Điều kỳ diệu tình yêu
10. Chiếc nhẫn cưới
“Yêu là tìm hạnh phúc của mình trong hạnh phúc của người khác.”
Leipzig
“Đáng lẽ mình nên về nhà thường xuyên hơn” – Tôi nhủ thầm khi bước trên con đường lát gạch dẫn vào ngôi nhà thân yêu của ba mẹ, nơi đã gắn bó cả tuổi thơ tôi. Về lại nơi này, tôi như trở lại là cô gái nhỏ đáng yêu ngày nào, nhảy chân sáo trên bậc thềm mà tôi vẫn thường nguệch ngoạc những nét vẽ tuổi thơ.
Khoảng sân tráng xi măng trước nhà như còn vương tiếng cười của lũ bạn thân khi cùng nhau chơi lò cò. Lòng tôi chợt thanh thản như vừa trở về nhà sau một buổi học nhẹ nhàng chứ không phải vừa thoát khỏi núi công việc nặng nề ở cơ quan.
Đó là một buổi chiều muộn tháng Bảy, bầu trời đỏ rực lên trong ánh nắng cuối ngày đang dần tắt nơi chân trời. Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ bước vào nhà. Đây rồi, cái không khí êm đềm của tuổi thơ. Không kìm được xúc động, tôi buông giỏ xách, chạy ra sân sau, nơi tôi biết bố mẹ đang ngồi bên bộ bàn ghế đá uống trà như thường lệ. Ngày ấy, đã bao lần tôi ngồi trong lòng mẹ, háo hức lắng nghe những câu chuyện bố mẹ trao đổi với nhau. Điều này đã trở thành một thói quen, một truyền thống của gia đình, và tôi biết tôi đã học được rất nhiều điều từ những câu chuyện gia đình như thế.
Tôi bỏ giày ra, bước chân trần trên lối dẫn ra vườn để cảm nhận lớp cỏ mơn man đôi bàn chân mình. Bố mẹ tôi vẫn đang ngồi đấy, thanh thản, bình yên như ngày nào. Sau những xúc động ban đầu được gặp lại nhau sau một khoảng thời gian xa cách khá lâu, tôi bắt đầu đòi được nghe kể chuyện. Bố mẹ tôi nhìn nhau mỉm cười:
– Có một chuyện hay lắm nhé, con nghe xong chắc hẳn sẽ tin là trên đời này có những chuyện lạ lùng không giải thích nổi đấy!
Tôi bật cười bởi từ nhỏ đến giờ tôi rất cứng đầu, không bao giờ tin vào chuyện lạ như thế. Mẹ nhấp một ngụm trà và bắt đầu kể:
– Mấy ngày trước, lúc mẹ đang xếp quần áo thì chiếc nhẫn của mẹ bị vướng vào một chiếc cúc áo. Khi mẹ gỡ được nó ra thì phát hiện rằng viên kim cương nhỏ bé trên mặt nhẫn đã biến mất. Quá lo lắng, mẹ bắt đầu lục tung cả đống đồ, xem xét từng cái áo, cái quần để tìm nhưng vẫn không thấy. Mẹ nghĩ hẳn mình đã đánh rơi nó ở nơi nào khác. Thế là cả một ngày trời, mẹ cứ loay hoay xem xét từng ngõ ngách, dán mắt vào từng chỗ trên sàn nhà, kể cả những chỗ khuất nhất, nhưng vẫn hoàn toàn không tìm thấy cái mặt nhẫn kim cương. Đang lúc đó thì bố con đi làm về.
Mẹ dừng lại, mắt nhìn xa xăm. Tôi không thấy mẹ đeo chiếc nhẫn cưới đó nữa. Tôi biết mẹ rất quý nó và chưa bao giờ thấy mẹ tháo ra. Trái tim tôi bỗng dưng chùng xuống như mất đi một điều gì đó thật thiêng liêng.
– Mẹ định sẽ kể cho bố con nghe sau bữa tối, nhưng vừa khi nhìn thấy ông ấy, mẹ đã không thể kìm được. Thật sự, chiếc nhẫn ấy đối với mẹ có một giá trị tinh thần không gì có thể thay thế được. Bố an ủi mẹ rằng chiếc nhẫn đã làm tròn bổn phận của nó, đã gắn kết bố và mẹ cùng vượt qua bao thăng trầm của cuộc sống. Bố cùng mẹ ôn lại những kỷ niệm từ ngày về sống cùng nhau… Tất cả những kí ức ấy êm đềm và thiêng liêng biết bao. Con biết không, sau bữa ăn mẹ dọn chén bát xuống bồn rửa, và suýt nữa là mẹ đánh rơi chồng đĩa khi thấy cái mặt nhẫn mình đã tìm cả ngày nằm ngay gần chân cái máy giặt, nơi mà ít nhất cũng mười lần mẹ đã tìm thật kĩ.
Tôi hào hứng vỗ tay trước điều kì diệu ấy và hỏi mẹ:
– Thế cái nhẫn đâu rồi hả mẹ?
Mẹ dịu dàng nhìn bố. Hai người trao nhau một nụ cười âu yếm, rồi bố nắm lấy tay mẹ:
– Ngày mai bố sẽ dùng nó để hỏi cưới mẹ một lần nữa con ạ!
Hoa Phượng – Theo Lost and found
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.