HÃNG THÁM TỬ TƯ
Chương 3 : Vụ án viên hồng ngọc (The Affair of the pink Pearl)
– Anh làm cái quái gì trong tư thế này? – Tuppence thét lên khi vừa bước vào hậu cung của Hãng Thám tử quốc tế và thấy Đức ông chồng của mình phủ phục giữa một đống sách.
Ông bị bắt quả tang nặng nề đứng dậy.
– Anh thử xếp số sách cũ này lên nóc tủ và cái ghế dựa chết tiệt này đã gẫy gục vì anh nặng quá.
– Sách này tha ở đâu về thế anh? – Tuppence vơ lấy một cuốn – The Hound of Baskervilles 1 – Đọc lại cuốn này em thấy thích lắm!
– Em đón trước được ý anh – Tommy tuyên bố lúc đang cẩn thận phủi bụi trên áo quần mình – Thỉnh thoảng chúng mình cần dành nửa giờ cho những nhà tiểu thuyết trinh thám bậc thầy, bởi vì, em thấy đấy, Tuppence, anh buộc phải nhận rằng Thám tử như chúng ta chỉ là những tay tài tử. Đương nhiên chúng chẳng có khả năng gì, nhưng nắm được kỹ thuật thì rất tốt. Những tiểu thuyết như Le Chien des Baskervilles do những tác giả chuyên ngành danh tiếng nhất viết. Anh có ý định đọc nhiều nhà văn và thiết lập sự so sánh giữa những phương pháp được sử dụng để giải quyết những vấn đề tội phạm.
– Anh biết không, Tommy, em luôn tự hỏi những thám tử tưởng tượng ấy trong thực tế sẽ hoạt động ra sao?
Tuppence cầm lấy một cuốn khác và đọc tựa đề.
– Giả dụ như, anh khó mà bắt chước hệt được như Thorndyke: anh có chút kinh nghiệm y khoa nào đâu, cũng chẳng có chút khái niệm pháp lý nào và em không nghĩ rằng khoa học là điểm mạnh của anh.
– Biết đâu đấy. Trái lại, được cái thuận lợi là anh có một camera rất tốt và anh dự định chụp đủ thứ dấu vết để có thể nghiên cứu thỏa thích. Giờ đây, cô bạn thân mến của anh ơi, em hãy vắt óc ra mà nghĩ xem… cái này gợi cho em ý gì?
Ông chỉ vào phái bên trong chiếc tủ, chỗ một chiếc áo ngủ kiểu hơi có vẻ vị lai được đặt cạnh một đôi giày hàm ếch và một cây violon.
– Đương nhiên phải là như vậy, anh Watson thân yêu!
– Đúng! Dấu ấn của Sherlock Holmes mà!
Ông cầm cây violon và lơ đãng kéo chiếc archet trên dây đàn khiến Tuppence lập tức kêu lên một tiếng thất thanh.
Đúng lúc ấy một tiếng chuông ngập ngừng reo trên bàn làm việc, báo hiệu có khách và Albert buộc phải làm kế hoãn binh. Vội vàng, Tommy xếp cây violon vào tủ và đẩy đám sách lên bàn giấy.
– Không phải vội vàng đến thế vì anh chắc thế nào Albert cũng phải nói rằng anh đang điện đàm với Sở Cảnh sát. Em về bàn làm việc và ngồi vào máy đi. Như thế gây được một bầu không khí thuận lợi. Nhưng mà thôi, em cứ ở lại đây, anh đọc em ghi. Chúng mình nhìn qua nạn nhân trước khi Albert dẫn vào.
Họ lại gần lỗ nhìn, chợt thấy một cô gái trạc tuổi Tuppence, đẫy đà, tóc nâu, có dáng mệt mỏi và cái nhìn kiêu kỳ.
– Áo quần rẻ tiền nhưng độc đáo – Tuppence nhận xét – Cho cô ta vào, Tommy.
Một phút sau cô khách bắt tay ngài Blunt lừng danh, trong khi Tuppence vẫn ngồi, mặt khiêm nhường nhìn xuống cuốn sổ ghi.
– Thư ký riêng của tôi, cô Robinson – Blunt ra hiệu tay, giải thích – Cô có thể nói không phải giữ gìn trước sự có mặt của cô ấy.
Ông ngả vào ghế phô-tơi, mắt lim dim và nhận xét bằng một giọng thông thường :
– Mượn ô tô vào giờ này trong ngày làm cô thấy khó chịu ư thưa cô?
– Tôi đến bằng taxi.
– Thật ư?
Với một cái nhìn trách móc, Tommy nhìn chằm chằm chiếc vé xe buýt tố cáo ló ra từ chiếc găng tay của cô gái không quen. Cô gái mỉm cười và chìa đầu giấy màu xanh.
– Tôi nhặt được nó ở ngoài phố. Một chú bé hàng xóm sưu tập vé.
