Bi Kịch Người Sói

CHƯƠNG 12



Ai chưa chết, người đó sẽ tỉnh dậy vào một lúc nào đó!
Tôi cũng vậy. Sau cơn ngủ mê mệt, ý thức của tôi dần dần rời vực thẳm u ám, dần dần bay lên cao. Tôi nằm im, tập trung toàn bộ tư tưởng vào cảm giác đau trên cơ thể. Tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ biết đã có chuyện xảy ra với mình, một sự kiện rất khó chấp nhận. Thích nhất lúc này là lại được lao đầu xuống vực thẳm dưới kia. Nhưng cảm giác đau và nghị lực trong tôi ra sức phản kháng.
Tôi nghe tiếng mình thở hổn hển.
Đó là những hơi thở thật dài, thật sâu. Có cái gì đó đang động đậy sau trán và đằng sau gáy. Những tia chớp nhỏ nhảy từ bên này sang bên khác, nhưng vẫn không xua được cảm giác đờ đẫn.
Tôi vẫn nằm im lặng, cứng đờ, muốn ngẩng người lên mà không được. Hành động này là quá vất vả đối với sức lực tôi hiện thời. Có cái gì màu đen lướt tới đầu tôi, dừng lại ở đó, ngoạm lấy tôi và đưa tôi vào trạng thái bất tỉnh lần thứ hai.
Lần thức dậy sau khác đi.
Tôi vẫn cảm nhận thấy cái đau, nhưng không dữ dội như lần trước. Thêm vào đó là cảm giác khó chịu, nó bám trong bao tử như một lớp bùn thật dày. Nó ấn nặng xuống, muốn trào về phía cổ, bắt tôi phải nuốt nhiều lần.
Nhưng tôi gắng giừ trạng thái tỉnh táo và bắt đầu làm quen với khung cảnh xung quanh.
Mắt tôi bây giờ vẫn nhắm nghiền, nhưng tôi mừng là bộ máy suy nghĩ của mình vẫn còn hoạt động. Có một cái nùi hoặc một viên đá rất lớn đang nằm giữa khoang miệng tôi như một thực thể xa lạ. Lý trí mách bảo đó không phải là thực thể xa lạ, nó là cái lưỡi đã bị sưng quá nhiều. Nó nằm trong một bao cảnh khô khốc và tôi có thấy khủng khiếp, một nỗi nhớ nước tới cuồng dại.
Nước ở ngay cạnh tôi đây, nếu những tiếng róc rách nhè nhẹ và kể cả những tia nước nho nhỏ lành lạnh đang bắn lên kia không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Thêm vào đó là chuyển động tròng trành đặc trưng chỉ có thể xuất hiện khi ta di chuyển bằng thuyền.
Vậy là tôi đang nằm trong một con thuyền!
Thật khó giải thích, nhưng đúng là sự thật. Tại sao tôi lại nằm ở đây? Ai đã mang tôi ra đây? Người ta định làm gì với tôi? Tất cả những câu hỏi đó đổ dồn xuống đầu óc, nhưng bên cạnh đó tôi cũng nhận thấy một sự kiện khác. Tay chân tôi không còn cử động được bình thường. Không phải vì tê dại. Có những sợi dây trói đang xiết thật mạnh lên tay và cổ chân tôi. Cảm nhận về lực xiết chứng tỏ tay chân chưa hoàn toàn mất hết cảm giác.
Bị đánh gục, bị trói chặt rồi bị chở đi. Thảm họa này không thể hoàn hảo hơn được nữa!
Dần dần, trí nhớ của tôi hoạt động trở lại. Từ một thung lũng phủ đầy sương mù, những cảnh tượng mà tôi đã trải qua lần lượt trỗi dậy. Từng chút, từng chút một, chúng dần tụ họp tạo thành một bức tranh, và tôi tiếp tục suy diễn với bức tranh đó, kết hợp với con thuyền và làn nước bên dưới kia.
Nguyên nhân đã rõ như ban ngày.
Có kẻ đã đặt tôi vào con thuyền này, để chở tôi đến hòn đảo Người Sói bí hiểm, chở tôi đến đúng nơi con quái vật đang rình mò chờ nạn nhân. Còn cái gì sung sướng hơn cho nó là một kẻ tử thù giờ đã bị trói chặt và vô phương kháng cự?
Chắc chắn không!
Cơn uất hận siết cổ tôi nghẹn lại khi nghĩ đến đây. Và chuyện này có dính dáng đến một con người.
Oleg Blochin!
