KẺ THÙ BÍ MẬT

Chương 15 : Tuppence được cầu hôn



Sao cơ? – Julius chồm lên. 

– Tôi tưởng rằng anh đã biết. 

– Cô ấy đã ra đi khi nào? 

– Xem nào… Hôm nay là thứ hai, đúng không? Vậy là khoảng thứ tư tuần trước. Phải, đúng rồi, chính buổi tối mà… mà anh hạ cánh xuống bồn hoa của tôi ấy. 

– Tối đó à? Trước hay sau đó? 

– Đợi tí… sau đó. Chúng tôi đã nhận được một lời nhắn khẩn cấp của bà Vandermeyer. Cô gái trẻ và nữ y tá chăm sóc cô đã ra đi vào chuyến tàu đêm. 

Julius ngả vật vào ghế phô tơi. 

– “Edith cũng đã ra đi đêm hôm trước với một bệnh nhân của chúng tôi”. Tôi nhớ lại câu đó của ông – Anh ta thì thầm – Trời ơi! Có thể nói là tôi suýt nữa là chạm đến đích rồi! 

Bác sĩ Hall nhìn anh ta, sửng sốt : 

– Tôi không hiểu. Cô gái trẻ không ở bên cạnh bà bác cô ấy à? 

Tuppence lắc đầu. Cô đã sắp nói ra thì cái nhìn của ngài James ngăn cô lại. Ông luật sư đứng dậy : 

– Tôi rất cảm ơn ông, bác sĩ Hall. Chúng tôi rất biết ơn ông vì những gì ông đã cho chúng tôi biết nhưng chúng tôi phải bắt đẩu đi tìm cô Vandermeyer thôi. Còn về cô y tá của cô ấy, ông có biết chúng tôi có thể gặp cô ta ở đâu không? 

– Tôi không có tin tức gì về cô ấy nữa. Tôi tưởng là cô ấy phải ở lại với cô Vandermeyer một thời gian. Nhưng chuyện gì đã có thể xảy ra với cô bé đó nhỉ? Cô ấy không bị bắt cóc đấy chứ? 

– Cái đó rồi chúng ta sẽ biết. 

– Ông có nghĩ là tôi phải đi báo cảnh sát không? – Hall hỏi sau một thoáng chần chừ. 

– Không. Có thể là cô bé đó đang ở nhà một người họ hàng khác. 

Câu giải thích cũng chưa được thỏa mãn lắm, nhưng ngài James đã quyết định không nói gì thêm, nếu định biết thêm tin tức gì từ miệng ông ta thì thật là nhọc công vô ích. Ông bác sĩ chúc các vị khách may mắn. Sau câu chào “tạm biệt” họ lui ra. 

– Thật phát điên lên mất! – Tuppence kêu lên ngay khi họ vào ngồi trong xe – Cứ nghĩ rằng Julius đã ở dưới cùng một mái nhà với cô ấy trong nhiều giờ. 

– Sao tôi lại có thể ngu ngốc như vậy. – Julius lẩm bẩm vẻ bi thảm. 

– Anh không thể nào biết được điều đó – Tuppence thì thầm an ủi – Phải vậy không, ngài James? 

– Đừng tự làm khổ mình nữa, – Ông này nói – chả có ích lợi gì việc cứ nhắc đi nhắc lại những sai lầm trong quá khứ. 

– Và bây giờ, chúng ta sẽ làm gì? – Tuppence hỏi, luôn luôn thực dụng. 

Ngài James nhún vai : 

– Cô có thể đăng một thông báo để tìm ra cô y tá đã đi kèm cô gái trẻ. Đấy là việc duy nhất mà tôi có thể gợi ý cho cô, nhưng còn về kết quả thì tôi chưa chắc lắm. Lúc này thì chưa thể làm gì khác được. 

– Không gì à? – Tuppence nhắc lại – Thế còn Tommy? 

– Chúng ta chỉ còn có thể hy vọng thôi – Ngài James tuyên bố – Phải, chúng ta đừng đánh mất hy vọng. 

Vì cô cúi đầu xuống, ánh mắt của ông luật sư gặp ánh mắt của Julius, ông này gật nhẹ đầu với anh ta. 

