KẺ THÙ BÍ MẬT

Chương 12 : Một người bạn trong lúc khó khăn



Ngày thứ sáu và thứ bảy trôi qua không có sự cố gì. Tuppence đã nhận được câu trả lời ngắn gọn của Carter. Ông ta nhắc lại cho cô rằng những nhà mạo hiểm trẻ đã chấp nhận làm việc này và chịu hoàn toàn trách nhiệm. Họ đã được báo trước về những nguy hiểm đi kèm. Nếu như có chuyện gì xảy ra cho Tommy thì ông ta rất lấy làm tiếc nhưng ông ta không giúp gì được cả. 

– 

Đây không phải là một lời an ủi. Mặt khác, không có Tommy, cuộc phiêu lưu, mạo hiểm không còn thú vị nữa và lần đầu tiên, Tuppence dường như nghi ngờ về sự thành công của “doanh nghiệp”. Chừng nào mà họ còn ở bên nhau thì cô không bao giờ thoáng nghĩ đến thất bại. Mặc dù cô gái trẻ luôn có thói quen nghĩ ra nhiều sáng kiến và luôn tự đắc về sự nhạy bén của mình, nhưng cô luôn cần đến sự trợ giúp tinh thần của Tommy, Tommy với sự điềm tĩnh, cân bằng, với những ý nghĩ rõ ràng và cách đánh giá tỉnh táo các sự kiện. Không có cậu ta, Tuppence cảm thấy như là con tàu không có bánh lái. Thật lạ lùng là Julius rõ ràng là thông minh hơn cũng không thể nào cho cô cảm giác an toàn như Tommy. Cô thường chê Tommy vì tính bi quan. Sự thật là cậu ấy hay quá coi trọng những trở ngại, khó khăn hơn cô, và bản thân cô, lạc quan một cách ngây ngô, lại nghiêng về đánh giá thấp chúng. Tuy nhiên, cô trông cậy nhiều vào cậu. Có thể đôi khi cậu ta tỏ ra hơi chậm chạp nhưng với cậu ấy người ta luôn cảm thấy an toàn. 

Đây là lần đầu tiên cô gái trẻ nhận thức được tính chất dữ dội của nhiệm vụ mà họ đã tiến hành với biết bao niềm hân hoan. Cuộc phiêu lưu đã bắt đầu như một thiên tiểu thuyết tuyệt hay. Bây giờ ra khỏi ánh hào quang của nó, cô quay ra thấy nó là một vở kịch tồi. Chỉ có Tommy là đáng giá! Nhiều lần trong ngày, Tuppence gạt nước mắt và tự nhủ: “Con ngốc, khóc nỗi gì. Mày rất quý cậu ấy, đúng vậy. Mày quen cậu ấy từ ngày còn bé thơ nhưng không vì thế mà lại đa sầu đa cảm”. Còn về Boris thì vẫn không thấy bóng vía hắn đâu. Hắn ta không hề đến South Audley Mansions nơi Julius uổng công chờ đợi cùng với chiếc ô tô. Tuppence lại đắm chìm trong suy nghĩ. Mặc dù công nhận những lời phản đối của Julius là có cơ sở, cô vẫn không hoàn toàn từ bỏ ý định cầu cứu ngài James Peel Edgerton. Thậm chí cô đã tìm kiếm địa chỉ của ông ta trong danh bạ điện thoại. Ông ta đã muốn nhắc cô phải thận trọng vào hôm nọ, tại sao nhỉ? Cô có quyền đề nghị ông ta giải thích. Ông ấy đã nói với cô thật là tử tế! Có thể ông ấy có khả năng cho cô một vài thông tin về bà Vandermeyer và bà ta sẽ đưa cô đến chỗ tìm ra Tommy. 

Cuối cùng, phấn chấn lên theo thói quen của một con chó săn say mồi, cô quyết định rằng nên thử làm theo hướng đó. Vào chủ nhật, buổi chiều cô được nghỉ. Cô sẽ gặp Julius và thuyết phục anh ta đi vào hang sư tử. 

Vào ngày hôm đó, nhẽ ra cần phải sử dụng mọi tài biện luận để thuyết phục Julius. Nhưng Tuppence đã biết tỏ ra cứng rắn. “Nếu việc này không có lợi thì cũng chẳng có hại gì 

– 

cả”, đấy là điệp khúc của cô cho đến khi chàng trai trẻ Mỹ phải đầu hàng. Ngay khi Julius nhượng bộ, ho đi ô tô đến ngay Carlton House Terrace. 

Một người quản gia kiểu cách mở cửa cho họ. Tuppence cảm thấy hơi lo lắng. Sau hết thì tiến trình này là một liêu lĩnh chưa từng thấy. Đáng lẽ nói bình thường “Ngài James có nhà không ạ?” thì cô lại chọn cách nói độc đáo theo ý mình. “Ông vui lòng đề nghị ngài James đến đây vài phút được không? Tôi có một lá thư quan trọng cho ông ta”. 

