KẺ THÙ BÍ MẬT
Chương 4 : Jane Finn là ai?
Ngày hôm sau trôi đi thật chậm, cần phải nghĩ đến tiết kiệm. Nếu khéo tiêu thì với bốn mươi bảng họ có thể cầm cự được một thời gian. May mắn là trời rất đẹp nên Tuppence tuyên bố “đi bộ là cách di chuyển kinh tế nhất”. Buổi tối, họ đi xem phim ở rạp góc phố.
Ngày thứ tư là ngày ảo ảnh tan tành. Ngày thứ năm, như đã biết trước, lời rao vặt xuất hiện trên tờ Times. Họ cho là thứ sáu thư trả lời sẽ đến chỗ Tommy. Cậu đã thề rằng nếu có thư thì sẽ không bóc ra trước mà mang đến phòng tranh quốc gia nơi cô bạn hùn vốn chờ cậu vào lúc 10 giờ.
Đến chỗ hẹn sớm hơn, Tuppence ngồi xuống một chiếc ghế phô tơi đỏ, nhìn lơ đãng vào một bức tranh cho đến khi đến lượt Tommy bước vào phòng.
– Thế nào?
– Thế nào, – Tommy tiếp lời, trêu trọc – cậu thích bức tranh nào?
– Đừng đáng ghét thế! Có thư trả lời không?
Tommy làm ra vẻ buồn bã và thở dài rồi nói với giọng bi kịch :
– Tớ không muốn làm cậu thất vọng, bạn ạ. Nhưng không ổn rồi. Chúng ta đã lãng phí đồng tiền quý giá. Đằng này, sau khi đăng rao vặt, chúng ta chỉ nhận được có… hai thư trả lời…
– Tommy, cậu thật đê tiện! – Tuppence kêu lên the thé – Đưa thư cho tớ. Sao cậu lại tồi tệ như vậy nhỉ?
– Tớ xin cậu, hãy giữ mồm, giữ miệng! Chúng ta đang ở phòng tranh quốc gia. Không nên đùa giỡn ở đây, đây là bảo tàng dân tộc. Và tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi, hãy nhớ rằng cậu là con gái mục sư…
– Thì tớ phải trèo lên sàn diễn!
– Không, tớ không nói như vậy. Bây giờ cậu đang ở đỉnh cao sung sướng sau khi đã ở dưới đáy tuyệt vọng, nhờ vào những địa chỉ tốt của tớ, chúng ta vào việc thôi.
Không ngần ngại, Tuppence giật phăng hai cái phong bì quý giá từ tay bạn mình rồi xem xét chăm chú :
– Cái này giấy dày, có vẻ giàu có. Ta giữ lại mở sau và ta mở cái kia đầu tiên.
– Cậu nói đúng, mở đi!
Tuppence lấy ngón tay rạch phong bì rồi họ cùng đọc:
“Thưa ông.
Sau khi đọc lời rao của ông trên báo buổi sáng nay, tôi nghĩ rằng có thể giúp được ông. Mời ông đến gặp tôi ngày mai, vào 11 giờ theo địa chỉ sau.
Chào ông
A. Carter”
– Số 27 phố Carshalton Garden – Tuppence đánh vần – Ngay cạnh phố Gloucester. Nếu chúng ta đi tàu điện ngầm thì còn ối thời gian.
– Bây giờ đến lượt tớ – Tommy nói – Và đây là kế hoạch hoạt động của tớ: tớ đến gặp ông Carter. Sau khi chào hỏi, ông ấy bảo tớ “Xin mời ông ngồi, ông… ờ… ờ… ông gì?” Thế là tớ vội vã trả lờ, vẻ hiểu biết: “Edouard Whittington”. Thế là Carter đỏ tía lên như gà chọi và nấc lên hỏi tớ: “Bao nhiêu” Tớ đút túi ngay năm mươi bảng, tớ gặp cậu bên ngoài rồi đi đến địa chỉ kia và chúng ta lại diễn lại vở kịch.
– Tommy, đừng ngốc nữa! Nhanh lên, mở nốt thư ra! Ái chà! Nó đến từ khách sạn Rita!
– Vậy thì phải được một trăm bảng thay vì năm mươi.
“Thưa ông
Đáp lại lời rao của ông, tôi đề nghị ông vui lòng đến gặp tôi vào trưa mai.
Chào ông
Julius P.Hersheimmer”
– Xem này! – Tommy thốt lên – Hình như là một người Đức hoặc một triệu phú Mỹ có nguồn gốc đáng ngờ? Thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đến gặp hắn vào buổi trưa. Đấy là giờ tốt vì chúng ta có thể được biếu thêm bữa trưa nữa. Còn bây giờ, bắt đầu bằng Carter thôi! Vận động lên!
