Hoa Hồng Đêm
Phần 17
“Không đâu.” Cô cười nói: “Viết rất đẹp.”
Cô lại xem cẩn thận tấm thiếp sau đó nói: “Có điều, câu ‘Cầu cho cô vĩnh viễn như đóa hồng đêm, nở rộ kiều diễm.’ viết không được hay.”
“Sao lại không hay?”
“Tôi vốn không muốn giống hoa hồng đêm mà.”
“Vì sao?”
Tôi không chỉ nghi hoặc, hơn nữa còn rất căng thẳng.
Vì nếu ngay cả Diệp Mai Quế cũng nói mình vốn không giống hoa hồng đêm vậy tôi chẳng phải kẻ mất búa trong”vong phu ý lân” sao?”
“Đồ ngốc, tôi vốn là hoa hồng đêm, sao còn giống với không giống.”
Diệp Mai Quế mỉm cười vui vẻ, ánh mắt nhộn nhạo ý cười, tiếng cười cũng đầy vẻ nhiệt tình.
Đóa hoa hồng đêm trong bóng tối lúc này lại đột nhiên nở rộ.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu mình tuyệt đối không phải kẻ mất búa kia.
Vì Diệp Mai Quế chính là hoa hồng đêm.
oOo
“Cậu em, mau lên!” Chị thở hổn hển. “Mau mời chị.”
Tôi không chút lưỡng lự, ưỡn ngực hóp bụng, thẳng người hành lễ, đầu gối không cong.
Tay phải nâng lên, lại vẽ thành hình vòng cung hoàn mỹ về phía thân thể.
Động tác tay phải của tôi vừa ngừng, chị cũng gần như đồng thời nâng váy khom chân.
Chị quay về phía những người dang tới chuẩn bị mời nhảy, mỉm cười, nhún vai.
Sau đó kéo tay phải tôi, chuẩn bị vào vị trí. Sau khi vào vị trí, chị nói: “Cậu em, động tác lần này chuẩn thật đấy.”
“Cám ơn chị.”
“Đáng tiếc vẫn còn một khuyết điểm.”
“Khuyết điểm ở đâu?”
“À. Em không chịu cười.” Chị quay lại đối mặt với tôi: “Nào, cười thêm một lần cho chị xem nào.”
Tôi cố gắng kéo miệng lên muốn vẽ thành một đường cong hoàn mỹ, tạo thành một nụ cười.
Nhưng khóe miệng như nặng ngàn cân, dù thế nào cũng không kéo lên nổi.
Chị lẳng lặng nhìn tôi một lúc, cuối cùng nói: “Không sao, không cần miễn cưỡng.”
Chị à, đây đã là điệu nhảy cuối cùng của chúng mình ở quảng trường này.
Cho dù thế nào, em cũng chẳng thể cười nổi.
Trong điệu nhảy cuối cùng của “The Last Dance” đèn thường tối.
Vì mọi người quen tạm biệt trong bóng tối.
Cho nên trước khi tiếng nhạc “Hoa hồng đêm” vang lên, ngọn đèn dần tối đi.
Mặc dù trong bóng tối tôi vẫn thấy rất rõ ánh mắt chị.
Nhưng tôi lại không thấy được khuôn mặt chị.
Tôi không ngừng chuyển động vòng quanh chị, ánh mắt vẫn nhìn vào mắt chị.
Tôi như nhìn thấy đóa hoa hồng đêm nhụy hoa, còn có giọt sương như ẩn như hiện trên đó.
Chị nhẹ nhàng ca bài hoa hồng đêm, tiếng ca tuy nhẹ nhưng cũng rất rõ ràng.”
Câu “Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời” chị hát thật hay.
Mỗi khi nghe chị hát câu này, tôi luôn thấy được một đóa hồng đêm lẳng lặng đứng yên giữa đêm đen, giữa nơi hoang dã.
Bồi bạn với đóa hoa đó, chỉ có ánh trăng nhu nhược chiếu rọi xuống bóng dáng cô đơn đó.
Chị có cô độc không, tôi không biết.
Tuy chị là cô nhi, nhưng trong câu lạc bộ chị nhất định không cô đơn.
Vì câu lạc bộ chính là nhà của chị, hơn nữa có rất nhiều người thích chị.
Nhưng qua đêm nay, chị sẽ rời khỏi.
Nhất định chị sẽ cảm thấy cô đơn?
Tiếng ca của chị khiến tôi nghe mà nhập thần, quên cả động tác dưới chân.
Tới lúc tôi kinh ngạc phát hiện ra, tiếng nhạc đã tới “Mộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào”.
