Hơn Cả Tuyệt Vời

CHƯƠNG 18



Tiếng chân người đi liên tục ngoài hành lang phòng ngủ của nàng và tiếng nói chuyện thì thào của gia nhân bận rộn làm việc ở ngoài đã đánh thức Alexandra dậy. Ngái ngủ, nàng lăn ngửa người nhìn đồng hồ và bối rối ngạc nhiên. Chưa được 9 giờ, còn sớm quá, gia nhân không có việc gì phải làm ở trên tầng lầu này. Trong suốt thời gian Hội Mùa, người trong nhà thường thức đến gần sáng, nên họ ngủ đến mộtmộth mới dậy.
Rõ ràng hôm nay họ chuẩn bị đón chủ nhân họ về, nàng nghĩ với cảm giác ghê tởm. Không kéo chuông gọi chị người hầu, Alexandra xuống giường đi làm những công việc thường lệ vào mỗi buổi sáng, trong tai vang lên những tiếng động bất thường đang diễn ra ở bên ngoài phòng ngủ của nàng.
Mặc cái áo dài đẹp buổi sáng màu vàng nhạt có hai cánh tay áo phồng ngắn, nàng mở cửa, rồi phải bước lui vì bốn người đàn ông giúp việc đang đi qua hướng về phòng ngủ, mặt khuất dưới đống thùng cao nghệu trên tay, thùng nào thùng nấy mang tên của những chủ thợ may hay thợ đóng giày nổi tiếng nhất.
Từ dưới tiền sảnh vọng lên tiếng chiếc búa gõ cửa vang lên hạ xuống, tiếp theo là tiếng mở cửa rồi đóng lại và tiếng đàn ông lịch sự vang lên. Hôm nay cảnh ồn ào náo nhiệt còn nhiều hơn tối qua nữa. Những người đến thăm rất nhiều, đương nhiên là họ muốn thăm Hawk, Alexandra nghĩ. Trước đây, Alexandra và bà Công tước thường chỉ tiếp một số thân quen hàng ngày, nhưng không nhiều và không vào lúc quá sớm như thế này. Hiếu kỳ, nàng đi dọc theo hành lang đến balcon, nhìn xuống tiền sảnh, nàng thấy Higgins, chứ không phải Penrose, đang mở cửa để mời ba người đàn ông vào mà Alexandra chỉ biết chức tước thôi. Thêm hai người nữa mới đến, lịch sự đợi để được mời vào phòng khách thích hợp, trong lúc đó, gia nhân phục vụ họ đều mặc đồng phục đẹp để thi hành nhiệm vụ với tinh thần hăng say, phấn khởi.
Khi Higgins dẫn người khách mới tới đi theo hành lang dẫn đến thư viện, Alexandra chặn lại một cô hầu đang vội vã đi trên hành lang, mang trên tay một ôm vải mới giặt.
– Này Lucy.
Cô hầu vội nhún gót chào đáp:
– Dạ, thưa bà?
– Tại sao gia nhân dậy làm việc sớm thế?
Cô hầu so vai hãnh diện đáp:
– Công tước Hawthorne đã về nhà!
Alexandra níu chặt tay vào thành lan can cầu thang, đưa mắt hoảng hốt nhìn xuống tiền sảnh.
– Ông đã về đây rồi à?
– Dạ rồi, thưa bà.
Alexandra ngạc nhiên đưa mắt nhìn xuống tầng dưới, nàng thấy Jordan từ trong phòng khách bước ra, thân hình cao lớn mặc chiếc quần do thợ may đo cắt màu xanh đậm quá đẹp và chiếc áo sơ mi trắng để hở cổ. Đi với chàng rõ ràng là George, Hoàng thân nhiếp chính, mặc áo quần may bằng hàng satin bằng nhung màu sắc sặc sỡ, tươi cười nhìn Jordan và nói bằng giọng của một hoàng thân quốc thích:
– Hawthorne này, ngày anh mất tích là ngày đau buồn cho Hoàng tộc. Chúng tôi ra lệnh cho anh từ rày về sau phải thận trọng. Gia đình anh đã gặp nhiều tai nạn rất bi thảm. Chúng tôi mong anh từ nay phải hết sức đề phòng. Ngoài ra – ông ta nói như ra quyết định – chúng tôi muốn anh phải sinh con nối dõi để duy trì dòng giống của gia tộc.
Jordan chỉ toét miệng cười thỏai mái để đáp lại nghị quyết của Hoàng tộc, rồi nói cái gì đấy mà nàng không nghe rõ, khiến cho vị hoàng thân phải ngửa đầu ra sau cười ha hả. Hoàng thân vỗ tay lên vai Jordan, xin lỗi chàng vì sáng nay đến mà không báo trước, rồi bước sang một bên vừa lúc Higgins đi vào tiền sảnh để mở cửa với vẻ trịnh trọng. Alexandra phải mất một lát mới bừng tỉnh khỏi cơn xúc động khi được thấy vị nhiếp chính nước Anh ở tại ngôi nhà nàng đang ở, và thấy Jordan nói năng với vị khách đế vương bằng thái độ rất tự nhiên vui vẻ.
Khi ở tiền sảnh đã vắng người, chỉ còn ông quản gia, Alexandra cố định thần giữ bình tĩnh, từ từ đi xuống cầu thang. Cố gạt sang một bên nỗi lo sợ phải đụng đầu với ngài nhiếp chính, nàng nghĩ đến giây phút khủng khiếp sắp đối diện với Jordan. Khi bước vào tiền sảnh, nàng lễ phép nói với Higgins:
– Chào buổi sáng, Higgins. Sáng nay Penrose và Filbert đâu rồi? – nàng hỏi, mắt nhìn khắp hành lang.
– Đức ông cho họ xuống bếp khi ngài đến đây vào sáng nay. Ngài cho rằng họ không… à… không làm ở đây được, vì… họ… không thể.
– Ông ấy muốn họ cút đi cho khuất mắt, phải không? – Alexandra gay gắt hỏi – cho nên ổng đổi họ xuống bếp phải không?
– Đúng thế ạ.
Alexandra sững người.
– Ông có nói cho Đức ông biết Penrose và Filbert là b… – nàng dừng lại nửa chừng khi định nói hai bạn của nàng, rồi nói tiếp – là gia nhân của tôi đấy.
– Có, tôi có nói thế.
Alexandra cố sức dằn cơn giận cho khỏi bùng lên. Rõ ràng hai lão già này không thể làm công việc tiếp hạ quan nhiếp chính, hay thậm chí không thể phục dịch được số khách đến thăm gia tăng, nên nàng không nên cãi cọ vấn đề này với Hawk làm gì.
Nhưng làm nhục họ trước mặt đám gia nhân bằng cách đuổi họ xuống bếp – thay vì cho họ làm công việc gì nhẹ nhàng hơn trong nhà – thì quả là công việc bất chính, bất nhân. Alexandra nghĩ rằng hành động như thế là thái độ thù hằn nhỏ mọn của Hawk.
