Kẻ Tầm Xương

Chương 24



Khi Rhyme ngất đi, Sellitto là người đầu tiên chạy tớ chỗ cái điện thoại.
“Quay 911 gọi EMS”, Thom ra lệnh. “Sau đó quay số này. Quay số nhanh. Đó là Peter Taylor, chuyên gia cột sống của chúng tôi.”
Sellitto gọi điện.
Thom quát: “Tôi cần giúp đỡ. Có ai đó không?”
Sachs đứng gần nhất. Cô gật đầu, bước lại phía Rhyme. Viên trợ lý ôm dưới nách người đàn ông bất tỉnh nhân sự và kéo anh ta nằm cao hơn. Anh ta giật tung chiếc áo sơ mi và ấn tay vào lồng ngực nhợt nhạt, vừa làm vừa nói. “Những người còn lại, làm ơn đi ra chỗ khác.”
Sellitto, Banks và Cooper vẫn ngần ngừ trong giây lát rồi bước ra ngoài. Sellitto đóng cánh cửa phía sau họ.
Một chiếc hộp màu be xuất hiện trên tay viên trợ lý. Bên trên nó có mấy cái công tắc và núm xoay, một sợi dây nối từ đó ra một chiếc đĩa phẳng được người trợ lý đặt lên ngực Rhyme và dán xuống.
“Bộ kích thích thần kinh cơ hoành. Nó giúp anh ta thở.” Anh bật máy.
Thom quấn cái vòng đo huyết áp và cánh tay trắng như thạch cao của Rhyme. Sachs nhận thấy ngay từ đầu là cơ thể anh ta gần như không có nếp nhăn. Anh ta khoảng bốn mươi tuổi nhưng cơ thể anh ta là của một thanh niên hai mươi nhăm tuổi.
“Sao mặt anh ấy lại đỏ thế? Trông anh ta giống như sắp nổ tung.”
“Đúng thế”, Thom nghiêm trọng nói, lôi bộ dụng cụ bác sĩ từ dưới cái bàn đầu giường. Anh mở nó ra rồi tiếp tục đo huyết áp. “Mất phản xạ… Sự căng thẳng ngày hôm nay. Tinh thần và thể chất. Anh ấy không quen với nó.”
“Anh ta nói suốt là bị mệt.”
“Tôi biết. Nhưng tôi không thường xuyên chú ý. Suỵt. Tôi phải nghe đã.” Anh ta cắm ống nghe vào tai, thổi căng chiếc vòng đo huyệt áp và từ từ xả khí. Nhìn đồng hồ. Hai cánh tay anh ta vững như đá. “Tâm trương một trăm hai mươi lăm. Mẹ kiếp.”
Lạy Chúa, Sachs nghĩ. Anh ta sẽ bị đột quỵ mất.
Thom hất đầu về phía cái túi đen. “Chị tìm một chai nifedipine. Rồi mở một cái ống rò ra.” Trong khi cô tìm kiếm, Thom tụt chiếc quần pyjama của Rhyme xuống, vơ lấy một cái ống thông tiểu cạnh giường, xé luôn cái túi nhựa đựng nó. Anh ta bôi chất K-Y vào một đầu rồi nâng cái dương vật nhợt nhạt của Rhyme lên., nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng nhét chiếc ống thông vào trong.
“Đây là một phần của vấn đề. Áp lực trong ruột và bang quang cơ thể gây ra đột quỵ. Hôm nay anh ấy uống nhiều hơn mức cho phép.”
Cô mở kim tiêm dưới da ra, nhưng nói: “Tôi không biết tiêm.”
“Tôi sẽ làm.” Anh ta ngẩng lên nhìn cô. “Tôi muốn nhờ cô… cô không thấy phiền khi làm việc này chứ? Tôi không muốn ống bị xoắn.”
“Được chứ. Chắc chắn rồi.”
“Cô cần găng tay không?”
