KẺ THÙ BÍ MẬT

Chương 25 : Câu chuyện của Jane



Kéo Jane theo sau, Tuppence đến ga vừa kịp khi tàu đến. 

– Nhanh nữa lên, – Cô hổn hển nói – nếu không ta không lên tàu kịp mất. 

Họ vào sân ga đúng lúc đoàn tàu dừng lại. Tuppence mở cửa toa hạng nhất, gần như đứt hơi, hai cô gái trẻ thả người xuống ghế! Một người đàn ông nhìn hai cô rồi đi sang khoang bên cạnh. Jane giật mình, mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Cô nhìn Tuppence vẻ cầu khẩn. 

– Cô có nghĩ là hắn ta cùng bè với bọn chúng không? 

– Không, không, ổn cả. – Cô nắm lấy tay Jane – Tommy sẽ không bảo chúng ta làm như vậy nếu anh ấy không biết chắc là sẽ an toàn. 

– Nhưng anh ấy không hiểu bọn chúng bằng tôi – Cô rùng mình – Cô không thể hiểu được đâu. Năm năm. Năm năm đằng đẵng! Đôi khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ phát điên. 

– Cô đừng lo, chuyện đó qua rồi. 

– Cô chắc chứ? 

Đoàn tàu tăng tốc và lao vào màn đêm. Chợt Jane giật mình. 

– Cái gì vậy? Tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt qua cửa kính… 

– Không phải đâu, chả có gì cả. 

Tuppence đi về phía cửa sổ, kéo màn cửa che kín. 

– Cô chắc chứ? 

– Hoàn toàn chắc! 

– Tôi thật là ngốc nhưng tôi biết làm gì được. Nếu chúng lại bắt được tôi bây giờ… 

Cô có cái nhìn thật hoảng hốt. 

– Bình tĩnh lại đi, tôi xin cô. Thư giãn đi và đừng nghĩ ngợi nữa. Cô có thể tin tưởng rằng nếu Tommy không biết chắo rằng chúng ta sẽ an toàn thì cậu ấy đã chả nói như thế! 

– Nhưng anh họ tôi lại không nghĩ như thế. Anh ấy đã không muốn chúng ta đi. 

– Đúng vậy. – Tuppence bối rối gật đầu. 

– Cô nghĩ gì thế? – Jane hỏi. 

– Tại sao? 

– Cô có vẻ rất bí ẩn… 

– Đúng là tôi đang suy nghĩ, – Tuppence thú nhận – nhưng tôi thấy không nên nói ra. Không phải bây giờ. Có thể là tôi nhầm, nhưng tôi không tin. Chỉ có một ý nghĩ vừa đến trong đầu tôi, từ lâu rồi, tôi chắc rằng Tommy cũng nghĩ thế. Nhưng cô đừng lo: chúng ta sẽ có lúc nói đến nó. Và nếu tôi lại nhầm thì sao. Hãy làm theo lời tôi: thư giãn đi và đừng nghĩ ngợi gì cả. 

– Tôi sẽ cố! 

Hàng mi dài khép lại trên cặp mắt màu hạt dẻ. Ở bên cạnh, Tuppence ngồi thẳng như một cái cọc, có vẻ như canh gác. Mặc dù nói cứng, cô vẫn thấy lo lắng và canh chừng liên tục hai cửa sổ. Cô đưa mắt tìm chuông báo động. Điều cô lo ngại, cô không dám nói ra, nhưng cô không hề yên tâm như lời cô nói. Mặc dù hoàn toàn tin tưởng ở Tommy, đôi khi cô vẫn lo lắng tự hỏi: Liệu một người đàn ông giản dị và trung thực như Tommy, có thể đương đầu với bản tính ranh ma, quỷ quyết của lũ tội phạm? Nếu như hai cô đến được nhà ngài James Peel Edgerton an toàn, vô sự, thì mọi việc sẽ tốt đẹp. Nhưng nếu họ không đến được thì sao? Những lực lượng thầm lặng của Ông Brown có liên kết chống lại họ không? Ngay cả hình ảnh Tommy với khẩu súng trong tay cũng không làm cho cô an toàn. Vào lúc này, có thể cậu ấy đã bị kẻ thù bắt! Tuppence bắt đầu vạch kế hoạch hành động. 

Khi đoàn tàu chạy từ từ vào ga Charing Cross, Jane Finn chợt ngồi thẳng lên : 

– Chúng ta đến nơi rồi phải không? Tôi đã nghĩ là chúng ta sẽ không thành công được. 

