Harry Potter Và Hoàng Tử Lai – Tập 6
Chương 14: Felix felicis
Harry có lớp Thảo Dược vào ngay sáng hôm sau. Nó đã không có cơ hội để kể cho Ron và Hermione về buổi học tối hôm trước với thày Dumbledore trong bữa sáng được vì sợ bị nghe lén, nhưng nó đã tóm tắt lại khi bọn nhỏ đi qua mảnh vườn rau nhỏ đến ngôi nhà kính. Những ngọn gió tàn ác cuối tuần cuối cùng đã qua; màn sương mù huyền bí đã quay trở lại và điều này khiến cho bọn trẻ mất thêm thời gian để tìm được chính xác ngôi nhà kính.
“Wow, đáng sợ thật, cậu bé mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy,” Ron nói khẽ khàng khi bọn chúng ngồi quanh một cái rễ cây Snargaluff xương xẩu – chủ đề của học kỳ này, và bắt đầu kéo găng tay bảo vệ ra. “Nhưng mà tớ vẫn không hiểu tại sao thày Dumbledore lại cho cậu xem tất cả những thứ đó. Ý tớ là, nó cũng rất thú vị đấy, nhưng ý thày là gì chứ?”
“Chẳng biết nữa,” Harry nói, nhét vào một tấm bảo vệ dinh dính. “Nhưng thày nói tất cả điều đó đều rất quan trọng và nó sẽ giúp tớ sống sót.”
“Tớ thì nghĩ là nó rất hấp dẫn đấy,” Hermione nói sốt sắng. “Rất là đúng khi được biết Voldermort nhiều nhất có thể. Nếu không thì làm thế nào mà biết được điểm yếu của hắn?”
“Thế bữa tiệc gần nhất của cụ Slughorn thì sao?”Harry khó nhọc hỏi vọng qua tấm bảo vệ cao su.
“Ồ, nó khá là vui, thật đấy,” Hermione nói, lúc này đang đeo kính bảo vệ lên. “Ý tớ là, cụ hơi tán nhiều chuyện về những chiến tích nổi tiểng, và cụ hoàn toàn muốn lấy lòng McLaggen vì ông ta là họ hàng quá gần mà, nhưng cụ đã cho bọn tớ ăn rất ngon và cụ đã giới thiệu bọn tớ với Gwenog Jones.”
“Gwenog Jones á?” Ron hỏi, mắt nó mở to đằng sau cái kính bảo vệ. “Gwenog Jones? Đội trưởng đội Holyhead Harpies?”
“Đúng đấy,” Hermione nói. “Theo tớ nghĩ thì cô ấy quá tự kiêu với mình, nhưng mà…”
“Tán gẫu ở đó đủ rồi nhé!” Giáo sư Sprout nói cao giọng, chạy đến trông rất nghiêm khắc. “Các con đang theo sau đấy nhé, tất cả mọi người đều đã bắt đầu rồi, cả Neville cũng đã có cái kén đầu tiên rồi đấy nhé!”
Bọn chúng nhìn quanh; chắc chắn rồi, ở đó Neville đang ngồi với đôi môi chảy máu và một vài vết cào dơ dáy ở một bên má của nó, nhưng tay lại đang ôm chặt một thứ khó ưa màu xanh đang phập phồng, to cỡ quả nho.
“Vâng thưa Giáo sư, chúng con bắt đầu ngay đây!” Ron nói khẽ khi bà quay đầu về phía chúng nó, “chúng ta sẽ dùng Muffliato chứ Harry.”
“Không chúng ta không được!” Hermione nói ngay lập tức, trông có vẻ, lúc nào cũng vậy, cực kỳ cáu kỉnh với ý nghĩ về chàng Hoàng Tử Lai và những bùa phép của ông ta. “Nào… chúng ta nên bắt tay vào thôi…”
Cô bé nhìn hai đứa kia ái ngại; rồi bọn nhỏ hít một hơi thật sâu và đút tay vào trong cái rễ cây xương xẩu ở giữa chúng.
Nó bất chợt cử động; những cái tua dài đầy gai vụt lên trên đỉnh và ngúng nguẩy trong không khí. Một cái đã vướng vào tóc của Hermione, và Ron đã đánh bật nó ra bằng cái kéo tỉa cây; Harry đã thành công trong việc tóm lấy vài cái tua và bó chúng lại; một cái lỗ đã hiện ra ở giữa những cành cây giống xúc tu này; Hermione thọc tay vào cái lỗ một cách dũng cảm, lúc này giống như một cái bẫy ở xung quanh khuỷu tay cô bé; Harry và Ron cùng kéo và vặn những cái tua rất mạnh, cố gắng sao cho cái lỗ mở ra lần nữa, và Hermione rút tay ra thoải mái, nắm trong tay một cái kén giống như cái của Neville. Ngay lập tức, những cái tua gai lại tụt vào trong, và cái rễ xương xẩu lại ngồi đó giống như một khúc gỗ vô tri.
“Các cậu biết không, tớ không nghĩ là tớ sẽ trồng một cây thế này ở trong vườn khi tớ có nhà riêng đâu,” Ron nói, kéo cái kính bảo vệ lên trán và lau mồ hôi trên mặt.
“Đưa cho tớ cái bát nào,” Hermione nói, cầm cái kén thoi thóp giơ ra xa; Harry đưa một cái ra và cô bé thả cái kén vào trong đó với một vẻ kinh tởm hiện trên mặt. “Đừng có nản chí chứ, bóp nó ra đi, bọn chúng là tốt nhất khi còn tươi!” Giáo sư Sprout gọi với sang.
“Dù sao thì,” Hermione nói, tiếp tục câu chuyện còn dang dở của bọn nhỏ tựa như cái khúc gỗ kia chưa hề tấn công gì cả, “cụ Slughorn sẽ mở một bữa tiệc giáng sinh, Harry ạ, và cậu không thể trốn tránh khỏi lần này đâu vì cụ đã hỏi tớ rằng cậu rỗi những tối nào rồi, để cụ có thể mở tiệc vào buổi tối mà cậu có thể tham dự.”
Harry rầm rĩ lên. Trong lúc đó, Ron, đang cố gắng bóp vớ cái kén ở trong bát ra bằng cả hai tay mình, đứng dậy và ép mạnh hết cỡ nó có thể, nói giận dữ, “Và đó là một bữa tiệc nữa chỉ dành cho những người ưa thích của Slughorn thôi phải không?” “Chỉ cho Câu lạc bộ Slug, đúng rồi đấy,” Hermione nói.