Cô đi găng tay, thận trong nắm lấy dương vật của Rhyme bằng tay trái, tay phải giữ ống. Đã rất, rất lâu rồi cô mới chạm vào chỗ đó của đàn ông. Da mềm mại và cô nghĩ thật lạ lùng khi gần như trung tâm của sự tồn tại của người đàn ông lúc nào cũng mềm như lụa.
Thom tiêm thuốc rất thành thục.
“Nào, Lincoln…”
Có tiếng còn hụ vẳng lại từ xa.
“Họ gần đến nơi rồi.” Cô nói trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nếu ta không làm anh ấy tỉnh lại ngay bây giờ thì họ cũng chẳng giúp được gì.”
“Phải bao lâu thuốc mới có tác dụng?”
Thom liếc nhìn Rhyme đang vô cảm, nói: “Nó phải có hiệu lực ngay bây giờ. Nhưng nếu liều cao quá anh ấy có thể bị sốc.” Viên trợ lý cúi xuống và lật mi mắt Rhyme ra. Đồng từ xanh lơ đờ đẫn, không tập trung.
“Không tốt rồi.” Anh ta lại đo huyết áp. “Một trăm năm mươi. Chúa ơi.”
“Nó giết anh ta mất”, cô nói.
“Ồ. Không vấn đề gì.”
“Cái gì?” Amelia Sachs choáng váng thì thầm.
“Anh ấy không quan tâm đến cái chết.” Anh thoáng nhìn cô như thể cô vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. “Anh ấy chỉ không muốn bị bại liệt hơn bây giờ.” Anh chuẩn bị một mũi tiêm khác. “Có thể anh ấy đã bị rồi. Ý tôi nói là một cơn đột quỵ. Điều đó làm anh ấy hoảng sợ.”
Thom cúi người về phía trước và tiêm thêm một liều thuốc nữa.
Tiếng còi hụ đã rất gần. Cả tiếng còi xe. Xe hơi có thể chặn đường xe cấp cứu, không hề có ý định vội vã tránh đường – một đặc thù về thành phố làm cho Sachs giận giữ.
“Cô có thể lấy ống thông ra được rồi.”
Cô thận trong rút cái ống ra. “Tôi có cần…” Cô hất đầu về phía túi nước tiểu.
Thom cố nở một nụ cười yếu ớt. “Đó là việc của tôi.”
Vài phút trôi qua. Xe cứu thương có vẻ như không động đậy, nhưng rồi đột nhiên một giọng nói vang lên trong loa phóng thanh và tiếng còi hụ lại gần hơn.
Bất thình lình Rhyme động đậy. Đầu anh lắc nhẹ. Sau đó ngẩng lên cúi xuống, dựa vào gối. Tông màu đỏ rực trên da anh đã nhạt bớt.
“Lincoln, anh nghe tôi nói không?”
Anh rên rỉ: “Thom…”
Rhyme đang run rẩy dữ dội. Thom lấy chăn đắp cho anh.
Sachs thấy mình đang vuốt mái tóc rối bời của Rhyme. Cô lấy khăn thấm mồ hôi trên trán anh.
Tiếng bước chân thình thịch trên cầu thàng và hai nhân viên y tế lực lưỡng của EMS xuất hiện, tiếng bộ đàm khụt khịt. Họ chạy vội vào phòng, đo huyết áp Rhyme và kiểm tra bộ kích thích thần kinh. Một giây sau, bác sĩ Peter Taylor lao vào phòng.
“Peter”, Thom nói. “Là mất phản xạ.”
“Huyết áp.”
“Giảm rồi. Nhưng tệ lắm. Trên một trăn năm mươi.”
Ông bác sĩ nhăn mặt.
Thom giới thiệu Taylor với các nhân viên y tế của EMS. Họ có vẻ chào mừng vì đã có chuyện gia ở đây và lùi lại khi Taylor đến gần giường.
“Chào bác sĩ.” Rhyme run rẩy nói.
