Cô Gái Thứ Ba

Chương 18



Hôm sau, lần đầu tiên Poirot đi tới thăm Borodene Mansions bằng xe tắc xi. Bỏ xe trong sân, ông liếc mắt nhìn xung quanh. Người gác cổng bận sắc phục, đang gác tại một trong các cửa ra vào chính yếu và huýt gió một bài hát.

Chú ý thấy ông đi lại gần, người gác cửa vội hỏi.

– Thưa ông, ông cần gì ạ?

– Tôi tự hỏi liệu ông có thể cho tôi biết về một câu chuyện buồn vừa xảy ra tại đây không?

– Một câu chuyện buồn à? Thưa ông, tôi không biết.

– Một người đã té từ trên lầu bảy và đã chết.

– Điều này thì…! Tôi không biết gì cả vì chỉ làm việc ở đây mới có một tuần mà thôi. Ê, Joe!

Một người gác cổng khác xuất hiện từ một căn nhà liền đó và đi lại gần hai người.

– Cậu chắc biết câu chuyện về một bà đã rơi từ lầu bảy xuống? Đó là vào tháng rồi phải không?

– Không lâu lắm đâu. Người mới tới nhận xét, một người đàn ông đã có tuổi, nó năng chậm rãi. Một tai nạn đáng buồn.

– Chết ngay tại chỗ?

– Phải.

– Bà ta tên là gì? Các ông biết không, có thể là một người bà con của tôi, Poirot giải thích, không cảm thấy ngượng ngùng gì trong việc tô son trát phấn cho sự thực.

– Thật vậy sao, thưa quí ông? Tôi rất lấy làm tiếc cho quí ông. Một bà tên là Charpentier.

– Bà ta ở đây lâu chưa?

– Nào, để tôi suy nghĩ xem. Khoảng một, một năm rưỡi gì đó. Có thể là hai năm. Số bảy sáu trên lầu bảy.

– Lầu chót à?

– Thưa ông, vâng.

Poirot không hỏi thăm điều gì về người bà con xấu số của ông. Ông chỉ nói:

– Xảy ra vào mấy giờ buổi sáng?

– Tôi nghĩ rằng vào khoảng năm hay sáu giờ.

– Ba ta sống có một mình?

– Thưa ông, vâng.

– Tôi nghĩ là bà ta có bạn bè trong số những người thuê nhà ở đây chứ?

Joe nhún hai vai.

– Có khả năng. Tôi không thể khẳng định được. Tôi không hề trông thấy bà ta ngồi ăn chung với ai trong nhà ăn. Nếu ông muốn biết gì thêm về bà ta, người gác cổng nói với giọng thông cảm, tốt nhất là mời quí ông tới hỏi ông Ferlane, người quản lý các ngôi nhà Mansions này.

– Cám ơn. Tôi sẽ làm theo lời khuyên của ông.

– Văn phòng của ông ta ở tại tầng trệt của ngôi nhà này, phía kia kìa. Tên của ông ta có ghi tại cửa ra vào.

Người quản lý là một người đàn ông vào tuổi bốn mươi lăm, có các cử chỉ khả ái và một cái nhìn sắc sảo, cố gắng thông tin nhiều nhất cho Poirot, người tự giới thiệu là bà con của người đã chết.

– Bà ấy ở trong ngôi nhà của chúng tôi từ khoảng hai năm nay. Tôi nghĩ là cái bà thuê trước có quen biết với bà và bà này đã báo về việc mình sẽ dời đi.

– Theo ý ông, bà Charpentier có phải là một người thuê nhà tốt không?

Ông Mar – Ferlane hơi ngần ngừ trước khi trả lời là có.

– Ông có thể nói cho tôi biết các lời nhận xét của ông một cách thoải mái, Poirot nhấn mạnh. Bà ta có tổ chức những buổi dạ hội rất náo động phải không? Một người hơi quá… Tôi muốn nó là quá trớn trong những thú vui của mình?

Ông quản lý rời bỏ thái độ dè dặt.

– Quả là chúng tôi đã nhận được một vài lời phàn nàn, chủ yếu là từ những người thuê nhà đã lớn tuổi.

Poirot làm dấu hiệu đưa tay lên miệng một ly rượu.

– Và có thể còn một thói quen với cái chai nữa chứ?

– …. Và những người bạn quá ồn ào, nhiều khi đã gây phiền toái cho những người xung quanh.

– Bà ta có thích các bạn bè nam giới không?

– Quả thật, tôi không muốn đi xa tới thế.