Tuppence kín đáo hắng giọng và chồng bà đưa mắt giận dữ nhìn cô gái :
– Nông nỗi nào dẫn cô đến với chúng tôi – Đột nhiên ông hỏi – Cô có việc cần đến sự giúp đỡ của chúng tôi, thưa cô?…
– Thưa tôi là Kingston Bruce. Tôi ở với cha mẹ tôi tại Wimbledon. Tối qua có người để mất tại nhà chúng tôi một viên ngọc giá trị lớn. Ông St. Vincent có mặt ở đó đã giới thiệu về hãng của ngài trong bữa ăn tối. Mẹ tôi muốn ngài nhận giúp cho vụ này.
Cô ta nói ra với một giọng cáu kỉnh gần như là miễn cưỡng. Rõ ràng là cô không đồng tình với mẹ cô và đến đầy trái với ý muốn của mình. Chột dạ, Blunt dò hỏi :
– Sao cô không gọi cảnh sát?
– Không. Có mà ngốc nếu chúng tôi khám ra nó chỉ lăn dưới một món đồ gồ trong nhà.
– Vì có thể kết cục đơn giản như vậy thì sao?
Cô Kingston Bruce nhún vai.
– Nhiều khi người ta dệt nên nhiều câu chuyện vì những điều vô nghĩa.
Tommy lên tiếng rõ rọt và nói với giọng nhà nghề :
– Đương nhiên, lúc này tôi rất bận.
– Tôi hiểu.
Cô gái đứng lên, thở dài nhẹ nhõm không thoát được sự chú ý của Tuppence.
– Tôi nghĩ là tôi có thể thu xếp để ghé qua Wimbledon. Xin cô cho địa chỉ nhà.
– Nhà Lauriers, Đại lộ Edgeworth.
– Cô Robinson làm ơn ghi cho.
Cô khách lưỡng lự một lát trước khi kết thúc khá khô khan :
– Vậy tôi chờ ông đến thăm. Xin chào.
– Cô gái kỳ cục – Tom cằn nhằn lúc cô ta đi khỏi – Khá khó hiểu.
– Em đồ chừng có khi chính cô ta ăn cắp viên ngọc… Nào, Tommy, xếp gọn sách lại và chúng ta đến nhà Kingston Bruce. Thực sự, anh sẽ đóng vai gì? Sherlock Holmes chứ?
– Anh cho là anh cần đến kinh nghiệm của vai này. Anh chẳng đã làm cho chiếc vé ô tô buýt lộ ra đấy ư.
– Hơn thế! Nếu là anh, em sẽ không quá công kích cô gái, cô tà mịn màng như hổ phách. Cũng đáng thương, cô gái tội nghiệp.
– Anh cho rằng em chỉ cần liếc qua đã biết rõ cô ta rồi phải không?
– Đó là điều, theo ý em, cần tìm được ở Lauriers – Tuppence giải thích, không để ý đến nhận xét khôi hài của chồng – Một nhà đầy những kẻ đua đòi ham muốn ngoi lên xã hội thượng lưu; ông bố, nếu còn, hẳn nắm giữ một cấp bậc quân đội quan trọng. Cô con gái khuôn theo cách sống của họ hẳn không tránh được đau khổ.
Tommy liếc nhìn lần cuối vào dãy sách xếp cẩn thận và lên tiếng vẻ nghĩ ngợi :
– Anh nghĩ là hôm nay anh sẽ sắm vai Thorndyke.
– Vụ này hình như không phải đặt trong khung cảnh giám định pháp y?
– Có lẽ vậy. Nhưng thời gian sẽ kéo dài giúp anh sử dụng chiếc camera mới, có ống kính tuyệt diệu nhất, tưởng chừng xưa nay chưa từng có.
– Em biết loại thiết bị này. Khi anh hiệu chỉnh xong, chọn cửa điều ánh sáng cần thiết, tính thời gian lộ sáng và tìm gióng khung thích hợp, đầu óc anh thấm mệt đến mức anh sẽ tiếc cái Kodak Brownie đơn giản.
– Chỉ có một tâm hồn không tham vọng mới bằng lòng một chiếc Brownie tầm thường.
– Này! Em đánh cuộc với anh rằng về phần em có thể đạt kết quả tốt hơn về phần anh.
Tommy không rõ sự thách thức ấy nên mới nhận xét :
– Anh cần có cái nạo píp. Không biết mua dụng cụ ấy ở đâu?
– Có sẵn chiếc mở nút chai đã được cấp bằng mà cô Araminta tặng chúng ta nhân dịp Noel…
– Một dụng cụ phá hủy tuyệt vời và một món quà không mong đợi phải không?
– Em sẽ đóng vai Polton. – Tuppence đột nhiên quyết định.
– Em ấy à? Em sẽ không có khả năng thực hiện cái kỳ tích nhỏ nhất của vai ấy?
– Bao giờ em cũng có thể xoa tay coi như thỏa mãn! Thế là quá đủ để bắt đầu. Em hy vọng rằng, về phần anh, anh sắp tiến hành lấy khuôn vết chân.
