KẺ THÙ BÍ MẬT
Chương 27 : Bữa tiệc ở Savoy
Bữa tiệc được ông Julius Hersheimmer tổ chức để chiêu đãi bạn bè, đã diễn ra vào ngày 30 và nó được truyền tụng rất lâu trong những người cung cấp dịch vụ. Nó được đặt trong phòng đặc biệt. Lệnh của ông Hersheimmer rõ ràng và chính xác, ông ta đã trao toàn quyền cho ông đầu bếp và khi một nhà triệu phú đã trao toàn quyền thì chắc chắn ông ấy phải được phục vụ tốt. Những chiếc bàn chát đầy của ngon vật lạ, đặc sản bốn mùa. Các anh bồi bàn với những chai rượu hảo hạng, nối tiếp nhau như đi trong một đám rước sang trọng. Căn phòng được trang hoàng bởi đủ loại hoa thơm cỏ lạ. Tất cả các loại hoa quả ngon ngọt nhất trên trái đất đều hội tụ về đây. Danh sách khách mời ngắn thôi nhưng rất chọn lọc: ông Carter với một người bạn cũ, ngài William Beresford, ông mục sư Cowley, bác sĩ Hall, hai nhà phiêu lưu mạo hiểm trẻ – cô Prudence Cowley và Tommy Beresford – và cuối cùng, người quan trọng nhất, cô Jane Finn. Julius đã tìm mọi cách để cô trở thành nhân vật chính của buổi dạ tiệc.
Vào buổi sáng hôm đó, có tiếng gõ cửa kín đáo ở cánh cửa căn hộ mà Tuppence ở cùng cô gái trẻ, đấy là Julius với tờ séc trong tay.
– Hãy cho tôi biết, Tuppence, tôi có thể nhờ cô một việc nhỏ được không? Hãy cầm lấy cái này và tìm cách làm sao mua cho Jane những váy áo đẹp nhất dùng cho buổi tối hôm nay, các bạn sẽ đến ăn tối ở Savoy với tôi. Được chứ? Và đừng suy nghĩ gì về chi phí cả!
– Hiểu rồi, hiểu rồi. Chúng tôi sẽ đi và vui đùa như những con điên. Thật là thích thú được may sắm cho Jane. Đấy là cô gái duyên dáng nhất mà tôi được nhìn thấy!
– Tôi cũng nghĩ như vậy. – Hersheimmer tuyên bố với vẻ nồng nhiệt.
Tuppence nhận thấy ngay và lấy làm buồn cười.
– À này, Julius, – Cô nói thêm vẻ thò ơ – tôi vẫn chưa cho anh câu trả lời của tôi.
– Câu trả lời của cô à? – Anh ta nói, mặt tái mét.
– Anh nhớ chứ… khi anh hỏi tôi làm vợ… – Tuppence ấp úng, mắt sụp xuống đúng kiểu một cô gái nhu mì nhất – và anh đã không muốn tôi từ chối. Tôi đã suy nghĩ, từ khi…
– Vâng? – Julius nói.
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán anh ta, Tuppence thấy mủi lòng :
– Cậu đúng là đại ngốc! Làm sao mà cậu lại nói với tôi như thế? Tôi thấy rõ là cậu chả có một tẹo tình cảm nào với tôi cả.
– Không phải thế. Tôi đã có và tôi luôn có lòng kính trọng và khâm phục đối với cô.
– Hừm… – Tuppence tuyên bố – Đấy là loại tình cảm dễ tan biến như tuyết dưởi ánh nắng mặt trời khi người ta có những tình cảm khác. Cậu có nghĩ thế không?
– Tôi không hiểu cô định nói gì. – Julius nói vẻ lạnh lùng nhưng lại đỏ mặt như một quả cà chua.
– Nói khoác! – Tuppence đốp lại, cô phá lên cười, định đóng cửa lại rồi nói thêm – Về mặt tinh thần, tôi vẫn coi như đã bị ruồng bỏ.
– Ai đấy? – Jane hỏi.
– Julius.
– Anh ấy muốn gì?
– Tôi nghĩ là anh ấy muốn gặp cô. Nhưng tôi đã không cho phép. Không trước tối nay… Tối nay cô sẽ đẹp lộng lẫy hơn cả nàng công chúa trong truyện ngàn lẻ một đêm. Nào, đến đây, chúng ta sẽ đi mua sắm.