– Ồ! Tôi thì luôn nghĩ là chúng ta sẽ đến được Londres. Nếu có sự cố thì chỉ xảy ra bây giờ thôi. Đi nào! Nhanh lên! Lên taxi thôi! 

Họ chạy nhanh ra khỏi ga rồi leo lên taxi. 

– King Cross! – Tuppence ra lệnh cho tài xế. 

Đột nhiên, cô sửng sốt: khi chiếc xe bắt đầu nổ máy, một người đàn ông liếc nhìn qua cửa xe. Đấy chính là cái gã đã đi sang khoang tàu bên cạnh. 

Cô có cảm giác khủng khiếp rằng, rất từ từ, các cô bị dồn vào bẫy. 

– Này cô, – Cô nói với Jane – nếu bọn chúng nghĩ rằng chúng ta đi đến chỗ ngài James, chúng ta sẽ hướng chúng vài dấu vết giả: chúng sẽ nghĩ là chúng ta đến nhà ông Carter ở đâu đó phía bắc Londres. 

Đến ngã tư đầu tiên, họ bị rơi vào nạn kẹt xe, chiếc taxi phải dừng lại. Đấy là điều Tuppence đã lường trước. 

– Nhanh lên, – Cô thì thào – mở cửa xe bên phía cô ra. 

Hai cô gái xuống xe. Hai phút sau, các cô đi một chiếc xe khác và lên đường đến Cartton House Terrace. 

– Ôi! – Tuppence lẩm bẩm, thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ bây giờ thì tốt rồi – Tôi không thể không nghĩ là tôi tinh khôn thật. Tay tài xế kia chắc sẽ chửi rủa om sòm. Nhưng tôi đã ghi số xe và sẽ gửi tiền cho anh ta qua bưu điện vào sáng mai. Nhưng cái gì thế này? Ôi! 

Có tiếng lạo xạo rồi một cái lắc mạnh. Một chiếc taxi khác vừa va chạm vào xe họ. Trong hai giây, Tuppence đã nhảy xuống vỉa hè. Một viên cảnh sát tiến lại. Trước khi anh ta đến nơi, Tuppence đã dúi 5 silling cho tài xế rồi hòa vào đám đông cùng với Jane. 

– Chúng ta đến gần rồi – Cô hổn hển nói – Sự va chạm đã xảy ra ở Trafalgar. 

– Đấy là một tai nạn hay là sự sắp đặt? 

– Tôi không biết. Tất cả đều có khả năng. 

Khoác tay nhau, hai cô gái rảo bước. 

– Tôi không biết trí tưởng tượng có lừa tôi không, – Đột nhiên Tuppence nói – nhưng tôi có cảm giác là có người theo dõi chúng ta. 

– Nhanh lên, – Cô kia nói – nhanh nữa lên. 

Họ đã đến gần ngôi nhà Carlton House Terrace và thấy an toàn. Đột nhiên, một người cao lớn, có vẻ say rượu chặn họ lại : 

– Chào các cô, – Hắn ta nói giữa hai tiếng nấc – Các cô đi đâu nhanh thế? 

– Cho chúng tôi đi qua đi, tôi xin ông. – Tuppence nói. 

– Tôi chỉ muốn nói một lời với cô bạn nhỏ bé của cô thôi. 

Hắn ta giơ bàn tay run rẩy về phía Jane và nắm lấy vai cô. Tuppence nghe thấy phía sau có tiếng bước chân lại gần. Cô không cần biết đấy là bạn hay thù. Cô cúi xuống, sử dụng một kỹ thuật của bọn trẻ con, cô lao đầu vào bụng của kẻ gây sự. Kết quả thật tuyệt, hắn ngã ngồi trên vỉa hè. Tuppence và Jane chạy vắt chân lên cổ. Ngôi nhà mà các cô phải đến bằng mọi giá chỉ còn cách vài mét. Các cô lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Khi đến cổng nhà ngài James, các cô kiệt sức. Tuppence đeo lên cái chuông còn Jane đấm hết sức vào cửa. 

Người đàn ông theo sau các cô cũng đã đến nơi. Anh ta lưỡng lự vài giây, lúc đó cửa mở. Hai cô lao vào trong. Ngài James xuất hiện trên ngưỡng cửa thư viện. 

– Xem nào, có chuyện gì đây? 

Jane lảo đảo, ông ta đỡ lấy cô và đưa cô đến cái đi-văng bằng da. Rồi ông ta rót vài giọt cô nhắc vào cái cốc và bắt cô uông. Cô gái ngôi thẳng lên, mắt vẫn thất thần vì khiếp sợ. 

