KẺ THÙ BÍ MẬT
Chương 18 : Bức điện
Rất thất vọng, Tommy đi đến phòng ăn và gọi một bữa trưa thịnh soạn. Bốn ngày ở trong tù đã dạy cậu đề cao việc ăn ngon.
Khi cậu vừa tọng một mồm đầy món “cá bơn theo kiểu Janette” thì cậu nhìn thấy Julius bước vào. Cậu vui vẻ vẫy tờ thực đơn để gọi bạn. Julius mở to mắt như hai cái đĩa. Anh ta đi qua căn phòng và siết chặt tay anh bạn trẻ :
– Trời đất ơi! Nhưng đúng là cậu rồi!
– Rõ ràng là tôi đây! Anh muốn là ai cơ chứ?
– Chúng tôi tưởng anh đã chết rồi, tí nữa thì chúng tôi đã thuê tấu lên một khúc nhạc tưởng niệm để cho linh hồn anh yên nghỉ.
– Ai nghĩ rằng tôi đã chết?
– Tuppence.
– Chắc là cô ta luôn có trong đầu câu tục ngữ: “Những người ưu tú nhất thường ra đi đầu tiên” hoặc “những cái tốt thì ra đi, còn những cái xấu thì ở lại”. Để sống sót được, tôi phải cao thủ lắm đấy. À, Tuppence đâu?
– Cô ấy không có đây à?
– Không, ở quầy lễ tân người ta nói cô ấy vừa đi khỏi.
– Chắc cô ấy đi mua sắm thôi. Tôi đã đưa cô ấy đến đây nửa giờ trước. Nhưng thôi, hãy bỏ cái tính lạnh lùng của người Anh đi và nói cho tôi tất cả. Cậu đã làm cái trò gì trong suốt thời gian qua?
– Nếu cậu định ăn trưa ở đây thì gọi ngay đi. Tôi báo trước là câu chuyện dài lắm.
Julius kéo một chiếc ghế và ngồi trước mặt Tommy. Gọi đồ ăn xong, anh ta có vẻ háo hức :
– Kể đi! Hình như anh vừa trải qua vài cuộc phiêu lưu mạo hiểm…
– Một, hai cuộc gì đấy. – Tommy khiêm tốn trả lời.
Rồi cậu bắt đầu kể.
Julius lắng nghe, mồm há hốc. Anh ta quên cả ăn. Cuối cùng anh ta thở dài và nói :
– Tuyệt diệu! Thật là một cuốn tiểu thuyết!
– Thế còn anh? – Tommy hỏi và chọn một quả đào chín mọng.
– Ờ… – Julius trả lời bằng giọng kéo dài – tôi phải nói rằng chúng tôi cũng đã có vài cuộc phiêu lưu nho nhỏ…
Rồi đến lượt anh ta kể.
Anh ta bắt đầu bằng cuộc thăm dò không kết quả ở Bornemouth, chuyến quay về Londres, sự can thiệp của ngài James và những sự kiện kỳ lạ của đêm hôm trước.
– Nhưng ai đã giết bà ta nhỉ? Tôi không hiểu nổi – Tommy thú nhận – Bà ta đã bị đầu độc, đồng ý, nhưng do ai mới được chứ?
– Ông bác sĩ đã nói rằng chính bà ta đã làm điều đó.
– Thế còn ngài James! Ông ta nghĩ thế nào?
– Theo gương những người đại diện cho pháp luật, ông ta câm lặng như một con hến vậy. Tôi cho rằng ông ta giữ kín sự phán xử của mình.
Rồi Julius nói tiếp về những sự kiện của buổi sáng.
– Cô ấy đã bị mất trí nhớ! – Tommy kêu lên – Khỉ thật! Thảo nào chúng đã nhìn tôi rất tò mò khi tôi nói là sẽ hỏi cô ấy! Tôi đã sai lầm ở chỗ đó nhưng loại mẹo vặt này thật khó đoán ra.
– Chúng không cho cậu một chỉ dẫn nhỏ nào về nơi Jane ở à?
– Xin lỗi, không một từ nào. Nhưng tôi không ranh mãnh lắm, anh biết rồi đấy. Nhẽ ra tôi đã có thể moi thêm tin tức từ bọn chúng.
