KẺ THÙ BÍ MẬT
Chương 6 : Kế hoạch hành động
Tạm không nói đến những chuyện xảy ra trong nửa giờ tiếp theo để khoanh vùng, nhận định chính xác rằng không có ai là “thanh tra Brown” ở Scotland Yard cả. Tấm ảnh của Jean Finn vô cùng hữu ích cho cảnh sát đã hoàn toàn biến mất. Lại một lần nữa, ông Brown đã thắng.
Sự cố này đã gây một hiệu quả ngay lập tức kéo Julius Hersheimmer lại gần những “nhà mạo hiểm trẻ”. Mọi rào chắn giữa họ đã biến mất và Tommy cũng như Tuppence đều có cảm giác là đã quen chàng trai trẻ người Mỹ này từ lâu rồi.
Bỏ đi sự dè dặt khi nói về công việc của họ như những nhân viên mật, hai thanh niên trẻ kể cho anh bạn mới của họ toàn bộ câu chuyện về công ty của họ.
Khi Tuppence kể xong, anh ta kêu lên.
– Cho tới bây giờ tôi vẫn nghĩ là các thanh niên Anh đều còn là những con người dưới thời nữ hoàng Victoria, ngoan ngoãn và lạc mốt, không thể đi nổi ba bước mà không có người đi hầu. Tôi thấy rằng tôi đã không cập nhật thông tin rồi!
Để ăn mừng tình bạn này, Tommy và Tuppence cùng dọn đến ở khách sạn Rita để như Tuppence tuyên bố – liên hệ chặt chẽ với người họ hàng còn sống duy nhất của Jane Finn.
– Và cũng để không một ai bàn tán rách việc về sự chi tiêu tốn kém này. – Cô tin cậy nói như vậy với Tommy.
Thật ra thì chẳng có ai cả và điều đó thật là dễ chịu.
– Và bây giờ, vào việc thôi! – Cô gái trẻ muốn lao vào cuộc ngay sau ngày dọn đến ở Rita.
Tommy đặt tờ báo Daily Mail mà cậu đang vùi đầu xuống đọc và vỗ tay nhiệt liệt cô bạn cùng hội lịch sự yêu cầu cậu đừng làm ra vẻ ngốc nghếch nữa.
– Mẹ kiếp, Tommy! Chúng ta không được thuê để ăn không ngồi rồi!
– Đúng vậy đấy – Tommy thở dài – Tớ e rằng chúng ta được nuôi không phải để dạo chơi ở Rita đâu.
– Đấy chính là điều tớ vừa nói: chúng ta cần phải hoạt động thôi.
– Đồng ý – Tommy tán thành và lại cầm tờ báo lên – Nói đi, tớ không cắt ngang cậu đâu.
– Cậu biết không, tớ nghĩ là…
Cô gái trẻ lại bị ngắt lời bởi một tràng pháo tay.
– Chắc là tuyệt lắm, Tommy, khi ngồi trong ghế phô tơi và làm thằng hề. Nhưng hãy đào sâu suy nghĩ đi và đừng làm trò lăng nhăng nữa.
– Tuppence này, cậu biết rõ là nghiệp đoàn của tớ cấm tớ làm việc trước 11 giờ!
– Nếu cậu không muốn tớ ném tờ báo vào mặt cậu thì thôi đi. Chúng ta cần phải vạch ra một kế hoạch hành động mà không thể phí một giây.
– Hoan hô.
– Được rồi, bắt đầu đi!
– Tuppence, cậu nói như sách vậy. Nói đi, tớ nghe cậu. – Tommy nói và quyết định bỏ tờ báo xuống.
– Đầu tiên, chúng ta có thể khởi sự dựa trên cơ sở nào?
– Chả có cơ sở nào cả. – Tommy vui vẻ tuyên bố.
– Sai! – Tuppence nói và giơ ngón tay trỏ lên một cách hăng hái – Chúng ta có hai dấu vết.
– Dấu vết nào?
– Một: chúng ta biết một thành viên của băng đảng đó.
– Whittington à?