Thế là Tommy buộc phải lặng thinh. Sau khi đã thu lại chiếc mở nút chai của cô Araminta, họ ra xe và đi theo hướng Wimbledon.
“Lauriers” là một ngôi nhà lớn có kiến trúc phức tạp, mới sơn lại và bao quanh toàn là bồn hoa thẳng hàng những dãy tăm tắp loại cây mỏ hạc sặc sỡ.
Một người đàn ông dong dỏng cao, ria mép mảnh bạc, và cường điệu ra dáng quân nhân mở cửa trước khi Tommy có thời gian bấm chuông.
– Tôi ngóng ông tới, – Con người trịnh trọng hào hoa phong nhã giải thích – thưa ông Blunt, nếu tôi không lầm? Tôi là đại tá Kingston Bruce. Xin mời ông quá bộ tới văn phòng của tôi.
Ông ta dẫn khách tới một gian phòng nhỏ ở phía sau ngôi nhà.
– Anh chàng St. Vincent nói với tôi về những điều kỳ diệu của quý hãng. Vả lại tôi đã lưu ý quảng cáo của các vị trên báo. Việc phục vụ trong 24 giờ mà ông cam kết… một ý tưởng đáng chú ý. Đó là điều tôi đang cần.
Tommy thầm nguyền rủa Tuppence, chàng đáp :
– Rất tốt, thưa ngài đại tá.
– Vụ này thuộc loại gây buồn phiền nhất, thưa ông Blunt, thuộc loại gây buồn phiền nhất.
– Ngài có thể trình bày vụ việc với tôi không? – Tommy hơi bực dọc, gạn hỏi.
– Tất nhiên rồi… chúng tôi cho một bà bạn thân rất già, Phu nhân Laura Barton con gái Bá tước quá cố Carrowway tạm trú mấy ngày. Mới rồi người em Bá tước đã đọc một diễn văn rất đáng chú ý tại Nghị viện Lords. Như tôi đã nói, Phu nhân Barton là một trong số những bạn già và thân mến của chúng tôi. Một cặp vợ chồng người Mỹ, ông bà Hamilton Betts, ghé qua Anh quốc, tỏ ý rất muốn làm quen với Phu nhân. “Không có gì dễ dàng hơn” tôi ngỏ ý với họ. “Phu nhân đang ở nhà chúng tôi. Ông bà có thể đi nghỉ cuối tuần này với chúng tôi không?”. Hẳn ông thừa biết danh hiệu quý tộc dưới con mắt người Mỹ biểu hiện cái gì, thưa ông Blunt.
– Không phải chỉ có riêng họ.
– Than ôi, không sai tí nào, ông Blunt thân mến. Tôi không hề, không hề ghét bỏ kẻ học đòi làm sang nào. Vậy mà, như tôi nói, vợ chồng nhà Betls đến chơi cuối tuần. Tối qua, lúc đang chơi bài bridge, cái bấm hình quả tim dây chuyền của bà Hamilton đeo bị gẫy. Bà ta để nó lên chiếc bàn nhỏ với ý định sửa lại khi trở về. Không may, bà quên khuấy. Tôi cần giải thích với ông, thưa ông Blunt, rằng chiếc dây chuyền bao gồm hai cái cánh bằng kim cương nhỏ xíu và giữa hai cánh là một hạt ngọc ở trung tâm. Dây chuyền đã tìm thấy sáng nay tại chỗ để ấy nhưng hạt ngọc, một đồ châu báu giá trị lớn đã không có cánh mà bay.
– Ai đã phát hiện ra chiếc dây chuyền?
– Chị hầu bàn kiểu cách Gladis Hill.
– Ngài có lý do nào nghi ngờ chị ta không?
– Chị ta giúp việc chúng tôi từ nhiều năm nay và chúng tôi luôn đánh giá là hoàn toàn trung thực. Nhưng mà dĩ nhiên, biết đâu đấy…
– Đúng. Ngài có thể liệt kê các nhân viên của ngài và những người có mặt trong bữa cơm tối qua?
– Có một chị nấu ăn mới ở đây từ hai tháng nay, nhưng tối qua mới có dịp tới gần phòng khách. Cũng là trường hợp đối với chị hầu bếp Alice Cumings, làm với chúng tôi đã lâu. Không quên người đầy tớ gái đi theo Phu nhân Laura: một cô gái người Pháp.
Đại tá đọc những tiếng cuối cùng với giọng cường điệu, nhưng người đối thoại với ông không có biểu hiện xúc động.
– Tốt. Và khách ăn?
– Ông bà Betts, chúng tôi, vợ tôi và con gái, Phu nhân Laura và anh chàng St. Vincent. Ông Rennie xuất hiện sau bữa ăn một lát.
– Ông Rennie là ai?
– Một kẻ đáng ngờ nhất. Kể ra thì bảnh trai đấy, nhất là có khiếu về những cuộc tranh luận tào lao. Nhưng đó là một con người, sợ gì tôi không nói, không đáng để tôi tin chút nào. Tóm lại, theo ý tôi, một kẻ khá nguy hiểm.
