Viên Ngọc Của Hoàng Đế

CHƯƠNG 16: ÔNG KHẨU THẾT KHÁCH BẰNG THẠCH HOA QUẢ



Đêm đã xuống, các phu khênh kiệu của nha phủ đẫm ướt mồ hôi, hạ kiệu xuống sân trước nhà ông Khấu. Sáu chiếc đèn lồng to treo ở mặt tiền khu nhà, mỗi chiếc đều ghi: “Tư thất Khấu gia” chữ to bằng mực đỏ. Ông Khấu vẻ lo âu, cùng quản gia chạy đến bên kiệu, họ đã đợi khá lâu rồi.
Địch công xuống kiệu, lão Hồng xuống theo. Ông Khấu cúi chào kính cẩn. Địch công khẽ gật đầu, rồi thân mật nói:
– Có việc cần giải quyết nên ta đến chậm, thật đáng tiếc, ông Khuông và ông Biện đã đến rồi chứ?
– Thưa đại nhân, họ đã có mặt. Chúng tôi lo ngại là mưa bão sẽ ập xuống trước khi đại nhân tới
Một tia chớp sáng loé, tiếp sau là tiếng sấm ầm ì, ông Khấu vội vã đưa khách vào nhà, đi theo hành lang khúc khuỷu, đến phía cuối nhà.
Khi bước vào thư viện, Địch công hài lòng vì gian phòng vẫn bài trí như buối tối hôm qua. Gian phòng được chiếu sáng bằng các giá nến, mỗi chiếc có sáu ngọn nến, đặt ở giữa cửa sổ phía cuối phòng. Phía trái cửa ra vào, là một bộ sưu tầm đồ sứ cổ và đồ thuỷ tinh nước ngoài có giá trị đặt trên các bàn nhỏ. Giá sách che kín tường bên phải. Sàn nhà có trải thảm dày, giữa tấm thảm đặt một chiếc bàn vuông lớn, có bốn ghế bành đặt xung quanh.
Ông Biện và ông Khuông đang ngồi ở bàn trà tròn, đặt gần cửa sổ bên phải. Họ vội đứng dậy và đi tới gặp Địch công, ông Biện phải chống gậy tre. Địch công rất mừng là không khí oi bức trong phòng đã làm thần kinh họ căng thắng. Nét mặt hai người cau có, áo mùa hè đẫm mồ hôi, dính chặt vai họ.
Địch công reo lên, vui vẻ:
– Xin các ông cứ ngồi. Tôi mừng là ông đã khá hơn hẳn, ông Biện. Ông cần phải tránh đi lại nhiều.
Kéo ghế ngồi gần họ, ông nói tiếp:
– Tôi rất lấy làm tiếc để các ông phải chờ đợi. Nhưng các ông chắc biết là nha phủ bận rất nhiều việc… Lão Hồng, hãy giúp quản gia pha nước! Chà chà, ở đây quá nóng bức. Nhưng ta không trách việc ông không mở cửa sổ, vì một trận bão lớn sắp tới. Dù sao, chúng ta cũng chả nên ca thán gì… mỗi khi ta nghĩ đến những mùa Đông ở phương Bắc.
Cả bốn người nói chuyện theo phép xã giao, trong khi lão Hồng và quản gia phục vụ họ uống trà. Khi đưa chén trà lên môi, Địch công mỉm cười nhận xét:
– Trà này thật tuyệt diệu. Chắc là chủ nhân lịch lãm còn có những thứ khác không kém phần tuyệt diệu?
Sự vui vẻ của Địch công làm không khí bớt căng thẳng.
Ông Biện lau mồ hôi trán, hỏi:
– Đại nhân đã có tin gì về tên tấn công tôi chưa ạ?
– Chưa có. Chúng tôi đã lo toan việc này. Ông Biện đừng sốt ruột, thế nào chúng tôi cũng sẽ tóm được tên đó!
– Tôi rất lấy làm tiếc đã làm đại nhân thêm bận rộn. – vẻ buồn bã – vì giờ đây đang phải lo vụ án… – Ông ta ngừng nói, lúng túng quay nhìn ông Khấu rồi sửa lại lời nói – cùng với bao vấn đề quan trọng khác!
