Bảy Cây Thánh Giá Bằng Chì

CHƯƠNG 4



Yeluk Yeluk là hải đảo của những kẻ cùng khổ thuộc biển Banda, là đảo giam giữ những tội phạm tình nghi giết người- những kẻ đã trốn tránh pháp luật ở đó để cuộc diều tra các vụ án không bao giờ được kết thúc. Yeluk-Yeluck là một đảo chờ đợi và tuyệt vọng.
Khi nghe thấy tên đảo mà bọn hải tặc cho là đáng nguyền rủa thì Bob tự hỏi tại sao mà Zoltan lại đem con tầu đến đấy và Jack Scare là người thế nào mà zoltan phải nóng lòng sốt ruột tìm gặp?
Yeluk có liên quan gì với Jack Scare. với kho vàng mà theo Zoltan nằm ở một đảo hoang dại gần Nouvelle Guinee.
Những câu hỏi đó quay cuồng trong đầu Bob khiến anh không sao chợp mắt được. Gần sáng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu óc Bob. Muốn tìm hiểu một loạt những điều bí mật đó phải làm ra bộ về hùa với Zoltan. Ngoài ra không nghi ngờ gì nữa là tên hải tặc đó đang mưu đồ làm một việc hung ác mà Bob thấy có bổn phận phải ngăn chặn lại.
Trong lúc Zoltan đang đứng ở hầm tầu để tiếp tục thuyết phục tù nhân thì Bob lên đến gần Bill nói cho anh ta nghe theo là phải giả vờ lấy thiện cảm của Zoltan để sau này cản trở hành động của hắn. Mới đầu Bill phát cáu không định giải hòa vì ý đồ của Bill vận động tù nhân nổi dậy giành tự do. Sau anh nghĩ lại anh và bạn anh lúc này đang đương đầu với một bên mạnh hơn khó có khả năng chiến thắng nên anh tán đồng ý kiên khôn ngoan của bạn anh. Trong nhiều ngày đi biển tầu Đài Bắc nhằm mũi đất về phía đông. Sau khi vòng quanh Borneo về phía nam, tầu đi dọc theo quần đảo Mã Lai vượt eo biển Flores tiến vào biển Banda.
Được yên tâm vì không thấy có biểu hiện gì phản kháng của tù nhân hình như quyết tình hợp tác với thuyền trưởng trừ Bob và Bill nên Zoltan cho phép các tù nhân lên boong trong mấy ngày đầu dưới sự giám sát chặt chẽ của những tên gác có vũ khí.
Một buổi chiều tầu Đài Bắc bỏ neo vào gần một hải đảo có nhiều đá. Lần thứ hai tất cả mọi người trên tầu phải tập trung trên boong tầu. Zoltan đứng với Farnley bắt đầu nói:
– Mới vài ngày trước tôi đã tập hợp các bạn ở nơi này để giải thích cho các bạn rõ về việc bắt cóc các bạn và hỏi các bạn có sẵn sàng hợp tác với tôi? Các bạn đã trả lời quyết hợp tác. Bây giờ tôi lại hỏi lại các bạn cau đó một lần nữa. Các bạn có muốn được nhanh chóng có cả một kho tiền bạc mà chúng ta sẽ chia đều khi các bạn trợ lực với tôi trong một cuộc mạo hiểm khá hiểm nguy mà tôi quyết tâm làm không?
Trên nét mặt cọc cằn thô lỗ, đôi mắt luôn nhìn trộm thấy ngay sự lừa lọc dối trá nhưng không có người nào đứng quanh Bob Morance và Bill Ballantine nhận xét điều ấy, chỉ nghe thấy tiếng reo hò nổi lên:
– Tôi sẽ theo ông!
– Có sự gì xảy ra tôi sẽ theo ông.
– Tôi liều đi. Hoan hô đại úy Zoltan.
Luôn luôn phải giả vờ, Bob và Bill cũng reo hò tán thưởng Zoltan như các bạn tù, nhưng trong thâm tâm anh thầm nghĩ: ” Chia đều. Ôi chao! Khi kho vàng đã vào tay hắn ta, hắn sẽ thủ tiêu hết mọi người không còn một mống. Đó chẳng qua chỉ là một lời hứa vô trọng lượng như một chiếc lông chim trước cơn gió lốc”.
Tiếng reo hò im bặt. Zoltan cười nhếch mép trên có bộ ria lâu ngày không cạo hắn la lên:
– Các bạn không nên tiếc ý chí cương quyết của các bạn!
Rồi hắn chỉ vào hải đảo mà hình thể của nó đã bị bóng chiều tà phủ nhạt dần.
