HÃNG THÁM TỬ TƯ
Chương 2 : Một tách trà (A pot of Tea)
Vài ngày sau, ông bà Beresford bắt đầu sở hữu hãng thám tử quốc tế đặt tại tầng hai một tòa nhà hơi xuống cấp tại khu phố Bloomsbury. Trong phòng đợi, Albert đã từ vai đầu bếp sành điệu chuyển sang vai chạy giấy mà cậu ta sắm thật khéo. Bỏ được cái dáng trịnh trọng, cậu ta phô ra những ngón tay dính mực, mớ tóc rối bù và không ngừng lục lọi túi kẹo. Albert ta canh hai cửa có biển, một cửa đề “Nhân viên”, cửa kia “Sở tư”. Phòng dành riêng cho giám đốc đủ tiện nghi với một bàn giấy vuông mênh mông, một dãy cặp hồ sơ có nhãn cẩn thận nhưng rỗng không và dãy ghế phô-tơi bọc da. Ông Blunt giả chễm chệ sau bàn giấy, có ra vẻ đã điều khiển một hãng điều tra đã từ lâu lắm. Một máy điện thoại, tất nhiên là phải có, đặt vừa tầm tay ông. Tuppence và ông đã đặt nhiều hệ thống chuông và về phần mình Albert nhận những chỉ thị chính xác.
Tuppence ở gian phòng dành riêng cho nhân viên. Phòng này có một máy chữ và những trang thiết bị phụ khác, chất lượng kém hơn hẳn so với những thiết bị bày trong phòng sếp lớn, nhưng có thêm một bếp ga chuyên để pha trà.
Tóm lại, trừ khách hàng, không còn thiếu thứ gì. Ngày đầu trong cơn hứng khởi của người am hiểu, Tuppence đã tâm sự với chồng về những hy vọng chứa chan của mình.
– Sẽ thật tuyệt vời! Chúng ta sắp vây dồn những tên sát nhân, sắp tim ra những đồ trang sức gia đình không cánh mà bay, ta tìm thấy những người mất tích và tóm được quả tang những tên lừa đảo.
Về khoản này, Tommy cho rằng ông có nhiệm vụ kéo bà vợ về với thực tại.
– Hãy bình tĩnh, em thân yêu, và thử quên những cuốn tiểu thuyết rẻ tiền mà em hay đọc đi. Khách hàng của chúng ta… nếu có ai đó cũng sẽ chỉ có những người chồng thích kiểm soát vợ mình và ngược lại. Đó mới là công việc thực tế của một thám tử tư.
– Tởm! Chúng mình đừng có dính vào những chuyện ly dị! Chúng mình cần nâng cao trình độ nghề nghiệp mới của chúng mình.
– Ờ!… phải.
Đầu giờ chiều một tuần sau ngày khai trương, Tuppence và Tommy buồn bã xem lại sổ ghi.
– Ba bà ngố bị chồng bỏ rơi trong những dịp nghỉ cuối tuần – Tommy thở dài – Có ai đến lúc anh đi vắng không?
– Một lão già và bà vợ ông ta, một mụ ngớ ngẩn. Qua sách báo em thấy từ nhiều năm nay tật thích ly hôn ngày càng lan truyền nhưng mắt thấy tai nghe mới từ tuần qua. Em quá ớn mà xin nhắc lại: chúng ta đừng có mà nhận làm cho những vụ ly hôn.
– Có lẽ từ nay trở đi chúng mình cần bình tâm hơn về chuyện ấy, bởi vì anh vừa mới quảng cáo nó trong các mục rao vặt.
– Thế mà quảng cáo của chúng ta thuộc loại hấp dẫn nhất đấy, tuy nhiên… em không chịu thua! Nếu cần em sẽ tự mình phạm một tội ác và anh sẽ là người khám phá ra nó!
– Làm như thế em sẽ được lợi gì? Cứ nghĩ xem anh cảm thấy thế nào khi phải nhẹ nhàng chia tay em ở đồn phạt vi cảnh ở Convent Garden hay ở khu phố Piccadilly.
– Có phải anh liên tưởng tới các trò lẩn trốn của anh thời trai trẻ?
