HÃNG THÁM TỬ TƯ

Chương 7 : TRÒ CHƠI BÍ MẬT BẮT ĐỐI THỦ (Blind man’s buff)



Đồng ý, Tommy tán thành vừa đặt máy xuống giá và quay về phía Tuppence, Sếp hình như sợ cho chúng ta. Dường như cái băng mà chúng ta chú ý đã phát hiện ra rằng anh không phải là Therdore Blunt thật và không lúc này thì lúc khác, chúng ta phải chờ đợi một đòn nặng nề. Sếp gia ân cho anh quay về nhà và nằm yên không động đậy. Rõ ràng là tổ ong. Chúng ta rơi vào tổ ong vò vẽ chẳng phải chuyện chơi. 

– Tất cả những điều dặn dò đó trong phạm vi có liên quan đến em, đều nực cười. Ai canh chừng cho anh nếu không ở đó. Vả lại em thích những cảm giác mạnh. Các vụ việc gần đây không quá vui vẻ như ta tưởng. 

– Không thể có những vụ giết người và những vụ trộm mỗi ngày. Hãy biết điều. Tuppence ạ. Hơn nữa anh nghĩ rằng khi nào chúng ta rảnh rỗi, mỗi ngày chúng ta phải hoàn thành vài ba bài tập nào đó ở nhà. 

– Chẳng hạn nằm ngửa và làm những động tác đập chân trên không ư? 

– Đừng cắt nghĩa mọi điều theo nghĩa đen. Khi anh nói đến bài tập, anh muốn nói đến những bài tập về nghệ thuật trinh sát, làm sống lại các nhân vật của những tác giả danh tiếng. Chẳng hạn… 

Ông lấy từ ngăn kéo một dải bịt mắt rộng màu xanh lá cây đậm, buộc cẩn thận vào mắt mình. Rồi rút ở túi ra một chiếc đồng hồ. 

– Anh đã đánh vỡ mặt kính sáng nay. Điều đó tạo điều kiện thuận lợi vì những ngón tay nhạy cảm của anh đụng nhẹ vào mặt đồng hồ một cách nhẹ nhàng… 

– Cẩn thận suýt nữa thì anh làm bật chiếc kim ngắn. 

– Đưa tay em cho anh – Ông cầm lấy cổ tay vợ, dùng ngón tay bắt mạch… A! Nhịp đập im lìm. Người đàn bà này không bị đau tim. 

– Có phải anh thử bắt chước Thornley Colton phải không? 

– Đúng. Anh là thám tử và em là Chose, cô thư ký có nước da nâu, má như quả táo api… 

Tuppence nói tiếp : 

– Em chỉ là gói… nhỏ đồ tã lót xưa kia nhặt được bên bờ sông. 

– Và Albert là biệt hiệu của chàng Tôm gầy 1

– Chúng ta phải dạy cậu ta nói “Đồ chết giẫm!”. Có điều là giọng cậu ta không the thé mà khàn khàn kinh khủng… 

– Gần cửa, dựa vào tường, em có thấy chiếc gậy rỗng, nó thông tin cho bàn tay nhạy cảm của anh khối chuyện – Ông đứng dậy và vấp phải một cái ghế – Mẹ kiếp! Anh quên rằng cái ghế này ở đây. 

– Sự khiếm thị hẳn là khủng khiếp. 

– Thực quả anh ái ngại nhất là cho những kẻ khốn khổ bị mù trong chiến tranh. Hình như cảnh sống trong tăm tối giúp con người ta phát triển một số giác quan nào đó. Chính là điều anh muốn thử nghiệm. Sẽ thực sự được an ủi khi làm quen với việc giúp ích người khác trong bóng tối. Bây giờ, Tuppence, nói anh nghe có bao nhiêu bước đến cái gậy kia? 

Tuppence trả lời nghiêm chỉnh : 

– Ba bước trước mặt anh, năm bước sang ngang bên trái. 

