KẺ THÙ BÍ MẬT
Chương 3 : Mặt trái của sự may mắn
Khoảnh khắc đó không vẻ vang như nó được mong đợi. Đầu tiên bởi vì nguồn tài chính của Tommy rất hạn hẹp, cậu phải nhặt nhạnh khắp các túi cho đủ tiền chuyến xe, cô gái cũng góp thêm hai đồng xu vừa tìm thấy. Sau đó bởi vì gã tài xế, tuy chất đầy một đống tiền xu, còn chưa muốn đi về còn định vòi tiền trà nước.
– Tớ nghĩ là cậu đã trả thừa tiền và anh ta muốn đưa lại cho cậu. – Tuppence tuyên bố vẻ ngây thơ.
Rõ ràng là câu nói đó đã làm cho tay tài xế rồ máy bỏ đi.
Cuối cùng, tự do để thể hiện nỗi ngạc nhiên, Tommy thốt lên :
– Trời ơi, sau cậu lại dám đi taxi cơ chứ?
– Tớ sợ đến muộn làm cậu phải chờ.
– Sao? Cậu sợ đến muộn! Tớ có mơ không đây!
– Cậu biết không, – Tuppence liếc mắt làm duyên – đấy, sự thật hiển nhiên đấy: Tớ không có tiền lẻ nhỏ hơn tờ năm bảng…
– Cậu diễn trò hay lắm, bà bạn, nhưng tay tài xế thì chả tin một giây nào.
– Không, – Tuppence nhận xét – anh ta không tin tớ. Cũng thật lạ lùng là khi nói ra sự thật, lại chẳng một ai tin cả. Tớ vừa phát hiện ra điều đó sáng nay. Còn bây giờ, ta đi ăn trưa nhé! Cậu nghĩ sao về quán Savoy?
– Thế sao không đến hẳn Rita?
– Thực ra tớ thích quán Pically hơn, nó gần đây; và chúng ta chẳng cần đi taxi nữa. Thế nào, cậu đi chứ?
– Đây là thói chơi ngông hay cậu bị mất trí đấy?
– Câu sau của cậu đúng đấy. Thần may mắn đã rơi vào tớ và tớ đã không chịu được cơn sốc. Để chữa loại rối loạn này, một bác sĩ nổi tiếng đã kê đơn: Món khai vị tùy ý, rồi đến món tôm hùm, món gà tơ và một trái đào Melba. Đi thôi!
– Tuppence, bạn của tôi, bạn làm sao thế?
– Ôi, đồ đa nghi! – (đột ngột, cô mở cái túi ra) – Nhìn đây! Nhìn đây này!
– Thôi nào, em bé, đừng khoe các tờ một bảng ấy nữa.
– Đây không phải là những tờ một bảng mà là những tờ năm bảng, mười bảng.
– Tớ đã uống rượu hay sao, Tuppence, tớ đang mơ hay thật sự là cậu đang vẫy vẫy một tập những tờ năm bảng đấy?
– Cậu không mơ đâu, hoàng tử của tôi ạ. Và bây giờ chúng ta đi ăn trưa chứ?
– Cậu muốn đi đâu tớ đi đấy. Nhưng cậu đã làm gì? Cậu vừa cướp nhà băng à?
– Giờ nào việc nấy! Piccadilly Circus là một nơi hơi tồi. Kìa một cái xe buýt to tướng kìa. Chỉ còn thiếu cái đó để làm tiêu tan hết khoản tiền của chúng ta.
– Hay chúng ta đi ăn thịt nướng? – Tommy hỏi khi họ tha thẩn qua đường không mấy khó khăn.
– Khách sạn sang hơn! – Tuppence phản đối.
– Nhưng thế thật là điên rồ! Thôi ta đi ăn thịt nướng đi!
– Cậu tưởng tớ chỉ ước được có thế thôi à?
– Cái thực đơn khó tin và không lành mạnh mà cậu nói lúc nãy ấy à? Cũng được thôi nếu cậu có thể nuốt tất cả….
Và khi đã ngồi trước những món khai vị mà Tuppence mơ ước, Tommy không thể kìm được trí tò mò nữa bèn đề nghị cô kể lại tất cả.
– Đấy là câu chuyện kỳ lạ nhất, – Cô kết luận – tớ thực sự đã sáng tác ra cái tên Jane Finn! Tớ không muốn nói tên thật của tớ vì nghĩ đến ông bố tội nghiệp của tớ, đề phòng tớ bị dính vào một việc ám muội.