– Tốt rồi. Đừng sợ nữa, cô bé. Cô đã được an toàn rồi. 

Hơi thở của cô gái bình thường lại và cặp má lại ửng hồng. 

Ngài James ban cho Tuppence một nụ cười vui vẻ. 

– Vậy là, cô Tuppence, cô không chết à? Cũng như Tommy phải không? 

– Những nhà mạo hiểm trẻ sống dai lắm. – Tuppence trả lời, vẻ khoe khoang. 

– Tôi cũng thấy vậy – Ngài James đáp lại, vẻ ranh mãnh – Tôi có lý khi nghĩ rằng công ty của các nhà mạo hiểm trẻ sẽ kết thúc cuộc điều tra trong vinh quang (ông tay quay lại cô gái trẻ đang nằm trên đi-văng) đây hẳn là Jane Finn? 

Jane đứng lên : 

– Phải – Cô trả lời dứt khoát – Tôi chính là Jane Finn và tôi có điều cần tiết lộ với ông. 

– Khi nào cô khỏe lại đã. 

– Không, ngay bây giờ – Cô nói cương quyết – Tôi sẽ yên tâm hơn khi đã nói ra tất cả. 

– Tùy cô thôi. – Người của luật pháp trả lời. 

Ông ta ngồi vào cái ghế phô tơi to bằng da, đối diện cái đi-văng. Thấp giọng xuống, Jane bắt đầu kể : 

– “Tôi đã lên chiếc tàu Lusitania để đến chỗ làm việc ở Paris. Tôi đã rất xúc động bởi chiến tranh và mong muốn được có ích vào việc gì đó. Tôi đã học tiếng Pháp và thầy giáo bảo tôi rằng cần người giúp việc ở bệnh viện Paris. Tôi đã viết thư xin việc và họ chấp nhận. Tôi chỉ có một mình trên đời nên mọi việc đều dễ dàng. 

Khi con tàu Lusitania bị trúng thủy lôi, một người đàn ông lại gần tôi. Tôi đã nhìn thấy ông ấy hơn một lần và tôi tự bảo rằng có lẽ ông ta sợ ai đó hoặc sợ cái gì đó. Ông ấy đã hỏi tôi có yêu tổ quốc của tôi không, rồi ông ấy nói thêm rằng, đang mang trên mình một tài liệu quyết định chiến thắng của phe đồng minh. Ông ấy yêu cầu tôi cầm lấy chúng! Tôi sẽ phải trả lời một mẩu tin vặt trên báo Times

Chuyện xảy ra sau đó luôn là một cơn ác mộng đối với tôi. Tôi thường ngủ mê tới nó… Tôi sẽ không kể tỉ mỉ đâu. Danvers đã khuyên tôi phải luôn thận trọng. Có thể anh ấy đã bị theo dõi ngay từ New York. Lúc đầu, tôi không nghi ngờ ai cả, nhưng trên tàu thủy đi đến Holyhead, tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Có một phụ nữ, một bà Vandermeyer nào đó, không ngừng tìm cách nói chuyện với tôi và rõ ràng là muốn đeo đẳng theo tôi. Lúc đầu tôi cũng thấy bà ấy tử tế, nhưng rồi có một cái gì ở bà ấy làm tôi không thích. Trên chiếc tàu thủy của Ailen, tôi đã nhìn thấy bà ấy nói chuyện với những người rất khả nghi và theo cách họ cô tránh nhìn tôi, tôi hiểu là họ đang nói về tôi. Lúc đó, tôi nhớ lại là bà ta đã ở gần bên tôi trên tàu Lusitania, khi Danvers đưa cái gói cho tôi và trước đó bà ta đã cô thử, hai đến ba lần, nói chuyện với anh ấy. Tôi bắt đầu thấy sợ nhưng tôi không biết phải làm gì. 

Tôi chợt có ý nghĩ lạ lùng là dừng lại ở Holyhead và chưa đi về Londres ngay ngày hôm đó. Nhưng tôi lại thấy thế là điên rồ. Việc duy nhất tôi cần làm là tỏ ra như đã không trông thấy gì hết và hy vọng rằng mọi việc sẽ trôi chảy. Nếu tôi dè chừng họ thì không biết rồi họ sẽ lại xử sự thế nào để đạt được mục đích. Tôi đã có biện pháp phòng thủ là giở cái gói bọc vải xi ra và đánh tráo tài liệu bằng một tờ giấy trắng. Như vậy, nếu có ai lấy cắp được cái gói thì cũng không sao cả. 