Phố Carshalton Garden gồm những dãy nhà kiến trúc hài hòa nên Tuppence xếp nó vào loại “quý tộc”.
Họ bấm chuông số nhà 27. Cô hầu ra mở cửa trông đáng kính đến nỗi làm Tuppence thấy không thoải mái. Cô ta dẫn họ vào phòng khách nhỏ. Chưa đầy một phút sau, một người đàn ông cao lớn khuôn mặt hốc hác, mũi khoằm vào gặp họ.
– Ông J.A. phải không? – Ông ta hỏi với nụ cười tươi mặc dù vẻ mệt mỏi hằn trên nét mặt – Mời cả hai ngồi xuống!
Ông ta ngồi đối diện Tuppence và nụ cười thân thiện của ông ta xua tan nỗi lúng túng của cô. Vì ông ta còn chưa quyết định nói, cô bèn nói trước.
– Chúng tôi muốn biết… nghĩa là… ông có vui lòng nói cho chúng tôi những gì ông biết về Jane Finn?
– Jane Finn? Ờ, ờ! – Carter nói vẻ trầm ngâm. Câu hỏi đúng hơn là các vị biết gì về cô ta…
– Tôi không thấy có gì liên quan ở đây. – Tuppence nói cụt lủn.
– Không à? Nhưng tôi, tôi đảm bảo với cô là có đấy – Ông ta đáp lại vẻ mệt mỏi – Quay lại việc thôi. Các vị biết gì về Jane Finn?
Vì Tuppence vẫn im lặng, ông ta cúi xuống cô, và giọng ông khá thuyết phục mặc dù yếu ớt :
– Để đăng lời rao như vậy, các vị bắt buộc phải biết điều gì đó…
– Chúng tôi không nhả miếng cho ông đâu, phải không Tommy? – Tuppence tuyên bố và cố thoát khỏi sức hút tỏa ra từ ông Carter.
Nhưng cô vô cùng ngạc nhiên, vì bạn cô không hưởng ứng ý của cô.
– Chúng tôi không biết gì nhiều, thưa ông, nhưng chúng tôi rất sung sướng được thổ lộ với ông, cậu ta nói vẻ kính cẩn.
– Tommy! – Tuppence kêu lên.
Carter ngồi vào ghế phô tơi, và nhìn chàng trai dò hỏi :
– Tôi đã nhận ra ông ngay lập tức, thưa ông – Cậu nói – tôi đã gặp ông ở Pháp khi tôi đang làm ở Sở Mật vụ. Ngay khi ông bước vào, tôi nhận ra ông ngay.
Carter ra hiệu cắt ngang lời Tommy :
– Đừng nói tên tôi. Ở đây, người ta gọi tôi là Carter. Ngôi nhà này là của cô em họ tôi. Cô ấy thỉnh thoảng cho tôi mượn khi tôi chính thức giải quyết một vụ việc. Còn bây giờ, ai trong hai bạn nói cho tôi biết?
– Vinh dự này thuộc về cậu, Tuppence! Sau cùng thì đây là chuyện của cậu.
– Phải đấy, cô gái trẻ, nói tất cả cho tôi đi.
Ngoan ngoãn, Tuppence kể lại cuộc phiêu lưu của họ từ khi thành lập Công ty cho đến khi họ đến thăm thành phố Carshalton Garden.
Khuôn mặt vẫn có vẻ mệt mỏi, Carter im lặng lắng nghe. Nhiều lần ông ta hơi mỉm cười rồi nói nghiêm trang :
– Không nhiều, nhưng thú vị. Rất thú vị. Cho phép tôi nói với các bạn rằng: Các bạn thật là một đôi đáng ngạc nhiên. Ai biết được?… Các bạn có thể thành công ở chính nơi mà kẻ khác đã thất bại… tôi tin ở vận may, tôi… tôi luôn tin vậy…
Sau một lát im lặng ông nói tiếp :
– Các bạn tìm kiếm phiêu lưu ư? Các bạn có muốn làm việc cho tôi không? Tất nhiên là không chính thức. Các bạn sẽ được chu cấp và có đồng lương khiêm tốn nữa.
Tuppence nhìn ông ta, mồm há hốc, mắt tròn xoe.
– Và chúng tôi phải làm gì? – Cô hổn hển hỏi.
– Không gì ngoài việc các bạn đang làm lúc này: Đi tìm Jane Finn.
– Vâng, nhưng… ai là Jane Finn?
Ông Carter gật đầu nghiêm trang :
– Tất nhiên rồi. Các bạn có quyền biết. Ít nhất là tôi tin như vậy.
