Thủy Triều Đen

CHƯƠNG 50



Sai lầm. Hauck đọc lại bản khai một lần, hai lần, rồi lần nữa.
Dietz đã mắc một sai lầm nghiêm trọng!
Pappy Raymond đã mô tả người ông gặp bên ngoài quán bar, chính kẻ gây áp lực với ông về vụ mấy con tàu. Hắn có thân hình to đậm và để ria. Ngay lập tức, Hauck hiểu ngay ai là người đã chụp hình AJ nằm chết gửi cho Pappy.
Chính là Dietz.
Tim anh như ngừng nhịp.
Hauck nhớ lại vụ án ở Greenwich. Dietz đã khai hắn đang kinh doanh thiết bị an ninh. Hắn nói hắn đã chạy thẳng tới nơi xảy ra tai nạn. Rằng hắn không kịp nhìn rõ, một chiếc xe thể thao màu trắng mang biển đăng ký của bang khác, bởi chiếc xe lao đi rất nhanh.
Được lắm, đồ khốn.
Hắn là một phần của âm mưu dựng lên vụ án. Đó là lý do tại sao không ai có thể phát hiện ra chiếc xe thể thao màu trắng nào mang biển số Massachusetts hay New Hampshire. Đó cũng là lý do tại sao cảnh sát New Jersey không thể tìm ra được chiếc xe tương tự.
Đơn giản là chúng không hề tồn tại. Tất cả đã được dàn dựng.
Có một ngàn lẻ một lý do để chẳng phải ai cũng có thể liên hệ hai vụ tai nạn với nhau, nếu như Karen không nhìn thấy chồng mình trong đoạn phim tài liệu đó.
Hauck mỉm cười. Dietz đã xuất hiện ở cả hai nơi. Hai nơi khác nhau, cách nhau hơn một năm trời.
Tất nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa là Charles Friedman cũng có liên quan.
Hauck ngẩng lên nhìn Munoz, cảm thấy có gì đó đang chảy rần rật trong huyết quản, phấn chấn: “Còn ai biết về chuyện này nữa không, Freddy?”
“Anh đã bảo chuyện này chỉ hai chúng ta biết mà.” – Viên thanh tra nhún vai – “Vì vậy tôi không nói với ai hết.”
Hauck nhìn Freddy: “Cứ vậy nhé.”
Munoz gật đầu.
“Tôi muốn xem lại hồ sơ vụ Raymond. Cậu có mang bản sao ở đây không?”
“Có, thưa trung uý.”
Hauck nhìn bức hình. Bộ mặt đàn dúm, đầy ria mép của tên cảnh sát nghỉ hưu giờ đã chuyển sang khuôn mặt xảo trá của một kẻ giết người chuyên nghiệp.
Cả hai vụ án không hề nhập vào thành một mà đúng ra là xung đột với nhau. Xung đột trực tiếp. Hơn nữa, bây giờ anh có thêm những nhân chứng mới để tìm gặp. Máu lại đang rần rật chảy trong huyết quản.
Mày đã phá hỏng mọi thứ rồi Dietz. Hauck nói. Hỏng rất nặng rồi, đồ khốn!
VIỆC ĐẦU TIÊN Hauck làm là gửi ảnh của Dietz cho Pappy; một ngày sau, Pappy khẳng định đó chính là kẻ mà ông đã gặp ở Pensacola. Chỉ riêng điều đó thôi có thể cũng đã đủ để bắt giữ Dietz, vì âm mưu sát hại AJ, và có thể là cả Jonathan Lauer nữa.
Nhưng điều đó không hề đem lại chút ánh sáng nào cho vụ Charles Friedman.
Sự trùng hợp không chứng minh được điều gì. Một luật sư giỏi có thể cãi rằng có mặt ở cả hai vụ tai nạn là điều hoàn toàn không có gì đặc biệt. Anh sẽ bảo Karen tìm thêm thông tin về chồng cô. Charles đã có mặt ở Greenwich. Lauer làm việc cho Charles. Cả hai đều dẫn đến một cái tên, Dolphin. Dietz cũng liên quan tới vụ này. Hauck không hề mong đợi điều gì cái kết cục vụ này đem tới. Việc liên hệ Dietz với Charles chỉ là một khởi đầu. Hiện tại, anh e rằng nếu anh hé lộ tất cả mọi mắt xích thì chỉ có Chúa mới biết được chuyện này sẽ dẫn đến đâu.
Phải gặp Fitzpatrick, một giọng nói vang lên trong anh. Xin lệnh bắt. Hãy để các nhân viên FBI làm vụ này. Anh đã tuyên thệ. Cả cuộc đời anh đã luôn hành động theo những lời tuyên thệ ấy, còn Karen thì đã lật ra cả một âm mưu.
Nhưng có điều gì đó giữ Hauck lại.
Nếu Charles vô tội thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không chứng minh được Charles và Dietz có liên quan? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh làm tổn thương Karen, làm tổn thương cả gia đình cô, khi cố tìm cách biến vụ án này thành vụ của mình, chứ không phải là vụ của cô nữa? Hãy tự mình làm vụ này. Gây áp lực lên Dietz, và hắn sẽ lộ diện.
Nhưng liệu đó có phải là vì Karen? Đó có phải là điều anh thấy mình đang hướng tới, khi tất cả những tình tiết cứ sầm sập đâm sầm vào nhau. Anh chỉ muốn bảo vệ cô thêm một thời gian nữa cho tới khi anh thực sự biết chính xác sự việc. Đó là điều đang khuấy đảo mãnh liệt trong huyết quản anh. Điều đã khiến anh thức trắng cả đêm để nghĩ về nó. Điều khiến anh bị giằng xé. Là một cảnh sát, anh biết cảm xúc đang phản bội mình.