– Vậy thực sự, – Tommy cắt ngang – chính ngài nghi ngờ hắn?
– Thưa ông Blunt, tôi tin chắc rằng một người đang bảo vệ những quan điểm mà hắn khẳng định thì không thể có nguyên tắc được, còn gì dễ dàng cho hắn hơn là thừa lúc cuộc chơi thu hút tất cả bọn chúng tôi để chiếm đoạt viên ngọc? Có rất nhiều dịp thuận lợi cho tên ăn cắp trong khi đang có cuộc chơi… một bên đối phương có chủ bài, giữa họ với nhau, và một cuộc tranh luận nặng nề khi bà vợ tôi phạm lỗi là không bảo vệ con người cùng bên của mình.
– Phản ứng của bà Betts thế nào khi thấy bị mất cắp?
– Bà ta muốn tôi gọi cảnh sát, đại tá đáp miễn cưỡng. Việc ấy đương nhiên, sau khi chúng tôi đã lục lọi cả gian phòng, phòng trường hợp viên ngọc lăn xuống dưới đồ đạc.
– Chính ngài là người ngăn cản bà Betts phó thác việc này cho cảnh sát có phải không?
– Tôi phản đối sự công khải khó chịu ấy, được vợ tôi và con gái đồng tình. Lúc ấy tôi sực nhớ về lời bóng gió của St. Vincent về hãng của ông, đặc biệt nhất là việc phục vụ đặc biệt trong “24 giờ”.
Tommy đồng ý, lòng nặng trĩu.
– Dù sao sự thất bại sẽ không có hậu quả nghiêm trọng. Nếu như chúng tôi phải nhờ cậy cảnh sát, bao giờ chúng tôi cũng vẫn có thể giải thích rằng vật quý bị thất lạc, chúng tôi đã tìm nó từ lâu. Xin báo với ông rằng không có ai có quyền rời ngôi nhà buổi sáng hôm ấy.
– Trừ con gái ngài. – Tuppence nói xen.
– Trừ con gái tôi, lập tức nó đề xuất phó thác việc này cho ông.
Tommy đứng dậy.
– Chúng tôi sẽ tác động hết sức mình để làm vừa lòng ngài, thưa đại tá. Tôi muốn thấy phòng khách và cái bàn chỗ để chiếc dây chuyền. Sau đó, tôi sẽ đặt vài câu hỏi với bà Betts. Rồi sau, tôi sẽ hỏi cung các gia nhân… hay đúng hơn là người phụ tá của tôi, cô Robinson sẽ đảm trách việc đó.
Đại tá Kingston Bruce đứng dậy và dẫn họ qua đại sảnh. Từ cửa hé mở phía họ đang đi tới, tiếng cô Kingston Bruce, mà họ biết rõ, vọng đến, rất giận dữ :
– Mẹ hoàn toàn biết rằng một hôm bà ta đến với một cái thìa trong ống tay áo.
Bà Kingston Bruce quay về phía con gái để kết thúc cuộc tranh cãi :
– Tao cho là tao biết người nào đã lấy. Chính cái anh chàng trẻ tuổi đáng ghê tởm kia. Anh ta sùng bái người Nga, người Đức và ghét người Anh… Mày có thể trong chờ hắn ta cái gì khác kia chứ?
– Anh ấy không bao giờ đụng đến nó – Cô con gái hãnh diện đáp – Tối qua con không ngừng để ý anh ta và nếu anh ta lấy viên ngọc thì hẳn là con thấy ngay!
Cô ta thách thức mọi người có mặt, mặt vênh lên.
Tommy đánh lạc hướng bằng cách xin được nói chuyện với bà Betts. Khi mọi người nhà Kingston Bruce rút lui để đi báo cho bà người Mỹ, chàng nói thầm.
– Anh còn do dự xem ai là người giấu chiếc thìa trong ống tay áo?
– Em cũng vậy. – Tuppence hạ thấp giọng, đáp.
Một người đàn bà đẫy đà, giọng nói tự tin, ào vào phòng. Chồng bà theo sau, tỏ vẻ nhẫn nhục.
– Có thật không, thưa ông Blunt, – Bà Betts mở đầu – rằng ông là một thám tử tư và rằng ông giải quyết mọi vấn đề trong một thời gian nháy mắt.
– “Sự mau lẹ” là biệt danh của tôi, thưa bà. Xin cho phép bà cho tôi hỏi vài câu.
Những sự kiện tiếp theo nối kết nhanh chóng. Tommy xem xét chiếc dây chuyền bị hỏng, chiếc bàn nơi để nó và ông Betts thoát khỏi cơn đờ đẫn và bắt đầu ám chỉ giá trị viên hồng ngọc bằng đô la.
Thám tử tập sự rất nhanh chóng tin rằng mình không đạt kết quả gì.
– Như vậy đủ rồi – Ông tuyên bố! – Cô Robinson, cô làm ơn đưa giùm tôi thiết bị đặc biệt.
Cô Robinson thi hành.