Ông ngả người xuống ghế phô tơi, chân vắt chéo, tay nhịp nhịp, bắt đầu nói bằng giọng trầm và đều đều :
– Tôi sẽ không nói cho các bạn biết về tình hình thời gian đó. Tôi chỉ có thể nói cho các bạn về một tài liệu bí mật và nó được mang sang Anh bởi một sứ giả được lựa chọn đặc biệt cho phi vụ này – một thanh niên tên là Danvers. Người ta đã hy vọng rằng không một tin tức nào bị lọt ra ngoài. Nhưng nói chung những hy vọng loại này thường tan vỡ. Vì cuối cùng luôn có kẻ nói ra.
Danvers đã lên tàu Lusitania để đến nước Anh. Anh ta mang trong mình tài liệu bí mật quý giá đựng phong trong bì bằng giấy dầu – và nó được khâu trong áo sơ mi của anh ta.
Chắc chắn là trên đường đi, tàu Lusitania đã bị trúng ngư lôi và đã bị đắm. Tên của Danvers xuất hiện trong danh sách những người bị mất tích. Một thời gian sau, thi thể của anh ta đã được tìm thấy trên bờ biển và đã được nhận dạng chính xác. Còn về cái phong bì bằng giấy dầu, nó đã biến mất.
Nó đã bị kẻ khác tước mất? Hay anh ta đã đưa nó cho ai? Một số dấu hiệu chỉ ra rằng khả năng này có thể xảy ra. Ngay khi con tàu bị trúng ngư lôi, vì người ta đưa các ca nô cứu nạn lên mặt nước, nhiều hành khách đã nhìn thấy Danvers nói chuyện với một thiếu nữ Mỹ. Anh ta đã gửi gắm giấy tờ cho cô ấy? Không ai biết gì hết! Nhưng điều đó rất có thể. Theo tôi, tôi nghĩ rằng anh ấy đã ủy thác tài liệu cho cô gái và nghĩ rằng một phụ nữ sẽ có nhiều cơ may được cứu thoát hơn anh ta. Nhưng nếu quả thật như vậy thì cô gái trẻ đó là ai và cô ta đã làm gì với tài liệu đó? Một thời gian sau, người Mỹ đã thông báo cho chúng ta rằng Danvers đã bị theo dõi trong suốt thời gian của cuộc hành trình. Cô gái đã phối hợp với kẻ thù? Hoặc chính cô cũng bị giám sát, bắt buộc phải nộp tài liệu?
Bởi vậy nên chúng tôi đã bắt đầu tìm kiếm cô gái, điều đó gặp muôn vàn khó khăn. Nếu như tên cô ta đã được viết rõ ràng trong danh sách những người sống sót, thì bản thân cô ta lại hoàn toàn biến mất. Một cuộc điều tra về cha mẹ cô ta cũng không đem lại kết quả gì. Cô ta mồ côi và dạy học trong một trường nhỏ ở miền Tây. Gia nhập quân tình nguyện, cô ấy đã có visa sang Pháp để đến làm việc trong một bệnh viện. Sau khi thấy tên cô ta trong danh sách những người sống sót của tàu Lusitania, bệnh viện đã rất ngạc nhiên khi không thấy cô ấy đến nhiệm sở và cũng chẳng báo tin tức gì hết. Tóm lại, mọi nỗ lực để tìm kiếm dấu vết cô ta đều vô lch. Chúng tôi đã tìm kiếm cô ấy ở Irlanda nhưng không một ai nghe thấy tin gì về cô ta từ khi cô lên bờ. Cũng không có một hậu quả nào xảy ra từ việc mất tài liệu ấy, nên chúng tôi đã kết luận rằng Danvers cuối cùng đã tiêu hủy nó! Người ta cũng không còn nói về sự biến mất của Jane Finn và vụ việc đi vào quên lãng.
Carter ngừng lời nhưng Tuppence không thể không thắc mắc.
– Thế tại sao bây giờ vụ việc lại quay lại? Chiến tranh đã kết thúc rồi mà!
– Bởi vì cuối cùng thì người ta thấy rằng tài liệu vẫn chưa được tiêu hủy và nó có thể được công bố vào một ngày nào đó. Như vậy sẽ có những hậu quả thảm khốc!
Tuppence trợn tròn mắt. Và Carter gật đầu.
– Năm năm về trước, dự thảo hiệp ước đó là một vũ khí trong tay chúng ta. Ngày nay, vũ khí đó lại quay ngược lại chống chúng ta. Bởi vì dự thảo đó là một sai lầm khủng khiếp. Nếu những điều khoản trong đó được đưa ra công luận thì điều đó có thể làm bùng nổ một cuộc chiến tranh mới. Có lẽ các bạn đã nghe thấy nói về những cuộc nổi dậy hiện nay?
Tuppence gật đầu.
– Và có một người mà không một ai biết tên thật của hắn, người đó hoạt động trong bóng tối, vì chính lợi ích của mình. Chúng tôi không biết hắn là ai nhưng hắn tự xưng bằng một cái tên rất chung chung, “Brown”, và một điều chắc chắn rằng hắn là tên tội phạm cao tay nhất trong thời đại chúng ta. Hắn kiểm soát một bộ máy hoạt động tuyệt hảo.