– Cậu về được đây là may mắn quá rồi! Cậu lòe bịp chúng giỏi quá. Làm sao mà cậu nghĩ ra được tất cả cái đó. Tôi ngạc nhiên đấy.
– Tôi đã sợ hãi đến nỗi buộc phải tìm ra một giải pháp. – Tommy trả lời đơn giản.
Rồi Tommy quay lại cái chết của bà Vandermeyer.
– Có gì đáng ngờ không? Đúng là do cloral chứ?
– Ừ. Cuối cùng người ta nói là đấy là một sự ngừng tim do uống phải một liều quá lớn hay gì nữa tôi không biết. Thật tuyệt: Chúng ta không muốn mang một vụ án trên lưng. Nhưng Tuppence và tôi, thậm chí ngài James cao kiến có cùng một ý nghĩ.
– Ông Brown là thủ phạm phải không? – Tommy tình cờ nói.
– Còn gì nữa!
Nhưng Tommy có vẻ suy nghĩ :
– Ừ. Nhưng dù sao… Ông Brown cũng không có cánh. Tôi không hiểu ông ta vào và ra bằng cách nào?
– Thế nếu ông ta vận dụng hiện tượng truyền ý nghĩ? Một sự ảnh hưởng huyền bí đã đẩy bà Vandermeyer đến chỗ tự sát?
Tommy nhìn vào mặt Julius vẻ kính trọng.
– Hoan hô! Julius, hoan hô!… nhất là về lời nói sáo rỗng. Nhưng tôi không thích điều đó. Tôi nghĩ về một Ông Brownbằng xương bằng thịt. Tôi cho rằng các thám tử trẻ tuổi và tài năng cần phải bắt tay vào việc, xem xét các dữ liệu đầu vào đầu ra và vắt óc cho đến khi tìm ra chìa khóa của điều bí ẩn. Chúng ta đi đến nơi xảy ra tội ác đi, nhưng phải tìm thấy Tuppence trước đã. Khách sạn Ritz có thể hãnh diện là nơi diễn ra các khám phá tuyệt vời.
Nhưng ở quầy lễ tân, người ta báo rằng Tuppence vẫn chưa quay lại.
– Tôi lên xem sao – Julius nói – Có thể cô ấy đang ở trong phòng khách của tôi.
Và anh ta biến mất.
Đột nhiên một cậu phục vụ đến chỗ Tommy :
– Cô gái trẻ… cô ấy đã lên tàu rồi, thưa ông. – Cậu lúng túng nói.
– Cái gì?
Tommy choáng váng và cậu bé đỏ mặt lên :
– Cô ấy đã đi taxi. Tôi nghe thấy cô ấy nói với tài xế “Ga Charing Cross, nhanh lên!”.
Tommy nhìn cậu bé, mắt mở to. Cậu này đánh bạo nói tiếp :
– Trước đó, cô ấy đã hỏi tôi bản hướng dẫn về giờ tàu chạy.
– Vào lúc nào?
– Lúc tôi mang bức điện lại cho cô ấy, thưa ông.
– Một bức điện?
– Vâng, thưa ông.
– Vào lúc mấy giờ?
– Khoảng 12 giờ 30, thưa ông.
– Hãy kể lại chính xác cho tôi điều đã xảy ra.
Cậu bé nín thở :
– Tôi mang một bức điện lên phòng số 891. Cô gái ở đó. Cô ấy mở nó ra, giật mình rồi có vẻ rất vui: “Đem bảng giờ tàu chạy đây, Henry!” Tên tôi không phải là Henry nhưng…
– Tôi không quan tâm đến tên cậu! – Tommy sốt ruột nói – Tiếp tục đi, mẹ kiếp!
– Được thôi, thưa ông, tôi đem nó lại cho cô ấy. Cô ấy bảo tôi đợi và tìm cái gì đó. Rồi cô nhìn đồng hồ và nói: “Gọi taxi đi và nhanh nữa lên” Cô ấy đội mũ trước gương và hai giây sau đã xuống dưới nhà. Tôi thấy cô ấy lên taxi và nói điều tôi đã nhắc lại lúc nãy.
Cậu bé lại dừng lại để thở. Tommy ngắm nó.
Đúng lúc đó, Julius vào với một lá thư trên tay :
– Cô ta đã để lại thư à? Tuyệt! Cô ấy đi đâu?