– Hải đảo kia là Yeluk-Yeluk mà các bạn đã từng nghe nói. Ở đó có một người tù đang chờ chúng ta. Tất cả đã được bố trí để cho hắn vượt ngục. Chỉ còn mỗi việc chúng ta phải đi vào trong đảo và đem hắn lên tầu Đài Bắc này. Anh ta tên là Jack Scare biết nơi cất giấu kho vàng sẽ dẫn dắt chúng ta đến đó. Bốn người trong các bạn đi cùng với tôi và người của tôi vào trong đảo, còn những người khác ở lại chờ chúng tôi.
Zoltan chỉ vào bốn người tù trong đó có Bob và Bill. Không rõ đó là sự tình cờ hay dụng ý mà tên cướp xử sự như vậy. Có thể hắn biết hai người khác xa đám tù nhân để cho hai anh đi hắn sẽ giám sát chặt chẽ còn nếu để lại hai anh sẽ xúi giục đám tù nhân nổi loạn hay hắn có ẩn ý gì khác.
Trời tối đến nhanh. Khi bầu trời tối hẳn, động cơ ở tầu Đài Bắc ngừng chạy, đèn tắt hết. Một chiếc ca nô to thả xuống biển trên đó có Bob, Bill, hai tù nhân được lựa chọn, Zoltan cùng sáu tên cướp trong đó có Công trang bị đầy đủ khí giới.
Chiếc ca nô có động cơ mạnh chạy được với tốc độ cao nhưng lúc này Zoltan ra lệnh không được nổ máy.
Zoltan sai bốn tên tù khỏe mạnh cầm chèo. Đầu mái chèo được bọc giẻ rách để khua nước không phát ra tiếng động mạnh.
Ca nô do tám cánh tay lực lưỡng cầm chèo lại được Zoltan cầm lái nên chẳng mấy chốc đã đến gần một bãi cát và đậu cạnh một vũng hoang vắng.
Mười một người bước ra khỏi ca nô, chúng lội bì bõm dưới nước. Zoltan ra lệnh Morance và Bill ở lại cùng với Sterne vàWalter hai tên cướp có khí giới. Hai người đẩy ca nô ra biển còn những người khác bước theo Zoltan. Không nói thêm một câu, Zoltan quay gót leo lên một rặng núi đá gần đấy, các tên khác cũng leo theo. Được một chốc họ đã mất hút trong dãy đá sụt lở. Cảnh vật im lìm. Bob, Bill và hai tên cướp Sterne vàWalter vẫn đứng im ở vị trí của mình. Được một lúc Bill đến sát Morance đang đứng cách Sterne vàWalter chục bước nói nhỏ:
– Bọn mình đập chết hai thằng cướp kia, đoạt lấy súng ống, chuồn lên ca nô bỏ mặc Zoltan cùng đồng bọn mặc cho số phận chúng nó.
– Không được Bill ạ! Zoltan nghi ngờ chúng ta đã cho hai tên cướp canh phòng với những tiểu liên cực nhậy, chúng không dễ để đánh bất ngờ. Tôi muốn đứng yên để xem sự việc xoay vần thế nào rồi liệu thế ứng phó với thủ đoạn đen tối của Zoltan.
Hai tên cướp tiến sát lại gần, Bob và Bill phải ngừng nói ý nghĩ của mình nên cả bốn người đều đứng im lặng gần chiếc ca nô mắt nhìn về phía núi mà Zoltan cùng đồng bọn mất hút chờ tín hiệu để tháo chạy.
Phút chờ đợi lâu quá! Mười lăm phút, nửa giờ trôi qua vẫn không thấy một tiếng động hay một vật gì di động, chỉ nghe tiếng sóng vỗ ào ào vào bãi cát trên bờ biển.
– Bọn họ sắp trở lại. Bill nói, nhưng không một tiếng vang đáp lại. Tất cả đều lắng tai nghe tín hiệu. Một con chim biển hay qua kêu bốn lần mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
– Có một hạt thối trong quả. Tốt nhất là chuồn đi nếu chúng ta muốn.
Đúng lúc đó một tiếng động cắt đứt tiếng nói của Bill. Không phải tiếng chim biển mà một tiếng nổ rất gần. Đó là tiếng nổ của một loại vũ khí tự động. Sau tiếng nổ là sự im lặng bao trùm không gian. Một lát sau Morance nói để mọi người cùng nghe thấy:
– Bill nói đúng. Có một hạt thối trong quả!
Sterne nói:
– Phải chạy trốn ngay nếu không lát nữa những người coi ngục tù khổ sai ở đây sẽ kéo đến tóm chúng ta.