Điều tôi cần phải làm với bản tài liệu thật làm tôi đau đầu nhất. Khi mở gói ra tôi chỉ thấy có hai tờ giấy nhỏ thôi. Tôi đã đặt chúng vào giữa hai trang của một quyển tạp chí quảng cáo rồi tôi dán chúng lại. Quyển tạp chí được đặt một cách hờ hững trong túi áo khoác của tôi. 

Ở Holyhead tôi đã làm tất cả để lên được khoang tàu có nhiều người có vẻ tử tế. Nhưng, thật là lạ, luôn có một đám đông vây quanh tôi, xô đẩy tôi và ấn tôi vào đúng chỗ mà tôi không muốn. Thật là lạ lùng và đáng sợ. Tóm lại, tôi đã bị ấn vào cùng toa với bà Vandermeyer. Tôi đi ra ngoài hành lang, nhưng tất cả các khoang khác đã chật cứng, tôi đành phải quay lại và ngồi xuống. Trong cái khoang đó – có một điều làm tôi an tâm hơn – là có một người đàn ông vẻ dễ mến, đi cùng với vợ, bà ấy ngồi đối diện với chồng 

Tôi đã được yên ổn cho đến khi chúng tôi đến ngoại ô Londres. Nhắm mắt lại, tôi tựa đầu vào thành ghế, bọn chúng chắc sẽ nghĩ là tôi ngủ. Qua mi mắt khép hờ, tôi chợt nhìn thấy người đàn ông vẻ dễ mến lôi từ trong túi ra một vật gì đó và chìa cho bà Vandermeyer kèm theo một cái nháy mắt. 

Tôi không thể nói được cho ông tôi đã hoảng sợ đến mức nào. Tôi chỉ còn cách đi ra ngoài hành lang càng nhanh càng tốt. Tôi đứng dậy, cố tỏ ra tự nhiên và bình thản. Có thể bọn chúng đã nhận thấy cái gì đó – tôi không biết nữa – nhưng bất ngờ mụ Vandermeyer nói ‘Bây giờ’ và bịt chặt lấy mũi và mồm tôi để chặn tiếng kêu cứu. Và cũng đúng lúc đó, tôi bị giáng một cú khủng khiếp vào đầu”. 

Cô gái rùng mình. Ngài James thì thầm vài câu an ủi và cô lại nói tiếp. 

– “Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua trước khi tôi tỉnh lại. Tôi cảm thấy rất yếu và mệt. Tôi đang nằm trên một cái giường bẩn thỉu có bình phong che tứ phía! Trong phòng có hai người đang nói chuyện, mà một là bà Vandermeyer. Tôi không nghe rõ nên phải vểnh tai lên. Nhưng lúc đầu tôi chả hiểu gì nhiều. Nhưng khi bắt đầu hiểu thì tôi đã hoảng sợ đến nỗi suýt kêu thét lên. Bọn chúng chưa tìm thấy tài liệu nhưng đã lấy được cái gói bọc vải xi trong có tờ giấy trắng. Bọn chúng đang tức giận điên cuồng. Tất nhiên, bọn chúng không biết là tôi đã đánh tráo tài liệu thật bằng một bản giả mạo hay là chính Danvers có nhiệm vụ mang tài liệu giả, trong khi tài liệu thật được chuyển theo đường khác. Bọn chúng bàn nhau (cô gái nhắm mắt lại) là phải tra tấn tôi để tìm ra sự thật. 

Trước đó tôi chưa bao giờ biết thế nào là sợ hãi, sợ hãi thật sự. Khi bọn chúng lại gần tôi, tôi nhắm mắt lại và giả vờ vẫn bất tỉnh nhân sự. Nhưng tôi phát điên vì sợ chúng sẽ nghe thấy tiếng tim tôi đập liên hồi. Bọn chúng đi ra xa, tôi có thể làm gì đây? Tôi biết là tôi không chịu nổi tra tấn đâu. 