– Phải tớ sẽ nhận ra hắn ở bất cứ đâu.
– Đấy có thật sự là một dấu vết không? – Tommy nói và bĩu môi hoài nghi – Cậu không biết hắn đang ở đâu và cậu chỉ có một phần nghìn hy vọng là sẽ tình cờ gặp hắn!
– Tớ không nghĩ thế! Tớ luôn nhận thấy rằng một khi sự trùng hợp đã bắt đầu thì cuối cùng nó vẫn lại diễn ra tiếp. Đấy là một quy luật thiên nhiên tuyệt vời mà con người chưa khám phá ra được. Nhưng cậu cũng có lý là chúng ta thực sự không chỉ dựa vào cái đó. Tuy nhiên ở Londres có những nới mà bất kỳ ai cũng sẽ đến vào một ngày nào đó như Piccadilly Circus chắng hạn. Hay là tớ đến mở một quầy bán những lá cờ nhỏ và ở đó suốt ngày?
– Thế còn ăn uống thì sao? – Tommy hỏi, luôn thực tế.
– Đấy là việc của đàn ông đấy à? Ăn uống thì quan trọng gì?
– Rất quan trọng ấy chứ! Cậu đang có trong bụng một bữa sáng hạng nhất. Chẳng có một ai có thú ăn uống như cậu. Và từ 4 giờ chiều trở đi cậu sẽ chén tất cả những gì cậu vớ được. Cò, đinh ghim, rồi mọi thứ khác…. không, chân thành đấy, tớ không thấy sáng kiến của cậu có giá trị gì cả. Whittington chưa chắc còn ở Londres.
– Có thể như vậy, nhưng đằng nào thì dấu vết thứ hai cũng có nhiều hứa hẹn hơn.
– Tớ nghe cậu đây.
– Đấy chỉ là một cái tên mà Whittington đã nhấn mạnh vào hôm đó: Rita.
– Thế cậu định đăng báo một lời rao vặt thứ ba là: “Chúng tôi tìm một phụ nữ, thuộc một băng đảng lưu manh, tên là Rita” à?
– Không. Tớ chỉ định lý luận lôgic thôi. Người sứ giả mang tài liệu, Danvers, đã bị theo dõi trong suốt thời gian trên tàu. Rất có khả năng người theo dõi là một phụ nữ.
– Tớ không hiểu tại sao.
– Tớ thì có. Và không chỉ là một phụ nữ thôi đâu, mà còn là một phụ nữ đẹp nữa. – Tuppence tuyên bố!
– Đối với các chi tiết kỹ thuật này thì tớ tin cậu.
– Như vậy người phụ nữ ấy, dù là ai, thì cũng được cứu thoát.
– Tại sao cơ chứ?
– Bởi vì nếu bà ta không thoát chết thì làm sao chúng biết Jane Finn mang tài liệu được?
– Đúng vậy. Tiếp tục đi, Sherlock Homes.
– Có một cơ may – một phần trăm, tớ công nhận – rằng người phụ nữ đó là Rita.
– Và nếu thế thì sao?
– Nếu thế thì chúng ta cần nghiên cứu danh sách những người sống sót trên tàu Lusitania cho đến khi chúng ta tìm ra tên bà ta.
– Vậy chúng ta bắt đầu tìm kiếm danh sách những người sống sót.
– Tớ có đây rồi. Tớ đã gửi cho Carter một danh sách những thông tin mà tớ cần biết; tớ đã nhận được thư trả lời của ông ấy sáng nay, trong đó có danh sách của những người sống sót trong tai nạn đắm tàu. Có phải tớ rất tuyệt vời không?
– Mười điểm về tính năng động, không điểm về tính khiêm tốn, nhưng câu hỏi là: Có cái tên Rita nào trên danh sách không?
– Tớ không biết – Tuppence thú nhận – Xem đây – Họ cùng cúi xuống tờ giấy – Tên riêng thời con gái thường ít thì được nhắc đến! Tên của các phụ nữ thường được viết kèm chữ “bà” hoặc “cô”.
