Thủy Triều Đen

CHƯƠNG 7



Chiều
Hauck đang gọi điện cho phòng Xử lý tình trạng khẩn cấp thuộc Sở cảnh sát New York thì có điện thoại.
Có thể là ở 634. Hiện đang rời hiện trường vụ tai nạn. Phố West Street và Post Road.
Đã cả sáng nay Hauck không rời mắt khỏi vụ rối loạn đang diễn ra trong thành phố. Không liên lạc được với người thân của mình, không biết làm gì hơn, cả ngày hôm nay nhiều người hoảng loạn đã gọi đến Sở cảnh sát. Khi Tòa tháp đôi bị tấn công, anh đang làm việc ở phòng thông tin của Sở, và công việc của anh trong nhiều tuần sau đó là tìm kiếm số phận của những người đang mất tích – ở bệnh viện, trong đống đổ nát, trong mạng phản ứng nhanh. Hauck cũng có bạn bè ở dưới đó. Anh nhìn danh sách tên những người anh đã đưa xuống: Pomery. Bashtar. Grace. O’Connor.
Lần đầu, trong số hàng trăm người chưa rõ số mạng ra sao, người ta mới chỉ tìm thấy hai người.
“Có thể là 634 Ty à!” – viên trung sỹ trực ban lại một lần nữa thông báo. Chạy thôi. Về hướng đường Post Road, sát bên phố West Street, gần đại lý đồ ăn nhanh và điểm bán và bảo dưỡng ô tô.
“Không được,” – Hauck đáp lời trung sỹ. – “Gọi Munoz đi. Tôi đang bận việc khác.”
“Munoz đang ở hiện trường rồi, thưa trung úy. Đây là một vụ giết người. Có vẻ như đang có một xác người ở đó.”
Chỉ mất vài phút Hauck đã đưa chiếc Grand Corona ra khỏi bãi xe bên ngoài, chạy thẳng đến Mason, chiếc mũ bay phần phật trên đầu, chạy thẳng về đầu đại lộ gần công viên Greenwich Office, xuống đường Post Road đến phố West Street, đối diện điểm bán và bảo dưỡng ô tô Acura.
Chính vì anh là người đứng đầu đội điều tra tội phạm bạo lực nên cuộc gọi này là dành cho anh. Thường thì đội của anh hay phá những vụ lẻ tẻ ở trường trung học, đôi khi là vài vụ đột nhập nhà riêng và ẩu đả giữa các cặp vợ chồng. Những vụ ẩu đả dẫn đến án mạng ít khi xảy ra ở Greenwich.
Lừa đảo chứng khoán là loại tội phạm thường thấy ở đây hơn. Cuối đại lộ là bốn viên cảnh sát địa phương đang chặn con đường lớn, đèn cảnh sát lấp lóe. Các phương tiện giao thông được hướng vào một làn đường. Hauck chạy chậm lại, gật đầu chào một vài viên cảnh sát tuần tra anh quen. Freddy Munoz, một trong những thanh tra thuộc quyền Hauck bước tới khi anh ra khỏi xe.
“Cậu đang đùa đấy chứ, Freddy.” – Hauck lắc đầu vẻ không tin. – “Ngày hôm nay của tất cả mọi ngày…”
Viên thanh tra phác một cử chỉ dứt khoát về phía một đụn nhỏ đã được trùm vải che đi giữa đường West Street, nơi giao cắt với đường Post Road và cắt tới đại lộ Railroad và 1-95.
“Trông có giống chúng tôi đang đùa không, trung úy?”
Mấy chiếc xe tuần tra đã được sắp thành vòng tròn bảo vệ quanh cái xác. Một chiếc xe cứu thương đã tới, nhưng các nhân viên y tế đang đứng quanh xe chờ đợi đội y tế địa phương ở Farmington. Hauck quỳ gối kéo tấm nilon.
Chúa ơi! Anh kêu lên khó nhọc.
Nạn nhân mới chỉ ở độ tuổi khoảng hai mươi hai đến hai mươi ba tuổi, da hơi trắng, mặc bộ đồng phục lao động màu nâu, tóc tết thành từng túm nhỏ màu đỏ sát da đầu giống người thổ dân Jamaica. Cái xác bị biến dạng, hai bên hông vặn đi, hơi vắt lên vỉa hè trong khi lưng nằm thẳng dưới lòng đường, mặt ngửa lên trời. Hai mẳt nạn nhân mở to, trong hai con ngươi còn hằn lên nỗi hoảng sợ. Một dòng máu chảy từ khóe miệng nạn nhân lên phía vỉa hè.
“Đã biết tên nạn nhân chưa?”
“Họ Raymond. Tên Abel. Đệm John. Thường viết AJ, thông tin do ông chủ của nạn nhân ở cửa hàng sửa chữa ô-tô đàng kia cung cấp. Đó cũng chính là nơi làm việc của nạn nhân.”
Một viên sỹ quan trẻ đứng bên cạnh với cuốn sổ ghi chép. Biển tên STASIO. Hauck đoán chắc đây là lần đầu tiên cậu ta có mặt tại hiện trường.
“Cậu ấy vừa mới thay ca,” – Munoz nói – “nói là đi ra ngoài mua thuốc lá và gọi điện.” – Munoz chỉ sang phía bên kia đường.
– “Có vẻ như cậu ta va vào toa xe đằng kia.”
Hauck liếc mắt nhìn về phía mà anh biết ở đó là toa xe bán đồ ăn tối Fairfield, nơi thỉnh thoảng cánh cảnh sát vẫn thường đến. Anh cũng đã tới ăn tối ở đó một vài lần.
“Các anh đã tìm được những gì về toa xe đó rồi?”