“Hãy kiểm tra mắt đã nào.” Taylor chiếu đền vào đồng tử Rhyme. Sachs nhìn mặt ông bác sĩ để thăm dò phản ứng và cô thấy lo lắng vì vẻ mặt nhăn nhó của ông ta.
“Không cần máy kích thích thần kinh làm gì”, Rhyme thầm thì.
“Cậu và lá phổi của cậu, đúng không?” Ông bác sĩ hỏi chế giễu. “Được rồi, cứ để nó đấy một lúc, sao lại không nhỉ? Chỉ cho tới khi ta biết chắc chuyện gì đang xảy ra.” Ông ta nhìn Sachs. “Có thể cô nên đợi dưới nhà.”
Taylor cúi xuống gần hơn và Rhyme nhận thấy những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên đầu ông ta, dưới lớp tóc mỏng.
Ông bác sĩ khéo léo lật mi mắt và nhìn vào một đồng tử, sau đó là đồng tử còn lại. Ông ta đo huyết áp cho Rhyme, ánh mắt xa xắm vẻ tập trung cao độ của những bác sĩ trong giây phút quan trọng.
“Đang trở lại bình thường”, ông ta tuyên bố. “Nước tiểu thế nào?”
“Bảy trăm cc”, Thom nói.
Taylor quắc mắt. “Coi thường mọi thứ rồi à? Hay chỉ là uống quá nhiều?”
Rhyme quắc mắt nhìn lại: “Chúng tôi bị rối trí, thưa bác sĩ. Tối nay tôi bận quá.”
Taylor nhìn theo hướng đầu của Rhyme và đảo mắt quanh phòng, ngạc nhiên như thể ai đó đã đưa trộm thiết bị vào khi ông không nhìn. “Tất cả những thứ này là gì?”
“Họ không cho tôi nghỉ hưu nữa.”
Vẻ mặt nhăn nhó của Taylor biến thành nụ cười. “Đúng lúc đấy. Tôi đã chạy theo cậu vài tháng để bắt cậu phải làm gì đó với cuộc sống của mình. Còn tình hình bụng dạ thế nào?”
Thom nói: “Khoảng mười hai, mười bốn giờ.”
“Cậu vô tâm quá”, Taylor rầy la.
“Không phải lỗi của cậu ta”, Rhyme càu nhàu. “Cả ngày hôm nay nhà tôi có rất nhiều người.”
“Tôi không muốn nghe thanh minh”, ông bác sĩ quát lại. Đó chính là Peter Taylor, người không bao giờ nói chuyện với Rhyme qua bất kỳ ai và không bao giờ cho bệnh nhân bắt nạt ông.
“Chúng ta cần chăm sóc mọi thứ một chút.” Ông đi đôi găng tay phẫu thuật, cúi xuống thân hình Rhyme. Những ngón tay ông bắt đầu làm việc trên bụng Rhyme và bắt các cơ quan nội tạng phải làm công việc của mình. Thom nhấc chăn và lấy bỉm dùng một lần.
Một lát sau, việc đã xong và Thom vệ sinh cho ông chủ.
Taylor bất ngờ nói: “Tôi hy vọng cậu đã bỏ cái thứ vớ vẩn ấy đi rồi chứ?” Nghiên cứu Rhyme một cách kỹ lưỡng.
Cái thứ vớ vẩn ấy…
Ý ông ta là vụ tự tử. Liếc nhìn Thom, Rhyme nói: “Cũng không nghĩ đến nó được một lúc.”
“Tốt.” Taylor nhìn vào các thiết bị trên bàn. “Đây là việc mà cậu phải làm. Có thể Sở sẽ lại trả lương cho cậu đấy.”
“Tôi không nghĩ là tôi có đủ sức khỏe.”
“Đầu cậu thế nào?”
“Có thể dùng một tá cuốc chim để mô tả nó. Cổ tôi cũng thế. Bị hai lần chuột rút là rất tệ hại trong ngày hôm nay.”