Cái kén bật ra khỏi tay của Ron và bắn vào cửa kính của căn nhà, bật ngược trở lại vào gáy của Giáo sư Sprout và đánh rơi cái mũ cũ kỹ, vá chằng vá đụp của bà. Harry đi lấy lại cái kén; khi nó trở lại, Hermione đang nói, “Thấy chưa, tớ không đề xuất cái tên Câu lạc bộ Slug đâu nhé…”
” Câu lạc bộ Slug, ” Ron nhắc lại với cái giọng gầm gừ kiểu Malfoy. “Lâm ly thật đấy. Tốt thôi, tớ mong rằng cả hai cậu đều thích bữa tiệc. Tại sao hai cậu lại không kết bè với McLaggen, để cho lão Slughorn gọi các cậu là Vua và Hoàng Hậu Slug…”
“Chúng tớ được phép đem theo bạn mà,” Hermione nói, chẳng hiểu vì lý do gì mà mặt trở nên đỏ ửng, “và tớ đã có ý định mời cậu đấy, nhưng mà nếu cậu nghĩ đó là ngu ngốc thì tớ chẳng làm phiền nữa!”
Harry bỗng chốc ước rằng cái kén ở xa xa một tí, để cho nó không phải ngồi ở đây với hai đứa nó. Không bị để ý bởi hai đứa, nó ôm lấy cái bát chứa cái kén và bắt đầu cố gắng tách nó ra bằng cái cách ồn ào và mãnh liệt nhất mà nó còn có thể nghĩ ra được; nhưng không may nó vẫn có thể nghe được từng từ của cuộc nói chuyện.
“Cậu định mời tớ à?” Ron hỏi, với một giọng khác hẳn.
“Đúng đấy,” Hermione giận dữ. “Nhưng mà rõ ràng cậu muốn tớ kết bè với McLaggen…”
Có một phút im lặng trong lúc Harry tiếp tục nện cái kén tưng tưng bằng một cái xẻng. “Không, tớ không muốn thế,” Ron nói lí nhí.
Harry đánh trượt khỏi cái kén, đập vào cái bát vỡ tan.
” Reparo, ” nó nói nhanh, chỉ vào những miếng vỡ bằng đũa thần của mình, và cái bát lại liền trở lại. Vụ đổ vỡ này, dù sao chăng nữa, đã chỉ cho Ron và Hermione thấy sự có mặt của Harry. Hermione rất bối rối và ngay lập tức làm nhặng xị lên xem quyển sách “Những Loài Cây Ăn Thịt Trên Thế Giới” của cô bé để tìm cách vắt kén của cây Snargaluff sao cho đúng; mặt khác, Ron có vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng rất hài lòng với chính mình.
“Đưa đây Harry,” Hermione nói vội vã. “Nó nói rằng chúng ta phải chọc chúng ra bằng một cái gì đó nhọn nhọn…”
Harry đưa cái kén trong bát cho cô bé; nó và Ron cùng đeo kính bảo vệ vào và thọc tay, một lần nữa, vào trong cái rễ cây. Chẳng phải là nó quá bất ngờ, Harry nghĩ, khi nó đánh vật với những sợi gai định tóm lấy cổ họng nó; nó đã có một ý niệm rằng điều này chẳng sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Nhưng nó không rõ nó cảm thấy thế nào… Nó và Cho đã quá xấu hổ khi nhìn mặt nhau, lặng im chẳng có gì để nói với nhau cả; nếu Ron và Hermione hẹn hò nhau, rồi lại chia tay, thì sao nhỉ? Tình bạn của bọn nó có phục hồi được không? Harry nhớ khoảng thời gian vài tuần lễ trong năm thứ ba mà hai đứa nó chẳng hề nói chuyện với nhau; nó không muốn trở thành cái cầu đo khoảng cách giữa hai đứa. Và sau đó, nếu như bọn nó không chia tay thì sao? Nếu như bọn nó trở thành giống như anh Bill và chị Fleur thì sao, và nó sẽ cực kỳ xấu hổ khi đi cùng hai đứa, để tốt hơn hết là nó xin rút ra thì hơn.
“Bắt được mày rồi!” Ron hét lên, kéo một cái kén thứ hai ra khỏi cái rễ cây trong lúc Hermione đã đập được cái thứ nhất ra, bây giờ cái bát đầy những cái ống quằn quại giống như những con sâu xanh tím tái.
Những phút còn lại của buổi học trôi qua mà không có lời nào về bữa tiệc của Slughorn. Mặc dù Harry đã soi hai đứa bạn mình rất kỹ trong vài ngày gần đây, Ron và Hermione chẳng có vẻ gì khác ngoài việc bọn chúng hơi có vẻ lịch sự với nhau hơn bình thường. Harry cho rằng nó sẽ phải chờ để xem việc gì sẽ xảy ra dưới tác dụng của bia bơ trong căn phòng chiếu sáng mờ mờ của Slughorn vào cái đêm có bữa tiệc. Trong lúc đó, dù sao chăng nữa nó cũng có những lo lắng cấp thiết hơn.
Katie Bell vẫn còn ở trong bệnh viện Thánh Mungo mà không hề có dấu hiệu của việc rời viện, có nghĩa là đội Gryffindor đầy hứa hẹn mà Harry đã tập luyện rất cẩn thận từ tháng chín thiếu đi một Truy Thủ. Nó vẫn lui việc thay thế Katie lại với hy vọng cô bé sẽ hồi phục, nhưng trận mở màn với Slytherin đang đến gần, và cuối cùng nó phải chấp nhận sự thật rằng cô bé sẽ không thể trở lại kịp trận đấu.
Harry không nghĩ rằng nó có thể chịu đựng thêm một vụ thử vị trí toàn Nhà nữa. Với một cảm giác hụt hẫng chẳng liên quan gì đến Quidditch, nó bắt gặp Dean Thomas sau lớp Biến Hình một ngày kia. Phần lớn lớp học đã rời đi rồi, mặc dù vài con chim sẻ vàng líu lo vẫn còn bay vù vù trong phòng, tất cả đều cả sản phẩm của Hermione; chẳng có ai thành công trong việc biến hình ngoài việc biến ra một cái lông từ không khí.
“Cậu có thích chơi ở vị trí Truy Thủ không?”
“Cá…? Có chứ, tất nhiên rồi!” Dean nói rất sốt sắng. Đằng sau Dean, Harry nhìn thấy Seamus Finnegan đang ném quyển sách của nó vào trong túi, trông rất bực bội. Một trong những lý do Harry không muốn hỏi Dean về vụ chơi trong đội là vì nó biết Seamus sẽ không thích. Mặt khác, nó phải làm những gì tốt nhất cho đội, và Dean đã qua mặt Seamus trong những lần tập thử.
“Thế thì cậu vào rồi đấy,” Harry nói. “Có một buổi tập tối nay, 7 giờ nhé.”
“Được rồi,” Dean nói. “Vui vẻ nhé Harry! Trời đất ơi, tớ không thể chờ để báo cho Ginny biết được!”
Rồi nó vọt khỏi phòng, để Harry và Seamus lại với nhau, cái khoảnh khắc không thoải mái này cũng chẳng dịu đi khi một cục phân chim rơi lên đầu Seamus khi một con chim hoàng yến của Hermione bay vèo qua đầu bọn chúng.