– Xin lỗi! Anh muốn nói: Old Bailey 1.
– Cần phải tìm cho ra một giải pháp! Chúng mình dồi dào tài năng và người ta không hề tạo cơ may nhỏ cho ta có dịp thể hiện mình.
– Lúc nào anh chẳng khen con người lạc quan đáng mến của em. Hình như em không hề nghi ngờ năng khiếu thám tử tinh tế của em, có phải không.
– Tại sao em lại có thể nghi ngờ được?
– Đơn giản vì em không có kinh nghiệm về mặt đó.
– Nhưng em đã đọc tất cả các tiểu thuyết trinh thám xuất bản từ mười năm nay!
– Anh cũng vậy. Anh mơ hồ có cảm tưởng rằng chúng sẽ không bao giờ giúp được gì cho ta cả.
– Anh thực sự là con người bi quan, Tommy. Phải có lòng tự tin… Đó mới là điều đáng kể!
– Anh thú nhận rằng đó không phải là nhược điểm của em.
– Tất nhiên rồi, trong những truyện trinh thám quả là dễ ợt, bà nhận xét vẻ suy nghĩ, bởi vì người ta làm ngược lại. Biết giải pháp rồi thì dễ dàng lần theo các dấu vết. Em tự hỏi…
Bà cau mày suy nghĩ.
– Chứ sao?
– Em chợt có ý nghĩ. Còn chưa rõ lắm, nhưng đã thấy hướng đi… bà đứng lên quả quyết. Em nghĩ là em sẽ đi mua cái mũ như đã nói với anh.
– Trời ơi! – Tommy rên rỉ – Lại thêm cái mũ nữa…
– Nó mê li lắm.
Bà đi ra, rất nghiêm trang.
Những ngày tiếp sau đó, Tommy hoài công hỏi vợ về cái ý nghĩ nổi tiếng đã được báo trước. Để đáp lại, ông được yêu cầu là cứ chờ đợi đấy.
Rồi vào một buổi sáng đẹp trời, người khách đầu tiên trình diện hãng và tất cả phần còn lại của câu chuyện bị quên khuấy đi.
Một tiếng gõ cửa bên ngoài bất thần lúc Albert đang ngậm viên kẹo nhơ nhớt chua. Cậu ta gầm lên một tiếng “Mời vào” lúng búng nhưng kịp nuốt ngay viên kẹo, mừng rỡ vì lần này cậu cảm thấy sẽ có một vụ thú vị.
Một người đàn ông trẻ, lịch sự, to con, trang phục bảnh bao, xuất hiện ngoài cửa, vẻ lưỡng lự.
Một người đàn ông quý tộc, bao giờ chẳng vậy, Albert nghĩ bụng.
Cậu ta có cái tài đánh hơi tuyệt vời về khoản này. Người khách phải quãng hai mươi tư tuổi. Mái tóc lật ngược về phía sau. Thực sự ông ta không có cằm.
Nhìn ông khách mới đến như thể nhìn đức chúa Jesus, Albert nhấn một cái nút giấu dưới gầm bàn, lập tức một loạt phím máy chữ khởi động từ gian phòng dành riêng cho “các nhân viên” truyền đến. Tiếng máy kêu vo vo có hiệu quả làm cho người đàn ông trẻ tuổi càng thêm rụt rè e sợ.
– Thưa đây có phải hãng thám tử tư, ờ… “Những thám tử nổi danh của Blunt” không ạ?
– Đó là khẩu hiệu của chúng tôi, quả là ông muốn gặp riêng ngài Blunt ư? – Albert thăm dò trong khi tỏ ra chưa hẳn tin như vậy.
– Ờ… phải, đó là ý muốn của tôi, liệu có thể được không ạ?
– Tôi nghĩ là ông không có hẹn trước.
– Có lẽ không.
– Bao giờ cũng khuyên các vị nên liên lạc trước bằng điện thoại với chúng tôi, thưa ngài. Ngài Blunt quả là rất bận. Xin ngài hãy chờ cho một chút, ngài Blunt đang trao đổi với Sở Cảnh sát.
