Kitchen

Phần 1



Tôi nghĩ rằng nơi tôi yêu thích nhất trên thế gian này là bếp.

Chỉ cần nó là bếp; chỉ cần nó là nơi nấu ăn; thì dù ở đâu; như thế nào; tôi cũng cảm thấy kô còn buồn bã. Nếu nó được sử dụng thường xuyên; đúng nghĩa của 1 cái bếp thì càng tốt. Những chiếc rẻ lau khô ráo; tinh tươm và những tấm đá ốp tường trắng lóng lánh.

Tôi yêu cả những cái bếp vô cùng bẩn thỉu.

Tuyệt vời nhất là khi cái nền bếp cáu bẩn; vung vãi đầy những mẩu vụn rau; khiến cho đế dép phải đen kịt ấy lại thật rộng; mà rộng 1 cách khác thường. Cái tủ lạnh khổng lồ xếp đủ lượng thực phẩm cho tôi dễ dàng vượt qua cả 1 mùa đông đang đứng đó sừng sững; và tôi tựa mình vào cánh cửa màu nhũ bạc của nó. Tôi bất giác rời mắt khỏi bệ đặt bếp ga tung tóe dầu ăn cùng chiếc dao phay han gỉ; và nhìn lên; đã thấy 1 vì sao cô đơn lấp lánh bên ngoài cửa sổ.

Còn lại tôi với bếp. Dẫu sao như thế vẫn còn hơn nghĩ rằng chỉ còn lại 1 mình.

Vào những lúc thật sự mệt mỏi; tôi thường đắm chìm vào 1 ý nghĩ; rằng nếu 1 ngày nào đó phải chết; tôi muốn trút hơi thở cuối cùng ở trong bếp. Tôi sẽ kô hề run rẩy mà nhìn thật kĩ mọi thứ; dù cho đó là vào thời khắc lạnh lẽo chỉ có 1 mình tôi; hay ở nơi ấm áp và có người nào khác nữa. Thật tốt biết mấy nếu điều đó xảy ra ở trong bếp.

Trước khi được gia đình Tanabe mang về nhà; ngày nào tôi cũng ngủ trong bếp.

Chẳng hiểu sao; nằm chỗ nào cũng cảm thấy khó ngủ; nên tôi cứ thế nhích dần ra khỏi phòng để tới chỗ dễ ngủ hơn; và rồi vào 1 buổi sớm tôi chợt nhận ra rằng bên cạnh chiếc tủ lạnh là nơi tôi có thể ngủ ngon lành nhất.

Tôi tên là Sakurai Mikage; cha mẹ tôi đều chết lúc còn trẻ. Kể từ đó; ông bà đã nuôi nấng tôi. Ông tôi mất khi tôi bắt đầu lên học cấp 2. Và thế là 2 bà cháu tôi cùng sống với nhau cho đến tận bây giờ.

Mấy ngày trước; bà tôi mất; tôi bàng hoàng.

Mỗi lần bất chợt nghĩ ra; rằng gia đình tôi; 1 thứ đã tồn tại thật trên cõi đời này; cứ mất dần đi từng người; từng người theo năm tháng; và rốt cuộc chỉ còn lại mình tôi nơi đây; tôi bỗng thấy mọi thứ trước mắt đều giống như 1 lời nói dối. Trong căn phòng nơi tôi sinh ra và lớn lên; tôi sững sờ vì thời gian qua đi đã để lại những vết chân hằn sâu đến thế và chẳng còn ai khác nữa ngoài tôi.

Giống như 1 câu chuyện khoa học giả tưởng. Hay bóng đen của vũ trụ.

Tôi kô nghĩ ngợi được gì trong suốt 3 ngày sau khi đám tang kết thúc.