Người quản gia quay lại và thông báo : 

– Ngài James sẽ tiếp cô. Mời cô đi theo tôi.. 

Ông ta dẫn họ vào trong thư viện. Tất cả các cuốn sách ở đây đều rất quý! Hàng loạt giá sách dùng để xếp các sách về hình sự học. Những chiếc ghế phô tơi sâu bằng da và một cái lò sưởi kiểu cổ trang bị cho căn phòng. Ông chủ nhà ngồi sau một cái bàn chồng chất giấy tờ. Ông ta đứng lên đón họ : 

– Các bạn có một lá thư cho tôi à? – Nhận ra Tuppence, ông ta mỉm cười với cô – A, cô đấy à? Chắc cô mang đến cho tôi lá thư của bà Vandermeyer? 

– Không hẳn thế. Thực ra tôi đã nói như vậy để ông chịu tiếp tôi. A! Tôi quên: Đây là ông Hersheimmer và ngài James Peel Edgerton! 

– Rất hân hạnh. – Anh người Mỹ và chìa tay ra. 

– Mời các bạn ngồi. – Ngài James nói và kéo hai cái ghế lại. 

– Thưa ngài James, – Tuppence bắt đầu, được ăn cả ngã về không – ngài sẽ thấy tôi rất liều lĩnh và dại dột đến nhà ngài. Bởi vì đương nhiên là ngài chẳng liên quan gì đến vụ việc này và hơn nữa ngài là một người rất quan trọng, trong khi Tommy và tôi là những người rất bình thường. 

– Tommy? – Ngài James hỏi và nhìn anh người Mỹ. 

– Không, anh ta là Julius. Tôi nóng nảy và tôi nói không rõ ràng. Thực ra điều tôi muốn biết là: ông đã muốn nói gì với tôi vào ngày hôm ấy? Ông muốn tôi phải cảnh giác với bà Vandermeyer à? 

– Cô gái thân mến, theo như tôi nhớ thì tôi chỉ nói với cô là còn có nhiều chỗ làm tốt hơn, ở nơi khác. 

– Phải, nhưng ông có ẩn ý gì phải không? 

– Có thể. – Ngài James công nhận một cách nghiêm trang. 

– Tốt. Vậy tôi muốn biết thêm. Tôi muốn biết tại sao ông lại nói như vậy. 

– Thế nếu bà Vandermeyer kiện tôi vì tội vu không và đặt điều thì sao? 

– Ồ! Tôi biết rằng các luật sư luôn vô cùng thận trọng – Tuppence công nhận – Nhưng nếu ngài bắt đầu bằng câu: “Không muốn gây thiệt hại…” thì sau đó ngài có thể nói cho tôi tất cả những gì ngài muốn. 

– Thôi được, tôi không muốn gây thiệt hại cho bất kỳ ai nhưng nếu tôi có một cô em gái bắt buộc phải kiếm sống, thì tôi sẽ không muốn cho cô ấy làm việc cho bà Vandermeyer. Tôi nghĩ rằng tôi có nhiệm vụ phải cho cô lời khuyên nhỏ đó. Đấy không phải là chỗ dành cho một cô gái trẻ chưa có kinh nghiệm. Đấy là tất cả những gì tôi muốn nói với cô. 

– Tôi hiểu – Tuppence trả lời vẻ nghĩ ngợi – Tôi xin cảm ơn lời khuyên của ngài, nhưng tôi không hẳn là không có kinh nghiệm, ngài biết đấy. Tôi đã biết trước một cách rõ ràng là bà Vandermeyer là một con chim lạ khi tôi đến nhận chỗ làm ấy và đấy cũng chính là lý do tôi chọn nó… Tôi nghĩ rằng, thưa ngài James, tốt nhất tôi nên thú nhận tất cả với ngài. Tôi có cảm giác rằng nếu tôi không nói tất cả sự thật thì ngài cũng đoán ra, như vậy cũng nên để ngài biết tất cả ngay từ đầu. Anh nghĩ sao, Julius? 

– Bây giờ cô đã đi quá xa hãy tiếp tục đi. – Anh người Mỹ trả lời, người không nói tí nào cho đến lúc đó. 

– Nào, hãy thổ lộ tâm can đi – Ngài James gợi ý – Tôi muốn biết ai là Tommy. 

Được khuyên khích như vậy Tuppence kể lại toàn bộ câu chuyện và người đại diện của pháp luật chăm chú lắng nghe. 

– Tất cả những cái đó rất thú vị – Ông ta nói khi cô kết thúc câu chuyện – Một phần lớn trong những gì cô nói, cô bé ạ, không xa lạ gì đối với tôi. Còn về cô Jane Finn ấy, tôi có một số kiến cá nhân. Các bạn đã làm việc rất tốt nhưng cái ông Carter ấy thật không thận trọng chút nào đã thả hai đứa trẻ như các bạn vào một vụ việc quy mô như vậy. Thật ra, làm thế nào mà ông Hersheimmer lại dính dáng vào việc này? Cô chưa nói gì cả. 

