BI KỊCH VỀ 3 CÁI CHẾT
Phần thứ nhất: Kẻ khả nghi – Chương bốn : Nàng Elaine tân thời
Vâng, ông nghĩ thế nào, thưa ông Satterthwaite? Nghĩ thiệt tình đó nghen.
Ông Satterthwaite có vẻ lúng túng, không còn cách tránh né. Egg Lytton Gore dồn ông vô thế bí. Mấy con mụ đàn bà tân thời này gian ác, bọn chúng còn sống nhăn đó.
– Ngài Charles đã gieo cái ý tưởng đó trong đầu cô chứ gì? – Ông nói.
– Không đâu, ngài không làm chuyện đó, nó có sẵn đây nè, từ thuở nào, thật là tình cờ tôi vừa nghĩ đến.
– Ngài già cả rồi, sức khỏe đã hao mòn.
Egg cắt ngang câu chuyện.
– Chuyện vớ vẩn. Ngài bị chứng viêm dây thần kinh và đau khớp nhẹ. Ông không nên cho đó là một cơn động kinh. Ngài không bị chứng đó. Ngài có thể sống tới chín mươi tuổi. Ông nghĩ sao về cuộc điều tra?
– Chuyện đó chẳng có gì lạ.
– Cô nghĩ sao các bằng chứng mà bác sĩ Mac Dougai nêu ra? Về mặt chuyên môn và cả những chi tiết của những bộ phận nội tạng, liệu những lời lẽ ông ta rào đón quanh co khiến ông phải suy nghĩ nhiều hơn? Điều đó như thế này: không có chứng cứ nào để kết luận cái chết đó là không bình thường. Ông ta không thể nói được cái chết đó là bình thường.
– Ông tỉ mỉ quá phải không, bố già ơi?
– Chủ yếu là ông ta có nhắc, ông bị lúng túng nhưng lại không có chỗ dựa nên phải nêu ra nguyên tắc y khoa dự phòng. Vậy thì ngài Bartholomew Strange nghĩ sao?
Ông Satterthwaite nhắc lại châm ngôn người thầy thuốc.
– Ông ta nghe rồi chê bai, phải không? – Egg vừa nói, trầm ngâm nghĩ ngợi – Hẳn nhiên, ngài là một người lúc nào cũng dè dặt, tôi muốn nói ngài là một y sĩ có tiếng tăm ở phố Harley Street.
– Trong ly chỉ toàn là rượu gin và Vermouth. – Ông Satterthwaite nhắc nhở nàng.
– Như vậy là tạm ổn. Tuy nhiên tôi còn thắc mắc chuyện gì xảy ra tiếp theo sau cuộc điều tra.
– Chuyện đó ngài Bartholomew đã kể cho cô nghe rồi thì phải?
Ông Satterthwaite chợt thấy thích tò mò tìm hiểu.
– Không phải tôi mà là Oliver. Oliver Mander – gã có mặt trong bữa ăn tối hôm đó, có lẽ ông không còn nhớ mặt gã.
– Có chứ, tôi nhớ rõ lắm. Có phải hắn là một người bạn tâm giao của quý vị?
– Đúng hơn là thường lui tới. Bây giờ chúng tôi không còn gặp nhau. Gã đi làm việc ở văn phòng một người chú ngoài thành phố, gã coi bộ ăn nói ngọt ngào lắm, ông hiểu ý tôi muốn nói gì chứ. Cứ nhắc mãi chuyện xin nghỉ việc để theo nghề nhà báo, hắn viết cũng khá lắm. Tôi không muốn nhắc chuyện cũ, giờ thích kể lể. Gã có ý muốn làm giàu. Tôi nghĩ mọi người coi bộ chán chê nghe chuyện tiền, phải vậy không ngài Satterthwaite?
Cái sức trẻ của nàng lại hiện về nơi ông, cái độ tuổi còn non nớt, kiêu hãnh.
– Này cưng, – Ông nói – có rất nhiều người họ thích chê đủ mọi thứ.
