Dậy sớm thế sao, Justus Jonas?
– Ông làm tôi sợ quá, ông Carter!
– Tôi cứ tưởng, một thám tử tử tế phải là người luôn luôn cảnh giác chứ.
– Tôi không nghe tiếng bước chân ông. Lần thảm dày nuốt chửng mọi tiếng động.
– Thảm là phải như thế.
Casper Carter mặc một bộ comple màu đen giống hệt như bộ hôm trước. Justus cân nhắc, liệu vị chủ nhân “người đêm” này có ngủ chút nào không.
– Cậu không lang thang cả đêm đấy chứ?
Justus lắc đầu.
– Tôi tỉnh dậy sớm và đi xem quanh một chút.
– Tôi đang tò mò chờ nghe bản báo cáo của cậu đây – một nụ cười mảnh sắc thấp thoáng trên làn môi Carter. Nửa tiếng nữa sẽ có bữa điểm tâm trong phòng ăn – ông ta xoay đi và biến vào một trong những khoảng hành lang.
Bữa điểm tâm hết sức nghèo nàn và khô khan: Justus và ông Carter ngồi bên một chiếc bàn ăn dài, trong một căn phòng quá rộng, ăn bánh mì trắng và uống trà đắng màu đen, trà không đường. Đi kèm với bánh mì chỉ có duy nhất một loại pho mai và một loại mứt nghiền. Bữa ăn chỉ có thế.
Cô Mathilda sáng nào cũng rán trứng hoặc làm Omelett hay một thứ tương tự. Trong ngôi nhà của gia đình Jonas luôn có bánh bột ngô và nước cam vắt, cộng thêm ít nhất ba loại mứt nghiền khác nhau, đấy là còn chưa nói đến các loại bơ lạc. So sánh với nơi đó thì bữa ăn ở đây là khẩu phần của nhà tù. Justus cố uống rất nhiều trà mà những miếng bánh khô khốc vẫn đứng ngang ì giữa cổ họng. Cậu thấy trong người rất khó chịu. Ông Carter muốn nghe kết quả, nhưng cậu không có kết quả nào để báo cáo. Cậu hầu như chưa tìm được bất cứ điều gì về bảy cánh cửa. Và nếu cậu không trổ được tài xoay xở khéo léo của mình, ông Carter sẽ mời cậu ra đứng trước cửa ngay sau bữa điểm tâm. Cậu cần một chiến lược. Cần một điều gì có thể thuyết phục ông Carter rằng Bộ Ba??? là những ứng cử viên thích hợp cho nhiệm vụ này. Nhưng cậu cần phải làm điều đó ra sao?
Phía ngoài kia mặt trời đã lên đủ cao để tỏa vào nhà thứ ánh sáng thân thiện, vui vẻ của nó. Nhưng ông Carter lại cho kéo kín những lần rèm màu đen che cửa sổ, và ngồi ăn trong cảnh tối mờ. Tất nhiên chẳng có nhiều thứ để mà nhìn: giống như tất cả những căn phòng khác, cả phòng ăn này cũng hầu như trống trải, chỉ trừ mỗi chiếc bàn ăn. Duy nhất một cụm đèn cổ lỗ khổng lồ được treo trên trần nhà và đang như mê man đi trong bụi bặm.
Thỉnh thoảng, Albert lại rón rén đi xuyên qua căn phòng, nhìn xem liệu trong bình còn đủ trà không. Mỗi lần làm điều đó, ông ta lại ném cho Justus một cái nhìn u ám, như thể muốn nói: Sao mà vẫn còn ngồi ì ra ở đây?
– Được – cuối cùng ông Carter cũng cất tiếng và uống một ngụm trà. Cậu ngủ thế nào?
– Tốt. Nhưng mà ít – Justus thú nhận. Tôi… tôi cũng có việc để làm.
– Tôi biết. Rồi sao?
– Trong phòng salon lớn có một tấm tranh treo tường, chỉ ra một cánh cửa – Justus trả lời và tự thấy mình giống hệt một thằng ngu. Nhưng chắc ông cũng đã biết rồi.
– Đúng thế – Carter lạnh như băng. Nếu đó là tất cả những gì cậu biết – hôm qua cậu nói thế nào nhỉ, mấy giờ thì bạn cậu đến đón?
– Tôi còn quan sát thấy một vài điều nữa – Justus nói nhanh. Sáng sớm hôm nay, khi trời còn tối, có một người đàn ông rình mò bên dưới mép nước. Ông biết đấy, ở cái vệt bờ biển đầy đá cuội, chỉ hiện ra khi nước thủy triều rút xuống.
Ông Carter nhìn cậu lầm lầm.
– Người đàn ông đó không rình mò chút nào cả. Ông ta chỉ thụ hưởng phong cảnh và mùi vị của mặt biển ban đêm. Đó là tôi đấy. Tôi đã nói rồi, tôi là người hoạt động về đêm, đúng không?
Bực bội, Carter ném chiếc khăn ăn chưa dùng tới lên mặt đĩa và bất chợt đứng phắt dậy.