Đối với nhiều người, ngày X, đã được nói đến nhiều thế, cũng trôi qua cũng như những ngày khác. Trên báo ngày chủ nhật, người ta thông báo sự biến mất của ông luật sư nổi tiếng, ngài James Peel Edgerton. Tờ báo ngày thứ hai đã phác họa sự nghiệp sáng chói của người quá cố. Chính xác ông ta đã bị chết thế nào thì không một ai được biết.
Tommy đã thấy rõ, tất cả vụ việc này chỉ dựa trên một người duy nhất. Không còn người lãnh đạo, tổ chức đó cũng không còn tồn tại. Không còn chiến tranh nữa mà là hòa bình.
Nhưng ở Bộ, người ta biết chính xác rằng họ vừa thoát khỏi thảm họa. Carter vẫn nhớ như in trong đầu, cái chết kỳ lạ đã diễn ra hôm trước, trong ngôi nhà ở Soho. Ông bước vào một căn phòng bẩn thỉu để nhìn thấy một con người vĩ đại, một người bạn lâu năm, đã chết và có tội do chính lời thú nhận của hắn! Trong túi áo hắn, ông đã tìm thấy bản tài liệu định mệnh và ngay tại chỗ, trước mặt ba nhân chứng, ông đã đốt nó ra tro. Nước Anh đã được cứu thoát!
Và bây giờ, buổi tối ngày 30, trong phòng đặc biệt ở Savoy, ông Julius Hersheimmer đang tiếp khách. Carter đến đầu tiên, đi cùng một người đàn ông đứng tuổi, loại người có vẻ rất nóng tính. Tommy đỏ mặt lại gần ông ta.
– A! – Ông già kêu lên, sẵn sàng bùng nổ – Anh cháu tôi đây à? Không biết nói gì, có vẻ như anh đã làm việc rất tốt. Quá khứ là quá khứ phải không? Anh là người thừa kế của tôi phải không? Trong tương lai, ta sẽ chuyển cho cháu một khoản lợi tức và cháu có thể coi Chalmers Park như nhà của cháu.
– Cảm ơn, thưa ông, ông thật là tử tế.
– Thế còn con người trẻ tuổi mà người ta đã nói rất nhiều với tôi?
Tommy giới thiệu Tuppence.
– Hé, hé! – Ngài William thốt lên và ngắm kỹ cô – Các cô gái trẻ ngày nay không còn giống như các cô thời tôi!
– Có chứ ạ – Tuppence đáp lại – Áo quần của họ có khác một chút nhưng bản thân họ thì vẫn vậy.
– Phải, cô có thể có lý. Họ đã rất ranh mãnh. Và bây giờ họ vẫn ranh mãnh!
– Đúng vậy – Tuppence tán thành – Tôi đây, tôi ranh mãnh khủng khiếp.
– Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. – Ông già tuyên bố và kéo tai Tuppence một cách vui vẻ.
Phần lớn các phụ nữ trẻ luôn khiếp sợ “con gấu quê kệch” như họ thường gọi ông. Nhưng thái độ dày dạn của Tuppence lại làm ông già (vốn không ưa phụ nữ) vui thích.
Sau đó, ông mục sư đến nơi, hơi ngại ngùng về đám người “sáng giá” mà ông đang nhập bọn. Rất vui sướng vì con gái ông đã được đặc biệt coi trọng, nhưng ông không nén được thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cách am hiểu. Nhưng Tuppence đã xử sự thật tuyệt vời. Cô gái không đứng bắt chéo chân một lần nào, giữ mồm giữ miệng và từ chối tất cả những điếu thuốc lá mà người ta mời cô.
Rồi ông bác sĩ Hall đến.
– Mời các quý vị ngồi – Julius nói sau màn giới thiệu – Tuppence, mời cô ngồi đây…
Anh ta chỉ cái ghế danh dự.
Nhưng Tuppence từ chối :
– Không, đấy là chỗ của Jane! – Khi nghĩ đến tất cả những gì cô ấy dã phải chịu đựng trong mấy năm nay, thì tất nhiên cô ấy phải là nữ hoàng của buổi dạ hội.