Đột nhiên, tôi nhớ lại tất cả những điều đã được học về bệnh mất trí nhớ. Hiện tượng đó luôn làm tôi quan tâm và tôi đã đọc hàng đống sách về chủ đề này. Nếu tôi lừa được chúng thì tôi sẽ thoát chết. Tôi đã cầu nguyện, thở hổn hền rồi mở mắt ra và bắt đầu nói tiếng Pháp. Bà Vandermeyer đi đến sau tấm bình phong, vẻ mặt bà ta độc ác đến nỗi tôi sợ tưởng chết. Nhưng tôi lại mỉm cười mơ hồ và bằng tiếng Pháp tôi hỏi bà ta tôi đang ở đâu. Ngạc nhiên, bà ta gọi người đàn ông kia. Ông ta đến bên cạnh bà ấy, mặt lấp trong bóng tối. Ông ta trả lời tôi, giọng bình thường và thản nhiên. Nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy ông ấy còn xấu xa hơn mụ kia. Tôi có cảm giác rằng hắn sẽ phát hiện ra trò lừa đảo của tôi nhưng tôi vẫn tiếp tục đóng vai của mình. Tôi lại hỏi một lần nữa tôi đang ở đâu, rồi tôi nói thêm rằng có một cái gì đó mà tôi cần phải nhớ lại – dứt khoát phải nhớ lại – nhưng lúc này tôi chả nhớ lại được gì hết. 

Vậy là hắn chộp lấy tay tôi và vặn tréo. Tôi thét lên hết mức bằng tiếng Pháp. Tôi không biết sẽ chịu được bao lâu nhưng may quá, tôi lại ngất đi đúng lúc hắn nói ‘Đây không phải là lòe bịp đâu. Vả lại một con bé ở tuổi nó không biết nhiều để diễn vở hài kịch này’. Hắn ta không biết là các cô gái Mỹ thường chín chắn trước tuổi hơn các cô gái Anh và hiểu biết nhiều hơn trong lĩnh vực khoa học. 

Khi tôi tỉnh lại thì bà Vandermeyer tỏ ra dịu dàng một cách quỷ quyệt. Tôi nghĩ rằng bà ta dã nhận được lệnh về việc này. Bà ấy nói tiếng Pháp với tôi và bảo rằng tôi đã bị một cú ‘sốc’, rằng tôi rất yếu, nhưng tôi sẽ khỏe lại nhanh thôi. Tôi giả vờ ngây ngô và hỏi thêm vài điều về ‘bác sĩ’, người đã vặn tréo tay tôi. Nghe tôi nồi, bà ta tỏ ra nhẹ nhõm hơn và đi ra khỏi phòng. 

Cảnh giác, tôi nằm dài trong vài phút. Rồi tôi đứng dậy, đi quanh phòng để xem xét. Tôi tự nhủ nếu có ai trông thấy tôi thì thái độ của tôi cũng bình thường thôi trong hoàn cảnh này. Căn phòng thật là bẩn, thậm chí nhốp nhúa nữa. Không có một cái cửa sổ nào, thật là kỳ lạ. Cửa ra vào đã được khóa bằng chìa… tôi cũng chả thử mở xem sao. Trên tường có treo những bức tranh lồng kính cũ kỹ miêu tả những cảnh trong vở Faust”. 

Cùng một lúc cả Tuppence và ngài James kêu lên “A!” một cách ngạc nhiên và cô gái trẻ gật đầu. 

– “Phải, đấy chính là ngôi nhà ở Soho nơi anh Beresford đã bị giam giữ. 

Tất nhiên là vào lúc đó tôi thậm chí không biết mình đang ở Londres. Một việc làm tôi lo sợ khủng khiếp, nhưng tôi thấy nhẹ người khi thấy cái áo khoác của tôi vắt trên lưng ghế! Quyển tạp chí vẫn ở trong túi! Làm thế nào để biết rằng tôi có bị theo dõi hay không! Tôi xem xét chăm chú các bức tường. Có vẻ như không có lỗ xem trộm hoặc đại loại như vậy. Tuy thế, thận trọng vẫn hơn. Vậy là tôi ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn, úp mặt vào hai bàn tay và khóc nức nở ‘Trời ơi! Trời ơi!’ Tôi có đôi tai rất thính. Tôi nghe thấy tiếng váy sột soạt và tiếng khép cửa nhẹ nhàng. Vậy là đã rõ, tôi đã bị theo dõi. 

Tôi nằm dài lên giường và bà Vandermeyer mang súp đến cho tôi. Bà ấy vẫn rất dịu dàng. Có thể nói là bà ta muốn lấy lòng tin ở tôi. Không rời cặp mắt như mắt linh miêu khỏi tôi, bà ta giơ ra cho tôi cái gói bọc vải xi và hỏi tôi có nhận ra nó không. Tôi cầm lấy nó, xoay lật nó tứ phía vẻ rất lúng túng. Rồi tôi gật đầu nói tôi biết rõ là phải nhớ lại một cái gì đấy. Có lúc có vẻ như tôi gần nhớ được rồi sau đó nó lại biến mất. Thế là bà ấy nói tôi là cháu gái bà ấy và tôi phải gọi bà ấy là cô Rita, tôi ngoan ngoãn gọi ngay. Bà ấy nói thêm rằng tôi đừng có lo lắng, trí nhớ của tôi rồi sẽ phục hồi nhanh thôi. 