– Một phát minh cá nhân nho nhỏ. – Tommy giải thích với mọi người.
Các vị thấy đấy, bề ngoài không có gì khác với một máy ảnh thông thường.
Dưới con mắt kính nể của vợ chồng nhà Betts, ông chụp món đồ trang sức, chiếc bàn và phòng khách.
Đoạn, cô Robinson đi hỏi cung các gia nhân.
Trước những bộ mặt ánh lên sự nôn nóng của đại tá và của bà Betts, Tommy nghĩ là cung cấp vài lời giải thích sẽ hay hơn.
– Tình huống của vấn đề là thế này. Hoặc là viên ngọc còn trong nhà… hoặc nó đã không còn trong nhà nữa.
– Rất đúng – Đại tá đáp có thể vì nhiều thiện cảm hơn là tác dụng chứng minh của lời giải thích.
– Nếu nó không còn ở trong nhà nữa thì phải tìm thấy nó bất cứ ở đâu. Nhưng nếu nó ở trong nhà, hiện trường, tìm kiếm sẽ được thu hẹp…
– Và một cuộc lục soát cần tiến hành – Đại tá cắt lời – Tôi hiểu và tôi cho ông toàn quyền, thưa ông Blunt. Lục soát suốt từ trên xuống dưới.
– Ồ! Charles, – Bà Kingston Bruce rên rỉ cằn nhằn – anh nghĩ là có hay không? Các gia nhân sẽ bất bình và chúng có thể bỏ việc.
– Chúng ta sẽ lục soát chỗ ở của chúng cuối cùng – Thám tử nhượng bộ – Kẻ cắp chắc sẽ giấu báu vật ở chỗ không có ai ngờ tới.
– Dường như tôi đã đọc thấy ở chỗ nào đó – Đại tá nhận xét.
– Có lẽ ngài nhớ lại sự kiện “Nhà vua tranh luận việc ấy với Bailey” tạo nên một tiền lệ.
– Ờ… phải, tuy nhiên vị cựu quân nhân tỏ ra không chắc chắn.
– Hãy lưu ý… chỗ giấu ít ai ngờ nhất là chỗ ở của bà Betts đấy.
– Chỗ ở của tôi ư? Sẽ thực là kỳ quặc đấy!
Không hề khách sáo, bà ta dẫn người đàn ông trẻ tuổi về phòng ba nơi Tommy một lần nữa được dùng thiết bị.
Nhanh chóng Tuppence gặp lại mọi người.
– Tôi hy vọng rằng ba không phản đối người nữ cộng sự của tôi xem qua tủ treo áo của bà, thưa bà Betts.
– Không sao hết. Ông còn cần tôi nữa không?
Tommy bảo đảm rằng không còn lý do nào để giữ bà lâu hơn nữa và bà ta rút lui.
– Tuy nhiên chúng ta có thể tiếp tục cuộc chơi, – Tommy tuyên bố – nhưng riêng anh cho rằng ta không có chút may mắn nào tóm được viên ngọc ấy. Trời chu đất diệt cái ý tưởng bảo đảm kết quả hoàn toàn trong 24 giờ của em, Tuppence.
– Anh ạ, đám gia nhân, em đoán chắc, không ai biết gì hết, nhưng em đã làm được cho cô giúp việc người Pháp nói ra. Hình như cách đây một năm phu nhân Laura đã ở đây, bà ta từ phòng trà nhà các bạn của Kingston Bruce trở về và một chiếc thìa nhỏ từ chiếc bao tay bằng lông của bà rơi ra. Nhưng không phải việc bất trắc xảy ra chỉ có một lần. Từ đầu năm đến cuối năm, phu nhân Laura là khách mời. Anh cứ tưởng tượng rằng ba ta không có một xu dính túi, nhưng danh hiệu của bà được niềm nở đón tiếp. Không biết có phải trùng hợp hay không… nhưng việc mất cắp xảy ra lúc bà ta có mặt trong năm gia đình khác nhau, mất từ những vật tầm thường đến các đồ trang sức đắt tiền.
– Chà chà! Em có biết phòng bà ta ở đâu không?
– Ngay trước mặt.
– Anh cho là chúng ta nên đảo mắt nhanh vào căn phòng đó.
Họ đẩy cánh cửa để hé và thấy một căn phòng rộng rãi, đồ đạc sơn trắng và trang trí bằng những tấm rèm hồng nhạt viền quanh cửa sổ rộng. Một cửa sau mở ra phòng tắm. Một thiếu nữ mảnh mai, tóc nâu trang phục kín đáo ló ra. Khi nhìn thấy những vị khách không mời mà đến, cô ta kêu lên không thành tiếng.
– Đây là Elise, thưa ngài Blunt, – Tuppence nói trước – người ở gái của phu nhân Laura.
Tommy vào phòng tắm và khen những thiết bị xa hoa và siêu hiện đại. Để đánh tan thái độ ngờ vực của cô gái Pháp, ông nói với giọng vui vẻ hồn nhiên.