Seamus không phải là người duy nhất tỏ ra cáu kỉnh với sự lựa chọn người thay thế cho Katie. Có rất nhiều lời thì thầm trong phòng học chung về sự thực là Harry đã chọn hai người cùng lớp với nó vào đội. Nhưng Harry đã từng chịu nhiều tiếng thì thầm hơn thế này nhiều trong quá trình học ở trường, nên nó chẳng hề thấy phiền hà, nhưng dù sao cũng vậy, áp lực càng gia tăng hơn với việc phải chiến thắng đội Slytherin trong trận đấu tới. Nếu Gryfindor thắng, Harry biết rằng toàn bộ Nhà sẽ quên ngay những lời dị nghị và thề rằng họ luôn luôn nghĩ đội nhà là một đội tuyệt vời. Nếu bọn nó thua… Harry nghĩ chua xót, nó sẽ phải chịu thêm những lời thì thầm nữa…
Harry chằng có lý do nào để ân hận khi nó nhìn thấy Dean bay tối đó; nó chơi rất tốt với Ginny và Demelza. Những Tấn Thủ, Peakes và Coote, lúc nào cũng tiến bộ. Vấn đề duy nhất là Ron.
Harry đã biết rằng Ron là người rất thiếu ổn định, luôn luôn phải chịu đựng những đòn tâm lý và thiếu tự tin, và thật không may, bóng dáng của trận đấu sắp tới đã kéo lại tất cả những bấp bênh của nó. Sau khi để vào những nửa tá điểm, phần lớn là của Ginny, phương pháp chơi của nó càng ngày càng thô bạo, cho đến khi nó đấm Demelza Robins đang bay đến vào mồm.
“Đó là một tai nạn, tớ xin lỗi, Demelza, thực sự xin lỗi!” Ron hét lên khi cô bé bay lập lờ xuống mặt đất, máu rơi vãi khắp nơi. “Tớ mới chỉ…”
“Khiếp quá,” Ginny nói giận dữ, hạ xuống cạnh Demelza và kiểm tra đôi môi sưng vù của cô bé. “Anh ngốc lắm Ron ạ, xem chị ấy trong tình trạng thế nào này!”
“Anh chữa được cái đó,” Harry nói, hạ xuống bên cạnh hai cô bé, chỉ đũa thần vào miệng Demelza và nói “Episkey.” “Và Ginny, đừng gọi Ron là đồ ngốc, em không phải là đội trưởng…”
“Hừm, anh thì quá bận bịu để có thể gọi anh ấy là đồ ngốc và em nghĩ là ai đó nên…”
Harry cố gắng để không phá lên cười.
“Bay lên nào, mọi người, đi thôi…”
Xét toàn cục thì đó là buổi tập tồi tệ nhất trong cả học kỳ, mặc dù Harry không cảm thấy rằng sự trung thực là chính sách tốt nhất khi họ đang tiến gần đến trận đấu.
“Tốt lắm mọi người, tớ nghĩ là chúng ta có thể đánh bại Slytherin,” nó khích lệ, và những Truy Thủ cùng Tấn Thủ rời phòng thay đồ trông rất vui vẻ với chính mình. “Tớ chơi như là một thùng phân rồng ấy,” Ron nói với giọng trống rỗng khi cánh cửa đóng lại đằng sau Ginny.
“Không đâu,” Harry nói chắc nịch. “Cậu là Thủ Quân tốt nhất mà tớ đã chọn ra Ron à. Vấn đề duy nhất của cậu là tâm lý.”
Nó tiếp tục động viên không ngừng trên đường về lâu đài, và khi bọn chúng lên đến tầng hai, Ron đã có vẻ vui lên nhiều. Khi Harry mở cái tấm thảm thêu để đi con đường tắt bọn chúng thường đi về Tháp Gryffindor, bọn chúng nhìn thấy Dean và Ginny, đang ôm chặt lấy nhau và hôn thật mãnh liệt tựa hồ như có keo dính hai đứa lại vậy.
Điều đó giống như có một thứ gì rất to và rộng đang bùng lên ở trong bụng của Harry, cào cấu bên trong nó: Những dòng máu nóng như đang trào dâng lên trong não, khiến cho mọi suy nghĩ đều lu mờ đi và bị thay thế bởi cái ham muốn man rợ muốn ếm Dean thành một cục thạch. Đang đấu tranh với cơn tức giận bất chợt, nó nghe thấy giọng Ron như từ xa vọng đến.
“Ôi trời!”
Dean và Ginny buông nhau ra và nhìn quanh. “Gì thế?” Ginny nói.
“Anh không muốn nhìn thấy em hôn hít người ta nơi công cộng!” “Nhưng mà đây là một hành lang trống không cho đến khi anh thò mặt vào!” Ginny nói.
Dean trông rất ngượng nghịu. Nó ném sang Harry một cái cười thiếu thận trọng mà Harry không đáp lại, như thể con ác quỷ vừa mới sinh trong lòng nó đang gào lên ý tưởng đuổi cổ Dean ra khỏi đội ngay lập tức.
“Ờ… đi thôi Ginny,” Dean nói, “chúng ta trở lại phòng học chung thôi…”
“Anh đi đi!” Ginny nói. “Em muốn có vài lời với ông anh yêu quý của em!” Dean rời đi, tựa hồ như nó không hề lấy làm tiếc khi thoát khỏi vở kịch này.
“Thế đấy,” Ginny nói, gạt mái tóc dài đỏ ra khỏi mặt mình và nhìn chằm chằm vào Ron, “hãy làm rõ mọi chuyện một lần thôi và cứ thế về sau. Đó chẳng phải là để anh xía mũi vào việc em đi với ai hay làm gì, Ron…” “Ừ đúng rồi đấy!” Ron nói, cũng giận dữ như vậy. “Thế em có nghĩ rằng anh muốn mọi người gọi em của anh là…”
“Là cái gì?” Ginny hét toáng lên, giơ đũa thần ra. “Chính xác là một cái gì hả?” “Nó không có ý gì đâu, Ginny à…” Harry nói một cách tự động, mặc dù con quỷ trong nó vẫn gào thét lời đồng ý với Ron. “Ồ anh ta có chứ!” cô bé nói, quắc mắt sang Harry. “Chỉ vì anh ta chưa lần nào được ôm ấp một ai cả, chỉ vì nụ hôn tuyệt vời nhất mà anh ta có là của Dì Muriel…”
“Câm ngay!” Ron gầm lên, mặt đã qua ngưỡng đỏ và chuyển sang tím ngắt.
“Không đời nào!” Ginny hét to bên cạnh cô bé. “Em đã thấy anh cùng với Phlegm, ước rằng chị ấy hôn anh lên má mỗi lần anh gặp, thật là tội nghiệp! Nếu như anh có hẹn hò và ôm ấp ai đó rồi, anh sẽ chẳng bao giờ phiền lòng khi thấy người khác làm vậy đâu!”
Ron cũng đã kéo đũa thần của nó ra rồi; Harry vội vã nhảy vào giữa hai đứa.