Chàng trai trẻ người Mỹ tái mặt. Con người của luật pháp cho trường hợp này tuyệt vọng. Ngài James cầm tay Tuppence : 

– Hãy báo cho tôi nếu có gì mới. Người ta luôn chuyển tiếp thư từ cho tôi. 

Tuppence nhìn ông, vẻ ngơ ngác : 

– Ông đi xa à? 

– Tôi đã nói với cô rồi. Cô không nhớ à? Tôi đi đến Êcôt. 

– Vâng… nhưng tôi nghĩ…. 

– Bạn thân mến, tôi nghĩ rằng tôi chẳng có thể làm gì được nữa. Tất cả các dấu vết đều biến mất như có phép mầu. Hãy tin tôi khi tôi nói là chẳng còn điều gì khác để làm nữa. Nếu có điều gì mới thì tôi sẽ rất sung sướng để khuyên cô với tất cả khả năng của tôi. 

Tuppence sụp xuống : 

– Chắc ông nói đúng. Tôi cảm ơn ông nhiêu về ông đã cô gắng giúp đỡ chúng tôi. Tạm biệt! 

Một ánh thông cảm thoáng qua trong cái nhìn của ngài James. 

– Đừng buồn như vậy, cô Tuppence – Ông ta thì thầm – Cô biết đấy, các kỳ nghỉ đâu chỉ dành để vui chơi. Người ta cũng có thể làm được nhiều việc đấy. 

Tuppence ngẩng đầu lên và nhìn ông ta dò xét. Ông mỉm cười : 

– Không, tôi sẽ không nói gì thêm cho cô đâu. Nói quá nhiều luôn là một sai lầm lớn. Hãy luôn nhớ rằng: đừng nên nói tất cả những gì mình biết, thậm chí cho những người mình quen thuộc nhất. Có hiểu chứ? Tạm biệt. 

Tuppence nhìn ông đi xa dần. Cô bắt đầu hiểu những cách ứng xử trong công việc của ngài James. Đã một lần ông ta nói bóng gió với cô một cách dửng dưng. Đây lại là một lời bóng gió mới chăng? Lời lẽ của ông ta che giấu ý nghĩa gì? Ông ta muốn nói rằng, mặc dù vậy ông ta vẫn không từ bỏ vụ việc? Ông ta sẽ tiếp tục làm gì? 

Mạch suy nghĩ của cô bị ngắt quãng vì Julius yêu cầu cô lên xe. 

– Trông cô có vẻ lo nghĩ, anh ta nhận xét khi no máy xe. Ông ta đã nói với cô điều gì à? 

Vô tình, Tuppence mở miệng… để rồi mím lại ngay. Những lời nói của ngài James còn vang lên trong tai cô: Không nên nói tất cả những gì mình biết kể cả cho những người mà mình rất quen thuộc. Và như một ánh chớp, một kỷ niệm thoáng qua óc cô. Julius đứng trước cái hòm trong căn hộ của bà Vandermeyer, câu hỏi của cô, thời gian anh ta cần để trả lời, “Không có gì” có thật là không có gì hay anh ta đã tìm thấy cái gì đó và muốn giấu. Nếu cần phải giữ kín tin tức thì cô cũng làm được. 

– Chả có gì đặc biệt cả. – Cô trả lời. 

Cô cảm thấy nhiều hơn là trông thấy cái nhìn của Julius vào cô. 

– Hay chúng ta đi dạo một vòng trong công viên đi? 

– Được thôi. 

Họ im lặng đi một lát dưới những hàng cây. Ngày hôm đó thời tiết thật đẹp. Không khí thật tươi mát và trong lành làm cho Tuppence tìm lại được tình yêu đòi. 

– Hãy nói xem, Tuppence, cô có nghĩ là cuối cùng tôi sẽ tìm thấy Jane không? 

Có một cái gì đấy như sự nhụt trí trong câu hỏi đó. Một trạng thái tinh thần hiếm thấy ở Julius làm Tuppence nhìn anh ta ngạc nhiên. 

– Phải, như vậy đấy. Vụ việc làm này tôi lo cuống lên ngày hôm nay, ngài James đã đánh mất hy vọng, tôi thấy rõ như vậy. Tôi không thể chấp nhận điều đó – có thể chúng tôi quá khác nhau – nhưng ông ta rất ranh ma, nếu chỉ còn một chút cơ may thành công thì ông ta cũng không bỏ cuộc đâu, phải không? 

