Jack Scare, nói hay không?
Đó là tiếng quát của Zoltan thốt ra trong bầu không khí im lìm như cõi chết. Các thủy thủ trên tàu đứng xung quanh một cột buồm lớn. Jack Scare bị trói ngang thắt lưng và bị buộc chặt vào giữa cột buồm. Đứng bên cạnh anh là một tên cướp thuộc hạ của Zoltan, tay cầm một chiếc roi bện bằng da hài cẩu. Tên này béo, mặt mũi cục cằn thô lổ, cao to mũi tẹt, quai hàm rộng lớn gồ to, mắt đen nhìn như vô hồn. Tất cả tư thế của một tên hung đồ, với bắp thịt cuồn cuộn cầm chắc roi da chỉ lăm lăm quật vào nạn nhân không có gì chống đỡ.
Thật may tàu Đài Bắc không bị tàu tuần tra của Yeluk-Yeluk săn đuổi nên đi thoát ra ngoài hải phận này. Rồi trong máy ngày liền tàu chạy đến đảo Nouvelle Guinée, rồi đến quần đảo Atu không còn xa mấy nữa.
Trong những ngày này. Zoltan đã dùng hết cách hòng khuất phục ý chí cương quyết của Scare khi nó tra hỏi, khi nó hắt anh nhịn ăn. nhịn uống nhưng vẫn vô hiệu. Bây giờ nó phải dùng đến nhục hình này.
– Tao đếm đến ba mày nghe rõ chưa Jack? Nếu đếm xong mà mày vẫn không nói đích xác chỗ cất giấu bẩy cây thánh giá bằng chì thì tao cho lưng mày mềm nhũn như miếng bít tết còn sống. Một… hai… ba, nào nói đi!!
Jack Scare quay lại với nét mặt đau đớn và hờn giận. Hai mắt sáng lộ vẻ lên cơn sốt, nhìn thẳng vào Zoltan, đôi môi khô nói:
– Mi cứ cho treo cổ lên, tao không nói gì hết, không nói gì hết!
Zoltan nhún vai:
– Thôi được. Mi đã muốn thế.
Nó quay lại nói với tên cầm roi:
– Làm đi Freak! Tỏ cho thằng này biết mi có đôi cánh tay chắc nịch.
Freak cười gượng, nhún vai lúc lắc cái đầu như lợn lòi, nói làu bàu tiếng khàn khàn:
– Tôi sẽ cho nó thấy, thưa đại úy… Tôi sẽ cho nó thấy.
Thình lình cánh tay phải nó giơ cao chiếc roi da vặn vẹo trong không khí nhu con rắn hoảng hốt sợ cuống cuồng.
Bob Morane cũng ở trong đám đông người đứng xem, cứng người lại và những ngón tay cứng như sắt nắm vào cánh tay Bill đúng cạnh anh. Như vậy là để khuyên bạn anh phải im tiếng vì chỉ cần một thái độ phản đối nhỏ thì hai anh không thể cứu nổi Scare mà còn làm cho tình hình tồi tệ hơn.
Lưng trần Scare lằn những vết thương rướm máu, anh nhảy thót người rồi cứng đờ vì quá đau. Thằng súc sinh ấy đánh Scare đã sáu lần sống đi, chết lại.
Zoltan bỗng dưng nói:
– Ngừng tay lại Freak!
Tên này tuân lệnh. Zoltan quay lại hỏi Scare:
– Bây giờ đã định nói chưa?
Scare quay đầu lại, mặt anh nhăn nhó vì đau đớn, miệng mỉm cười khinh bỉ rồi khạc nhổ về phía Zoltan. Thấy bị khinh nhờn Zoltan lại ra lệnh:
– Tiếp tục đi Freak! Mi chỉ dừng lại khi ông bạn tỏ ra biết điều mở miệng.
Chiếc roi da lại vung lên. Cứ mỗi lần quật vào người, vào lưng Scare lại lằn lên những vết ngang dọc rướm máu trong như mắt lưới, mỗi lúc một dày thêm.
Ngoài tiếng roi và tiếng càu nhàu độc ác của tên đao phủ tất cả đều im lìm. Jack Scare tuy bị đau đớn, sức yếu nhưng không kêu ca câu nào.
Tên cầm roi cũng mệt, thở hắt ra như cái bễ thổi lửa, mồ hôi chảy ướt đẫm cả mình, tay rã rời buông cái roi xuống.