Hoa hồng đêm đã kết thúc.
Tiếng nhạc dừng lại liền có rất nhiều người mò mẫm trong bóng tối tới gần chị, từ biệt, chị vẫn mỉm cười vui vẻ.
Đợi những người xung quanh rời khỏi, chị nhìn quanh bóng đêm xung quanh, nhanh chóng thấy tôi.
Chị lại vẫy tay với tôi, tôi lập tức đi tới.
“Nếu không phải trước kia em luôn trốn trong bóng tối giờ chị cũng chẳng tìm được.”
Chị mỉm cười rồi nói: “Đi với chị một quãng đi.”
“Ừm.”
Chúng tôi rời khỏi quảng trường, dọc đường đi đều không nói chuyện với nhau, chị đi về phía xe đạp của mình.
Chị đi rất chậm, thi thoảng còn quay đầu nhìn lại quảng trường.
Tôi rất muốn nói với chị, cho dù rời khỏi quảng trường chị cũng tuyệt đối không cô đơn.
Vì chị là một đóa hoa hồng đêm kiều diễm, tuy có lẽ chị nở rộ thật cô đơn, nhưng nhất định sẽ có rất nhiều người thích chị, thân cận với chị.
Rốt cuộc đến nơi để xe đạp của chị.
Chị nắm lấy tay nắm, nhẹ nhàng gạt chân chống, quay lại nói với tôi: “Cậu em, tuần sau chị sẽ tới Đài Bắc.”
“Chị tìm được việc rồi sao?”
“Ừ, tìm được rồi.”
“Chúc mừng chị.”
“Cám ơn.” Chị lại mỉm cười.
“Sắp bắt đầu học kỳ rồi, em cũng đã năm thứ tư. Phải làm gương cho đàn em đấy.”
“À, vâng.”
“Không chỉ khi mời nhảy mặt phải cười, khi khiêu vũ cũng vậy. Biết chưa?”
“Vâng. Em biết.”
“Mời nhảy phải thật phóng khoáng, khiêu vũ phải thật thoải mái, học nhảy phải thật chuyên chú. Hiểu chưa?”
“Vâng. Em hiểu.
Chị dắt xe đạp, bắt đầu bước đi. Tôi cũng đi theo sau chị.
“Hình như còn rất nhiều thứ muốn nói, nhưng trong thời gian ngắn lại chẳng nghĩ ra.”
Chị cười nói: “Em có cảm thấy chị rầy rà quá không?”
“Không đâu, chị. Em thích nghe chị nói.”
“Vậy em thích nghe chị hát không?”
“Ừm. Chị hát rất hay.”
“Cám ơn.”
“Em sau này…” Chị lại nhìn về phía quảng trường: “Phải nhớ quan tâm tới mình nhiều hơn, cũng phải nói với người khác nhiều lên. Em nói quá ít.”
“Chị, chị yên tâm, em sẽ cô gắng.”
“Ừ. Vậy là được rồi.” Chị lại mỉm cười.
Chị dừng bước, chân trái đạp lên bàn đạp, đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: “Cậu em, em cảm thấy hoa hồng đêm là gì?”
“Hoa hồng đêm là một bài hát, một điệu nhảy, còn…” Tôi nghĩ một chút: “Còn cả chị cũng rất giống hoa hồng đêm.”
“Chị giống sao?”
“Vâng.” Tôi gật đầu: “Chị rất giống hoa hồng đêm.
Chị nở nụ cười, ánh mắt đó, nụ cười đó, vốn chính là hoa hồng đêm.
“Cậu em, em thích hoa hồng đêm không?”
“Chị, em thích hoa hồng đêm.”
“Thật chứ.”
“Ừ.”
“Được. Giờ chúng ta không cần xưng hô cậu em nữa.” Chị mỉm cười: “Em nói với chị xem, em thích hoa hồng đêm chứ?”
“Em thích hoa hồng đêm.”
“Chị hỏi lại lần nữa nhé.”
“Được.”
“Em thích hoa hồng đêm chứ?”
“Em thích hoa hồng đêm.”
“Nhớ kỹ giọng điệu hiện giờ của em đấy.” Chị rốt cuộc cũng đạp lên xe: “Tương lai, nếu có ngày mình gặp lại, em nhất định phải nói lại lần nữa đây.”
“Vâng.”
“Đừng quên lời hứa này đấy.”
“Vâng, em sẽ không quên.”
“Có thể lặp lại lần nữa không?”
“Em thích hoa hồng đêm.”
“Lại một lần nữa, được không?”
“Em thích hoa hồng đêm.”
Chị gật đầu, lái xe đi.