– Thảy đều là một bọn bẩn thỉu, thế đấy. – Egg vui vẻ tán đồng quan điểm – Thế nên tôi có phê phán mục sư Babbington. Vì ông biết đó, ông ta là một người được chiều chuộng quá đáng. Ngài định làm lễ kiên tín cho tôi, mấy chuyện đó và nhiều thứ khác nữa thảy đều là những chuyện vặt vãnh. Này ông Satterthwaite, quả thật tôi tin đạo Cơ Đốc, không như mẹ, miệng đọc Thánh kinh làm lễ sáng sớm và những việc khác nữa, nhưng tin theo trí tuệ dựa vào lịch sử. Nhà thờ là nơi tập hợp giáo điều của Thánh Phao lô – nói đúng ra nhà thờ là một nơi hỗn độn – nhưng Cơ Đốc giáo thì hoàn chỉnh. Cho nên tôi không thể là người đảng viên như Oliver được. Thực tế chúng ta cùng chung một lý tưởng, cùng chia sẻ những của cải vật chất, nhưng khác ở chỗ – phải, tôi không cần phải gia nhập vô chỗ đó. Nhưng dòng họ Babbington là những tín đồ Cơ Đốc giáo, không soi mói vô chuyện người khác, không kết tội ai, không hề có ác ý với ai. Bởi họ là những người được sủng ái – và còn Robin nữa…
– Robin nào?
– Đứa con trai của họ… Nó đi qua bên Ấn Độ rồi bị giết chết… tôi hơn nó một cái đầu…
Đôi mắt Egg lim dim. Nàng nhìn ra biển xa…
Chợt nàng quay lại nhìn về phía ông Satterthwaite.
– Đấy ông biết không, tôi cảm thấy được thêm sức mạnh. Giả sử đó không phải là một cái chết bình thường…
– Này cô bé!
– Thế đấy, thật quái đản! Ông phải nhìn nhận đó là chuyện quái đản.
– Nhưng thực tế có phải ông thừa nhận nhà Babbington chẳng hề ân oán gì ai?
– Kể cũng lạ kỳ thật. Tôi chưa hề biết qua một kiểu mẫu như vậy…
– Quái lạ! Trong ly cocktail chẳng còn thấy gì ráo.
– Biết đâu có kẻ chích ông một mũi kim.
– Có chứa thuốc độc như loại tên bắn của dân da đỏ vùng Nam Mỹ. – Ông Satterthwaite nói thêm vô như có ý chế giễu.
Egg cười khà.
– Đúng quá, không để lại một dấu vết khả nghi nào. Ồ, ra thế, ông quả là một bậc thầy siêu đẳng. Rồi mai kia ông sẽ thấy là chúng tôi nói đúng.
– Chúng tôi là ai kia?
– Ngài Charles và tôi. – Đôi má nàng đỏ ửng.
Ông Satterthwaite nhớ lại thời của ông, lúc đó người ta có thể tìm thấy cuốn “Trích dẫn cho mọi tình huống” ở các quầy sách.
Ông ngượng ngùng chợt nghĩ tới mấy câu trích dẫn – của nhà thơ Tennyson mà ngày nay ít ai còn nhắc nhở. Hơn nữa, dù dải dầu mưa nắng ngài Charles không còn dấu tích và Egg Lytton Gore dù nhiệt tình và hăng say cũng không dám liều mạng vì tình trên chiếc bè trôi theo dòng nước.
– Chỉ trừ ra, – Ông Satterthwaite nghĩ ngợi – sức trẻ của nàng…
Bọn con gái thường được mấy ông tuổi trung niên dòm ngó để nhớ lại một thời đã qua. Egg không thoát khỏi ngoại lệ đó.
– Sao ngài không chịu lấy vợ? – Nàng chợt hỏi.
– Ơ kìa… – Nói đến đó ông Satterthwaite dừng lại. Ông chỉ có thể trả lời một cách thẳng thắn – Nên dè dặt, rồi ông chợt nghĩ chắc gì Egg Lytton Gore chịu nghe theo.
Ngài Charles đã từng dan díu nhiều phụ nữ, nào là các diễn viên điện ảnh và vô số mấy bà, bao giờ ngài cũng né tránh chuyện vợ chồng. Egg muốn được nghe kể lại chuyện tình ướt át hơn.
– Người tình đó chết vì bệnh lao phổi – có thể là một diễn viên điện ảnh có cái tên vần M, phải chăng nàng rất được ngài yêu thương?