– ông làm ơn báo với Đức ông, tôi muốn gặp ông ấy hôm nay – Alexandra nói giọng bình thản, không tỏ vẻ tức giận với Higgins – càng sớm càng tốt.
– Đức ông cũng muốn gặp bà… lúc 1h30 tại phòng làm việc của ông.
Alexandra nhìn đồng hồ ở hành lang. Còn ba giờ mười lăm phút nữa nàng sẽ gặp mặt chồng. Ba giờ mười lăm phút chờ đợi đến lúc nàng có thể nói với người đàn ông nàng lấy lầm rằng nàng muốn chuộc lại lỗi lầm. Còn bây giờ, nàng muốn gặp bà Công tước và Tony.
Trên tầng ttrên, ngay kih Alexandra đưa tay gõ cửa phòng bà Công tước thì Tony gọi nàng từ bean kia hành lang:
– Alex, sáng nay chị khỏe không? – anh ta vừa nói vừa đi đến phía nàng.
Alexandra cười với anh te với vẻ thân mật của tình cảm chị em.
– tôi khỏe. Tôi ngủ cả buổi chiều và cả đêm. Còn anh?
– Tôi không chợp mắt được – Tony đáp, miệng cười – chị đã xem cái này chưa? – anh hỏi và đưa tờ báo cho nàng. Alexandra lắc đầu, nhìn tờ báo đăng tin Jordan bị bắt cóc rồi thoát ngục cùng với một người bạn tù là người Mỹ. Theo bài báo thì chàng đã can đảm cứu được người Mỹ ấy và cuộc vượt ngục này rất gian nguy.
Cửa căn phòng ngủ của bà Công tước bật mở, hai người lao công vác hai cái rương lớn. Bà Công tước đứng giữa phòng, điều khiển ba cô hầu bỏ đồ đạc vật dụng vào rương và hòm áo quần.
– Chào các cháu buổi sáng – bà Công tước già lên tiếng, rồi ra dấu mời họ vào phòng. Bà đuổi các chị hầu ra ngoài, rồi ngồi xuống ghế, và vui vẻ mời hai người ngồi xuống trước mặt bà.
– Tại sao thu dọn đồ đạc thế? – Alexandra hỏi.
– Anthony và ta sẽ đến ngôi nhà tại thành phố của ta để ở – bà nói – Bây giờ cháu chẳng cần ta kèm cặp khi đã có chồng bên cạnh rồi.
Từ “có chồng” làm cho tim nàng nhói lên và ruột gan bối rối.
– Cháu thật tội nghiệp – bà Công tước nói, khi thấy nét mặt nàng có vẻ căng thẳng – mới chừng tí tuổi đầu mà cháu đã trải qua không biết bao nhiêu điều đau khổ, nhất là chuyện ngày hôm qua. Bây giờ chuyện này người ta bàn tán khắp cả London. Thế nhưng rồi sẽ yên hết. Trong vài ngày nữa, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường trở lại như thể không có chuyện gì xảy ra. Xã hội thượng lưu sẽ cho rằng việc Anthony lấy cháu là vì ý thức trách nhiệm đối với người anh họ quá cố, nhưng bây giờ người anh họ đã trở về, mọi việc lại đâu vào đấy cả thôi.
Alexandra không tin xã hội thượng lưu chỉ nói một cách đơn giản như thế và nàng nói ý ấy cho bà nghe.
– Họ sẽ nghĩ như thế cháu à – bà Công tước nói với vẻ mặt tin tưởng – vì ta đã nói chuyện với một người bạn của ta, họ đến thăm ta vào hôm qua trong khi cháu đang nghỉ. Ngoài ra, hồi năm ngoái Anthony đã yêu say đắm Sally Pharnsworth, cho nên chuyện này chứng tỏ cho mọi người thấy rằng anh ta cưới cháu là vì bổn phận. Bạn bè của ta, ta sẽ rỉ tai cho nhiều người biết thế, và lời họ sẽ lan truyền khắp nơi như thế.
– Làm sao bà có thể tin chắc như thế? – nàng hỏi.
Bà Công tước nhướng mày, cười.
– Vì nếu bạn của ta mà không nói theo lời ta yêu cầu, thì họ sẽ thua thiệt rất nhiều. Tục ngữ có câu: “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Nay ta giúp người, rồi người giúp ta. Và nếu không ai làm thế họ sẽ gặp điều rất bất ổn. Tony cười:
– Bà thật là một người đáo để, bà nội à.
– Đúng – bà xác nhận – Alexandra, sao cháu cứ có vẻ hoài nghi như thế?
– Cháu hoài nghi về kế họach của bà có thể phụ thuộc vào việc tất cả chúng ta phải ra ngoài để tiếp xúc với mọi người. Người cháu nội kia của bà – Alexandra ám chỉ đến Jordan, nàng không muốn gọi tên chàng, chức tước hay có liên hệ gì với chàng – hôm qua ra lệnh cho cháu phải ở nhà. Cháu không có ý định tuân theo lệnh của anh ấy – nàng nói vẻ cương quyết.
Trán bà Công tước nhăn lại, bà suy nghĩ một lát rồi nói:
– Anh ấy nghĩ thế là không đúng. Làm thế tức là muốn nói với mọi người rằng cháu xấu hổ vì muốn lấy Tony. Ngoài ra, người ta còn cho rằng giữa chồng cháu và cháu có sự bất hòa. Không, không được đâu cháu à. Khi Jordan nói như thế tức là anh ấy chưa nắm vững tình hình. Vài ngày nữa, chúng ta sẽ có sinh hoạt với xã hội bên ngoài. Anh ấy không thể ngăn cản được chuyện này. Ta sẽ nói với anh ấy cho cháu.
– Đừng, bà nội – Alexandra nói – xin bà đừng nói. Cháu lớn rồi, cháu không cần ai giúp hết. Ngoài ra, cháu không có ý định để cho ảnh ra lệnh cho cháu. Anh không có quyền! Bà Công tước không hài lòng câu nói thiếu bổn phận làm vợ này của nàng.
– Nói thế nghe thật chướng tai! Chồng có quyền pháp lý kiểm soát mọi hoạt động của vợ. Và nhân tiện đang bàn chuyện này, cháu có vui lòng để ta khuyên cháu về việc đối xử với chồng trong tương lai không?
Mỗi lần bà Công tước nói đến Jordan như chồng của Alexandra là nàng bực mình, nhưng nàng vẫn lễ phép đáp:
– Dạ, dĩ nhiên cháu bằng lòng.
– Tốt. Hôm qua cháu buồn chán khi nhất quyết đòi anh ấy nói chuyện với cháu ngay tức khắc, cháu đã khiêu khích anh ấy, như thế là rất dại dột. Cháu không biết rõ anh ấy như ta. Jordan có thể là người gay gắt khi nổi giận, và rõ ràng hôm qua anh ta đã giận cháu vì cháu muốn lấy Anthony.