“Mày chẳng biết mày đang nói cái gì đâu!” Ron gào lên, cố gắng chọn một vị trí để dễ dàng tấn công Ginny quanh Harry, vì nó đang đứng trước cô bé hai tay giang rộng. “Chỉ vì anh không muốn làm thế ở nơi công cộng…!”
Ginny hét lên với giọng cười chế giễu, cố gắng đẩy Harry ra khỏi tầm nhìn.
“Hôn con Pigwidgeon hả anh? Hay là anh có một bức ảnh của dì Muriel giấu ở dưới gối hả?” “Mày…”
Một vệt sáng da cam bay ngay dưới tay trái của Harry và sượt qua Ginny có vài inch;
Harry đẩy Ron bẹp dí vào tường.
“Đừng có điên chứ…”
“Harry đã từng hẹn hò Cho Chang!” Ginny quát lớn, nghe gần như khóc. “Và Hermione đã từng trong vòng tay của Viktor Krum, chỉ có mình anh mới coi đó là một thứ ghê tởm, Ron ạ, và đó là bởi vì anh chỉ có kinh nghiệm của một đứa trẻ 12 tuổi!”
Và sau đó, cô bé chạy vụt đi. Harry nhanh chóng thả Ron ra; vẻ mặt của nó trông thật ghê rợn. Bọn nó đứng đó, thở dốc, cho đến khi bà Norris, con mèo của lão Rich, xuất hiện ở góc tường, phá tan sự căng thẳng.
“Đi thôi,” Harry nói, khi âm thanh bước chân lão Filch đang lết đến đập vào tai bọn nhỏ.
Bọn nó vội vã đi lên cầu thang và qua cái hành lang tầng bảy. “Trời ạ, tránh ra nào!” Ron sủa vào một cô bé khiến cho nó bật lên sợ hãi và làm rơi lọ trứng cóc.
Harry chẳng thể để ý đến tiếng vỡ thuỷ tinh loảng xoảng; nó cảm thấy bị mất phương hướng, chóng mặt; bị sét đánh cũng chỉ đến thế này mà thôi. Chỉ vì đó là em gái của Ron, nó tự bảo mình. Mình chỉ không thích nhìn thấy cảnh nó hôn Dean vì nó là em của Ron thôi…
Nhưng không thể cản được trong tâm trí nó xuất hiện một hành lang vắng vẻ y như thế, với nó đang hôn Ginny… Con quỷ trong ngực nó rên lên… nhưng rồi nó thấy Ron gạt tung cái rèm thêu và chĩa đũa thần vào Harry, gào cái gì đó đại loại như “đồ phản bội”… “đáng ra phải là bạn chứ”…
“Cậu có nghĩ là Hermione đã hôn Krum rồi không?” Ron tự dưng hỏi, khi bọn nó đến chỗ Bà Béo. Harry đã bắt đầu có suy nghĩ xấu xa và phải giật dòng suy nghĩ của nó khỏi một cái hành lang mà chẳng hề có sự xâm phạm của Ron, chỉ có nó và Ginny với nhau thôi… “Cái gì cơ?” nó nói ngượng ngập. “Ồ… ờ…” Câu trả lời trung thực nhất phải là “có,” nhưng nó không muốn nói ra. Dù sao, Ron có vẻ như mong chờ điều tồi tệ nhất dựa vào khuôn mặt của Harry.
“Dilligrout,” nó ủ ê nói với Bà Béo, và bọn nó chui qua cái lỗ sau bức tranh để vào phòng học chung.
Không ai nhắc nhở về Ginny hay Hermione thêm nữa; thay vào đó, bọn nó chẳng hề nói với nhau một câu nào vào tối đó và trèo lên giường trong im lặng, cả hai cùng chìm trong những suy nghĩ riêng, Harry thao thức một lúc lâu, nhìn lên đỉnh màn treo trên giường và cố gắng tự bảo mình rằng cảm xúc của nó giành cho Ginny chỉ là anh trai em gái mà thôi. Bọn chúng đã sống, có phải không nào, giống như anh trai em gái trong suốt mùa hè, chơi Quidditch, trêu chọc Ron, cười rũ rượi với nhau về Bill và Phlegm. Nó đã quen Ginny từ lâu lắm rồi… Rất là tự nhiên khi nó cảm thấy mình cần bảo vệ cô bé… rất tự nhiên khi nó muốn chăm lo cho cô bé… muốn vặt gãy tay Dean vì đã hôn cô bé… Không… nó sẽ phải điều khiển cái cảm xúc anh trai em gái đó thôi… Ron ngáy lên một tiếng ủn ỉn rất to.
Cô bé là em của Ron, Harry tự bảo mình. Em của Ron. Nó nằm ngoài vùng kiểm soát. Nó chẳng thể đánh đổi tình bạn của nó với Ron lấy bất cứ thứ nào khác được. Nó đập cái gối của nó cho thoải mái hơn và chờ cho giấc ngủ tới, cố gắng hết mức sao cho tư tưởng của nó không lởn vởn quanh Ginny. Harry thức dậy vào sáng hôm sau, hơi mê mụ và lộn xộn vì một loạt những giấc mơ mà trong đó Ron đuổi nó với cây gậy Tấn Thủ, nhưng mà đến trưa thì nó lại muốn đổi Ron thực tế lấy Ron trong mơ còn hơn, vì lúc này nó không những lạnh nhạt với Ginny và Dean, mà còn coi một Hermione bị tổn thương và bối rối nghiêm trọng giống hệt như vậy, một cách băng giá và độc đoán. Còn gì nữa chứ, Ron đã có vẻ trở nên, trong suốt đêm vừa rồi, dễ bực mình và đánh đập người khác giống như một con Quái Tôm Đuổi Nổ cỡ nhỡ vậy. Harry đã dành cả ngày đó để cố gắng giữ hoà bình giữa Ron và Hermione nhưng chẳng thành công; cuối cùng, Hermione vào giường của mình trong sự tức giận tột độ, và Ron thì hầm hầm đi vào phòng ngủ nam sau khi nguyền rủa cay độc mấy đứa năm nhất đang co rúm lại chỉ vì bọn chúng nhìn nó.
Cùng với sự mất hết nhuệ khí của Harry, tình trạng mới của Ron cũng chẳng biến đổi gì trong vài ngày sau đó. Thậm chí còn tồi hơn, điều đó còn cộng thêm sự tụt dốc thảm hại hơn nữa trong khả năng giữ gôn của nó, làm cho nó càng hung hăng hơn, để rồi trong buổi tập Quidditch cuối cùng trước trận đấu vào thứ Bảy, nó bắt trượt tất cả những cú đánh mà Truy Thủ thực hiện về phía nó, nhưng lại quát mắng mọi người nhiều đến nỗi nó làm cho Demelza Robins bật khóc.
“Cậu im đi và để cho nó yên!” Peakes hét lên, nó chỉ cao bằng hai phần ba Ron, nhưng lại đang cầm một cái chày rất nặng.