Ông Satterthwaite còn nhớ người đàn bà vừa được nhắc tới. Người ta thường gán tên ngài với cô nàng, nhưng chỉ thoáng qua rồi thôi, và ông Satterthwaite cũng có lúc không tin chuyện ngài cứ ở vậy để giữ trọn tình yêu với cô nàng. Ông kể lể nghe thật hay ho.
– Tôi nghĩ là ngài có cả lố người tình. – Egg chợt nói.
– Ờ, mà có thể là vậy. – Ông Satterthwaite nói, vẻ mặt nghiêm lại.
– Tôi thích mấy ông hay dan díu – Egg nói – Bởi họ sống bình thường hay có thể gọi là như vậy.
Lại đụng chạm đến vẻ nghiêm nghị của ông Satterthwaite. Ông cảm thấy lúng túng khi trả lời. Egg không nhìn ra được vẻ bối rối của ông. Nàng cứ vô tư kể tiếp.
– Ông biết đó, ngài Charles thông minh tài trí hơn là ông tưởng. Có lúc ngài thêm thắt cho ý vị và đàng sau cái vỏ bề ngoài đó thật sự là một thủ lĩnh. Ngài lái tàu mới thật tài tình, để nghe ngài kể lể. Nghe ngài kể lể ông sẽ thấy là mọi chuyện như trò đóng kịch, nhưng không phải vậy. Chuyện làm ăn nó cũng y chang vậy. Ông thấy đó, mọi việc đều mang lại hiệu quả – và ý ngài muốn sắm vai một thám tử nhà nghề. Những gì tôi muốn nói là: tôi thấy ngài đã làm tròn phận sự.
– Hình như vậy. – Ông Satterthwaite nhất trí ngay. Ông nói theo kiểu uốn giọng bộc lộ hết cả tâm tư. Egg dựa vô đó mới nói theo.
– Nhưng ông cho cái chết của ngài mục sư không phải là chuyện kinh dị. Thật ra đó chỉ là chuyện không may tại buổi dạ tiệc. Một tai họa giữa đời thường. Vậy thì chàng Poirot nghĩ thế nào? Gã cần phải hiểu.
– Chàng Poirot dặn dò chúng ta ráng chờ kết quả phân chất rượu cocktail, theo ý gã mọi chuyện coi như êm xuôi.
– Thế thôi, – Egg nói – Ngài thì già cả rồi, quá đát. – Ông Satterthwaite nhăn nhó – Egg nói tiếp không để ý vẻ giận dữ nơi ông – Thôi ông về nhà uống trà với mẹ. Bà thích ông hơn, bà nói thật đó.
Nghe lời tâng bốc khéo ông đi ngay.
Đến nơi Egg nhào tới gọi máy cho ngài Charles thay mặt vị khách chưa ra mắt.
Ông Satterthwaite đang ngồi bên trong căn phòng khách nhỏ, màn cửa phai màu, bàn ghế cũ kỹ đánh bóng thật láng. Bên trong trang trí theo kiểu thời Victoria. Ông Satterthwaite gọi đó là nơi dành riêng cho các phu nhân, ông thích lắm.
Buổi nói chuyện với phu nhân Mary thật cởi mở không văn hoa bóng bẩy, một cuộc chuyện trò thân mật, nhắc chuyện ngài Charles. Ông Satterthwaite có biết gì nhiều về ngài Charles? Không thân lắm, ông biết. Ông chỉ chú ý đến nội dung tiền bạc trình bày trong những vở kịch của ngài mấy năm trước đây. Họ quen biết nhau từ dạo đó.
– Ngài ăn nói rất có duyên. – Phu nhân Mary mỉm cười kể – Tôi cũng nghĩ như con bé Egg. Vậy là ông cũng phải biết từ lâu còn bé Egg thích tôn sùng thần tượng nó yêu thích chứ?
Ông Satterthwaite ngạc nhiên không hiểu sao một người làm mẹ, phu nhân Mary lại không thấy khó chịu về câu chuyện tôn sùng thần tượng. Hình như bà nghĩ chuyện đó chẳng nhằm nhò gì.
– Egg chưa hiểu đời nhiều – Phu nhân thở dài nói – Chúng tôi đã từng gặp khó khăn. Tôi có người thân giới thiệu nó, đưa nó đến những nơi quen biết ở thành phố, từ đó nó không đi đâu xa ngoài những lúc đi thăm viếng ai đó. Tôi nghĩ bọn trẻ cần đi và gặp gỡ mọi người, làm quen nhiều người. Nếu không – cứ quanh quẩn mãi một chỗ, thật tai hại.
