KẺ THÙ BÍ MẬT

Chương 1 : Công ty “Những nhà mạo hiểm trẻ”



Tommy, ông bạn cũ của tôi! 

– Tuppence, bà bạn cố tri của tôi! 

Hai thanh niên trẻ ôm choàng lấy nhau, chắn ngang lối ra của đường tàu điện ngầm ở phố Dover Street. Các từ “ông bạn”, “bà bạn” không hợp với họ chút nào. Tuổi của cả hai cộng lại chưa chắc đã quá 45. 

– Tớ không gặp cậu hàng thế kỷ rồi! – Chàng trai thốt lên – Cậu đi đâu vậy? Chúng ta đi uống trà đi. Vả lại chúng ta đang làm tắc đường ở đây và mọi người đang nhìn chúng ta kìa. Đi thôi! 

Cô gái trẻ đồng ý và cả hai chạy vụt ra khỏi Dover Street về hướng Picadilly. 

Cô Prudence Cowley, thường được người thân gọi là Tuppence vì lý do không rõ ràng, phát hiện ra một chút lo lắng trong giọng bạn trai. Cô nói ngay : 

– Tommy, cậu cháy túi rồi! 

– Không đâu – Tommy trả lời không quả quyết lắm – Tớ đang ngồi trên đống vàng. 

– Cậu lúc nào cũng nói dối như cuội- Tuppence đáp lại vờ nghiêm giọng – Cậu còn nhớ cái lần cậu lừa bà y tá trưởng là bác sĩ đã kê đơn cho cậu uống bia để lấy lại tinh thần nhưng lại quên ghi vào đơn không? 

Tommy phá lên cười : 

– Cậu hỏi tớ có nhớ không ấy à? Bà ấy đã nổi giận đùng đùng khi phát hiện ra là bị lừa! Tuy vậy bà ấy cũng không xấu bụng đâu, bà cô Greenbank ấy! cả bệnh viện nữa cũng không đến nỗi tồi! À, cậu cũng giải ngũ như mọi người à? 

– Phải – Tuppence trả lời – Cậu cũng thế à? 

– Từ hai tháng nay 

– Thế trợ cấp giải ngũ của cậu đâu? 

– Bay theo khói thuốc lá rồi… 

– Tommy, ngoan nào! 

– Không, bà bạn à, tôi không bê tha, trụy lạc đâu. Còn lâu! Nhưng ngày nay, giá sinh hoạt, chi dùng hàng ngày, cậu có thể chưa biết, nhưng… 

– Em bé ơi, tớ biết thừa giá sinh hoạt chứ! Nào! Chúng ta đến tiệm Lyon rồi; vào đi và ai trả phần người ấy nhé. 

Không đợi trả lời, cô chạy lên cầu thang. 

Phòng trà chật ních người nên họ phải len lỏi để tìm một cái bàn, đây đó họ nghe được vài mẩu đối thoại 

– Không, ông không hiểu à? Cô ta đã sụp xuống khi tôi báo cho cô ấy rằng tôi không thể nhường căn hộ của tôi cho cô ta. 

– Một phi vụ bằng vàng đấy bạn yêu quý ạ, một thợ may như người mà Mabel Lewis đưa về từ Paris! 

– Chả còn thiếu chuyện gì! – Tommy lẩm bẩm – Lúc nãy, trên vỉa hè, tớ đi ngang qua hai gã đang nói về một cô gái, một cô Jane Finn nào đó. Cái tên ngộ nghĩnh đây chứ nhỉ? 

Đúng lúc đó hai bà đứng dậy cầm lấy túi xách. Tuppence vội vã ngồi vào bàn của họ. 

Tommy gọi trà và bánh sữa, Tuppence thì uống trà với bánh mì nướng. 

– Và hai ấm trà nữa! – Tuppence nói rõ bằng giọng quyết đoán. 

Tommy ngồi đối diện cô. Anh phô ra mái tóc bóng bẩy cắt theo kiểu cảnh binh và được chải chuốt cẩn thận ra phía sau. Khuôn mặt anh trông rất bình thường, không đẹp nhưng vẫn dễ coi, có vẻ rất đàn ông và rất thể thao. Anh mặc một bộ quần áo màu nâu, cắt khéo nhưng không còn mới lắm. 

Tuppence cũng có thể cho là đẹp, ở cô toát ra cả vẻ duyên dáng lẫn cá tính quả quyết. Cô có cái đường nét thanh tú, cái cằm bướng bỉnh và cặp mắt to màu xám trong trẻo dưới cặp lông mày đậm nét. Một chiếc mũ không vành nhỏ màu xanh tươi đội trên mái tóc nâu lượn sóng; chiếc váy ngắn đã hơi sòn để lộ ra đôi chân xinh xắn hiếm thấy. Rõ ràng là Tuppence đã cố gắng hết sức để tỏ ra sang trọng. 

