Nghe xong câu đó, Vladimir bật cười. Anh ngồi xuống giường và đưa hai bàn tay lên ôm mặt. Rồi anh gật đầu với bạn mình.
– Tôi rất tiếc là đã không nói cho anh biết, nhưng mà tôi vội quá.
– Để tôi đoán anh vừa đi đâu về nhé?
– Vâng.
– Anh vừa ra hòn đảo đó.
Vladimir lắc đầu.
– Không hẳn. Tôi chỉ tới gần nó, cho tới khi nhìn được một chút. – Anh mỉm cười – Nhưng cũng không bõ công đi, mặc dù suýt nữa tôi gặp nguy hiểm.
– Vậy anh phát hiện ra điều gì chăng? – Blochin căng thẳng cúi người về phía trước.
– Có chứ.
Blochin đảo tròng mắt thật mạnh, hai con ngươi gây cảm giác như hai hòn bi.
– Khốn kiếp, cái gì thế? Nào, nói đi! Đừng có bắt tôi phải kéo từng từ một ra khỏi cổ họng anh.
– Không phải thế đâu. Nhưng tôi cần một ngụm rượu, nếu như thế không phải là đòi hỏi quá nhiều.
– Chờ chút. – Blochin đứng dậy. Anh ta mở cánh cửa một chiếc tủ nhỏ. Trong tủ có rất nhiều chai – Đây là hầm rượu bí mật cua tôi. – Oleg vừa cười vừa nói – Không một ai biết, kể cả vợ tôi cũng không. – Anh ta rút ra một chai đựng thứ nước màu nâu bên trong – Thậm chí còn cả whisky.
– Thế thì đưa sang đây!
Blochin ném cái chai về phía bạn mình. Vladimir tóm lấy nó, xoay nắp sang bên trái. Anh không cần cốc. Anh uống thẳng từ chai và cảm nhận thấy hiệu ứng của nó ngay lập tức. Lần này thì rượu khiến anh dễ chịu hơn hẳn. Vladimir định uống thêm ngụm thứ hai nhưng rồi thôi. Anh đưa chai cho Blochin, anh này cũng uống.
Thế rồi Vladimir kể cho bạn nghe những sự kiện anh vừa trải qua. Anh cứ tưởng mình sẽ gặp một anh chàng Oleg Blochin ngạc nhiên đến đờ đẫn, nhưng anh ta chỉ ngồi đó nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, như muốn chứng thực cho những gì bạn anh ta đang kế. Cả hai cuộc gặp gỡ của Vladimir hầu như chẳng khiến cho anh ta ngạc nhiên lắm. Người đàn ông đó chỉ trở nên trầm ngâm cực độ, rồi kết luận sau khi nghe hết chuyện.
– Vậy là anh đã chọc đúng vào tổ ong vò vẽ, anh bạn ạ.
– Như vậy có nghĩa là sao?
– Đơn giản lắm. Dân làng truyền miệng nhau những câu chuyện cổ về tòa lâu đài trên đảo. Đã có thời trong đó có một con quái vật, nhưng rồi một ngày nọ, một vị thần hiện ra và giáng đòn trừng phạt. Nước dâng cao dữ dội sau một cơn bão lớn, toàn bộ hòn đảo bị ngập. Con quái vật bị kéo xuống tầng nước sâu.
– Có thế thôi sao?
– Về mặt nguyên tắc thì có thế thôi.
– Con quái vật đó có phải là Người Sói?
Blochin gật đầu.
– Anh đã nhìn thấy nó rồi đấy.
– Tôi không nhìn thấy một con Người Sói bình thường, Oleg. Nó là một con vật khổng lồ, lớn như một khúc núi đá. Chắc chắn kể cả anh bạn John Singlair của tôi cũng chưa từng nhìn thấy một thứ như thế, mặc dù anh ấy đã gặp không biết bao nhiêu chuyện.