Julius nhìn cô với vẻ biết ơn và Jane tiến đến chỗ ngồi danh dự một cách rụt rè. Cô gái vốn đã đẹp, hôm nay ăn mặc sang trọng, trông cô thật lộng lẫy. Tuppence đã hoàn thành tốt vai trò của mình. Chiếc váy thượng hạng của Jane mang tên “Hoa huệ muôn màu” gồm màu vàng, đỏ, nâu làm nổi bật sự trong trắng của cái cổ, trong khi mái tóc huyền ôm lấy khuôn mặt yêu kiều. Tất cả mọi người ngắm nhìn cô một cách đầy ngưỡng mộ.
Không khí vui vẻ của bữa tiệc lên tới đỉnh điểm và Tommy bị tất cả mọi người thúc ép giải thích toàn bộ vụ việc.
– Anh đã rất kín tiếng trong suốt quá trình điều tra – Julius nói vẻ trách móc – Anh đã làm tôi tưởng rằng anh đi Argentine… và tôi nghĩ là anh có lý do chính đáng để làm thế! Nhưng ý nghĩ là Tuppence và anh coi tôi là Ông Brownlàm tôi phát điên.
– Đấy không phải là họ nghĩ ra đâu – Carter nói rõ – Người ta đã nhồi nó vào đầu họ và thuốc độc đã được tiêm vào họ một cách rất điệu nghệ bởi một bậc thầy về tài thuyết phục. Bài báo trên tờ New York đã gợi ý cho hắn một kế hoạch để hại cậu.
– Tôi chưa bao giờ chịu đựng được hắn – Julius thú nhận – Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, tôi đã cảm thấy trong hắn có cái gì đấy xấu xa. Và tôi đã luôn luôn nghi ngờ là chính hắn đã loại trừ bà Vandermeyer trong im lặng. Nhưng chỉ khi tôi biết rằng lệnh giết Tommy đã được ban ra ngay sau khi chúng tôi đến gặp hắn, vào cái ngày chủ nhật nổi tiếng ấy, thì tôi mới hiểu thật sự: hắn chính là ông chủ lớn.
– Vậy mà tôi lại chẳng nghi ngờ hắn một giây nào! – Tuppence kêu lên – Tôi luôn nghĩ là tôi thông minh hơn Tommy, nhưng không thể chối cãi được là cậu ta đã đánh tôi thua liểng xiểng.
Julius đồng tình.
– Chính Tommy đã cứu cô ra khỏi tình thế hiểm nghèo. Đừng im lặng như con hến và đỏ mặt như quả ớt nữa, hãy kể cho chúng tôi nghe tất cả đi.
– Cũng chẳng có gì đáng kể – Tommy lúng túng bắt đầu – Tôi đã xử sự như một thằng ngốc cho đến khi tôi phát hiện ra tấm ảnh của Annette và tôi hiểu rằng cô ấy và Jane Finn chỉ là một người. Ngay lúc đó, tôi nhớ lại những lời cô ấy đã hét lên nhiều lần “Marguerite”. Qua đó tôi nghĩ đến bức tranh và thế là hết chuyện. Ngay lúc đó tôi điểm lại sự việc trong đầu để phát hiện ra vào thời điểm nào tôi đã xử sự như thằng ngốc nhất trên đời.
– Nào, tiếp tục đi. – Carter khuyến khích cậu ta khi thấy Tommy lại định ngồi im.
– Tất cả câu chuyện về bà Vandermeyer đã ám ảnh tôi từ khi Julius kể lại cho tôi. Thoạt đầu thì chính ngài James hoặc anh ta làm việc đó. Và tôi không biết là người nào. Khi tôi phát hiện ra bức ảnh trong ngăn kéo và theo lời Julius thì Ông Brown đã lấy nó của cậu ấy, nên tôi đã nghi là cậu ấy. Rồi tôi lại nhớ rằng chính ngài James đã phát hiện ra cô Jane Finn giả. Vì tôi chưa thể xác định ai trong họ là kẻ phạm tội, tôi đã chọn cách ít nguy hiểm nhất. Tôi viết thư cho Julius – đề phòng trường hợp cậu ấy là Ông Brown – để nói rằng tôi đi Argentine, và tôi đã để cạnh bàn giấy, lá thư của ngài James mời tôi đến làm việc ở đó, để cậu ấy tin chắc rằng không phải là giả vờ. Rồi tôi lại viết thư cho ông Carter và gọi điện cho ngài James. Điều tốt nhất là làm sao cho ngài James phải tin tưởng. Tôi cũng đã nói cho hắn tất cả trừ chỗ mà tôi nghĩ là tài liệu có thể được giấu. Cái cách mà hắn giúp tôi tìm ra dấu vết Tuppence và Annette đã làm tôi hơi nhụt chí, nhưng không nhiều. Tôi luôn để mắt đến họ. Lúc đó tôi lại nhận được bức thư giả mạo của Tuppence và thế là, tôi đã hiểu tất cả.