Hai người trẻ tuổi ngồi trong quán Lyon này rõ ra là một cặp hiện đại. 

Trà đã được đem đến và Tuppence rót trà. 

– Còn bây giờ, – Tommy nói và cắn một miếng bánh vẻ rất thèm thuồng – chúng ta hãy kể cho nhau nghe về cuộc sống của mỗi người! Chúng ta đã không gặp lại nhau từ khi dời bệnh viện, đó là năm 1916… 

– Bắt đầu đi! – Tuppence tán thành và cắn vào miếng bánh mì rán phết đẫm bơ – Tiểu sử ngắn gọn của cô Prudence Cowley – hay Tuppence như các bạn và người quen gọi – con gái thứ năm của mục sư Cowley, ở vùng Little Missendell, Suffolk. 

Ngay khi chiến tranh bắt đầu, cô Cowley đã rời bỏ những thú vui và các công việc nội trợ buồn tẻ ở nhà bố mẹ. Cô đi đến Londres và ở đó cô phải phục vụ trong một bệnh viện quân y. Tháng đầu tiên rửa bát đĩa – sáu trăm bốn mươi tám cái đĩa một ngày. Tháng thứ hai: may mắn được cất nhắc lên lau khô bát đĩa. Tháng thứ ba lại được thăng tiến: gọt khoai tây. Tháng thứ tư: cắt bánh mì và phết bớ. Tháng thứ năm: trèo lên cao hơn thành cô tạp vụ được trang bị một cái xô và một cái chổi. Tháng thứ sáu được lên làm hầu bàn. Tháng thứ bảy: nhờ ngoại hình dễ thương và cử chỉ khéo léo, cô đã có vinh dự tối cao là phục vụ chính các cô y tá! Tháng thứ tám: có sự cố. Giám thị Bond nuốt nhầm trứng của giám thị Weshaven. Tớ đã bị mắng mỏ thậm tệ. Cô gái tạp vụ bị tuyên án là phạm tội. Còn tớ thì do bất cẩn trong công việc nên bị kỷ luật nghiêm khắc. Lại quay về với cái xô và cái chổi! Cú thụt lùi này lại khó chịu đựng hơn! Tháng thứ chín lại được đưa lên quét phòng, tớ bất ngờ gặp lại một người bạn thời thơ ấu: trung úy Thomas Beresford (ngồi thẳng lên Tommy!), ngươi mà tớ không gặp lại từ năm năm nay. Cuọc gặp gỡ thật là cảm động! Tháng thứ mười: bị giam thị trưởng bắt quả tang đi xem phim với một thương binh, chính là với trung úy Thomas Beresford nói trên, tớ đã bị khiển trách. Các tháng thứ mười một và mười hai tớ lại làm hầu bàn hăng hái đến nỗi đến cuối năm tớ dời bệnh viện trong vinh quang. 

Sau những cuộc phiêu lưu trên, cô Cowley sáng giá lái một chiếc xe tải nhỏ chở hàng rồi sau lái xe tải trước khi trở thành tài xế của một ông tướng, việc này nói chung là dễ chịu hơn. Cần phải nói rằng ông tướng này còn rất trẻ… 

– Chỉ có mỗi thế về lão ấy thôi à? – Tommy hỏi – Tớ thấy phát ớn cái cách đưa đón của các sĩ quan tham mưu trong suốt thời gian chiến tranh, từ Bộ Chiến tranh đến Savoy và từ Savoy đến Bộ Chiến tranh! 

– Tớ không biết nữa, tớ quên tên ông ta rồi – Tuppence thú nhận – Ngắn gọn đấy là đỉnh điểm trong sự nghiệp của tớ. Sau đó tớ vào làm việc ở một bộ mà chẳng còn biết là bộ nào. Ở đó chúng tớ đã được nếm trải những phút giây sung sướng: các buổi tiệc trà xa hoa khó quên. Sau đó tớ liên tục làm việc các công việc vất vả như là nhân viên bưu điện và than ôi cả lái xe buýt nữa! Sự đình chiến đã đặt dấu chấm hết cho cuộc leo lên các nấc thang xã hội. Tớ bám chặt vào công việc của tớ như người chết đuối vớ được cái phao nhưng cuối cùng họ cũng đã quẳng được tớ ra ngoài. Và từ đó tớ đi tìm việc. Thôi, bây giờ đến lượt cậu. 