Alexandra phẫn nộ và đau noun khi nghe bà Công tước, người mà nàng đã bắt đầu thương yêu, có ý thiên vị Jordan. Nàng gay gắt đáp lại:
– Hôm qua anh ấy rất là thô lỗ. Và nếu cháu nói gì có làm bà phật ý, thì cháu đành xin lỗi thôi. Thú thật cháu không thể giả vờ mình hạnh phúc khi lấy anh ấy. Chắc bà quên anh ấy đối xử ra sao với cháu và với cuộc hôn nhân của cháu. Ngoài ra, anh ấy đã làm những chuyện cháu không thể tha thứ được, còn tư cách thì… quá tệ. Thật không ngờ, bà Công tước toét miệng cười.
– Ta không thể ghét cháu được, cháu à. Cháu là cháu nội gái của ta – quàng tay quanh vai Alexandra, bà cười rồi nói tiếp – ta không đời nào có ý muốn nói rằng những chuyện dính dáng đến phụ nữ của Jordan là chuyện đáng khoe khoang. Tuy nhiên, ta để chuyện này cho cháu giải quyết, thay đổi. Và hãy nhớ điều này, cháu à: những kẻ phóng đãng hoàn lương thường là những người chồng rất tồi. Alexandra giọng gay gắt:
– Biết khi nào thì họ hoàn lương và không biết họ có hoàn lương không, và cháu không muốn lấy anh ấy.
– Chắc là cháu không muốn. Ít ra là hiện nay. Nhưng cháu nhớ là cháu không còn lựa chọn nào khác vì cháu đã lấy anh ấy rồi. Ta thú nhận rằng ta trông mong, và có thể rất sung sướng, thấy cháu chế ngự được anh ấy.
Alexandra há hốc mồm kinh ngạc khi nghe bà nói như thế, câu nói đúng với ý của Tony và Melanie.
– Cháu không thể làm được, và cho dù cháu… – Cháu làm được và phải làm – bà Công tước cắt lời bằng giọng thản nhiên, nghiêm túc, cặp mắt hiền từ – Cháu phải làm việc này, Alexandra à, phải cố gắng cho được bình đẳng với anh ấy. Cháu có niềm tự hào, có lý trí và can đảm.
Alexandra mở miệng định nói, nhưng bà Công tước đã quay qua nói với Tony.
– Anthony, ta tin là thế nào Hawthorne cũng muốn biết lý do tại sao cháu muốn cưới Alexandra, bây giờ chúng ta nên nghĩ xem cháu phải nói gì.
– Bà nói quá trễ rồi, thưa bà. Hawk đã gọi cháu đến thư viện để nói chuyện từ lúc 8h sáng nay thật ác liệt, và đó là vấn đề đầu tiên anh ấy muốn biết.
Lần đầu tiên trông bà Công tước có vẻ hơi hốt hoảng.
– Ta hy vọng cháu đã nói rằng đó là biện pháp “hữu hiệu”. Lời giải thích này nghe hợp lý. Hay là cháu có thể nói đó chỉ là quyết định bốc đồng, hay… – Cháu không nói như thế – Tony cười, nụ cười ranh mãnh – Cháu nói cháu phải cưới Alexandra vì những người đủ tư cách nhất ở London đã làm đủ cách để cầu hôn với chị ấy, gây gổ với chị, và có kế hoạch nguy hiểm là sẽ bắt cóc chị ấy.
Bà Công tước đưa tay ôm cổ.
– Cháu nói thật thế à?
– Phải, cháu đã nói như thế.
– Tại sao? Lạy Chúa!
– Vì đấy là sự thật – Anthony đáp. Miệng cười khúc khích
– và vì thế nào trong vài ngày nữa, anh ấy cũng biết thế.
– Cứ để khi nào thuận tiện hãy nói thì hay hơn.
– Nhưng như thế sẽ mất hết vui – Anthony nói tiếp (Alexandra nghĩ anh ta là người tốt nhất, thân thiết nhất) – vì ảnh đã nghe ai đấy nói rồi, và cháu không muốn ngồi đấy để nhìn phản ứng của ảnh.
– Anh ấy phản ứng như thế nào? – Alexandra hỏi, vì nàng không tthể không hỏi được.
– Anh không phản ứng – Anthony đáp và nhún vai – Nhưng Hawk thường như thế. Anh không bao giờ để lộ tình cảm ra ngoài. Anh yên lặng, lầm lì… – Thôi, thế là đủ rồi, Anthony – bà Công tước nói và đến kéo dây chuông để gọi các cô hầu. Alexandra và Anthony cũng đứng dậy. Anh hỏi:
– Sáng nay chị có muốn đánh kiếm không?
Alexandra gật đầu. Đánh kiếm là cách duy nhất giúp nàng giết thì giờ chờ đợi gặp Jordan.
* trước 12 giờ 30 phút một chút.
Higgins đi vào phòng làm việc của Jordan để đưa bức thư của một ông ở văn phòng đặt ở phố Bow Street, bức thư cho biết anh ta hẹn dời cuộc họp riêng vào ngày mai. Jordan nhìn người quản gia, quyết định gặp mặt Alexandra ngay.
– Higgins, cô chủ của anh ở đâu?
– Trong phòng đấu kiếm, thưa Đức Ông, đang đấu kiếm với ngài Anthony.
Jordan mở hai cánh cửa khổng lồ cửa phòng đấu kiếm ở tầng ba, rồi đi vào. hai người đấu kiếm không thấy chàng, họ tiếp tục đấu, kiếm chạm nhau chan chát, gạt đỡ, đâm, di động nhịp nhàng, điêu luyện.
Dựa một vai vào tường, Jordan nhìn người phụ nữ mềm mại uyển chuyển di động, nàng mặc quần ống bó để lộ những đường nét duyên dáng trên cặp mông đầy đặn và đôi chân dài. Jordan nghĩ nàng không những chỉ có tài sử dụng kiếm như chàng nghĩ thôi, mà nàng còn giỏi về kiếm pháp nữa, biết tìm chỗ sơ hở của đối thủ, có phản xạ nhanh nhẹn và di chuyển rất bất ngờ.
Mặc dù không biết chàng có mặt trong phòng, nhưng bỗng nàng gọi lớn biểu Tony ngừng đấu. Vừa thở hồng hộc vừa cười, nàng đưa tay ra sau đầu, tháo mặt nạ rồi lắc mạnh đầu cho tóc xõa xuống hai vai, mái tóc màu đen tuyền óng mướt. Nàng nói để trêu Tony:
– Tony, chú trở nên chậm chạp rồi!
Khi nàng cởi tấm giáp che ngực và quì xuống để ngồi dựa vào tường, khuôn mặt tươi cười của nàng ửng hồng trông thật quyến rũ. Tony không nói gì và nàng quay đầu lui nhìn anh, miệng mỉm cười.
Bỗng Jordan nhận thấy chàng đang ngược dòng thời gian, hình ảnh cô gái đẹp lộng lẫy này biến thành cô gái tóc quăn, vui vẻ múa cây kiếm giả trước mặt chàng trong khoảng rừng thưa, rồi quì xuống giữa đám hoa, ngước mặt nhìn chàng, một tay ôm con chó, không dấu được tình cảm lóe lên trong mắt.
Jordan cảm thấy lòng nuối tiếc, pha lẫn cảm giác mất mát vì trong quãng rừng thưa ấy bây giờ đã biến mất.