Tôi ra nông nỗi này hoàn toàn là do hắn. Sao Vladimir Golenkov lại tin được một người như hắn ta?
Tôi không biết những chuyện gì đã xảy ra với anh sau đó. Trí nhớ của tôi còn ghi lại anh trong vị thế một thân hình bất động.
Mắt tôi vẫn nhắm chặt suốt thời gian qua, bởi tôi không muốn bị phân tán khỏi dòng suy nghĩ. Nhưng bây giờ thì tôi thận trọng từ từ mở mắt ra, chỉ một khe nhỏ.
Tôi không nhìn thấy được nhiều.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không khỏi giật mình bởi ánh sáng ban ngày đã biến mất, màn đêm đã phủ xuống. Có kẻ đã đưa tôi lên trên thuyền này vào lúc giờ chiều chuyển qua đêm, và cái kẻ đó đang ngồi trước tôi kia. Hắn không nhận ra là tôi đang quan sát hắn, hắn tiếp tục chèo thuyền.
Tôi nghe tiếng rên rỉ của những vòng thép buộc quanh gốc mái chèo. Tôi nghe hơi thở hổn hển của gã đàn ông và nhìn thấy khuôn mặt râu ria xồm xoàm như một miếng bọt biển đẫm nước bồng bềnh trước mắt tôi.
Vâng, đó chính là Oleg Blochin!
Kẻ bội phản, thằng khốn kiếp, kẻ đã bắt tay với con quái vật và đưa hai chúng tôi vào bẫy. Hắn đang ngồi ở hàng ghế sau và chẳng hề quan tâm tới tôi. Hắn cũng đâu có cần để ý, bởi hắn có thể hoàn toàn tin cậy vào những sợi dây trói.
Có cái gì chạm nhẹ vào chân phải tôi. Không phải là một khúc gỗ, nó là một con người như tôi vậy.
– John…
Giọng nói chỉ khẽ thì thào như một hơi thở. Tôi nhận ra ngay Vladimir, người đang nằm cạnh tôi trên thuyền. Có lẽ anh đã tỉnh dậy từ trước.
Tôi cảm thấy một tảng đá vừa rơi khỏi tim mình, bạn tôi vậy là vẫn sống. Nhưng chỉ sau đó một lúc thôi, tôi không còn lý do để yên tâm nữa. Oleg Blochin rút mái chèo lên, cúi người về phía trước. Gã đàn ông nhìn trân trân vào giữa mặt tôi.
– Ái chà, ông thanh tra trừ quỷ diệt ma đã tỉnh dậy rồi. Hay quá, tốt quá. Chính tôi cũng đang muốn vậy!
– Blochin, mày là đồ con lợn!
Không phải tôi, người nói câu đó là Vladimir Golenkov, nó tuột thẳng ra từ tâm hồn phẫn uất của anh.
Blochin chỉ cười.
– Có lẽ tôi là đồ con lợn thật, nhưng tôi biết, người nói câu đó thật ra là người đã chết rồi. Phải, cả hai chúng mày bây giờ chỉ còn là hai xác chết. Chúng mày đang bốc mùi thối rữa. – Gã dàn ông lại cười phá lên, tóm lấy mái chèo và tiếp tục chèo thuyền.
Hai chúng tôi nằm ngửa, nhìn lên bầu trời tối. Hòn đảo chưa hiện ra. Vì thế chúng tôi cũng không biết chúng tôi còn cách chỗ mà mình sẽ chết bao xa.
Mặt hồ hôm nay tương đối yên tĩnh. Không có những dòng nước xoáy ngăn cản mái chèo. Bởi Blochin đằng nào cũng biết chúng tôi đã tĩnh trở lại nên tôi có thể trò chuyện với Vladimir. Ít ra thì nó cũng giúp tôi quên đi phần nào cảm giác đau đớn. Tôi làm ra vẻ nhẹ nhàng và nói:
– Lần này thì cậu sai lầm quá mất rồi, nếu mình không nhầm.
Vladimir thậm chí vẫn cười lên được.
– Cậu nói không sai đâu, John. Mình tin chắc là trong đời mình chưa vào giờ nhầm lẫn trầm trọng như trong vụ này.
– Thật là xui!
– Không, không phải xui xẻo, đó là một sự ngu ngốc. – Anh nghẹn lời nguyền rủa – Quả thật mình đã tin Blochin, mình hoàn toàn bị thuyết phục là hắn đứng về phía chúng ta. Mình đã nhầm lẫn, khốn kiếp, và bây giờ tuyệt nhiên không có cơ hội để mà sửa chữa.