Taylor đi ra sau chiếc giường Clinitron, ấn các ngón tay của ông vào hai bên cột sống của Rhyme, chỗ mà – Rhyme nghĩ, mặc dù tất nhiên là anh chưa bao giờ nhìn thấy chỗ đó – có những vết sẹo rõ ràng từ những cuộc phẫu thuật mà anh phải chịu đựng trong những năm qua. Taylor thành thục xoa bóp cho Rhyme, ấn sâu vào những sợi cơ căng cứng trên cổ và vai anh. Cơn đau từ từ biến mất.
Anh cảm thấy những ngón tay cái của bác sĩ dừng lại ở chỗ mà anh đoán là đốt xương sống bị vỡ.
Còn tàu vũ trụ, con cá đuối…
“Một ngày nào đó họ sẽ chữa được”, Taylor nói. “Một ngày nào đó, nó sẽ chẳng tệ hơn là gãy chân. Cậu nghe tôi. Tôi tiên đoán điều đó.”
 
Mười lăm phút sau, Peter Taylor xuống cầu thang và góp mặt với những viên cảnh sát đang đứng trên vỉa hè.
“Anh ta ổn chứ?” Amelia Sachs lo lắng hỏi.
“Huyết áp giảm rồi. Chủ yếu là cậu ta cần được nghỉ ngơi.”
Bác sĩ, một người đàn ông trông rất bình thường, chợt nhận ra rằng mình đang nói chuyện với một phụ nữ tuyệt đẹp. Ông vuốt lại mái tóc muối tiêu đang mỏng dần và phóng một cái nhìn vào thân hình yểu điệu của cô. Ánh mắt ông chuyển sang những chiếc xe đặc nhiệm đỗ trước nhà và hỏi: “Cậu ta giúp các bạn vụ nào vậy?”
Sellitto lưỡng lự, như tất cả những thám tử khác trước câu hỏi tương tự của một thường dân. Những Sachs đoán Taylor và Rhyme rất gần gũi nên cô nói: “Những vụ bắt cóc. Ông có nghe nói về chúng không?”
“Vụ tay lái xe taxi? Có trên tất cả các báo. Thế là tốt cho cậu ấy. Công việc là thứ tốt nhất có thể đến với cậu ấy. Cậu ấy cần bạn bè và cậu ấy cần mục đích.”
Thom xuất hiện bên trên cầu thang. “Anh ấy nói cám ơn, Peter. Thực ra anh ấy không nói cám ơn. Nhưng ‎ ý anh ấy thế. Ông biết anh ấy mà.”
“Với tôi thế là được”, Taylor hỏi, giọng ông ta lúc này hạ xuống, đầy toan tính. “Cậu ta còn định nói chuyện với họ nữa không?”
Và sau khi Thom nói “không”, có cái gì đó trong giọng điệu anh ta nói với Sachs là anh ta đang nói dối. Cô không biết điều đó là gì và nó có thể quan trọng đến đâu. Nhưng nó làm cô khổ sở.
Định nói chuyện với họ?
Nhưng có vẻ như Thom không lừa được Taylor. Ông ta nói: “Ngày mai tôi quay lại, xem cậu ấy thế nào.”
Thom nói anh ta đánh giá cao việc đó và Taylor khoác túi lên vai rồi đi khỏi.Viên trợ ‎l‎ý‎ ra hiệu cho Sellitto. “Anh ấy muốn nói chuyện với anh một lúc.” Viên thám tử nhanh chóng đi lên cầu thang. Anh ta biến mất vào trong phòng, sau khoảng vài phút anh ta và Thom cùng đi ra ngoài. Sellitto lúc này cũng nghiêm trang liếc nhìn cô. “Đến lượt cô đấy.” Va hất đầu về phía sau cánh cửa.
Rhyme nằm trên cái giường khổng lồ, tóc rối bù, mặt đã hết đỏ, tay không còn trắng bệch. Căn phòng bốc mùi nội tạng khắm khú. Trên giường đã có vải trải giường mới và anh đã được thay quần áo mới. Lần này là một bộ Pyjama màu xanh lá như bộ véc của Dellray.