Cuối cùng Tony thấy chàng. Anh vui vẻ hỏi:
– Hawk, anh có thấy tôi trở nên chậm chạp vì đã già không? – bên kia phòng, Alexandra nghiêng người nhìn, mặt nàng đanh lại.
– Chắc là không – Jordan châm biếm đáp – tôi còn già hơn chú – chàng quay qua Alexandra nói – vì tôi rảnh việc hơn dự kiến, nên bây giờ chúng ta có thể họp mặt được rồi.
Khác với thái độ thù hằn như hôm qua, bây giờ giọng chàng lịch sự, thản nhiên như giọng của một nhà kinh doanh. Nàng cảm thấy mừng, nhưng vẫn cảnh giác. Nàng nhìn chiếc quần bó chặt vào người, cảm thấy không được trang nghiêm khi họp mặt với chàng, ngoài ra mặt nàng đang đỏ bừng và tóc tai thì rối bù. Nàng bèn đề nghị.
– Để tôi đi thay áo quần đã.
– Không cần thiết.
Không muốn chống lại ý kiến của chàng, vả lại nàng muốn nói chuyện với chàng ngay, nên Alexandra lặng lẽ gật đầu lễ phép. Nàng đi theo chàng xuống phòng làm việc của chàng, trong óc cố nhớ lại những điều nàng định nói.
Jordan đóng cửa phòng làm việc xong, đợi cho Alexandra ngồi vào chiếc ghế kê trước cái bàn bằng gỗ sồi khổng lồ chạm trổ tinh vi. Rồi thay vì vào ngồi sau bàn, Jordan đến ngồi lên mép bàn trước mặt nàng, hai tay vòng trước ngực, bình thản nhìn nàng, một chân đu đưa rất gần với chân nàng đến nỗi nàng nghe tiếng xào xạt của vải quần chàng phát ra.
Thời gian trôi qua như bất tận trước khi chàng lên tiếng, khi nói, giọng bình tĩnh, và có vẻ có quyền lực:
– Chúng ta đã “bắt đầu”: lần đầu tại nhà bà nội tôi cách đây một năm, và một lần tại nhà này vào hôm qua. Vì hoàn cảnh, nên không lần nào được tốt đẹp hết. Bây giờ là lần thứ ba và là lần cuối. Trong vài phút nữa, tôi sẽ quyết định về hướng tương lai của chúng ta. Để có quyết định ấy, trước hết tôi muốn nghe cô nói về chuyện này. Chàng đưa tay ra phía sau, lấy tờ giấy trên bàn rồi đưa cho nàng.
Lấy làm lạ, Alexandra cầm lấy tờ giấy, nhìn xem và gần như vùng đứng dậy khỏi ghế, lòng giận sôi sùng sục. Trên tờ giấy, Jordan ghi hơn một tá “hoạt động đáng ngờ” kể cả tập đấu kiếm với Roddy, cuộc đua ngựa của nàng ở Hyde Park, chuyện tai tiếng khi Ngài Maybly quyến rũ nàng đi Wilton, và nhiều chuyện tinh nghịch tương đối vô hại khác, nhưng khi được lên danh sách như thế thì lại xem như bản cáo trạng. Không để ý đến nét mặt tức giận của nàng, Jordan bình tĩnh nói tiếp:
– Trước khi tôi quyết định hướng tương lai, tôi để cho cô có thì giờ chối cãi các mục trên danh sách mà xem ra không đúng, cũng như đưa lời giải thích để biện hộ cho các trường hợp này.
Sự tức giận càng lúc càng gia tăng khiến Alexandra từ từ đứng dậy, hai tay bặm chặt hai bên hông. Nàng không ngờ chàng cả gan phê bình chê trách về hạnh kiểm của nàng như thế. So với cuộc sống trác táng của chàng, thì nàng thơ ngây như một em bé vừa chào đồi.
– Thật là đạo đức giả, kiêu căng! – Nàng giận dữ thốt ra, rồi với sự cố gắng phi thường, nàng kiềm chế cơn giận lại. Hếch cằm lên, nàng nhìn vào mặt chàng rồi nhìn vào tờ giấy, nàng nói tiếp – Tôi vô tội! Tôi đúng như các điều vô hại vô nghĩa ghi trên danh sách này.
Jordan nhìn người đẹp nổi giận đứng trước mặt, cặp mắt nàng sáng như ngọc, ngực phập phồng vì tức tối, cơn giận của chàng dịu xuống vì chàng cảm phục sự thành thật của nàng, sự can đảm đã dám chấp nhận tội lỗi của mình. Tuy nhiên Alexandra chưa nói hết.
– Tại sao anh “dám” công kích tôi với danh sách này, lên án tôi và đưa tối hậu thư về tương lai của tôi? – nàng hét lên, và khi chàng chưa kịp có phản ứng, nàng đã bước ra khỏi tầm tay của chàng, quay gót đi nhanh ra cửa.
– Quay lại đây! – Jordan ra lệnh.
Alexandra quay phắt lại thật nhanh, mái tóc óng ánh xòe ra trên vai trái nàng như thác nước cuồn cuộn chảy. Nàng giận dữ đáp:
– Tôi sẽ trở lại! Đợi tôi 10 phút.
Jordan để cho nàng đi, cau mày nhìn nàng đóng cửa thật mạnh. Chàng không ngờ nàng phản ứng quá dữ dội như thế. Thật ra, chàng chỉ muốn đưa ra danh sách ấy cho nàng xem để biết chắc trong thời gian chàng vắng mặt, nàng đã sống như thế nào thôi. Điều duy nhất chàng muốn, muốn biết, là vấn đề chàng không thể hỏi nàng được, đó là vấn đề trong khi chàng đi vắng thì ai là người đã ngủ với nàng.
Trong lúc chờ đợi nàng quay lui, chàng lấy tờ hợp đồng về vận tải đường biển nằm trên đống hồ sơ trên bàn, lặng lẽ đọc.
Chàng tự nhủ: danh sách đưa ra không phải là sáng kiến tuyệt vời.
Chàng đang trầm ngâm suy nghĩ câu kết luận này trong mấy phút, thì bỗng có tiếng gõ cửa, rồi không đợi chàng trả lời, cửa mở ra và nàng đi vào, đến ném tờ giấy lên bàn trước mặt chàng. Nàng giận dữ nói:
– Vì anh muốn trao đổi những lời tố cáo và tạo cơ hội để tranh cãi, tôi cũng cho anh “sự lịch sự” ấy trước khi tôi đưa tối hậu thư về tương lai của anh.
Jordan nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng, rồi nhìn xuống tờ giấy nằm bên cạnh tờ hợp đồng chàng đang xem, chàng hất đầu chỉ chiếc ghế nàng ngồi hồi nãy, rồi đợi cho đến khi nàng ngồi xuống ghế rồi, chàng mới lấy tờ giấy lên xem.
Tờ giấy chỉ có 16 chữ, 8 cái tên. Tên những người tình cũ của chàng. Để tờ giấy sang một bên, chàng cau mày nhìn nàng và không nói gì hết.
