KẺ THÙ BÍ MẬT
Chương 2 : Lời đề nghị của ông Whittington
Tuppence quay phắt lại nhưng tiếng kêu tắt ngay trên môi cô vì dáng vẻ và cử chỉ của người lạ không làm cô sợ. Cô ngần ngừ. Như đoán được suy nghĩ của cô, người lạ vội nói thêm :
– Đừng sợ gì cả, tôi không có ý định xấu đâu.
Ông ta có vẻ chân thành và Tuppence tin rằng ông không định tìm cách làm phiền cô như cô đã tưởng lúc đầu. Tuy vậy, do bản năng, cô vẫn cho là người đàn ông có vẻ đáng ngờ và khó ưa. Cao lớn, râu ria nhẵn nhụi, người lạ có cái quai hàm bạnh, nặng nề, cặp mắt nhỏ gian giảo liếc ngang dọc.
– Được rồi, vậy ông muốn gì? – Cô hỏi sau khi nhìn kỹ ông ta.
– Tôi đã nghe được một phần câu chuyện của cô với anh bạn trẻ ở quán Lyon. – Người lạ nói và mỉm cười.
– Thế à, rồi sao?
– Rồi tôi nghĩ là có thể giúp cô.
– Và ông đã đi theo tôi đến đây à?
– Vâng, tôi đã mạn phép làm thế.
– Thế ông định giúp tôi bằng cách nào?
Rút một cái danh thiếp ra khỏi túi, người lạ chìa cho cô và nghiêng mình. Trên danh thiếp ghi: “Ông Eduard Whittington, công ty thủy tinh Esthonie” Bên dưới là địa chỉ văn phòng trong thành phố.
– Mời cô đến văn phòng sáng mai vào 11 giờ, – Người đàn ông nói tiếp – tôi sẽ cho cô biết chi tiết về lời đề nghị của tôi.
– Mười một giờ ư? – Tuppence hỏi hơi do dự (rồi quyết định) – Rất hay, tôi sẽ đến.
– Cảm ơn cô. Chào cô!
Whittington ngả mũ chào cô gái trẻ rồi đi ra xa. Trong vài giây, Tuppence nhìn theo ông ta, rồi cô rùng mình như một con chó nhỏ vừa ra khỏi nước vậy.
“Các cuộc phiêu lưu, mạo hiểm bắt đầu rồi đây, cô tự nhủ. Ông ta muốn mình làm gì nhỉ? Điều ấy tôi tự hỏi tôi! Ông Whittington ạ, có điều gì đây tôi không thích ở ông. Nhưng mặt khác, ông không làm tôi sợ. Tuppence, cô gái ạ, đây không phải là lần đầu tiên và cũng chẳng phải lần cuối cùng cô nói: Cô không cần đến ai giúp đỡ cả!”
Để nhấn mạnh thêm ý đó, cô gái trẻ gật đầu rồi rảo bước rõ nhanh. Chợt cô rẽ vào bưu điện, lấy một tờ giấy để đánh điện rồi suy nghĩ vài giây. Viễn cảnh phải tiêu phí năm silling mà chưa chắc đã được gì làm cô quyết định phải hành động ngay và cô chọn cách chỉ phải tiêu chín xu thôi.
Gạt cái bút hỏng có sẵn trên quầy sang bên, cô rút ra cái bút của Tommy mà cô vừa lấy được rồi viết liền một mạch: “Đừng đăng báo nữa. Tớ sẽ giải thích cho cậu ngày mai” Cô viết địa chỉ của Tommy, nơi cậu phải dời đi vào cuối tháng trừ phi có phép mầu nào trả hộ cho cậu tiền trọ. “Chắc là đến kịp thôi. Dù sao cũng nên thử”.
Đưa bức điện vào quầy xong, cô vội vã về nhà sau khi đã mua ba xu bánh sữa mới ra lò ở cửa hàng bánh mì.
Buổi tối cô ngồi trong căn phòng nhỏ áp mái, vừa nhấm nháp bánh sữa vừa nghĩ về tương lai. Công ty thủy tinh Esthonie là loại Công ty gì nhỉ và sao nó lại cần đến cô? Tuppence cảm thấy rất phấn khích. Đằng nào thì nhà xứ ở thôn quê cũng bị đẩy lùi ra sau một lần nữa trong suy nghĩ của cô và ngày hôm sau thì đầy hứa hẹn.
Tuppence mãi mới ngủ được và khi chìm vào giấc ngủ thì cô mơ thấy ông Whittington thuê cô rửa một đống thủy tinh Esthonie mà lại giống hệt như… bát đĩa ở bệnh viện.