Máy móc, cậu chìa tay ra để lấy lá thư nhưng Julius đã gấp lại và cho vào túi. Trông anh ta có vẻ lúng túng :
– Chả có gì đáng xem cả. Viết về chuyện khác. Đây là câu trả lời cho câu hỏi tôi đặt ra cho cô ấy.
– Thế à? – Tommy sửng sốt vì cậu chờ một lời giải thích khác.
– Thôi thì, – Julius nói – ngần ấy cũng đủ để anh biết. Sáng nay, tôi đã cầu hôn Tuppence.
– Thế à? – Tommy lặp lại như cái máy.
Cậu đã không tính đến điều tiết lộ này nên cậu thấy sửng sốt.
– Tôi muốn nói rõ cho anh biết rằng trước khi hỏi Tuppence, tôi đã tuyến bố rõ ràng rằng không muốn chen vào giữa hai người.
– Tuyệt thật. – Tommy nói và đứng lên – Tuppence và tôi là bạn chí thân từ nhiều năm nay, và chỉ thế thôi không hơn. (Cậu run run châm điếu thuốc). Thật tuyệt. Tuppence luôn nói là cô ấy tìm kiếm một người đàn ông đầy tiền và…
Cậu im bặt, đỏ mặt vì bối rối nhưng Julius không hề tỏ ra bị bất ngờ tí nào cả.
– Phải. Tôi cũng đã nghĩ rằng những đồng đô-la của tôi cuối cùng cũng làm cho cô ấy quyết định. Vả lại, chính Tuppence đã nói cho tôi rồi. Cô ấy thật là ngay thẳng. Chúng ta cần phải hiểu rõ nhau hơn.
Tommy nhìn anh ta một cách tò mò, cậu định lao vào tranh cãi, nhưng lại đổi ý và giữ yên lặng. Tuppence và Julius! Tại sao lại không nhỉ? Cô ấy chẳng đã phàn nàn là không quen một người đàn ông giàu có nào đó sao? Cô ta chẳng tuyên bố thẳng thừng là sẽ kết hôn vì tiền tài nếu cô ta có điều kiện đó sao? Cuộc gặp gỡ của cô ấy với nhà triệu phú trẻ người Mỹ đã cho cô ấy cơ hội thì tại sao cô ấy không chộp lấy nó? Cô ấy thích tiền bạc và chưa giờ che giấu điều đó. Tại sao cậu lại ghét cô ấy vì cô trung thành với niềm tin của cô ấy? Tuy vậy, cậu vẫn ghét cô ta. Cậu đang bị giày vò bởi nỗi oán ghét mạnh mẽ và vô lý. Những việc như thế người ta chỉ nói chứ không nên làm. Một cô gái trẻ đứng đắn không lấy chồng vì tiền. Tuppence thật là ích kỷ và vô tình. Cậu sẽ vui mừng nếu không phải gặp lại cô ta. Thế giới này thật là thối nát! Giọng nói của Julius cất ngang uy nghĩ của cậu :
– Phải, tôi chắc chắn là chúng tôi rất hợp nhau. Người ta thường nói rằng, lần đầu tiên, các cô gái trẻ luôn nói “Không” mà không giải thích gì thêm. Người Đức gọi cái đó là bản sắc của phụ nữ. Nhưng cô ấy sẽ nhận ra lẽ phải thôi. Có thể là tôi đã thúc bách cô ấy quá.
Bỏ qua mọi nghi thức, Tommy đột ngột hỏi :
– Cô ấy nói gì trong lá thư?
Julius bắt buộc phải đưa cho cậu lá thư :
– Chả có chỉ dẫn nào về nơi mà cô ấy đã đi đâu – Cứ xem đi nếu anh không tin tôi.
Với nét chữ đặc trưng của học trò mà cậu có thể nhận ra trong hàng ngàn nét chữ, Tuppence đã viết vài dòng sau:
“Julius thân mến.
Tôi nghĩ rằng chúng ta nên làm cho mọi việc đen trắng rõ ràng. Tôi không thể nghĩ đến hôn nhân chừng nào còn chưa tìm thấy Tommy. Chúng ta sẽ nói lại việc này vào lúc đó.