Đi hơn mười mét, lại quay đầu lại vẫy tay với tôi.
Tôi nghe được chị đang hát “Hoa hồng đêm.”
Đúng vậy, chị đang hát, tôi nghe thấy rất rõ.
Nhất là câu “Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời”.
Chị quay đầu lại tổng cộng hai lần, một lần bên trái, một lần bên phải.
Sau đó không quay lại nữa.
Tôi nhìn bóng lưng chị, càng lúc càng xa, nghe tiếng ca của chị, càng lúc càng nhỏ.
Hoa hồng đêm càng lúc càng nhỏ đi trong mắt tôi, cuối cùng biến mất trong một ngã rẽ.
Hoa hồng đêm vừa đi khỏi tầm mắt tôi, tôi đột nhiên chạy như điên về phía trước.
“Chị, chị nghe thấy không?” Tôi lớn tiếng hét: “Em thích hoa hồng đêm.”
“Chị…”
“Chị nghe thấy không?…”
“Em thích hoa hồng đêm.”
Đó là lần cuối tôi thấy chị.
oOo
Diệp Mai Quế rốt cuộc cũng trở lại làm ở nhà trẻ.
Cuộc sống quen thuộc của tôi lại phải thay đổi.
Vì Diệp Mai Quế phải dậy sớm hơn một chút để đi làm, cho nên khi tôi dậy cô đã ra ngoài.
Trước kia dù là đáp xe điện ngầm hay đáp xe bus đi làm tôi luôn thấy cô trước khi ra khỏi cửa.
Giờ lại đột nhiên không thể thấy cô trước khi đi làm, tôi lại thấy không quen.
Thậm chí, tôi gần như không muốn ra khỏi cửa.
Ngày đầu tiên Diệp Mai Quế tới nhà trẻ dạy, cô để lại trên bàn trà một tờ giấy.
Cô dùng nửa cốc nước chặn tờ giấy, trên tờ giấy là một viên vitamin.
Tờ giấy có viết: “Tôi đi trước, tối gặp.”
Bên dưới vẽ một đóa hoa hồng.
Đóa hồng kia vẽ rất cẩn thận, thậm chí có cành có lá,trên lá ngay cả vân cũng rất rõ ràng.
Hơn nữa mỗi đường cong cảu cánh hoa đều rất rõ ràng.
Nhìn đóa hoa trên tờ giấy, tôi ngẩn người.
Tới lúc tỉnh lại đã không còn kịp rồi.
Hôm đó tôi tới muộn 10 phút.
Rốt cuộc tôi gấp tờ giấy lại thật cẩn thận, sau đó cất vào ví da.
Mỗi khi làm việc ở công ty thấy mệt, lại lấy tờ giấy ra, nhìn đóa hoa hồng.
Tới hôm nay, trong ví tôi đã có chín đóa hoa hồng.
Trước kia ở Đài Nam tôi đi xe máy đi làm.
Vừa tới Đài Bắc đành phải tập thành thói quen đi xe điện ngầm.
Khi xe điện ngầm tạm ngừng hoạt động để sửa chữa, phải đi xe bus, tôi cũng thích ứng được.
Khi lại đáp xe điện ngầm đi làm, tôi lại càng quen nhanh.
Nhưng giờ mỗi ngày, trướ khi đi làm, không được thấy Diệp Mai Quế, dù thế nào tôi cũng không quen được.
Trong thời gian chín đóa hoa hồng đó, Sơ Hồng Đạo ngược lại lại tiếp cận được Nguyên Sam Tử.
Ngày ngày ăn trưa xong anh ta luôn kéo tôi qua uống cà phê.
Uống cà phê xong anh ta sẽ ra rìa quầy bar nói chuyện phiếm với Nguyên Sam Tử.
Có khi tôi sẽ chờ anh ta ngoài quán, chờ lâu quá thì đnahf về công ty trước.
Anh ta cũng vì vậy nên buổi chiều tới làm muộn vài lần.
Có điều anh ta vốn chẳng buồn quan tâm.
Hôm nay tôi lại chờ Sơ Hồng Đạo ngoài quán của Nguyên Sam Tử.
Nhìn đồng hồ, chuẩn bị về công ty làm, Sơ Hồng Đạo lại đột nhiên chạy ra nói với tôi: “Tiểu Kha, đi mua hoa với tôi đi.”
“Mua hoa làm gì?”
“Tôi muốn tặng hoa cho Nguyên Sam Tử.”
“Tự đi mua đi.”
“Vậy cậu nói xem, nên mua hoa gì?”
“Tôi không biết.”
“Cái gì?” Sơ Hồng Đạo rất kinh ngạc: “Cậu không biết?”