Tôi đã trải qua một đêm khủng khiếp. Nhưng tôi đã sắp đặt một kế hoạch. Nếu cho đến lúc đó, tài liệu vẫn được an toàn thì tôi không thể mạo hiểm để nó lâu hơn trong túi áo tôi, lúc nào bọn chúng cũng có thể vứt quyển tạp chí đi. Tôi vẫn thức cho đến gần 2 giờ sáng. Rồi tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, tôi trườn trong bóng đêm theo chiều dài bức tường bên trái. Không một tiếng động, tôi gỡ một bức tranh xuống – đó là bức vẽ Marguerite với cái hộp đựng nữ trang – rồi tôi lấy cuốn tạp chí từ trong túi ra. Sau đó tôi giật hai trang tạp chí đã bịt dán chặt lại – ở giữa chúng là những tài liệu quý giá – rồi luồn chúng vào giữa bức tranh và tấm bìa nâu lót dưới. Cuối cùng, tôi dán các mép bìa lại. Sẽ không một ai đoán được rằng bức tranh đã bị ‘xử lý’. Tôi lại treo bức tranh lên tường, cho quyển tạp chí vào túi áo khoác rồi chui vào trong giường. Tôi rất vui sướng về chỗ cất giấu ấy. Bọn chúng sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra việc xé nát một trong các bức tranh. Bọn chúng sẽ kết luận rằng, Danvers đã mang theo tài liệu giả và cuối cùng bọn chúng sẽ thả tôi ra. 

Tôi nghĩ rằng, lúc đầu bọn chúng cũng cho là thế và về mặt nào đó rất nguy hiểm, về sau tôi biết là bọn chúng định giết tôi ngay tức khắc và chẳng có cơ may nào chúng thả cho tôi đi. Nhưng người đàn ông nói với tôi đầu tiên (ông chủ) muốn để cho tôi sống để nếu may ra tôi đã giấu tài liệu và nhớ lại được thì tôi sẽ chỉ nơi giấu. Bọn chúng đã theo dõi tôi hàng tuần liền. Chúng tra hỏi tôi hàng giờ dài lê thê. Bọn chúng biết mọi mưu mẹo để bắt người ta phải nói, nhưng tôi vẫn đóng tốt vai kịch của mình, dù rằng điều đó làm thần kinh rất căng thẳng. 

Bọn chúng đưa tôi về lại Ailen và làm lại tất cả các giai đoạn của cuộc hành trình vói giả thiết tôi đã giấu tài liệu trên đường. Bà Vandermeyer và một phụ nữ khác không rời tôi nửa bước. Bọn họ nói với mọi người là tôi là cháu bà Vandermeyer, đầu óc tôi bị rối loạn vì bị sốc vì đã ở trên tàu Lisutania. Tôi không thể kêu cứu mà không bị chúng phát hiện. Tôi có thể bị thua cuộc. Và bà Vandermeyer có vẻ rất giàu có, sang trọng, người ta sẽ tin bà ta chứ không tin tôi. Người ta sẽ cho là tôi bị bệnh hoang tưởng. Rồi bọn chúng sẽ dành cho tôi những hình phạt rất khủng khiếp nếu chúng biết rằng tôi đã lừa chúng!” 

Ngài James chăm chú lắng nghe với vẻ thiện cảm rõ rệt : 

– Bà Vandermeyer là người có tính cách rất mạnh. Nhờ điều đó và nhờ địa vị xã hội của bà ta, bà ta dễ dàng lật ngược lại tình thế! Cô sẽ không thể nào làm cho người khác tin câu chuyện giật gân của cô đâu. 

– “Chính tôi cũng nghĩ thế! Cuối cùng người ta đưa tôi vào một bệnh viện tâm thần ở Bornemouth. Lúc đầu tôi không thể biết là do cần thiết hay đấy là mưu mẹo của bọn chúng! Tôi được chạy chữa một cách đặc biệt, có một cô y tá có vẻ rất tốt bụng và trung thực mà tôi đã định tin cậy ở cô ta. Thượng đế đã cứu tôi đúng lúc. Cửa buồng mở hé và tôi nghe thấy cô ta nói chuyện với ai đó ngoài hành lang. Cô ta cũng thuộc bè đảng chúng nó! Bọn chúng vẫn nghi ngờ rằng tôi lừa bọn chúng, và nhiệm vụ của cô ta là phát hiện ra điều đó. Cái đó làm tôi nản lòng và tôi không dám tin ai nữa. 