– Hẳn cô đang bận việc, cô Elise?
– Vâng thưa ông. Tôi đang cọ bồn tắm của phu nhân.
– Nào xin phiền cô dừng lại một lát để giúp tôi chụp ảnh. Tôi có một máy ảnh đặc biệt chụp tất cả các bộ phận.
Cánh cửa thông bỗng đóng sập lại sau lưng cô ta. Elise giật nẩy mình.
– Ai đóng cửa đấy?
– Có lẽ là gió. – Tuppence gợi ý.
– Chúng ta quay sang căn phòng khác. – Tommy cằn nhằn.
Elise muốn mở ra cho họ nhưng nắm đấm cửa bị giữ, không quay được.
– Cái gì vậy? – Tommy gay gắt hỏi.
– Có thể có người khóa cửa từ bên ngoài.
Cô ta lấy chiếc khăn lót tay để vặn quả đấm. Lần này, quả đấm cửa quay và cửa mở ra không khó khăn gì.
– Đó, kỳ quặc chưa 2? Có lẽ nó bị chặn.
Phòng ngủ không người. Tommy thu lại đồ lễ lủng củng của mình và hai người đàn bà trẻ làm việc dưới quyền ông. Nhưng thỉnh thoảng thám tử vẫn nhìn phía cửa thông :
– Mình băn khoăn cớ sao cửa ấy không muốn mở. – Ông lẩm bẩm.
Ông xem xét cánh cửa một cách tỉ mỉ, mở nó ra và đóng nó lại nhiều lần. Nắm đấm hoạt động tuyệt vời.
– Còn một kiểu ảnh nữa – Ông thở dài tuyên bố – Làm ơn vén giúp cánh rèm hồng cô Elise. Cảm ơn. Giữ lấy nó như thế.
Tiếng máy kêu “cạch” quen thuộc, Tommy cẩn thận đóng camera rồi gợi ý một lý dó thoái thác nào đó để tống khứ cô gái người Pháp đi và nắm lấy cánh tay Tuppence, nói thầm với vợ.
– Em này, anh có một ý kiến. Em có thể ở lại đây, lục soát khắp nơi… đủ để tranh thủ thời gian. Thử làm cuộc phỏng vấn phu nhân già nhưng đừng làm bà ta hoảng sợ. Nói với bà ta rằng em nghi cho cô hầu gái phục vụ phòng ăn. Nhưng dù có làm gì đi nữa, đừng để bà ta ra khỏi nhà. Anh lấy xe đi và nhanh chóng quay về đây ngay.
– Đồng ý. Tuy vậy anh đừng có quá tin vào anh. Anh quên mất một chi tiết: cô con gái của gia đình. Có một việc về cô ta khiến em thắc mắc. Tính thời gian cô ta rời Lauriers đến gặp chúng ta mất những hai tiếng đồng hồ. Thật không thể tưởng tượng được! Vậy cô ta đi đâu suốt quãng thời gian đó?
– Thực sự phải có cái gì mập mờ bên trong – Tommy công nhận – Hãy lần dấu vết theo ý thích của em, nhưng chớ có cho phu nhân Laura rời khỏi nhà. Cái gì thế nhỉ?
Đôi tai thính của ông vừa chợt thấy tiếng rì rầm bậc thềm, ông nhảy phắt ra cửa nhưng thấy hành lang vắng tanh.
° ° °
Tuppence nhìn chiếc xe rời xa, đầu có rối tung, Tommy có vẻ tin chắc đến thế… về phần ông, bà do dự. Có một hoặc hai điều bà chưa thật hiểu rõ.
Từ cửa sổ chỗ ngó ra lối vào, bà chợt thấy một người đàn ông ra khỏi cửa xe, tiến về phía ngôi nhà. Lập tức chuông cửa ra vào vang lên.
Tuppence rời vị trí quan sát và chạy nhanh xuống cầu thang. Bà ra hiệu cho Gladis Hill vừa ló ra trong đại sảnh để tự bà mở cửa cho khách.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, gầy, áo quần xộc xệnh và cặp mắt mầu nâu sẫm.
Sau khi ngần ngữ một chút, ông ta hỏi thăm :
– Cô Kingston Bruce có đây không ạ?
Bà nói thác đi
– Ông Rennie nếu tôi không nhầm? – Bà mỉm cười nói.
Ông ta liếc nhìn người đàn bà không quen.
– Đúng vậy.
– Mời ông vào đây.
Bà theo ông ta vào văn phòng trống không và đóng cửa lại.
Rennie quay lại đối diện với bà, cau mày :
– Tôi muốn gặp tiểu thư Kingston Bruce.
– Tôi không chắc có thể được hay không – Người nữ đối thoại của ông ta đáp không luống cuống.
– Nhưng bà là ai – Ông ta hỏi với vẻ cứng cỏi.
– Nhân viên hãng thám tử quốc tế Blunt.
Người đàn ông trẻ rùng mình.
