Hai chúng tôi chạy bên nhau. Chúng tôi chọn hướng bên phải con đường, bởi đoạn đường dẫn xuống bờ hồ dù sao vẫn dễ chạy hơn là đoạn leo qua vách đá thẳng đứng.
Một chiếc xe bốc cháy sẽ rất dễ nổ, thật đúng là điều chúng tôi không muốn. Chúng tôi vừa chạy vừa rụt đầu thật thấp, chờ đợi những mảnh nóng bỏng của chiếc Jeep bay ngang tai mình bất cứ lúc nào, nhưng chuyện đó không xảy ra.
Khi tôi bị trượt chân và hạ người xuống một cách miễn cưỡng thì Bill cũng dừng lại, quay nhìn về hướng sau lưng.
Đứng ở đây chúng tôi có thể nhìn thấy gờ của con đường, nhưng không nhìn thấy chiếc xe nữa, nó đã bị che khuất.
Nhưng nó đang tỏa sáng!
Ánh lửa vẫn còn đang cháy trong lòng xe. Chỉ vài giây đồng hồ nữa thôi, thùng xăng sẽ nổ và biến chiếc Jeep thành một ngọn lửa khổng lồ.
Nhưng không, chúng tôi há mồm nhìn quần sáng nho nhỏ đó nâng cả chiếc Jeep rất nặng lên cao.
Chiếc xe trôi bồng bềnh trên mặt đường!
Cảnh tượng thật khó tin, bức tranh như thôi miên, khiến chúng tôi đờ đẫn trong một thoáng. Sau đó, tôi co mình đứng dậy, trong khi Bill vẫn cúi nửa người về phía trước, nhìn như một người đang không tin vào mắt mình.
Chiếc Jeep vẫn đang trôi bồng bềnh trên mặt đường. Trong xe là lửa cháy. Những lưỡi lửa không cháy yên, chúng đang tạo thành một trận khiêu vũ. Chúng nhảy từ hướng này sang hướng khác; rồi xoay tròn và kéo dài ra như muốn thè lưỡi liếm lên nóc xe. Cả chiếc xe lẽ ra đã phải được phủ trong màn khói từ lâu, thế nhưng tuyệt không có khói, chúng tôi nhìn rất rõ từng đường nét qua khuôn cửa kính.
Lửa không khói!
Chuyện này không bình thường, nhưng đây là sự kiện tôi đã được chứng kiến nhiều lần. Tôi không gọi nó là lửa, mà gọi nó bằng một khái niệm khác, đặc biệt hơn: Lửa địa ngục!
Những cân nhắc và suy nghĩ tan biến khi tôi chứng kiến chiếc xe không đứng yên ở vị trí bồng bềnh đó nữa. Nó bay về hướng chúng tôi. Được thúc đẩy bởi ngọn lửa ma quái bên trong, nó chuyến động về hướng mặt hồ, mà nếu muốn tới đó, chắc chắn nó phải đi ngang qua chỗ Bill và tôi.
Hay mục đích của nó chính là đập xuống người hai chúng tôi?
Hiện thời tôi chưa biết. Khoảng cách vẫn còn tương đối lớn. Nhưng chúng tôi nhìn rất rõ những gì đang xảy ra trong lòng xe. Những lưỡi lửa đang thực hiện một điệu khiêu vũ kỳ quái, chúng nhảy vọt sang bên, lan rộng ra và bắt đầu nhuốm màu đen ở phía bên trong.
Những bóng đen?
Vâng! Có thể nói như vậy, bởi chúng tôi nhìn thấy những vệt thẫm màu, nhưng đó không phải chỉ là những bóng đen, bởi những vệt thẫm màu đó mới nổi lên, có những đường viền như mặt người.
Những vệt mặt ma!