– Trong chuyện này thì mày có lý. – Oleg chen vào. Hắn đã nghe rất chăm chú câu chuyện của hai chúng tôi.
– Nhưng mà tại sao? – Anh bạn Vladimir hổn hển – Tại sao, quỷ tha ma bắt mày đi, tại sao mày lại làm như thế?
– Tao có những lý do riêng.
– Lý do nào?
– Rồi chúng mày sẽ được nghe trước khi chết. Đừng lo, tao không để cho chúng mày chết yên ổn đâu. Suy cho cùng thì tao biết, tao nợ chúng mày những gì. – Gã nói bằng vẻ thâm độc.
– Bọn tao đâu có làm gì mày.
– Không, bản thân chúng mày thì không. Đúng hơn là do những tình huống cuộc đời xô đẩy.
– Phải, người ta cũng có thể quan niệm như vậy! – Vladimir Golenkov thở phì phì vẻ ghẻ tởm – Nhưng dù sao thì tao cũng phải chúc mừng mày vì những khả năng đóng kịch, Oleg! Mày vào vai giỏi lắm, hoàn hảo và rất thuyết phục. Đúng là mày đã lừa được tao, đã làm ra vẻ sợ hãi, hoảng hốt và thương xót cho những nạn nhân kia, đó là món ăn giả dối thứ nhất. Lẽ ra mày nên đi vào ngành kịch nghệ. Chắc là mày sẽ kiếm được một vị trí đầu bảng.
– Nhưng tao đang có những kế hoạch khác.
– Kế hoạch nào?
– Kế hoạch đó chỉ mình tao biết. Mày có biết thì đằng nào mày cũng không chấp nhận nổi, tao tin chắc thế.
– Ra vậy.
– Thôi, bây giờ thì ngậm mồm lại đi. Nói nhiều phí sức lắm. Chắc là mày sẽ còn cần đến sức lực đấy, chừng nào mày đứng trước mặt bạn tao.
– Cái kẻ mà Blochin gọi là bạn ở đây, chẳng cần nói chúng tôi cũng có thể tưởng tượng ra. Gã đàn ông vậy là đã gián tiếp thú nhận rằng hắn đang bắt tay với Người Sói.
Vladimir Golenkov im lặng. Nhưng tôi thấy anh đang sắp chết ngạt trong cơn cuồng giận bản thân mình. Chàng trai vất vả nghiến răng tự chủ.
Cả tôi cũng không hỏi câu nào nữa. Dù đả động đến chuyện gì thì cũng có nguy cơ để lộ suy nghĩ của mình. Tốt hơn là im lặng, tìm cách quan tâm đến mấy sợi dây trói, may ra có thể khiến chúng lỏng bớt đôi chút.
Đây là nhiệm vụ bất khả thi vì hai lý do.
Thứ nhất, chúng đã được siết rất chặt, và thứ hai, tôi hầu như không còn cảm giác gì trong những ngón tay. Các ngón tay đã đờ đẫn, như người bị tê khi quá trình tuần hoàn máu bị rối loạn. Không những tay, cả chân cũng đã tê.
Chúng tôi đã bị bó chặt lại, chúng tôi bị mắc kẹt trong con thuyền ma đeo quỷ ám này, và Oleg Blochin thắng trận.
Hắn cũng chính là kẻ sau đó lại bắt đầu nói chuyện trở lại. Không khí giờ đây còn ẩm ướt hơn nữa. Những làn hơi ẩm mỏng mảnh lướt qua mặt chúng tôi như những tấm khăn liệm xác trôi tròng trành trong không khí. Một điềm dữ!
– Không còn xa nữa đâu. Một lúc nữa là sẽ đến bờ đảo.
– Rồi sau đó? – Vladimir hỏi.
– Chúng mày có thể tận hưởng cái niềm vui được trở thành Người Sói. Chúng mày biết quá rõ kẻ nào đang thống trị hòn đảo này. Nó chính là con quái vật, nó chính là huyền thoại đã trở thành hiện thực, một hiện thực mà bây giờ chúng mày phải chấp nhận. Hòn đảo này chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành nguồn sinh sôi nảy nở cho Người Sói, đó là lúc tao đã làm tròn phần nghĩa vụ của mình.
– Nghĩa vụ nào? – Vladimir hỏi.
– Đó là chuyện riêng của tao! – Câu trả lời cục cằn vẳng lại – Tao có những có kế hoạch riêng và tao sẽ không để một đứa nào ngăn cản, cả chúng mày cũng không.
– Irina có đồng ý với những kế hoạch đó không? – Vladimir hỏi.