“Đúng vậy, tôi không biêt. Thì sao?”
“Thân là một kỹ sư, cậu lại không biết nên mua hoa gì?”
“Vậy anh biết à?”
“Đương nhiên tôi biết rồi.”
“Anh đã biết còn hỏi tôi làm gì?”
“Không phải tôi hỏi cậu, tôi chỉ thử cậu thôi. Thật không ngờ ngay cả cái này cậu cũng không biết, thật đáng thương.”
“Này!”
Khi tôi quay người định về công ty làm, Sơ Hồng Đạo kéo sống kéo chết, rốt cuộc vẫn lôi tôi tới cửa hàng bán hoa.
Cửa hàng bán hoa ngay trong một ngõ nhỏ bên phải quán cà phê của Nguyên Sam Tử.
Cửa hàng hoa này không nằm trên đường về công ty của tôi nên tới giờ tôi chưa từng qua.
Vừa tới cửa hàng, Sơ Hồng Đạo lập tức vào chọn hoa.
Còn tôi lại bị hai hàng chữ do hoa kết thành trên hai bức tường trái phải của quán hấp dẫn.
Bức tường bên trái ghi: “Khổ hải vô biên.” Bức tường bên tphair ghi: “Quay đầu là bờ.”
Chủ quán đi ra thấy tôi bèn mỉm cười rồi nói: “Thí chủ, cậu rốt cuộc cũng tới.”
Tôi ngây ra một lúc, đánh giá cẩn thận anh ta.
Sinh nhật Diệp Mai Quế đã qua, tôi tưởng mình sẽ không gặp người kỳ quái nữa chứ.
“Tôi biết anh sao?” Tôi nghi hoặc hỏi anh ta.
“Trong lòng có biển, trong mắt tất nhiên sẽ có biển.”
Sau khi nói xong, anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tôi rốt cuộc cũng nhớ ra, là một chủ cho thuê nhà tôi gặp khi vừa tới Đài Bắc.
Anh ta thấy thần sắc tôi có vẻ đã nhận ra vì vậy cười nói: “Không ngờ lại gặp lại được cậu, chúng ta thật có duyên.”
“Sao anh lại ở đây?”
“Ban ngày tôi bán hoa ở đây, tối mới về nhà.”
“À.” Tôi lên tiếng: “Không ngờ anh còn nhớ tôi.”
“Lần đầu tiên thấy cậu tôi đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc.”
“Thật chứ?”
“Ừ.” Anh ta gật đầu: “Từ tướng mạo của cậu, cậu là người rất cố chấp.”
“Cố chấp?”
“Nói cách khác, trong tham sân si, tam độc này, ‘si’ của cậu vô cùng nghiêm trọng.”
“Vì sao?”
“Vì cậu là đồ ngốc.”
“Này!”
“Ha ha…” Anh ta đột nhiên cười ha hả: “Phản ứng của cậu vẫn như trước, rất trực tiếp.”
Tôi bắt đầu định giả điếc không để ý tới anh ta nữa, quay đầu đi, xem Sơ Hồng Đạo chọn hoa.”
“Vị khách kia…” Anh ta chỉ Sơ Hồng Đạo nói: “Cũng là người cố chấp. Nhưng phương hướng cố chấp của hai người khác nhau.”
“Sao lại khác nhau?” Câu này làm lòng hiếu kỳ của tôi nâng lên, đành hỏi.
“Vị khách kia cũng giống cậu, đều rất thích hoa.” Anh ta mỉm cười: “Nhưng anh ta cố chấp ở màu sắc, anh ta chỉ thích hoa màu vàng. Còn cậu…”
“Làm sao?”
“Cậu chỉ thích một loại hoa.”
Tôi mở to hai mắt nhìn anh ta. Anh ta lại mỉm cười, đột nhiên hỏi tôi: “Cũng như trong vườn trăm hoa đua nở, cậu có thể chỉ nhìn một cái mà nhận ra loại hoa mình thích nhất không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Là loại hoa gì?”
“Hoa hồng.”
“Hoa hồng ra sao?”
“Hoa hồng nở rộ đêm khuya, hoa hồng đêm.”
Nghe tôi nói xong, anh ta cười nói: “Vậy chẳng phải cố chấp sao?”
Tôi hơi ngây ngẩn.
“Được, để tôi hỏi cậu tiếp.” Anh ta nhìn tôi: “Là đóa hoa ra sao?”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu thích một đóa hồng đêm ra sao?”
“Cái này…”
Tôi đột nhiên không trả lời được, đứng đó ngây ngẩn một lúc lâu.