Julius lên tiếng : 

– Tôi là anh họ của Jane. – Anh ta giải thích và nhìn thẳng vào ông luật sư. 

– A. Tôi hiểu rồi! 

– Thưa ngài James, – Tuppence thốt lên – theo ông thì điều gì đã xảy ra với Tommy? 

– Hừm – Người đại diện của pháp luật đứng dậy và đi lại trong phòng – khi cô đến tôi đang chuẩn bị cần câu. Tôi định đi tầu đêm nay đến câu cá vài ngày ở Êcốt. Nhưng cũng có nhiều kiểu câu cá và tôi sẽ ở lại đây để xem xem chúng ta có thể câu lại được chàng trai trẻ đó không. 

Tuppence phấn khởi vỗ tay. 

– Thế nào đi chăng nữa, như tôi đã nói, tôi cũng không chấp nhận được việc tay Carter ấy đã giao một việc như thế này cho hai đứa trẻ. Xin cô đừng bực mình, thưa cô… 

– Cowley. Prudence Cowley. Nhưng các bạn tôi gọi là Tuppence. 

– Được thôi, cô Tuppence! Vì tôi chắc cũng trở thành bạn cô. Đừng bực mình vì tôi coi cô như đứa trẻ. Tuổi trẻ là một thiếu sót mà người ta đánh mất nó một cách dễ dàng. Còn về anh bạn Tommy của tôi… 

– Vâng. – Tuppence thì thầm, tay chắp lại như cầu khấn. 

– Thành thật mà nói, tình thế khá xấu đấy. Cậu ta đã đặt chân vào một nơi mà cậu không được mời. Tôi chỉ biết cách giải thích đó. Nhưng đừng tuyệt vọng. 

– Và ngài sẽ giúp chúng tôi chứ? Anh thấy chưa? Julius, anh ta đã không muốn đến đây! Cô nói thêm như để giải thích. 

– Hừm… tại sao thế? – Ông luật sư hỏi và ném về phía Julius một cái nhìn xoi mói. 

– Tôi nghĩ rằng không nên làm phiền ông về cái câu chuyện nhỏ này. 

– Phải, nhưng anh thấy đấy, câu chuyện nhỏ này, như anh nói, lại nốì liền vào một vụ việc cực kỳ quan trọng, quan trọng hơn các bạn tưởng nhiều. Nếu anh bạn trẻ đó còn sống thì anh ta có thể đem lại cho chúng ta những tin tức quý giá. Chúng ta phải tìm cho ra cậu ấy. 

– Vâng, nhưng bằng cách nào? – Tuppence kêu lên – Tôi đã xem xét tất cả các cách rồi. 

– Và tuy vậy cô vẫn có ở gần bên cô một người, theo tất cả các giả thiết, biết rằng cậu ấy ơ đâu hoặc cậu ta có thể ở chỗ nào. 

– Ai cơ? – Tuppence bực bội kêu lên. 

– Bà Vandermeyer. 

– Nhưng bà ta sẽ không bao giờ nói ra cho chúng ta biết! 

– Bởi vậy tôi phải can thiệp. Rất có khả nàng tôi sẽ làm được cho bà ta nói ra. 

– Làm thế nào? – Tuppence hỏi mắt mở to. 

– Rất đơn giản bằng cách đặt câu hỏi cho bà ta – Ngài James trả lời ung dung – Chúng ta sẽ tiến hành như vậy, rồi cô xem. 

Ông ta nhịp tay lên bàn. Một sức hút kỳ diệu tỏa ra từ người đàn ông này. 

– Thế nếu bà ta không nói? – Julius hỏi. 

– Tôi nghĩ rằng bà ta sẽ nói. Tôi có một vài cách ép buộc đáng nể. Và cuối cùng thì chúng ta còn cách mua chuộc. 

– Vậy thì đến lúc đó tôi sẽ vào cuộc! – Julius thốt lên và đấm mạnh xuống bàn – Ông có thể tin tưởng ở tôi. Nếu cần thiết, tôi có thể trả đến một triệu đô la. Phải, một triệu đô la. 

Ngài James nhìn Julius : 

– Ông Hersheimmer, đấy là một số tiền rất lớn đấy… 

– Nhưng cần phải thế. Đấy không phải là loại người ưa những số tiền nhỏ. 

– Với tỉ giá hiện nay, nó vượt quá hai trăm năm mươi ngàn bảng. 

– Đúng vậy. Ỏng có thể nghĩ rằng tôi nói bừa bãi nhưng tôi có thể bày tiền ra bàn không có khó khăn gì và tôi vẫn còn có tiền để trả công ông nữa. 

Ngài James hơi đỏ mặt : 

– Không có chuyện trả công đâu, ông Hersheimmer. Tôi không phải là thám tử tư. 

– Xin thứ lỗi cho tôi! Tôi đã nói hơi nhanh nhưng câu chuyện tiền bạc này làm tôi khó chịu. Cách đây vài ngày tôi đã định tặng một phần thưởng lớn cho người nào đem lại cho tôi những tin tức về Jane, nhưng cái bọn hư lậu ở Scotland Yard đã ngăn cản tôi và nói không nên làm thế! 