– Freak đánh tiếp đi, mi còn đợi gì?
– Người chứ có phải sắt đâu. Phải có cái máy thì mới làm tên kia kêu ca được.
– Ái chà Freak, nhưng tên kia có phải là cái máy đâu. Sẽ có cách làm cho nó phải nói.
– Thế nào Jack, cái trò vừa rồi đã làm cho mày nói chưa?
Nhưng nạn nhân không trả lời. Đầu Jack Scare ngoẹo về một bên vai rồi bất động. Nỗi đau đớn và sức suy yếu đã làm Jack bất tỉnh.
Zoltan phá lên cười, tiếng cười độc ác thô bạo, nói với thủy thủ đang đứng xung quanh:
– Ông bạn của tôi Jack bị ngất như một mụ đàn bà yếu ớt. Tôi có yêu cầu gì nó nhiều đâu, rất đơn giản nó chi nói cho tôi biết chỗ tôi muốn biết. Một ít nước muối sẽ làm nó hồi tỉnh.
Zoltan quay lại chỗ tên Công nói:
– Tưới nước cho con gà ướt át này đi. Muối vào vết thương không có gì tốt bằng, nó sẽ yêu đời hơn.
Công vâng lệnh lấy một xô nước biển hất vào người Scare.
Zoltan tưởng nước biển có chất muối làm vết thương của Scare đau thêm nhưng không ngờ nước mát làm Scare hồi sức. Scare quay đầu lại nhìn Zoltan với đôi mắt không có thần sắc.
– Bây giờ mày có nhận là có tội không và có quyết định nói không?
– Thôi, mày cứ treo cổ tao lên!
– Được Jack! Mày đã muốn thế.
Nó lại ra lệnh cho thằng đao phủ:
– Lại vào việc đi Freak. Mày còn nhiều thì giờ để nghỉ ngơi. Mày chỉ ngừng tay khi nó nói.
Bob Morane chứng kiến tấm thảm kịch đó từ đầu. Anh cố nén cơn tức giận và cố hết sức ghìm tay Bill bạn anh, ngăn cản không cho xông vào giết nó. Anh nghĩ nếu hành động như thế đã không cứu nổi Scare khốn khổ mà anh và bạn anh sẽ bị hại. Tuy nhiên, trước nỗi đau khổ mới sắp đổ lên đầu Scare, Bob không thể dằn lòng được nữa. Anh kêu to:
– Không được! Dừng lại!
Freak đã giơ cao chiếc roi bổng dừng lại đứng yên không nhúc nhích. Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về hướng Bob. Sự can thiệp của anh đã làm Zoltan không hài lòng.
– Thế nghĩa là thế nào?
Nó hét to, nhíu lông mày, giẩu mõm như con ác thú sắp vồ mồi, Bob bình tĩnh trả lời:
– Thế nghĩa là nếu Freak cứ tiếp tục thì Scare không thoát khỏi chết.
Zoltan nhảy chồm đến Bob hỏi với giọng cáu kỉnh:
– Nhưng cái đó liên quan gì đến mày, mày định vào hùa với nó hả?
Bob nghĩ ra một câu trả lời đã chuẩn bị từ trước, đáp:
– Nó chết hay sống việc đó không liên quan gì đến tôi. Nếu nó chết trước khi nó tiết lộ chỗ giấu kho vàng thì chúng ta trở về tay không. Anh đã hứa với chúng tôi của cải, tài sản vì thế chúng tôi mới có mặt ở đây.
Tiếng ồn ào nổi lên trong hàng ngũ thủy thủ:
– Đúng đấy. Một xác chết không đem lại cái gì hết.
Làm cho nó nói đã rồi sau anh muốn làm gì nó tuỳ anh.
Cơn giận dữ của Zoltan giảm dần. Hắn nói:
– Các anh nói phải lắm. Ông hạn Scare của chúng ta còn sống có lợi nhiều hơn là chết. Để nó ở đây, phơi ra nắng, thỉnh thoảng tưới nước biển cho nó. Tại sao thằng Scare chóng mệt thế, mặt trời và nước biển sẽ làm cho nó khỏe khoắn trở lại.