– Các huyền thoại cũng tả con quái vật không lồ như vậy. – Blochin nói và uống thêm một ngụm rượu.
– Thế còn người đàn bà tôi đã nhìn thấy. – Vladimir giơ ngón tay trỏ lên – Này anh! Anh nên nhớ là tôi không bịa ra cô ta đâu đấy! Cô ta quả thật đã xuất hiện ở đó.
– Tôi cũng nghĩ vậy.
– Thế những câu chuyện cổ có kể gì về cô ta không?
– Có, có kể.
– Kể như thế nào?
– Ừ thì… tôi cũng không biết trong những câu chuyện này có phần nào thật và có phần nào thêu dệt thêm. Nhưng đại khái như sau, người đàn bà trẻ tuổi đó thề sẽ giết chết con quái vật, bởi nó đã giết chết con cô cùng người vú em.
– Nhưng cô ta không làm được.
– Đúng vậy.
– Có phải các con và người vú đã chết?
– Đúng vậy, đáng tiếc! Người đàn bà trẻ sau đó bị nguyền rủa, bởi cô ta đã không cứu được ba mạng sống đó. Chỉ khi nào Người Sói bị hủy diệt, cô ta mới được giải thoát. Đó là toàn bộ câu chuyện.
– Người dân ở làng này tin câu chuyện đó sao?
– Có người tin, có người bán tín bán nghi, tôi cũng không biết rõ. Nhưng chắc chắn cả làng chưa có ai tiến tới gần họ như anh vừa làm, Vladimir. Tôi có cảm giác, sự việc đang trở nên gay cấn và dần dần, giải pháp chung cuộc sẽ đèn. Người Sói vậy là đã lại chui lên từ dưới sâu. Đừng hỏi tôi nguyên nhân, vì tôi không biết đâu, nhưng nó đã giết chóc thật dã man và cướp mạng toàn bộ một gia đình. Cả người đàn bà cũng đã xuất hiện, như anh nói, cô ta có cầm trong tay một cái kiếm. Huyền thoại cũng miêu tả cô ta như vậy, như một nữ anh hùng.
Vladimir ngập ngừng.
– Còn yếu tố nào trong những huyền thoại cổ đáng cho ta chú ý không?
– Không, hiện thời thì chưa.
Không hiểu tại sao, Vladimir có cảm giác không thể tin hẳn vào người bạn từ thời xưa cũ. Dù trong phòng có đèn, nhưng nó vẫn chưa đủ để nhìn kỹ gương mặt anh ta. Một phần gương mặt đó chìm trong bóng tối.
– Thôi, ta hãy gạt chuyện quá khứ sang một bên, Oleg. Ta hãy nói chuyện hiện tại. Phải dự trù khả năng Người Sói sẽ lẻn vào ngôi làng này một lần nữa, và lại bắt đầu chuyện giết chóc kinh khủng.
– Tôi cũng ngại như vậy. – Người đàn ông đối diện nhún vai – Anh nói đi, anh định làm gì? Chẳng lẽ cho lính đứng canh công vào làng? Đó cũng là một khả năng, nhưng tôi tin anh sẽ chắng tìm được những người đàn ông đủ lòng dũng cảm làm chuyện đó.
– Tôi cũng không nghĩ đến chuyện đó.
– Thế thì chuyện gì?
– John Singlair và tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm đó. – Vladimir dụi mắt – Tôi rất mong là con quái vật không xuất hiện thêm một lần nữa trong đêm nay.
Oleg Blochin không lạc quan như vậy.
– Nếu nó bám theo anh tới đây thì sao?
– Tôi không tin.
– Tại sao lại không?
– Bởi tôi nghĩ nó sẽ bị người đàn bà tóc vàng truy đuổi. – Vladimir lắc đầu – Tôi thật không hiểu được cô ta và rất lấy làm tiếc. Tôi thật không thể tưởng tượng nối một người như vậy lại tồn tại trong thời đại chúng ta. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa chắc liệu cô ta có phải là người bằng xương bằng thịt hay không. Dù trông như người thật, cô ta vẫn gây trong tôi một ấn tượng hơi ma quái.