Tuppence cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng cô nhớ lại là Julius đã giấu cô điều gì đó nên cô vẫn giữ nguyên quyết định của mình. 

– Ông ta vẫn khuyên chúng ta đi đăng thông báo đã tìm ra cô y tá. – Tuy nhiên cô vẫn nhắc anh ta. 

– Phải, nhưng với giọng điệu đủ để biết rằng điều đó là vô ích. Không, tôi chán lắm rồi. Tôi gần như muốn quay về Mỹ. 

– Ồ, không! – Tuppence kêu lên – Chúng ta phải tìm thấy Tommy! 

– Đúng vậy. Tôi quên mất – Julius thú nhận vẻ ân hận – Cô nói đúng, chúng ta phải tìm thấy anh ấy. Nhưng sau đó. Từ lúc ra đi tôi đã mơ ước hão huyền nhưng tất cả những giấc mơ của tôi đã tan tành và thế là tôi rút lui. Tuppence, tôi muốn hỏi cô một việc được không? 

– Vâng. 

– Có gì giữa cô và Beresford không? 

– Tôi không hiểu anh định nói gì – Tuppence lạnh nhạt trả lời. Rồi bật lên một cách vô lý – Đằng nào thì anh cũng lầm đấy! 

– Các bạn không thấy quyến luyến nhau ư? 

– Tất nhiên là không – Tuppence đáp lại hăng hái – Tommy và tôi chỉ là bạn, không hơn. 

– Đấy là điều mà những kẻ yêu nhau thường nói vào một lúc nào đó. 

– Thật là ngốc, – Tuppence nói giọng đanh thép – trông tôi có giống một cô gái phải lòng tất cả những người đàn ông mà tôi gặp không? 

– Không, nhưng trông cô có vẻ một cô gái mà nhiều người phải lòng. 

– Vậy đây lạ một lời khen à? 

– Phải. Nói thẳng ra nhé. Nếu như cô không bao giờ tìm ra Beresford và… 

– Đủ rồi… nói ra đi. Tôi có thể nhìn thẳng vào sự thật. Nếu cậu ấy chết… phải không? 

– Và nếu vụ việc này thất bại thì cô sẽ làm gì? 

– Tôi không biết. – Tuppence thú nhận, vẻ bị thảm. 

– Cô sẽ cô đơn lắm, cô bé tội nghiệp. 

– Tất cả sẽ tốt thôi, – Tuppence vặc lại với vẻ coi thường quen thuộc đối với tất cả những gì giống như sự thông cảm. 

– Và hôn nhân cô đã nghĩ đến chưa? 

– Tôi cũng có ý định lập gia đình… nhưng chỉ làm điều đó nếu… – Cô im lặng, định thôi nhưng lại dũng cảm nói tiếp – nếu tôi gặp một người đàn ông đủ giàu để cho bõ công. Tôi thành thật đấy chứ. Anh có quyền coi thường tôi. 

– Tôi không bao giờ coi thường những người có máu kinh doanh – Julius đáp lại – Thế cô muốn loại người nào? 

– Loại nào à? – Tuppence hỏi lại lúng túng – Anh muốn nói là cao hay thấp à? 

– Không, tôi muốn nói đến mức thu nhập… độ lớn của tài sản cơ! 

– Tôi… tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó! 

– Cô nghĩ gì về tôi? 

– Anh ư? 

– Phải, tôi. 

– Ồ! Nhưng… nhưng không thể được. 

– Tại sao? 

– Bởi vì không thể được. 

– Nhưng tại sao kia chứ? 

– Sẽ là điều gian lận. 

– Tôi không hiểu gian lận gì. Chơi ngửa bài nhé. Tôi khâm phục cô khủng khiếp, nhiều hơn bất cứ cô gái trẻ nào. Cô thật là can đảm! Tôi muốn mang lại cho cô một cuộc sống dễ chịu. Hãy nói đồng ý và chúng ta sẽ đi ngay đến hiệu kim hoàn để mua nhẫn cưới. 

– Tôi không thể. – Tuppence nấc lên trả lời. 

– Vì Beresford à? 

– Không, không! 

– Thế thì tại sao? 

Tuppence chỉ lắc đầu quầy quậy. 

