BI KỊCH VỀ 3 CÁI CHẾT
Phần thứ hai: Chắc như bắp – Chương ba : Ai là thủ phạm?
Đang đi trên đường, ngài Charles chợt hỏi :
– Ông Satterthwaite có ý kiến gì không?
– Còn ngài thì sao? – Ông Satterthwaite hỏi lại – Ông bao giờ cũng muốn dành phần xét đoán sau cùng.
Ngài Charles không phải vậy. Ngài phát biểu rạch ròi.
– Bọn chúng tính sai bét, Satterthwaite ạ. Tất cả đều sai. Bọn chúng cứ nghi cho người quản gia. Hắn đã chuồn đi mất – vậy thì chính hắn là thủ phạm, tên sát nhân. Không phải vậy, lập luận thiếu logic. Không, không hợp logic. Ông không thể không tính đến một cái chết khác nữa, ngay tại nhà tôi.
– Vậy ra ngài vẫn cho là cả hai cái chết có liên quan với nhau?
Ông Satterthwaite nêu câu hỏi mà chính ông đã biết trước câu trả lời.
– Này ông bạn. Có liên quan cả đấy. Tất cả đều nhắm vô đó… Ta nên dựa vô cái yếu tố chung nhất – một tên nào đó đã xuất hiện ở hai nơi.
– Đúng – Ông Satterthwaite đáp lại – Và vấn đề trước mắt không phải đơn giản như ta tưởng đâu. Ta còn nắm trong tay nhiều yếu tố buộc tội. Này, ngài Cartwright, ông có cho là những khách mời hôm đó đều có mặt tại đây?
Ngài Charles gật gù.
– Dĩ nhiên, ta hiểu điều đó, nhưng ông có nghĩ là còn một số người không đến được thì sao?
– Tôi không nghĩ như ngài đâu, Cartwright.
– Mẹ kiếp, ông bạn ơi, ông cho là có một sự trùng hợp nào? Không, chuyện đã rồi. Những vị khách mời trong lần vụ án xảy ra đầu tiên sao lại phải đến dự bữa tiệc xảy ra vụ án lần sau? Có phải đó một chuyện tình cờ? Không phải vì mạng sống của ông đâu. Tất cả được dàn dựng, bố trí, đúng theo bài bản của Tollie.
– Ồ – Ông Satterthwaite buột miệng nói – Phải. Biết đâu được…
– Chắc quá rồi. Này Satterthwaite, ông chưa hiểu Tollie bằng tôi, ông ta là một người lúc nào cũng tỏ ra kín miệng, kiên trì. Mày năm tôi còn quen biết ngài, chưa lần nào được nghe ngài phát biểu một lời thiếu suy nghĩ.
– Nghe tôi nói đây, ngài mục sư Babbington bị giết chết, thật đấy, – tôi nói ra hết – bị giết chết ngay buổi tối tại nhà tôi. Lúc đó Tollie cười nhạo bởi tôi còn nghi ngờ chưa tin, vậy mà thời gian sau đến lượt Tollie lại sinh ra ngờ vực. Tollie không kể chuyện mấy người khách – bởi đó không phải cung cách của ngài. Nhưng rồi ngài âm thầm soạn thảo ra một vụ kiện. Tôi không rõ ngài dựa vô đâu. Thật tình tôi nghĩ không phải vụ kiện nêu đích danh ai. Bởi ngài cho phải có một người trong số các vị khách chịu trách nhiệm cái chết của ngài mục sư, thế rồi ngài soạn ra trình tự một mô hình tìm cho ra ai là thủ phạm.
– Còn mấy vị khách kia thì sao, nhà Eden và nhà Campbell.
– Là cách che đậy bề ngoài. Mục đích làm cho vụ án bớt đi phần trắng trợn.
– Ngài nghĩ mô hình sẽ như thế nào?
Ngài Charles khẽ nhún vai – một kiểu cách hơi cường điệu khác thường. Ngài đang sắm vai Aristide Dural, ông trùm Sở Mật vụ. Ngài đứng dậy bước chân đi cà nhắc.
