KẺ THÙ BÍ MẬT

Chương 23 : Cuộc chạy đua với thời gian



Sau khi gọi điện cho ngài James, Tommy đi về phía phía South Audley Mansions, ở đấy cậu thấy Albert đang bận rộn với công việc của mình và cậu tự giới thiệu như một người bạn của Tuppence. Albert chấp nhận ngay. 

– Thời gian gần đây không có chuyện gì xảy ra ở đây cả – Cậu buồn bã nói – Tôi hy vọng là cô gái trẻ khỏe mạnh chứ, thưa ông. 

– Vấn đề là ở chỗ đó, Albert ạ. Cô ấy đã biến mất. 

– Ông không định nói là bọn cướp đã bắt cóc cô ấy chứ? 

– Có đấy. 

– Cô ấy đang chìm đến đáy rồi à? 

– Cậu định nói gì? 

– Đấy chỉ là một lối nói, thưa ông – Albert giải thích – Trên phim, bọn cướp luôn có một sào huyệt ở dưới đáy xã hội. Nhưng ông không nghĩ là bọn chúng đã giết cô ấy chứ? 

– Tôi hy vọng là không. À, liệu cậu có một bà cô, một bà nội hoặc ngoại hoặc người họ hàng già nào sắp chết không? 

Một nụ cười sôi nổi sáng lên trên gương mặt Albert. 

– Có đấy! Bà cô tội nghiệp của tôi sống ở thôn quê từ lâu và sắp chết, và bà ấy luôn muốn trông thấy tôi trước khi trút hơi thở cuối cùng. 

– Điều ấy thật tuyệt. Cậu có thể xin phép ông chủ rồi đến gặp tôi ở ga Charing Cross sau 1 giờ không? 

– Tôi sẽ đến đó, thưa ông, ông có thể tin ở tôi. 

Tommy đã dự đoán đúng, cậu Albert quả là một đồng minh quý giá. Cả hai cùng ở trọ tại quán Gatehouse. Albert có nhiệm vụ thu thập mọi thông tin có thể có. Điều đó cũng không khó. Nói chuyện với chủ quán, cậu biết Astley Priors thuộc quyền sở hữu của một ông Adams nào đó, bác sĩ đã về hưu, nhưng vẫn có một lượng nhỏ khách hàng (nói đến đó chủ quán đặt ngón tay trỏ lên trán và nói thêm) “Tất cả bọn họ đều điên rồ, nếu anh hiểu điều tôi muốn nói” – ở trong làng, ông bác sĩ rất được lòng dân, ông là hội viên danh dự của tất cả các hiệp hội tại địa phương, và được đánh giá là người tốt. 

Ông ấy đã ở đó lâu chưa à? “Ồ, khoảng mười hai năm có thể hơn một chút”. Ông là một nhà thực hành nổi tiếng. Mọi người thuộc mọi tầng lốp của xã hội ở Londres đến chỗ ông ta để khám bệnh. Ngôi nhà của ông ta rất cởi mở, lúc nào cũng đầy người. 

Tommy suy nghĩ. Nhân vật danh giá và dễ thương này có thể là một tên tội phạm nguy hiểm không? Ông ta có vẻ rất trung thực, thẳng thắn! Không có một chút gì mờ ám ở ông ta cả. Tommy thấy lạnh sống lưng. Liệu cậu có đang phạm một sai lầm lớn không? Rồi cậu nhớ lại lượng khách hàng “toàn người điên cả!” Cậu thận trọng hỏi liệu có một phụ nữ trẻ nào trong bọn họ không? Và mô tả chân dung Tuppence. Nhưng người ta không biết gì về bệnh nhân cả. Người ta chỉ nhìn thấy họ đôi khi ở bên ngoài, trên thảm cỏ của ngôi nhà. Về Annette cũng thế, chủ quán không biết gì cả. 

Astley Priors là một biệt thự đẹp bằng gạch đỏ có rặng cây bao quanh để che mắt người qua lại. Ngay từ buổi tối đầu tiên, Tommy, có Albert đi cùng đã tiến hành thăm dò khu nhà. Vì lời khẩn khoản của cậu bé, họ bò dán bụng xuống đất, cách đó rất khó nhọc đến nỗi họ gây ra nhiều tiếng động hơn là đi bình thường. Vả lại sự thận trong đó là hoàn toàn không cần thiết. Đêm xuống, khu vườn không có người canh gác Tommy ngại có lũ chó dữ trông nhà. Còn Albert thì lại sợ bị tấn công bởi một con báo hoặc một con rắn độc. Nhưng không có sự cố nào cho đến khi họ đến được lùm cây gần ngôi nhà. 