Tôi khẽ kéo lê cơn buồn ngủ dịu nhẹ; thường kèm theo nỗi đau buồn đã bão hòa khi mà nước mắt kô còn chảy ra được nhiều nữa; và trải tấm đệm bông lên trên sàn bếp tĩnh lặng; sáng trưng. Tôi cuộn mình trong tấm chăn bông giống như cậu bé Linus và ngủ. Tiếng tủ lạnh chạy ro ro giữ cho tôi khỏi trượt theo những ý nghĩ cô độc. Ở đó; 1 đêm dài êm ả trôi qua và sớm mai đã tới.

Thực tình chỉ là vì tôi muốn ngủ dưới những vì sao.

Và thức dậy trong ánh nắng của 1 ngày mới.

Ngoài điều đó ra mọi thứ khác đều trôi qua bằng lặng.

Nhưng! Tôi kô thể sống như thế được nữa. Hiện thực quá sức chịu đựng.

Dẫu bà tôi có để lại cho tôi bao nhiêu tiền đi chăng nữa; thì căn phòng ấy vẫn quá rộng và quá đắt đối với tôi; nếu tôi chỉ có 1 mình. Tôi khải đi tìm 1 căn hộ khác.

Đành phải vậy; tôi mua tờ Thông tin căn hộ cho thuê về và giở ra xem thử; nhưng những căn hộ chẳng khác gì nhau đứng xếp hàng la liệt trên đó làm tôi thấy chóng mặt. Chuyển nhà; sẽ mất thời giờ và công sức.

Mà lòng tôi thì lại đang buồn bã; và nữa; tối ngày ngủ trong bếp khiến các khớp xương và khắp mình mẩy tôi đau nhức; làm sao có thể nghĩ đến chuyện làm cho cái đầu bất cần này tỉnh táo lại để đi xem nhà bây giờ! Rồi chuyển đồ nữa chứ! Rồi mắc điện thoại nữa chứ!

Chỉ cần nghĩ đến những phiền toái có thể nêu ra cả đống như thế là tôi đã thấy tuyệt vọng và lịa lăn ra ngủ. Tôi vẫn còn nhớ rõ buổi chiều ấy; khi mà điều kì diệu như 1 bà tiên; bất chợt viếng thăm.

Pính poong! Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

1 buổi chiều mùa xuân giăng làn mây mỏng. Tôi đã ngán đến tận cổ việc phải liếc qua tờ Thông tin căn hộ cho thuê; mà đằng nào thì tôi cũng phải chuyển nhà cơ mà; thế là tôi cắm cúi lấy dây bó đống tạp chí lại. Tôi chạy vội ra ngoài; 1 nửa người vẫn đang mặc đồ ngủ; chẳng nghĩ ngợi gì; tôi mở chốt cửa. Đứng đó là Tanabe Yuichi (thật may kô phải là 1 tên cướp)

– Cảm ơn cậu về việc hôm trước.?” Tôi lên tiếng.

Đó là 1 cậu thanh niên tốt bụng; kém tôi 1 tuổi. Cậu ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong đám tang của bà. Hỏi ra mới biết cậu ta học cùng trường đại học với tôi. Nhưng lúc này tôi đang nghỉ ở trường.

– Kô có gì._ cậu ta đáp._ cậu đã quyết định sẽ ở đâu chưa?

– Chưa quyết định gì cả._tôi cười

– Mình cũng đoán vậy.

– Cậu vào nhà uống 1 tách trà đã chứ?

– Thôi. Bây giờ mình rất vội vì phải đi có chút việc. _ cậu ta cười_ Mình chỉ định tạt qua nhắn cậu cái này thôi. Mình đã bàn với mẹ rồi; cậu đến nhà mình ở ít lâu đi.

– Sao cơ?_ tôi giật mình hỏi lại

– Trước mắt; khoảng 7h tối nay cậu tới nhé. Đây; bản đồ đây.

– ờ!_ tôi lơ đễnh nhận lấy mẩu giáy chỉ đường

– thế thôi; chào nhé! Cả mình và mẹ đều rất mong Mikage đến đấy_ Yuichi cười

Nụ cười rạng rỡ quá khiến cho đôi đồng tử của cái người đang đứng trước đó; nơi thềm cửa quen thuộc; nhìn như gần lại rất nhiều khiến tôi kô sao ròi mắt được. Cũng có thể vì đột nhiên cậu ta gọi đến tên tôi.

