Hành Trình Kẻ Cô Đơn

Dám bay



Một ngày nọ, thấy con nay đã lớn khôn, người cha bèn gọi con lại và bảo:

– Này con, không phải mọi vật sinh đều có cánh. Mặc dù con không bắt buộc phải bay, nhưng cha nghĩ sẽ rất khó khăn khi con buộc phải đi bộ, trong khi con đã có đôi cánh mà Thượng đế nhân từ đã trao cho.

– Nhưng con không biết bay. – Người con trả lời.

– Đến đây với cha nào.

Ông nắm tay người con và dẫn cậu đến bờ vực sâu thẳm bên triền núi.

– Hãy nhìn này, con trai, đây là không trung. Khi nào con muốn bay, con chỉ cần đứng đây, hít thật sâu, và nhảy qua vực thẳm. Khi con rơi vào không trung, hãy tự bung đôi cánh ra và bay lên…

Người con lưỡng lự:

– Nếu con rơi xuống thì sao?

– Dù con có rơi xuống thì cũng chỉ bị vài vết bầm thôi. Nhưng điều đó sẽ làm con cứng cáp hơn cho lần thử sau. – Người cha trả lời.

Người con trai quay trở về làng, ngôi làng nhỏ cùng những người bạn học vẫn cặp kè hàng ngày trong suốt quãng đời của cậu.

– Trời, bạn có điên không vậy?

– Bay à? Bay làm gì nhỉ?

– Cha bạn mất trí rồi…

– Mà sao lại phải tìm cách bay lên?

– Thôi, tỉnh lại đi!

– Mà, ai lại cần biết bay cơ chứ?

Đến những đứa can đảm nhất cũng có cảm giác sợ sệt:

– Bạn chắc không?

– Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?

– Sao bạn không bắt đầu học bay từ từ?

– Hay tốt hơn hết là hãy bắt đầu học bay từ cái cầu thang ấy.

– … Hay là từ đỉnh ngọn cây, nhưng mà… từ trên đỉnh đó ư?

Cậu chăm chú lắng nghe mọi lời khuyên từ những người bạn thân.

Cậu bắt đầu lấy hết can đảm, trèo lên đỉnh ngọn cây và nhảy xuống…

Cậu dang rộng đôi cánh, cố sức đập mạnh vào không trung…

Nhưng không ích gì… Một tiếng bịch nặng nề rơi xuống mặt đất…

Với cục u to tướng trên trán, cậu tức tốc chạy đi tìm cha mình:

– Cha lừa con! Con không bay được. Con đã thử rồi, và đây, cha nhìn này. Cái cục u sưng vù mà cha đã cho con đó! Con không phải là cha, đôi cánh của con chỉ để ngắm thôi. – Cậu khóc òa, nức nở.

– Con trai của cha, – người cha ôn tồn nói, – muốn bay được, con cần phải có một khoảng không gian đủ rộng để dang đôi cánh.

Giống như con chơi nhảy dù vậy… con cần không trung đủ cao mới nhảy được chứ.

Con à, để học bay, người ta phải bắt đầu bằng việc chấp nhận thử thách.

Nếu một người không dám chịu thử thách, thì tốt hơn hết nên từ bỏ ước mơ bay và nên chấp nhận đi bộ suốt đời…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.