Màn cửa ở phòng ăn không kéo ra. Nhiều người ăn đang ngồi quanh bàn. Chai rượu porto được chuyền từ tay nọ đến tay kia. Đấy là một đám người vui vẻ và có vẻ bình thường. Qua cửa sổ mở, những mẩu đối thoại của họ vọng vào bóng tối. Trò chơi criket là chủ đề của cuộc nói chuyện sôi nổi. 

Một lần nữa, Tommy tự hỏi: Liệu có khả năng những người này khác xa với vẻ ngoài của họ không? Liệu cậu có bị lừa một lần nữa không? Người đàn ông chủ tọa bữa ăn có vẻ rất đứng đắn và bình thường. 

Đêm hôm đó, Tommy ngủ không ngon giấc. Sáng sớm hôm sau, cậu bé không mệt moi Albert đã tiến hành một thỏa thuận với nhân viên cửa hàng rau, cậu đã thế chỗ cậu ta và cố tình chuyện trò với bà nấu bếp của Malthouse. Cậu ta quay về, khẳng định rằng bà ta cũng thuộc nhóm tội phạm, nhưng Tommy rất nghi ngại trí tưởng tượng vô bờ của cậu ta. Cậu bé chưa thể chứng minh được gì ngoài việc bà đầu bếp không phải là tầm thường và điều đó thì lại thấy rõ ngay từ đầu. 

Ngày hôm sau, họ lại đổi chỗ lần nữa – làm cho cậu bán hàng thật vui sướng – và Albert đem về tin mừng đầu tiên: có một cô gái Pháp trẻ ở trong nhà. Tommy lại hy vọng và thấy phù hợp với giả thiết của cậu. Nhưng thời gian cứ trôi đi. 

“Tất cả chỉ dựa trên một người duy nhất – Tommy nghĩ – Và mình cần phải bắt được người này”. Chính cậu cũng thấy ngạc nhiên vì tính tự phụ của mình. Làm sao mà cậu lại dám hy vọng sẽ thành công ở chính nơi mà biết bao người, giàu kinh nghiệm và thông minh hơn cậu đã thất bại? Tuy vậy cậu vẫn theo đuổi ý kiến của mình. 

Tối hôm đó, một lần nữa cậu lại cùng Albert xâm nhập trong khu vườn của biệt thự Astley Priors. Mục đích của cậu là tìm cách đột nhập vào trong nhà. Khi họ thận trọng lại gần ngôi nhà, Tommy phải cố nén để khỏi kêu lên. Trên tầng hai, trước khuôn cửa sổ sáng ánh đèn có một bóng người hiện ra. Tommy nhận ra nó ngay: đấy là bóng dáng của Tuppence! Tuppence đang ở trong ngôi nhà! Cậu vỗ vai Albert : 

– Cậu đứng lại đây. Khi tôi bắt đầu hát thì cậu nhìn kỹ cái cửa sổ này nhé! 

Cậu đi về phía lối đi chính và bắt đầu rống lên điệp khúc sau, đồng thời đi theo kiểu duyệt binh một cách không tự tin lắm. 

Tôi là một người lính Anh 

Một người lính Anh vui vẻ 

Nếu muốn biết tôi là ai 

Hãy nhìn bước chân tôi đây. 

Hồi còn ở bệnh viện, Tuppence thường hay nghe bài hát này bằng máy quay đĩa của cô. Cô ấy sẽ nhận ra cậu và sẽ biết nên làm gì. Tommy hát không hay nhưng cậu lại có hai lá phổi thượng hạng. Tất cả mọi người trong ngôi nhà đều nghe thấy tiếng cậu. 

Ngay lập tức, một người quản gia hoàn hảo cùng một anh hầu đi ra thềm. Người quản gia lớn tiếng trách mắng. Tommy vẫn tiếp tục hát như cũ. Anh hầu nắm lấy tay cậu và ông quản gia thì nắm tay kia, họ đẩy cậu ra khỏi khu vườn và dọa là sẽ báo cảnh sát nếu cậu lại vào trong khu nhà một lần nữa. Màn kịch đã được diễn khá thành công, đầy tài năng và đúng mực. Người ta hẳn nghĩ đó chính là một ông quản gia thật sự và anh hầu cũng vậy. Chỉ có một điều là… ông quản gia lại chính là Whittington. 

Tommy quay lại quán trọ và chờ Albert. Cuối cùng cậu bé quý hóa đó cũng xuất hiện. 

– Thế nào? – Tommy sốt ruột hỏi. 

– Tốt cả. Trong khi họ đẩy anh ra cửa thì cửa sổ bật mở và có một vật được ném ra ngoài. 

Cậu bé chìa ra cho Tommy một mảnh giấy cuộn tròn lại, trên có vài chữ: 

“Ngày mai, cũng vào giờ này!” 