Thân ái Tuppence”
Phấn khởi, Tommy trả lại thư cho Julius. Tình cảm của cậu lại quay ngoắt lại 180° Tuppence là người phụ nữ thánh thiện và không vụ lợi nhất thế giới. Cô ấy chẳng đã từ chối lời đề nghị của Julius mà không hề đắn đo đó sao? Tất, nhiên là lá thư không được cương quyết lắm. Nhưng cô ấy đáng được tha thứ. Cô ấy phải làm thế để khuyến khích Julius đi tìm Tommy.
Tuppence thật đáng yêu! Chẳng đứa con gái nào đáng xách dép cho cô ấy. Khi nào cậu gặp lại cô… Đột nhiên, cậu rơi xuống đất.
– Anh nói đúng, – Cậu nói – chả có chỉ dẫn nào về nơi cô ấy đến cả. Này, Henry!
Cậu bé lại gần và Tommy chìa ra 5 silling :
– Một việc khác: cậu có nhớ cô gái đã làm gì với bức điện không?
– Có, thưa ông. Cô ấy cuộn tròn lại và ném vào lò sưởi, miệng nói “hấp”, thưa ông.
– Tốt lắm, Henry, cầm lấy 5 silling. Julius, lại đây, ta phải cố tìm ra bức điện.
Họ lên tầng ngay. Tuppence để chìa khóa ở cửa. Căn phòng vẫn còn nguyên như khi cô dời đi. Trong lò sưởi có một cuộn giấy màu cam và trăng. Tommy mở nó ra, cẩn thận vuổt lại bức điện và đọc: “Hãy đến ngay Moat House, Ebury, Yorkshire. Có tin mới, Tommy”.
Họ sửng sốt nhìn nhau. Julius nói đầu tiên :
– Không phải là anh gửi bức điện à?
– Rõ là không. Trời ạ! Thế nghĩa là sao?
– Điều xấu nhất rồi – Julius trả lời giọng đều đặn – Bọn chúng đã bắt được cô ấy.
– Sao cơ? – Tommy nghẹn ngào kêu lên.
– Còn sao nữa? Chúng nó đã ký tên cậu… và cô ấy sập bẫy rồi.
– Trời ơi! Chúng ta nên làm gì đây?
– Chúng ta phải lao đi tìm cô ấy. Ngay lập tức, như chúng nói! Không được để mất một giây nào! Cũng may là cô ấy đã không mang theo bức điện, nếu cô ấy mang đi thì chúng ta chẳng bao giờ tìm ra dấu vết cô ấy. Nhưng chúng ta cần phải đi thôi. Bảng giờ tàu chạy đâu?
Nhiệt tình của Julius thật dễ lây. Nếu ở một mình thì Tommy chắc sẽ mất nửa giờ để suy nghĩ kế hoạch hành động. Nhưng với Julius Hersheimmer bên cạnh thì không thể dềnh dàng được.
Sau khi chửi thề vài câu, anh ta chìa cho Tommy bảng giờ tàu chạy, người thông thạo hơn anh ta về mặt này :
– Nhìn đây: Elbury, Yorks. Đi từ ga King Cross hoặc Parctas. Cậu bé nhầm, King Cross chứ không phải là Charing Cross. 12 giờ 50 là chuyến tàu mà cô ấy đã đi. 14 giờ 20 chuyến này đã chạy. 15 giờ 30 là chuyến sắp tới và là tàu chợ.
– Hay là chúng ta đi ô tô?
– Cậu đi nếu cậu muốn nhưng tốt nhất chúng ta nên đi tàu. Quan trọng là để bình tâm lại.
– Đồng ý – Julius lẩm bẩm – Nhưng điều đó làm tôi phát điên, chỉ biết rằng cô gái vô tội đó đang gặp nguy hiểm.
Tommy không nghe cậu ta nữa.
– Chúng muốn gì ở cô ấy nhỉ? – Đột nhiên cậu hỏi.
– Anh muốn nói gì?
– Bọn chúng chẳng có lợi lộc gì để làm hại cô ấy – Tommy giải thích, cố lập luận – Đối với chúng, cô ấy là một con tin. Hiện tại thì cô ấy không gặp nguy hiểm, nhưng nếu chúng ta phát hiện được điều gì thì chúng sẽ sử dụng cô ấy. Chừng nào chúng còn giữ nữ tù binh trong tay thì chúng còn có nhiều lợi thế!