– Nhưng hiểu thế nào?
Tommy rút từ trong túi ra bức thư vừa nói rồi đưa lần lượt cho những người ngồi xung quanh bàn xem.
– Tất nhiên, đây là chữ của cô ấy! Nhưng ở chỗ chữ ký tôi lại thấy rằng không phải chính cô ấy đã viết bức thư. Cô ấy không bao giờ viết tên cô ấy là “Tupence” nhưng một người nào đấy đã không biết điều đó và tưởng rằng cô ấy chỉ viết một chữ “P” thay vì hai. Julius đã nhìn thấy chữ ký của Tuppence – anh ấy đã cho tôi xem một lá thư cô ấy viết cho anh ta – nhưng ngài James thì chưa. Từ đó mọi chuyện trở nên cực kỳ đơn giản. Tôi vội vã gửi Albert đến chỗ ông Carter. Tôi giả vờ ra đi rồi lại quay về. Khi Julius đến bất thình lình cùng với xe ô tô, tôi đã hiểu rằng chuyện đó không nằm trong dự kiến của Ông Brown và cậu ta sẽ gặp rắc rối trừ phi ngài James bị bắt quả tang, nói vậy vì tôi biết rằng ông Carter sẽ chẳng bao giờ tin lời tôi cho rằng hắn là kẻ tội phạm.
– Đúng thế. – Carter đành công nhận.
– Bởi vậy tôi đã gửi các cô gái đến chỗ ngài James. Tôi tin chắc rằng sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ đi đến ngôi nhà ở Soho. Nếu tôi đã chĩa súng vào Julius, thì bởi vì tôi muốn Tuppence nói lại điều đó với ngài James để hắn ta không còn chú ý đến chúng tôi nữa.
Ngay khi các cô gái vừa đi khỏi, tôi đã yêu cầu Julius phóng ngay về Londres và trên đường tôi đã kể cho anh ấy nghe toàn bộ câu chuyện. Chúng tôi đã đến ngôi nhà Soho đúng lúc và gặp ông Carter ở đó. Sau khi nói cho ông ấy biết tình hình, chúng tôi đi vào trong nhà và trốn vào cái hốc đằng sau tấm riđô. Ông Carter đã ra lệnh cho lính gác trả lời cho bất kỳ ai hỏi, là chưa có một người nào vào trong nhà cả. Thế đấy. Lần này thì hết chuyện.
Tommy dừng lại thở, mọi người yên lặng.
– À, – Julius nói – còn về tấm ảnh của Jane thì các vị đã lầm. Người ta đã lấy nó của tôi và tôi đã tìm lại được!
– Tìm thấy ở đâu? – Tuppence kêu lên.
– Trong chiếc hộp nhỏ chôn trong tường nhà bà Vandermeyer.
– Tôi đã biết rằng anh đã tìm thấy cái gì đó – Tuppence nói vẻ trách móc – Nói thẳng ra thì từ lúc đó tôi bắt đầu nghi ngờ anh. Tại sao anh lại không nói gì hết?
– Cả tôi cũng có một số nghi ngờ. Tấm ảnh ấy tôi đã bị đánh cắp một lần và tôi đã quyết định rằng sẽ không rời nó nữa trước khi một anh thợ ảnh làm cho tôi một tá bản sao!
– Tất cả chúng ta đều đã che giấu một điều gì đấy – Tuppence nói vẻ suy nghĩ – Tôi nghĩ rằng đấy là phương pháp làm việc của các điệp viên.