Vào 11h kém 5, Tuppence đã đứng trước tòa nhà nơi Công ty thủy tinh Esthonie đặt văn phòng. Nếu đến trước giờ thì sẽ tỏ ra quá nôn nóng, nên cô quyết định bước một trăm bước trên vỉa hè. Đúng 11h, cô bước vào cửa tòa nhà. Văn phòng Công ty thủy tinh Esthonie đặt ở tầng cao nhất. Mặc dù có thang máy, Tuppence vẫn quyết định leo cầu thang.
Thở hơi dồn dập, cô dừng lại giây lát trước cái cửa kính có viết: “Công ty thủy tinh Esthonie”.
Cô gõ cửa. “Mời vào” một giọng trả lời. Cô đẩy cửa và bước vào một phòng làm việc sạch đến mức đáng ngờ. Một nhân viên tuổi trung niên đang ngồi trước cái bàn cạnh cửa sổ. Ông ta tiến lại đón cô, vẻ dò hỏi.
– Tôi có cuộc hẹn với ông Whittington. – Tuppence nói.
– Mời cô đi theo tôi. – Người nhân viên nói rồi đi về phía cái cửa có chữ “Mật”.
Ông ta gõ cửa, mở ra rồi nhường đường cho cô gái trẻ đi qua.
Whittington ngồi sau một cái bàn rộng mênh mông và chất đầy giấy tờ. Ngay lập tức, Tuppence lại thấy lại cảm giác ban đầu. Có cái gì đó ở người đàn ông này làm cho cô e ngại. Cái vẻ ngoài thành đạt đi cùng với ánh mắt gian giảo thật chẳng dễ ưa chút nào.
Ông ta ngước mắt lên rồi gật gù vẻ tán thưởng.
– Vậy là cô đã quyết định đến? Tuyệt, mời cô ngồi.
Tuppence ngồi đối diện ông ta. Buổi sáng hôm đó cô có vẻ nhỏ bé và dè dặt hơn mọi ngày, cặp mắt nhìn xuống một cách khiêm tốn trong khi Whittington chọn tài liệu trong đống giấy tờ trên bàn. Cuối cùng ông ta đặt chúng sang bên rồi chống khuỷu tay lên bàn.
– Và bây giờ, cô gái trẻ. chúng ta nói về công việc – (Một nụ cười rộng miệng soi sáng gương mặt ông ta). – Cô đi tìm việc làm chứ gì? Thì đây tôi có việc cho cô. Cô nói sao về một trăm bảng chi ngay lập tức kèm các chi phí khác?
Whittington ngả người trong ghế phô tơi, cho bàn tay vào khe áo gilet.
Tuppence nhìn ông ta vẻ thận trọng :
– Thế còn công việc ra sao?
– Chỉ là một chuyến đi dễ chịu, không hơn.
– Đi đâu?
– Đi Paris. – Ông Whittington trả lời với một nụ cười.
– Ôi!
Tuppence hơi bối rối. Trong thâm tâm cô nghĩ: “Nếu bố nghe thấy chuyện này thì đến đau tim mất… nhưng mình vẫn không thể tưởng tượng được cái gã Whittington trong vai một kẻ quyến rũ phụ nữ”.
– Phải – Whittington nói tiếp – Chân thành mà nói không gì dễ chịu hơn. Quay ngược lại thời gian vài năm trước và đến ở trong một những trường nội trú tuyệt diệu dành cho nữ sinh ở Paris.
– Một trường nội trú?
– Phải, trường của bà Colombier, phố Neuilly.
Tuppence biết tên của khu phố sang nhất Paris. Nhiều cô bạn Mỹ của cô đã qua lại đó. Càng ngày càng tò mò, cô hỏi :
– Ông muốn tôi đến ở nhà bà Colombier à? Trong bao lâu?
– Tôi còn chưa biết. Cứ cho là ba tháng.
– Hết cả chưa! Hay còn điều kiện gì khác?
– Chả còn điều kiện nào cả. Tất nhiên, ở đó cô sẽ được coi là con gái đỡ đầu của tôi và cô không được liên lạc với bất kỳ bạn nào của cô. Trong khoảng thời gian đó tôi đòi hỏi cô phải hết sức kín đáo. À, cô là người Anh phải không?
– Vâng.
– Vậy làm sao cô lại nói giọng Mỹ nhỉ?
– Ở bệnh viện cô bạn thân nhất của tôi là người Mỹ. Tôi đã lấy giọng cô ta. Nhưng tôi bỏ nó nhanh thôi.