-?Chắc chắn mình sẽ đến

Nếu nói 1 cách nhảm nhí thì rất có thể ma quỷ đã xúi giục tôi. Nhưng tôi tin cậu ta vì cái thái độ điềm nhiên ấy. Những khi bị ma quỷ dẫn lối; bao giờ tôi cũng chỉ còn nhìn thấy 1 con đường chạy thẳng trước mặt trong bóng tối. Và lần này cũng thế; con đường đó lại hiện ra; sáng lóa và đầy chắc chắn; nên tôi mới trả lời như vậy.

Cậu ta nói: – Gặp lại sau nhé; rồi cười và đi mất!

Tôi hầu như kô biết cậu ta cho tới đám tang của bà. Ngày làm lễ; lúc Yuichi tới; quả thực tôi đã tưởng cậu ta là người yêu của bà. Vừa thắp hương; cậu ta vừa nhắm nghiền đôi mắt đã đỏ lên vì khóc và run rẩy bàn tay; rồi khi nhìn thấy di ảnh của bà; cậu ta lại giàn giụa nước mắt.

Trước cảnh tượng đó; bất giác tôi thấy tình yêu của mình giành cho bà còn xa mới bằng được con người ấy. Cậu ta nom đau buồn đến thế.

Và rồi; vừa ấp chiếc khăn mùi soa vào mặt; cậu ta vừa đề nghị:

– Để mình giúp cậu việc gì đó nhé.

Vì thế mà sau đó tôi đã nhờ cậu ta giúp biết bao nhiêu việc.

Tanabe Yuichi.

Có lẽ vì đang rối bời nên phải mất khá nhiều thời gian tôi mới nhớ ra bà nhắc tới cái tên đó vào khi nào.

Cậu ta làm thêm ở cửa hàng hoa mà bà thường hay đến. Tôi còn nhớ; rất nhiều lần bà đã kể với tôi thế này: Bà biết 1 cậu bé rất ngoan; cậu ta tên là Tanabe cháu ạ; hôm nay bà vừa gặp cậu ấy đấy?Bà tôi rất thích hoa; nên trong bếp kô lúc nào thiếu hoa. Thích như thế nên mỗi tuần bà lại tới cửa hàng hoa 2 lần. À; tôi vẫn nhớ có lần cậu ta còn ôm cả 1 chậu cây cảnh to tướng đi theo bà về nhà.

Đó là 1 chàng trai có khuôn mặt đẹp; đôi chân và cánh tay khá dài. Tôi kô biết chút gì về gốc gác của cậu ta; chỉ mang máng đã có lần bắt gặp cậu ta đang làm việc say sưa ở cửa hàng. Ngay cả sau khi đã biết thêm đôi chút về Yuichi; cái vẻ điềm nhiên khó hiểu đó của cậu ta vẫn chẳng hề thay đổi. Dẫu cho cử chỉ và giọng nói rất dịu dàng; nhưng sao ở cậu ta vẫn toát ra cái cảm giác như đang phải sống 1 mình. Tóm lại; tôi chỉ biết cậu ta đến thế thôi; 1 người dưng nước lã.

Tối đến; trời đổ mưa. Tôi cầm theo tấm bản đồ bước đi trong bóng tối đầy sương khói và cơn mưa lất phất; ấm áp của mùa xuân đang bao trùm đường phố.

Tòa chung cư của gia đình Tanabe nằm bên kia công viên trung tâm. Xuyên qua công viên; tôi như bị thứ mùi của cây cối ban đêm làm cho nghẹt thở. Tôi lép nhép bước đi trên lối đi nhỏ loang loáng ướt đang ánh lên những sắc cầu vồng.

Nói cho đúng; tôi đến nhà Tanabe chỉ vì họ đã mời tôi mà thôi. Chứ lúc này đây tôi chẳng suy nghĩ gì hơn.