Munoz gọi viên sỹ quan Stasio, trông có vẻ như mới hết khóa huấn luyện cách đây một tháng, đang giở đọc chiếc sổ gáy xoắn, trên mặt hiện lên chút lo lắng. “Có vẻ như chiếc xe gây tai nạn là một chiếc xe thể thao, thưa Trung úy. Chiếc xe này chạy tới từ phía đường Post Road và rẽ đột ngột vào đường West Street này… và đâm vào nạn nhân khi cậu ta đang sang đường. Chúng tôi đã tìm được hai người chứng kiến toàn bộ sự việc.”
Stasio chỉ về phía hai người đàn ông, một có thân hình to bè mặc áo khoác thể thao, để ria mép, ngồi trên ghế trước của chiếc xe tuần tra, đang đưa tay vuốt tóc. Người còn lại mặc chiếc áo bông xốp màu xanh đang nói chuyện với một viên sỹ quan, chiếc đầu ủ rũ lắc lắc. “Chúng tôi tìm được một người ở bãi đỗ xe Arby đằng kia. Hóa ra ông ta cũng đã từng là cảnh sát. Người thứ hai ở ngân hàng phía bên kia đường.”
Viên sỹ quan trẻ tổng hợp thông tin khá tốt.
“Tốt lắm, Stasio.”
“Cảm ơn trung úy.”
Hauck chầm chậm đứng dậy, hai đầu gối kêu lục khục, hậu quả của những ngày tập bóng đá. Anh quay lại nhìn vệt bánh xe xám xịt trên đường West Street – hai vệt cao su rộng khoảng hai mươi foot cán qua điện thoại di động và cặp kính của nạn nhân. Vệt phanh xe chỉ xuất hiện sau điểm va chạm với nạn nhân. Hauck hít một hơi nặng nhọc, bụng cuồn lên.
Thằng chó chết đó thậm chí đã chẳng thèm phanh lại.
Anh nhìn qua Stasio. “Có ổn không con trai?” Lần đầu tiên nỗi hoảng sợ hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt viên sỹ quan trẻ. Stasio gật đầu. – “ Ổn thưa sếp.”
“Không dễ chút nào, phải không.” – Hauck vỗ vai viên sỹ quan. – “Điều này đúng với tất cả chúng ta.”
“Cảm ơn trung úy.”
Hauck kéo Munoz sang một bên, đưa mắt lướt dọc đường Post Road chạy về phía nam, hướng chiếc xe gây án chạy, rồi nhìn theo hướng của hai vệt bánh xe trên vỉa hè.
“Freddy, thấy không?”
Viên thanh tra gật đầu dứt khoát: – “Thằng khốn không thèm phanh lại.”
“Đúng vậy.” – Hauck lôi đôi găng tay cao su từ túi áo khoác lồng vào tay.
“Được.” – Anh quỳ xuống bên cạnh cái xác. – “Để xem cái này cho ta biết những gì…”
Hauck nâng phần cơ thể phía trên của Abel Raymond, đủ để kéo chiếc ví của nạn nhân ra khỏi túi quần. Trong đó là một bằng lái xe mang tên Abel John Raymond, do bang Florida cấp, một thẻ sinh viên ép plastic của trường Cao đẳng Seminole, cấp cách đây hai năm. Vẫn là nụ cười với đôi mắt sáng bừng trên tấm bằng lái xe, tóc có ngắn hơn một chút. Có lẽ nạn nhân đã bỏ học giữa chừng.
Trong ví còn có một thẻ MasterCard mang tên nạn nhân, một chiếc của Sears, vài chiếc khác của các hãng Costco, ExxonMobil, một thẻ an sinh xã hội, bốn mươi hai đô-la tiền mặt, một chiếc cuống vé xem bóng đá trận Orange Bowl 1996, Notre Dame, bang Florida. Hauck vẫn nhớ trận đấu ngày hôm ấy. Ngăn ngoài chiếc ví gài tấm hình một phụ nữ tóc đen hấp dẫn quãng ngoài hai mươi tuổi bế một bé trai trên tay. Hauck đưa chiếc ví cho Munoz.
“Trông không giống em gái.” – Viên thanh tra nhún vai. Nạn nhân không đeo nhẫn cưới. – “Có thể là bạn gái.”
Họ sẽ phải tìm hiểu xem nhân vật này là ai.
“Sẽ có người chẳng mấy hạnh phúc đêm nay.” – Freddy Munoz thở dài.
Hauck nhét tấm ảnh lại vào chiếc ví và thở hắt ra. – “ Tôi e là sẽ có cả một danh sách dài dằng dặc, Freddy à.”
“Thật điên rồ phải không, thưa trung úy?” – Munoz lẳc lắc đầu. Anh không còn nói về vụ tai nạn nữa. – “Trung úy biết không, anh vợ tôi đi chuyến tàu 7:57 sáng nay. Ra khỏi ga tàu ngay trước khi chuyện này xảy ra. Cô vợ anh ta như hóa điên. Cô ấy không làm sao liên lạc được với anh ta cho tới tận khi anh ta đến văn phòng. Anh biết không, anh ta ngủ rốn thêm một chút, rồi lại bị tắc đường ở một cột đèn giao thông, lỡ chuyến tàu… Anh ta thật là may mắn, phải không?”
Hauck nghĩ đến danh sách những cái tên sẽ chờ anh trên bàn làm việc, những giọng nói đầy hoảng sợ, đầy hy vọng của những người đã gọi đến để biết thông tin về họ. Anh liếc nhìn về phía những người làm chứng của Stasio.
“Nào Freddy, chúng ta đi tìm chiếc xe đó thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.