Dòng Máu
Chương XLI.
Tiền taxi từ sân bay Charles de Gaule đến khu Nhà thờ Đức Bà là bảy mươi franc, chưa kể tiền thưởng. Còn tiền xe bus thành phố số 351 tới cùng địa điểm trên là bảy franc rưỡi và không cần tiền thưởng. Thám tử Max Hornung chọn xe bus. Anh ta thuê phòng ở khách sạn rẻ tiền Meublé và bắt đầu gọi nhiều cú điện thoại.
Anh ta nói chuyện với những người đang nắm giữ trong tay các bí mật của mọi công dân Pháp. Người Pháp thường thì đa nghi hơn người Thuỵ Sĩ nhưng họ vẫn vui vẻ hợp tác với Max Hornung. Có hai lý do ở đây. Thứ nhất là Max Hornung là bậc thầy trong lĩnh vực của anh ta, rất được kính trọng và thật là vinh dự khi được làm việc cùng một người như thế. Thứ hai là họ sợ hãi anh ta. Chẳng có điều gì bí mật với Max cả. Người đàn ông bé nhỏ có vẻ già cỗi với giọng nói buồn cười nầy có thể lột trần tất cả mọi người.
Được, – họ nói Max. – Anh hoàn toàn được sử dụng các máy điện toán của chúng tôi.
Nhưng tất nhiên, mọi việc phải được giữ kín.
Dĩ nhiên.
Max ghé qua ban thanh tra tài chính, Ngân hàng tín dụng Lyon, Sở bảo hiểm quốc gia và nói chuyện phiếm với các máy điện toán thuế. Rồi anh ta đến thăm các máy điện toán tại sở hiến binh và ở quận cảnh sát ở Ile de la Cité.
Họ bắt đầu với những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng của những người bạn cũ.
Charles và Hélène Roffe – Martel là ai vậy? Max hỏi.
Charles và Hélène Roffe – Martel, thường trú tại số 5 đường Francois Premier Vésinet, thành hôn ngày 25 tháng 5, 1970 tại toà thị chính ở Neuilly, không có con, Hélène đã ba lần ly dị, họ thời con gái là Roffe, có tài khoản tại Ngân hàng tín dụng Lyon, ở đại lộ Montaigne mang tên Hélène Roffe – Martel, số dư bình quân là hai mươi nghìn franc.
Chi tiêu?
Xin vui lòng. Một hoá đơn mua sách của nhà sách Marceau… một hoá đơn làm răng cho Martel… nhiều hoá đơn bệnh viện cho Charles Martel… hoá đơn bác sĩ về việc khám bệnh cho Charles Martel.
Bạn có kết quả chẩn đoán chứ?
Bạn có thể đợi không? Tôi phải nói chuyện với một máy điện toán khác.
Được. – Max chờ.
Tôi có kết quả chẩn đoán.
Nói đi.
Một trường hợp quá hoảng sợ.
Còn gì nữa?
Nhiều vết thâm tím và bầm dập trên đùi và mông.
Có lời giải thích không?
Không.
Xin cứ tiếp tục.
Một hoá đơn cho đôi giầy đàn ông của Pinet… một chiếc mũ của Rose Valois… gan ngỗng của Fauchon… thẩm mỹ viện Canta… bữa tiệc cho tám người ở Maxim’s… áo khoác đàn ông của Sulka…
Max ngừng máy. Có cái gì đó về các hoá đơn. Anh ta đã nhận ra đó là gì. Tất cả các hoá đơn đều được ký tên bà Roffe – Martel. Hoá đơn mua quần áo đàn ông, hoá đơn nhà hàng – tất cả các tài khoản đều mang tên bà ta. Thật thú vị.
Và thế là đầu mối đầu tiên xuất hiện.
Một công ty mang tên Belle Paix tên là Charles Dessain. Số bảo hiểm xã hội của Charles Dessain cũng là số của Charles Martel. Một sự giấu diếm.
Cho tôi biết về Belle Paix, Max nói.
Belle Paix được sở hữu bởi René Duchamps và Charles Dessain, còn có tên là Charles Martel.
Belle Paix làm những gì?
Sở hữu một vườn nho.
Vốn của công ty là bao nhiêu?
Bốn triệu franc.
Charles Martel lấy tiền hùn vốn ở đâu?
Từ Chez ma Tante.
Nhà của bà cô à?
Xin lỗi. Đây là tiếng lóng của Pháp. Tên thật là Crédit Municipal.
Vườn nho có lãi chứ?
Không. Lỗ nặng.
Max cần nhiều hơn thế. Anh ta tiếp tục nói chuyện với những người bạn, thăm dò, tán tỉnh, đòi hỏi. Chính chiếc máy điện toán bảo hiểm cho Max biết rằng đang có lời cảnh báo về khả năng gian lận bảo hiểm. Max cảm thấy có một cái gì đó hấp dẫn đang chuyển động trong anh ta.
Cho tôi biết chuyện đó đi, anh ta nói.
Và họ nói chuyện, như hai người phụ nữ tán gẫu với nhau trong buổi giặt giũ vào thứ hai hàng tuần.
Khi Max kết thúc, anh ta đến gặp một người thợ kim hoàn tên là Pierre Richaud.
Trong vòng ba mươi phút, Max biết cặn kẽ có bao nhiêu nữ trang của Roffe Martel đã bị sao chép. Tổng số tiền đã lên đến quá hai triệu franc, bằng số tiền mà Charles Martel đầu tư vào vườn nho. Thế là Charles Dessain Martel tuyệt vọng đến mức phải lấy trộm nữ trang của vợ. – Ông ta còn phạm phải các hành động tuyệt vọng nào khác nữa?
Ngoài ra còn có một mục khác cũng khiến Max để ý. Có lẽ nó không nlấy quan trọng, nhưng Max vẫn xếp nó vào đầu một cách gọn gàng. Đó là hoá đơn cho một đôi giầy leo núi. Nó làm Max phải dừng lại vì việc leo núi có vẻ không hợp lắm với hình ảnh về Charles Martel – Dessain của anh ta, một người đàn ông bị vợ khống chế đến độ không được phép mở tài khoản riêng, không được đứng tên trong tài khoản ngân hàng, và buộc phải ăn trộm nữ trang của vợ để làm một vụ đầu tư.
Không, Max không thể tưởng tượng ra Charles Martel lại dám leo núi. Max quay trở lại với các máy điện toán.
Hoá đơn bạn cho tôi xem ngày hôm qua của cửa hàng thể thao Timwear. Tôi muốn xem kỹ nó.
Được.
Nó hiện ra trên màn hình trước mắt anh ta. Đó là hoá đơn cho một đôi giầy cao cổ. Cỡ 36A.
Cỡ của phụ nữ. Hélène Roffe Martel chính là người leo núi.
Sam Roffe đã bị giết trên một ngọn núi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.