– Ngược lại thế lại càng dễ hơn cho cô để giả làm người Mỹ. Phải, như thế tốt hơn, vả lại…
– Khoan đã, ông Whittington, ông cứ làm như tôi đã chấp nhận rồi ấy.
– Cô không định từ chối đề nghị của tôi đấy chứ? – Whittington kêu lên đầy ngạc nhiên – Cô nên biết rằng bất kỳ ai cũng nghĩ là trường nội trú của bà Colombier là sang nhất và tốt nhất. Hơn nữa, các điều kiện lại rất có lợi cho cô.
– Đúng vậy, và đây chính là điểm yếu; các điều kiện quá có lợi cho tôi, ông Whittington. Tôi không hiểu vì lý do gì mà ông thuê tôi với giá cao thế.
– Cô không hiểu à? Được rồi, tôi sẽ giải thích cho cô – Whittington từ tốn nói – Tất nhiên là tôi có thể thuê người khác rẻ hơn. Nhưng tôi muốn trả giá cao cho một cô gái trẻ thông minh, có đủ bản lĩnh để đóng tốt vai kịch của mình và đủ kín đáo để không đặt ra cho tôi quá nhiều câu hỏi.
Tuppence nở một nụ cười. Whittington vừa ghi được một điểm.
– Còn việc nữa. Cho tới bây giờ chưa thấy nói về ông Beresford. Ông ấy sẽ đóng vai gì?
– Ông Beresford à?
– Người hùn vốn với tôi – Tuppence nói rõ thêm, rất nghiêm túc – Ông đã nhìn thấy chúng tôi bên nhau hôm qua.
– À, ừ nhỉ! Nói thật là chúng tôi không cần đến ông ta.
– Vậy thì, không nói thêm nữa – Tuppence nói và đứng dậy – Hoặc cả ông ta và tôi hoặc không ai cả. Tôi rất tiếc nhưng như vậy đấy. Tạm biệt, ông Whittington.
– Đợi đã! Ta thử tìm cách khác! Ngồi xuống đi cô.
Rõ ràng là ông ta đợi cô tự giới thiệu. Nghĩ về ông bố đáng kính của mình, Tuppence thấy lương tâm hơi cắn rứt. Vì vậy cô nói ra cái tên đầu tiên nghĩ tới. Vừa nói “Jane Finn” xong cô đã đứng yên, miệng há hốc, sững sờ về hiệu quả mà cái tên gây nên. Đỏ gay vì giận dữ, mạch máu trên trán giật liên hồi, nghi ngờ tột độ, ông ta cúi xuống rít lên :
– Vậy đây là trò đùa của cô đấy à?
Tuppence sững sờ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Nếu cô biết trước được chút gì về ý nghĩa của cái tên thì cô đã đủ tinh khôn để nói cái tên khác.
– Từ nãy đến giờ cô chơi trò mèo vờn chuột với tôi đấy à? Cô biết trước tôi muốn gì ở cô nhưng cô vẫn diễn trò phải không? Có đúng thế không?
Dần dần Whittington tự chủ lại và vẻ mặt y trở lại bình thường.
– Ai đã để lộ ra? Rita à? – Hắn hỏi, mắt nhìn cô chằm chằm.
Tuppence không biết cô còn có thể lừa phỉnh được bao lâu nữa, cô cảm thấy không nên kéo cái cô Rita mà cô không biết là ai vào chuyện này.
– Không – Cô trả lời rất chân thành – Rita chả biết tôi là ai cả.
Whittington vẫn tiếp tục chiếu mắt vào cô.
– Thực ra cô biết gì? – Ông ta thăm dò.
– Một chút sự thật.
Tuppence thích thú nhận thấy sự bối rối của Whittington không những không giảm mà còn tăng lên. Nếu cô khoe là biết nhiều hơn thì ông ta chắc cũng bán tín bán nghi.
– Nhưng dù sao, – Ông ta lầu bầu – cô cũng biết khá đủ để đến đây ném vào mặt tôi cái tên đó!
– Thế nếu đấy chính là tên tôi thì sao?
– Không thể có chuyện hai cô gái có cùng một cái tên được!
– Thế nhờ tình cờ như vậy thì sao? – Tuppence nói tiếp, say sưa với hiệu quả lời nói của mình.
Whittington đấm mạnh lên bàn :
– Đừng nói vớ vẩn nữa! Cô biết những gì? Cô đòi bao nhiêu?