– Phải, anh nói đúng.
– Nói cách khác, – Tommy tiếp tục lập luận – tôi có niềm tin sắt đá ở Tuppence.
Tàu dừng lại nhiều lần không đếm xuể và toa tàu chật ních, cuộc hành trình thật vất vả. Họ đổi tàu hai lần, một ở Doncaster và một ở một ga xa lắc. Ebury là một ga vắng tanh chỉ có một người khuân vác đứng đơn độc. Tommy hỏi anh ta :
– Xin ông chỉ cho tôi đường tới Moat House?
– Moat House à? Ở cuối đường này. Anh nói về ngôi nhà ở ven biển à?
Không chần chừ, Tommy gật đầu. Người khuân vác nói vài lời chỉ dẫn chính xác nhưng khá phức tạp và họ đi khỏi nhà ga. Trời bắt đầu mưa. Kéo cổ áo lên, họ bì bõm lội trong bùn.
Đột ngột, Tommy dừng lại.
– Đợi tôi một giây.
Cậu chạy ngược lại nhà ga và hỏi người khuân vác lần nữa :
– Hãy cho tôi biết ông có thấy một cô gái trẻ đến bằng chuyến tàu 12 giờ 00 không? Cô ấy có hỏi ông đường đến Moat House không?
Cậu mô tả sơ lược Tuppence, nhưng người khuân vác lắc đầu. Rất nhiều hành khách xuống từ chuyến tàu nói trên và ông ta không nhớ một cô gái nào cả. Nhưng ông ta chắc chắn rằng không có ai hỏi ông đường đến Moat House ca. Tommy quay lại chỗ Julius và kể lại cuộc đối thoại với người khuân vác. Hiểu rằng cuộc điều tra của họ chả đưa đến đâu, cậu có vẻ nhụt chí. Kẻ thù đi trước họ ba giờ. Ba giờ là quá đủ cho Ông Brown.
Con đường như dài vô tận. Họ đã lạc đường và phải đi vòng đến một ki lô mét. Đã hơn 7h giờ tối khi một cậu bé bảo họ: “Moat House à? ở sau chỗ kia kìa”. Một cái cổng han rỉ kêu kẽo kẹt và lối vào rải đầy lá rụng. Ớn lạnh, họ đi trên con đường vắng tanh. Thảm lá dày làm nghẹt tiếng bước chân họ. Ánh sáng ban ngày tắt dần. Trên đầu họ, tiếng cành lá xào xạc buồn bã và thỉnh thoảng một vài chiếc lá ẩm ướt rơi sượt qua má họ. Họ có cảm giác như đi trong nghĩa địa. Sau chỗ ngoặt, họ nhìn thấy ngôi nhà cũng hoang vắng như khu vườn. Các cánh cửa đều khóa, bậc thềm phủ đầy rêu. Có thật là Tuppence đã bị kéo đến nơi này không? Khó mà tin được rằng có ai đó vừa đi qua đây.
Julius kéo cái chuông rỉ. Chẳng có ai ra mở cứa. Anh ta lại kéo nhiêu lần nữa: chả có động tĩnh gì bên trong. Họ đi quanh nhà. Khắp nơi đều yên tĩnh và cửa đóng im ỉm. Hiển nhiên, đây là ngôi nhà hoang.
– Chả làm gì được nữa. – Julius kết luận.
Họ chậm rãi quay lại cống.
– Chắc có làng mạc ở gần đây – Chàng trai người Mỹ nói tiếp – Tốt nhất là đi tới đó. Ở đó người ta sẽ cho chúng ta biết thêm về ngôi nhà và nói có ai vừa đến đây không.
– Đúng, đấy là một ý hay.
Họ đến một làng nhỏ và hỏi một người thợ vác dụng cụ trên vai.
– Moat House à? Ngôi nhà ấy bỏ không mà. Bà Sweeny có chìa khóa đấy, nếu các ông muốn xem. Bà ấy ở cạnh bưu điện.
Tommy cảm ơn anh ta. Họ tìm ngay ra bưu điện – kiêm hàng tạp hóa – và gõ cửa ngôi nhà bên cạnh.