Blochin hắng giọng.
– Cô ta là một huyền thoại, và cứ thể theo đó thì cô ta phải rất già, anh bạn ạ.
– Già tới mức nào?
– Tôi không biết. Tôi chỉ có thể kể lại những gì người dân trong làng kể cho nhau. Vì bây giờ chúng ta đang muốn diệt trừ Người Sói, nên có lẽ chúng ta nên coi người đàn bà tóc vàng đó là một đồng minh, ít ra là như vậy.
– Đồng ý.
Blochin đứng dậy. Anh ta đặt chai rượu lên bàn.
– Tôi để nó lại đây cho anh, trông có vẻ anh cần một ngụm thứ hai đấy. Cũng dễ hiểu thôi, sau tất cả những gì mà anh vừa trải qua. Nếu ở địa vị tôi, có lẽ tôi đã sợ đến phát ngất. Nhưng mà thế đó, mỗi người mỗi khác.
– Đúng.
– Sáng mai anh muốn dậy vào lúc nào?
– Tôi chưa biết. Anh đánh thức tôi nhé?
– Nếu anh muốn.
– À mà thôi, để đó đi, tôi tự dậy được.
– Tùy anh. Chúc anh ngủ ngon! – Oleg Blochin đi về phía cửa, giọng nói của Vladimir vẳng theo.
– À quên, cho tôi gởi lời chào cô vợ Irina của anh. Tôi vẫn chưa gặp cô ấy.
– Cám ơn anh! Hy vọng sáng mai Irina sẽ rảnh rỗi hơn trong những ngày vừa qua.
Blochin bỏ đi, Vladimir trầm ngâm nhìn theo sau. Anh không thể nói cụ thể, nhưng đúng là có cái gì đó đang khiến anh khó chịu, ơ một điểm nào đó, anh không còn tin người bạn mình nữa. Vladimir tự hỏi, có còn nên coi Oleg là bạn hay không? Anh quen anh ta đã từ nhiều năm nay. Cả hai người đã làm việc chung một nơi và cùng tiến bộ rất nhanh. Giờ thì KGB không còn tồn tại trong cấu trúc xưa cũ của nó nữa, Blochin đã quay trở lại quê hương. Miền đất này ngày trước vốn thuộc về đất Đức, đã từng có nhiều người Đức sinh sống ở đây. Những huyền thoại cũ kỹ đó chắc chắn phải là huyền thoại của người Đức để lại, mặc dù thời Thế chiến lần thứ hai, đại đa số những gia đình người Đức đã kéo về hướng Tây trước khi Hồng quân tiến vào.
Những huyền thoại cổ, người đàn bà cầm kiếm, Người Sói khổng lồ – Vladimir tự hỏi đi hỏi lại, tất cả những yếu tố đó phù hợp với nhau ra sao, liên quan với nhau như thế nào. Anh uống thêm một ngụm whisky, nhưng rượu chẳng khiến cho dòng suy nghĩ của anh sáng sủa hơn, nó chỉ thúc cảm giác mệt mỏi tăng lên.
Mặc dù vậy, anh vẫn rút ra một kết luận là chắc chắn anh sẽ chẳng thành công nếu chỉ hoạt động trong ngôi làng này. Anh chỉ có thể làm được một việc gì đó nếu anh tìm được cách ra chính hòn đảo kia.
Đó mới là nơi có thể hủy diệt được Người Sói.
Nhưng anh không được phép đi một mình, mà cùng với John Singlair, người đàn ông mà anh coi là bạn thân, người đàn ông anh có thể tin chắc tuyệt đối. Cùng với những suy nghĩ đó, Vladimir ngả người xuống giường, và chỉ vài giây sau anh đã ngủ thật sâu…