– Chắc họ có lý do. – Ngài James trả lời ngắn gọn. 

– Ngài biết đấy, Julius không nói đùa đâu. Anh ta nói thật đấy. Anh ta ngồi trên đống vàng. 

– Bố tôi đã may mắn làm ra hàng đống tiền – Julius giải thích nhưng nói đến các việc cụ thể đi – Y kiến của ông thế nào? 

– Không còn thời gian nữa – Con người của luật pháp nói sau khi suy nghĩ một thoáng – Chúng ta bắt đầu càng sớm càng tốt. Cô Tuppence, tối nay bà Vandermeyer có ăn tối ở bên ngoài không? 

– Có. Nhưng bà ta không về muộn đâu. Nếu về muộn thì bà ta đã mang theo chìa khóa cổng. 

– Tốt. Tôi sẽ đến thăm bà ta vào khoảng 10 giờ. Mấy giờ cô phải quay về? 

– Khoảng 9 giờ 30, 10 giờ. Nhưng tôi có thể về sớm hơn. 

– Không nên, dù với bất cứ cái cớ nào. Nếu cô không làm như mọi khi, cô sẽ gây nghi ngờ đấy! Hãy quay về vào 9 giờ 30, tôi sẽ đến vào lúc 10 giờ. Ông Hensheimmer sẽ đợi ở dưới, trong xe taxi. 

– Anh ấy vừa mua một chiếc Rolls đấy. – Tuppence nói rõ một cách tự hào. 

– Thế càng tốt. Nếu tôi nghe được địa chỉ thì chúng ta có thể đi đến đó ngay, đem theo bà Vandermeyer nếu cần. Được chứ? 

– Tuyệt vời! – Tuppence kêu lên, vui vẻ nhảy nhót – Tôi vui quá! 

– Đừng vui mừng quá sớm, cô Tuppence, bình tĩnh lại đi! 

– Tôi sẽ đến đón ông vào 9 giờ 30 chứ? – Julius hỏi ông luật sư. 

– Đấy là cách tốt nhất. Không cần đến hai xe làm gì. Bây giờ, cô Tuppence hãy làm theo lời tôi: hãy đi ăn một bữa tối thịnh soạn đi và nhất là đừng lo lắng, bồn chồn nhé. 

Đến đó họ chia tay nhau. Vừa mới ra ngoài, Tuppence đã thốt lên sảng khoái : 

– Thật là một kho báu, phải không? 

– Tôi công nhận là ông ta có vẻ là một tay dũng cảm, chính quy và thế thôi. Và tôi đã nhầm khi nói không bõ đến gặp ông ta. Ta về thẳng Ritz chứ? 

– Tôi muốn đi bộ một chút. Tôi rất hồi hộp. Hãy thả tôi ở công viên. Ít nhất thì anh cũng đưa tôi đi chứ? 

– Không, tôi phải đi mua xăng và gửi vài bức điện. 

– Vậy thì hẹn gặp lại ở Ritz vào 7 giờ nhé. Chúng ta sẽ ăn tối trong phòng anh. Tôi không thể đến tiệm ăn mà ăn mặc như thế này. 

– Cô nói đúng. Tôi sẽ bảo Felix chọn thức ăn cho chúng ta. Đấy là một đầu bếp hạng nhất. Hẹn chốc nữa nhé! 

Tuppence rảo bước đi về hướng Serpentine. Đã gần 6 giờ. Cô sực nhớ là chưa uống trà, nhưng tâm trí cô rối ren quá nên cũng không thấy đói. Cô đi tiếp đến vườn hoa Kensington rồi quay về thong thả, hoàn toàn tươi tỉnh lại vì cuộc đi bộ và không khí trong lành. Còn việc làm theo lời khuyên của ngài James là xua đuổi khỏi tâm trí những việc sắp xảy đến thì không dễ chút nào Khi cô đến gần Hyde Parlk Corner, cô bỗng thấy một sự cám dỗ không cưỡng lại được là muốn quay về South Audley Mansions. “Nếu không có lợi thì cũng chả thiệt hại gì việc mình đến ngó ngôi nhà một cái. Và điều đó còn giúp mình thêm kiên nhẫn cho đến 10 giờ” cô nghĩ vậy. 

South Audley Mausions trông vẫn như mọi ngày. Tuppence không hiểu sao khi nhìn tòa nhà bằng gạch đỏ đó thì nỗi lo lắng vô lý của cô lại tăng thêm. 

Cô rảo bước định quay đi thì nghe thấy một tiếng huýt sáo lanh lảnh. Cậu Albert trung thành của cô chạy vọt ra khỏi ngôi nhà. Thật chán quá! Cô đã định không để bị chú ý! Nhưng Albert đã đến gặp cô, mặt đỏ lên vì xúc động : 

– Này! Cô ơi!… Cô! Bà ta đi đấy! 