– Xin mời ông ngồi xuống, ông Rennie. Để mở đầu, chúng tôi được thông báo về cuộc đến thăm mà cô Kingston Bruce đã hẹn ông, sáng nay.
Đó là một giả thuyết táo bạo nhưng nó đạt kết quả. Đoán thấy anh chàng rụng rời, Tuppence thắt buộc ngay :
– Tìm viên ngọc là điều quan trọng hơn cả, thưa ông Rennie. Không ai trong nhà này lại không muốn… đưa ra công khai. Chúng ta có thể tiến tới dàn xếp với nhau được không?
Ông ta nhìn bà chòng chọc.
– Tôi không rõ là cô đã biết những gì… Hãy để tôi suy nghĩ một lát.
Ông ta lấy hai bàn tay che mặt rồi đặt một câu hỏi lạ thường nhất :
– Xin cho tôi biết có đúng là anh chàng St. Vincent cần lấy vợ không ạ?
– Chắc vậy. Tôi biết người vợ chưa cưới của anh ta.
Rennie bỗng nói một giọng kín đáo.
– Thời gian gần đây khá gay go. Họ không ngừng dày vò Beatrice từ sáng đến tối. Nhất thiết họ muốn bán bà cho gã. Tất cả là vì một hôm gã có triển vọng được thừa hưởng một chứng thư. Nếu tôi là chủ nhân…
– Hãy gác chính trị về một bên – Tuppence ngắt lời ngay – Ông có thể giải thích với tôi vì sao ông cho rằng cô Kingston Bruce là người đánh cắp viên ngọc?
– Tôi… tôi không bao giờ nghĩ thế.
– Có chứ… – Đối phương bình tĩnh khẳng định – Tôi đã chợt thấy ông chờ cho các thám tử đi khỏi và khi hiện trường được giải phóng, ông đến để xin nói chuyện với cô gái. Như vậy là rõ. Nếu chính ông là kẻ ăn cắp, ông sẽ không có vẻ bồn chồn như vậy.
– Tôi thấy thái độ của cô ta thật là kỳ… Sáng nay cô ta đến gặp để báo cho tôi biết chuyện mất cắp, giải thích rằng cô đến nhờ hãng thám tử tư. Dường như cô ấy muốn thổ lộ với tôi điều gì đó mà không nói ra được.
– Điều quan hệ đến tôi, chỉ có viên ngọc khiến tôi quan tâm. Tốt hơn cả là ông đi mà giải thích với cô Kingston Bruce.
Đúng lúc ấy, đại tá Kingston Bruce vào trong phòng :
– Bữa ăn đã dọn, thưa cô Robinson. Xin mời cô cùng chúng tôi. Ông…
Ông ta ngừng lời để trừng mắt nhìn vị khách.
– Rõ ràng là, – Vị khách nhận xét – ông không có ý định mời tôi? Tôi đã hiểu và xin đi đây.
– Lát nữa quay lại. – Tuppence nhắc ông ta lúc ông đi qua gần bà.
Người đàn bà trẻ theo chủ nhà, ông ta tiếp tục đụng đậy bộ ria càu nhàu về sự xấc xược đáng hổ thẹn của một vài tên. Họ vào một phòng ăn đồ sộ ở đó cả nhà đã quây quần. Chỉ có một người là Tuppence không biết.
– Thưa phu nhân Laura, đây là cô Robinson người sẵn sàng có thiện ý giúp chúng ta.
Bà phu nhân già nghiêng đầu và bắt đầu nhờ chiếc kính cầm tay để nhìn chòng chọc vào mặt người phụ nữ mới đến. Đó là một bà lớn mảnh khảnh với nụ cười buồn rầu, giọng nói nhẹ nhàng và cặp mắt sắc sảo. Tuppence quay cái nhìn dò xét về phía bà ta và cặp mặt phu nhân Laura hạ xuống.
Sau bữa ăn bà quý tộc tham gia nồng nhiệt cuộc trao đổi, có phần lạc điệu, về những tiến triển của vụ án. Tuppence khéo léo hướng sự ám chỉ nghi ngờ nghiêng về Gladis Hill, nhưng bà bắt đầu không chú ý tới phu nhân Laura nữa. Đối với bà, phu nhân có thẻ cùng lắm là nẫng mấy cái thìa nhỏ, nhưng chắc chắn không phải viên hồng ngọc.
Ngay sau đó, bà lại bắt đầu vào việc. Thời gian trôi đi không có tin gì của Tommy và điều quan trong hơn nữa dưới con mắt bà, không có chút tin gì về ông Rennie.
Vừa ra khỏi căn phòng, bất ngờ bà chạm trán Beatrice Kingston Bruce đang đi về phía cầu thang, trang phục tươm tất để ra ngoài.
– Tôi e rằng cô không được ra khỏi nhà trong lúc này. – Tuppence nhận xét.
Cô gái nhìn bà khinh khỉnh.
– Tôi có ra khỏi nhà hay không chẳng có liên quan gì đến bà.
– Nhưng việc có báo cảnh sát hay không lại thuộc phạm vi quyền hạn của tôi.