“ĐỦ RỒI ĐẤY!” Harry gào lên, vì nó nhìn thấy Ginny đang trừng trừng nhìn về phía Ron và, vẫn còn nhớ danh tiếng của cô bé vì đã hoàn thành mỹ mãn bùa Gậy-Ba-Bị, gầm lên để can thiệp trước khi mọi thứ còn trong vòng quản lý. “Peakes, cậu đi cất những quả Bludger lại đi, ăn ý với nhau chút nào, hôm nay cậu chơi tốt lắm Ron à…” nó chờ đến khi những thành viên còn lại đi đủ xa rồi mới nói, “cậu là bạn thân nhất của tớ, nhưng mà cậu cứ tiếp tục đối xử với những người khác như thế là tớ cho cậu ra khỏi đội đấy.”
Nó thực sự nghĩ trong lúc đó rằng Ron đã có thể đánh nó, nhưng mà một điều tồi tệ hơn đã xảy ra: Ron lết thết bên cây chổi của nó. Tất cả ý chí đã biến mất và nó nói, “Tớ xin rút. Tớ quá tồi.”
“Cậu không tồi và cậu không được rút!” Harry nói một cách dữ dội, kéo Ron lại bằng chiếc áo choàng của nó. “Cậu có thể giữ gôn rất tốt nếu như cậu có chuẩn bị tinh thần, đó chỉ là vấn đề tâm lý mà cậu đang mắc phải thôi!” “Cậu nói tớ có vấn đề tinh thần à?” “Ừ, có thể tớ nói vậy đấy!”
Bọn nó nhìn nhau mất một lúc, rồi Ron lắc đầu mệt nhọc. “Tớ biết cậu chẳng còn có thời gian để tìm một Thủ Quân mới, nên ngày mai tớ sẽ chơi, nhưng nếu như chúng ta thua, mà chắc chắn là vậy còn gì, tớ sẽ rời khỏi đội.”
Chẳng có gì Harry thanh minh có thể thay đổi được tình hình. Nó cố gắng tạo cho Ron thêm tự tin trong suốt bữa tối, nhưng Ron đã quá bận rộn với việc cáu kỉnh và cục cằn với Hermione để quan tâm đến những gì nó nói. Harry lại tiếp tục trong phòng học chung sau đó, nhưng sự khẳng định rằng việc Ron rời khỏi đội có thể làm cho cả đội tan rã đã phần nào bị phá hoại bởi sự thực là những người còn lại của đội đang ngồi túm lại ở một góc xa, rõ ràng là đang bàn tán về Ron và ném cho nó những cái nhìn hiểm ác. Cuối cùng Harry đành phải tự làm cho mình cáu giận thêm một lần nữa, cốt hy vọng khích bác lòng tự kiêu của Ron, và rất có thể cả khả năng giữ gôn của nó nữa, nhưng cách này xem ra cũng chẳng thành công hơn những lời khích lệ; Ron đi ngủ trong tâm trạng chán nản và vô vọng hơn bao giờ hết. Harry đã trằn trọc rất lâu trong bóng đêm. Nó không muốn thua trong trận đấu sắp tới; chẳng phải là vì đây là lần đầu nó làm Đội Trưởng, mà vì nó đã xác định là phải đánh bại Draco Malfoy trong môn Quidditch kể cả khi nó chưa thể chứng minh được những nghi ngờ của mình về Draco. Nhưng nếu Ron mà cứ chơi như nó thể hiện trong mấy lần tập gần đây, hy vọng thắng là rất mong manh…
Nếu như có cái gì đó nó có thể làm để khiến Ron hoà hợp hơn… làm cho nó chơi với khả năng tốt nhất có thể… cái gì có thể chắc chắn rằng Ron có một ngày tuyệt vời… Và câu trả lời đến với Harry trong một cảm hứng tuyệt vời, bất thình lình.
Bữa sáng là một sự vụ rất dễ gây náo loạn giống như những lần trước; những đứa Slytherin hít hơi và chế giễu rất to mỗi khi có một đứa nhà Gryffindor vào trong Đại Sảnh Đường. Harry nhìn lên trần và thấy một bầu trời xanh, ít mây: một điềm tốt đây.
Bàn của Gryffindor, một khối màu đỏ và vàng, đã chào mừng khi Harry và Ron tới.
Harry cười to và vẫy chào; Ron nhăn nhó một cách yếu ớt và lắc đầu.
“Vui lên đi Ron!” Lavender gọi sang. “Tớ biết cậu chơi tuyệt lắm!” : Ron mặc kệ cô bé.
“Trà chứ?” Harry hỏi nó. “Cà phê? Nước bí đỏ?” “Cái gì cũng được,” Ron nói rầu rĩ, cắn uể oải vào một miếng bánh mỳ.
Vài phút sau, Hermione, vẫn còn rất mệt mỏi vì những biểu hiện khó ưa gần đây của Ron mà không xuống ăn sáng cùng hai đứa, dừng lại trên đường đến bàn của Nhà. “Hai cậu thế nào?” cô bé ướm hỏi, mắt dừng ở đằng sau gáy của Ron.
“Tốt lắm,” Harry nói, đang tập trung đưa cho Ron một cốc nước bí đỏ. “Của cậu này Ron. Uống hết nhé.”
Ron vừa mới đưa cốc lên môi thì Hermione nói ngay lập tức.
“Đừng có uống cái đó Ron!”
Cả Harry và Ron cùng nhìn lên cô bé.
“Tại sao không?” Ron nói.
Hermione lúc này đang nhìn chằm chằm vào Harry tựa hồ như cô không thể tin nổi mắt mình.
“Cậu vừa cho cái gì đó vào cốc nước.”
“Cái gì cơ?” Harry nói.
“Cậu nghe rồi còn gì. Tớ đã nhìn thấy rồi. Cậu vừa mới đổ cái gì đó vào cốc nước của Ron. Cậu có cái chai trong tay kia kìa!”
“Tớ chẳng biết cậu đang nói cái gì nữa,” Harry nói, nhét vội cái chai nhỏ vào trong túi. “Ron, tớ cảnh báo đấy, đừng có uống!” Hermione nói lần nữa, sợ hãi, nhưng Ron đã cầm cốc lên, uống cạn nó trong có một ngụm thôi, và nói, “Đừng có ra lệnh cho tớ nữa Hermione.”
Cô bé cảm thấy bị xúc phạm. Cúi xuống thật thấp để cho chỉ có Harry mới nghe thấy, cô rít lên, “Cậu phải bị đuổi vì hành động đó. Tớ không thể ngờ rằng cậu lại làm thế, Harry ạ!”
“Xem ai đang nói kìa,” nó thì thầm lại. “Gần đây không chửi rủa ai à?”
Cô bé lao thẳng ra khỏi hai đứa. Harry nhìn cô bé chạy đi mà không hề hối tiếc.