Cuối ngày, Hauck gọi điện cho Karen, mắt vẫn không rời tập hồ sơ của Dietz: “Tôi sẽ đi New Jersey một ngày. Có thể chúng ta đã tìm ra điều gì đó.”
Karen kêu lên phấn khích: “Điều gì vậy?”
“Tôi đã xem qua hồ sơ vụ Jonathan Lauer. Nhân chứng duy nhất có mặt ở đó là một gã có tên là Dietz – hắn là một trong hai nhân chứng trong vụ AJ Raymond.”
Karen thở dốc. Trong im lặng tiếp theo, Hauck biết Karen đang sắp xếp lại xem những thông tin đó có ý nghĩa là gì.
“Cả hai vụ đều được dàn dựng trước, Karen à. Gã Dietz có mặt ở cả hai vụ tai nạn. Ngoại trừ một điều, đó không phải là hai vụ tai nạn, Karen. Đó là hai vụ giết người. Để che dấu một điều gì đó. Việc cô đã làm là rất tốt. Không ai có thể lần ra mối liên hệ giũa hai vụ án được nếu cô không tới gặp Lauer.”
Karen không đáp lại. Đáp lại anh chỉ là sự im lặng, cô đang tìm cách giải mã xem những điều này có nghĩa là gì, liên quan thế nào tới Charles, với lũ trẻ nhà cô, và chính cô.
“Tôi sẽ phải nghĩ thế nào đây, Ty?”
“Nghe này, Karen, trước khi chúng ta….”
“Ty, tôi rất tiếc,” – Karen nói. – “Tôi rất tiếc vì hai người đã phải thiệt mạng. Thật kinh khủng. Tôi biết đó là điều anh luôn nghĩ tới. Nhưng tôi không thể không nghĩ rằng có chuyện gì đó đang xảy ra, và nó bắt đầu làm tôi cảm thấy sợ hãi. Ty, tất cả những chuyện này có nghĩa là sao với Charles? ”
“Tôi không biết. Đó là điều tôi sẽ phải tìm ra.”
“Tìm ra bẳng cách nào hả Ty? Anh định sẽ làm gì?”
Có rất nhiều điều Hauck còn giấu cô. Rằng Charles có liên quan tới công ty Falcon. Liên quan tới Pappy Raymond. Rằng anh chắc chắn Charles có dính líu đến cái chết của AJ Raymond – và có thể là cả cái chết của Jonathan Lauer nữa. Nhưng làm sao anh có thể nói với cô về bất cứ điều gì trong số đó được kia chứ?
“Tôi sẽ đi New Jersey.” – Hauck nói. – “Đến nhà Dietz. Ngay ngày mai.”
“Anh định đi xuống đó? Để làm gì chứ?”
“Để xem tôi có thể tìm được gì ở đó. Tìm cách vạch ra bước đi tiếp theo của chúng ta.”
”Bước tiếp theo ư? Anh sẽ bắt hắn mà Ty. Anh biết là hắn đã dựng lên tất cả và đưa những nạn nhân xấu số đó đến cái chết. Hắn phải chịu trách nhiệm về cái chết của họ.”
“Cô muốn biết chuyện này liên quan thế nào tới Charles kia mà. Karen! Có phải vì điều đó mà cô đến gặp tôi không? Cô muốn biết Charles đã làm gì kia mà.”
“Gã đó là kẻ giết người, Ty. Hai người đã chết.”
“Tôi biết rằng đã có hai người phải chết, Karen! Đó là điều cô không phải nhắc tới.”
“Anh đang nói gì vậy, Ty?”
Im lặng bao trùm hai người trong giây lát. Đột nhiên Hauck cảm thấy chắc chắn rằng, bằng việc thú nhận anh sẽ không đi New Jersey để tìm thông tin từ Dietz thì cũng đồng nghĩa anh đã từ bỏ tất cả mọi thứ còn lại trong trái tim anh: cảm xúc anh dành cho cô, những bím tóc đỏ đã từng thúc giục anh, nỗi đau từ một nơi xa xăm nào đó vọng tới. Cuối cùng, Karen nuốt nước bọt: “Anh chưa nói với tôi tất cả mọi việc, phải không Ty? Charles có liên quan đến vụ này, phải không? Dính líu sâu hơn những gì anh nói?”
“Đúng vậy.”
“Chồng tôi…” – Karen cười chán nản. – “Anh ấy luôn luôn đi ngược đường. Anh ấy luôn tự gọi mình là người lội ngược dòng. Một cái tên rất kêu cho những ai tự cho là mình thông minh hơn bất cứ người nào khác. Ty, dẫu kế hoạch anh vạch ra có thế nào thì xuống đó anh vẫn phải rất cẩn thận.”
“Tôi là cảnh sát mà Karen.” – Hauck nói. – “Đây là việc cảnh sát phải làm.”
“Không, Ty, việc của cảnh sát là bắt người khi người đó có dính líu đến việc phạm tội. Tôi không biết anh sẽ làm gì ở dưới đó, nhưng điều tôi biết rất rõ là một phần trong đó là vì tôi. Và điều đó khiến tôi sợ, Ty. Anh hứa không được làm hỏng việc đâu nhé. Được không?”
Hauck mở tập hồ sơ và nhìn chăm chăm vào bộ mặt Dietz. “Được. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.