc, ông Satterthwaite nghĩ là xét cho cùng ngài Charles cũng ao ước được dự vô cái màn kịch đó dù nó chẳng dính dáng gì đến ông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.