Carter phá vỡ sự im lặng và rút ra từ trong túi một quyển sổ nhỏ, bìa đã sờn :
– Beresford vừa nói rằng, tôi sẽ chẳng bao giờ tin là ngài James Reel Edgerton có tội trước khi bắt được quả tang. Đúng thế, và tôi cũng chắc đã tin vào tội trạng của ông ta nếu tôi không đọc những lời tuyên bố nằm trong cuốn nhật ký này. Quyển sổ này sẽ được chuyển đến Scotland Yard và nội dung của nó sẽ không bao giờ được tiết lộ cho công chúng! Sự nghiệp pháp lý của ngài James sẽ làm cho nó trở nên vô lý. Nhưng đối với chúng ta, những người biết sự thật, tôi sẽ đọc một số đoạn, chúng sẽ làm rõ hơn những bước đi của con người này.
Mở quyển sổ ra, ông ta bắt đầu đọc:
… Thật điên rồ nếu giữ quyển sổ này. Tôi biết thế! Tài liệu này là một bằng chứng có thể dừng để chống lại tôi. Nhưng tôi không bao giờ do dự chấp nhận rủi ro. Và tôi cảm thấy một nhu cầu khó tả muốn bộc bạch… Trên xác chết của tôi người ta sẽ tìm thấy cuốn sổ này…
… Tôi vẫn còn là một đứa trẻ khi tôi biết rằng tôi có những khả năng đặc biệt. Chỉ có những thằng ngu mới đánh giá thấp nó. Trí thông minh của tôi cao hơn mức trung bình nhiều. Tôi được sinh ra để mà thành đạt nhưng ngoại hình của tôi lại phản tôi: không có gì đặc biệt, tầm thường, như một người hạng bét…
… Thời thanh niên tôi đã chứng kiến một vụ giết người nổi tiếng. Tôi đã rung động sâu sắc bởi tài hùng biện của ông luật sư bào chữa. Từ đó tôi đã thấy rằng nên thi thố tài năng của mình trên lĩnh vực đặc biệt này… Rồi tôi quan sát thái độ của kẻ tội phạm… Tên đó thật ngu ngốc, ngu một cách không tưởng tượng nổi và tài hùng biện của ông luật sư bào chữa chưa chắc đã cứu được hắn… Tôi cảm thấy khinh bỉ hắn vô cùng… Lúc đó tôi chợt nghĩ rằng trình độ của lũ tội phạm, nói chung, rất thấp. Toàn là một lũ bị thất bại, bị giáng cấp, những phế phẩm của xã hội lao vào tội ác… Thật ngạc nhiên là những người thông minh lại không bao giờ hiểu những khả năng khác thường của chúng trong lĩnh vực này. Tôi bắt đầu vào cuộc với ý nghĩ đó… Thật là một môi trường hoạt động tuyệt vời!… Không có giới hạn nào cả! Tôi đã thấy choáng ngợp trong đó…
… Tôi đã đọc tất cả những tác phẩm cổ điển về tội ác và bọn tội phạm. Chúng xác định ý kiến của tôi: sự thoái hóa, bệnh tật… Vậy là tôi suy nghĩ. Cứ cho là những đam mê của tôi khá cụ thể, rằng tôi sẽ trở thành người luật sư giỏi nhất, rằng tôi sẽ làm chính trị và tôi sẽ trở thành Thủ tướng. Rồi sau đó? Đấy có phải là quyền lực không? Tôi luôn bị cản trở trong mỗi hoạt động bởi các bạn đồng nghiệp, liên kết với nhau bằng một hệ thống dân chủ mà tôi chỉ hiện hữu như một kẻ đứng đầu. Không, quyền lực mà tôi mơ ước phải là một quyền lực tuyệt đối. Phải trở thành một kẻ chuyên chế, một nhà độc tài! Nhưng một quyền lực như thế chỉ có thể sử dụng ở ngoài vòng pháp luật. Khai thác điểm yếu của bản chất con người, rồi của các dân tộc – vươn tới và điều khiển một tổ chức rộng lớn để rồi cuối cùng đảo lộn cái trật tự đã được sắp đặt và cầm quyền! Y nghĩ đó làm tôi say sưa…
… Tôi hiểu rằng tôi phải tiến hành hai cuộc sống song song. Một người như tôi sinh ra để làm nổi trội lên. Tôi phải có một sự nghiệp sáng chói để che giấu những hoạt động thật sự… Tôi phải đạt được sự nổi tiếng và hình thành một nhân cách. Tôi uốn chí hướng của mình theo cách của những luật sư nổi tiếng, bắt chước cách xử sự của họ, và học cách lôi cuốn của họ. Nếu như tôi chọn con đường trở thành diễn viên, có lẽ tôi sẽ trở thành nghệ sĩ vĩ đại nhất. Không phải trang phục, hóa trang hay râu giả mà là một nhân cách! Khi tôi cởi bỏ cái nhân cách mượn đó, tôi lại trở thành chính tôi, một người bình thản, mờ nhạt, một người như bao người khác. Tôi tự gọi mình là Ông Brown. Có hàng trăm người đàn ông tên là Brown… hàng trăm người đàn ông giống tôi…
… Tôi đã thành công trong sự nghiệp giả mạo của mình. Tôi sinh ra để mà thành công. Tôi cũng đã thành công trong lĩnh vực kia. Một người như tôi không biết đến thất bại.