Một phụ nữ ăn mặc sạch sẽ, khá đẹp ra mở cửa. Bà ta đưa chìa khóa cho họ và nói rõ :
– Tôi không nghĩ là nó phù hợp với các ông. Cần phải sửa chữa nhiều lắm; trần đã bị sập, các thứ khác đã hỏng, cần phải tốn nhiều tiền lắm mới sửa sang lại được.
– Cảm ơn – Tommy trả lời – Có thể tốn tiền đấy, nhưng bây giờ nhà hơi hiếm…
– Đúng thế. Con gái và con rể tôi tìm một căn nhà nhỏ từ lâu lắm mà chưa được. Đó là bởi tại chiến tranh. Giá cả tăng vọt khủng khiếp. Nhưng xin lỗi ông, tối quá rồi để đi xem ngôi nhà. Ông có muốn đợi đến sáng mai không?
– Không sao đâu. Chúng tôi chỉ xem qua thôi. Chúng tôi đã lạc đường nên đến muộn. Thế chúng tôi có thể nghỉ ở đâu?
– Ở quán Armes, nhưng cũng không hợp với các ông lắm đâu.
– Được rồi. Cảm ơn. À, cô cô gái trẻ nào đến hởi bà chìa khóa hôm nay không?
Bà Sweeny lắc đầu…
– Đã lâu lắm chả có ai đến xem ngôi nhà đó. Họ quay lại Moat House. Cửa ra vào kêu kẽo kẹt và Julius bật một que diêm để nhìn nền nhà.
– Tôi chắc chắn rằng không có ai đi qua đây. Nhìn xem lớp bụi dày này. Chả có vết chân nào cả.
Họ đi khắp ngôi nhà, chỗ nào cũng đầy bụi bậm từ lâu không được dọn dẹp.
– Tôi không chịu nổi nữa. – Julius tuyên bố.
– Tôi không tin được là Tuppence đã đến đây.
– Tuy nhiên đấy là việc cô ấy đã làm.
Julius không trả lời gì cả và Tommy nói tiếp :
– Chúng ta quay lại vào ngày mai. Dưới ánh sáng ban ngày chúng ta sẽ trông rõ hơn.
Ngày hôm sau họ lại tiếp tục tìm kiếm và một lần nữa đi đến kết luận là không có một ai đi vào nhà từ lâu lắm rồi. Họ sẽ vĩnh viễn dời khỏi làng nếu không có sự phát hiện may mắn của Tommy. Khi họ đi về phía cổng, chàng thanh niên rú lên và nhặt một vật rơi lẫn trong lá rụng. Đấy là một cái ghim cài áo bằng vàng và cậu chìa ra cho Julius :
– Cái này là của Tuppence đấy.
– Anh chắc chứ.
– Chắc chắn tớ vẫn thường thấy cô ấy đeo.
Julius hít thở sâu :
– Thế đấy, cái này chứng tỏ cô ấy đã tới đây. Chúng ta sẽ biến cái nhà ọp ẹp này thành đại bản doanh của chúng ta và chúng ta sẽ khuấy động trời đất cho đến khi tìm ra cô ấy. Chắc chắn phải có ai đó trông thấy cô ấy.
Họ bắt đầu chiến dịch ngay. Đầu tiên họ làm việc riêng rẽ, rồi lại làm cùng nhau, nhưng kết quả vẫn không khá hơn. Chẳng có cô gái trẻ nào giống như đặc điểm của Tuppence được nhìn thấy trong vùng này cả. Họ rất thất vọng nhưng vẫn không nhụt chí. Cuối cùng, họ thay đổi chiến thuật. Tuppence chắc không có ở xung quanh ngôi nhà Moat House. Người ta đã đưa cô ấy đi nơi khác bằng ô tô. Họ bắt đầu đặt các câu hỏi. Liệu có ai nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ ở gần Moat House trong cái ngày định mệnh ấy. Điều này cũng chẳng đưa lại kết quả gì cả.
Julius đánh điện về Londres để người ta gửi xe ô tô đến cho cậu. Và ngày nào họ cũng hăng hái sục sạo quanh vùng. Chiếc xe sang trọng màu xám mà họ đặt biết bao hy vọng lại được khám phá ra là của một bà quả phụ đáng kính.
