Delphi không thét lên, cô ta chẳng làm gì cả, bởi quả cầu sáng đã nhảy ra nắm quyền hành động. Nó và người phụ nữ tạo thành một đơn vị duy nhất, và trong hỗn hợp này thì một con người như Delphi tất nhiên không thể là kẻ chiến thắng.
Jill McCall nhìn trân trối, ánh mắt cô trực tiếp chứng kiến những thay đổi trên thân hình người phụ nữ rõ ràng như trong một đoạn phim quay chậm. Quầng sáng không phải chỉ bao trùm lấy Delphi, nó đã chui vào đến nơi sâu thẳm nhất trong cô và biến thân thể Delphi trở thành một vật thể phát sáng, giữ nguyên màu đỏ chói chang. Lửa đỏ đã tràn rộng ra từ đầu cho tới chân Delphi và biến đổi toàn cơ thể thành một vật trong suốt, tỏa sáng, với đường viền bên ngoài bằng thủy tinh.
Jill McCall nhớ lại đã có lúc cô nhìn thấy cơ thể người phụ nữ này biến mất trong một thoáng, nhưng bây giờ thì sức lực của mặt đất đã nghiến ngấu lấy toàn bộ Delphi và biến cô thành một vật tỏa sáng, biến cô thành một bức tượng, muốn nhìn cách nào cũng được.
Cái vật thể tỏa sáng hình người đó bay lên trên không khí, dừng lại trên đó một thoáng, rồi lao thẳng xuống mặt đất.
Jill McCall đã muốn nhăn mặt, cô tính đến khả năng Delphi bị gãy xương. Thế nhưng mặt đất bây giờ đối với vật thể tỏa sáng đã thành mềm như bông, thân hình Delphi xẻ đất ra, phóng vào lỗ hở đó, để lại một chiếc hố loe hình phễu. Rồi chỉ một vài tích tắc sau, ánh sáng màu đỏ và bí hiểm từ trong hố tỏa lên.
Một vài giây đồng hồ trôi qua. Không gian tĩnh lặng. Jill McCall không nghe thấy tiếng gió đang rứt những chiếc lá đã già. Cô gái tự hỏi liệu việc biến mất của nhân vật kia có mang lại cho cô một cơ hội cuối cùng hay không.
Chắc vậy!
Cô phải tận dụng cơ hội đó.
Jill McCall đứng dậy. Cô không rời mắt khỏi chiếc hố hình phễu trên mặt đất, nhưng có một sự kiện khác khiến cô phải chú ý. Phía đối diện, bên rìa của nghĩa trang có cái gì đang chuyển động.
Đột ngột, hai người lạ mặt xuất hiện!
Jill McCall không hiểu điều gì cả!
Bill và tôi đã chờ rất lâu, có lẽ quá lâu, nhưng chúng tôi không thây Jill McCall bị sa vào một hiểm họa đe dọa trực tiếp đến tính mạng. Đối với chúng tôi cô là người lạ, cũng giống như cô Delphi bị trói. Nhưng bây giờ thì chúng tôi đã biết nguồn gốc câu chuyện và bản chất mọi sự việc. Bây giờ thì chúng tôi đã biết về pháp thuật hoặc sức mạnh của đất mẹ đang nổi dậy chống lại con người, những kẻ luôn chỉ biết bóc lột và sẽ còn tiếp tục bóc lột đất mẹ.
Đó là những chuyện chúng tôi đã biết, và chúng tôi cũng là những người phản đối việc hủy hoại môi trường. Nhưng trong tình huống cụ thể này, hai chúng tôi không thể để cho pháp thuật của mặt đất và những tay chân của nó chiến thắng.
Cả hai chúng tôi chạy nhào tới, đồng thời quan sát hai việc: Cái hô hình phễu đang tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ, và dĩ nhiên là Jill McCall, người bây giờ đã đứng dậy, nhìn về phía chúng tôi. Chúng tôi thấy cô gái đờ đẫn vì kinh ngạc. Cô tỏ vẻ muốn xoay người và chạy trốn, nhưng hai chúng tôi đến nhanh hơn. Tôi tóm được vào tay cô, xoay cô trở lại.
– Chúng tôi là bạn, chúng tôi không làm hại chị đâu!
Cô gái lẩm bẩm một điều gì đó nhưng tôi nghe không rõ. Yếu tố quan trọng bây giờ là Jill McCall đừng cản trở, bởi tôi tin chắc phía bên kia không bao giờ ngưng giữa chừng như vậy.
Nó đang tìm đường đi của nó.
Chúng tôi cảm nhận rõ độ rung dưới đất. Qua những chuyển động này, chúng tôi có thể xác định rất rõ thực thể dưới kia đang chuyển động về hướng nào dưới lòng đất.
Khoảng nghĩa trang cũ tương đối rộng. Những bia mộ nghiêng ngả. Tôi có cảm giác thực thể đó mỗi lúc một mạnh hơn lên. Ánh mắt của tôi bây giờ là ánh mắt của một người đàn ông đang lên cơn sốt.
Nó sẽ phải lộ ra, nó sẽ lộ ra, bởi hai chúng tôi đây mới là những địch thủ nó cần tiêu diệt.
Nếu đúng như vậy, làm cách nào để tự vệ?
Một tiếng gầm bật lên từ hố đất, cách chỗ chúng tôi đứng không xa. Đó là tín hiệu bắt đầu, và chúng tôi phải biến nó thành tín hiệu kết thúc cho một thực thể có thể được gọi là quỷ đất. Dù nó có làm gì trong lòng trái đất suốt bao nhiêu triệu năm qua, dù nó có kết bè, kết bạn với bao nhiêu con quỷ đất, với ánh sáng và kể cả với cơ thể con người, bây giờ nó đã được tạo mới lại, được vật chất hóa lại.
Đầu tiên là những móng vuốt khổng lồ. Một cái gì đó màu xanh, đóng vẩy, với những cái móng rất dài. Rồi sau đó đến khuôn mặt, như một tảng đá màu xanh khổng lồ, phát màu đỏ ở khoảng giữa, nơi khuôn mặt người của Delphi đã tan ra, trở thành một làn hơi xoay đảo cùng vô vàn lưỡi lửa.
Một bức tranh không thể tưởng tượng, không thể miêu tả. Pháp thuật của trái đất đã ra tay, đang chứng tỏ sức mạnh với chúng tôi. Nó gửi cho chúng tôi một thứ cương thi khổng lồ và quái dị.
Tôi bị sốc, và tôi nghe tiếng thét của người con gái. Tôi biết, cả ba chúng tôi sẽ trở thành những nạn nhân đầu tiên. Tôi nghĩ đến chuyện chạy trốn, bởi tôi biết cây thánh giá bạc của mình sẽ không tiêu diệt được con quái vật thời cổ đại này.
Nền đất vẫn tiếp tục xé toạc ra, kể cả mảnh đất ở gần chỗ chúng tôi đứng, và những dải hơi màu xanh xám tỏa ra từ người con quái vật khổng lồ.
Tôi kéo người con gái ra khỏi chỗ nguy hiểm, chạy cùng cô, và không thể tin rằng Bill không chạy cùng chúng tôi. Anh vẫn đứng phía bên kia của vết đất nẻ, như một người đang chờ đợi.
Bill không muốn chết.
Anh đang đứng chờ con quái vật, và cầm trong bàn tay phải khẩu súng lục vàng!