– Cậu tưởng thế thôi – Tommy nói nhấn mạnh từng từ – Sự thật là cậu đã không sáng tác ra cái tên đấy.
– Thế nào?
– Phải! Chính tớ đã nói cho cậu. Cậu không nhớ à? Hôm qua tớ đã nói với cậu là tớ đã nghe thấy hai gã nói chuyện về một cô Jane Finn nào đó. Vì thế cái tên ấy mới tự nhiên hiện lên trong đầu cậu.
– Cậu nói đúng, tớ nhớ ra rồi. Thật kỳ lạ. – (Tuppence im lặng một lúc rồi thốt lên) – Tommy, hai người đi ngang qua cậu trông thế nào?
Tommy nhíu mày nhớ lại :
– Một người cao, to, râu nhẵn nhụi và tóc đen, trông giống tớ.
– Chính hắn! – Tuppence kêu lên the thé – Đó là Whittington! Còn người kia thì thế nào?
– Tớ không nhớ. Tớ không để ý đến hắn. Chỉ có cái tên, hơi lạ ở nước ta là làm tớ chú ý.
– Thế mà người ta nói các sự trùng hợp thường không tồn tại. – Tuppence vừa nói vừa vui vẻ cắn một miếng vào quả đào Melba.
Nhưng Tommy có vẻ lo lắng :
– Nghiêm túc mà nói, bà bạn ơi, tất cả cái này sẽ đưa chúng ta đến đâu?
– Đến chỗ có tiền.
– Cái đó thì rõ rồi. Cậu chỉ nghĩ đến tiền thôi. Nhưng bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu sẽ làm gì để tiếp tục lừa Whittington?
– Câu hỏi hóc búa quá đấy.
Tuppence đặt cái thìa nhỏ xuống bàn.
– Cậu không thể bịp hắn mãi được. Sớm hay muộn cậu sẽ mắc sai lầm. Hơn nữa, như vậy là phạm pháp. Tội tống tiền đấy.
– Cậu nói lăng nhăng, Tommy. Tống tiền là đe dọa tố giác nếu không được tiền. Còn tớ, tớ không thể tố giác gì cả vì tớ có biết gì đâu.
– Được, nhưng chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Sáng nay Whittington đã vội cho cậu đi, nhưng lần sau, ông ta sẽ muốn biết nhiều hơn trước khi đưa cho cậu tiền. Ông ta sẽ tìm cách phát hiện xem cậu biết gì và đã biết từ đâu và hàng đống chi tiết khác. Ngần ấy câu hỏi cậu sẽ không trả lời được. Vậy lúc đó cậu làm thế nào?
– Chúng ta sẽ suy nghĩ xem! Tommy, gọi cà phê đen để kích thích não đi. Trời ơi! Tớ ăn no quá mất rồi!
– Đúng hơn là cậu đã tham ăn quá! Tớ cũng không khảnh ăn đâu nhưng tớ tự khen là đã chọn món ăn hợp lý hơn cậu. Anh bồi! Hai cà phê! Một đen và một nâu.
Tuppence nhấm nháp cà phê vẻ mơ màng và ra hiệu cho Tommy yên lặng :
– Khoan nào, tớ đang suy nghĩ!
– Tớ im đây, ôi khối óc vĩ đại! – Tommy vui lòng nói.
– Đây rồi!… Tớ có kế hoạch rồi! Rõ ràng là chúng ta cần phải tìm hiểu để biết thêm về câu chuyện này. Đừng trêu tớ, Tuppence nói tiếp khi Tommy hoan hô. Chúng ta chỉ có thể đi lên nhờ vào Whittington. Chúng ta cần phải biết hắn sống ở đâu và hắn làm gì. Ngắn gọn, chúng ta phải theo dõi hắn. Bây giờ hắn đã biết tớ, tớ không thể làm thế! Nhưng cậu, hắn mới thoáng thấy cậu ở quán Lyon thôi. Có thể hắn không nhận ra cậu đâu. Vả lại, có gì giống nhau giữa các chàng trai trẻ nhỉ?
– Tớ không biết. Nhưng tớ chắc rằng ngoại hình dễ ưa của tớ và vẻ tao nhã bẩm sinh làm cho tớ thành một chàng trai khó quên.
– Kế hoạch của tớ thế này – Tuppence tiếp tục không bối rối – Ngày mai, tớ sẽ đến chỗ hắn một mình. Tớ lại lừa hắn như hôm nay. Mặc kệ nếu lần này không được tiền. Năm mươi bảng đủ dùng cho chúng ta trong hai hoặc ba ngày.