– Ai? 

– Mụ lừa đảo ấy – Cậu kia nói – “Rita chôm chỉa”, bà Vandermeyer ấy mà. Mụ ta đang gói ghém hòm xiểng và sai tôi đi gọi taxi. 

– Gì cơ? – Tuppence thốt lên, kéo tay Albert. 

– Thật đấy, cô ạ, tôi thề đấy. Tôi đã nghĩ rằng có thể cô không biết. Vì vậy tôi đã tự tiện… 

– Albert, cậu thật là một người anh em! Không có cậu thì có lẽ chúng tôi đã bị mất dấu vết mụ ấy rồi. 

Sung sướng, Albert lại thẹn đỏ mặt. 

– Không được chậm trễ một phút nào nữa – Tuppence quyết định và đi qua đường – Tôi phải ngăn cản mụ ta lại không cho đi. Tôi phải giữ mụ ta tại đây bằng mọi giá cho đến… Albert, có điện thoại ở tầng trệt không? 

– Không. Phần lớn các căn hộ đều có điện thoại. Nhưng có một trạm điện thoại ở góc đường đấy. 

– Vậy thì chạy ngay đến đó gọi khách sạn Ritz, hỏi ông Hersheimmer và bảo ông ấy chạy đi tìm ngài James ngay tức khắc. Nói với ông ấy là mụ Vandermeyer định chạy trôn đấy. Nếu cậu không gặp ông ta thì gọi điện cho ngài James Peel Edgerton. Cậu sẽ thấy số điện thoại trong danh bạ. Hãy kể cho ông ấy điều gì đang xảy ra. Cậu sẽ không quên những cái tên chứ hả? 

– Không, đừng lo cho tôi. 

Thở hít sâu vài cái để lấy lại can đảm, Tuppence đi vào tòa nhà và bấm chuông căn hộ cua bà Vandermeyer. Cô sẽ làm thế nào để giữ chân bà chủ cho đến khi hai người đàn ông đến đây? Vì đâu phải có ba mươi sáu cách, cô cần phải xoay sở một mình thôi. 

Cái gì đã dẫn đến sự ra đi vội vã của bà chủ nhỉ? Bà Vandermeyer nghi ngờ cô chăng? 

Không nên nghĩ ngợi vô ích, Tuppence ấn mạnh tay lên nút chuông một hồi lâu. Cuối cùng có tiếng bước chân và chính bà Vandermeyer ra mở cửa. Mụ ta có vẻ ngạc nhiên : 

– Là cô à? 

– Tôi đau răng ghê gớm, thưa bà – Tuppence nói ngay – Tôi nghĩ rằng tốt nhất nên quay về và hưởng một buổi tối yên ả. 

– Cô không may rồi – Bà Vandermeyer lạnh nhạt nói rồi tránh ra cho cô vào – Tốt nhất là cô đi nằm đi. 

– Ồ, tôi ở trong bếp là ổn thôi. Bà bếp… 

– Bà bếp ra ngoài rồi. Tôi đã cho bà ấy một phần tư đồng bảng. Tốt nhất là cô đi nằm đi. – Bà ta nói thêm giọng khó chịu. 

Đột nhiên, Tuppence thấy sợ. Trong khi bà Vandermeyer đẩy cô từ từ trong hành lang, cô nhận thấy trong giọng nói của bà ta một âm sắc mà cô không thích chút nào. Lo lắng, Tuppence thì thào : 

– Tôi không muốn… 

Nhanh như chớp, một nòng súng lạnh ngắt gí vào thái dương cô và giọng bà Vandermeyer vang lên lạnh giá và dọa nạt : 

– Con nhỏ ngốc nghếch! Cô tưởng tôi không biết gì cả à? Im mồm! Nếu cô vùng vẫy hoặc kêu lên thì tôi sẽ hạ cô như một con chó! 

Bà Vandermeyer ấn mạnh hơn nòng súng vào thái dương cô gái trẻ. 

– Và bây giờ – Mụ ta nói tiếp – Lối này, vào phòng tôi! Một phút nữa tôi sẽ kết thúc với cô, cô sẽ đi về giường. Và cô sẽ ngủ! Phải, cô gián điệp nhỏ, cô sẽ ngủ như một thiên thần. 

Trong những từ cuối có một giọng điệu vừa tử tế, lại vừa rùng rợn và không hứa hẹn điều gì tốt đẹp cả. Lúc này chẳng biết làm gì hơn, khẩu súng luôn chạm vào thái dương, cô ngoan ngoãn đi về phía buồng bà Vandermeyer. Căn phòng bừa bộn khủng khiếp: quần áo vương khắp nơi, một cái hộp đựng mũ đặt trên cái vali để ngỏ ở giữa phòng. Tuppence cố gắng tự chủ. Giọng hơi run một chút nhưng cô kêu lên vẻ anh hùng rơm : 

– Xem nào, rõ thật là điên rồ! Bà sẽ không bắn đâu! Mọi người trong nhà này sẽ nghe thấy tiếng súng! 