– Đúng vậy? Ta đang có quá nhiều việc. Và cũng vì thế ta mới có cuộc gặp gỡ này. Tối nay, ta đã yêu cầu các ông tới đây, vì ta cần có những lời khuyên của các ông. Ta hy vọng là ông Khấu sẽ tha lỗi cho ta vì đã chọn nơi đây khi trong nhà đang có tang. Tấn bi kịch đã ảnh hưởng đến chủ nhân, nên ta có thế tin là…
Địch công dừng lời khi thấy ông Khấu cúi đầu buồn bã, rồi nói tiếp:
– Ông có thể cho viên quản gia rút lui, ông Khấu! Ta đã thấy các thứ giải khát trên bàn, lão Hồng sẽ phục vụ chúng ta.
Khi viên quản gia đi khỏi, Địch công cúi sát ba người và nói tiếp:
– Ta có chủ định là một quan toà cần phải để các thân hào địa phương, qua sự hiếu biết và kinh nghiệm của họ, giúp đỡ giải quyết các vấn đề phức tạp.
Và mỉm cười nhìn ông Khuông, Địch công nói:
– Tuy ông không là dân ở Phố Dương, ông Khuông, nhưng ông thường lui tới đây, đó là điều vinh hạnh cho địa phương, vì vậy ta tự chọn ông tham gia cuộc gặp gỡ hạn chế này.
Không chú ý đến sự ngạc nhiên của ông Biện, Địch công nói tiếp:
– Ta xin nhắc lại, ta cần những lời khuyên của các ông. Bốn vụ giết người man rợ đã xảy ra ở địa phương, ta thì chưa biết được lai lịch tên sát nhân. Vì vậy cần phải có một cuộc điều tra tỉ mỉ. Mục đích của cuộc họp này là tìm ra đường hướng điều tra để đưa đến kết quả tốt đẹp. Có thể sẽ mất nhiều tuần, nhưng chả sao. Người ta thường nói: ai đi chậm thì người đó lại đi đúng hướng.
Nhướn mày, ông Khuông hỏi:
– Thế là tôi buộc phải ở lại đây suốt thời gian đó, thưa đại nhân?
– Không nhất thiết như vậy. Sự việc mờ mịt nhất đôi khi được sáng tỏ một cách bất ngờ nhờ có sự tình cờ quý báu. Nào, chúng ta hãy nếm món thạch hoa quả của ông Khấu đi đã, hãy tạm gác lại cái đề tài đáng buồn!
Tất cả im lặng thưởng thức vị tươi ngon của các quả trong món thạch được ướp lạnh nhiều giờ dưới đáy giếng. Cuối cùng chiếc bát đựng thạch quả đã trơ đáy. Ông Khấu kể một chuyện hay trong giới hoạ: chuyện về một bức tranh giả đã được đánh giá là bản gốc. Địch công thì kế một chuyện vui trước khi về Phố Dương trị nhậm. Câu chuyện vui làm mọi người cười thích thú. Không khí giờ đây hoàn toàn thoải mái, mặc dù vẫn đang oi nồng. Lúc lão Hồng chuấn bị rót trà tuần thứ hai, Địch công đứng dậy nói:
– Thôi ta bắt đầu vào việc!
Ông tiến về phía chiếc bàn lớn, và ngồi ở chỗ để có thể nhìn thấy cửa số ở bên tay trái, và cửa ra vào ở bên tay phải; lấy tay chỉ vị trí ngồi của ông Khấu, ông Biện và ông Khuông. Lão Hồng đã bê ghế đến các chỗ đó. Ông Biện ngồi ghế giữa, đối mặt với Địch công, ông Khuông ngồi ghế tay phải, và ông Khấu ngồi ghế tay trái ông Biện.
Hình. Vị trí ngồi của mọi người trong phòng
Địch công đẩy chiếc giá nến bằng bạc để trước mặt về phía tay trái, bực bội nói:
– Ở đây khó thở quá! Hãy tắt các ngọn nến trên tường đi, lão Hồng! Chúng làm căn phòng thêm nóng nực và làm ta mỏi mắt. Mắt ta hơi kém, thưa các ông. Ta cho là bị ảnh hưởng của ánh sáng mặt trời địa phương. Xem nào, ta có mang theo vành che nắng không?
Ông cho tay vào tay áo và vật lấy ra lại là một bức thư.
– Cái gì vậy? – Địch công kêu lên – Ta cũng chưa bóc xem lá thư này. Sớm nay họ đưa tới lúc ta ở nha phủ đi ra. Lại có cả chữ Khẩn và Mật nữa cơ chứ! Xin các ông chờ một lát! – Ông xé phong bì và rút ra tờ giấy chữ viết rất nhỏ và khó đọc. Đọc đoạn đầu, ông lẩm bẩm:
– Kẻ viết thư nói là có cô cháu làm đầy tớ ở nơi nào đó, đã bị bắt cóc và đã bị hành hạ. Hừm, có lẽ bị một kẻ tâm thần làm chuyện đó.