Hermione chưa bao giờ hiểu được Quidditch quan trọng thế nào. Rồi nó nhìn sang Ron, lúc này đang liếm mép.
“Gần đến giờ rồi đấy…” Harry thờ ơ.
Những ngọn cỏ lạnh buốt cào cào dưới chân khi bọn nhỏ băng ra sân vận động.
“Thật là may thời tiết đẹp thế này phải không?” Harry hỏi Ron.
“Ừ,” Ron nói, lúc này đã tái xám và trông như ốm vậy.
Ginny và Demelza đã mặc áo Quidditch vào và chờ ở trong phòng chờ rồi.
“Điều kiện tuyệt vời thật!” Ginny nói, mặc kệ không để ý tới Ron. “Và đoán xem gì nào? Truy Thủ Vaisey nhà Slytherin đã bị một trái Bludger đập vào đầu trong buổi tập hôm qua nên không thể ra chơi được vì quá đau! Và thậm chí còn tuyệt vời hơn… Malfoy cũng ốm rồi!”
“Cái gì cơ?” Harry nói, chạy vòng qua để nhìn cô bé. “Nó ốm á? Bị sao thế?”
“Chẳng biết nữa, nhưng mà quá tuyệt cho đội mình còn gì,” Ginny nói rạng rỡ. “Họ đưa Harper vào thay thế; nó bằng tuổi em và có cực kỳ ngu ngốc.”
Harry cười lơ đãng, nhưng khi nó mặc cái áo choàng màu đỏ tươi vào, đầu óc nó không hề nghĩ về Quidditch. Malfoy đã một lần nói rằng nó không thể chơi vì bị thương, nhưng lần đó nó chắc chắn trận đấu sẽ được rời đến thời điểm phù hợp nhất cho nhà Slytherin. Tại sao giờ nó lại chịu để bị thay thế? Có phải nó cực kỳ ốm, hay là nó chỉ giả vờ?
“Đáng ngờ thật phải không?” nó nói nhỏ với Ron. “Malfoy không ra chơi?”
“Tớ thì cho đó là may mắn,” Ron nói, đã có vẻ sống động hơn. “Và Vaisey cũng ra luôn, nó là người ghi bàn tốt nhất, tớ chẳng thích… hey!” nó nói ngay lập tức, khựng lại nửa chừng lúc đang kéo cái găng tay Thủ Quân vào và nhìn chằm chằm vào Harry. “Cái gì?”
“Tớ… cậu…” Ron hạ giọng, nó vừa sợ vừa thích thú. “Nước của tớ… cốc nước bí đỏ của tớ… cậu không…?”
Harry nhướn lông mày, chẳng nói gì nữa ngoài, “Chúng ta sẽ bắt đầu trong khoảng 5 phút nữa, cậu nên đi giày vào đi.”
Bọn nhỏ bước ra trong những tiếng la hét hò reo chói tai. Một đầu sân vận động là màu vàng và đỏ, đầu kia là xanh và bạc. Rất nhiều đứa nhà Hufflepuff và Ravenclaw cũng chia ra: ở giữa những tiếng la hét và vỗ tay Harry có thể phân biệt rõ ràng tiếng gầm rú của cái mũ đầu sư tử nổi tiếng của Luna Lovegood.
Harry bước tới chỗ Bà Hooch, vị trọng tài, đang đứng sẵn sàng thả những quả bóng ra khỏi hòm chứa.
“Đội trưởng bắt tay nào,” bà nói, và tay Harry bị bóp chặt bởi Đội trưởng mới nhà Slytherin, Urquhart. “Lên chổi nào. Nghe tiếng còi nhé… ba… hai… một…”
Tiếng còi cất lên, Harry và những đứa khác đạp mạnh xuống nền đất lạnh giá, và bọn chúng bay lên.
Harry gào lên ở viền quanh khu đất, tìm kiếm trái banh Snitch và chú ý tới Harper, lúc này đang bay lập lờ xa đằng sau nó. Rồi một giọng nói rầm rĩ khác hẳn với giọng người thuyết minh bình thường vang lên.
“Xem nào, họ kìa, và tôi nghĩ rằng chúng ta đều rất bất ngờ với đội hình mà Potter đã thiết lập trong năm nay. Rất nhiều ý kiến, với phong độ chập chờn của Ronald Weasley dưới danh nghĩa thủ môn trong năm vừa rồi, cho rằng anh ta có thể bị đuổi khỏi đội, nhưng tất nhiên rằng, một chút tình bạn cá nhân với Đội Trưởng đã giúp…”
Những lời vừa rồi đã được chào đón bằng những lời giễu cợt và vỗ tay từ nhà Slytherin ở đầu kia. Harry nghển cổ quanh cái chổi của mình để tìm cái bục thuyết minh. Một đứa bé cao, gầy nhom tóc vàng với một cái mũi hếch lên đang đứng đó, nói vào cái loa pháp thuật mà đã từng được sử dụng bởi Lee Jordan; Harry nhận ra Zacharias Smith, một cầu thủ của Hufflepuff mà nó ghét cay ghét đắng.
“Ồ, và đây là cơ hội đầu tiên của Slytherin, đó là Urquhart lao xuống vùn vụt và…” bụng Harry xoắn lại.
“… Weasley đã bắt được rồi, anh ta thỉnh thoảng cũng may mắn chứ, tôi cho là vậy…” “Ừ đúng rồi đấy, nó đúng là thế đấy,” Harry thì thầm, tự cười với mình, rồi nhào xuống giữ những Truy Thủ căng mắt ra để tìm dấu vết của quả banh Snitch đang lẩn trốn.
Nửa giờ trôi qua, Gryffindor đang dẫn 60 – 0, Ron đã có vài cú cứu nguy ngoạn mục, vài cú chỉ bằng đầu găng tay, và Ginny thì ghi đến 4 trong 6 bàn của Gryffindor. Điều này đã làm cho Zacharias thôi đoán già đoán non ẫm ĩ rằng hai đứa nhà Weasley được vào đội chỉ vì Harry thích thế, và giờ lại quay sang Peakes và Coote.
“Tất nhiên rằng, Coote không được sinh ra làm một Tấn Thủ,” Zacharias nói trịch thượng, “họ xem ra có nhiều cơ bắp hơn…”
“Đập một quả Bludger vào nó đi!” Harry gọi Coote khi nó lao đến, nhưng mà Coote, thay vào đó, đang cười rất tươi, đã chọn để đập quả Bludger tiếp theo vào Harper, lúc này vừa mới vọt qua Harry ở hướng đối diện. Harry rất hài lòng khi nghe thấy tiếng bụp lờ mờ, có nghĩa là trái Bludger đã tìm thấy đích đúng của mình.
