Khốn nạn, lẽ ra tôi phải tính đến khả năng này!
Tôi giận mình tới muốn phát điên, chỉ muốn giơ tay tự tát lên mặt.
Người ta thường khuyên nhau chờ cho đến kết thúc bất ngờ. Trong trường hợp này, hai chúng tôi đang bị ép phải chứng kiến nó. Tình thế này cho thấy lũ người kia hoàn toàn sẽ không để chúng tôi chạy thoát. Ngược lại, chắc chúng tôi sẽ phải ra khỏi nhà này với tư thế chân đi trước đầu đi sau.
Gã cầm khẩu MPi nhìn hơi khác hai gã còn lại, chẳng phải vì món vũ khí, mà vì kiểu đầu. Gã để tóc dài, buộc túm lại sau gáy thành một cái đuôi lúc lắc.
Hai tên còn lại trông giống nhau như hai anh em. Cả hai đều tóc đen, cắt tương đối ngắn. Cả hai khuôn mặt đều mang một màu nhợt nhạt, và cả hai làn môi đều nhăn nhúm lại trong một nụ cười hiểm độc.
Một tên trong bọn chúng bước lên. Nòng súng lục của hắn chĩa tới. Đầu nòng súng trông như một cái lỗ màu đen, cái lỗ đang nhắm thẳng vầng trán tôi.
– Mày là ai?
– Người Anh.
– Ra vậy… mày có tên chứ hả? – Hắn hỏi.
– John Singlair.
Gã thanh niên gật đầu, cứ như thể hắn biết cái tên này từ trước.
– Làm sao mà mày lại sang đất nước của chúng tao hả? Có phải thằng thầy tu kia đã gọi mày sang đây không, thằng người Anh?
Tôi muốn đưa Ernesto Dorani ra khỏi cuộc chơi và lắc đầu.
– Không, anh ấy chẳng dính dáng gì đến chuyện này. Tôi tình cờ đi qua đây, bởi chúng tôi biết nhau từ trước. – Tôi hy vọng Ernesto sẽ bắt quả bóng mà tôi đang đẩy sang anh, và quả thật vị cha đạo hiểu ra thật nhanh.
– Đúng, chúng tôi đã gặp nhau ở London. John hẹn sẽ tới thăm tôi khi rảnh…
– Ra thê đấy. – Gã vừa nói nhăn răng ra cười và xoay đầu lại phía sau – Mày có tin không, Evani?
– Không!
– Tao cũng không tin!
– Thế mày nghĩ thế nào?
– Thế này. – Maldini cân nhắc nhanh – Thằng người Anh này là một tên cớm.
– Tại sao?
– Trông nó giống cớm. Mà từ nước Anh bay xuống chỗ mình toàn tin xấu. Trong hàng ngũ bọn mình có một đứa làm phản, cả ba đứa mình đều biết như vậy. Có những đứa đang ngạc nhiên không biết kẻ thù của bọn mình biến đi đâu. Có lẽ chuyện này đã khiến chúng nó chú ý, tao nghĩ vậy. Lúc bấy giờ chúng nó sẽ không chọn đứa nào người Italia, mà chọn bọn người từ Anh. Nhưng cũng chẳng quan trọng. Cứ để cả bọn chúng nó cho bọn kia.
– Tốt lắm. – Tên tóc dài chen vào.
Tôi bắt sang chuyện khác.
– Khuôn mặt đó không còn nữa đâu. Bức tường trở lại bình thường rồi.
Maldini bị sốc một thoáng. Rồi hắn hỏi:
– Campos chết rồi hả?
– Không!
– Tại sao không?
– Nó bỏ ngôi nhà.
Tên giết người nhìn tôi trân trối, như không thể tin nổi. Thế rồi hắn ra lệnh cho Evani đi vào căn phòng nọ. Gã này chần chừ một thoáng, chắc hắn thấy sợ, nhưng rồi cũng cất chân đi.