– Thật tuyệt vời! Chúng ta đã đến đúng chỗ! – Tommy kêu lên. 

– Tôi cũng đã viết một thông điệp, tôi cuốn nó quanh một viên sỏi rồi ném vào cửa sổ. – Albert nói tiếp, thở hổn hển. 

– Cậu làm chúng ta nguy mất – Tommy lẩm bẩm – Cậu nói gì trong mảnh giấy ấy? 

“Chúng tôi đang ở quán trọ. Nếu cô ra ngoài được thì hãy đến đó và kêu như một con ếch làm ám hiệu”. 

– Cô ấy sẽ biết ngay là cậu – Tommy nói và thở phào nhẹ nhõm – Albert, cậu giàu trí tưởng tượng quá. Cậu cho rằng cậu có thể nhận ra tiếng ếch kêu à? 

Albert có vẻ tiu nghỉu. 

– Can đảm lên! Không sao đâu! Ông quản gia đó là một người bạn cũ của tôi. Tôi cuộc rằng ông ấy đã nhận ra tôi mặc dù ông ấy không muốn tỏ ra như vậy… Họ không muốn người ta nhận ra là họ đang nghi ngờ. Bởi vậy chúng ta đã nắm được phần thắng: họ không muốn làm tôi bị nhụt chí hoàn toàn nhưng lại cũng không muốn tạo điều kiện dễ dàng cho tôi. Tôi chỉ là một con tốt trong ván cờ của họ, không hơn. Albert, cậu thấy đấy, nếu như con nhện để cho con ruồi bay thoát quá dễ dàng thì con ruồi sẽ nghĩ ngay rằng mọi việc đã được dàn dựng. Chàng trai trẻ ưu tú T.Beresfort đã đến đúng lúc và cần phải thận trọng hơn. 

Trong trạng thái rất hưng phấn, Tommy lên giường nằm. Cậu lại còn cẩn thận vạch trước kế hoạch cho tối mai, cậu tin rằng những người ở Astley Priors sẽ không ngăn trở những dự đinh của cậu trong một chừng mực nào đấy. 

Rồi sau đó Tommy sẽ dành cho họ một sự ngạc nhiên. 

Tuy vậy, vào nửa đêm, sự bình thản của cậu đã bị thử thách. Người ta báo cho cậu là có người đang đợi cậu ở quầy bar. Đấy là một người đánh xe cục mịch, áo ông ta đầy vết bùn. 

– Thế nào, ông bạn, có chuyện gì vậy? 

– Cái này có phải gửi cho ông không? 

Người đánh xe đưa cho cậu một tờ giấy gấp lại và khá bẩn, cậu đọc: 

“Đem đến cho người đàn ông trẻ ở quán trọ gần Astley Priors. Ông ấy sẽ trả công ông 6 xu”. 

Đấy là nét chữ của Tuppence. Tommy đánh giá cao trí thông minh của cô. Cô ấy đã đoán ra là Tommy đã có thể khai tên giả ở quán trọ. Cậu muốn mở tờ giấy ra. 

– Phải, đây là thư của tôi. 

– Thế còn mười xu của tôi? – Người kia nói. 

Tommy đưa tiền cho ông ta và nhận được mảnh giấy. 

Tommy mở nó ra ngay và đọc: 

Tommy yêu quý, 

Tớ đã nhận ngay ra đó là cậu tối hôm qua. Tối nay đừng đến nữa, bọn chúng đang đợi cậu đấy. Bọn chúng sẽ đưa chúng tôi đi vào sáng mai. Tôi đã nghe nói là đến xứ Galls, hình như ở Holyhead. Nếu có thể, tớ sẽ ném tờ giấy này ra đường. Annette đã kể cho tớ nghe cậu đã trốn thoát ra như thế nào. Can đảm lên! 

Bạn cậu 

Tuppence. 

Tommy còn chưa đọc hết lá thư đã vội gọi Albert : 

– Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta lên đường! 

– Vâng, thưa ông. 

Tiếng chân Albert chạy vội lên cầu thang. 

– Holyhead ư? Điều đó có nghĩa gì nhỉ… 

Tommy suy nghĩ. Cậu đọc lại bức thư một cách từ từ. Bên trên, Albert vẫn tiếp tục dọn đồ. Đột nhiên Tommy kêu lên : 

– Albert! Tôi thật là ngốc! Lại giở đồ đạc ra! 

– Vâng, thưa ông. 

Tommy gấp tờ giấy lại vẻ ưu tư và nói khẽ : 

– Phải, mình thật là ngốc, nhưng không chỉ có mình, và bây giờ mình biết ai là người kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.