Tommy e dè tiến lên và vợ ông hét lên ngăn lại khi nàng thấy bước thứ tư qua trái sẽ đưa ông vấp phải tường. 

– Họ không nói nhưng em không thể hình dung phán đoán khoảng cách khó đến mức nào đâu. 

– Thật thú vị. Em gọi Albert lên. Anh sẽ lần lượt sẽ trao bắt tay từng người để xem bản thân anh có nhận ra một sự khác biệt nào không. 

– Đồng ý. Nhưng trước hết Albert phải rửa tay. Bàn tay cậu ta chắc phải rất dính với những chiếc kẹo nhơn nhơt chua ghê tởm mà cậu chàng mút suốt ngày. 

Albert được thông báo trò chơi cậu ta rất khoái trí. Tommy sau khi thể hiện xong mỉm cười thỏa mãn : 

– Mạch đập im lìm không biết nói dối. Người thứ nhất là Albert và người thứ hai là em, Tuppence. 

– Sai! – Vợ ông kêu lên – Mạch đập im lìm, đúng thế! Anh cảm nhận chiếc nhẫn cưới của em và em chuyển nó sang ngón tay của Albert! 

Một số thử nghiệm khác cũng không đạt kết quả. 

– Nhưng, – Tommy kết luận – những lần đầu làm sao tránh được sai sót. Anh có một ý kiến. Đã đến giờ ăn trưa. Hay là chúng ta đến quán Blitz, Tuppence? Ông khiếm thị và người tháp tùng. Nơi ấy tạo cho anh những dịp tốt để tiến bộ. 

– Nhưng có chuyện rầy rà xảy ra thì sao, Tommy. 

– Không, anh sẽ xử sự rất kín đáo. Anh cam đoan với em cuối bữa ăn, anh sẽ làm em ngạc nhiên. 

Mọi chống đối đều bị gạt đi như vậy. Và mười lăm phút sau, đôi vợ chồng trẻ ngồi thoải mái cạnh chiếc bàn tại góc Phòng Vàng quán Blitz. 

Tommy nhẹ lướt ngón tay trên bảng thực đơn. 

– Cơm rang tôm hùm thập cẩm 2 và gà rán. – Ông thì thầm. 

Tuppence chọn món ăn của mình và người phục vụ rời khỏi bàn. 

– Cho tới lúc này, mọi việc đều tốt. – Tommy thở dài – Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang một công việc táo bạo hơn. Cô gái mặc váy ngắn vừa mới đến có cặp ống chân mới đẹp làm sao! 

– Anh làm sao đoán được! 

– Những ống chân đẹp ấn xuống đất một chấn động nào đó mà cái gậy rỗng của anh bắt được. Hoặc để được trung thực hơn trong quán ăn lớn, hầu như luôn luôn có một cô gái cặp giò đẹp đứng ở cửa ra vào, đưa mắt tìm bạn bè và vì váy ngắn đang thời thượng, chắc chắn cô ta có lợi thế. 

Họ im lặng ngồi ăn, lát sau, Tommy lại nói : 

– Người đàn ông ngồi cách chúng ta hai bàn theo ý anh là một người sành ăn rất giàu. Ông ta người Do Thái phải không? 

– Không xoàng chút nào. Lần này, em chả theo anh đâu. 

– Anh không tiết lộ với em chiến thuật của anh qua từng việc một, điều đó phá hỏng sự biểu diễn của anh. Ông đầu bếp dọn sâm banh cách chỗ chúng ta hai bàn ở bên phải. Một người đàn bà lực lưỡng, mặc đồ đen, sắp đi qua trước mặt chúng ta. 

– Tommy… sao anh có thể… 

– A ha! Em bắt đầu hình dung được quyền lực của anh! Một cô gái mặc đồ màu hạt dẻ sắp đi qua trước mặt chúng ta. 

– Sai rồi! Đó là một người trai trẻ mặc bộ đồ xám. 

Tommy có vẻ chưng hửng. 

Vào lúc đó, hai người đàn ông ngồi ở một bàn cách họ không xa mấy và đã chú ý quán sát họ một lúc, đứng lên và tiến về phía họ. 

Người cao tuổi hơn trong hai người, một người cao lớn, ăn mặc hợp thời trang đeo kính một mắt và có chòm ria nhỏ đốm bạc, tuyên bố : 

– Xin lỗi: người ta chỉ ông cho chúng tôi như là ông Theodore Blunt. Xin phép hỏi ông có đúng thế không ạ? 

Tommy do dự, tự cảm thấy mình ở thế bấ lợi. Cuối cùng ông gật đầu. 

– Đúng, tôi là Blunt. 

– Một sự may mắn không ngờ tới! Đúng là tôi định đến gặp ông tại văn phòng. Tôi có những điều phiền muộn nặng nề… Nhưng xin lỗi ông, ông bị tai nạn ở cặp mắt? 

– Ngài thân mến, – Tommy buồn bã nói – tôi bị mù, hoàn toàn mù. 

– Thế nào? 

– Ngài ngạc nhiên? Nhưng hẳn ngài đã nghe nói đến những nhà thám tử mù? 

– Chỉ trong những tiểu thuyết mà thôi. Hơn nữa, tôi không bao giờ nghe nói ông bị đau khổ vì khuyết tật ấy. 

– Nhiều người không biết. Hôm nay tôi mang một mặt nạ để bảo vệ các con ngươi chống lại ánh sáng nhân tạo. Ngài thấy đấy con mắt tôi không thể giám sát sự phán đoán của tôi. Thôi nói về những điều khốn khổ của tôi như vậy là đủ. Ngài muốn chúng ta đi ngay đến phòng làm việc của tôi hay thích trình bày công việc của ngài tại đây hơn? Đề nghị cuối cùng này có lẽ là tốt nhất. 

Một cậu bé phục vụ lấy thêm hai chiếc ghế tựa và hai người không quen ngồi vào. Người chưa nói gì nhỏ con, thấp lùn và tóc rất nâu. 

– Vấn đề là có một vụ rất tế nhị. – Người cao tuổi hơn lại nói, giọng hạ xuống. Ông ta đưa mắt ngờ vực nhìn Tuppence và ngài Blunt dường như đoán được sự do dự của ông ta. 

– Cho phép tôi giới thiệu với các ngài thư ký riêng của tôi, cô Ganges. Cô ta được tìm thấy trên bờ Ấn Độ Dương… trong một gói các tã lót. Một chuyện rất buồn. Cô Ganges là đôi mắt của tôi, cô đi theo tôi khắp nơi. 

Người đàn ông không quen nhã nhặn chào người đàn bà trẻ. 

– Vậy tôi có thể nói tự do. Con gái tôi, mười sáu tuổi, vừa bị bắt đi. Tôi mới phát hiện ra điều đó cách đây nửa giờ. Nhưng hoàn cảnh nó bị bắt cóc khiến tôi không dám báo với cảnh sát. Tôi điện thoại đến bàn giấy ông và người ta cho tôi biết ông đi ăn trưa và chỉ trở về lúc hai giờ ba mươi. Thế là tôi đến đây với ông bạn tôi, đại úy Harker… 

Người vừa được nhắc tới đưa cổ về phía trước và phát âm vài từ không hiểu nổi. 

– Dịp này hiếm có, – Ông ta nói tiếp – chúng ta ăn trưa ở cùng một cửa hàng. Bây giờ, điều quan trọng là không để phí một phút. Hãy vui lòng đi cùng về nhà tôi, ngay lập tức. 

Tommy gợi ý : 

– Tôi có thể gặp ông trong nửa tiếng nữa vì trước đó tôi phải về qua phòng làm việc của tôi. 

Đại úy Harker lúc này đang quay lại đưa mắt nhìn Tuppence, có thể hơi ngạc nhiên về cái mỉm cười lướt nhẹ trên môi người đàn bà trẻ. 

– Không thể được. Không thể để mất thì giờ của chúng ta. – Ông ta rút danh thiếp ở túi ra đưa cho Tommy – Danh thiếp tôi đây. 

Tommy lấy các ngón tay chạm vào tấm danh thiếp. 

– Các ngón tay tôi không đủ nhạy. 

Ông đưa cho Tuppence. Bà đọc. 

– Công tước Blairgowrie. 

Bà đưa mắt lên chú ý nhìn khách hàng. Công tước Blairgowrie là một nhân vật khá nổi tiếng, đã lấy con gái một lái buôn lợn ở Chicago. Cô vợ trẻ hơn ông nhiều, tính khí lại đỏng đảnh, hình như khó lòng hòa hợp. Đã bắt đầu có tiếng xì xào lan ra về mối bất hòa của họ. 

– Ông đến ngay chứ, ông Blunt? – Công tước tỏ vẻ sốt ruột. 

Tommy phải nhượng bộ. 

– Cô Ganges và tôi sẽ đi theo các ngài – Ông bình tĩnh nói – nhưng trước đó tôi muốn uống một tách cà phê đen. Tôi bị chứng đau đầu kinh khủng và chỉ có cà phê là làm dịu được thôi. 

Ông gọi một người hầu bàn, đặt hàng và quay về phía vợ : 

– Cô Ganges, ngày mai tôi ăn trưa ở đây cùng giám đốc cơ quan An ninh Pháp. Mong cô ghi chép thực đơn cho đầu bếp và yêu cầu ông ta dành cái bàn thường lệ. Tôi giúp cảnh sát Pháp trong một vụ quan trọng – Le Fee 3, ông ngừng lại một lúc trước khi tiếp tục – rất là quan trọng. Cô sẵn sàng chưa, cô Ganges? 

– Tất nhiên rồi, thưa ông. – Tuppence nói, tay cầm bút chì. 

– Chúng ta sẽ bắt đầu bằng món xalat tôm. Và tiếp theo… này, để tiếp theo 4… phải, trứng rán Blitz và có lẽ một cặp thịt bò thăn nấu kiểu ngoại nhập. 

Ông suy nghĩ và thì thầm với một giọng xin lỗi. 

– Xin lỗi cô, tôi mong thế. Này! Và một món rán phồng đầy kinh ngạc. Món này kết thúc thắng lợi bữa ăn. Một người cực kỳ thú vị, giới chức người Pháp ấy. Chắc ông quen ông ấy? 

Công tước trả lời là không trong khi Tuppence đứng lên để đặt thực đơn cho người đầu bếp. Người ta đưa cà phê đến. Bà trở về ngồi vào chỗ cũ. Tommy uống từng hớp nhỏ đoạn rời ghế. 

– Cô Ganges, cái can của tôi? Cám ơn. Nhờ cô định hướng. 

Một lần nữa, Tuppence cảm thấy lo âu kinh khủng trong khi bà thông báo : 

– Một bước sang phải, mười tám bước thẳng về phía trước. Đến bước thứ năm, có anh chàng hầu bàn ở bên trái ngài.

Đung đưa chiếc gậy một cách thư thái. Tommy đi về phía lối ra. Tuppence theo gót ông để sẵn sàng hướng dẫn. Mọi việc diễn ra tốt lành cho đến lúc họ đi tới cửa ra vào bỗng có người nhô ra. Trước khi người đàn bà trẻ kịp báo tin cho người mù, ông đụng phải người ấy. Tiếp theo là giải thích và những lời xin lỗi. 

Dọc theo lề đường, một chiếc Austin sang trọng đang chờ họ. Công tước tự mình giúp người mù ngồi vào xe. 

– Ông có xe riêng phải không, Harker? – Công tước ngoái qua vai nói. 

– Vâng, ngay ở góc phố. – Đại úy Harker đáp. 

– Để cô Ganges đi với ông, được chứ ông Harker. 

Nói thế rồi công tước nhảy vào ngồi sau tay lái cạnh Tommy và chiếc xe lăn đi không tiếng động. 

– Một vụ rất tế nhị – Ông giải thích – Tôi có thể trình bày với ông mọi chi tiết trong thời gian đi đường. 

Người ngồi cạnh ông ta có một cử động với dải băng che mắt… 

– Bây giờ tôi có thể giở cái này ra không còn ở dưới ánh đèn mạnh của cửa hàng nữa. 

Nhưng cánh tay ông bị hạ xuống một cách tàn bạo trong khi một vật cứng chèn lấy hai bên sườn ông. 

– Không, ngài Blunt thân mến – Tiếng của công tước dứt khoát, giọng bỗng thay đổi hắn – Ngài đừng lo lắng gì hết. Ngài sẽ ngồi yên không động đậy. Hiểu không? Tôi không định dùng đến súng lục. Ngài thấy không, thì ra tôi hoàn toàn không phải là công tước de Blairgowrie. Tôi mượn tên ông ấy vào dịp này, biết rằng ông không từ chối đi theo một khách hàng giàu sang đến thế. Tôi là một cái gì bình thường hơn nhiều… một người buôn bán giăm bông bình dị đang đi tìm vợ mình – Ông ta thấy chàng giật nẩy mình. – Chi tiết mách bảo ngài điều gì chăng? – Ông ta cười – ngài thân mến, ngài cực kỳ bất cẩn. Tôi sợ… tôi rất sợ rằng các hoạt động của ngài sẽ bị hạn chế trong tương lai. 

Ông ta phát âm những từ cuối này với một vẻ châm biếm độc địa. Tommy không thèm trả lời. Nhanh chóng, chiếc xe chậm lại rồi dừng hẳn. 

– Khoan đã – Người dẫn độ án một chiếc khăn tay vào miệng Tommy và buộc chặt một băng ngang lên trên – Chẳng qua là để đề phòng ngài điên rồ mà kêu cứu. 

Cửa xe mở và người lái xe đang đợi giúp chủ dắt người tù lên mấy bậc. Một cửa ra vào đóng lại sau lưng họ và mùi hương phương đông làm cho người mới đến sửng sốt. Chân ông lún sâu vào một thảm vải dầy, rồi người ta đưa ông lên vài bậc khác vào một gian mà ông đoán là ở gian sau. Người ta còng tay ông sau đó người lái xe đi ra và ông công tước giả tháo giẻ ở miệng Tommy. 

– Bây giờ ông có thể tự do nói. Ông có gì để nói không, ông bạn trẻ. 

Tommy khạc đờm trong họng và đảo quai hàm dưới đau nhói. 

– Tôi hy vọng ông không đánh mất cái can rỗng của tôi – Ông ướm hỏi – Tôi đã đặt làm nó đặc biệt và tôi tiêu tốn cho nó cả một tài sản. 

– Ông cả gan đấy!… Trừ phi ông hoàn toàn ngốc. Ông không hiểu rằng tôi đang cầm tù ông hay sao… rằng ông hoàn toàn ở trong tay tôi và không ai có chút cơ may nào gặp lại ông. 

– Ông không tránh được màn kịch này à? Phải chăng tôi cần kêu lên “Đồ khốn khiếp, tôi vẫn có thể làm cho ông thất bại đó”. Cái màn diễn này đã quá lỗi thời rồi. 

– Và cô bé? Ông không xúc động khi nghĩ đến cô ta sao? 

– Suốt thời gian bị bắt buộc giữ im lặng, tôi đã đi đến kết luận không thể tránh được rằng ông Harker bép xép tham gia vào âm mưu và cô thư ký bất hạnh của tôi sắp tham gia ngay vào cuộc nói chuyện vui vẻ này. 

– Ông có lý một phần. Bà Beresford – ông thấy không, – cho tôi biết tình hình khá đầy đủ về ông. Bà Beresford sẽ không bị dẫn đến đây. Đó là một sự đề phòng nho nhỏ của tôi vì rất có thể là các bạn bè cấp cao của ông chăm sóc đến ông. Nếu thế, họ sẽ không thể nào cùng một lúc đuổi theo hai chiếc xe và tôi luôn cầm giữ một trong hai người. Giờ đây tôi đợi… 

Vào lúc đó, cửa mở và người lái xe báo tin : 

– Ngài không bị theo dõi, thưa ngài. Đường vắng tanh. 

– Tuyệt. Anh có thể lui, Gregory. 

Cửa đóng lại. 

– Cho đến nay, mọi việc đều tốt đẹp. Và bây giờ, chúng tôi làm gì ông đây, thưa ông Beresford Blunt? 

– Tôi mong ông tháo cái băng bịt mặt khốn khiếp cho tôi. 

– Tôi không thể chấp nhận lời yêu cầu của ông. Để vậy, ông sẽ không nhìn thấy gì mặc dầu bình thường ông không hề mù hơn tôi. Vả lại, điều đó không phục vụ cho dự án nhỏ của tôi vì tôi có một dự án. Ông ham thích những sự cố giật gân, phải không, thưa ông Blunt? Trò chơi hôm nay ông sắp đặt cùng vợ ông đã chứng tỏ điều đó. Đến lượt tôi, tôi bày trò chơi nhỏ… một thứ gì khá tinh xảo, ông sẽ thừa nhận sau khi tôi giải thích cho ông: nền trên đó chúng ta đứng là bằng kim loại và mặt trên của nó rải đầy những viên li ti. Tôi chạm vào một nút… như thế này. Người ta nghe thấy một tiếng cạch và… dòng điện đi qua chúng. Đặt chân lên trên một trong những dây dẫn ấy có nghĩa là… cái chết! Ông hiểu chưa? Nếu ông có thể nhìn thấy… mà ông không thể nhìn thấy đâu. Ông ở trong bóng tối hoàn toàn và đó là trò chơi bịt mắt với thần chết. Nếu ông đi được đến cửa ra vào an toàn… ông được tự do. Nhưng tất nhiên là trước đo ông đã bước trên một sợi dây điện cao áp. Điều đó rất thú vị cho tôi. 

Ông ta tháo dây trói cho Tommy và đưa chiếc gậy với một điệu chào hài hước. 

– Hãy xem thám tử mù có giải quyết được điều bí ẩn này không. Tôi giám sát ông, súng lục cầm tay, sẵn sàng can thiệp nếu ông phác một cử chỉ nhỏ nhất lên phía cái băng bịt mắt. Ông hiểu chứ? 

– Tôi hiểu – Tommy, mặt tái mét nhưng không mất tinh thần – Tôi cho rằng mình không có một chút may mắn nào. 

– Ôi! Lại còn may với mắn… 

– Đầu óc kỳ cục của ông thật là ngoắt ngoéo. Vậy mà ông quên mất một điều. À này, tôi có thể châm một điếu thuốc không nhỉ? Trái tim khốn khổ của tôi đang hoảng hốt. 

– Được. Nhưng chớ có đùa đấy! Nhớ rằng khẩu súng lục của tôi đang chĩa về phía ông. 

– Tôi không phải là một con chó làm xiếc. – Ông lấy túi đựng thuốc lá ra và sờ túi kiếm bao diêm – Ông đừng ngại, ông thừa biết tôi không có vũ khí. Dù sao, như tôi đã nói, ông quên mất một điều. 

– Điều gì vậy? 

Tommy đưa một que diêm lên sẵn sàng đánh. 

– Tôi mù còn ông sáng. Vậy lợi thế thuộc về ông. Nhưng, chúng ta hãy giả định rằng cả hai chúng ta đều không nhìn thấy gì, lúc đó thì ông làm gì còn lợi thế? 

Công tước giả cười chế nhạo. 

– Ông hy vọng kéo cái chuyển mạch ư? Không thể được. 

– Tôi đồng ý với ông. Vậy tôi không thể dìm ông vào bóng tối. Nhưng các thái cực gặp nhau, ông hiểu chứ? Ông sẽ nghĩ gì nếu tôi cho ông ánh sáng? 