– Làm sao bọn mình biết được? Ta không phải là thầy phù thủy nên ta không đoán trước được. Nhưng ta nghĩ có một mô hình… Mô hình đó đã tính sai, bởi tay sát thủ đã tính trước ngài Tollie một nước cờ… Hắn hạ thủ trước…
– Hắn là ai kia?
– Có thể một cô nàng nào đó. Sử dụng thuốc độc là một lợi khí của đàn bà chẳng thua kém gì bọn đàn ông – có khi còn lợi hại hơn.
Ông Satterthwaite ngồi đó lặng thinh, ngài Charles kể tiếp.
– Nghe ta đi, ông có đồng ý chưa? Hay là ông ngả về phía dư luận? Người quản gia đúng là hắn rồi. Hắn là thủ phạm.
– Ngài giải thích người quản gia như thế nào?
– Ta chẳng nghĩ gì cả. Hắn chả là cái quái gì… Ta có thể giải thích là…
– Là như thế nào?
– Vậy là, phần cơ quan cảnh sát nhận định đúng – Ellis một tay tội phạm chuyên nghiệp, cấu kết với băng đảng trộm cướp. Hắn dùng giấy giới thiệu giả đến xin việc. Sau đó Tollie bị giết chết. Ellis nhận làm việc gì? Một người bị giết chết, còn dấu tay người kia còn lưu trữ ở cơ quan Scotland Yard, cảnh sát đã nhận dạng được. Tất nhiên hắn hoảng sợ bỏ trốn ngay.
– Theo lối đi riêng?
– Quỷ tha ma bắt cái lối đi riêng. Hắn lẻn ra khỏi nhà trong lúc người cảnh sát gác cổng ngốc nghếch buồn ngủ để hắn xổng mất.
– Nghe có lý hơn.
– Đó, ông Satterthwaite, ông có ý kiến gì không?
– Tôi à? – Ông Satterthwaite đáp – Ồ, thì tôi cũng nghĩ như ngài. Từ nào giờ vẫn vậy. Tôi nghĩ tên quản gia này muốn đánh lừa mọi người, hắn vụng về lắm. Tôi tin chắc ngài Bartholomew và ông mục sư già đáng thương đều là nạn nhân cùng một thủ phạm.
– Thủ phạm là một khách mời dự tiệc tại nhà sao?
– Đúng, một trong số các vị khách đi.
Một thoáng lặng thinh khắp gian phòng, bất chợt ông Satterthwaite bắn tiếng.
– Ngài đã nghĩ ra ai chưa?
– Lạy trời, ông Satterthwaite, làm sao ta dám nói ra?
– Ngài cứ nói, có gì đâu? – Ông Satterthwaite nhỏ nhẹ yêu cầu – Tôi cứ nghĩ là ngài cần góp ý việc này, bởi mọi việc không dựa trên khoa học hay lý luận đâu. Tất cả chỉ còn là dự đoán.
– Thôi được, ta không có… – Ngài ngẫm nghĩ một lúc chợt phá tan sự tĩnh lặng – Ông biết đấy, Satterthwaite, chính cái lúc ông vừa nghĩ chẳng thể nào có ai trong số thực khách là thủ phạm.
– Tôi cho là ý kiến ngài có lý – Ông Satterthwaite vừa nói vừa ngẫm nghĩ – Ở chỗ cho tập hợp các vị khách khả nghi. Ta nên nhớ loại trừ một số người, ngài và tôi, bà mục sư Babbington. Còn anh chàng Manders nữa không tính.
– Manders nào?
– Dạ phải. Tình cờ hắn lại đến ngay hôm đó. Không ai hỏi han nghi ngờ gì hắn. Loại hắn ra ngoài danh sách tình nghi.
– Còn nhà soạn kịch Anthony Astor nữa.
– Không được, hôm ấy bà có mặt tại đó. Nàng Muriel Wills ở Tooting.