– Sao? – cuối cùng nàng hỏi – có tên nào không đúng trên danh sách ấy không?
– Có một chỗ sai – chàng đáp, vẻ ấm ức, – nhiều tên bị bỏ quên.
– Sai à? – Alexandra hỏi, lòng nao nức vì ánh mắt chàng có vẻ thích thú.
– Maryanne Winthrop đánh vần ở tên đầu với chữ “y” chứ không phải “i”.
– Cám ơn anh đã giúp tôi trau dồi thêm kiến thức. Nếu tôi định cho cô nàng chiếc vòng đeo tai bằng kim cương lòe loẹt cho hợp với chiếc dây chuyền đeo cổ mà mọi người đều nói là anh đã cho cô ta, thì thế nào tôi cũng đánh vần đúng cái tên của cô ta trên danh thiếp.
Lần này thì rõ ràng chàng nhếch mép cười châm biếm, nên nàng đứng dậy.
– Bây giờ thì anh đã xác nhận mình có “tội” rồi, vậy tôi sẽ nói cho anh biết hướng tương lai của chúng ta – Nàng dừng lại một lát để hít vào thật mạnh rồi nói với vẻ sung sướng – tôi sẽ xin lệnh hủy bỏ hôn nhân.
Lời nàng vang lên như đạn bắn vào tường, để lại trong không gian vắng lặng. Nhưng Jordan rất bình thản không một mảy may xúc động.
– Lệnh hủy bỏ hôn nhân? – chàng lặp lại. Bằng với sự kiên nhẫn của người thầy giáo đang thảo luận về vấn đề tu từ phức tạp với người học trò yếu kém, chàng nhẹ nhàng nói tiếp – Cô có thể nói cho tôi biết làm cách nào để cô làm được việc này không? Sự bình tĩnh quỉ quái của chàng khiến cho nàng muốn đá vào xương ống quyển của chàng.
– Tôi sẽ không làm gì hết. Tôi sẽ nhờ cơ quan pháp luật giải quyết chuyện này.
– Nhờ luật sư? – Jordan nói – luật sư sẽ giải quyết những việc này? Sự tức giận trong lòng nàng càng dữ dội hơn nữa khi chàng nói thêm, nhẹ nhàng êm ái:
– Tôi sẽ yêu cầu nhiều luật sư giỏi đến để cho cô tham vấn. Tôi đã trả tiền thuê mướn họ rồi.
Lời đề nghị ác độc như sự sỉ nhục đối với nàng khiến nàng rơm rớm nước mắt.
– Có phải tôi là đồ điên khùng cả tin vào anh trong suốt hai năm qua hay không? – nàng hỏi, giọng thì thào đau đớn – có phải tôi quá cả tin đến nỗi anh nghĩ rằng tôi sẽ nhờ luật sư của anh làm cố vấn cho tôi?
Jordan cau mày, chàng thấy có nhiều điểm làm cho chàng thích thú: thứ nhất, mặc dù Alexandra tỏ ra can đảm và bất cần, nhưng nàng sắp khóc; thứ hai, cô gái can đảm, thơ ngây ngày nào bây giờ trở thành người đàn bà đẹp rực rỡ và kiên cường, nhưng đang theo con đường chống đối một cách cương quyết, và đang ở tư thế không thuận lợi; cuối cùng, điều này làm cho chàng lung túng nhất, là chàng nhận thấy mình đang say mê cơ thể nàng như cách đây một năm. Nhiều hơn nữa. Say mê nhiều hơn. Chàng bình tĩnh đáp:
– Tôi chỉ tránh cho cô lâm vào một hoàn cảnh gọi là sự thử thách rất phiền phức và hoàn toàn vô bổ trong văn phòng của người luật sư xa lạ, và có khi không kín đáo.
– Chuyện này sẽ không vô bổ!
– Sẽ vô bổ – chàng đáp với giọng quả quyết – cuộc hôn nhân có đêm tân hôn tốt đẹp, hay cô đã quên rồi?
Việc nhắc lại cái đêm nàng nằm trần truồnng trong vòng tay chàng càng làm cho Alexandra căng thẳng thêm.
– Tôi không phải là người suy yếu vì già cả – nàng đáp, và ánh mắt cười đùa của chàng đã làm cho nàng muốn báo cho chàng biết nàng định hủy bỏ hôn nhân cho bõ ghét – Cuộc hôn nhân của chúng ta không có hiệu lực. Vì tôi không được quyền chọn lựa anh theo ý muốn của tôi.
Thay vì phản ứng một cách tức tối, thì chàng lại tỏ ra thích thú hơn.
– Cô hãy nói ý ấy cho luật sư nghe để anh ta cười bể bụng. Nếu cuộc hôn nhân không có hiệu lực chỉ vì người vợ bị bó buộc phải lấy người mình không lựa chọn, thì hầu hết những cặp vợ chồng trong xã hội thượng lưu đều sống trong tội lỗi hết, ngay chính tại điểm này.
– Tôi không chỉ bị “bó buộc” thôi mà còn bị ép buộc, bị mua chuộc, bị “quyến rũ” để làm việc ấy.
– Vậy cô hãy tìm ngay luật sư và nói cho ông ta biết, nhưng nhớ đem theo thuốc muối để cho ông ta ngửi, vì chắc cô phải làm cho ông ta tỉnh lại.
Alex nghĩ chắc chàng nói đúng, và lòng nàng bỗng nặng trĩu u sầu. Trong 15 phút qua, nàng đã trút hết sự tức giận bị dồn nén lên Jordan mà không thấy có chút phản ứng nào của cha làm cho nàng hài lòng. Bây giờ nàng bỗng cảm thấy lòng trống rỗng kể cả sự hy vọng và lòng hận thù. Trống rỗng. Ngước mắt nhìn chàng như nhìn kẻ xa lạ, như nhìn kẻ không thân quen.
– Nếu tôi không hủy được hôn nhân, thì tôi xin ly dị.
Bỗng mặt Jordan đanh lại vì chàng nghĩ là Tony đã nói láo về tình cảm “gia đình” giữa họ với nhau. Chàng gay gắt đáp” – Nếu không có sự thỏa thuận của tôi thì cô sẽ không làm thế được. Cho nên cô bỏ ý định lấy Tony đi.
– Tôi không có ý định lấy Tony! – nàng quắc mắt khi nói ra điều này khiến cho Jordan hơi mừng – Và tôi cũng không có ý định sẽ sống như vợ anh.
Bớt giận khi nghe nàng nói không muốn lấy Tony, Jordan bình tĩnh nhìn nàng.
– Nếu tôi ngu đần, xin cô tha lỗi, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi nghe cô muốn hủy bỏ hôn nhân.
– Rõ ràng anh đã ngạc nhiên khi tìm thấy trên đời này có người phụ nữ dám kháng cự anh – nàng đáp gay gắt.
– Và vì thế mà cô muốn hủy bỏ hôn nhân phải không? Cô thấy cô có thể kháng cự lại tôi?