Ngay lúc tôi ngây ngẩn, Sơ Hồng Đạo đã chọn hoa xong, để chủ quán bọc lại, cũng thanh toán tiền.
Khi Sơ Hồng Đạo ra khỏi quán, kéo tôi chuẩn bị đi, tôi mới khôi phục tinh thần.
Tôi đi vài bước, lại ngừng chân. Quay đầu lại nhìn chủa quán, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt anh ta.
“Đừng quên câu nói lần đầu tôi với cậu gặp nhau.” Anh ta nói.
“Anh đã nói gì?”
“Chúng ta không thể dùng mắt thường để nhìn, phải dùng ‘tâm’ để nhìn”
“Thế thì sao?”
“Vậy nên trong lòng có biển, trong mắt tự nhiên sẽ có biển.”
Đang lúc tôi còn muốn hỏi lại, Sơ Hồng Đạo đã nhanh chóng kéo tôi đi.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, thử lần mò đầu mối.
Đến dươi lầu công ty mới phát hiện không thấy Sơ Hồng Đạo đâu.
Chăc là lúc qua quán của Nguyên Sam Tử đã lại chui vào rồi.
Xem ra chiều nay anh ta lại đi làm muộn rồi.
Khi đi làm buổi chiều, tôi lại lấy chín bông hoa hồng trong ví ra.
Rồi nhớ tới câu “trong lòng có biển, trong mắt tự nhiên sẽ có biển.”
Trong đầu đột nhiên như vang lên một tiếng sấm, tôi lập tức tỉnh táo lại.
Ý của những lời đó chẳng phải là: “trong lòng có hoa hồng đêm, trong mắt tự nhiên sẽ có hoa hồng đêm” sao?
Ngoại trừ ở cửa hàng hoa ra, tôi gần như rất ít thấy hoa hồng.
Cho dù ở cửa hàng bán hoa vừa rồi, tôi cũng không muốn dùng “ánh mắt” để tìm hoa hồng.
Hóa ra tôi không thật sự thích hoa hồng “hữu hình”, tôi thích, là hoa hồng “vô hình.
Nói cách khác, vì trong lòng tôi có hoa hồng đêm, vì vậy trong mắt tôi tự nhiên dễ dàng thấy được hoa hồng đêm.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu ra.
Nhưng, hoa hồng đêm trong lòng tôi rốt cuộc là ai?
Tôi nhắm mắt lại, thử dùng “tâm” để nhìn hoa hồng đêm.
Một vài giây sau, tôi nghe thấy một đoạn trò chuyện.
“Đương nhiên cậu cũng có thể goi tôi, hoa hồng nở rộ đêm khuya.”
“Là sao?”
“Hoa hồng đêm.”
Đây là đoạn trò chuyện giữa tôi với Diệp Mai Quế khi gặp nhau lần đầu.
Sau đó tôi thấy ánh mắt kiều diễm của Diệp Mai Quế, nghe được giọng nói của cô.
Hình ảnh Diệp Mai Quế dần dần bị hoa hồng đêm thay thế, hay có thể nói, hai hình ảnh này vốn trùng lặp với nhau.
Vì vậy, tôi thấy được cành lá của hoa hồng đêm, thấy gai hoa hồng đêm, thấy nụ hoa hồng đêm, thấy hoa hồng đêm nở rộ, thấy đóa hoa hồng đêm, thấy cả giọt nước đọng lại trên cánh hoa hồng đêm.
Hình ảnh tôi thấy trong lòng mình là Diệp Mai Quế, cũng là hoa hồng đêm.
Tôi mở mắt ra, lập tức thấy hoa hồng trên tờ giấy.
Tôi như thấy được mỗi sáng trước khi đi làm, Diệp Mai Quế lại lấy từ trong lọ ra một viên thuốc, rồi tới nhà bếp, rót nửa cốc nước.
Sau đó cúi người, lấy từ dưới bàn trà ra một tờ giấy, ngồi trên ghế sô pha viết chữ.
Miệng cô khẽ mỉm cười, trên tờ giấy đó, bắt đầu một bút một hoa, vẽ một đóa hồng.
Tôi thầm hét lên trong lòng: “Hoa Hồng, đừng vẽ nữa. Mau đi đi, cô sắp muộn mất rồi!”
Cô không nghe thấy, vẫn tiếp tục vẽ rất chuyên chú.
Rốt cuộc cũng vẽ xong, cô đứng dậy, giơ tờ giấy lên cao, xem xong mỉm cười rất đắc ý.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, nhanh chóng lấy túi da, ngồi xuống vuốt ve đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về nhanh thôi.”