– Tôi không ngần ngại chấp nhận rủi ro đó – Bà Vandermeyer tuyên bố – Nhưng chừng nào cô không kêu cứu thì cô vẫn bình yên vô sự. Và tôi nghĩ là cô sẽ không kêu đâu. Cô quá thông minh mà. Cô đã lừa tôi và cho rằng tôi không ngờ gì! Tôi chắc rằng cô hiểu ai trong chúng ta nắm quân bài trong tay. Nào, ngồi lên giường, tay để lên đầu, nếu muốn sống thì đừng động đậy. 

Tuppence tuân lệnh. Lương tri mách bảo cô không còn cách nào khác! Nếu cô kêu cứu, chưa chắc đã có ai nghe thấy trong khi rất có thể bà Vandermeyer thực hiện lời đe dọa. Nhưng trong khi chờ đợi, mỗi phút trôi qua là một thắng lợi. 

Bà Vandermeyer đặt khẩu súng lên mép bàn trang điểm, ngay sát tay và chiếu lên cô gái cái nhìn của loài linh miêu đề phòng cô có ý động đậy. 

Rồi mở một cái lọ nhỏ, bà ta đổ vài giọt vào cái cốc đầy nước. 

– Cái gì đấy! – Tuppence hỏi giọng the thé! 

– Một thứ làm cho cô ngủ say. 

Tuppence tái mặt. 

– Bà muốn đầu độc tôi à? – Cô thì thào. 

– Có thể. – Bà Vandermeyer trả lời, cười vui vẻ. 

– Vậy thì tôi sẽ không uống – Tuppence đáp lại kiên quyết – Thà rằng bà bắn tôi còn hơn. Ít nhất sẽ có tiếng nổ và ai đó sẽ nghe thấy. Nhưng không có chuyện tôi để cho bà giết như một con cừu mới đẻ. 

Bà Vandermeyer giậm chân : 

– Đừng ngu ngốc! Cô tưởng thật rằng tôi muốn bị kết án là giết người à? Nếu cô khôn ngoan thật thì cô hãy hiểu rằng giết cô thì tôi được gì? Chỉ là thuổc ngủ thôi. Ngày mai, cô sẽ tỉnh lại, vô sự. Tôi không muốn trói cô lại và bịt mồm cô. Cô chọn đi, cô không thích cách thứ hai chứ gì, tôi báo cho cô biết: tôi không muốn phải phí sức nhưng tôi rất tàn bạo đấy. Nào, uống cái này đi như một cô bé ngoan, cô sẽ không chết đâu! 

Trong thâm tâm, Tuppence tin mụ ta: lời lẽ của mụ có vẻ thật. Đấy là một cách đơn giản và hữu hiệu để loại bỏ cô vào lúc này. Tuy vậy, cô gái trẻ không muốn chấp nhận ngoan ngoãn đi ngủ mà không có một ý định nào tự giải phóng! Một khi bà Vandermeyer làm cô ngủ đi thì hy vọng cuối cùng tìm lại Tommy của cô cũng tan biến. Tuppence có trí óc rất nhanh nhậy. Trong vài giờ, cô kiểm lại tình hình và thấy rằng còn có một cơ hội dù nhỏ bé. Vậy là cô quyết định, được ăn cả, ngã về không trong một nỗ lực lớn: cô lăn khỏi giường và quỳ xuống chân bà Vandermeyer bám vào váy bà ta như một con điên : 

– Tôi không tin bà đâu! – Cô rên rỉ – Đấy là thuốc độc. Tôi biết đấy là thuốc độc. Đừng bắt tôi uống. – Và cô bắt đầu kêu giật giọng, nhắc đi nhắc lại – Đừng bắt tôi uổng. 

Cái cốc cầm trong tay, bà Vandermeyer ngắm với một cái bĩu môi khinh bỉ cái sự suy sụp đột ngột này. 

– Nào, đứng lên, cô ngốc! Đừng lải nhải nữa! Tôi tự hỏi làm sao cô lại dám đóng vai này được! – Mụ ta giậm chân – Nào! Đứng lên! 

Nhưng Tuppence vẫn bám chặt và nức nở, rền rĩ xin tha mạng. 

Mỗi phút trôi qua càng đưa cô đến gần mục đích hơn. Điên tiết, mụ Vandermeyer bắt đầu lắc người cô : 

– Uống ngay! 

Độc đoán, mụ ấn cái cốc vào mồm cô. 

Tuppence rên lên lần cuối : 

– Bà thề là cái này không làm hại tôi chứ? 

– Tất nhiên rồi, đừng ngốc thế! 

– Bà thề thật chứ? 

– Phải, phải. – Mụ trả lời, không còn kiên nhẫn được nữa. 

Tuppence run run giơ tay lên, như để cầm cái cốc. Bà Vandermeyer thở phào và không để ý nữa. Thế là, nhanh như chớp. Tuppence hắt cả cốc nước vào mặt bà Vandermeyer, mụ sặc sụa, mặt ướt dẫm. Chộp lấy thời cơ, Tuppence chồm lên khẩu súng. Rồi cô nhảy lùi lại và chĩa thẳng nó vào mặt bà Vandermeyer. 