– Tôi muốn hủy bỏ – Alex đáp, nhìn thẳng vào mặt chàng và nói bằng một giọng lễ phép, hoàn toàn không phù hợp với lời nàng – vì tôi không thích anh. Không tin thế, chàng cười.
– Cô không biết rõ tôi đủ để không thích tôi – chàng trêu.
– À biết chứ, tôi biết rất rõ! – Alex đáp, vẻ rầu rĩ – tôi từ chối việc làm vợ anh.
– Cô không còn lựa chọn nào khác, em yêu à.
Từ em yêu được chàng thốt ra một cách tình tứ trống rỗng, khiến nàng phừng phừng nổi giận. Đúng là phong cách của kẻ đểu giả khét tiếng, rõ ràng súyt nữa thì nàng đã tan ra dưới chân chàng:
– Đừng gọi tôi là “em yêu”. Dù ra sao đi nữa, tôi cũng phải thoát khỏi anh. Tôi có quyền lựa chọn – nàng muốn chạy ngay tức khắc, do sự thôi thúc của tình thế – tôi, tôi muốn về Morsham, mua một ngôi nhà ở đấy.
– Cô định lấy tiền đâu để mua? – chàng châm biếm hỏi – cô không có tiền.
– Nhưng… nhưng khi chúng ta lấy nhau, anh nói anh sẽ trích cho tôi một số tiền lớn.
– Tiền ấy chỉ dùng chi tiêu vào việc nào mà tôi bằng lòng. Alex bèn giận dữ nói.
– Thế thì anh quá khôn. Tiền của anh lại hoàn về anh.
Trước tình cảnh này, Jordan không làm sao nín được cười. Chàng nhìn cặp mắt xanh giận dữ và khuôn mặt đỏ rần, phân vân tự hỏi tại sao nàng lúc nào cũng làm cho chàng muốn cười, tự hỏi tại sao chàng cảm thấy muốn ôm nàng vào lòng vuốt ve mà không làm cho chàng bối rối. Nàng đã thay đổi rất kinh khủng trong năm qua, nhưng vẫn còn thích hợp với chàng hơn bất cứ người phụ nữ nào chàng đã quen biết. Chàng nói:
– Chuyện thảo luận về vấn đề pháp lý này đã làm cho tôi nhớ rằng tôi có nhiều quyền hạn về pháp lý mà trong hơn một năm qua tôi không đòi hỏi. Nói xong, chàng nắm chặt một cánh tay nàng, kéo nàng vào giữa hai đùi mình.
– Anh đừng bê bối… – Alex nói lớn, vùng vằng cố thoát ra – Tôi vẫn còn đính hôn hợp pháp với em họ của anh.
Chàng cười lớn.
– Bây giờ cô lập luận có sức thuyết phục rồi đấy.
– Tôi không muốn anh hôn tôi! – Alexandra giận dữ nói, cố đẩy mạnh hai tay vào ngực chàng.
– Thế thì quá bậy! – chàng trả lời nho nhỏ, lôi mạnh nàng lên áp sát vào bộ ngực vạm vỡ của chàng, hai tay ôm quàng sau lưng nàng, kẹp hai bàn tay và hai cánh tay trước của nàng ở giữa hai người – vì tôi định xem thử tôi có còn làm cho cô cảm thấy “nóng hừng hực” không.
– Anh chỉ phí thời giờ thôi! – Alexandra hét lên, quay đầu sang một bên, thấy nhục nhã khi nhớ đến thời nàng mê chàng, nàng có nói nụ hôn của chàng làm cho nàng nóng cả hồn lẫn xác. Theo chỗ nàng nghe ngóng được, thì nụ hôn của Jordan Townsende đã làm cho ½ phụ nữ nước Anh nóng lên – tôi không phải là một đứa bé ngây thơ. Bây giờ tôi lớn rồi, tôi đã được những người đàn ông khác hôn không thua gì anh! Còn hơn nữa là đằng khác.
Jordan trả đũa bằng cách lồng một bàn tay ra sau gáy, dưới hai mái tóc của nàng, kéo mạnh nàng về vị trí ngay thẳng.
– Có bao nhiêu người hôn cả thảy – chàng hỏi, quai hàm căng ra.
– Hàng tá! Hàng trăm! – nàng đáp.
– Nếu thế thì – chàng nói bằng giọng rề rề, nho nhỏ – chắc em đã học đủ kinh nghiệm để làm cho anh cháy bỏng.
Trước khi nàng kịp trả lời, chàng đã áp môi vào môi nàng, cà tới cà lui, nụ hôn không như những nụ hôn nhẹ nhàng của Tony hay là những nụ hôn chùng lén của một số người thình lình hôn nàng để xem thử nàng có cho phép họ hôn tiếp hay không. Nụ hôn này khác các nụ hôn khác là vì nụ hôn của chàng rất ác liệt, nụ hôn có sức thuyết phục kinh khủng, nằng nặc bắt nàng hôn lại để biết nàng đã chấp nhận chưa, và đến khi nàng đã hôn lại với nhiều hứa hẹn tốt đẹp, thì lúc bấy giờ chàng mới hôn dịu dàng trở lại, và nó sẽ trở thành cái gì khác hơn.
Alexandra cảm được có sự hứa hẹn âm thầm, nàng hiểu mà không biết làm sao, toàn thân nàng rung lên vì hoảng hốt và xúc động khi miệng chàng lứơt quanh vành môi nàng, thúc giục nàng tham gia.
Có tiếng người thở ở phía sau họ khiến Jordan nới lỏng vòng tay và Alexandra quay người lui, chỉ còn một cánh tay chàng ôm quanh nàng, ghì mạnh nàng vào một bên hông. Khi ấy hai người thấy Higgins đi vào thư viện, anh ta có nhiệm vụ dẫn ba người đàn ông, kể cả ngài Camden vào gặp chủ nhân.
Cả người quản gia lẫn ba người đàn ông dừng lại đột ngột.
– Tôi… tôi xin lỗi Đức ông! – Higgins … lần đầu tiên tỏ ra mất bình tĩnh từ khi Alexandra biết anh ta đến giờ – tôi nhớ Ngài có nói khi nào bá tước đến… – Tôi sẽ đến gặp quí vị trong vòng 15 phút nữa – Jordan nói với ba người bạn. Họ đi ra nhưng trước khi đi, Alexandra đã thấy nét tươi vui trên mặt ba người, rồi nàng quay lại Jordan, vẻ tức giận.
– Thế nào họ cũng nghĩ chúng ta sẽ hôn trong 15 phút nữa! – nàng nói lớn – tôi hy vọng anh đã thỏa mãn, anh… – Thỏa mãn à? – chàng cắt ngang lời nàng với vẻ thích thú, nhìn nàng, người thiếu nữ từng nhìn chàng với ánh mắt khâm phục của trẻ con. Hết mái tóc quăn lộn xộn rồi, hết cặp mắt xanh sáng long lanh đầy khâm phục rồi, hết rồi cô gái bừa bãi tuyệt vời mà chàng cưới làm vợ rồi. Thay vào đấy lá cô thiếu nữ đẹp rực rỡ, tính tình bất trị, khiến chàng cảm thấy nhất thiết phải dạy cho thuần tính, biết cách đáp ứng với chàng như trước kia- Thỏa mãn à? – chàng hỏi lại – Lấy cái cớ tội nghiệp ấy để hôn nữa à? Cô nhầm đấy!