… Tôi đã đọc về cuộc đời của Napoléon. Chúng tôi có rất nhiều điểm chung…
… Tôi bảo vệ cho những kẻ tội phạm. Một người cần phải chăm lo cho những người trong môi trường của mình…
… Một đôi lần, tôi thấy sợ. Lần đầu tiên là ở nước Ý, trong một bữa tiệc có mặt giáo sư D, nhà thần học nổi tiếng. Chúng tôi nói về sự điên rồ và ông ấy tuyên bố “Rất nhiều người bị điên mà không một ai biết. Chính bản thân họ cũng không biết”. Tôi đã hiểu tại sao ông ấy lại nhìn tôi một cách kỳ lạ khi nói ra câu ấy. Tôi không thích thế một tí nào…
… Chiến tranh đã ảnh hưởng đến những kế hoạch của tôi… Tôi nghĩ ngược lại là nó lại tạo điều kiện thuận lợi cho tôi. Người Đức thật là thiện nghệ! Họ cũng là những điệp viên tuyệt vời. Đường phố tràn ngập những chàng trai mặc quần áo ka ki. Những cậu bé ngốc nghếch, đầu óc trống rỗng… vậy mà… họ đã thắng trận… Điều đó làm tôi lo lắng…
… Công việc của tôi tiến hành rất tốt. Một cô gái đã đến chỗ chúng tôi…. Tôi nghĩ răng thật ra cô ấy cũng chẳng biết bất cứ điều gì cả. Nhưng chúng tôi phải xóa bỏ công ty thủy tinh Esthonie; không nên mạo hiểm…. Mọi việc đều tốt. Sự mảt trí nhớ làm tôi băn khoăn. Không có khả năng đó là trò lừa đảo. Không một cô gái nào có thể lòe tôi được…
… Ngày X sắp đến rồi…
– Tôi sẽ không đọc chi tiết mọi việc mà hắn đã làm. – Carter nói – Nhưng chỉ có hai đoạn nhỏ liên quan đến cả ba bạn. Xét những chuyện đã xảy ra, những dòng này cũng khá thú vị đấy.
… Gợi ý cho cô bé tự nguyện đến thăm tôi, tôi đã khuất phục được cô ấy. Nhưng cô ấy có óc suy luận rất nhanh nhạy, điều đó có thể gây nguy hiểm… Cần phải thoát khỏi cô ta…
… Tôi không thể làm gì với cậu người Mỹ. Anh ta nghi ngờ tôi và không thích tôi…
… Đôi khi tôi sợ rằng đã đánh giá thấp cậu bé kia. Cậu ấy không thông minh nhưng cũng khó mà che mắt cậu ấy…
Carter gập quyển sổ lại.
Im lặng kéo dài. Rồi Carter đứng lên :
– Tôi muốn uống mừng các nhà phiêu lưu, mạo hiểm trẻ. Doanh nghiệp của họ đã thành công rực rỡ.
Người ta uống và hoan hô nhiệt liệt.
– Còn có một việc khác mà chúng tôi muốn được biết – Carter nói tiếp – Chúng ta sẽ đề nghị cô Jane Finn kể cho chúng ta nghe câu chuyện của cô mà chỉ mới có Tuppence được nghe. Nhưng hãy uống chúc sức khỏe cô ấy trước đã! Tôi nâng cốc uống mừng sức khỏe cô gái dũng cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.