Người đàn ông trẻ tuổi tỏ vẻ ưng ý và Albert thắt buộc thêm :
– Những tư liệu quan trọng bị đánh cắp tại một phòng làm việc của Bộ trưởng và Sở Cảnh sát muốn ngài Blunt đích thân đảm trách sự vụ.
– Ồ! Thật ư? Ái chà chà! Ông ta phải được đánh giá đúng.
– Thưa ngài, ông chủ là một tay cự phách.
Người đàn ông trẻ ngồi trên chiếc ghế tựa thiếu tiện nghi, không nghi ngờ rằng ông ta đang là đối tượng một cuộc khảo sát tỉ mỉ – qua những cái lỗ trổ kín trong tường – của Tuppence và của Tommy.
Một tiếng chuông ầm ĩ rung lên trên bàn của Albert.
– Hiện giờ ông chủ rảnh. Tôi đi xem ông ấy có tiếp được ngài không?
Cậu ta vào khuất sau cánh cửa có ghi “Sở tư” và liền trở lại ngay.
– Xin đi theo tôi, thưa ngài.
Người khách được dẫn vào một căn phòng trong đó có một người đàn ông trẻ nét mặt tươi tỉnh, tóc hung và mắt sắc đứng dậy đón tiếp :
– Mời ngồi, thưa ông. Ông muốn hỏi ý kiến của tôi? Tôi là Blunt.
– Ồ! Thật ư? Tôi có cảm tưởng là ông quá trẻ?
– Thời đại những người già đã qua – Tommy đáp với một cái khoát tay khó xác định – Ai gây ra chiến tranh? Các Bố già. Ai chịu trách nhiệm về nạn thất nghiệp hiện thời? Các Bố già. Ai đứng đằng sau những sự kiện thối nát nhỏ nhất rơi trên lưng chúng ta? Tôi xin nhắc lại với ông: Các Bố già!
– Hẳn là ông có lý. Tôi được biết một gã là thi sĩ, ít ra gã ta khẳng định như vậy, gã cũng nói như ông.
– Hãy để tôi thổ lộ điều này thưa ông: Không một thành viên nào trong số nhân viên của tôi có bề dày kinh nghiệm qua hai mươi năm tuổi.
Rõ ràng là nhân viên có nhiều kinh nghiệm tập trung cả ở Tuppence và Albert, lời tuyên bố ấy không sai.
– Và bây giờ… xin cho biết sự việc – Đột ngột ông Blunt giả nói tiếp.
– Tôi muốn ngài tìm giúp một người mất tích – Người khách tuôn một mạch.
– Đồng ý! Hãy nói với tôi mọi chi tiết.
– Nào! Ngài thấy không? Cũng hơi khó đấy. Tôi muốn nói rằng thực ra, đó là một việc cực kỳ tế nhị. Có thể là cô ta phản ứng quá lố… quả là khó giải thích.
Ông ta ngượng ngập nhìn Tommy. Về phần mình, ngài giám đốc giả bắt đầu sốt ruột. Đã đến giờ ăn trưa, ông cảm thấy để ông khách trình bày sự việc rõ ràng sẽ phải làm việc tỉ mỉ và kéo dài.
– Cô ta tự ý trốn đi hay là ông nghi ngờ cô ta đã bị bắt cóc? – Ông hỏi giọng khô khốc.
– Tôi không biết. Thực ra tôi không biết tí gì cả.
Tommy rút một cuốn sổ và một cây bút chì.
– Trước hết xin cho biết tên ông là gì. Khi tiếp khách, nhân viên của tôi thường không bao giờ đặt câu hỏi. Như vậy việc trao đổi ý kiến mới thực sự bí mật.
– Tôi rõ. Một ý tưởng tốt! Nào, tôi tên là… ờ… Smith.
– Xin ông cho biết tên thật của ông?
– St. Vincent, Lawrence St. Vincent.
– Trên thực tế có điều kỳ lạ là rất ít người có tên là Smith. Riêng tôi, tôi không biết người nào có cái tên ấy cả. Vậy mà trong số mười người thì có chín người nhờ đến cái tên đó. Tôi đang viết một chuyên khỏa về đề tài này.
