Bảy Năm Sau

CHƯƠNG 2



Đi nào Buck, chúng ta về nhà thôi!
Sau hai vòng chạy quanh đường bao, chú chó Golden Retriever bắt đầu thè cả lưỡi ra. Nó thèm khát được vẫy vùng trong mặt nước mênh mông sau hàng rào lưới thép kia. Camille tăng tốc rồi chạy nước rút những bước cuối cùng. Mỗi tuần ba sáng, để giữ dáng, cô bé tới chạy tại đây, chính giữa Công viên Trung tâm, trên đường bao dài hai cây số rưỡi quanh hồ Jacqueline Kennedy Onassis.
Khi đã hoàn thành cuốc chạy, cô bé dừng lại lấy hơi, hai tay chống hông, rồi ngược trở về phía đại lộ Madison hòa lẫn giữa những người đi xe đạp, trượt patin và đẩy xe nôi trên một lối đi.
– Có ai không? Cô bé vừa hỏi vừa mở cánh cửa bước vào nhà.
Không chờ câu trả lời, cô bé leo ba bậc một lên phòng mình.
Phải nhanh lên mới được, nếu không mình sẽ bị muộn mất! Cô lẩm bẩm lúc đứng dưới vòi sen. Sau khi đã tắm táp, lau người khô, xức nước hoa, cô dừng lại trước phòng thay đồ để chọn một bộ cánh.
Thời điểm quan trọng nhất trong ngày…
Trường của cô, trường trung học St. Jean Baptiste, là một trường Công giáo dành cho nữ sinh. Một ngôi trường ưu tú nơi dạy dỗ đám trẻ con nhà giàu của New York. Một ngôi trường duy trì những quy tắc khắt khe áp đặt học sinh phải mặc đồng phục: váy xếp ly, áo khoác có phù hiệu trường, sơ mi trắng, băng đô cài đầu.
May mắn thay chế độ khắc nghiệt nhưng thanh lịch ấy lại cho phép học sinh được chọn lựa vài thứ phụ kiện táo bạo hơn. Camille thắt thêm một chiếc cà vạt màu lá úa, dùng ngón tay thoa một lớp son màu hồng dâu lên môi.
Cô bé chăm chút cho phong cách nữ sinh preppy ấy bằng cách đeo thêm chiếc túi it bag màu hồng tươi được tặng vào dịp sinh nhật.
– Con chào ba! Cô bé cất lời chào trong lúc ngồi xuống bên bàn bếp ở giữa phòng.
Bố cô không đáp lời. Camille nhìn bố chăm chú. Bố cô trông khá bảnh trong bộ vest màu tối may kiểu Ý. Vả lại, chính Camille đã khuyên bố chọn kiểu này: chiếc áo vest xuôi vai và ôm sát buông xuống không chê vào đâu được. Vẻ mặt lo âu, đôi mắt lơ đãng, bố cô đang đứng bất động trước ô cửa kính.
– Mọi chuyện ổn chứ ba? Camille lo lắng hỏi. Ba có muốn con pha một tách cà phê khác không?
-Không.
-Kệ ba vậy… Cô bé kết luận với giọng nhẹ nhõm.
Mùi thơm của bánh mì nướng phảng phất trong phòng. Camille uống cốc nước cam, giở chiếc khăn ăn của mình ra, từ đó rơi xuống… vỉ thuốc tránh thai.
– Ba… ba có thể giải thích cho con chứ? Cô bé run rẩy hỏi.
– Chính con mới phải giải thích cho ba! Bố cô gầm lên.
– Ba đã lục soát đồ của con! Cô bé giận dữ.
– Đừng có chuyển chủ đề, đồng ý chứ! Vỉ thuốc tránh thai nằm trong túi đồ vệ sinh của con là thế nào?
– Đó là việc riêng của con! Cô bé cự nự.
– Chẳng đứa trẻ nào có việc riêng khi mới mười lăm tuổi cả.
– Ba không có quyền theo dõi con!
Sebastian vừa tiến đến vừa dứ ngón trỏ đầy đe dọa về phía con gái.
– Ta là ba của con: ta có quyền làm mọi thứ!
– Nhưng xin ba hãy nới lỏng một chút cho con! Ba kiểm soát mọi thứ: bạn bè con, các cuộc đi chơi của con, thư từ của con, những phim con sẽ xem, những cuốn sách con sẽ đọc…
– Con nghe đây, bảy năm nay ba một mình nuôi dạy con và…
– Đấy là vì ba muốn thế!
Qúa tức giận, anh đấm tay xuống bàn.
– Trả lời câu hỏi của ba đi: con ngủ với đứa nào?
– Chuyện đó không liên quan đến ba! Con không việc gì phải xin phép ba! Đó không phải là cuộc đời ba! Con không còn là trẻ con nữa!
– Con còn quá trẻ để có thể quan hệ tình dục. Như thế là vô ý thức! Con muốn làm gì chứ! Phá hỏng đời mình chỉ vài ngày trước cuộc thi Tchaikovski ư?
– Con chán ngấy violon rồi! Con cũng chán ngấy cuộc thi đó! Con sẽ không bao giờ biểu diễn ở đó! Đó là tất cả những gì ba giành được đấy!
– Thôi ngay! Làm thế thì quá dễ dàng! Bây giờ điều con nên làm là tập luyện mỗi ngày mười tiếng để có được chút ít cơ hội tỏa sáng. Thay vì thế, con lại đi mua đồ lót khêu gợi và giày dép trị giá bằng cả GDP của Burundi.
– Ba đừng có làm phiền con nữa đi! Cô bé hét lên.
– Còn con, thôi ngay cái trò ăn mặc như con điếm ấy đi! Không khác gì… không khác gì mẹ mày! Đã mất hết bình tĩnh, anh gầm lên.
Sững sờ vì câu nói phũ phàng của bố, cô bé phản công:
– Còn ba là một kẻ gàn dở!
Đó chính là giọt nước làm tràn ly. Giận điên người, anh vung tay tát cho con gái một cái trời giáng khiến cô bé chao đảo. Chiếc ghế đẩu cô bé đang tựa vào chòng chành rồi đổ xuống sàn.
Sững sờ, Camille đứng hẳn dậy rồi ngây người bất động một lúc, vẫn choáng váng vì những gì vừa diễn ra. Rồi cô bé bình tĩnh lại, lấy túi xách, quyết tâm sẽ không xuất hiện một giây phút nào trước mặt bố nữa. Sebastian cố giữ con lại nhưng cô bé đẩy anh ra rồi bỏ đi, thậm chí còn không thèm đóng cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.