“Đây là bộ pyjama màu xấu xí nhất mà tôi từng nhìn thấy”, cô nói. “Vợ cũ của anh mua đấy à?”
“Làm thế nào cô đoán ra? Quà tặng kỷ niệm ngày cưới. Xin lỗi vì đã làm cô sợ.” Anh ta nói, không nhìn vào cô. Anh ta bỗng có vẻ ngại ngùng và điều này làm cô khó chịu. Cô nghĩ đến cha mình trong phòng tiền phẫu thuật ở viện Sloan-Kettering trước khi họ đưa ông vào một cuộc phẫu thuật mang tính thăm dò mà sau đó ông không bao giờ tỉnh lại.
“Xin lỗi?” Câu hỏi của cô thật đáng sợ. “Đừng làm trò khỉ ấy nữa, Rhyme.”
Anh ngắm nhìn cô khoảng một phút rồi nói: “Hai người sẽ ổn thôi.”
“Hai chúng tôi?”
“Cô và Lon. Tất nhiên là cả Mel nữa. Và Jim Polling.”
“Ý anh là gì?”
“Tôi rút lui.”
“Anh cái gì?”
“Quá nặng nề đối với một hệ thống cũ kỹ. Tôi sợ là như thế.”
“Nhưng anh không thể rút lui dược.” Cô vẫy tay về phía tấm áp phích Monet. “Hãy nhìn tất cả những thứ mà chúng ta tìm được về 823. Chúng ta gần hắn lắm rồi.”
“Thề thì các bạn càng không cần đến tôi nữa. Tất cả những gì các bạn cần là một chút may mắn.”
“May mắn? Phải mất mười mấy năm mới tóm được Bandy. Còn tên giết người Zodiac thì sao? Còn Người Sói?”
“Chúng ta có thông tin tốt. Thông tin chắc chắn. Cô sẽ tìm được những manh mối tốt. Cô sẽ tóm được hắn, Sachs. Thiên thần may mắn của cô sẽ cất tiếng trước khi họ đưa cô sang Phòng Quan Hệ Công chúng. Tôi có cảm giác Đối tượng 823 đang trở nên tự mãn; thậm chí hắn có thể bị tóm ngay ở nhà thờ.”
“Trông anh ổn lắm”, một lát sau cô nói. Mặc dù trông anh ta không hề ổn t‎‎‎í nào.
Rhyme cười. Sau đó nụ cười nhạt đần. “Tôi rất mệt. Và đau. Quỷ thật, tôi nghĩ là tôi thấy đau ở những chỗ mà bác sĩ bảo tôi không thể cảm thấy đau.”
“Làm như tôi nói đi. Ngủ một lúc.”
Anh cố tạo ra một nụ cười nhạo báng nhưng giọng anh rất yếu. Cô ghét phải nhìn thấy anh như thế. Anh ho nhẹ, nhìn xuống cái máy kích thích thần kinh, nhăn mặt như thể anh cảm thấy ngượng ngùng vì mình phải phụ thuộc vào máy móc. “Sachs,… tôi không nghĩ là chúng ta sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau. Tôi chỉ muốn nói rằng trước mắt cô là sự nghiệp sáng lạng, cô có những lựa chọn đúng đắn.”
“Được rồi, tôi sẽ quay lại và gặp anh sau khi đá đít hắn.”
“Tôi cũng muốn thế. Tôi rất mừng vì hôm qua sĩ quan đầu tiên lại là cô. Tôi không muốn đan lưới cùng ai khác. »
“Tôi…”
“Lincoln”, một giọng nói vang lên. Cô quay lại và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ngoài cửa, Ông ta tò mò nhìn quanh phòng, để ‎ ý đến tất cả các loại thiết bị.
“Ở đây trông có vẻ phấn khích quá nhỉ?”
“Chào bác sĩ”, Rhyme nói. Mặt anh ta tươi lên thành một nụ cười. “Làm ơn, vào nhà đi.”
“Bác sĩ William Berger, còn đây là Amelia Sachs.”