Vào lúc đó một hồi chuông kín đáo reo lên trên bàn giấy của ông. Điều đó báo hiệu Tuppence yêu cầu thay thế cho chồng. Tommy đã đói và ông có ác cảm sâu sắc với ông St. Vincent, rất vui lòng để vợ ra thay cho mình.
Ông nhấc máy nghe lời xin lỗi. Khi nghe người ở đầu dây bên kia, nét mặt ông lần lượt biểu hiện sự ngạc nhiên, rồi rụng rời và một sự kích động mơ hồ.
– Sao lại có thể như thế được! – Ông kêu lên – Đích thân ngài Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng ư? Tất nhiên rồi, trong trường hợp này tôi xin tới ngay.
Ông treo ống nghe và quay về phía khách.
– Tôi phải xin ông thứ lỗi, thưa quý ông. Một cuộc triệu tập cực kỳ khẩn cấp. Xin ông vui lòng trình bày những chi tiết của vụ này cho thư ký riêng của tôi, cô ấy sẽ thay tôi.
Ông đi về phía cửa sát bên.
– Cô Robinson?
Tuppence hoàn toàn có dáng cô thư ký, kín đáo bước tới. Tommy tiến hành những giới thiệu cần thiết và rút lui.
– Một người có liên quan đến ông biến mất, thưa ông St. Vincent – Tuppence tóm tắt bằng một giọng dịu dàng trong khi ngồi xuống và xem xét những ghi chép của Tommy – Cô ấy trẻ chứ?
– Ồ! Vâng, trẻ và… cực kỳ xinh đẹp.
Tuppence tỏ vẻ nghiêm trọng.
– Trời ơi! – Bà lẩm bẩm – Tôi hy vọng…
– Có phải cô không muốn nói rằng ít ra có chuyện gì có thể xảy ra với cô ấy?
– Hy vọng là như vậy, bà đáp bằng một giọng khích lệ giả tạo có tác dụng thực sự làm suy sụp hoàn toàn tinh thần của vị khách.
– Cô hãy nghe tôi, thưa cô Robinson, dứt khoát là cô đã thăm dò thấy chuyện gì đó. Xin đừng nghĩ đến phí tổn? Tôi không chịu nổi một nỗi đau nhỏ nhất mà cô ta phải chịu. Tôi rất có thiện cảm với cô và điều đó khiến tôi ngượng ngùng thổ lộ với cô rằng tôi tôn sùng cả mảnh đất dẫm dưới chân bà. Đó là một cô gái tuyệt vời, hoàn toàn tuyệt vời.
– Cô ấy tên là gì và ông biết gì về cô ấy?
– Bà tên là Jeanette… Tôi không biết họ. Bà làm tại một tiệm bán mũ nhà bà Violette, phố Brook, vả lại bà hết sức đức hạnh. Bao giờ bà cũng từ chối tiền ứng trước của tôi. Hôm qua tôi đến tiệm vào giờ đóng cửa… Tôi thấy mọi người ra về những không thấy bà: Tôi phát hiện là bà vắng mặt cả ngày không hề nhắn lời cáo lỗi… Bà “Phu nhân” già nổi giận. Tôi hỏi được địa chỉ của người cho bà thuê phòng, được biết tối hôm trước Jeanette không về và không ai biết bà đi đâu.
Hết sức hốt hoảng, tôi đã định báo cảnh sát, nhưng Jeanette sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi về sáng kiến ấy nếu đơn giản bà chỉ quyết định đi đâu đó một hoặc hai ngày. Lúc ấy tôi sực nhớ rằng bản thân bà đã giới thiệu với tôi về quảng cáo của cô đăng trên báo, nhấn mạnh rằng cô là một trong số nữ khách hàng của bà Violette tỏ ra coi trọng tính hiệu quả, sự kín đáo và về mọi mặt. Cho nên tôi trực tiếp tới tìm cô.
– Tôi biết. Địa chỉ của người cho cô ấy thuê phòng?
Ông ta đưa cho bà.
– Theo tôi như vậy là đủ, thưa ông St. Vincent. Tôi có cần biết rằng ông là chồng chưa cưới của người thiếu nữ ấy hay không?
Ông ta đỏ mặt.