– Hoặc hơn nữa!
– Cậu sẽ đứng ngoài. Khi tớ đi ra tớ sẽ không nói gì với cậu đề phòng hắn nhìn theo tớ. Nhưng tớ sẽ quanh quẩn gần tòa nhà và khi hắn đi ra tớ sẽ vẩy mùi xoa và cậu lên đường.
– Lên đường đi đâu?
– Đi theo dõi hắn, chàng ngốc ạ! Cậu nghĩ sao về sáng kiến của tớ?
– Đấy là những việc đọc được trong tiểu thuyết. Còn trong thực tế, nếu có ai đứng đực ra trên hè, không làm gì, thì luôn có vẻ ngu ngốc! Mọi người sẽ thắc mắc tớ đang làm gì.
– Trong phố thì không đâu. Mọi người đều rất vội. Thậm chí chẳng ai để ý đến cậu nữa.
– Đây là lần thứ hai cậu nghĩ tớ thuộc loại người không đáng chú ý, nhưng cho qua! Tớ tha lỗi cho cậu! Đằng nào thì đây cũng là một thực nghiệm vui vẻ. Thế buổi chiều hôm nay, cậu làm gì?
– À, tớ nghĩ đến mua mũ hoặc có thể là bít tất lụa hoặc có thể là… – Tuppence thì thầm vẻ nghĩ ngợi.
– Cẩn thận đấy – Tommy cảnh cáo – năm mươi bảng không cho phép ta đi quá xa đâu. Nhưng hãy thưởng cho chúng ta bữa tối và đi xem hát nữa.
– Tại sao không?
Ngày hôm đó trôi qua thật dễ chịu. Buổi tối cũng vậy. Hai trên năm bảng đã bay sạch.
Họ gặp nhau hôm sau và cùng đi vào thành phố. Tuppence vào trong tòa nhà trong khi Tommy dừng lại trên hè phố trước mặt.
Tommy đi lại thong thả từ đầu phố nọ đến đầu phố kia. Khi cậu quay lại tòa nhà thì Tuppence lao ra :
– Tommy!
– Có chuyện gì?
– Đóng cửa. Không ai trả lời.
– Lạ nhỉ…
– Lên với tớ. Ta thử xem.
Khi họ lên đến tầng ba, một nhân viên trẻ đi ra từ một văn phòng. Anh ta ngần ngừ một lát rồi hỏi Tuppence :
– Cô tìm Công ty thủy tinh Esthonie phải không?
– Vâng.
– Không còn ai đâu. Từ chiều hôm qua, Công ty đã chuyển đi rồi. Bản thân tôi chưa nghe nói nhưng chắc chắn rằng các gian phòng đó đang tìm người thuê.
– Cảm ơn – Tuppence lắp bắp – Anh có tình cờ biết được địa chỉ của ông Whittington không?
– Không, tôi rất tiếc. Họ đã ra đi rất vội vã…
Tommy cảm ơn anh nhân viên trẻ. Họ đi xuống và khi đến hè phố, họ nhìn nhau bối rối.
– Chỉ còn thiếu chuyện ấy nữa thôi. – Cuối cùng Tommy nói.
– Cái này thì tớ không dự đoán được. – Tuppence than vãn.
– Can đảm lên, bà bạn, chúng ta không thể làm gì được nữa.
– Có chứ, ngược lại! – Tuppence vênh cằm lên vẻ thách thức – Cậu nghĩ là hết cả rồi à? Vậy thì cậu nhầm đấy, ông bạn ạ. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
– Bắt đầu cái gì?
– Cuộc mạo hiểm, Tommy. Cậu không hiểu là nếu chúng lo sợ và chuồn đi như vậy thì càng chứng minh rằng vụ việc Jane Finn thực sự rất nghiêm trọng. Chúng ta cần phải biết câu chuyện ra sao. Chúng ta sẽ vạch mặt chúng. Chúng ta sẽ trở thành những điệp viên thực sự.
– Ừ, nhưng chúng ta chả có ai để mà theo dõi.
– Bởi vậy nên chúng ta phải làm lại từ đầu. Đưa tớ cái bút. Đợi đấy và im đi.
Tuppence nguệch ngoạc vài dòng và đọc lại vẻ khoái trá.
– Cái gì đấy?
– Một tin rao vặt.
– Cậu lại đưa đăng báo sau mọi chuyện này à?
– Không giống lần trước đâu.
Cô chìa tờ giấy và Tommy đọc to:
“Tìm kiếm tin tức về Jane Finn. Liên hệ J.A.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.