– Không, tất nhiên rồi. Nhưng chúng ta hiểu nhau mà!

– Bà Charpentier không còn trẻ trung gì nữa.

– Các vẻ bề ngoài có khi lừa dối. Ông cho là bà ta bao nhiêu tuổi rồi?

– Khó nói lắm. Bốn mươi, bốn mươi lăm tuổi… Sức khỏe của bà không được tốt lắm.

– Tôi cũng đã biết điều đó!

– Bà uống nhiều và sau đó là những giây phút trầm uất. Bà đã rất lo lắng cho sức khỏe của mình và không ngừng đi khám bác sĩ, nhưng lại không hề tuân theo các lời hướng dẫn. Bà ta nghĩ rằng mình bị ung thư. Nhưng trong cuộc điều tra, người bác sĩ của bà có bằng cấp hẳn hoi đã khẳng định là bà có một sức khoẻ hoàn hảo. Bà ta say sưa và rồi một bữa nọ…

– Bà ta có bạn bè trong những người cùng thuê nhà không?

– Tôi không được biết.

– Cô Reece-Holland?

– Không, tôi không tin. Có thể hai người chỉ trông thấy nhau mà thôi. Đừng quên là họ thuộc về hai thế hệ khác nhau. Tôi muốn nó…

Ông Mac – Forlane xem ra lúng túng và Poirot tự hỏi vì sao vậy?

– Và những cô gái cùng ở chung căn hộ với cô Reece-Holland… Cô Norma Restarick có biết bà ta không?

– Tôi không trả lời được. Cố gái này mới đến ở đây thôi. Cô ta có vẻ như khờ dại. Thưa ông, tôi có thể giúp cho ông những gì nữa ạ?

– Thôi, cảm ơn ông. Ông thật dễ mến. Tôi tự hỏi mình có thể đi thăm căn hộ được không? Chỉ cần đủ để… Poirot ngưng lại không nói hết những điều mình muốn nói.

– Để xem, người thuê mới là ông Traverss, cả ngày ở trong khu Cite1. Tôi sẽ dẫn ông lên đó, nếu ông muốn vậy.

Họ đi tới lầu bảy. Vào lúc ông quản lý đút chìa khóa vào cái ổ khóa, một trong các con số đã rời khỏi cái cửa ra vào và chút xíu nữa thì trúng chiếc giày véc-ni của Poirot. Ông vội nhảy tránh qua một bên trước khi đặt lại con số vào chỗ cũ của nó.

– Các con số không dính chắc, ông nhận xét.

– Thưa ông, tôi rất lấy làm tiếc. Thỉnh thoảng vẫn xảy ra và lần này thì tôi ghi nhớ. Chúng ta đã tới nơi rồi.

Poirot đi vào trong phòng khách, trông thật là bình thường. Các bức tường đều được bọc một lớp giấy giả làm gỗ và các bàn ghế theo thông lệ xem ra cũng còn chắc chắn.

– Tất cả các căn hộ đều được trang bị một phần, ông quản lý giải thích.

– Và chúng đều có bàn ghế giống nhau?

– Không phải tất cả đều như vậy, nhưng những người thuê nhà dường như đều thích cái hiệu quả của gỗ giả này, xem nó là một mặt nền hòa hợp với những bức tranh.

Poirot đi lại gần cửa sổ.

– Ở nơi đây phải không?

– Đúng rồi. Có một cái bao lơn.

Poirot nghiêng mình ra phía ngoài.

– Bảy tầng lầu… Cao đấy chớ?

– Chết ngay tức khắc. Tôi hài lòng được báo với ông như thế, bà ta không đau đớn. Tất nhiên, đó là một tai nạn.

Poirot lắc đầu.

– Ông chưa nghĩ kỹ về sự việc này, ông Mac-Ferlane ạ! Cái chết này chắc chắn là cố tình.

– Quả thật, người ta luôn muốn đề xuất một khả năng đơn giản hơn. Tôi nghĩ là bà Charpentier đã sống không hạnh phúc.

– Cám ơn sự thông cảm của ông. Nhờ ông, tôi sẽ có thể diễn tả cho gia đình của bà ta ở Pháp một bức tranh rất rõ ràng về những gì đã xảy ra.

Ngược lại, về phía mình, Poirot chưa nhận thấy tình hình đã thật sự là sáng sủa. Cho tới nay, chưa có gì đã chứng minh cho giả thuyết của ông là cái chết của Louise Charpentier là một sự kiện quan trọng. Ông lập lại cái tên Louise… Nó nhắc ông nhớ lại một điều gì đó, nhưng là điều gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.