– Vậy ra là cô nàng – Ta quên mất cái tên Wills này.
Ngài nhíu trán. Ông Satterthwaite có biệt tài đọc rõ ý nghĩ trong đầu người khác. Ông đoán rất tài tình. Ngài Charles đang nghĩ gì. Mỗi khi nghe nói chuyện, ông Satterthwaite ngầm vỗ vỗ sau lưng mình.
– Ông thấy đó, Satterthwaite, ông nghĩ đúng. Tôi không cho là những ai được hỏi đều bị tình nghi, bởi về sau mới biết có cả phu nhân Mary và nàng Egg tại đó… Không phải đâu, có thể ngài muốn dàn dựng mô phỏng lại câu chuyện ngay từ đầu… Ngài có nghi cho ai đó và thấy cần phải đối chất lại với người chứng. Đại khái là vậy…
– Đại khái là vậy – Ông Satterthwaite nhất trí – Cùng lắm chỉ suy ra tới mức đó. Vậy là, không tính nhà Lytton Gore vô đây, luôn ngài, tôi và bà mục sư Babbington và Oliver Manders. Còn lại ai? Có phải Angela Sutcliffe?
– Angie sao? Này ông bạn mình ơi. Nàng là bạn cố tri của ngài Tollie đó.
– Vậy thì rốt cuộc chỉ còn lại nhà Dacres… nói đúng ra, Cartwright, ngài nghi cho nhà Dacres thì phải. Lẽ tất nhiên nếu tôi hỏi tới ngài lại nói ra ngay.
Ngài Charles nhìn lại ông. Satterthwaite lộ vẻ vui mừng ra mặt.
– Ta nghĩ là, – Ngài Cartwright nói chậm rãi – ta có nghi ngờ, nhưng thật ra ta không nghi cho họ… Nhưng xét ra họ có khả năng bị tình nghi hơn là những người kia. Bởi lẽ ta không hề quen biết họ. Vì mạng sống của ta nên ta không thể hiểu được vì sao Freddie Dacres, người cả đời chỉ say mê đua ngựa hay là Cynthie lo công hiến cho sự nghiệp sáng tạo mẫu thời trang cho quý bà lại có ý định hủy hoại mạng sống một người tu hành khả kính, vô tội đến vậy…
Ngài lắc đầu, chợt nét mặt rạng rỡ khác thường.
– Còn một người đàn bà mang tên Wills. Ta lại quên khuấy đi mất. Có việc gì khác thường chăng mà ông mãi quên tên này? Bởi nàng có gương mặt có thể nói khó mô tả cho đúng tính cách người.
Ông Satterthwaite lại cười.
– Tôi lại cho cô nàng có nét giống Burn – một chàng thanh niên ngài đã từng lưu ý. Tôi cũng cho là cô nàng Wills này lúc nào cũng hay săm soi để ý. Đằng sau cặp kính trắng ẩn giấu một cái nhìn sắc sảo. Tôi nghĩ là ngài sẽ tìm thấy một vài điểm đáng lưu ý mà nàng Wills đã bỏ công theo dõi.
– Thật sao? – Ngài Charles còn ngờ ngợ.
– Bây giờ đến lúc, – Ông Satterthwaite nói – ta đi ăn cơm trưa. Rồi sau đó, ta ghé qua bà Abbey coi thử có gì mới lạ hơn ngay tại chỗ.
– Ta nghĩ ông lo lắng cho vụ việc này quá, Satterthwaite. – Ngài Charles nói giọng nghe vui giòn giã.
– Chuyện điều tra vụ án với tôi như cơm bữa – Ông Satterthwaite nói – Có lần xe tôi bị hỏng máy phải ghé vô quán trọ trơ trọi dọc đường.
Rồi ông không kể gì thêm nữa.
– Ta nhớ ra, – Ngài Charles đỡ lời với giọng điệu cao vút như một diễn viên sân khấu – lúc còn đi du lịch hồi năm 1921 .
Ngài Charles thắng một bàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.