Trong giây phút thắng lợi đó, Tuppence không khỏi kêu lên đắc thắng : 

– Thế nào, ai trong hai ta có quân bài trong tay nào? 

Trước bộ mặt co giật của kẻ thù, Tuppence sợ rằng mụ sẽ chồm lên siết cổ cô, thì sẽ thật khó xử vì cô không có ý định bắn mụ. 

Thế nhưng, mụ Vandermeyer lại kiềm chế được và dần dần, một nụ cười quỷ quyệt nở trên mặt mụ : 

– Cô không đến nỗi ngu ngốc như tôi tưởng! Thật giỏi giang, bà lớn ạ, nhưng cô sẽ phải trả giá, phải, cô sẽ phải trả giá! Tôi có trí nhớ tốt lắm, cô biết đấy. 

– Tôi ngạc nhiên là đã có thể lừa bà dễ thế – Tuppence châm biếm – Bà thật sự nghĩ rằng tôi là loại người lăn dưới đất để xin tha mạng à? 

– Rồi sẽ đến lúc cô phải làm thế. – Bà kia trả lơi vẻ thông thạo. 

Mấy lời đó có vẻ dọa nạt đến nỗi Tuppence thấy lạnh người nhưng cô sẽ không vì thế mà chịu thua. 

– Chúng ta ngồi xuống đi – Cô nói khá lịch sự – Thái độ của chúng ta hơi kịch đấy. Không ngồi trên giường! Kéo ghế lại. Tôi sẽ ngồi trước mặt bà với khẩu súng để tránh tất cả những ẩu đả không đúng lúc. Thế, được rồi. Bây giờ, ta nói chuyện một chút! 

– Nói gì? – Mụ Vandermayer hỏi, vẻ nhăn nhó. 

Tuppence trầm tư nhìn mụ ta. Một vài chi tiết chợt đến trong đầu cô, như câu nói của Boris: “Tôi thậm chí nghĩ rằng bà có khả năng bán cả chúng tôi”, và câu trả lời của Rita: “Thế thì cái giá sẽ rất cao”. Sự trao đổi đó liệu có cơ sở thực tế không? Vài ngày trước Whittington đã hỏi cô: “Ai đã nói? Rita à?” và nếu quả thật Rita là mắt xích yếu trong đội ngũ của Ông Brown

Thế là, vẫn nhìn mụ Vandermeyer, Tuppence điềm tĩnh nói : 

– Nói về tiền. 

Mụ Vandemeyer nhổm lên. Rõ ràng là mụ không nghĩ đến cách đó. 

– Cô muốn nói gì? 

– Thế này, bà vừa nói là bà có trí nhớ rất tốt. Nhưng một trí nhớ tốt cũng không có ích hơn một cái ví đầy tiền. Tất nhiên, bà muốn giơ ra mọi mánh khóe khủng khiếp nhất. Sự trả thù không đem lại nhiều thỏa mãn như ta tưởng đâu, mọi người đều đồng ý về điểm đó. Nhưng tiền bạc… – Tuppence nói vẻ hiểu biết – Này nhé, thành thật mà nói, cái gì mang lại nhiều thỏa mãn hơn tiền bạc? 

– Cô nghĩ rằng tôi là loại đàn bà bán rẻ bè bạn phải không? – Mụ Vandermeyer đáp lại. 

– Phải. – Tuppence trả lời không ngần ngại. 

– Nếu như cái giá đủ cao. 

– Một vài trăm bảng khốn khổ chứ gì! 

– Không. Tôi nói rằng đúng hơn là một trăm ngàn bảng. 

Ý thức tiết kiệm đã ngăn cản cô đưa ra cái giá một triệu đô la của Julius. 

Mụ Vandermeyer đỏ mặt dữ dội : 

– Cô nói sao? – Mụ hơi tay nóng nảy nghịch cái ghim cài áo. 

Vào lúc đó, Tuppence hiểu rằng cá đã cắn cau và lần đầu tiên cô thấy khiếp sợ cái lòng hám tiền của cô cũng như của người đàn bà ghê tởm kia. 

– Một trăm ngàn bảng. – Tuppence nhắc lại. 

Ánh chớp lóe lên trong mắt mụ Vandermeyer tắt ngấm và mụ ngồi phịch xuống ghế : 

– Xì! Cô làm gì có tiền! 

– Đúng thế – Tuppence công nhận – Tôi không có nhưng tôi quen một người có tiền. 

– Ai? 

– Một người bọn của tôi. 

– Chắc ông ta là triệu phú. – Mụ Vandermeyer nhận xét vẻ hoài nghi. 

– Đúng vậy. Đấy là một người Mỹ. Anh ta sẽ trả tiền ngay. Tôi thề rằng lời đề nghị của tôi là nghiêm túc đấy. 