Nghe xong cô gái tái mặt.
– Không. Không nên… tôi sẽ không ra ngoài… nhưng xin đừng đả động đến chuyến đó.
Cô ta túm lấy chị thư ký với thái độ van xin.
– Cô Kingston Bruce thân mến – Tuppence tuyên bố, bình thản – Đối với tôi, sự việc đã sáng tỏ ngay từ lúc khởi đầu. Tôi…
Lúc đang tranh luận hăng hái, Tuppence không nghe thấy tiếng chuông reo ô cửa vào và bà ngạc nhiên phát hiện Tommy vừa chạy lên cầu thang giữa lúc trong đại sảnh, một người đàn ông khá vạm vỡ, đôi vai đồ sộ, lễ phép ngả chiếc mũ quả dưa.
– Thanh tra Marriot của Sở Cảnh sát. – Ông ta mỉm cười giới thiệu.
Thốt kêu một tiếng, Beatrice Kingston Bruce buộc phải rời nắm tay chặt của Tuppence và ào xuống cầu thang, vào lúc cửa lại mở trước mặt ông Rennie.
– Anh vừa làm hỏng tất cả. – Tuppence điên tiết thốt lên.
– Hả? – Tommy làu bàu nói lúc bước qua.
Ông xô vào căn phòng phu nhân Laura, rồi vào phòng tắm và trở ra với một miếng xà phòng lớn.
Viên thanh tra leo cầu thang gặp ông, giải thích :
– Cô ta sẵn sàng chịu để áp giải đi. Không phải là thử thách lần đầu mà là con bạc gan lì, cô ta biết thú nhận việc bại lộ. Và viên ngọc?
– Anh cho là em sẽ tìm thấy nó ở trong cái này. – Tommy trả lời và đưa cho bà hiện vật thu được.
Một tia thỏa mãn làm sinh động ánh nhìn của viên thanh tra. :
– Mánh khóe cũ mà vẫn thành công. Cắt một miếng xà phòng làm hai, khoét một cái hốc để nhét đồ nữ trang và nhúng vào nước nóng để gắn miếng xà phòng lại. Công việc thực sự tốt thưa ông.
Tommy hài lòng nhận lời khen và trở lại tầng dưới cùng với Tuppence. Ở đó họ được đại tá tiếp. Ông ta nồng nhiệt bắt tay Tommy.
– Thưa ông thân mến, không biết cảm ơn ông thế nào cho đủ. Phu nhân Laura cũng thiết tha bày tỏ lòng biết ơn của bà với ông.
– Tôi rất sung sướng đã mang lại sự hài lòng cho các vị, thám tử giản dị đáp. Nhưng tôi e rằng không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Một cuộc hẹn khẩn cấp nhất đang chờ tôi. Một nhân vật trong Nội các…
Ông sải bước ra và nhảy lên vô-lăng xe. Tuppence ngồi cạnh ông.
– Này Tommy, – Bà kêu lên – kết cục họ không bắt giữ phu nhân Laura à?
– Đúng vậy! Anh đã chẳng thông báo với em là gì! Họ không bắt giữ phu nhân Laura, mà Elise.
– Em thấy đấy, – Ông nói thêm lúc vợ tỏ ra bằng lòng – bản thân anh cũng luôn thử mở cánh cửa lúc anh rửa tay. Không mở được. Và chiều hôm ấy, anh tự hỏi Elise đã làm gì với xà phòng mà tay cô ta nhầy trơn thế. Em có nhớ rằng sau đó cô ta dùng chiếc khăn tay để lau những vết bám ở quả đấm cửa? Bỗng trong đầu anh vụt nhận ra một kẻ cắp chuyên nghiệp nảy ra ý kiến khá tài tình là xin hầu cho một phu nhân vốn bị nghi ngờ có tính táy máy và hơn nữa là người luôn đóng vai khách mời trong nhiều nhà danh tiếng. Vậy là anh thu xếp để chụp Elise cùng một góc phòng chủ nhân của cô ta, và phi ngay đến ông già cự phách Sở Cảnh sát. Rửa nhanh âm bản… ảnh. Elise là người quen cũ của ông mà ít lâu nay ông không gặp.
– Giữa lúc em cho rằng, – Tuppence vừa thoát ra khỏi cơn bàng hoàng nói thành lời – hai đứa ngu ngốc trẻ tuổi ấy nghi kỵ lẫn nhau! Nhưng vì sao anh không cho em biết ý định của anh trước khi đi.
– Cô bạn uyên bác của anh quên rằng Thorndyke không bao giờ nói trước khi kết thúc. Mặt khác, em và bạn gái Jeanette Smith của em đã sai khiến anh lần mới rồi, phải không nào? Giờ đây, chúng ta xong nợ!
——————————–
1 | Con chó của Baskervilles, tiểu thuyết nổi tiếng của Conan Doyle. |
2 | Câu này dùng tiếng Pháp trong nguyên bản tiếng Anh: Voilà qui est curieux? |
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.