Rồi lại im lặng đọc một lúc, sau cùng nói to:
– Cô ta đã nhìn thấy mặt tên đó: hình như là một thân hào ở Phổ Dương. Vì vậy kẻ viết thư đã do dự lâu trước khi viết. Cuối cùng anh ta thấy rằng, chuyện đó không nên xảy ra nữa ở nơi có sự cai trị nghiêm minh. Anh ta mong ta mở ngay cuộc điều tra… phải có biện pháp để… và sau đó là những lời công thức của các đơn từ. Đáng lý anh ta phải đến gặp ta ngay… xem nào… chả thấy anh ta viết tên của tên khốn kiếp ấy.
Địch công đưa tờ giấy sát mắt và lắc đầu:
– Chả thấy tên đó… chưa bao giờ ta gặp một loại chữ khó đọc như vậy. Xin nhờ ông Khấu đọc nốt hộ.
Và đưa tờ giấy về phía ông Khấu, nhưng rồi lại không đưa nữa, cười xin lỗi:
– Thôi, không được. Ta không có quyền đưa thư tố giác cho những ai không thuộc nha phủ. Ta sẽ nghiên cứu sau vậy – Ông gấp thư lại, cho vào tay áo.
– Cần phải suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra những lời kết tội ngớ ngẩn
– Ông Khuông bực bội nói.
– Có thể không ngớ ngấn đâu – Giọng Địch công trang nghiêm – Thực ra, ta có những lý do tin là bà Diên Hương cũng bị một tên mắc bệnh tâm thần giết hại.
Ngả người ra ghế, Địch công quan sát ba người ngồi trước mặt. Dưới ánh nến, nét mặt của họ có vẻ căng thắng. Những phút trò chuyện thoải mái đã qua rồi. Địch công đưa mắt đảo quanh phòng. Lão Hồng ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ ở cuối phòng, chăm chú nhìn ngọn nến đặt trên khay trà. Toàn gian phòng còn lại tối mờ, phảng phất mùi khói của các cây nến bị dụi tắt.
Địch công để sự im lặng ngột ngạt ấy kéo dài. Ông liếc mắt nhìn sang phía tay phải, nhìn thấy vệt sáng do chiếc đèn treo ở hành lang lọt qua cửa ra vào, trong lúc cả gian phòng hầu như tối mò. Nếu có kẻ nào muốn nghe trộm, thế nào nó cũng hé cửa ra vào, Địch công đã tạo cơ hội cho kẻ đó làm được. Nếu không có chuyện đó, thì trực giác đã đánh lừa ông. Đúng là kẻ giết người ở trong số ba người ngồi trước mặt, vậy cần hết sức tập trung vào họ.
Ông nói tiếp, khá to:
– Ta đã nói với các ông, tên giết người là tên mắc bệnh tâm thần: một tên ác dâm. Ta đã đi đến kết luận đó… – Ông ngừng lại, hình như có tiếng khép cửa ra vào. Ông lại nhìn về phía phải, nhưng cũng chỉ thấy vệt sáng ở là là mặt đất. Ông hắng giọng, nói tiếp:
– Ta tin là đã nắm được một cách đúng đắn tính cách của tên sát nhân, do một sự sai lầm lạ lùng của hắn.
Ông Khấu thay đổi thế ngồi, vẻ khó chịu. Địch công nhận thấy cử chỉ đó. Ông Biện thì chăm chú nhìn Địch công, đôi môi mỏng mím chặt, vết tím bầm ở má trái ông ta nối bật trên màu da nhợt nhạt. Còn ông Khuông như tỉnh trí lại, tỏ thái độ lễ phép.
– Kẻ giết người nào ra tay một cách lạnh lùng. – Địch công nói tiếp
– chứng tỏ hắn là một con người không bình thường. Nếu hành động đó vì động cơ đồi bại của tính dục, thì con người đó thường xuyên là kẻ điên rồ. Cuộc sống tinh thần của nó thật khủng khiếp. Nó cần phải giữ bộ mặt, bề ngoài bình thường; phải cố gắng kiếm soát những hành động xấu xa bột phát trong đầu nó. Nhiều tên tội phạm loại đó đã tả lại trong các buối lấy khẩu cung.