– Về phần tớ, lại còn kém sáng sủa hơn, – Tommy trả lời bằng giọng thiểu não – và lại còn không phong phú bằng. Cậu còn nhớ là tớ đã bị điều sang Pháp. Từ đó tớ bị đưa sang Ai Cập, ở đó tớ bị thương lần thứ hai và lại phải vào bệnh viện. Tớ nằm bẹp ở đó cho đến đình chiến, tớ đi lang thang rồi cuối cùng giải ngũ. Từ lúc đó, đã mười tháng ròng rã, tớ cầy cục chạy đi tìm việc; nhưng không có việc làm – và nếu có thì người ta cũng không giao cho tớ. Tớ có được tích sự gì đâu? Tớ hiểu biết gì về kinh doanh kia chứ? Không gì cả! 

– Thế ở các thuộc địa? 

– Tớ không thích các thuộc địa; và tớ chắc chắn rằng thuộc địa chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho tớ cả. 

– Thế không có họ hàng giầu có nào à? 

Tommy lắc đầu. 

– Thậm chí không có một bà bác nào à? 

– Tớ có một ông bác già khá giàu có nhưng chả hy vọng gì. 

– Tại sao? 

– Khi tớ còn bé, ông ấy đã muốn nhận tớ làm con nuôi. Tớ đã đuổi cổ ông ấy đi. 

– Tớ cũng đã nghe chuyện đó – Tuppence nói vẻ đăm chiêu – Cậu từ chối vì mẹ cậu phải không? 

– Ừ, vì như thế thật không phải đối với mẹ – Tommy đỏ mặt công nhận – Cậu biết đấy, mẹ chỉ có mỗi mình tớ. Còn ông ta thì không ưa mẹ, ông ta muốn chia lìa mẹ con tớ bằng mọi giá, do tính ác độc của ông ấy. 

– Mẹ cậu mất rồi phải không? – Tuppence nhẹ nhàng hỏi. 

Tommy gật đầu. Cặp mắt đẹp màu xám của Tuppence như thoáng ướt. 

– Cậu là một chàng trai giỏi giang, Tommy. Tớ luôn biết vậy. 

– Vớ vẩn! Cậu có biết bây giờ tớ đang trong tình thế tuyệt vọng không? 

– Tớ cũng thế! Tớ cố gắng cầm cự càng lâu càng tốt. Tớ đã làm đủ cách, lao đến tất cả những nơi rao vặt cần người. Tớ đã giở mọi ngón ra. Thắt lưng buộc bụng, bớt xén đủ thứ, vắt mũi đút miệng. Chẳng ăn thua: có lẽ tớ phải quay về nhà thôi. 

– Thế cậu không thích thế à? 

– Tất nhiên là không! Chẳng cần phải giả vờ. Bố tớ tốt lắm và tớ yêu quý ông, nhưng tớ luôn bất bình với ông! Ông như vẫn sống ở thời nữ hoàng Victoria vậy. Đối với ông, mặc váy ngắn hoặc hút thuốc lá là vô đạo đức. Cậu thấy đấy tớ luôn là của nợ đối với ông. 

Ông đã thấy nhẹ cả người khi chiến tranh đã lôi tớ ra khỏi ông. Cậu biết không, nhà tớ có bảy người. Thật khủng khiếp! Việc nội trợ, bán hàng gây quỹ từ thiện… tớ luôn là con vịt nhỏ tinh quái của gia đình và tớ không muốn quay về đó. Nhưng thành thật mà nói, tớ làm gì khác được đây? 

Tommy buồn bã lắc đầu. Im lặng. Rồi đột ngột Tuppence bùng lên. 

– Tiền! Tiền! Lúc nào cũng tiền! Tớ nghĩ đến 24 trên 24 giờ. Tớ có vẻ keo bẩn và vụ lợi nhưng cũng chẳng giải quyết được gì! 

– Tớ cũng vậy. – Tommy rên rỉ. 

– Tớ đã tưởng tượng ra mọi cách để kiếm tiền – Tuppence nói tiếp – Cũng đơn giản, chỉ có ba cách: được thừa kế, lấy chồng giàu hoặc tự kiếm tiền. Cách đầu không nói làm gì, tớ chả có họ hàng nào giàu có và già cả. Các người già trong gia đình tớ đều sống trong nhà từ thiện. Tớ đã luôn đưa các bà già đi qua đường, tớ nhặt hộ các gói cho các ông già thích đánh rơi, hy vọng gặp được các triệu phú kỳ quặc. Nhưng chẳng có ai trong số họ thèm hỏi tên tớ, đa phần họ cũng chẳng cần nói cảm ơn nữa. 