– Vậy là nhiệm vụ lại càng khó khăn.
Tuppence thở phì phò như một con chó phốc giận dữ như cô thường làm trong những trường hợp tương tự.
– Chúng ta không còn cách nào khác là lao vào việc thôi. Chúng ta sẽ bắt đầu ở Londres và vùng phụ cận. Trong khi tớ sửa soạn thì cậu hãy chép nhanh địa chỉ của tất cả phụ nữ sống ở đó đi.
Năm phút sau, đôi bạn trẻ gọi taxi đi đến khu nhà Lauriers, số 7 phố Glendower nhà của bà Edgar Keith, cái tên đầu tiên trong bảy cái tên nằm trong danh sách của Tommy.
Launers là một ngôi nhà cũ kỹ, xây hơi thụt vào trong phố: một vài bụi cây vàng vọt lơ thơ trên mảnh vườn phía trước. Tommy trả tiền taxi và họ đi về phía cổng ngôi nhà.
Vì Tuppence vội vã định bấm chuông, Tommy ngăn cô lại :
– Cậu sẽ nói gì?
– Ờ ờ… tớ định nói… ờ… tớ không biết. Thật là bực mình.
– Đúng như tớ dự đoán – Tommy tuyên bố, vẻ hài lòng – Cậu thật là một cô bé vô tích sự! Chả nhìn xa trông rộng gì cả! Cậu hãy tránh sang một bên mà xem một người đàn ông chân chính xử sự ra sao trong trường hợp này.
Trong khi cậu bấm chuông, Tuppence lui ra xa vài bước chân.
Một cô hầu nhem nhuốc, mắt lé, lê đôi giày cũ ra mở cửa :
– Xin chào! – Tommy nhanh nhảu nói, tay cầm sẵn bút và sổ ghi – Tôi làm việc ở Ủy ban Hampstead Borough, chúng tôi điều tra số cử tri. Bà Edgar Keith sống ở đây phải không?
– Vâng. – Cô hầu trả lời.
– Tên tục là gì?
– Tên tục của bà chủ à? Eleanor Jane.
– E.L.E.A.N.O.R – Tommy đánh vần – Bà ta có con thành niên không?
– Không, không.
– Cảm ơn! – Tommy sập quyển sổ lại – Tạm biệt!
– Vậy là không phải đến sửa chữa ga à? Vậy mà tôi cứ tưởng… – Cô ta lẩm bẩm trước khi đóng cổng lại.
Tommy gặp lại kẻ đồng lõa :
– Cậu thấy chưa, Tuppence? Đấy là một trò trẻ con đối với một bộ não đàn ông.
– Tớ công nhận rằng, lần này cậu thật xuất sắc. Tớ sẽ chẳng nghĩ ra như thế!
– Đấy là một mẹo hay, phải không? Và có thể sử dụng mọi lúc cần thiết!
Bữa trưa, họ chén một miếng bít tết và khoai tây rán trong một quán nhỏ. Họ vừa phát hiện thêm một bà Gladys, một bà Marie, một bà Marjorie và chịu đựng một thất vọng vì để tuột mất một bà, bà ta đã đổi địa chỉ. Một bà người Mỹ đã hăng hái kể cho họ nghe dài dòng về vụ đắm tàu nổi tiếng. Cuối cùng thì họ cũng biết được bà ta tên là Sadie.
Sau khi uống một ngụm bia lớn, Tommy tuyên bố :
– A! Tớ thấy khá hơn rồi! Giai đoạn tiếp theo thì thế nào?
Tuppence chộp lấy quyển sổ tay và đọc: “Bà Vandemayer số 20 South Audley Mausions. Cô Wheeler, 43 tuổi Clapington”. Đây là một bà hầu phòng, nếu tớ không nhầm. Có thể bà ta sẽ đi vắng và tớ nghi không phải bà ta là người chúng ta đang tìm.
– Thôi được, ta cứ làm theo thứ tự. Chúng ta đến nhà bà Vandemeyer ở Mayfair.
– Tommy… tớ bắt đầu thấy nản!