Chúng đã tả lại rất chi tiết cuộc vật lộn đó để cố giữ được cân bằng trong đầu óc. Chúng nói rõ những cơn ác mộng đã ám ảnh chúng, những cơn hoang tưởng bám riết chúng, luôn có cảm giác các thế lực bí mật rình rập chúng, sẵn sàng vồ lấy chúng. Chúng còn kể về những hình phạt mà nạn nhân đã đe doạ chúng. Ta nhớ, đặc biệt về một vụ mà ta đã điều tra…
Địch công lại vểnh tai lắng nghe. Giờ đây, ông tin chắc là cửa ra vào vừa được khép lại. Liếc mắt sang phải, ông nhận thấy một hình người đang di chuyến trong bóng tối, gần chỗ giá để các đồ cổ ở sau lưng ông. Kẻ nghe trộm đã lọt vào phòng: đó là điều ông không dự kiến trong kế hoạch. Ông tưởng kẻ đó chỉ đứng ở ngoài nghe trộm thôi. Nhưng không thể có cách nào thay đối kế hoạch đã định, ông tiếp tục kể:
– Tên tội phạm xác nhận là hàng đêm, bàn tay của người phụ nữ bị hắn sát hại, lần theo ngực hắn và đe doạ bóp cố hắn…
Ông Biện thốt lên:
– Có thế đó chỉ là cơn ác mộng!
– Ông có chắc điều đó không? Trước hôm hắn phải lên đoạn đầu đài, thì người ta thấy hắn đã tự móc cổ chết ở trong ngục: Ta đã ghi vào biên bản là hắn đã tự xử, vì quá lo sợ và hối hận. Điều đó có thế đúng. Nhưng, ở một khía cạnh khác…
Địch công lắc đầu, vẻ chưa tin tưởng lắm, suy nghĩ một lát. Sau đó, ông tiếp:
– Dù sao thì điều đó giải thích là tên sát nhân đó đã tự gây nên hình phạt. Đáng lý, ta phải nói là “hắn bị buộc phải làm như vậy”, vì hắn đã đụng tới những lực lượng cao siêu mà lẽ ra hắn phải tránh xa, nếu hắn khôn ngoan. Cái chết của Đồng Mai có thế làm vừa lòng Bạch thần vì theo tục lệ trước kia chỉ có nam giới mới bị hiến dâng trước ban thờ Nữ thần; nhưng còn cái chết của bà Diên Hương, trái lại chỉ làm Nữ thần nổi giận. Bà Diên Hương là giới nữ, lại bị giết gần Rừng Cây thuốc, khu rừng của Nữ thần là một thách đố đối với những lực lượng cao siêu mà chúng ta không hiểu được. Dù sao đi nữa, ta đã có chứng cứ là tên giết người đã phạm một sai lầm, mà duy nhất chỉ có người mất trí mới giải thích nổi. Tên giết người rất thông minh. Ớ nơi xảy ra vụ giết người…
– Vụ nào ạ? – Ông Khấu hỏi giọng khàn khàn – Xin Đại nhân xá cho sự ngắt quãng này! Nhưng có tất cả bốn vụ giết người.
– Bốn, đúng như vậy – Địch công xác nhận ngay.
Sau tiếng sấm vang lên ở xa, Khuông Mần nói:
– Hãy đừng để thời tiết xấu làm ảnh hưởng đến thần kinh, ông Khấu ạ! – Ông Khuông nói câu đó để an ủi, nhưng tiếng nói của ông ta rất chối khiến ông Khấu giật thót người.
– Cửa ra vào vừa mới mở ra! – Lão Hồng lo lắng nói – Thưa Đại nhân, tôi đến xem sao.
Rời chỗ bàn tròn, lão Hồng đi đến phía giữa phòng.
Địch công do dự một lúc. Chủ tâm ông không nói với lão Hồng là có khả năng có một tên do thám. Có vẻ là tên đó vừa ra khỏi cửa, và lão Hồng đã nhìn thấy cửa mở ra. Nếu ngẫu nhiên tên ấy còn ở đó, thì cần phải để hắn không biết là Địch công biết sự có mặt hắn: nếu không, kế hoạch sẽ bị đổ vỡ.
– Lão Hồng, mắt ông không tinh tường lắm! – Địch công nói giọng gay gắt – Hãy quay về chỗ cũ và đừng làm ta phải ngừng lại!
Địch công hình như nghe thấy tiếng áo sột soạt của lão Hồng quay về chiếc bàn tròn. Nhưng không phải, vì áo lão Hồng bằng bông, và tiếng ở sau lưng Địch công lại là tiếng va chạm nhẹ nhàng của loại áo tơ lụa. Địch công chăm chú nhìn ba người đối diện và biết rõ là họ không thế nhìn thấy gì vì đầu Địch công che kín ngọn nến, và phía sau ông là cả một vùng tối sẫm. Cần phải hành động gấp.