Mỗi ngày, họ lại tiến hành một cuộc điều tra mới. Julius giống như một con chó săn. Anh ta đi theo những dấu vết nhỏ nhất, đi tìm tất cả những chiếc xe ô tô đã đi qua làng trong cái ngày định mệnh ấy. Anh ta sục vào các nhà để hỏi những người có ô tô hàng lô câu hỏi. Những cái cớ và phương pháp của anh ta có vẻ rất nghiêm túc nên anh làm được cho mọi người yên tâm. Nhưng thời gian cứ trôi đi mà kết quả thì vẫn không khả quan hơn. Cuộc bắt cóc đã được dàn dựng kỹ lưỡng đến nỗi cô gái trẻ đường như đã bị bốc hơi đi mất.
Một nỗi lo lắng xâm chiếm Tommy :
– Anh có biết chúng ta đã ở đây bao lâu rồi không? – Một buổi sáng cậu hỏi Julius khi cả hai đang ngồi ăn sáng – Một tuần rồi đấy! Vậy mà chúng ta vẫn chưa tìm ra Tuppence. Và thứ bảy tuần sau là ngày X rồi.
– Khổ thật! Tôi đã quên khuấy chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ đến Tuppence thôi!
– Tôi cũng thế. Tôi không quên ngày X nhưng đấy chỉ là phụ thôi, việc tìm ra Tuppence khẩn cấp hơn. Nhưng hôm nay đã là ngày 23 rồi và chúng ta còn ít thời gian lắm. Nếu chúng ta muốn cứu sống cô ấy thì phải làm trước ngày X. Sau ngày đó thì tính mạng của cô ấy sẽ bị đe dọa vì vai trò con tin của cô ấy sẽ chấm dứt. Tôi bắt đầu tin rằng chúng ta đã gây ra một sai lầm lớn. Chúng ta đã đánh mất nhiều thời gian và chả tiến lên được chút nào.
– Tôi cũng đồng ý với anh. Chúng ta đã xử sự như hai thằng ngốc mà lại tưởng rằng mình thông thái. Tôi từ bỏ vở hài kịch này thôi. Tôi chán ngấy rồi. Tôi sẽ làm điều lẽ ra chúng ta phải làm từ tám ngày nay. Tôi sẽ đi kể tất cả cho Scotland Yard.
– Anh nói đúng. Việc đó chúng ta cần phải làm ngay.
– Muộn còn hơn không. Chúng ta đã chơi trò “đi dạo trong rừng”. Tôi sẽ hỏi Scotland Yard xem cần phải làm thế nào để đạt được kết quả. Những kẻ chuyên nghiệp cuối cùng luôn đánh bại những kẻ nghiệp dư. Anh đi với tôi chứ?
– Để làm gì? Thật vô ích khi đi cả hai. Tôi sẽ ở lai đây và tiếp tục lục soát các xó xỉnh. Biết đâu…
– Đúng thế. Vậy thì gặp lại sau nhé! Tôi sẽ quay lại ngay với vài viên thanh tra. Tôi sẽ yêu cầu những thanh tra giỏi nhất.
Nhưng các sự việc không diễn ra như Julius dự đoán. Trong ngày hôm đó, Tommy nhận được một bức điện: “Đến gặp tôi ở khách sạn Midland, Manchester. Tin tức quan trọng. Julius”. Vào 19 giờ 30, Tommy bước xuống từ một toa xe lửa cổ lỗ sĩ. Julius đợi sẵn cậu trên sân ga :
– Đã đã tưởng rằng cậu không đến chuyến này nếu cậu không ở đó để nhận bức điện.
Tommy nắm tay anh ta.
– Có chuyện gì? Tìm thấy Tuppence rồi à?
– Không, nhưng đây là cái tôi đã tìm được ở Londres khi đến nơi. Người ta vừa nhận được nó đấy.
Và anh ta chìa cho Tommy một bức điện, cậu sửng sốt đọc:
“Đã tìm thấy Jane Finn. Hãy đến đây ngay, Midland Hotel, Manchester.
Peel Edgerton”.
Julius lấy lại bức điện và gấp nó lại.
– Lạ thật – Anh ta thì thầm vẻ suy nghĩ – Tôi tưởng rằng ông luật sư đó đã bỏ qua vụ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.