Trong lòng tôi thấy hoa hồng đêm, vì vậy trong mắt nơi nơi đều tràn ngập hoa hồng đêm.
Tôi lập tức đứng dậy, chạy khỏi văn phòng, lao xuống lầu.
Vì tôi đột nhiên rất muốn thấy Diệp Mai Quế.
Nhưng tôi không biết nhà trẻ mà Diệp Mai Quế làm ở đâu.
Tôi đành chạy tới quán cà phê của Nguyên Sam Tử, hỏi thử nhà trẻ của cô ấy ở đâu?
Sơ Hồng Đạo quả nhiên đang ở đó.
“Ra khỏi quán, anh rẽ trái. Thấy một cửa hàng bán quần áo Tây thì lại rẽ phải.”
Nguyên Sam Tử còn chưa mở miệng, Sơ Hồng Đạo đã nói tranh.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó đi thẳng, tới chỗ ngã tư có đèn xanh đèn đỏ lại rẽ, đi thêm một trăm mét nữa thì tới…”
“Cám ơn.” Tôi lập tức quay người.
“Thì tới dưới lầu công ty chúng ta.”
“Này!” Tôi quay đầu lại, trừng mắt với Sơ Hồng Đạo.
Nguyên Sam Tử mỉm cười, bảo tôi đi cùng ra ngoài cửa hàng, sau đó chỉ đường cho tôi.
Tôi nói cám ơn xong rồi quay đầu chạy vội về phía trước.
Chạy thẳng tới trước cửa nhà trẻ tôi mới dừng lại thở hồng hộc.
Tôi bước vào nhà trẻ, tiếng hát của trẻ con đã vang tới, theo tiếng hát đó, thấy Diệp Mai Quế đang ở ngoài dạy trẻ con hát.
Bên phải, cách tôi 20 mét, Diệp Mai Quế đưa lưng về phía tôi, ngồi trên cỏ.
Phía trước cô là một đám trẻ nhò cũng đang ngồi trên thảm cỏ.
Cô có khi vỗ nhẹ hai tay, có khi hát lên, thên thể cũng hơi hơi đong đưa, thi thoảng lại thấy được một bên mặt cô.
Vẻ mặt đó, cũng như chị khi dạy điệu “Hoa hồng đêm” ở quảng trường.
Hình ảnh hai đóa hoa hồng đêm lại bắt đầu thay đổi và trùng điệp trong lòng tôi.
Mãi tới lúc Diệp Mai Quế dường như phát hiện sau lưng có người, quay lại, thấy tôi.
Diệp Mai Quế đột nhiên đứng dậy, chạy về phía tôi, tôi cũng chạy lại với c.,
Chúng tôi gặp nhau bên một gốc cây.
Tình cảnh này hệt như khi tôi với chị trong đêm “The Last Dance”, khi điệu “Hoa hồng đêm” chuẩn bị vang lên.
“Này!”
Diệp Mai Quế gọi tôi một tiếng, tôi rời khỏi ban đêm trên quảng trường ấy, trở lại ban ngày bên gốc cây.
“A.”
“A cái gì mà a.” Cô trừng mắt lườm tôi một cái: “Cậu tới đây để a cho tôi nghe à?”
“Không được a sao?”
“Không được.”
“Ừ.”
“Ừ cũng không được!”
“Vậy…” Tôi nghĩ một lát, gãi gãi đầu: “Cô khỏe không?”
“Tôi khỏe lắm.”
“Ăn trưa chưa?”
“Đương nhiên ăn rồi.”
“Vậy cô không đói chứ?”
“Vớ vẩn.” Cô lại trừng mắt lườm tôi một cái: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Tôi tới không phải để nói, tôi tới vì muốn thấy cô một chút.”
Khuôn mặt Diệp Mai Quế hơi đỏ lên, một lát sau mới cúi đầu, hừ một tiếng: “Lại lừa người.”
Chúng tôi đều im lặng đứng bên gốc cây, không nói gì nhiều.
Tôi vẫn nhìn Diệp Mai Quế đang cúi đầu, có khi tôi nhắm mắt lại, có khi lại mở mắt ra.
Khi nhắm mắt lại, tôi thấy hoa hồng đêm trong lòng, khi mở mắt ra, nhìn thấy cũng là hoa hồng đêm.
Cho dù là Diệp Mai Quế hay hoa hồng đê, trong lòng tôi thấy gì, ánh mắt cũng sẽ thấy vậy.
Khi hai má Diệp Mai Quế ửng đỏ, tôi thấy được đóa hoa hồng đêm kiều diễm.