Nhưng Sachs có thể thấy cô không còn tồn tại trong vũ trụ của Lincoln Rhyme nữa. Tất cả những gì còn lại cần được nói – và cô cảm thấy có điều gì đó, rất nhiều điều – phải đợi. Cô đi ra cửa. Thom, đang đứng ở hành lang bên ngoài, đóng cửa sau lưng cô, và luôn đúng mực, ngừng lại gật đầu để cô đi trước anh ta.
Khi Sahcs bước vào màn đêm nóng bức, cô nghe thấy một giọng nói gần đó. “Xin lỗi.”
Cô quay lại và thấy bác sĩ Peter Taylor đứng một mình dưới gốc cây bạch quả. “Tôi nói chuyện với cô một phút, được không?”
Sachs đi theo Taylor lên vỉa hè cách đó mấy nhà.
“Vâng?” Cô hỏi. Ông ta dựa vào bức tường đá và lại vô thức vuốt tóc. Sachs nhớ lại không biết bao nhiêu lần cô đã dọa nạt được những người đàn ông chỉ bằng một lời nói hay cái liếc mắt. Cô nghĩ, ‎ ý nghĩ thường xuyên đến với cô: Quyền lực của sắc đẹp mới vô dụng làm sao.
“Cô là bạn cậu ấy, đúng không?” Ông bác sĩ hỏi cô. “Ý tôi là cô làm việc với cậu ấy nhưng cô cũng là bạn cậu ấy chứ.”
“Chắc rồi. Tôi đoán thế.”
“Người đàn ông vừa vào nhà. Cô biết ông ta là ai không?”
“Tôi nghĩ là Berger. Ông ta là bác sĩ.”
“Ông ta có nói ông ta đến từ đâu không?”
“Không.”
Taylor ngẩng nhìn cửa số phòng ngủ của Rhyme trong một khắc. Ông hỏi: “Cô có biết Hội Bến mê không?”
“Không, ồ, đợi đã… đó là nhóm ủng hộ chết theo yêu cầu, đúng không?”
Taylor gật đầu. “Tôi biết tất cả bác sĩ của Lincoln. Và tôi lại chưa bao giờ nghe nói đến Berger. Tôi vừa nghĩ không biết ông ta có phải là một trong số họ không?”
“Cái gì?”
Anh ta vẫn nói chuyện với họ…
Như vậy họ nói về chuyện ấy.
Cô có cảm giác mình trong trạng thái không trọng lượng vì bị sốc. “Anh ấy có… trước đây anh ấy có nói nghiêm túc về chuyện này không?”
“Ồ, có chứ.” Taylor thở dài, nhìn lên bầu trời đêm mờ sương. “Có chứ.” Rồi ông nhìn vào tấm thẻ ghi tên của cô. “Sĩ quan Sachs, tôi đã nói chuyện hàng giờ, thuyết phục cậu ta từ bỏ ‎ý định ấy. Hằng ngày. Nhưng tôi cũng đã làm việc với những bệnh nhân bại liệt nhiều năm và tôi biết họ bướng bỉnh thế nào. Có thể cậu ta sẽ nghe cô. Chỉ vài lời thôi… Tôi đang nghĩ… Cô làm được không?…”
“Ồ, quỷ tha ma bắt, Rhyme”, cô lẩm bẩm, bắt đầu rời vỉa hè và chạy, không để ông bác sĩ nói hết câu.
Cô đã ở cổng ngôi nhà đúng lúc Thom định đóng cửa. Cô đẩy cửa, đi ngang qua anh ta. “Tôi quên cuốn nhật k‎ý tuần tra.”
“Của cô?…”
“Tôi quay lại ngay.”
“Cô không thể lên trên đó. Anh ấy đang có bác sĩ.”
“Tôi chỉ cần một giây thôi.”
Cô đã ở cầu thang, trước khi Thom đuổi theo.