– Được rồi – Địch công tiếp – Ta không muốn nhấn mạnh đến sự sơ ý lạnh lùng của tên sát nhân. Ta muốn nói với các ông một việc quan trọng hơn. Tên sát nhân đã sử dụng Hạ Quảng, tên này khi rượu vào thì nói lộ ra nhiều chuyện. Ta đã hỏi một tên ăn mày, cũng nghiện rượu như tên Hạ, nên biết là chủ của tên Hạ, đôi khi còn sử dụng một tên khác, thuộc một tầng lớp khác hẳn tên Hạ…
Địch công lại nghe thấy tiếng sột soạt của áo quần bằng lụa. Địch công dự đoán là tai hoạ có thế đến từ phía phải, như vậy thì có thế nhận ra kẻ tấn công và kịp thời tự vệ. Nhưng giờ đây, tiếng đó lại phát ra từ sau lưng ông.
Ba vị khách nhận ra Địch công thay đổi nét mặt. Ông Biện, giọng nghẹn lại, hỏi:
– Có chuyện gì vậy, thưa Đại nhân?… Thưa…
Một tiếng sấm to át lời nói tiếp của ông Biện. Trong ý nghĩ, Địch công thấy cần phải đứng lên, vô hiệu hoá kẻ tấn công… Nhưng không… sự hiện diện của hắn chưa đủ đế kết tội hắn. Nó có thế bịa ra lời giải thích là không muốn ngăn trở cuộc họp… Cùng lúc đó, có gì đụng đậy trong tay áo Địch công, ông quyết định vẫn thực hiện kế hoạch đã dự tính. Ông cũng chả chú ý đến mồ hôi đầm đìa trên mặt.
– Con người thứ ba đó – Địch công không còn nhận ra giọng mình – là một thân hào có tiếng ở Phố Dương. Không những hắn đã giữ vai trò quan trọng trong việc đầu độc Đồng Mai, mà còn là kẻ trực tiếp việc giết mụ Mông già. Mụ ta bị siết cổ từ phía sau. Mụ ta chết một cách đau đớn mới cách đây vài giờ. Nếu hồn ma mụ ta hiện ra ở đây, giờ này, thì…
Địch công thốt lên tiếng kêu nghẹn ngào. Ông đứng dậy, nhìn qua đầu ba người đối diện, nói với lão Hồng như đã quy định giữa hai người:
– Ai đứng sau lão đấy?
Ông Biện quay ngoắt lại, cả ông Khấu và ông Khuông cũng làm như vậy. Trong khi lão Hồng cũng quay nhìn rồi trả lời là không có ai thì Địch công đã lấy vội ra từ tay áo một vật, đặt lên mép bàn, rồi la lên:
– Hãy cứu tôi, lạy trời, hãy cứu tôi!
Cả ba vị khách quay đầu ngay lại, lão Hồng liền làm cái gì đó trong tay áo. Ông Khấu và ông Biện thét lên tiếng kêu kinh hoàng. Môi của ông Khuông mấp máy mà chẳng thốt ra lời. Cả ba tròn mắt kinh hãi, nhìn chăm chú một cánh tay trắng nhợt hình như dính vào mép bàn, bàn tay thì đẫm máu, và viên hồng ngọc ở chiếc nhẫn đeo ở ngón tay trỏ, lấp lánh một vùng sáng ma quỷ.
Và rồi bàn tay di chuyển chậm chạp về phía ngọn nến. Trước khi đến được gần ngọn nến, vật kỳ lạ ấy thay đối hướng đi và tiến về phía ba vị khách.
Ông Biện vội nhảy lên, làm đổ chiếc ghế. Mặt xám nhợt, đầy vẻ hãi hùng, ông thét lên, trong khi vẫn nhìn bàn tay đang tiến về phía ông ta: “Tôi không giết bà ấy!” rồi ngã vào tay lão Hồng giọng lạc đi:
– Hãy cứu tôi! Tôi không giết bà ta. Chính là thằng Đồng Mai. Người ta nói như vậy…
Địch công như không nghe thấy lời thú nhận ấy. Ông hơi nhổm người lên đế có thế tránh bị tấn công bất ngờ, quay đầu lại và cứng người nhìn thấy một bàn tay xanh nhợt từ bóng tối thò ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.