Tôi như bị thôi miên. Cuối cùng tôi gần như quên mất tôi thực sự là ai. Tôi cố gắng hết mức để diễn vai Janet Vandermeyer đến nỗi thần kinh của tôi đã chơi khăm tôi. Tôi đổ ốm thật sự và trong nhiều tháng tôi chìm vào một chứng ngủ lịm. Tôi tưởng rằng tôi sắp chết và chẳng còn thiết gì nữa. Người ta nói rằng một người bình thường bị nhốt trong một trại điên rồi cuối cùng cũng phát điên, tôi cũng thế! Vai trò của tôi chẳng còn quan trọng nữa… Thậm chí tôi cũng không cảm thấy bất hạnh nữa, tôi đắm chìm trong sự lãnh đạm vô cảm. Chả còn gì là quan trọng nữa và mấy năm cứ thế trôi qua. 

Thế rồi đột ngột mọi việc thay đổi. Bà Vandermeyer đến Londres. Ông bác sĩ và bà ta hỏi tôi vài câu, thử nghiệm nhiều cách chạy chữa. Người ta nói là sẽ gửi tôi đến một chuyên gia ở Paris. Cuối cùng thì bọn chúng đã không dám mạo hiểm. Tôi đã nghe được những lời đồn đại. Hình như có những người – người bạn – tìm kiếm tôi. Sau đó, tôi được biết rằng cô ý tá chăm sóc tôi đã đi Paris để khám ở chỗ một chuyên gia dưới tên tôi. Cô ấy đã chịu một số cuộc trắc nghiệm và sau đó người ta tuyên bố rằng cô ấy đã giả vờ. Nhưng cô ta đã nhớ những biện pháp đó và áp dụng với tôi. Tôi cần phải thú nhận rằng tôi sẽ không lừa một chuyên gia một giây nào, nhưng một lần nữa tôi đã lại qua mặt bọn chúng. Tôi không còn coi mình là Jane Finn từ lâu quá rồi nên điều đó rất thuận lợi cho tôi. 

Một đêm, người ta bắt tôi phải đi Londres ngay và đưa tôi đến ngôi nhà ở Soho. Ngay khi rời khỏi bệnh viện, tôi cảm thất rất khác lạ – dường như một cái gì đó đã chôn chặt từ lâu trong tôi đang trỗi dậy. Người ta bắt tôi đến phục vụ ở căn phòng nơi anh Beresford bị giam giữ. Tất nhiên là lúc đó tôi chưa biết tên anh ấy. Tôi rất e ngại. Tôi nghĩ đây chắc là một cái bẫy mới, nhưng trông anh ấy có vẻ rất trung thực nên tôi không nghĩ thế nữa. Tuy vậy, tôi cũng đã quyết định là sẽ rất thận trọng trong lời nói vì tôi biết rằng chúng tôi có thể bị nghe trộm: có một cái lỗ nhỏ trong tường. 

Vào chiều chủ nhật, người ta mang đến một thông điệp làm tất cả mọi người náo động. Tôi nghe trộm được và biết rằng chúng đã nhận được lệnh phải giết chàng trai trẻ. Tôi không cần phải kể đoạn tiếp theo vì ông đã biết. Tôi đã nghĩ là có đủ thời gian lao lên gác để lấy tài liệu ra khỏi chỗ cất giấu nhưng bọn chúng đã tóm được tôi. Vậy là, trong khi anh ấy chạy đi, tôi đã kêu lên rằng tôi muốn quay lại nhà Marguerite. Tôi đã kêu cái tên ấy ba lần. Bọn kia sẽ nghĩ là tôi nói đến bà Vandermeyer trong khi đó nó có thể gợi cho anh Beresford nghĩ đến bức tranh. Ngày đầu tiên, anh ấy đã tháo một bức tranh xuống, vì vậy tôi tự hỏi liệu tôi có thể tin anh ấy được không”. 

– Vậy là, – Ngài James từ tôn hỏi – tài liệu đó đang ở trong buồng, đằng sau bức tranh? 

Sau khi gật đầu, cô gái trẻ nằm vật ra đi-văng, kiệt sức vì câu chuyện dài. Ngài James đứng dậy nhìn đồng hồ : 

– Đi thôi, – Ông ta nói – chúng ta phải đến đó ngay. 

– Ngay đêm nay à? – Tuppence ngạc nhiên hỏi. 