Chắc anh ta biết đó là trò nói dối nên đã bước hai bậc một. Nhưng cô đã vượt trước và đẩy tung cửa phòng Rhyme trước khi người trợ lý leo hết các bậc cầu thang.
Cô bước vào trong, làm cả Rhyme và ông bác sĩ giật mình. Ông ta đang đứng dựa lưng vào bàn, khoanh tay trước ngực. Cô đóng rồi khóa cửa. Thom bắt đầu đập cửa. Berger quay lại phía cô với một nét nhăn nhó, tò mò trên mặt.
“Sachs”, Rhyme buột miệng.
“Tôi phải nói chuyện với anh.”
“Về cái gì?”
“Về anh.”
“Để sau.”
“Để sau là bao lâu, Rhyme?” Cô mỉa mai hỏi. “Ngày mai? Tuần sau?”
“Ý cô là gì?”
“Anh muốn tôi sắp xếp lịch hẹn, một tuần sau từ thứ Tư? Liệu anh có làm được không? Anh có còn đó nữa không?”
“Sachs…”
“Tôi muốn nói chuyện với anh. Một mình.”
“Không.”
“Thế thì chúng ta sẽ dùng biện pháp mạnh.” Cô bước tới chỗ Berger, “Ông đã bị bắt. Vì tội âm mưa giết người có trợ giúp.” Chiếc còng tay sáng loáng lên. Cách, cách, luông sáng bạc siết chặt cổ tay ông ta.
 
Cô đoán đây là một nhà thờ.
Carole Ganz nằm trên nềm nhà dưới tầng hầm. Một tia sáng lạnh lẽo xiên chéo trên tường, chiếu sáng một bức hình Chúa Jesus bầu bĩnh và một chồng truyện Sách Vàng Kinh Thánh mốc meo. Một nửa tá ghế nhỏ xinh – cho học sinh ngoại khóa ngày Chủ nhật, cô đoán – được đặt giữa phòng.
Chiếc còng và miếng băng dính dán miệng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Hắn còn buộc cô vào đường ống gần tường bằng một sợi dây phơi dài khoảng bốn feet.
Trên cái bàn cao gần đó, cô có thể nhìn thấy đỉnh của một chiếc bình thủy tinh lớn.
Nếu làm nó rơi xuống, cô có thể dùng mảnh thủy tinh cắt sợi dây phơi. Cái bàn có vẻ nằm ngoài tầm với nhưng cô lật nghiêng ngừoi và bắt đầu bò như một con sâu về phía nó.
Điều này làm cô nhớ tới Pammy lúc còn nhỏ, nó xoay vòng trên giường, giữa cô và Ron; cô nghĩ tới con gái, một mình trong tầng hầm kinh khủng và bật khóc.
Pammy, gấu Pooh, ví.
Trong một giây, một giây ngắn ngủi, cô thấy mình yếu đuối. Cô ước gì mình chưa bao giờ rời Chicago.
Không, không được nghĩ thế nữa! Đừng tiếc nuối cho chính mình! Đó là một việc hoàn toàn đáng làm. Mày làm thế vì Ron. Và cho cả bản thân mày nữa. Anh sẽ tự hào vì mày. Kate đã nói với cô như vậy hàng nghìn lần. Và cô tin.
Cố thêm một lần nữa. Cô dịch chân tới gần bàn hơn.
Lảo đảo, không thể nào suy nghĩ chính xác được.
Cổ họng cô rát bỏng vì khát. Vì bụi và mốc trong không khí.
Cô bò ra xa hơn một chút, sau đó lật nghiêng, cố lấy hơi, nhìn lên trên bàn. Trông có vẻ vô vọng. Có ích gì chứ? Cô nghĩ.
Không hiểu Pammy nghĩ gì.
Thằng khốn! Carole nghĩ. Vì thế tao sẽ giết mày.
Cô vặn vẹo, cố dịch xa hơn trên nền nhà. Nhưng thay vào đó, cô mất thăng bằng và ngã ngửa. Cô thở hổn hển, cô biết điều gì sắp đến! Không! Cổ tay bị gãy của cô phát ra một tiếng kêu lớn. Cô gào lên qua lớp băng dính. Ngất đi. Khi tỉnh lại, cơn buồn nôn xâm chiếm lấy cô.
