Anne tóc đỏ dưới mái nhà Bạch Dương
Chương 3
Bạch Dương Lộng Gió, Đường Ma, Sside, Ngày 25 tháng Mười.
GILBERT THÂN YÊU: Anh biết gì không? Em đã đến dùng bữa tối ở Đồi Phong! Bà cô Ellen đích thân viết thư mời đấy nhé. Rebecca Dew hết sức phấn khích… chị ấy cứ đinh ninh rằng họ sẽ chẳng thèm để ý gì đến em. Và chị ấy tin chắc rằng lời mời đó không xuất phát từ lòng hiếu khách.
“Bọn họ che giấu một động cơ nham hiểm nào đó, tôi bảo đảm thế!” chị kêu lên.
Em thực sự cũng nghĩ trong bụng như vậy.
“Nhớ mặc bộ váy đẹp nhất của cô đấy,” Rebecca Dew ra lệnh.
Thế là em mặc bộ váy tơ xinh đẹp màu kem in hoa violet tím và bới tóc theo kiểu mới với mái rũ xuống đằng trước trán. Cực kỳ hợp luôn.
Các quý bà ở Đồi Phong thực sự thú vị theo cách riêng của họ, Gilbert ạ. Em có thể mến họ nếu họ cho phép em làm thế. Đồi Phong là một tòa nhà ngạo nghễ biệt lập, với hàng cây vây kín, chẳng thèm ghé mắt làm thân với những căn nhà bình thường khác. Trong vườn cây có đặt một bức tượng gỗ chạm lớn màu trắng được lấy từ mũi con tàu danh tiếng của cố thuyền trưởng Abraham, con tàu Đi Mà Hỏi Nàng, ngải bụi lăn tăn như sóng gợn quanh bậc thềm đằng trước, loại cây này được một người Pringle di cư đầu tiên mang đến đây từ cựu lục địa. Một tổ tiên khác của họ từng chiến đấu trong trận Minden và thanh kiếm của ông ta được treo trên tường phòng khách bên cạnh chân dung thuyền trưởng Abraham. Thuyền trưởng Abraham là cha của họ và họ rõ ràng là rất tự hào về ông ta.
Họ treo những tấm gương nặng nề trên những bệ cửa sổ đen chạm trổ cổ kính, một hộp thủy tinh bên trong là những đóa hoa bằng sáp, những bức tranh khoe vẻ đẹp của những con thuyền xưa cũ, một vòng hoa trang trí bện từ tóc của mọi người mang họ Pringle, những vỏ ốc xà cừ lớn và tấm chăn bông thêu vô số những chiếc quạt li ti trải trên giường dành cho khách. Chúng em ngồi trên những chiếc ghế gỗ gụ Sheraton ngoài phòng khách. Giấy dán tường nặng nề với sọc óng ánh bạc. Màn gấm thêu kim tuyến trĩu xuống nơi cửa sổ. Mặt bàn làm toàn bằng đá cẩm thạch, trên một chiếc bàn còn đặt hình mẫu thu nhỏ của một con thuyền với thân màu đỏ sậm và buồm trắng như tuyết, chiếc Đi Mà Hỏi Nàng. Một chiếc đèm chùm khổng lồ làm toàn bằng thủy tinh đu đưa lơ lửng trên trần nhà. Một mặt gương tròn với chiếc đồng hồ ở trung tâm… một món đồ do thuyền trưởng Abraham mang về từ ’bến bờ xa lạ’. Nó thật tuyệt vời. Em muốn có một tấm gương tương tự nơi ngôi nhà mơ ước của chúng ta.
Ngay cả những bóng ma cũng hết sức đặc sắc và truyền thống. Bà Ellen khoe với em hàng triệu… xấp xỉ cỡ đó… tấm ảnh của gia đình Pringle, nhiều tấm được in trắng và bọc da. Một con mèo lớn lông đồi mồi bước vào, nhảy lên đầu gối của em và lập tức bị bà Ellen đuổi vào bếp. Bà ấy xin lỗi em vì chuyện này. Nhưng em đoan chắc bà ấy đã xin lỗi trước với con mèo trong nhà bếp rồi.