– Đừng có nhắc đến cô ấy! – Blochin giận dữ phun phì phì và đạp thật mạnh vào người Vladimir.
Vladimir nghiến răng chịu đau.
– Thôi được rồi, Oleg. Tao chỉ hỏi thôi mà.
– Tao không muốn nghe nữa!
Chúng tôi chiều ý gã đàn ông và nằm yên. Tôi nhìn lên trời. Một khoảng không gian tăm tối, tăm tối như số phận của chúng tôi. Trời đầy mây, nhưng những tảng mây nằm không gần nhau, không đủ dầy để che lấp hoàn toàn ánh trăng. Đó đây vẫn còn một chút ánh mờ mờ. Tôi chỉ không thấy ngôi sao nào.
Đột ngột, có những bóng đen nhỏ bay dọc mạn thuyền và xà ngang thân thể chúng tôi. Chúng hiện ra ở cả bên trái và bên phải, rồi lướt thật nhanh qua mặt tôi, ra xa.
Đúng lúc đó, con thuyền đi chậm lại. Chúng tôi nghe tiếng gãy, tiếng cào. Con thuyền vậy là đã đâm vào lớp lau sậy bọc quanh bờ đảo và đang tìm đường xuyên qua đó. Việc điều khiển con thuyền vắt đầu trở thành vất vả đôi với Blochin. Gã đàn ông phải tận dụng toàn bộ sức lực, rồi cuối cùng cũng đưa được thuyền đi qua.
Hắn ấn một mái chèo xuống dưới nền bùn bên dưới. Mái chèo kia được hắn dùng như một con dao quắm, phạt liên tiếp vào lớp lau sậy. Tới khi không thể đi tiếp được nữa, gã đàn ông quay người lại.
– Tới bến cuối rồi. – Hắn giải thích – Chúng mày xuống đi.
Vladimir cười.
– Xuống bằng cách nào đây? Cả hai đứa chúng tao đều bị trói.
– Tao sẽ cắt dây trói ở chân chúng mày ra. – Gã đàn ông thò tay xuống dưới làn áo khoác, rút ra khẩu Beretta của tôi và nhắm thẳng vào trán tôi – Đừng có giỏ trò, tao sẽ ra tay nhanh hơn.
– Tôi biết là khả năng của mình có giới hạn, Blochin.
Hắn cười, rồi lại đút vũ khí vào dưới áo.
– Thế thì tốt, Singlair. Thậm chí rất tốt.
Hắn lôi ra từ túi áo phía bên kia ra một con dao rồi cúi người cắt dây trói phía dưới chân tôi trước. Tôi cứng người lên, bởi sợ con dao bị trượt đi. Thề có Chúa, một vết khía vào chân là thứ chẳng dễ chịu một chút nào!
Nhưng tôi đã lo thừa. Những mẫu dây trói theo nhau rơi xuống như những con giun đã chết. Xong việc, Blochin quay sang phía anh bạn người Nga của tôi.
Việc cắt dây cho Vladimir cũng trôi chảy.
Blochin cười.
– Nếu chúng mày muốn, chúng mày có thể rời thuyền bây giờ. Tao sẽ đứng xem.
Hắn thẳng người lên, nhảy vào lớp lau sậy bao quanh đảo. Chúng tôi nghe thấy tiếng nước lõm bõm. Hắn kéo con thuyền lại gần bờ đảo hơn rồi buộc nó vào đâu đó cho chắc.
Tôi và Vladimir cùng nhổm dậy. Tay của chúng tôi vẫn bị trói ra sau lưng. Cả hai đều còn rất yếu, nhịp thở hổn hển. Cảm giác choáng váng cứ muốn kéo tôi ngã xuống.
Vladimir chắc cũng chẳng khá hơn, anh hỏi tôi:
– Cái đầu mình có còn nguyên không?
– Còn.
– Thế thì tốt.
– Chúng mày không muốn lên bờ hả? -Blochin giễu cợt. Hắn đã đi sâu lên bờ đảo, dáng hắn giờ chỉ còn hiện lờ mờ.
– Có! – Vladimir nói và gắng đứng thẳng lên, nhưng đôi chân tê dại của anh không giữ nổi trọng lượng thân hình. Anh ngã về phía phải, văng người qua mạn thuyền.
Thân hình Vladimir dập xuống nước. Những thân lau thân sậy gãy gập dưới sức nặng của anh, may mà không có đoạn cây nào đâm vào chỗ hiểm.
Oleg Blochin cười lớn. Hắn hả hê tột cùng trước hai con người yếu đuối…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.