Không, không, không… Nếu nôn cô sẽ chết. Với miếng băng dính trên miệng, sẽ là kết thúc.
Nén nó xuống. Nén nó xuống. Nào. Mày làm được. Đây rồi… cô nôn khan một lần. Lần nữa.
Không được! Kiểm soát nó.
Trào lên họng.
Kiểm soát…
Kiểm soát nó…
Rồi cô cũng làm được. Thở bằng mũi, cô tập trung tư tưởng vào Kate, Eddie và Pammy, cái ba lô màu vàng đựng tất cả tài sản quý giá của cô. Nhìn thấy nó, chụp ảnh nó dưới mọi góc độ. Cả cuộc sống của cô nằm trong nó. Cuộc sống mới của cô.
Ron, em không muốn làm hỏng chuyện này. Em đến đây vì anh, anh yêu…
Cô nhắm mắt. Nghĩ: Thở sâu. Hít vào, thở ra.
Cuối cùng thì cơn buồn nôn cũng qua đi. Một lát sau, cô thấy khá hơn và mặc dù cô đang khóc lóc vì cơn đau nơi cổ tay bị gãy, nhưng cô vẫn cố gắng vặn vẹo để bò được tới chỗ cái bàn. Một foot. Hai.
Cô cảm thấy đỉnh đầu và vào chân bàn. Cô mới chỉ bám được vào nó và không thể di chuyển xa hơn được nữa. Cô ngửa đầu lấy đà, đập mạnh vào chân bàn vài lần. Cô nghe tiếng cái bình đổ khi bị xê dịch trên mặt bàn. Cô nhìn lên.
Một phần của cái bình thò ra ngoài mặt bàn. Carole ngửa đầu và đập vào chân bàn lần cuối.
Không! Cô đã đẩy chân bàn ra ngoài tầm với. Cái bình nghiêng đi một chút nhưng rồi lại đứng thẳng. Carole co người, cố gắng làm chùng sợi dây phơi nhưng không thể.
Mẹ kiếp. Ôi mẹ kiếp! Khi tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn cái bình bẩn thỉu, cô nhận ra rằng nó đựng đầy chất lỏng và thứ gì đó trôi nổi bên trong. Cái gì thế nhỉ?
Cô bò lùi về phía tường một, hai feet và nhìn lên.
Thứ bên trong trông giống cái bóng điện. Không, không phải là cả cái bóng điện mà chỉ có dây tóc và đế, được xoắn vào đui đèn. Một sợi dây dẫn chạy từ đui đèn ra khỏi cái bình đến một trong những cái đồng hồ định giờ mà ta hay dùng để tắt bật đèn khi đi nghỉ. Nó trông giống như…
Một quả bom! Giờ thì cô đã nhận ra mùi xăng thoang thoảng.
Không, không…
Carole bắt đầu lăn lộn tránh xa cái bàn nhanh hết mức có thể, nghẹn ngào vì tuyệt vọng. Cạnh tường có một tủ hồ sơ. Nó sẽ bảo vệ cho cô. Cô giơ hai chân lên cao sau khi cảm thấy một cơn hoảng loạn lạnh người và vội vàng gỡ chúng ra. Cử động này làm cô mất thăng bằng. Cô kinh hoàng nhận ra rằng mình bị lật ngửa thêm một lần nữa. Ồ, dừng lại. Đừng… Cô cố gắng bình tĩnh, hoàn toàn bất động một lúc lâu, run rẩy trong lúc cố gắng dồn trọng lượng cơ thể về phía trước. Nhưng sau đó cô tiếp tục lăn, ngã đèn lên cánh tay bị còng, cổ tay gãy của cô chịu sức nặng của toàn cơ thể. Có một thoáng đau đớn cùng cực, và ơn phước, cô lại ngất đi lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.