Có vẻ như là Gryffindor không hề mắc một lỗi nhỏ. Họ cứ tiếp tục tiếp tục ghi bàn, tiếp nữa và tiếp nữa, còn ở đầu kia của sân đấu, Ron đang bảo vệ vòng gôn với sự dễ dàng rõ rệt. Nó đang thực sự cười, và khi đám đông chào mừng một cú đỡ ngoạn mục bằng đoạn điệp khúc đầy phấn khích của một bài hát cũ được ưa thích “Weasley là Vua Của Chúng Ta,” nó đã chỉ huy dàn nhạc đó từ trên cao.
“Nó nghĩ nó là cái gì đó đặc biệt trong ngày hôm nay phải không?” một giọng cạnh khoé cất lên, và Harry gần như rơi khỏi chổi của nó khi Harper va vào nó rất mạnh và có chủ tâm. “Thằng bạn phản bội của mày…” Bà Hooch đang quay đi chỗ khác, và mặc dù nhà Gryffindor ở dưới gào lên phẫn nộ, khi bà quay lại Harper đã biến đi rồi. Vai đau nhức, Harry đuổi theo nó, với ý định nện lại nó một cú…
“Và tôi nghĩ rằng Harper của Slytherin đã thấy trái Snitch!” Zacharias Smith nói qua cái loa. “Vâng, anh ta đã chắc chắn nhìn thấy cái gì đó mà Potter thì không!”
Smith đúng là một thằng ngu, Harry nghĩ, nó không thấy bọn chúng va vào nhau hay sao? Nhưng khoảnh khắc sau đó, dạ dày nó gần như rơi khỏi khoảng không… Smith đã đúng và Harry đã sai rồi: Harper không hề phóng đi một cách ngẫu nhiên; nó đã nhìn thấy cái mà Harry không thấy: trái Snitch đã vù vù bay ở trên đầu bọn nó, loé sáng lấp lánh ở trên nền trời xanh.
Harry tăng tốc; gió đang gào thét ở trong tai nó đến nỗi nó chẳng nghe thấy những lời bình luận của Smith hay đám đông nữa, nhưng Harper vẫn còn ở đằng trước, và Gryffindor chỉ dẫn có 100 điểm thôi; nếu Harper có trái banh trước thì Gryffindor sẽ thua… và giờ thì Harper chỉ cách đó có vài foot, tay nó giang rộng.
“Ôi trời Harper ơi!” Harry gào lên trong tuyệt vọng. “Malfoy đã trả mày bao nhiêu để mày thế chỗ nó hả?”
Nó chẳng hiểu ai đã bắt nó phải nói thế, nhưng Harper đã giả vờ kinh ngạc; nó sượt tay khỏi trái Snitch, để cho nó chui khỏi những ngón tay, và vọt đi khỏi nó. Harry thực hiện một cú chộp mạnh về phía trái bóng nhỏ, lửng lơ kia, và tóm lấy nó.
“ĐÂY RỒI!” Harry hét lên. Bay vòng quanh, nó lao xuống đất và trái Snitch giơ cao trong tay. Khi đám đông nhận ra điều gì đang diễn ra, một tiếng hò reo vang dội đã gần như nhấn chìm tiếng còi kết thúc trận đấu.
“Ginny, em đi đâu thế?” Harry gào lên, lúc này đang bị ép bẹp dí ở trong những cái ôm ở trên không trung đến từ những thành viên còn lại của đội, nhưng Ginny vẫn tiếp tục tăng tốc qua bọn chúng, cho đến khi, với một cú va cực kỳ mạnh, cô bé đập vào cái đài thuyết minh. Khi đám đông la inh tai và cười ngặt nghẽo, đội Gryffindor đã đáp xuống bên cạnh những mảnh vụn gỗ mà Zacharias đang run sợ yếu ớt; Harry nghe thấy Ginny nói một cách vô tình với Giáo Sư McGonagall đang tức giận, “Quên phanh, thưa Giáo sư, con xin lỗi.”
Cười to, Harry rời khỏi những người khác của đội và ôm lấy Ginny, nhưng mà nó thả ra rất nhanh. Bất chấp cái nhìn của cô bé, nó vỗ tay chào mừng Ron ở đằng sau trong lúc, tất cả sự thù hằn đều mất đi, đội Gryffindor rời sân đấu tay trong tay, đấm vào không khí và vẫy chào những người ủng hộ. Không khí trong phòng thay đồ thật nhộn nhịp. “Tiệc ở phòng học chung nhé, Seamus bảo vậy!” Dean hét lên hồ hởi. “Đi nào, Ginny, Demelza!”
Ron và Harry là hai người cuối cùng ở trong phòng thay đồ. Bọn chúng đang chuẩn bị ra thì Hermione bước vào. Cô bé đang vặn vẹo cái khăn quàng cổ của Gryffindor trong hai tay và trông rất tức giận và kiên quyết. “Tớ muốn nói chuyện với cậu Harry.” Cô thở một hơi dài. “Cậu không nên làm thế. Cậu nghe cụ Slughorn rồi đấy, nó bị cấm.” “Cậu đang định làm gì thế, tố cáo bọn này à?” Ron hỏi gặng. “Hai cậu nói về cái gì thế?” Harry hỏi, quay đi để treo cái áo choàng lên, cốt để bọn chúng không nhìn thấy nó đang cười, “Cậu biết thừa chúng tớ đang nói về cái gì!” Hermione nói bực bội. “Cậu đã pha vào nước của Ron cái thuốc may mắn trong bữa sáng! Felix Felicis ấy!” “Đâu, tớ đâu có,” Harry nói, quay lại để nhìn hai đứa.
“Có cậu có làm Harry ạ, và vì thế mọi thứ trôi qua rất tốt, có cầu thủ nhà Slytherin bị thiếu và Ron bắt được tất cả các cú đánh!”
“Tớ không cho vào đâu!” Harry nói, cười to hơn nữa. Nó thò tay vào túi áo và kéo ra một cái lọ nhỏ mà Hermione đã nhìn thấy sáng nay. Nó chứa đầy một thứ thuốc vàng vàng và cái nắp vẫn còn bị đóng chặt bởi keo. “Tớ muốn Ron nghĩ rằng tớ đã làm vậy, nên tớ đã giả vờ khi tớ biết cậu đang theo dõi.” Nó nhìn sang Ron. “Cậu đã cứu nguy vì cậu cảm thấy mình may mắn. Cậu tự làm tất cả đấy.” Nó lại nhét cái chai vào túi.
“Thực sự là không có gì trong cốc nước bí đỏ của tớ chứ?” Ron sửng sốt. “Nhưng thời tiết tốt… và Vaisey không thể chơi… Tớ không uống thuốc may mắn sao?”
Harry lắc đầu. Ron nhìn nó một hồi, rồi quay về phía Hermione, giả giọng cô bé. “Cậu cho thuốc Felix Felicis vào nước của Ron sáng nay, vì thế nên cậu ta cứu nguy được tất cả các bàn thắng! Thấy chưa! Tớ giữ gôn đâu cần cái gì giúp đâu Hermione!”
“Tớ chưa bao giờ nói cậu không thể… Ron à, cậu cũng nghĩ là cậu được uống thuốc còn gì!”