Lại im lặng. 

– Tất nhiên, – Tuppence nói tiếp – hôn nhân là cơ may lớn nhất. Từ khi còn bé, tớ đã quyết định kiếm được một đám giàu sụ. Các cô gái thực dụng đều như vậy! Vì tớ chả mớ mộng tí nào. Theo cậu thì tớ có mơ mộng không? 

– Đương nhiên là không – Tommy trả lời ngay – Ai có thể nghĩ rằng cậu có thể mơ mộng kia chứ! 

– Nói thế không nhã nhặn lắm đâu. Nhưng phải thú thật là cậu nói đúng. Dù sao thì tớ cũng sẵn sàng làm tất cả nhưng tớ chưa bao giờ gặp được một người đàn ông giàu có nào. Tớ chỉ gặp những người cháy túi như tớ thôi. 

– Thế còn ông tướng? – Tommy hỏi. 

– Trong thời bình, tớ nghĩ là ông ấy có một cửa hàng bán xe đạp. Chả ăn thua. Còn cậu sao cậu không cưới một ả giàu có? 

– Lý do cũng giống cậu, tớ chả quen ả nào cả. 

– Vậy thì sao? Cậu vẫn có thể gặp được một ả. Còn tớ, nếu tớ nhìn thấy một quý ông mặc áo lông chồn và đi ra từ khách sạn Rita, thì tớ sẽ giả bộ đoan trang bắt chuyện với ông ta và nói: Thưa ông tôi thấy ông có vẻ lắm tiền. Chúng ta làm quen nhé? 

– Cậu đang gợi ý cho tớ phải làm gì với một ả giàu có đấy à? 

– Đừng ngốc thế. Cậu giả vờ giẫm phải chân cô ấy nhặt hộ cô ấy mùi xoa, hoặc đại loại như thế. Nếu cô ấy nghĩ là cậu muốn làm quen với cô ấy thì cô ấy sẽ khoái chí và tạo điều kiện cho cậu. 

– Tớ nghĩ là cậu đánh giá hơi cao tài tán tỉnh của tớ – Tommy thì thầm – Tất nhiên, tiến đến hôn nhân thì còn đầy trở ngại. Nhưng để kiếm tiền thì chẳng còn cách nào khác. 

– Chúng ta đã thử mọi cách nhưng không được gì. – Tommy nhắc lại. 

– Đúng vậy, nhưng đều là những cách ngoan đạo chính giáo cả. Hay bây giờ chúng ta thử tìm những cách dị giáo đi. Ôi Tommy, hay chúng ta trở thành những kẻ mạo hiểm đi? 

– Tại sao không? – Tommy vui vẻ đồng ý – Chúng ta bắt đầu từ đâu đây? 

– Mọi việc là như thế này, chúng ta tự quảng cáo về mình rồi sẽ có ai đó thuê chúng ta gây tội ác thay cho hắn. 

– Hay thật – Tommy bình luận – Thế mà cậu là con gái mục sư cơ đấy! 

– Ông ấy phải chịu trách nhiệm, chứ không phải chúng ta. Hãy công nhận là có sự khác nhau giữa ăn cắp một chuỗi ngọc cho bản thân và ăn cắp hộ cho kẻ khác. 

– Nếu chúng ta bị bắt quả tang thì tớ bảo đảm rằng sẽ chẳng có tí khác nhau nào đâu! 

– Có thể, nhưng họ không thể bắt được tớ. Tớ thừa thông minh mà. 

– Khiêm tốn luôn là điểm yếu của cậu. 

– Thôi không đùa nữa! Nào Tommy, cậu có đồng ý chúng ta hợp tác không? 

– Thành lập công ty ăn cắp nữ trang à? 

– Đấy chỉ là ví dụ thôi. Ta thành lập – gì nhỉ – tớ quên mất trong kế toán họ gọi thế nào… 

– Tớ không biết, tớ chả bao giờ thích kế toán cả! 

– Tớ thì có; nhưng tớ lại luôn luôn nhầm lẫn, tớ cho các khoản có vào cột nợ và ngược lại đến nỗi họ đã tống cổ tớ… à phải rồi, tớ nhớ ra rồi, một “công ty cổ phần”. Giữa các cột số liệu kinh người, ngôn từ này tớ thấy nên thơ hơn cả. Nó có hơi hướng của đồng tiền. Một công ty cổ phần! 

– Chúng ta sẽ gọi nó là “công ty các nhà mạo hiểm trẻ” à, ý cậu thế phải không? 

– Cậu lúc nào cũng cười. Tớ thì tớ nghĩ đấy là một ý cần được đào sâu thêm. 