Ngước mắt lên tòa chung cư cao sừng sững; tôi thầm nghĩ; căn hộ nhà cậu ta tận trên tầng 10 cao tít; hẳn là khung cảnh ban đếm nhìn từ trên đó sẽ rất đẹp.

Ra khỏi thang máy; trong lúc vẫn còn ngượng ngùng vì tiếng bước chân mình vang động khắp hành lang; tôi đưa tay bấm chuông. Ngay lập tức Yuichi ra mở cửa.

– Xin mời vào!

Tôi nói: Xin phép; rồi bước vào. 1 căn phòng thật lạ lùng.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là 1 chiếc sofa khổng lồ đặt chình ình trong gian phòng khách ăn thông với bếp. Nó nằm xây lưng lại chạn bát đĩa trong gian bếp rất rộng kô có lấy 1 cái bàn hay 1 tấm thảm nào. Đó là 1 chiếc ghế sofa thực sự tuyệt vời được căng 1 lớp vài màu be; nó tuyệt vời tới mức có thể đem ra trưng bày trong các chương trình quảng cáo; cả nhà ngồi trên đó xem tivi; bên cạnh là 1 chú chó to lớn; đến độ ở Nhật Bản người ta kô thể nuôi nổi.

Phía trước ô cửa sổ lớn nhìn ra ngoài ban công là đám cây cối được trồng trong những chiếc bầu và chậu nhiều như 1 khu rừng rậm; còn trong nhà; nếu nhìn kĩ sẽ thấy toàn là hoa. Hoa theo màu được cắm vô số trong những chiếc bình đặt ở khắp mọi nơi.

– Mẹ mình bảo sẽ gác công việc ở cửa hàng để về 1 tẹo. Hay cậu xem qua nhà 1 chút đi. Để mình giới thiệu nhé? Cậu thích nhận xét thông qua tiêu chí gì nhỉ?

Yuichi vừa pha trà vừa bắt chuyện với tôi.

– Nhận xét cái gì cơ?

Tôi ngồi xuống chiếc sofa mềm mại đó và hỏi lại

– Về ngôi nhà và sở thích của chủ nhân ngôi nhà ấy. Ví dụ; có người nói họ chỉ cần xem qua toalet là sẽ biết tất cả chẳng hạn.

Cậu ta là kiểu người cả khi nói và khi cười đều rất điềm nhiên.

– Bếp._ tôi trả lời.

– Thế thì đây. Cậu cứ xem mọi thứ cậu muốn_cậu ta nói

Tôi đi vòng ra sau lưng trong lúc cậu ta pha trà và xem xét 1 cách kĩ lưỡng.

Tấm thảm chùi chân trải trên mặt sàn lát gỗ. Chất lượng tuyệt vời của đôi dép trong nhà mà Yuichi đang đi. Nhưng đồ dùng tối cần thiết trong bếp được sử dụng thường xuyên; treo chỉnh tề trên móc. Chảo rán chống dính và con dao gọt vỏ của Đức mà nhà tôi cũng có. Người bà lười biếng của tôi rất sung sướng mỗi khi có thể gọt được vỏ 1 cách an toàn.

Đống bát đĩa lặng lẽ đợi đến lượt mình trong ánh sáng của ngọn đèn huỳnh quang bé nhỏ và những chiếc ly thủy tinh loa lóa. Xem qua thì thấy mỗi chiếc 1 kiểu; nhưng thật lạ là toàn đồ tốt. Và hơn nữa; tuyệt vô cùng là còn có cả những thứ để làm các mòn đặc biệt; như là bát tô; đĩa nướng; đĩa đại; cốc vại có nắp. Tôi mở cả chiếc tủ lạnh nhỏ ra xem; vì Yuichi đã cho phép; mọi thứ đều gọn ghẽ và kô có gì để quá lâu.

Tôi vừa gật gù vừa ngó nghiêng khắp 1 lượt. Căn bếp thật tuyệt vời.

Tôi đã yêu nó; yêu vô cùng; ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.