– Tôi biết là nói chuyện với cậu chỉ phí thời gian. Cậu có thể sử dụng máy điện thoại để gọi điện cho các bạn cậu, gọi họ đến sớm hơn.
Carter bước về phía cửa ra. Justus phải làm điều gì đó!
– Ông tưởng ông sẽ tìm lại được hồi ức nếu cứ đêm đêm đứng nhìn mặt biển hay sao?
Carter gắng sức che đậy cơn sốc của mình. Nhưng Justus thấy rất rõ là người ông ta giật nảy lên. Chủ nhân ngôi nhà chậm bước rồi dừng lại bên cửa. Ông ta xoay người về.
– Tại sao cậu biết điều đó?
– Tôi đã nói rồi, tôi đã quan sát ông qua khung cửa sổ.
– Đừng có ra vẻ con cừu ngây thơ ở đây – Carter rít lên. Cậu biết tôi nói đến chuyện gì! Ai kể cho cậu nghe điều đó? Enid phải không? Có phải cô ấy than phiền về tôi với cậu không? Hay là cậu đã vắt thông tin của cô ấy như người ta nặn chanh?
Justus lắc đầu.
– Tôi không quen cô Enid nào hết – và đó cũng là sự thật.
– Thế thì ai kể cho cậu nghe?
– Ông Carter, chả lẽ ông lại tin rằng tôi sẽ lên đường đến gặp thân chủ mà không hề chuẩn bị trước, nếu tôi nảy nghi ngờ ngay từ cuộc nói chuyện điện thoại đầu tiên? Ông muốn tôi đến đây một mình. Đó là điều mạo hiểm. Vậy là tôi đã tiến hành một vài công tác điều tra. Giờ thì tôi biết tại sao ông lại muốn nói chuyện với chỉ riêng mình tôi ông sợ phải tiếp xúc với nhiều người. Đó là một trong những hậu quả của vụ tai nạn và tình trạng tâm lý của ông đã thay đổi kể từ đó.
Justus ngã người ra sau và hài lòng thấy đôi mắt ông Carter mỗi lúc một mở lớn hơn ra. Người đàn ông tuyệt vọng loay hoay tìm từ ngữ. Thế rồi mặt ông ta tối sầm lại.
– Đứa nào? – Ông ta gầm gừ.
– Chuyện đó bây giờ hoàn toàn không quan trọng. Ông đã không cho tôi nghe bí mật của ông, vậy thì tại sao tôi lại cần phải làm điều đó? – Justus cũng nhỏm người dậy từ ghế. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp đồ đạc và yêu cầu các bạn đồng nghiệp đến đón tôi sớm hơn.
Với vẻ tỉnh lạnh tối đa, Justus đi ngang qua mặt ông Carter, bước ra khỏi phòng ăn. Carter không giữ cậu. Ông ta để cho cậu đi. Và qua đó, thật đáng tiếc, ông ta hoàn toàn không làm những gì mà Justus đang nhắm tới.
Thám Tử Trưởng tự mắng mỏ bản thân. Cậu đã ra quân bài quá cao! Không thể gây ấn tượng với Carter bằng kiểu cách đơn giản như vậy được. Nhưng giờ thì cậu đã ngửa bài ra rồi. Vậy là kết thúc.
Đang bước lên trên, cậu gặp Albert, người vẫn tiếp tục nhìn cậu bằng vẻ khinh thị như mọi khi. Nhưng lần này thì Justus ít nhất cũng cáu kỉnh khó chịu ngang bằng với ông ta.
– Tôi cần cái điện thoại của ông. Ngay bây giờ.
– Tôi cần phải hỏi ông Carter…
– Tôi đảm bảo với ông đây chính ý ông Carter muốn tôi gọi điện – Justus sỗ sàng ngắt lời.
Albert không đối đáp nữa. Ít nhất thì Justus cũng thắng được trong cuộc chiến quyền lực nhỏ nhoi này.
– Justus! Cháu lại ngồi dính vào máy tính rồi phải không? Tại sao về đến nhà rồi mà không sang ăn sáng?
– Lại còn thế nữa – Peter rên lên và nhìn đồng hồ, tám giờ mười – Cô Mathilda đấy.
– Bọn mình cũng rõ là tới một lúc nào đấy thì cô ấy sẽ sang đây – Bob nói. Cậu rời ánh mắt khỏi màn hình và nhìn qua cửa sổ – Hay lắm, cô ấy đến thẳng đây.
– Thế bây giờ làm gì? Mình phải nói những gì với cô ấy?
– Chả nói gì cả – Bob nói khẽ. Nói cho đúng hơn là: cậu chả nói gì cả. Cứ để cho mình lo. Mình sẽ tìm được cách xoay xở.
Có tiếng gõ. Thế rồi cánh cửa dẫn vào Bộ Tham Mưu mở ra và cô Mathilda Jonas thò đầu vào trong.
– A, lại là các cháu. Justus đâu?
– Cậu ấy có việc phải đi ra ngoài một chút.
– Phải, như thế có nghĩa là nó đã về nhà rồi?