Một chốc đoàn thủy thủ dự xem tấm thảm kịch ấy tản đi gần hết. Bob và Bill cách xa các người khác đi về phía trước tàu. Bob rất hài lòng vì tuy không giảm bớt những nỗi đau khổ, cũng cứu sống được Scare. Tuy nhiên, vẫn phải nhanh chóng hành động, không thể kéo dài. Đó cũng là ý kiến của Bill nữa. Hai lý do thúc đẩy Bob Morane phải hành động ngay. Hình phạt Scare phải chấm dứt, quần đảo Afu gần đến. Vậy thì hải đảo Nouvelle Guinée là cái đích đổ hộ dễ dàng.
Kế hoạch của Morane thật đơn giản: Bắt những người canh gác trên tàu không còn tinh thần chiến đấu và sau khi đã phá hủy những động cơ ở tàu Đài Bắc thì trốn chạy lên chiếc ca nô cùng với Jack Scare đến một bờ biển gần nhất.
Để thực hiện kế hoạch đó vào tối hôm sau khi những sự kiện xảy ra ngày hôm trước, Bob và Bill lẻn ra khỏi nơi ngủ của thủy thủ. Các anh đã chọn thời điểm khoảng ba giờ sáng là thời gian các thủy thủ ngủ say nhất để tránh sự để ý khi đi lại.
Cánh cửa nhà ngủ có cài chốt ở bên ngoài để khi gặp nguy cơ nổi loạn bất cứ lúc nào Zoltan cũng có thể giam giữ thuộc hạ của hắn ở bên trong. Bob Morane và Bill dùng một cái móc đặc biệt tự tạo đẩy được chốt cửa. Khi ra ngoài anh lại cài như cũ để được yên tâm và rảnh tay đề phòng bọn thủy thủ đang ngủ ở bên trong. Xong rồi hai anh đi chân không dọc lối đi giữa tàu, trèo lên thang đến boong. Ở đó hai người tạm ẩn vào những kiện hàng hoá rồi Bob chỉ cho bạn phía mũi tàu nói:
– Phần anh là tên đang phiên gác, còn tôi là tên hoa tiêu.
Lần bước trong đêm tối, Bill đến phía mũi tàu còn Morane đến phía sau lái. Không có khí giới hộ thân vì trong cuộc đòi phiêu lưu, hai người đã học được những thế võ chiến đấu bằng tay không như quân đội. Morane nhanh nhẹn men theo mạn tàu đến phía sau lái. Ở đấy có đựng một cái lều nhỏ làm chỗ tạm trú cho người cầm lái tàu. Anh bò vòng quanh lều rồi đi vào trong. Người lái tàu ngồi quay lưng về phía sau, hai tay bám vào bánh lái nên không trông thấy Bob.
– Tôi đến thay phiên. Bob nói.
Người lái quay mặt lại ngạc nhiên:
– Thay tôi à? Chưa đến giờ và anh không phải là…
Anh lái chưa nói hết câu, một quả đám như trời giáng trúng quai hàm làm anh ta ngã vật xuống sàn tàu không kịp kêu lên một tiếng. Bob ngồi vào bẻ lái để cho tàu không đi ngang đợt sóng và không để cho tàu nghiêng về một bên, tránh đánh thức bọn thủy thủ và đại úy Zoltan. Xong anh quay lại trói chân tay anh lái bằng thắt lưng và xé áo anh ta ra từng mảnh bịt vào miệng cho khỏi kêu. Bob tháo khẩu súng tự động lẫn bao súng, giắt vào thắt lưng rồi đi đến boong tàu dưới có Bill đang đợi. Đứng đợi không lâu, chỉ vài phút sau bạn anh đã đến gặp anh.
– Công việc có chạy không, thưa thiếu tá? Bill hỏi nhỏ.
Bob gật đầu:
– Chạy! Còn anh?
Bob cười thầm rồi chìa bàn tay to tướng nói:
– Rất tốt đẹp, tôi còn thừa hưởng một thứ đồ chơi trẻ con này!
Ở chỗ lờ mờ sáng-tối giao nhau. Bob Moran nhác thấy lóe lên một họng súng liên thanh.
– Giỏi lắm Bill! Một ngàv kia ta sẽ phải dùng đến nó. Bây giờ chúng ta phải chăm lo cho Scare. Anh chàng khốn khổ này phải trói buộc vào cột buồm lớn suốt ngày dưới trời nắng và nước biển tưới vào người hôm qua làm vết thương sưng tấy. Anh ta rất suy yếu nhưng may mà anh ta vẫn còn lý trí.