Khi gió thổi tung đuổi tóc cô, tôi sẽ thấy cành lá hoa hồng đêm lung lay theo gió.
“Đúng rồi, sao cậu biết nơi này?” Diệp Mai Quế ngẩng đầu lên hỏi tôi.
“Nguyên Sam Tử nói cho tôi biết.”
“À.” Cô lại hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại muốn thấy tôi?”
“Đúng vậy, vì sao nhỉ?”
“Tôi đang hỏi cậu cơ mà.”
“Tôi cũng không biết, chỉ đột nhiên rất muốn thấy cô.”
“Ừ.” Cô mỉm cười: “Giờ cậu đã thấy rồi đấy.”
“Ừ. Rốt cuộc cũng thấy rồi, tốt quá.”
“Cậu không nên chạy tới đây, tối là mình gặp nhau mà.”
“Ừ, nói cũng đúng. Nhưng tôi cảm thấy rất không quen khi không được thấy cô trước khi đi làm.”
“Đồ ngốc, có gì đâu mà không quen.”
“Thật sự không quen được.”
“Vậy sau này cậu cứ đi làm cùng tôi là được. Có điều…” Diệp Mai Quế nhìn tôi: “Cậu ham ngủ như vậy, muốn cậu dậy sớm chắc sẽ rất khó.”
“Không khó, một chút cũng không khó.” Tôi nhanh chóng xua xua tay: “Tôi nhất định sẽ dậy sớm.”
Diệp Mai Quế nghe vậy bèn mỉm cười.
“Được rồi, cậu về đi làm đi.”
“Ừ. Tối nay cô sẽ về nhà chứ?”
“Vớ vẩn. Ngày nào tôi chẳng về nhà?”
“Tốt quá. Tối tôi lại được thấy cô rồi.”
“Ừ. Tối nay lúc về đừng mua cơm bên ngoài.”
“Hả? Vì sao?”
“Ăn ở nhà là được.”
“Tôi mua cơm rồi về, vậy cũng là ăn ở nhà mà.”
“Đồ ngốc, tối nay tôi nấu cơm.”
“Có nấu cả phần của tôi sao?”
“Đương nhiên là có rồi!” Diệp Mai Quế lại lườm tôi một cái.
“Tôi về đi làm đây.”
“Được.”
Tôi đi hai bước, rồi lại quay đầu về bên trái: “Hoa hồng.”
“Sao?”
“Xin hãy tự chăm chóc bản thân nhiều hơn.”
“Vớ vẩn.”
Tôi lại đi hai bước, lần này là quay đầu sang phải: “Hoa Hồng.”
“Lại làm sao?”
“Để tôi ngắm cô thêm một lần nữa đi.”
“Cậu bị hâm à!”
Tôi lại bước tiếp vài bước rồi lại ngừng, đang chuẩn bị quay đầu lại thì giọng nói của cô vang lên sau lưng: “Cậu cứ thử quay đầu lại coi.”
Tôi không nói hai lời, vắt chân lên cổ chạy mất.
Trên đường về công ty, tôi vừa đi vừa nghĩ, vì sao lại muốn thấy Diệp Mai Quế gấp tới vậy?
Trong lúc chờ qua ngã tư đường, tôi đột nhiên nhớ ra, động tác quay đầu lại vừa rồi của mình.
Lần cuối đuợc thấy chị, chị cũng quay lại như vậy.
Đó đều là lưu luyến không rời.
Đèn xanh sáng lên, tôi không tự chủ lui lại một bước.
Chân phải đạp về phía sau, chân trái giữ bên chân phải, chân phải lại nhẹ nhàng đảo lên phía trước.
Ồ? Đây là bước Yementine mà.
Trước đây khi chị hát “Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời” tôi luôn nghe quá chăm chú tới mức quên luôn bước nhảy dưới chân, khiến cho hỗn loạn một hồi.
Hèn gì tôi không nhớ ra bước nhảy đoạn “Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời”.
Tôi rốt cuộc cũng nhớ ra.
Chân phải đạp về phía sau, chân trái giữ bên chân phải, chân phải lại nhẹ nhàng đảo lên phía trước. dây là bước Yementine khi hát tới đoạn “”Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời”.
Tôi nhớ rất rõ, vì động tác hai chân mình tương phản với chị, cho nên chị chỉ cần dùng chân trái nhẹ nhàng đảo lên phía trước.
Chị đảo chân trái vô cùng nhẹ nhàng tao nhã, tựa như không gợn lên chút cát bụi nào.
Bức tranh xếp hình ký ức về “hoa hồng đêm” rốt cuộc cũng hoàn thành.