Ma quái, nhảy nhót. Đám lửa hoặc quả cầu ánh sáng vậy là được tạo bởi vô vàn những vệt mặt ma, hay là những gương mặt quỷ quái, chắc chắn không xuất phát từ thế giới của chúng ta, mà từ những mảnh đất bí hiểm và độc ác lẩn khuất đâu đó.
Chính trong giây phút này, hai chúng tôi đã nhận được bằng chứng chung cuộc. Vậy là tai nạn ở đây không phải hiện tượng địa lý bình thường, trong trò chơi này có bàn tay của pháp thuật, hiện tôi chỉ chưa đánh giá được cụ thể và chính xác. Ít nhất, đây là thứ pháp thuật mà tôi chưa quen.
Chiếc Jeep vẫn trôi bồng bềnh trong không khí. Những bóng đen hay những khuôn mặt lửa vẫn ở đằng sau làn cửa kính. Thế rồi đột ngột, chiếc xe tăng tốc, hướng thẳng về hướng chúng tôi.
Nó lao vùn vụt về chỗ Bill và tôi.
Vừa lao vừa hạ độ cao!
Nó đến mỗi lúc một gần hơn.
Nhanh như chớp!
Những suy nghĩ đó lao vụt qua đầu óc tôi. Chắc đối với Bill cũng vậy, bởi anh bắt đầu hành động sớm hơn tôi một phần giây. Anh chạy những bước thật dài và nhanh sang phải, rồi ném mình bay là là trên mặt đất, xoay mình lượn tròn và cuối cùng tìm được một nếp đất gấp bên triền đồi đang thoai thoải dốc xuống mặt hồ. Nếp đất gấp là một nơi ẩn nấp tương đối an toàn.
Tôi nhào sang phía trái và nhìn thấy chiếc Jeep bay sắp tới mình, tôi lăn người xuống đất.
Cỏ lạnh và ẩm. Cách tôi một đoạn, triền đồi bị xé toác ra, tôi nhìn thấy một vệt đất dài màu nâu, một vệt rộng đủ cho tôi nhét thân hình vào trong.
Tôi bám thật chắc, cuộn tròn người lại, co sát hai chân lên đầu, tạo thành một mục tiêu nhỏ như có thể.
Chiếc xe không chạm được vào chúng tôi, nộ đập xuống mặt đất. Nghe những âm thanh trầm đục, hai chúng tôi quay đầu lại và nhìn thấy nó dừng lại bên bờ hồ rồi bùng nổ.
Một tấm ảnh rùng rợn của lửa và khói. Khói đen kéo qua một màu đỏ u ám, những mảnh vỡ của chiếc xe từ đó văng lên cao, rồi hoặc rụng xuống dưới đất hoặc rơi xuống mặt hồ khiến nước bắn lên tung tóe.
Chiếc Jeep hay nói cho chính xác hơn là đa phần của nó cháy ngay trên bờ hồ. Ngọn gió yếu ớt xua về hướng chúng tôi cái mùi gay gắt bốc ra từ bốn chiếc bánh xe đang cháy. Một luồng khói đen sì, khét lẹt từ từ trộn vào bầu không khí xung quanh.
Không còn mối nguy hiểm của vụ nổ mới. Cả hai chúng tôi cùng muốn nhào thẳng đến bên chiếc xe, nhưng bắt buộc phải đi đường vòng, bởi luồng khói đen đã che một phần tầm nhìn và khiến chúng tôi không thở được. Anh bạn Bill vừa ho vừa chạy cạnh tôi, vừa lẩm bẩm rằng hai đứa đã gặp may. Tôi gật đầu đồng ý.
Chiếc Jeep bây giờ thật xứng đáng với khái niệm “xác xe”. Bên bờ hồ chỉ còn lại một hiện vật đã bị cháy thành than, biến dạng đến mức không ai nhận ra hình dạng nguyên thủy của nó.
Chúng tôi đi vòng quanh nó trong một khoảng cách an toàn, và chấp nhận cả chuyện phải giẫm chân xuống dưới nước hồ.