Sau khi giải thoát cho Scare, hai người mang anh ta đến ca nô đã chuẩn bị chạy trốn, đặt anh ta nằm trong một khoang.
Xem xét cẩn thận thùng chứa nhiên liệu chạy động cơ ở ca nô, các hòm thức ăn và nước uống còn đầy, hai người còn lấy thêm dự trữ thực phẩm và dầu ở các ca nô khác, phòng khi phải chạy nhiều ngày trên biển cả. Bob chợt nói:
– Còn việc phải làm nữa là lo về động cơ ở tàu.
Nhưng Bill không tán thành việc đó:
– Để rơi việc đó lại vì thời gian rất gấp hơn nữa quá mạo hiểm.
– Không thể được Bill ạ! Không nên làm nửa chừng. Nếu chúng ta để động cơ ở tàu nguyên vẹn thì sẽ bị đuổi theo và bị bắt ngay. Nếu không mạo hiểm chúng ta không thể tránh khỏi hậu họa.
Hai người để Scare nửa tỉnh nửa mê trong khoang ca nô rồi đi xuống buồng máy, ẩn mình trong bóng tối tránh không cho người khác nhìn thấy. Trên đường, may mắn không gặp ai cả. Đến buồng máy hai người gặp hai anh thợ máy. Họ ngạc nhiên và sợ hãi trước họng súng liên thanh chĩa vào người của Bill, sau đó họ bị trói chặt và bịt miệng, không một chút kháng cự.
Bill vào buồng máy phá hủy động cơ, lấy đi vài bộ phận quan trọng nhất bỏ vào túi rồi nói với Bob:
– Chúng sẽ sửa chữa được nhưng chúng ta đã đi xa rồi.
– Tôi cũng nghĩ thế nhưng chúng ta đã mất nhiều thời gian quá, phải khẩn trương ra ca nô trước khi bọn chúng phát hiện.
Hai người ra khỏi buồng máy men theo lối đi dọc trên tàu ở tầng trên. Đi được một đoạn, hai người nhìn thấy ở một góc lối đi có ánh đèn le lói, rồi ánh đèn to dần kêu rầm rì. Một người xuất hiện cầm chiếc đèn báo hiệu. Bob và Bill nhận ngay ra là Zoltan. Không có tiếng động cơ và tàu tự nhiên đứng yên đã đánh thức y trở dậy. Tay trái Zoltan cầm chiếc đèn báo hiệu, tay phải cầm khẩu súng lục chĩa thẳng vào Bob Morane, nhưng Bob phản ứng nhanh hơn bắn Zoltan trúng đùi, ngã vật vào một xó ở lối đi.
– Nhảy lên boong nhanh lên! Bob kêu lên cho bạn anh nghe thấy.
Không kịp lên boong, hai người chạy nhanh vào lối di dọc trên tàu trèo lên thang ở cửa quầy tàu. Nghe thấy tiếng súng nổ ở sau lưng của tên canh gác báo hiệu nhưng hai người đã lên kịp trên mặt boong tàu. Bob nói:
– Phải chắn lối đi ra cửa quầy tàu nếu không chúng ta không thể đưa ca nô xuống nước được.
Hai người lại đem thùng lớn, thùng nhỏ đựng hàng hoá chắn lối đi ra cửa để bên trong không thể ra ngoài mặt boong được. Khi xong việc cả tàu đã thức dậy, nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập, tiếng gọi nhau ầm ĩ.
Morane nói:
– Đã đến lúc cho ca nô ra biển.
Hai người chạy đến chiếc ca nô trong có Scare nằm nghỉ. Bob trèo vào trong và xoay những cây sắt mang bộ neo để treo xuồng ở trên tàu và cho ca nô qua sườn tàu, hạ từ từ xuống biển. Trong lúc ca nô vừa chạm mặt nước, hai người nghe thấy tiếng nói ầm ĩ trên tàu chứng tỏ Zoltan và đồng bọn đang đứng trên boong. Bob định dìm động cơ xuống nước cho chạy bằng mái chèo nhưng Bill đã tức thời cho nổ một tràng đạn liên thanh làm cho nhiều cái đầu thụt vào trong. Bob tức khắc mở động cơ hết tốc lực lao vào trong đêm tối.