– Cô không thể hy vọng có được một tài sản lớn hơn của tôi. 

– Ồ! Không phải như vậy – Cô phá lên cười như điên – Cảm ơn nhiều, anh rất tử tế nhưng tôi lại muốn nói rằng không. 

– Tôi có thể xin cô một ân huệ? Hãy suy nghĩ về điều đó cho đến ngày mai. 

– Vô ích. 

– Dù sao thì cũng cứ làm đi! 

– Được thôi. – Cuối cùng Tuppence nói. 

Họ không nói gì thêm nữa cho đến khi về đến khách sạn Ritz. 

Tuppence đi lên phòng mình. Sau khi cố gắng cầm cự với Julius, cô cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Cô ngắm mình trong gương. 

– Con điên – Cô lẩm bẩm và nhăn mặt – Điên hoàn toàn. Tất cả những gì mi muốn, tất cả những gì mi hy vọng… thế mà mi cứ kêu be be như một con cừu ngu ngốc: không… không… không… Đấy là cơ hội duy nhất của mi. Tại sao không bắt lấy nó? Túm lấy nó đi! Chộp lấy nó đi! Mi còn muốn gì hơn? 

Như để trả lời cho câu hỏi, cặp mắt cô dừng lại trên một tấm ảnh nhỏ lồng khung đặt trên chiếc bàn đêm đầu giường. Trong mấy giây, cô cầm cự nhưng rồi vứt bỏ tự ái cá nhân, cô đưa nó lên môi và òa lên khóc nức nở. 

– Ôi, Tommy, Tommy. – Cô kêu lên – Em yêu anh… em yêu anh và có thể em sẽ chẳng bao giờ còn được gặp anh nữa. 

Sau năm phút, cô đứng dậy, lau mũi và chải lại đầu. 

– Đủ rồi – Cô nghiêm khắc nói – Hãy nhìn thẳng vào sự thật. Có vẻ như mình phải lòng một gã đần, mà hình như gã chả thèm để ý gì đến mình (cô im lặng rồi nói với một người nghe tưởng tượng) tôi luôn diễn đạt tồi tất cả những gì thuộc lĩnh vực tình cảm và tôi đang vượt qua mọi kỷ lục về sự đa sầu, đa cảm. Các cô gái đều ngốc nghếch! Đấy là điều tôi vẫn nghĩ! Và bây giờ tôi sẽ ngủ với tấm ảnh của anh ấy dưới gối và mơ tới anh ấy suốt đêm. Thật khủng khiếp khi từ bỏ mọi nguyên tắc của mình như vậy. 

Tuppence gật đầu buồn bã khi nghĩ lại những gì cô vừa trải qua. 

Mình đã không biết nên nói gì với Julius. Mình thật là một con ngốc! Mình cần phải trả lời anh ấy. Anh ấy là người Mỹ và bướng bỉnh nài ép cho đến khi mình nhượng bộ. Mình tự hỏi hay anh ta đã tìm thấy cái gì trong chiếc hòm. 

Những suy nghĩ ấy của Tuppence lại quay sang hướng khác. Cô tiếp tục điểm lại trong trí óc những sự kiện của đêm hôm trước. Ở đôi chỗ, chúng có liên quan tới những lời nói bí ẩn của ngài James. Đột nhiên, cô chồm lên. Mặt cô trở nên nhợt nhạt. Đồng tử giãn ra, cô nhìn chằm chằm vào khoảng không. 

– Không thể thế được – Cô thì thầm – Không thể được! Để nghĩ ra những điều như vậy, mình chắc là điên thật rồi. Thật là quái đản nhưng dù vậy nó giải thích tất cả. 

Sau khi nghỉ ngơi, cô ngồi xuống và viết một bức thư, cân nhắc từng chữ. Hài lòng vì kết quả, cô cho nó vào trong một cái phong bì rồi đề tên Julius. Cô đi qua hành lang, gõ cửa phòng khách của cậu ta. Như cô đoán trước, nó trống không. Cô đặt lá thư lên bàn. Khi cô quay lại phòng mình, một người phục vụ đợi cô trước cửa: 

– Có một bức điện cho cô, thưa cô. 

Tuppence cầm lấy lá thư trên chiếc khay bạc và mở nó ra một cách hờ hững. 

Cô bật kêu rú lên: Đấy là thư của Tommy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.