Chúng tôi chờ đợi. Có lẽ tôi đã phạm sai lầm khi chợt kể cho bọn này biết sự kiện vừa xảy ra. Nhưng mặt khác, tôi cũng đã khiến cho đối phương phải ngạc nhiên. Cho tới nay, chúng vẫn chắc chắn rằng chúng có thể tin cậy vào con ma cà rồng và biến được nó thành đồng minh của chúng. Nếu con ma không còn, vậy là chúng lại đứng đó với hai bàn tay trắng và phải làm lại từ đầu. Hoặc là chúng để cho chúng tôi chạy đi, một khả năng rất có thể xảy ra bởi hiện thời chúng tôi hoàn toàn không có bằng chứng chống lại chúng, hoặc chúng sẽ bắn chết chúng tôi. Lúc bấy giờ chúng sẽ phạm thêm tội giết hai người hoàn toàn ngoài cuộc. Với nạn nhân là một cha đạo và một người nước ngoài, chắc chắn sự kiện sẽ gây xôn xao. Nếu ở vị trí chúng, có lẽ tôi sẽ không làm như vậy mà chọn khả năng kia.
Evani quay lại.
– Thế nào? Mày có tìm thấy gì không?
– Không thấy gì cả.
– Như thế có nghĩa là thế nào, không có gì cả?
– Tao chẳng nhìn thấy khuôn mặt.
Maldini im lặng một thoáng.
– Mày cũng không cảm nhận thấy gì cả hả? Có thấy một không khí là lạ không.
Evani nhún vai.
– Tất cả đều bình thường. – Hắn chĩa nòng súng vào cánh cửa bây giờ đã đóng chặt lại – Tao tin là tên cớm này nói đúng. Campos không ở đây nữa.
– Campos là ai vậy? – Vị cha đạo hỏi.
– Một con ma hút máu. – Maldini thì thào – Một con ma đã bị xây vào tường nhà này trước đây rất nhiều năm. Người ta đã quên nó đi, nhưng nó đâu có chết, nó sống trở lại, nó muốn hút máu, càng hút máu bao nhiêu nó càng mạnh lên bấy nhiêu. Bọn tao đã nghe thấy chuyện này. – Maldini lắc đầu – Tao không tin là bọn mày có thể hủy diệt được nó. Nó không hiện ra trước mặt bọn mày đâu, nó chỉ muốn đám anh em của nó có máu tươi mà hút. – Khuôn mặt gã đàn ông nhăn nhúm thành một nụ cười trâng tráo – Khốn kiếp, bọn tao cũng muốn như vậy. Bọn tao cũng muốn nhóm bạn bè đang nằm dưới mộ kia được ăn no nê một bữa. Không thể để cho chúng nó chết oan uổng. Đây là phương pháp mới để thủ tiêu xác chết. Bọn tao biến chúng thành ma cà rồng, và cho chúng cả một khoảng nghĩa trang. Thời bây giờ muốn làm việc gì người ta cũng phải thông minh chút đỉnh, và cái gã Campos bị nguyền rủa đời đời kia chắc chắn sẽ rất biết ơn bọn tao.
Tôi rất thích bài diễn văn của hắn, bởi tất cả đều nghiêng về hướng bọn chúng sẽ trao chúng tôi vào tay những con ma hút máu. Như thế là rất tốt. Nghĩ thầm trong bụng như vậy, tôi vào vai kịch sợ hãi.
– Thế là nghĩa làm sao? Tôi phải hiểu thế nào đây? Bọn ma cà rồng sẽ hút máu chúng tôi?
– Đúng như thế. – Maldini cười lớn và cả hai đứa còn lại cười theo – Nếu bọn tao biến được một thằng thầy tu cùng một thằng cớm thành hai con ma cà rồng chạy lang thang trong vùng này thì hay biết mấy. Đúng là chuyện rất thú vị, chưa lần nào xảy ra.
Tôi cúi đầu xuống.
Vị cha đạo bên cạnh tôi thở dồn dập.
Ba tên mafia sung sướng hả hê. Chúng lùi về phía sau vài bước.
– Máu. – Maldini nói – Những đứa bạn của chúng tao đã lâu không được hút máu tươi. Chúng nó đang thèm lắm đấy. Chúng nó đang chờ trong mấy ngôi mộ kia, chờ tới lúc được ra ngoài. Mặt trời sắp xuống núi rồi. Chẳng bao lâu nó sẽ chìm hẳn, lúc bấy giờ sẽ đến lúc của chúng nó. Xoay người đi!
Chúng tôi tuân lệnh.
Tôi biết những gì sẽ đến và ném một cái nhìn cảnh báo sang phía Ernesto Dorani. Cảnh báo thế thôi, hai chúng tôi đâu có đường thoát.
Hai ngọn đòn đồng thời giáng xuống gáy Ernesto Dorani và gáy tôi.
Thế giới xung quanh chìm xuống trong một vòng nước xoáy, và tôi biết chắc Ernesto cũng chẳng khác gì…