Ông Satterthwaite nghe theo, ông chợt nhớ tới ngài Charles và cái thú thích lênh đênh trên biển, mấy chuyện đó phu nhân Mary chẳng bận tâm đến, một lát sau bà mới nói.
– Có ngài Charles thật đỡ cho Egg nhiều lắm. Tầm nhìn nó được mở rộng. Ông biết đó quanh đây bọn trẻ chỉ còn vài đứa – nhất là đàn ông lại hiếm. Tôi cứ lo rồi có lúc Egg sẽ lấy ai đó nó bắt gặp, nhìn quanh không còn ai khác hơn.
Chợt ông Satterthwaite có linh tính.
– Có phải bà nhắc cái anh chàng Oliver Manders?
Phu nhân mặt đỏ bừng ngạc nhiên thật thà.
– Ô kìa, ông Satterthwaite, thật tôi không ngờ ông lại biết chuyện đó! Tôi đang nghĩ tới chàng ta. Hắn và Egg quấn quít thời gian lâu, tôi biết mình đã lạc hậu, tôi lại không hợp một vài điểm của anh chàng.
– Tuổi trẻ bọn chúng còn sôi nổi. – Ông Satterthwaite nói.
Phu nhân Mary lắc đầu :
– Tôi ngại lắm, nói như ông cũng đúng, thật vậy tôi biết rõ chàng ta, có ông chú nhà giàu, vừa mới đưa hắn vô chỗ xưởng làm, nhưng mà chuyện không phải vậy, tôi thật ngớ ngẩn nhưng mà…
Bà lại lắc đầu, còn biết nói gì hơn nữa.
Chợt ông Satterthwaite cảm thấy thân mật lạ lùng. Ông trầm tĩnh nói rõ từng tiếng.
– Dầu sao, thưa phu nhân Mary, bà không muốn cô con gái lấy một người gấp hai tuổi nó.
Chợt bà khiến ông kinh ngạc phải nghe bà nói :
– Tôi thấy như vậy yên tâm hơn. Nếu ông làm y theo đó, ít ra ông khẳng định được địa vị của mình. Ở vào cái tuổi ông, người ta không còn làm những điều gàn, dở hơi; chắc chắn sẽ không có chuyện đó đâu…
Ông Satterthwaite định nói thêm thì Egg vừa quay trở lại.
– Con đi đâu mà lâu dữ vậy, hả con? – Bà mẹ hỏi.
– Con bận nói chuyện với ngài Charles, mẹ ơi. Ngài cô đơn trong niềm vinh quang. – Nàng quay nhìn ông Satterthwaite vẻ trách móc – Ông không cho tôi hay buổi họp mặt thân mật đã qua.
– Mọi người đã ra về từ hôm qua, chỉ trừ ngài Bartholomew Strange ở lại sáng mai mới về, vậy mà sáng nay có điện khẩn ngài về lại London ngay. Một người bệnh, thân chủ ngài đau nặng.
– Tội nghiệp thật. – Egg nói – Bởi tôi muốn điều tra buổi tiệc hôm đó, biết đâu có thể tìm ra manh mối.
– Manh mối nào, hả con?
– Ông Satterthwaite biết đó. Ôi chuyện đó có gì đâu. Oliver còn ở lại đây. Ta sẽ lôi kéo hắn về một phe. Hắn sẽ cầm đầu nếu thấy cần.
Lúc ông Satterthwaite trở về lại chòi canh thì vị khách mời đang ngồi ngoài mái hiên nhìn ra biển.
– Chào Satterthwaite. Ông đến uống trà với nhà Lytton Gore chứ?
– Có. Ông thấy có gì lạ không?
– Có gì đâu. Egg có gọi cho tôi… Bọn con gái bây giờ như Egg đó…
– Hấp dẫn. – Ông Satterthwaite nói.
Ông đứng phắt dậy bước đi không biết đi đâu.
– Tôi cầu xin Chúa, – Ông chợt nói giọng chua chát – đừng cho tôi trở lại chỗ xúi quẩy này nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.