– Dũng cảm lên bà bạn! Chúng ta đã biết ngay từ đầu rằng đây chỉ là một phần trăm cơ may thôi mà. Hơn nữa chúng ta mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Nếu chúng ta thất bại ở Londres, thì chúng ta có thể đi du lịch quanh nước Anh, nước Irlande và xứ Ecốt nữa!
– Đúng thế! – Tuppence thốt lên và lấy lại can đảm – Và mọi chi phí được đài thọ nữa chứ! Nhưng tớ chỉ thích mọi việc trót lọt. Cho đến bây giờ thì các cuộc phiêu lưu, mạo hiểm nối tiếp nhau, chỉ mỗi sáng nay là mọi việc đi chệch hướng.
– Hãy kiềm chế cái sở thích ưa cảm giác mạnh của cậu lại, Tuppence, và cho tớ biết có phải Brown đúng như người ta đã miêu tả không? Thật là một phép mầu mà hắn chưa dồn chúng ta đến chỗ chết. Thật là một đoạn văn hay phải không? Và sặc mùi văn chương.
– Cậu còn tự mãn hơn cả tớ mà chả có lý do gì cả! Cũng không kém kỳ lạ là ông Brown còn chưa phục thù chúng ta – cậu thấy chưa, tớ cũng biết nói hay như cậu! – và chúng ta sẽ đi tiếp tục bình yên vô sự với ông bạn đường nhỏ bé của chúng ta.
– Có thể hắn cho là không cần coi chừng chúng ta?
Câu nhận xét đó làm cho Tuppence tức đến nỗi kêu lên :
– Đừng nói lăng nhăng nữa! Làm như chúng ta là đồ vô tích sự ấy!
– Tớ xin lỗi, Tuppence, tới chỉ muốn nói rằng chúng ta hoạt động như những con chuột chũi ở sâu dưới hang và bọn chúng không ngờ rằng kế hoạch của chúng ta vừa gớm ghiếc lại vừa đen tối nữa. Ha! ha!
Cả hai phá lên cười. Rồi lên đường.
South Audley Mansions là một khu phố lớn nằm cạnh công viên Park Lane. Căn hộ số 20 nằm ở tầng hai. Tommy lại quyết định diễn trò và lần này cậu trổ tài với một bà già – có vẻ là gia sư hơn là một cô hầu, mở cửa cho họ :
– Tên tục bà chủ là gì?
– Margaret.
Tommy bắt đầu đánh vần nhưng bà ta đã cắt lời :
– Không phải G. U. E cơ.
– Phải rồi! Marguerite! Theo kiểu Pháp – Rồi tấn công luôn – Trên danh sách của tôi lại là “Rita Vandemeyer”. Chắc là lầm lẫn rồi.
– Thường thì người ta hay gọi bà ấy như thế, nhưng tên thật của bà ta là Marguerite.
– Cảm ơn. Hết rồi đấy! Tạm biệt!
Cố kiềm chế sự kích động, Tommy nhảy xuống cầu thang.
– Cậu nghe thấy rồi chứ? – Cậu hỏi Tuppence đang đợi ở bên dưới.
– Ừ, ừ! Ôi, Tommy!
Tommy nắm lấy cánh tay cô.
– Ừ, tớ biết rồi. Tớ cũng nghĩ như cậu.
– Thật tuyệt vời khi tưỏng tượng ra mọi việc rồi chứng kiến chúng biến thành sự thật! – Tuppence thốt lên, phấn khích tột độ.
Tay trong tay, họ đi xuống đại sảnh. Có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện trên cầu thang phía trên đầu họ. Đột ngột, trước sự ngạc nhiên của Tommy, Tuppence nép vào cạnh thang máy, góc tối nhất.
– Cái gì…
– Suỵt!
Hai người đàn ông đi xuống cầu thang. Khi họ đã ra ngoài, Tuppence siết lấy cánh tay Tommy :
– Nhanh lên, đi theo họ! Tớ thì không dám đâu. Hắn có thể nhận ra tớ. Tớ không biết người kia nhưng người cao hơn là Whittington đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.