Đúng vậy, tôi nhất định đã chôn bức tranh xếp hình đó sâu trong biển lòng, ở nơi sâu xa nhất.
Dần dà, bùn đất trong nước từ từ lắng đọng, che phủ hoàn toàn bức tranh đó.
Đột nhiên mặt biển nổi sóng gió, lớp bùn đất dưới cùng bị cuốn trôi, vì thế mới lộ ra một góc bức tranh.
Sau đó sóng gió càng lúc càng lớn, bùn đất bên dưới đều cuồn cuộn trôi đi, vì vậy toàn bộ bức tranh xuất hiện.
Nhưng mà, sóng gió là do ai mà thành?
Nhất định là Diệp Mai Quế.
Khi tôi gặp cô lần đầu, khi cô nói cũng có thể gọi mình là “hoa hồng đêm” mặt biển đã bắt đầu nổi lên sóng gió, cũng bởi vậy mà lộ ra một góc bức tranh.
Sau đó là ánh mắt cô, giọng nói của cô, cử chỉ của cô, sóng gió cứ lớn dần, cuối cùng cũng cuốn trôi đi bùn đất bao phủ trên bức tranh.
Vì vậy, ánh mắt chị, giọng nói êm ái mềm mại của chị, nốt ruồi nâu trên khuôn mặt trắng mịn của chị, mỗi câu hát mỗi lời ca “Hoa hồng đêm” mà chị hát, mỗi bước nhảy “hoa hồng đêm” của chị, tất cả tôi đều nhớ ra rồi.
Đèn xanh đèn đỏ nơi ngã tư không ngừng chuyển đổi, cũng như tôi hiện giờ, không ngừng chuyển giao giữa “quá khứ” và “hiện tại”.
Tôi vẫy ngây ngốc bên đường, lại cảm thấy như dang đứng trên đê biển, cơn sóng thần hồi ức ùa đến, nuốt chửng lấy tôi.
Thật ra hồi của tôi về quảng trường chỉ tới lần cuối gặp chị là ngừng.
Hoa hồng đêm không chỉ là điệu nhảy cuối cùng của chị ở “The Last Dance”, đó cũng là điệu nhảy cuối cùng của tôi ở quảng trường.
Từ đó về sau, tôi không tới quảng trường nữa.
Vì tôi tin rằng, quảng trường không còn chị cũng chẳng khác nào vòng tròn không có tâm, không thể nào trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
Trong hai ba năm sau khi chị đi, cho dù chỉ một hơi thở giản đơn cũng rất dễ gợi tôi nhớ tới chị.
Tôi còn nhớ, mỗi đêm trước khi ngủ, tôi nhất định phải tự nói với mình một câu: “Em thích hoa hồng đêm.”
Tôi ra sức ghi nhớ giọng điệu khi nói những lời đó, vì chị đã nói: “Tương lai, nếu có ngày mình gặp lại, em nhất định phải nói lại lần nữa đây.”
Tôi cũng thử nói nhiều lên, nói với chính mình, cũng nói với những người khác.
Nhưng tôi vốn là người im lặng, không nói nhiều.
Nhưng chị muốn tôi nói nhiều lên, tôi bèn nói nhiều lên.
Sau đó bắt đầu nuôi chó, tôi cũng nói chuyện với nó.
Dần dà, tôi phát giác trên người mình thật nhiều màu sắc.
Nhưng cũng như ảnh gấu trúc bằng máy ảnh đa sắc, gấu trúc vẫn chỉ có hai màu đen trắng.
Chỉ có khung cảnh trở thành nhiều màu sắc.
Cho dù ảnh có nhiều màu tới đâu, tôi vẫn chỉ là con gấu trúc đen trắng.
“Tiểu Kha!”
Tay phải tôi bị lay lay vài cái, tôi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân ướt đẫm.
Đó là vì vừa bị kéo khỏi cơn lũ hồi ức.
“Sao lại đứng ngẩn ra ở giữa đường thế này?” Sơ Hồng Đạo vỗ vai tôi: “Về làm thôi.”
“Ừm.” Tôi đáp hàm hồ.
Sau đó đi theo sau Sơ Hồng Đạo, từ từ trở lại công ty.
“Hai người các cậu rốt cuộc đang làm gì? Đang giờ làm việc, các cậu không biết sao?”
Ông chủ nhìn chúng tôi, tức giận nói: “Nếu còn vi phạm viết đơn thôi việc cho tôi. Còn cả cậu, Tiểu Kha.”
Ông chủ chỉ vào người tôi nói: “Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, bàn làm việc phải thu dọn sạch sẽ!”
Sau đó nổi giận đùng đùng quay người vào văn phòng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.