– Ờ… không, không hẳn vậy. Chưa bao giờ tôi đặt vấn đề. Nhưng tôi có thể đoán chắc với cô rằng tôi có ý định cầu hôn bà ngay khi gặp lại… Nếu lúc nào tôi gặp lại bà.
Tuppence đẩy lùi cuốn sổ ghi.
– Ông có muốn nhờ đến dịch vụ của chúng tôi “Trong hai mươi bốn giờ” hay không?
– Thế nghĩa là gì?
– Phí tổn gấp đôi nhưng chúng tôi đưa toàn bộ nhân viên sẵn sàng vào cuộc. Nếu cô ta còn sống, thưa ông St. Vincent, tôi có thể tiết lộ nơi cô ta ở, ngày mai vào giờ này.
– Hả? Mà này, thật là khủng khiếp!
– Chúng tôi chỉ dùng những người có kinh nghiệm và chúng tôi bảo đảm kết quả điều tra của chúng tôi. – Tuppence nói thêm bằng một giọng nhà nghề.
– Thật phi thường! Cô phải sử dụng đến nhân viên đặc biệt à?
– Ồ! Nhất định rồi. À này, ông chưa cung cấp cho tôi nhận dạng cô gái.
– Nàng có bộ tóc tuyệt diệu màu vàng sẫm làm ta nghĩ đến cảnh mặt trời lặn… Đúng đấy, cảnh mặt trời lặn.
– Tóc hung – Tuppence lạnh lùng ghi – Vóc người, theo ông?
Nàng khá cao lớn và có cặp mắt hư ảo, tôi cho là xanh thẫm. Và một vẻ quả quyết… Nàng không hề e ngại quở mắng một người đàn ông, đôi khi gay gắt!
Tuppence ghi vài dòng bổ sung, gập sổ và đứng dậy.
– Xin vui lòng ngày mai vào lúc 14 giờ mời ông trở lại. Tôi nghĩ là có những tin tức cho ông. Xin chào ông St. Vincent.
Lúc Tommy quay về, chàng thấy Tuppence đang chìm đắm trong cuốn danh bạ quý tộc.
– Em có mọi chi tiết, nàng thốt lên. Lawrence St. Vincent là cháu trai và là người thừa kế của bá tước De Cheriton. Nếu chúng mình đạt kết quả trong việc này thì nhất định có tác dụng quảng cáo cho hãng trong những giới có máu mặt nhất.
Tommy đọc những ghi chép liên quan đến cô gái mất tích.
– Em nghĩ xem chuyện gì xảy ra đến với cô gái đó, Tuppence?
– Theo em, trái tim mách bảo nàng trốn chạy, vì tình yêu nàng đeo đuổi với anh chàng ấy gây xáo trộn sự yên tĩnh của cô nàng.
Tommy bĩu môi hoài nghi.
– Anh biết chuyện đó xảy ra trong tiểu thuyết nhưng chưa bao giờ anh chạm trán với loại con gái cư xử như thế.
– Không ư? Có lẽ anh có lý, Tommy. Nhưng em dám khẳng định rằng Lawrence St. Vincent có thể dễ dàng chấp nhận kết luận ấy. Lúc này đầu óc cô nàng bị nhồi đầy những tư tưởng thơ mộng. Về việc ấy, em cam đoan có kết quả trong 24 giờ nhờ dịch vụ đặc biệt của chúng ta.
– Tuppence… đồ ngốc! Cái gì đã đẩy cô hành động theo cách ấy?
– Một sự thôi thúc. Em nghĩ rằng điều đó gây ấn tượng tốt. Anh đừng lo. Cứ để em làm. Việc này Tuppence biết rõ hơn bất kỳ ai.
Bà đi ra, để lại ông chồng bối rối và lo lắng.
Lát sau, ông thở dài, ngáp và cũng lại đi luôn, để thử làm cái việc không thể làm nổi, vừa đi vừa nguyền rủa cái trí tưởng tượng quá phong phú của vợ mình.
Sau hai tiếng trở về ông chợt thấy Tuppence lôi một gói bánh quy từ một cặp hồ sơ nơi cất giấu quen thuộc của họ.