– Ngày mai sẽ là quá muộn. Nói cách khác, nếu đến đó ngay đêm nay, chúng ta sẽ có cơ hội bắt được con người xuất chúng, kẻ siêu – tội phạm – Ông Brown

Sau một lát im lặng, ngài James nói tiếp : 

– Các cô đã bị theo dõi cho đến lúc vào đây, điều đó đã rõ ràng. Khi chúng ta rời khỏi ngôi nhà này chúng ta cũng sẽ bị theo dõi nhưng bọn chúng sẽ không hại chúng ta đâu vì kế hoạch của Ông Brown là sẽ để cho chúng ta dẫn đường. Vậy mà ngôi nhà ở Soho đang bị cảnh sát canh gác ngày đêm, nhiều người đang ra tay cùng một lúc! Khi chúng ta vào trong đó, Ông Brown sẽ mạo hiểm, được ăn cả, ngả về không đố đoạt được tia lửa có thể làm cả nước bốc cháy, vả lại, ông ấy nghĩ rằng rủi ro cũng không lớn lắm vì ông ta đeo chiếc mặt nạ của một người bạn… 

– Nhưng còn có một việc mà ông không biết… việc đó chúng tôi chưa nói với ông, Tuppence nói và đỏ mặt, mắt nhìn Jane. 

– Có chuyện gì thế? – Ngài James vội hỏi – Đừng chần chừ nữa, cô Tuppence, chúng ta nên chân thành với nhau. 

Nhưng cô gái vẫn im lặng : 

– Thật là khó nói, ông hiểu cho, và nếu tôi nhầm thì thật là khủng khiếp. 

Cô nhăn mặt, hướng về phía Jane đang nằm nghỉ, mắt nhắm hờ. 

– Cô ấy sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho tôi đâu. – Cô nói thêm một cách bí ẩn. 

– Cô muốn tôi dựng lại sự việc thay cho cô ư? 

– Vâng, xin ông đấy. Ông biết ai là Ông Brown, phải không ạ? 

– Phải – Ngài James trả lời – Cuối cùng thì tôi biết ông ta. 

– Cuối cùng ư? – Tuppence hoài nghi hỏi – Ồ! Nhưng tôi nghĩ… 

– Cô đã nhìn nhận đúng, cô Tuppence ạ. Tôi đã biết chắc nhân thân của ông ta từ lâu nay, từ khi bà Vandermeyer đã chết một cách bí ẩn. 

– A! – Tuppence thở ra. 

– Từ lúc đó, chúng ta phải xem xét logic của sự việc. Chỉ có hai giải pháp: hoặc là tự bà ta đã uống cloral – nhưng giả thiết này tôi loại trừ hoàn toàn, hoặc là… 

– Vâng? 

– Hoặc là cloral đã được cho vào cốc rượu cô-nhắc mà cô cho bà ấy uống. Chỉ có ba người đã cầm cái cốc ấy trong tay: cô, tôi, và một người khác… ông Julius Hersheimmer… 

Jane Finn cựa quậy, ngồi lên và nhìn ngài James với cặp mắt mở to ngạc nhiên. 

– Lúc đầu, mọi việc có vẻ hoàn toàn vô lý. Ông Hersheimmer, con trai của nhà triệu phú, là một người Mỹ quen thuộc. Có vẻ vô lý khi nghĩ Ông Brown và ông Hersheimmer chỉ là một. Nhưng chúng ta không để tuột lôgic của sự việc. Bởi vì tình thế là như vậy và cần phải chấp nhận nó. Cô hãy nhớ lại vẻ hoảng hốt đột ngột và khó giải thích của bà Vandermeyer. Đấy là một bằng chứng mới, nếu cần. Sau đó, tôi thấy cần phải nhắc cô thận trọng. 

Qua mấy lời của ông Hersheimmer đã nói ở Manchester, tôi đã suy ra rằng, cô đã hiểu và hành động một cách thích đáng. Từ lúc đó, tôi đã cố gắng chứng minh điều không thể là có thể. Ông Beresford đã gọi điện cho tôi và nói – điều tôi đã nghi ngờ – rằng tấm ảnh của cô Jane Finn vẫn luôn nằm trong tay ông Hersheimmer. 

Nhưng cô gái trẻ ngắt lời ông ta. Cô chồm dậy và la lên : 

– Ông muốn nói gì? Ông muốn làm chúng tôi tin cái gì? Rằng Ông Brown là Julius à? Julius, anh họ tôi ấy à? 

– Không, thưa cô Finn, – Ngài James ngắt lời – đấy không phải là anh họ cô. Người mang tên Julius Hersheimmer không phải họ hàng của cô đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.