Những lưỡi lửa hầu như đã biến mất. Chỉ còn thấy một vài đốm lửa nhỏ đang nhảy nhót trên lớp tôn ám khói. Bốn bánh xe vẫn tiếp tục âm ỉ biến thành than và bốc khói. Cái mùi khét lẹt này chắc còn ám ở đây thật lâu.
– Vậy là đi đời cả mấy cái vali! – Bill nhận xét bằng nét hài hước cay độc của một gã tử tù.
– Nhìn thấy trước là như vậy.
– Đúng…
Hai chúng tôi dừng lại ở một vị trí không có gió thổi tới.
– Đúng đấy, Bill, ánh sáng đó không phải là ánh sáng, mà là lửa. Thế nhưng nó đã biến mất. Đó là những con ma lửa sống trong lòng trái đất và bây giờ thoát ra ngoài. Chắc chúng đã được tiếp cho những nguồn năng lượng khủng khiếp, nếu không chúng đã không có thể thoát khỏi từng ấy lớp đất ngăn cản. Nhưng nói để làm gì? – Tôi nhún vai – Chúng ta đã chiến thắng, mà cũng vừa chiến bại.
– Ta chiến thắng được cái gì?
– Ta giữ được mạng sống.
– Đúng là cậu có lý, John. Thế còn chiến bại? Ngoại trừ mấy cái vali và chiếc xe thuê.
– Chúng ta đã đánh mất lòng tin rằng tất cả chuyện này có nguyên nhân tự nhiên của nó. Mình không biết phải nói điều đó như thế nào. Quỷ đất, ma lửa từ lòng đất mẹ, có thể tập trung thành một quả cầu ánh sáng để rồi sau đó chỉ ra bộ mặt thật của chúng.
– Cậu muốn nói đến những vệt mặt ma trong những lưỡi lửa?
– Chứ còn ai nữa?
– Có thể đúng. Dù sao thì chúng ta cũng đã khiến một kẻ nào đó khó chịu, dù hắn có là ai đi chăng nữa.
– Hay hắn khiến chúng ta khó chịu?
– Cũng đúng.
Tôi quay trở lại chủ đề cũ.
– Cậu có kịp xem bản đồ không? Khu dân cư gần đây nhất tên là gì?
– Mình có xem.
– Thế nào?
– Garragie Lodge.
– Hiểu rồi. – Tôi gạt một hạt đất li ti ra khỏi khóe mắt bên phải của mình – Nhưng còn một người mà chúng ta có thể hỏi thăm tin tức, phải không? Một người phụ nữ, người đã lên tiếng cảnh báo, người mà cậu đã nghe được tên.
– Cô ấy tên là Delphi.
– Đúng thế. Cậu có biết ta phải tìm cô ấy ở đâu không?
Bill lắc đầu. Anh trầm ngâm nhìn xuống mặt hồ đang hiện ra một làn nước rất trong, cứ như thể trên trái đất này hoàn toàn không có chuyện ô nhiễm môi trường. Mặt nước phản chiếu bầu trời. Vì bầu trời không mây, nên trông nó như một vệt sáng.
– Mình nghĩ có lẽ đến Garragie Lodge ta sẽ hỏi được nơi cô ta ở.
– Mình cũng định nói như vậy đấy.
Cả tôi cũng nhìn xucíng dưới mặt nước. Bầu trời sáng trong vẫn còn đó, nhưng ở giữa vệt sáng đang có một sự đổi khác, một nét rung động, một đốm lửa, một quầng sáng, và khi phát hiện ra nó, làn da trên lưng tôi căng lên.
– Khốn kiếp, nó xuất hiện trở lại!
Tôi xoay người cùng lúc với Bill. Cả hai chúng tôi cùng phải nghiến chặt răng để không buột miệng mắng chửi.
Trước mặt chúng tôi là quả cầu lửa đang bay bồng bềnh, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra…