Hành Trình Kẻ Cô Đơn

Chợt nhận ra…



Sớm mai tôi thức dậy,

Phấn chấn rời khỏi nhà đón một ngày mới, 

Tự nhiên có một cái hố rộng chắn giữa lối đi, 

Tôi nào thấy,

Và lơ đễnh ngã nhào xuống hố.

Ngày hôm sau lại đến,

Phấn chấn tôi rời khỏi nhà đón một ngày mới, 

Quên bẵng đi cái hố rộng chắn giữa lối đi,

Và tôi lại ngã nhào xuống hố.

Ngày thứ ba,

Phấn chấn tôi rời khỏi nhà và cố gắng không quên,

Này, có một cái hố rộng chắn giữa lối đi, 

Thế mà,

Tôi lại quên mất,

Và ngã nhào xuống hố.

Ngày thứ tư,

Phấn chấn tôi rời khỏi nhà và cố gắng không quên,

Này, có một cái hố rộng chắn giữa lối đi, 

Tôi vừa đi vừa nhớ,

Thế mà,

Tôi lại bất cẩn không thấy, 

Và ngã nhào xuống hố.

Ngày thứ năm,

Phấn chấn tôi rời khỏi nhà, 

Và nhớ rằng,

Này, hiện giờ có một cái hố chắn giữa lối đi, 

Tôi vừa đi vừa quan sát,

Và tôi đã thấy nó kia rồi, 

Thế mà,

Tôi vẫn ngã nhào xuống hố.

Ngày thứ sáu,

Phấn chấn tôi rời khỏi nhà,

Nhớ rằng, có một cái hố chắn giữa lối đi, 

Tôi đảo mắt quan sát xung quanh,

Kìa, tôi thấy nó rồi!

Và gắng sức nhảy qua,

Thế mà, tôi vẫn ngã nhào xuống hố.

Ngày thứ bảy,

Phấn chấn tôi rời khỏi nhà, 

Kìa tôi thấy nó rồi,

Phải lấy đà từ xa, 

Tôi nhảy qua,

Chân tôi đã chạm đến mép bên kia,

Thế mà vẫn không đủ sức vượt qua,

Và tôi lại ngã nhào xuống hố.

Ngày thứ tám,

Phấn chấn tôi rời khỏi nhà

Kìa tôi thấy nó rồi, 

Phải lấy đà từ xa, 

Tôi nhảy qua,

Đã qua được rồi!

Ôi, cuối cùng tôi cũng thành công,

Quá vui mừng, tôi nhảy cẫng reo hò…

Thế mà, tôi lại sơ ý trượt chân, 

Và lại ngã nhào xuống hố.

Ngày thứ chín,

Phấn chấn tôi rời khỏi nhà, 

Kìa tôi thấy nó rồi,

Phải lấy đà từ xa, 

Tôi nhảy qua,

Bình thản,

Tôi đã vượt qua cái hố, 

Và bước đi.

Ngày thứ mười, 

Tôi chợt nhận ra,

Sau bao nhiêu ngày nỗ lực, 

Sẽ dễ dàng hơn,

Nếu vẫn tiếp tục đi…

Và bước thẳng qua cái hố trước mặt mình…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.