– Tôi không muốn nói thế! – Alexandra thốt lên một cách khổ sở – cách đây ba ngày, tôi lấy người đàn ông khác. Anh không nghĩ là ba ông kia khi thấy anh hôn tôi họ sẽ cho là chuyện này quá kỳ cục hay sao?
– Anh không tin những chuyện chúng ta vừa làm với nhau khiến mọi người sẽ cho là “kỳ cục” – Jordan nói với giọng vừa vui thích vừa hài hước – không tin khi họ thấy cảnh anh xông vào nhà thờ để ngăn lễ cưới lại.
Lần đầu tiên nàng nghĩ rằng chuỵên này đối với xã hội thượng lưu trông có vẻ buồn cươiø biết bao. Và đối với chàng, chắc là chàng bối rối biết bao, còn Alexandra thì cảm thấy muốn cười vì lòng hân hoan sung sướng.
– Tiến tới và cười đi – chàng mời, giọng đùa bỡn, nhìn nàng đang cố gắng để giữ vẻ lãnh đạm – Chuyện này rất buồn cười.
– Không buồn cười – Alexandra chỉnh lại, vẻ mặt lại nghiêm trang lạnh lùng – thế nhưng, lúc ấy thì buồn cười.
– Đúng – chàng đồng ý đáp, rồi nhoẻn miệng cười – Nếu em mà thấy được khuôn mặt của em lúc quay lui nhìn anh khi anh đứng trong nhà thờ, thì em mới thấy tức cười. Trông em như thấy ma vậy, – bỗng nàng có vẻ vui sướng, như thể nàng đang gặp lại người yêu mến.
– Trông anh như sự phẫn nộ của Chúa, – nàng nói, lòng tự nhiên cảm thấy chàng có sức quyến rũ.
– Anh cảm thấy lố bịch.
Alexandra thầm khâm phục tính tự châm biếm mình của chàng, và bỗng nhiên nàng cố quên những chuyện đã qua của chàng. Ngược dòng thời gian, nàng thấy chàng là người chồng đẹp trai, tươi cười, hấp dẫn, người thường trêu chọc nàng, và đã đấu kiếm giả với nàng trong khu rừng thưa. Rồi tự nhiên nàng ngước mắt nhìn chàng, nhìn đôi mắt xám xinh đẹp, nàng nghĩ thầm: chàng còn sống thật, đây không phải là giấc mơ sẽ chấm dứt như bao nhiêu giấc mơ khác. Chàng còn sống. Và điều khó tin, chàng là chồng nàng. Ít ra là trong lúc này.
Nàng say sưa suy nghĩ một lát mới nhận ra chàng đang nhìn chăm chăm vào môi nàng và hai tay ôm quanh mình nàng, kéo nàng sát vào chàng.
– Không! Tôi… chàng dập tắt sự phản đối của nàng bằng nụ hôn cháy bỏng. Thân xác nàng đã phản bội nàng, thôi không còn cứng đơ nữa, nó đã phản bội cơn giận trong lòng nàng. Tim nàng bắt đầu đập thình thịch, và nàng bắt đầu cảm thấy đê mê trong hai cánh tay của người chồng mà nàng tưởng đã chết. Chàng đưa một tay ra sau gáy nàng, vuốt ve trìu mến, còn tay kia thoa lên lưng nàng, kéo nàng vào sát người chàng.
Môi chàng di chuyển trên môi nàng, thân thể cứng rắn của chàng áp mạnh vào thân thể nàng với một cảm giác thân thuộc, vì nàng đã sống trong mong ngóng cảnh như thế này hàng ngàn lần rồi.
Nàng để cho chàng hôn, không kháng cự, để cho miệng chàng, để cho tay chàng mân mê, nhưng nàng không đáp ứng, không dám đáp ứng. Jordan nhả môi nàng ra, hôn lên thái dương rồi thì thào nói:
– Hôn anh đi – hơi thở nóng hổi của chàng ngấm lên mạch máu nàng – Hôn anh đi – chàng dụ dỗ nàng, vừa hôn lên má lên cổ và lên tai nàng. hai tay chàng lồng vào tóc nàng, nâng mặt nàng lên để nàng nhìn vào gương mặt trêu chọc, thách thức của chàng. – Em quên cách hôn rồi à?
Alex thà chết còn hơn để cho chàng tin rằng chàng là người duy nhất hôn lên môi nàng 15 tháng trước đây, và nàng thấy chàng đã hiểu được ý nghĩ của nàng.
– Không – nàng đáp, giọng run run.
Môi chàng đáp xuống môi nàng lại, hôn một hơi dài rồi trở lại hôn vào thái dương, hôn tai, hôn má, miệng thì thào nói:
– Hôn anh đi. Anh muốn xem thử anh hôn có tuyệt như lần trước không. Lời chàng nhắc lại nụ hôn trước đây của nàng khiến nàng không chịu được nữa. Rên lên nho nhỏ trong cổ vì thất vọng, nàng từ từ quay đầu đón môi chàng, hai tay đưa lên ngực chàng. Môi Jordan áp mạnh vào môi nàng, và lần này môi nàng hé ra đón nhận, để cho lưỡi chàng luồn trong miệng nàng.
Alexandra ngây ngất cảm thấy tay chàng ở dưới lưng nàng, kéo nàng sát vào chàng, nhưng thay vì chống đối, nàng ôm vai chàng, áp vào thân hình cứng rắn của chàng. Chàng bỗng rùng mình khi nàng ôm sát vào người chàng, Jordan đưa tay sờ lên ngực, lưỡi đưa vào miệng nàng. Nụ hôn kéo dài đê mê, tay chàng thoa ngực thoa lưng nàng, áp hai chân vào chân nàng và nàng hôn đáp lại với nhiệt tình ấp ủ lâu nay.
Jordan vui sướng vì vợ chàng đã hôn đáp lại chàng. Khi nàng đưa lưỡi liếm vào môi chàng, chàng liền hút lưỡi nàng vào trong miệng mình, thân hình chàng rực lửa vì dục vọng, ham muốn. Cố chống lại ý muốn đè nàng xuống ngay trên thảm, chàng liền nhả môi nàng ra. Rõ ràng vợ chàng đã học hỏi nhiều về hôn hít trong thời gian chàng ở tù, chàng bực mình nghĩ trong óc.
Khi nhận ra mình đã làm được điều đó, nàng cảm thấy tự hào và thỏa mãn, liền nhoẻn miệng cười, nụ cười khiêu khích vô tâm. Jordan nheo mắt nhìn nàng cười thỏa mãn. Rồi nhìn cặp mắt xanh của nàng. Quai hàm banh ra, chàng thả hai tay, bước lui khỏi nàng.
– Anh có lời khen – chàng nói cộc cằn.
Alexandra nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Jordan, nàng liền biết thái độ không bằng lòng của chàng:
– Trong năm qua, em đã học hỏi rất nhiều.