Vừa nói ông vừa đưa que diêm đến gần một đồ vật cầm trong tay mà ông quẳng lên bàn. 

Bị lóa một lúc bởi cường độ ngọn lửa trắng, người đàn ông nheo mắt lại và lùi lại phía sau tay vẫn run run cầm vũ khí. 

Ông ta lại mở mắt ra khi tiếp xúc với một vật nhọn đâm vào giữa ngực. 

– Buông ngay súng ra, – Tommy ra lệnh – nhanh lên! Tôi đồng ý với ông rằng một chiếc gậy rỗng ít ích lợi, nhưng đi đó là một chiếc gậy – gươm thì đó là việc khác, ông không thấy sao? Buông súng lục này ra! 

Bị cái mũi nhọn dài mài sắc đe dọa, người đàn ông buộc phải vâng lời. Nhưng đột ngột ông ta cười gằn và nhảy phốc ra đằng sau. 

– Tôi luôn có lợi thế hơn ông! Tôi nhìn thấy còn ông không! 

– Ông nhầm rồi, ông bạn thân mến. Tôi có ý định cung cấp cho Tuppence một băng bịt mắt như thế này. Lúc đầu, có thể phạm một vài sai lầm nhưng về sau người ta tỏ ra là một người quan sát thần tình vì dám chắc rằng đã phát triển xúc giác, khứu giác và thính giác. Ông không biết là tôi rất có thể đi từ cửa hiệu ra và tránh được mọi trở ngại hay sao? Nhưng trực giác đã nói với tôi phải dè chừng ông vì tôi nghi ngờ ông không chơi ngay thẳng. Không bao giờ ông để tôi sống thoát. Hãy coi chừng… 

Khuôn mặt bị co giật vì giận dữ, người đàn ông lao về phía trước. Trong cơn giận dữ, ông ta quên không biết đặt chân vào đâu. 

Một làn chớp xanh nổ lốp đốp. Tên cướp lảo đảo và đổ xuống thành một khối, trong lúc một mùi thịt cháy hòa với mùi ô-zôn tràn ngập khắp phòng. 

Tom chấm khô trán. Định hướng một cách cẩn trọng, anh đi về phía bức tường và kéo chiếc chuyển mạch ngắt điện. 

Ra đường phố an toàn, ông nhìn lên ngôi nhà và chợt rùng mình, ông ghi số nhà. Rồi ông vội vàng đi về phía cabin điện thoại gần nhất. 

Ông lo lắng nghe tiếng chuông reo và một tiếng nói rất quen thuộc trả lời chàng. 

– Tuppence, ơn Chúa ban phúc lành. 

– Vâng, không có gì xảy ra cho em. Em đã nhớ mệnh lệnh của anh: Cậu bé giúp việc, món tôm, có mặt ở Blitz và đi theo hai người lạ. Albert đến đúng lúc khi người ta đưa chúng ta đi trên hai chiếc xe khác nhau, cậu ta đã đi theo em bằng taxi, phát hiện ra nơi em bị nhốt và gọi cảnh sát. 

– Albert là một chàng trai tốt, rất quả cảm. Hẳn là cậu ta đã chọn em để đi theo, chính em. Dẫu sao anh vẫn lo lắng. Anh có một đống chuyện kể cho em nghe. Anh về ngay không ghé vào đâu và điều đầu tiên anh làm là gửi một tấm séc khổng lồ cho nhà thờ Thánh Dunstan. Bị mù thật là khủng khiếp.

——————————–

1Trong nguyên bản dùng chữ Shrimp nghĩa là con tôm, nghĩa bóng là gầy gò.
2Trong nguyên bản: Pilaff de homard nghĩa là Cơm rang tôm hùm thập cẩm.
3Trong nguyên bản: La Fee nghĩa đen nghĩa là tiền thù lao. Ám chỉ Albert, cậu bé giúp việc.
4Pour suivre phát âm liền còn có nghĩa là theo dõi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.