– Vâng. Vừa mới đây thôi. Chút nữa là đến giờ hẹn của bọn cháu.
– Cô cứ tưởng nó ngủ ở nhà cháu!
– Vâng thì… – Bob loay hoay né tránh câu trả lời. Chúng cháu có việc phải quay trở lại Bộ Tham Mưu để nghiên cứu thêm một chút. Hai tiếng đồng hồ nữa chúng cháu sẽ gặp Justus.
Nét mặt cô Mathilda sa sầm xuống.
– Nói như thế mà đòi cô tin ấy hả?
– E hèm…
– Cô nói đúng, phải không? Lại thêm một lần nữa các cháu đút đầu vào khó khăn với cái trò điều tra điều trát.
– Không, cô Jonas! – Peter thề thốt hăng hái quá đà đến mức một đứa bé ba tuổi cũng chẳng thèm tin lời cậu. Nhất định là không mà!
– Thế tại sao bọn cháu lại ngồi ở đây như thể đang chờ cái gì đó, chờ thân chủ mới gọi đến hay cái gì tương tự hả?
– Cô nhầm rồi, cô Jonas. Chúng cháu chỉ cần phải xem thêm một chút thông tin trong Intemet. Bọn cháu lại đi ngay đây mà – Bob hứa hẹn.
Nhưng cô Mathilda không nghe cậu nói nữa. Cô chỉ có lắc đầu.
– Ta phải nói một lời nghiêm trang với cậu cháu trai nhà ta thôi. Nếu các cậu nhìn thấy nó, nói cho nó biết là nó liệu hồn chuẩn bị tinh thần bị gọt đầu đấy! Lúc nào nó cũng làm tôi phải lo lắng. Và cái trò lang thang vạ vật qua đêm này cũng đã đến thời phải chấm dứt! Chẳng lẽ các cậu tưởng tôi không biết các cậu làm gì, khi đứa này khai với gia đình là đến ngủ ở chỗ đứa kia. Chắc là các cậu lại lang thang đâu đó đến tận sáng sớm, bám theo một con ma tưởng tượng nào đó! Các cậu tưởng tôi ngu hả?
Bob và Peter chỉ biết há mồm ra nhìn cô.
– Chỉ cần Justus nhỏ tuổi hơn một chút là tôi sẽ cấm nó không được bước chân ra khỏi nhà – cô Mathilda lầm bầm, bực bội sập cửa rồi dậm mạnh chân quay trở lại nhà chính.
– A – Peter nói – hôm nay cô ấy mới cáu kỉnh làm sao!
Bob gật đầu.
– Mà ngoài ra cô ấy còn thông minh đến phát sợ. Mình chỉ hy vọng rằng cha mẹ mình không nhìn thấu suốt như cô của Justus.
– Tốt hơn là cậu đừng có đánh giá thấp mọi người. Các bậc phụ huynh thường nhìn thấu suốt hơn là ta tưởng và ta muốn. Điều đó rút từ kinh nghiệm của bản thân mình mà ra đấy. Tuần trước, mình lén đi trộm xe ô tô của bố mình. Chỉ một chút xíu thôi. Chiếc MG của mình lúc đó vừa vặn hết xăng. Thế rồi sao? Ông bố mình chỉ cần nhìn thấy mặt mình là đoán ngay ra.
– Thế bây giờ đã đổ xăng chưa?
– Ông bố mình ấy hả? Này, cậu nghĩ về gia đình mình theo kiểu gì thế hả?
– Mình nói cái xe MG, đồ ngu.
– Đổ rồi.
– Tốt. Một nửa tiếng nữa chúng ta sẽ lên đường để đón Justus.
Điện thoại reo. Bob giở ống nghe.
– Bob Andrew của bộ ba thám tử.
– Này, đó là kiểu xưng danh của mình chứ!
– Chào Justus? Có chuyện gì không? Kế hoạch có thay đổi gì không?
– Chắc là có. Các cậu có thể đến đón mình ngay lập tức – Giọng Justus nghe thảm thương đến lạ.
– Có chuyện gì thế?
– Chẳng có gì hết. Mình nghĩ là mình đã làm hỏng việc rồi.
– Hỏng việc à?
– Thôi đừng hỏi nữa, lên đường đi.
– Được, bọn mình đi ngay đây. Hẹn gặp lại! – Bob đặt máy.
– Có chuyện gì xảy ra thế? Peter hỏi.
– Chả biết được. Giọng Justus nghe không hay chút nào. Tốt hơn là ta lên đường luôn – Bob tắt máy tính rồi giơ tay với áo khoác.
Đang đi ra ngoài thì Thám Tử Thứ Ba quay trở lại, cầm lên tập hồ sơ trên bàn làm việc. Đó là những kết quả nghiên cứu và điều tra của cậu. Theo những gì mà cậu hiểu về Thám Tử Trưởng, cậu chàng sẽ muốn đâm đầu vào tập tài liệu này ngay lập tức, với điều kiện là vụ án vẫn còn khiến cậu ta quan tâm.