Câu hỏi sau cùng làm cho Tuppence ngây ngất đến nỗi quên cả việc cô đã ăn bữa tối qua và sáng nay đạm bạc như thế nào. Vai trò của cô từ bây giờ đúng là vai của một kẻ mạo hiểm. Nhiều khả năng mở ra thật là thú vị. Cô đứng thẳng lên, nở nụ cười của một kẻ làm chủ tình thế :
– Ông Whittington quý mến, ta chơi bài ngửa nhé và tôi yêu cầu ông đừng giận dữ. Hôm qua ông đã nghe tôi nói rồi đấy: tôi có ý định dấn thân vào các cuộc phiêu lưu, mạo hiểm. Tôi cũng vừa mới chứng minh cho ông rằng tôi có khả năng đó. Thật sự là tôi biết một cái tên nào đó nhưng cũng có thể là tôi không biết gì nhiều hơn.
– Có thể có, có thể không.
– Nhất định là ông nghĩ xấu về tôi. – Tuppence nói nhỏ và mỉm cười.
– Tôi đã nói với cô là dừng ngay những chuyện lăng nhăng lại và nói về công việc. Đừng giả bộ ngây thơ nữa. Cô biết nhiều hơn nhiều nhưng lại không muốn nói ra.
Hài lòng với cách mà cô dẫn dắt cuộc đối thoại, Tuppence nói tiếp bằng giọng đều đều :
– Tôi muốn nói ngược lại ông, ông Whittington.
– Được rồi, ta lại quay lại câu hỏi quen thuộc. Cô đòi bao nhiêu?
Tuppence lúng túng. Cho đến lúc đó cô đã dắt mũi được Whittington. Nhưng nếu bây giờ cô đòi hắn một khoản tiền to quá thì cô sẽ có nguy cơ làm hắn nghi hoặc. Cô đủ khôn ngoan để trả lời :
– Ta hãy nói về một khoản ứng trước ngay bây giờ, phần còn lại ta sẽ nói sau.
– Đây là vụ tống tiền à?
Whittington ném tia mắt tối sầm về Tuppence, cô chữa lời với nụ cười thiên thần.
– Ồ, không! Đây chỉ là khoản tạm ứng cho công việc mà tôi sẽ làm cho ông thôi. Ông thấy đấy, tôi không phải là người có tiền!
– Thôi được, ít ra cô cũng có vẻ quả quyết! – Whittington lầu bầu – Cô đã dồn tôi đến cùng vậy mà tôi cứ tưởng cô chỉ là một con bé chỉ đủ thông minh để thi hành kế hoạch của tôi!
– Làm sao được! Cuộc sống sắp sẵn cho ta nhiều bất ngờ lắm. – Tuppence bình luận vẻ hiểu biết.
– Có ai đó đã nói ra. Và không phải là Rita. Mời vào!
Người nhân viên đi vào và đặt một mảnh giấy lên bàn ông chủ.
– Một lời nhắn qua điện thoại cho ngài.
Whittington đọc vẻ trầm ngâm.
– Tốt, Brown, ông có thể lui ra.
Người nhân viên đi ra và cẩn thận khép cửa lại.
Whittington quay về phía Tuppence :
– Sáng mai, cũng giờ này cô quay lại đây. Bây giờ tôi bận. Đây là năm mươi bảng để bắt đầu. – Ông ta rút vài tờ giấy bạc từ trong ví ra và ném lên bàn.
Sau đó ông ta đứng dậy, rõ ràng là mong cô biến đi.
Như một nữ doanh nhân thực sự, cô gái đếm các tờ bạc, xếp cẩn thận vào ví và đứng lên :
– Chúc một ngày tốt lành, ông Whittington! Hay đúng hơn, Au revoir > – Cô nói tiếng Pháp.
– Đúng vậy, Au revoir.
Whittington lại trở lại nhã nhặn :
– Au revoir, cô gái trẻ thông minh đáng yêu!
Cô lao xuống cầu thang, phát điên vì sung sướng. Chiếc đồng hồ góc phố chỉ 12h kém 5: “Ta phải làm cho Tommy bất ngờ mới được!” Cô nghĩ và vội vã gọi taxi.
Tommy đang đợi ở cửa ra của tàu điện ngầm, mắt mở tròn xoe giúp Tuppence xuống xe taxi. Cô gái nở nụ cười dịu dàng với cậu và nói bằng giọng nũng nịu :
– Trả tiền xe đi ông bạn! Tớ không có tiền lẻ nhỏ hơn tờ năm bảng đâu.
——————————–
1 | Au revoir (tiếng Pháp): Tạm biệt. |
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.