Nhưng Ron đã vụt qua cô bé ra cửa với chổi thần ở trên vai.
“Ờ,” Harry nói vào sự tĩnh lặng; nó không thể ngờ rằng kế hoạch lại đi theo chiều hướng này, “thế… chúng ta đi lên bữa tiệc nhé?”
“Cậu đi đi!” Hermione nói, nháy mắt ngăn để không khóc. “Tớ đang ngán Ron lắm rồi, tớ không biết tớ phải làm những gì nữa…” Và cô bé cũng phóng ra khỏi phòng thay đồ.
Harry đi chầm chậm lên cái sân dẫn về lâu đài, qua một đám đông, trong đó có rất nhiều người đang chúc mừng nó, nhưng nó cảm thấy thất vọng quá; nó đã chắc chắn rằng nếu Ron thắng trận, nó và Hermione có thể làm lành với nhau ngay tức thì. Nó chẳng biết làm thế nào để nó có thể giải thích cho Hermione hiểu rằng lý do cô bé làm cho Ron bực chính là vụ hôn Viktor Krum, cũng vì vụ đó xảy ra rất lâu rồi.
Harry không thể tìm thấy Hermione ở bữa tiệc kỷ niệm của nhà Gryffindor, lúc nó đến là lúc sôi nổi nhất. Những lời chào và vỗ tay đã đón sự có mặt của nó, và nó nhanh chóng bị vây quanh bởi một đám người muốn chúc mừng. Rất muốn tống khứ anh em nhà Creevey, lúc này đang muốn diễn lại trận đánh từ cú này sang cú khác, và một nhóm toàn con gái đang bao quanh nó, cười ngặt nghẽo bởi lời nhận xét ít buồn cười nhất của nó và nháy nháy mắt, phải mất một lúc nó mới có thời gian tìm Ron. Cuối cùng nó đã được giải thoát khỏi Romilda Vane, đang nỗ lực gợi ý rằng cô bé có thể đến bữa tiệc của Slughorn cùng với nó. Khi nó đang chui rúc về phía bàn uống nước, nó đi thẳng đến chỗ Ginny, với Arnold con Phù Phì Lùn trên vai và con Crookshanks kêo meo meo đầy hy vọng dưới chân.
“Tìm Ron hả anh?” cô bé cười ngơ ngẩn. “Anh ta ở kia kìa, một kẻ đạo đức giả bẩn thỉu.”
Harry nhìn về phía cái góc nhà mà cô bé chỉ. Ở đó, với tầm nhìn của cả căn phòng, Ron đang đứng, ôm chặt Lavender Brown đến nỗi khó có thể nói đâu là tay của ai. “Giống như là anh ta đang gặm nhấm cái mặt của cô nàng vậy phải không?” Ginny nói thản nhiên. “Nhưng em cho rằng anh ta phải thay đổi phương pháp thôi. Một trận đấu tốt đấy, anh Harry.”
Cô bé vỗ nhẹ vào tay nó; Harry cảm thấy dạ dày nó như tụt xuống, nhưng sau đó cô bé lại đi ra lấy thêm bia bơ. Crookshanks lon ton theo cô bé, đôi mắt vàng của nó chằm chằm vào con Arnold. Harry quay đi khỏi Ron, lúc này xem chừng chưa muốn gặp nó, ngay khi cái lỗ chân dung đóng lại. Với một cảm xúc hụt hẫng, nó cảm thấy một lọn tóc nâu bù xù lướt qua.
Nó lao lên trước, lại vấp phải Romilda Vane, và kéo bức tranh Bà Béo mở ra. Hành lang phía ngoài xem chừng rất vắng vẻ.
“Hermione?”
Nó tìm thấy cô bé ở cái phòng học không khoá đầu tiên mà nó vào. Cô bé đang ngồi trên ghế giáo viên, một mình, trừ một cái vòng toàn những chim sẻ vàng kêu líu lo bay trên đầu cô bé, mà rõ ràng là cô vừa biến ra từ không trung. Harry không thể nào thán phục khả năng bùa chú của cô bé vào lúc này được.
“Ồ, chào Harry,” cô nói bằng giọng run rẩy. “Tớ đang tập thôi.”
“Ừ… cái đó… ờ… giỏi thật đấy…” Harry nói.
Nó chẳng biết phải nói gì với cô bé cả. Nó chỉ mong rằng có một cơ hội mỏng manh cô bé không chứng kiến Ron, rằng cô chỉ đơn thuần rời phòng vì bữa tiệc quá ồn ào, khi cô nói, với một giọng the thé thiếu tự nhiên, “Ron có vẻ rất thích buổi tiệc.” “Ờ… thế à?” Harry nói.
“Đừng có giả vờ cậu không nhìn thấy nó,” Hermione nói. “Cậu ta có giấu giếm điều đó đâu phải…?”
Cánh cửa đằng sau hai đứa mở tung. Trong sự sợ hãi của Harry, Ron bước vào, cười ngặt nghẽo, kéo Lavender bằng tay mình.
“Ồ,” nó nói, bật lên ngay lập tức khi nhìn thấy Harry và Hermione.
“Ối!” Lavender nói, và cô bé chạy khỏi phòng, cười rúc rích. Cánh cửa đóng lại phía sau cô bé. Có một sự tĩnh lặng kinh khủng, đang trào dâng và bùng nổ. Hermione đang chằm chằm nhìn vào Ron, lúc này đang tránh nhìn vào mặt cô bé, nhưng lại nói với sự trộn lẫn kỳ dị giữa sự tự tin và lúng túng, “Chào Harry! Chả biết cậu biến đâu mất!”
Hermione trượt khỏi cái bàn. Lũ chim sẻ vàng vẫn cứ tiếp tục líu lo trên đầu cô bé làm cho cô giống như một hệ mặt trời kỳ lạ, được làm bằng lông tơ vậy.
“Cậu không nên để Lavender chờ ở ngoài,” cô nói khẽ. “Cô ta sẽ không biết cậu biến đâu mất cho mà xem.”
Cô bước chầm chậm và hiên ngang về phía cửa. Harry liếc sang Ron, lúc này vẫn đang an tâm vì chẳng có gì tồi tệ hơn thế xảy ra. “Oppugno!” một tiếng kêu từ phía cửa vọng vào.
Harry quay phắt lại để thấy Hermione đang chĩa đũa thần vào Ron, vẻ mặt rất hoang dại: Lũ chim nhỏ bé đang phóng vụt đi giống như một trận mưa đạn màu vàng về phía Ron, lúc này đang kêu lên và che lấy mặt bằng hai tay của mình, nhưng lũ chim vẫn tấn công, mổ xẻ, cào cấu bất cứ phần da thịt nào mà chúng gặp.
“Gerremoffme!” nó hét lên, nhưng bằng cái nhìn cuối cùng đầy hận thù, Hermione đạp mạnh cửa và biến mất. Harry có thể nghe thấy một tiếng nức nở trước khi cửa đóng sầm lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.