Bob nhận thấy ngay hai tên cướp Sterne vàWalter đã có quá nhiều tội lỗi không thể nào tránh khỏi lôi thôi với pháp luật nên việc bất thần này làm chúng sợ hãi muốn bỏ chạy. Bob Morance ngược lại muốn đi sâu để biết kết thúc của nó đồng thời hướng công việc theo chiều có lợi cho mọi người. Anh nghĩ, muốn thế phải chỉ huy cương quyết. Anh nói với giọng chắc nịch:
– Chúng ta không thể chạy trốn như thế. Đại úy Zoltan đã tin vào chúng ta nên không thể bỏ ông ấy được. Các anh hãy cùng tôi đẩy chiếc ca nô ra biển, không đợi tín hiệu và sẵn sàng cho máy chạy khi đại úy trở về.
Những lời lẽ ấy nếu được báo cáo với Zoltan thì chắc chắn hắn ta thay đổi thái độ, vị nề đối với Bob và Bill nhưng thực ra Bob muốn gần Zoltan để xem hình phạt kết thúc về những tội ác của hắn mà cả Zoltan lẫn đồng bọn không tên nào đoán được.
Morance cũng tin là Sterne vàWalter chuẩn bị gấp để chạy trốn nên hai đứa cũng không phản đối lời đề nghị của anh. Bốn người hợp lực đẩy ca nô ra biển cho nổi lềnh bềnh trên mặt nước, giữ chặt cho khỏi tròng trành rồi đứng đợi sẵn sàng nhảy lên khi có báo động.
Vài phút trôi qua bỗng dưng cả bốn người nghe thấy tiếng nổ rất gần. Sterne kêu lên:
– Thôi không đợi nữa, chạy đi thôi!
Nhưng Sterne vừa nói xong, bẩy bóng người xuất hiện trên đỉnh núi và giọng của Zoltan la lớn
– Sẵn sàng đi ngay, khởi động cho động cơ chạy!
Một lúc sau những bóng người trên đỉnh núi biến mất. Bốn người đứng cạnh ca nô chỉ nghe thấy lào xào tiếng người trườn ở sườn dốc đi xuống.
Tuân lệnh Zoltan, Bob Morance đã leo lên ca nô khởi động cho động cơ nổ ầm ầm. Nghe tiếng nổ của động cơ, bẩy tên vội vàng đi đến bãi biển chạy đến ca nô rồi từng người một nhanh nhẹn trèo lên ngồi vào ca nô.
Zoltan ngồi trên một chiếc ghế dài, bên cạnh là Bob cầm lái
– Tôi có cảm tưởng là mọi việc không được tốt đẹp như ý ông muốn, có phải thế không đại úy Zoltan?
– Tất cả đều được sắp đặt kỹ càng nhưng chẳng may gặp đội tuần tra. Chúng ta tránh được những viên đạn nhưng Horst bị hạ ngay.
Horst là một tên cướp đi theo Zoltan vào sâu trong hải đảo. Tuy nhiên Zoltan cùng đồng bọn ra đi bẩy người mà về cũng bẩy người.
Đêm tối nhưng còn ít ánh sáng. Morance vội vã nhận dạng từng người trong ca nô không một người nào có nét mặt giống Horst nhưng có một người mái tóc hung, nét mặt xanh xao tiều tụy, mặc quần áo của tù khổ sai rộng lùng thùng trên cơ thể gầy còm, gân guốc. Trong bóng tối mờ mờ bob chỉ có thể đoán anh ta khoảng 40 tuổi mang nhiều vết tích của sự đau khổ. Còn tên anh ta là Jack Scare như Zoltan đã nói với mọi người trước đó trên tầu.
Zoltan vỗ vai bob nói với giọng hể hả:
– Thật vui mừng chúng ta đã mang được Jack Scare về, đền bù vào việc mất Horst.
Nó chết cũng đáng tiếc vì nó nhanh nhẹn chỉ có mỗi tội là nghiện rượu nặng hay cà khịa đánh nhau, chỉ vài đồng là bán rẻ cả thể xác lẫn linh hồn.
Nhưng Morance không có thì giờ để nghe bài diễn văn vô vị ấy. Trong đêm tối bỗng rú lên tiếng còi máy át cả tiếng động cơ ca nô. Tiếng còi máy lúc rú lúc tắt liên tục. Zoltan nhận định đó là tiếng còi máy ở một chiếc đầu tầu trinh sát, chỉ vài phút nữa là sẽ đến sau lưng ca nô.
– Phải phóng hết tốc độ!
Bob tuân lệnh. Anh cho ca nô mở hết tốc độ phóng thẳng về hướng tầu Đài Bắc lúc ấy mờ mờ một khối đen đứng xa. Thình lình một tia sáng quét trên mặt biển, đồng thời tiếng còi máy rú lên mỗi lúc một tăng.
Zoltan hét to:
– Đèn pha chiếu sáng đó, phóng nhanh lên! Nhanh nữa lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.