Mụ Vandermeyer ngồi thẳng lên : 

– Tôi rất muốn tin cô. Anh bạn của cô muốn biết điều gì? 

Sau khi chần chừ, Tuppence nhớ lại rằng tiền là của Julius nên những quyền lợi của anh ta phải được ưu tiên : 

– Anh ta muốn biết Jane Finn đang ở đâu? 

Mụ Vandermeyer không hề ngạc nhiên : 

– Thực ra tôi không biết cô ta ở đâu vào lúc này. 

– Nhưng bà có thể biết chứ? 

– Chắc chắn. Đấy không phải là việc khó. 

– Và còn nữa… – Tuppence nói thêm, giọng hơi run – Còn một cậu bé. một người bạn của tôi. Tôi… tôi e rằng cậu ta đã gặp chuyện rắc rối do lỗi của ông bạn hôm nọ của bà. 

– Cậu ta tên là gì? 

– Tommy Beresford. 

– Tôi chưa nghe nói đến cậu ta bao giờ. Nhưng tôi sẽ hỏi Boris. Ông ta sẽ nói cho tôi tất cả những gì ông ta biết . 

– Cảm ơn. 

Tuppence cảm thấy như sống lại và tính bướng bỉnh nổi lên. Cô cúi xuống thì thầm : 

– Còn một việc nữa: ai là ông Brown

Gương mặt đẹp của mụ Vandermeyer chợt tái đi. Mụ cố gắng bình tĩnh và lấy lại sự tự tin nhưng không được. 

– Cô đã không biết gì nhiều về chúng tôi nếu cô còn chưa biết rằng không một ai biết ai là ông Brown. – Mụ ta nói và nhún vai. 

– Không một ai, có thể, nhưng bà thì chắc là biết. – Tuppence thản nhiên đáp lại. 

Một lần nữa mụ Vandermeyer tái mặt : 

– Cái gì làm cho cô nghĩ như vậy? 

– Tôi không biết, – Cô gái trẻ chân thành trả lời – nhưng tôi chắc chắn như vậy. 

– Phải – Rita trả lời với giọng khàn khàn – Tôi biết. Tôi đã rất đẹp, cô biết đấy, rất đẹp. 

– Bà vẫn còn đẹp. – Tuppence thú nhận vẻ thán phục. 

Mụ Vandermeyer gật đầu. Một ánh kỳ lạ thoáng qua cái cặp mắt xanh ánh kim loại. 

– Không đủ đẹp nữa – Mụ thì thầm, giọng ngọt ngào một cách nguy hiểm – Tôi không còn đủ đẹp nữa. Đôi khi trong khoảng thời gian này, tôi thấy sợ. Thật nguy hiểm khi biết quá nhiều. – Mụ ta cúi về phía Tuppence – Hãy thề với tôi là sẽ không có ai biết gì hết. 

– Tôi thề với bà đấy. Một khi hắn bị bắt thì bà sẽ không bị nguy hiểm nữa. 

Một nỗi khiếp sợ thoáng qua mặt mụ Vandermeyer. 

– Cô chắc chứ? Không còn nguy hiểm nữa chứ? – Mụ nắm lấy tay Tuppence – Vì tiền, vẫn luôn đồng ý thế chứ. 

– Hoàn toàn đồng ý. 

– Khi nào tôi có tiền? Tôi không thể đợi được. 

– Bạn tôi nhẽ ra phải đến đây rồi. Anh ta phải đi gửi mấy bức điện. Nhưng anh ta sẽ không đến muộn đâu, anh ấy rất nhanh nhẹn. 

Lần này mụ Tuppence có vẻ quyết định. 

– Cô đã thuyết phục được tôi. Đấy là một số tiền rất lớn. Mặt khác, – Một nụ cười bí ẩn thoảng qua trên môi mụ – rất thiếu thận trọng nếu định lừa một phụ nữ như tôi. 

Mụ ta nhịp tay lên bàn rồi đột ngột tái mặt. 

– Cái gì đấy? 

– Tôi chả nghe thấy gì hết. 

Mụ Vandermeyer đảo mắt nhìn quanh lo lắng : 

– Nhỡ có ai nghe thấy chúng ta thì sao? 

– Không đâu thật vô lý. Bà cho là ai? 

– Tai vách mạch rừng mà – Mụ trả lời, thở phào – Tôi đã nói với cô là tôi sợ. Rõ là cô không biết ông ta! 

– Hãy nghĩ đến một trăm ngàn bảng. – Tuppence khuyên. 

Mụ Vandermeyer liếm đôi môi khô khốc : 

– Cô không biết ông ta – Mụ ta nhắc lại giọng khàn khàn – Ông ta là… A!… 

Mụ ta rú lên sợ hãi, đứng lên chỉ tay phía bên trên đầu Tuppence. Rồi mụ ngã xuống, bất tỉnh. Tuppence quay lại để xem cái gì làm cho mụ ta sợ đến như vậy. Trên ngưỡng cửa là ngài James Peel Edgerton và Julius Hersheimmer.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.