Bà Ellen gần như làm chủ buổi nói chuyện. Bà Sarah, nhỏ nhắn trong bộ váy lụa đen và váy lót hồ bột, mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đen láy chẳng kém màu trang phục, đôi bàn tay gầy guộc nổi gân xếp lại trên đùi giữa những viền đăng ten tinh tế, trông bà ấy có vẻ buồn bã, đáng yêu và dịu dàng, dường như quá mong manh để có thể mở miệng nói chuyện. Thế nhưng, Gilbert ạ, em có cảm giác rằng mọi người trong gia tộc Pringle, kể cả bà Ellen, đều là con rối trong tay bà ấy.
Chúng em đã có một bữa ăn tối ngon lành. Nước vừa đủ lạnh, khăn ăn tuyệt đẹp, chén đĩa và ly tách mỏng tang. Chúng em được phục vụ với một cô hầu có bộ dạng hững hờ và quý tộc chẳng kém hai bà chủ. Nhưng bà Sarah giả vờ hơi bị lãng tai mỗi khi em mở miệng nói chuyện và em cảm thấy mỗi miếng ăn như nghẹn lại ở miệng. Mọi can đảm xì hơi hết sạch. Em cảm thấy mình như một con ruồi đáng thương bị dính bẫy. Gilbert ạ, em không bao giờ, không thể nào chinh phục hoặc dành thắng lợi trước gia đình Hoàng tộc này. Em thấy trước là mình phải từ chức vào dịp năm mới quá. Em chẳng có chút cơ hội nào khi chống lại một gia tộc như thế.
Thế nhưng em không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc cho hai bà cô già này khi nhìn quanh căn nhà. Nơi này từng rất sống động… từng có người được sinh ra… qua đời… hoan ca… trải qua giấc ngủ, tuyệt vọng, sợ hãi, niềm vui, tình yêu, hy vọng, căm ghét. Vậy mà bây giờ nó chẳng còn gì ngoài những kỷ niệm mà họ bấu víu vào… và niềm kiêu hãnh trong họ.
Dì Chatty đang rất bất an vì hôm qua khi giở tấm ga sạch ra để trải lên giường em, gì nhìn thấy một vết nhăn hình thoi ở giữa. Dì chắc chắn nó báo trước một cái chết trong gia đình. Dì Kate ghét cay ghét đắng cái lối suy nghĩ mê tín dị đoan như thế. Nhưng em thấy mình khá là mến những người hay mê tín. Họ đem lại những màu sắc cho cuộc sống. Cuộc sống này hẳn là khá xám xịt buồn chán nếu tất cả mọi người ai cũng khôn ngoan, lý trí… và tốt đẹp, phải không anh? Khi đó thì chúng mình biết nói về chuyện gì nữa đây chứ? Một thảm họa đã xảy ra ở chỗ chúng em vào hai đêm trước. Xám Tro ở bên ngoài suốt đêm, mặc cho chị Rebecca Dew gào oang oang ‘Mèo mèo’ ở sân sau. Và sáng hôm sau khi nó xuất hiện trở lại… ôi chao ơi, nhìn thật là thảm hại! Một mắt nhắm tịt lại và hàm thì sưng một cục lớn như quả trứng. Bùn đất bám cứng trên bộ lông và một chân bị cắn nát. Nhưng con mắt tốt còn sót lại của cu cậu mới ánh lên vẻ đắc thắng không hề hối hận làm sao chứ! Các bà góa phát khiếp lên, nhưng Rebecca Dew hớn hở tuyên bố, “Cái con mèo này chưa hề có cuộc vật lộn dữ dội đến thế bao giờ. Và tôi dám cược rằng con mèo đối thủ của nó trông còn thảm hại hơn nhiều!” Tối nay sương mù trườn khắp bến cảng, làm nhòe đi con đường màu đỏ nơi bé Elizabeth muốn thám hiểm. Mọi khu vườn trong thị trấn liền đồng loạt đốt cỏ dại và lá rụng, sự kết hợp giữa khói và sương mù khiến đường Ma trở nên mờ ảo, hấp dẫn và mê ly. Đã trễ rồi và giường của em vẫy gọi, “Có giấc ngủ sẵn sàng đợi cô đây.” Em đã bắt đầu quen với chuyện leo thang lên giường rồi… và leo xuống nữa chứ. Ôi, Gilbert, em chưa hề kể chuyện này với bất kỳ ai, nhưng nó quá buồn cười nên em chẳng thể giữ riêng một mình được nữa. Buổi sáng đầu tiên thức dậy ở Bạch Dương Lộng Gió, em quên bẵng cái bậc thang và hớn hở nhảy vọt ra khỏi giường. Em té phịch xuống đất như một bao tải gạo, nếu chứng kiến thì chị Rebecca Dew sẽ nói vậy đấy. May là không gãy cái xương nào, nhưng em bị bầm tím suốt cả tuần.