– Hình như anh nản chí – Bà nhận xét – Anh đã làm những gì?
– Đi quanh các bệnh viện, mò mẫm theo hình dáng cô gái đó. – Anh cằn nhằn.
– Em đã không bảo anh là để việc đó cho em lo đó sao?
– Tự mình em không thể tìm thấy cô ta trước hai giờ chiều mai!
– Được mà! Này! Anh cứ hình dung rằng em đã tìm thấy cô ta rồi!
– Thực không?
– Một vấn đề đơn giản, thưa tiến sĩ Watson. Tất cả những gì là đơn giản nhất.
– Lúc này cô ta ở đâu?
Tuppence dùng ngón tay chỉ qua vai mình.
– Ở bên cạnh, trong phòng giấy của em.
– Cô ta làm cái gì ở đấy?
Tuppence bắt đầu cười.
– Dựa vào việc làm quen thuộc xưa kia của cô, em đã bố trí cho nàng một cái ấm đun nước, một bếp gaz và nửa gói trà, kết quả sẽ đoán được một cách dễ dàng.
– Anh có thấy không, Tommy, – Bà dịu dàng nói tiếp – em mua mũ tại cửa hàng bà Violette và ngày nọ, trong số những nhân viên ở đó có một cô là bạn cũ làm việc với em hồi em làm y tá. Sau chiến tranh cô ta bỏ bệnh viện, mở cửa hiệu bán mũ. Cô bị phá sản và vào làm việc chỗ bà Violette. Bọn dem dàn cảnh toàn bộ việc này với nhau. Cô ta phải làm cho anh chàng St. Vincent lưu ý đến cái quảng cáo của chúng ta rồi biến mất để chứng minh hiệu quả tuyệt vời của “những thám tử xuất sắc của Blunt”. Từ sự quảng cáo cho chúng ta dẫn đến sự kích thích cần thiết để chàng trai xin cưới cô nàng. Quả là Jeanette đã thất vọng về chuyện này.
– Tuppence, em làm anh hết thở! Toàn bộ câu chuyện này là mưu đồ vô luân nhất mà anh chưa từng nghe. Em áp đặt một chàng trai trẻ cưới một cô gái không môn đăng hộ đối…
– Ôi dào! Jeanette là một cô gái đẹp lộng lẫy… và điều khác thường nhất là cô ta tôn thờ anh chàng tồ lớn xác. Chỉ cần liếc qua anh cũng nhận thấy gia đình St. Vincent cần dòng máu tráng kiện. Jeanette sẽ tạo sự thành công cho chồng cô. Cô ta sẽ đẻ như gà mái, hãm bớt chi tiêu vào các tiệc cốc-tai và các quán rượu và làm cho chồng sống một cuộc sống lành mạnh của con người hào hoa phong nhã ở tỉnh lẻ. Anh sắp thấy cô nàng đấy.
Bà mở cánh cửa thông.
Một người con gái cao lớn với bộ tóc đẹp màu nâu đỏ và một khuôn mặt ưa nhìn đặt chiếc ấm đun nước bốc khói đang cầm trong tay xuống và quay về phía những người có mặt với nụ cười để lộ hàm răng trắng đẹp.
– Nurse Cowley, gọi thế chị đừng có giận em nhé… em muốn nói bà Beresford. Em nghĩ là chị có thể dùng một chén trà chứ. Chị đã pha cho em bao nhiêu là trà ở bệnh viện lúc nửa đêm.
– Tommy, – Tuppence lên tiếng – để em giới thiệu với anh cô bạn cũ của em, Nurse Smith.
– Đúng tên cô bạn là Smith chứ? Thật kỳ lạ! – Ông bắt tay cô gái – Xin thứ lỗi? Ồ! Không có gì… tôi nghĩ là sẽ viết một chuyên khảo nhỏ.
– Anh cứ yên tâm, Tommy – Tuppence pha trò trước khi đưa chồng một chén trà – Bây giờ chúng ta cùng uống, mừng thành công của Hãng Thám tử quốc tế, mừng “những thám tử lừng danh của Blunt” không biết đến thất bại bao giờ.
——————————–
1 | Tòa Hình sự. |
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.