Nàng nhớ cách đây một năm, chàng cho nàng là cô bé thơ ngây, tội nghiệp. Cố nở nụ cười gượng gạo, nàng nói:
– Cách đây một năm, anh thấy tôi quá thơ ngây. Bây giờ anh phàn nàn tôi không thơ ngây. Thật khó biết làm cho anh hài lòng.
Thấy Alex đau khổ, Jordan bỗng ân hận, nhưng chàng vẫn nói:
– Tối nay khi chúng ta đi ngủ, sau khi tôi đi họp mặt anh em ở câu lạc bộ White trở về, chúng ta sẽ bàn cách cô có thể làm cho tôi “hài lòng”. Bây giờ – chàng nói tiếp bằng giọng ra lệnh – tôi muốn côhiểu cho mấy việc này. Thứ nhất, chuyện hủy bỏ hôn nhân không bàn đến. Chuyện ly dị cũng không. Thứ hai, không có chuyện đấu kiếm vui chơi giải trí, không đi khắp nơi với cái quần cô đang mặc, không đua ngựa trong công viên và không xuất hiện trước công chúng với bất kỳ ai ngoài tôi. Cô đã nghe rõ chưa? Trừ tôi, cô không được đi ra ngoài với bất cứ người đàn ông nào hết. Cơn tức giận bùng lên trong lòng nàng:
– Anh cho anh là ai thế? – nàng hỏi, mặt đỏ gay vì tức giận. Trong hai năm nay, chàng không thay đổi tí gì hết, chàng vẫn muốn nhốt nàng không cho đi ra ngoài. Rõ ràng chàng vẫn có ý định đưa nàng về Devon.
– Tôi biết tôi là ai, Alexandra à – chàng đáp – thế nhưng tôi không biết cô là ai. Không biết.
– Tôi tin là anh không biết – nàng gay gắt nói nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh – chắc anh cho rằng anh đã lấy một người vợ dễ thong, sẵn sàng làm theo bất cứ lời nào anh ra lệnh, phải không?
– Đúng như thế – chàng trả lời chắc nịch.
– Anh sẽ không có đâu.
– Tôi sẽ có.
Alexandra hất đầu, quay đi, không nhún gối chào chàng.
– Anh lầm rồi, Đức ông à – nàng nói, rồi đi ra cửa. Chàng nói theo, giọng gay gắt.
– Tên tôi là Jordan.
Alexandra dừng lại, quay lui nửa người, cặp lôngmày nhướng lên giả vờ kinh ngạc, mặt đỏ gay. Trước đây nàng muốn chàng yêu cầu nàng gọi tên chàng bao nhiêu thì bây giờ nàng muốn không gọi bấy nhiêu.
– Tôi biết tên anh – nàng đáp với giọng bình thản – Đức ông – nói xong, nàng quay lui, đi ra cửa, cảm thấy mắt chàng dán vào vai nàng, lòng cầu sao hai đầu gối run run của nàng không khụyu xuống với sự lo lắng bồn chồn trong người.
Khi nàng đưa tay nắm tay nắm cửa, giọng chàng vang lên phá tan bầu không khí yên lặng.
– Alexandra!
Mặc dầu đã đề phòng, nhưng nàng vẫng giật mình:
– Cái gì đấy? – nàng hỏi, quay đầu nhìn lui.
– Cô hãy suy nghĩ cho kỹ kẻo phạm sai lầm vì không thực hiện lệnh của tôi. Tôi báo cho cô biết. Nếu không, cô sẽ ân hận đấy.
Mặc dù giọng chàng lạnh lùng gay gắt, nhưng nàng vẫn hếch cằm ra trước và hỏi:
– Anh nói hết chưa?
– Hết. Biểu Higgins đến đây trước khi cô đi đâu. Nghe nhắc đến tên người quản gia, bỗng Alex nhớ đến tình cảnh của hai người lão bộc, nàng bèn quay người lui và nói với chàng:
– Anh đã trả đũa tôi vì tôi coi thường anh bằng cách loại hai người lão bộc của tôi. Hai lão già mà anh đuổi xuống bếp sáng nay là những người tôi xem như bố tôi. Penrose dạy cho tôi câu cá và bơi lội. Filbert đã tự tay làm nhà búp bê cho tôi, rồi sau này đóng cho tôi chiếc bè và tập cho tôi giương buồm đi bè. Tôi không cho phép anh hành hạ hay làm nhục họ.
– Nói với Higgins – chàng lạnh lùng cắt ngang lời nàng – đưa họ đến làm nơi nào cô muốn, miễn là đừng làm trước tiền sảnh là được.
Khi cửa đóng lại rồi, Jordan ngồi vào ghế, cau mày suy nghĩ. Chàng đã làm xong công việc mà chàng muốn thực hiện cho kỳ được, nghĩa là làm cho nàng hiểu nhiệm vụ của nàng từ rày về sau, và chàng tin chắc nàng sẽ tuân theo các nhiệm vụ ấy. Chàng không chịu được cảnh chàng bị đàn bà coi thường, nhất là người thiếu nữ đã từng tôn sùng chàng. Ngoài ra, sự ham muốn nhục dục vừa rồi đã làm cho chàng khó chịu, bực mình, ngạc nhiên vô cùng, mặc dù nguyên nhân chính là vì chàng đã bị sống kiêng kỵ tình dục trong một năm trời.
Chàng nghĩ có lẽ Alexandra sẽ không bao giờ là người vợ chiều chuộng chồng như chàng mơ ước, nhưng chàng sẽ tìm được sự đền bù bằng tinh thần vững mạnh của nàng. Nàng sẽ không làm cho chàng chán, sẽ không nói láo hay là hèn nhát. Hồi nãy nàng đưa cho chàng danh sách các tình nhân của chàng, và thẳng thừng xác nhận hạnh kiểm của nàng trong hai năm qua, nàng đã làm cho chàng vừa giận vừa vui và làm cho chàng hứng dục. Không, chàng sẽ không chán nàng.
Lấy cái bút lông trên bàn lên, chàng lăn tròn trong mấy ngón tay, vẻ thẫn thờ, nụ cười nở trên môi. Lạy Chúa, nàng đẹp quá, cặp mắt tức giận lóe sáng như ánh lửa, và hai má trắng màu thạch cao ửng hồng khi nổi giận.
Nàng có xử sự ra sao thì chàng cũng bằng lòng để cho nàng hưởng quyền là Nữ Công tước Hawthorne. Dù nàng xử sự ra sao.
Higgins xuất hiện nơi ngưỡng cửa, theo sau anh ta là John Camden. John cười, nói với chàng:
– Tôi đoán chắc anh đã có nhiều tiến bộ khả quan với vợ anh?
– Nàng tỏ ra có nhiều tiến bộ – Jordan đáp, lòng tin tưởng rất nhiều.
– Nếu thế thì có lẽ tối nay anh vui vẻ đến họp mặt với chúng tôi tại câu lạc bộ White được rồi, phải không?
– Quá được – Jordan đáp, rồi sau đó, họ bàn về chuyện liên doanh trong công ty khai thác mỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.