Giờ thì em và bé Elizabeth đã trở thành bạn rất thân. Mỗi chiều tối cô bé tự ra lấy sữa bởi vì bà giúp việc bị vật ngã bởi căn bệnh mà Rebecca Dew gọi là ‘viêm cánh phổi’. Em luôn thấy cô bé đứng ở cánh cửa nơi bức tường, chờ đợi em xuất hiện, đôi mắt to lấp lánh ánh chiều tà. Chúng em trò chuyện vui vẻ qua cánh cổng chưa hề được mở ra suốt nhiều năm liền. Elizabeth nhấm nháp sữa càng chậm càng tốt để kéo dài cuộc trò chuyện của chúng em. Lúc nào cũng vậy, ngay khi cô bé hớp xong giọt cuối cùng, tiếng gõ gõ vào cửa sổ lại vang lên.
Em khám phá ra một trong những điều nhất định sẽ xảy ra vào Ngày Mai là cô bé sẽ nhận được một lá thư từ cha. Cô bé chưa hề nhận được một lá thư nào như vậy. Em tự hỏi người đàn ông ấy nghĩ thế nào.
“Cô biết không, ông không thể nhìn mặt em được, cô Shirley ạ,” cô bé kể với em, “nhưng lẽ ra ông không nên lờ đi chuyện viết thư cho em.” “Ai nói với em là cha không thể nhìn mặt em được?” em bực bội vặn lại.
“Bà giúp việc.” (Mỗi khi Elizabeth nói ‘Bà giúp việc’, em có thể tưởng tượng ra bà ta như một chữ B to đùng đáng sợ đầy đe dọa.) “Hẳn là thế nếu không thì cha thỉnh thoảng cũng đến thăm em rồi.” Đêm đó cô bé là Beth… chỉ khi là Beth cô bé mới chịu nhắc đến cha. Khi cô bé là Betty, cô bé làm mặt xấu với bà cố và bà giúp việc sau lưng họ, nhưng khi biến thành Elsie, cô bé cảm thấy có lỗi khi làm vậy và nghĩ rằng phải thú nhận lỗi lầm, nhưng cứ sợ phát khiếp lên. Rất hiếm khi cô bé chịu làm Elizabeth, khi đó cô bé có vẻ mặt của một người biết lắng nghe những khúc nhạc thần tiên và có thể hiểu được lời thì thầm riêng tư giữa hoa hồng và me đất. Gilbert ạ, cô bé có duyên đến lạ kỳ… nhạy cảm như một chiếc lá bạch dương run rẩy trong gió, và em thương cô bé biết nhường nào. Em tức điên lên khi biết hai bà già đáng ghét đó buộc cô bé đi ngủ trong bóng tối.
“Bà giúp việc bảo em đã đủ lớn để ngủ không cần đèn rồi. Nhưng em cảm thấy mình còn nhỏ bé lắm, cô Shirley ơi, bởi vì ban đêm thật mênh mông và đáng sợ. Trong phòng em có đặt một con quạ nhồi bông và em sợ nó lắm. Bà giúp việc bảo em rằng nó sẽ mổ mắt em ra nếu em khóc. Đương nhiên, cô Shirley ơi, em không tin đấy là thật, nhưng em vẫn cứ sợ. Mọi vật thì thầm với nhau vào buổi đêm. Nhưng ở Ngày Mai, em sẽ không sợ hãi bất cứ điều gì… ngay cả chuyện bị bắt cóc nữa!” “Nhưng Elizabeth ơi, em chẳng thể nào bị bắt cóc được cả.” “Bà giúp việc bảo nếu em đi bất cứ nơi nào một mình hoặc nói chuyện với người lạ thì em sẽ bị bắt cóc. Nhưng cô đâu phải là người lạ, phải không cô Shirley?” “Không, cưng à. Ở Ngày Mai, chúng ta đã biết nhau từ lâu lắm rồi,” em đã trả lời cô bé như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.