– Thế cậu tưởng tượng chúng ta liên hệ với những người thuê chúng ta như thế nào? 

– Qua các mẩu rao vặt trên báo – Tuppence trả lời không do dự – Cậu có một mẩu giấy và bút chì không? Các cô gái thì luôn mang phấn và môi son còn các chàng trai thì luôn có gì để viết. 

Tommy rút ra một quyển sổ cũ và Tuppence bắt đầu viết ngoáy tít. 

– Chúng ta bắt đầu như thế này “Sĩ quan trẻ, bị thương hai lần trên mặt trận…” 

– Không bao giờ! 

– Thôi được, thôi được, bạn yêu quý. Nhưng nên biết rằng cách nói chính xác này có thể sẽ làm cho một cô gái già cảm động. Bà ấy sẽ nhận cậu làm con nuôi và cậu chẳng cần phải trở thành kẻ mạo hiểm nữa. 

– Tớ chả thèm làm con nuôi. 

– Tớ quên mất là cậu ghét làm con nuôi. Tớ trêu cậu thôi. Trên báo đầy những mẩu rao vặt như vậy. Nhưng thôi, nghe nhé, cậu nghĩ sao về cái này! “Hai nhà mạo hiểm trẻ, sẵn sàng làm mọi việc, đổi lấy tiền công cơ bản”. Rõ ràng ngay từ đầu nhé… Chúng ta có thể nói thêm: “Không một lời đề nghị hợp lý nào bị gạt đi cả”. 

– Như vậy thì tất cả những lời đề nghị mà ta nhận được sẽ là vô lý! 

– Tommy, cậu tài thật! Xem đây, thế này hay hơn: “Không một lời đề nghị nào, kể cả vô lý sẽ bị gạt đi, nhưng đòi trả công cao hơn”. 

– Tớ thấy không nên nói về tiền hai lần; như vậy có vẻ vụ lợi quá. 

– Ít hơn thực tế nhiều! Nhưng cậu có lý đấy. Tớ đọc lại nhé: “Hai nhà mạo hiểm trẻ, sẵn sàng làm tất cả, ở bất cứ nơi nào, để đổi lấy tiền công cơ bản. Không một lời đề nghị nào, kể cả vô lý, lại bị từ chối”. Cậu sẽ phản ứng ra sao nếu đọc được lời rao này trên báo. 

– Tớ sẽ nghĩ rằng đấy là một trò lừa bịp hoặc là mất trí. 

– Dù sao cũng còn khá hơn lời rao tớ đọc được sáng nay, bắt đầu bằng: “Thuốc lá” và dưới ký tên “người tuyệt vời nhất trong đàn ông”. 

Cô giật tờ giấy ra và chìa cho Tommy : 

– Cầm lấy, đăng lên tờ Times, kèm địa chỉ. Chúng ta chỉ phải trả chưa đến năm silling đâu. Và đây là nửa tiền. 

Tommy tư lự nhìn tờ giấy. Mặt anh ửng hồng lên. 

– Chúng ta thử làm thật à? – Cuối cùng cậu hỏi – Ừ, chúng ta thử xem sao, Tuppence? Chỉ để vui đùa thôi nhé. 

– Tommy, cậu tuyệt quá! Tớ tin chắc là cậu làm được mà! Hãy uống mừng thành công của chúng ta. 

Cô rót vài giọt trà nguội vào tách. 

– Chúc cho công ty của chúng ta tồn tại lâu dài và thịnh vượng! 

– Chúc mừng “Các nhà mạo hiểm trẻ”. – Tommy tiếp lời. 

Họ đặt tách trà xuống cười ngượng nghịu. 

– Tớ phải về chỗ ở xa hoa của tớ ở nhà trọ thanh nữ đây. – Tuppence nói và đứng lên. 

– Cũng đến giờ tớ phải về khách sạn Rita rồi – Tommy nói thêm và nhăn nhở cười – Khi nào và ở đâu chúng ta gặp lại nhau? 

– Mai, vào 12h trưa, ở lối ra đường tàu điện ngầm Piccadilly, có tiện cho cậu không? 

– Ơn trời tớ có thừa thời gian. – Tommy trả lời. 

– Vậy thì mai nhé! 

– Xin chào! 

Hai bạn trẻ chia tay nhau. 

Nhà trọ của Tuppence nằm ở khu phố nghèo, mang tên “Belgravia Nam”. Để tiết kiệm cô gái không đi xe buýt mà đi bộ. Khi đi ngang qua công viên Jame’s Park cô nghe thấy một giọng đàn ông ở sau lưng. 

– Xin lỗi. Tôi có thể nói với cô đôi lời được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.