– Đấy là một người nhập quốc tịch Đức à? – Tommy hỏi.
– Không đâu. Tôi có lý do chính đáng để tin điều ngược lại, hắn là người Anh. Hắn đã từng có quốc tịch Đức hoặc Hà Lan. Mục đích của hắn, chúng tôi không rõ. Nhưng không nghi ngờ gì, đó là nắm lấy quyền lực tối cao, chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Chúng tôi không hề có một tí thông tin nào về nhân thân của hắn. Người ta cho rằng chính những kẻ đồng lõa với hắn cũng không biết hắn là ai. Cứ mỗi lần chúng tôi suýt tóm được hắn thì hắn lại tự rút lui xuống vai phụ, một kẻ đồng lõa với hắn lại đóng vai chính. Và thế là cuối cùng chúng tôi chỉ tóm được một nhân viên quèn, một người hầu hoặc một kẻ vô danh tiểu tốt. Trong khi đó ông Brown – người không thể bị bắt lại tuột khỏi tay chúng tôi, thêm một lần nữa…
Đột nhiên Tuppence giật mình :
– Tôi tự hỏi…
– Gì hả cô?
– Tôi chợt nghĩ ra. Khi tôi bước vào phòng làm việc của Whittington, nhân viên của ông ta… nhân viên của ông ta… tên là Brown. Và nếu…
– Rất có thể. Lạ lùng là nhân vật của chúng ta luôn dùng cái họ này. Đấy là một thói quen kỳ quặc của hắn ta. Cô có thể miêu tả cái gã Brown đó không?
– Tôi thật sự không để ý đến hắn. Hắn ta rất bình thường, mờ nhạt, một người như tất cả mọi người.
– Hắn luôn được miêu tả như vậy – Ông Carter thở dài – Hắn mang một lời nhắn từ điện thoại vào cho Whittington phải không? Cô có trông thấy một cái điện thoại trong phòng của Brown không?
– Không, tôi nghĩ là không có. – Tuppence trả lời sau một lát suy nghĩ.
– Cô nói đúng. Cái “lời nhắn điện thoại” ấy chẳng qua chỉ là cách hắn ra lệnh cho cấp dưới của hắn thôi. Tất nhiên là hắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của cô. Rồi sau đó Whittington đã đưa tiền cho cô và nói với cô rằng hãy quay lại vào ngay hôm sau phải không?
Tuppence công nhận.
– Đây là ý của Brown. Bây giờ cô đã thấy cô phải đương đầu với ai rồi chứ? Có lẽ hắn là một trong những kẻ tội phạm khôn ngoan nhất thế kỷ Cái đó làm cho tôi không thích tí nào. Cả hai cô cậu đều quá trẻ. Tôi rất lo nếu xảy ra chuyện gì đó với cô cậu.
– Sẽ không có chuyện gì xảy ra với chúng tôi đâu – Tuppence vội vã tuyên bố một cách mạnh mẽ.
– Tôi sẽ canh chừng cho cô ấy. – Tommy nói thêm.
– Và tớ, tớ cũng sẽ canh chừng cho cậu. – Tuppence đối lại, bực mình về câu nói quyết đoán rất đàn ông ấy.
– Vậy thì, cả hai bạn canh chừng cho nhau, – Carter kết luận và mỉm cười – quay lại công việc nhé. Xung quanh tài liệu này có một điểm mà chúng tôi chưa tỏ. Lời đe dọa mà chúng tôi nhận được khá nhập nhằng. Một số tin tức lộ ra đã cho phép người ta đoán rằng lời đe dọa đó là có cơ sở, rằng chúng đã nắm trong tay tài liệu nổi tiếng đó nhưng chưa giải mã được nó, dưới cái cớ là nó được viết bằng mật mã. Vậy mà chúng tôi biết chính xác rằng tài liệu đó không bị mã hóa – nó không được dùng cho loại văn bản này. Như vậy tất cả câu chuyện này không đứng vững nhưng tuy vậy vẫn có một cái gì đó. Chắc chắn là Jane Finn chưa chết. Nhưng điều rất lạ lùng là chúng đã thu mọi thông tin từ chúng tôi về cô ấy.
– Sao cơ?
– Phải chúng tôi đã có vài dấu hiệu, và câu chuyện của cô, cô gái, đã xác nhận những giả thiết của tôi. Chúng biết là chúng ta đang tìm kiếm Jane Finn. Chúng cũng sẽ dựng nên một Jane Finn theo kiểu chúng nghĩ ra, để chúng ta phát hiện ra – ví dụ trong một trường nội trú sang trọng ở Paris.
Trước vẻ sửng sốt của Tuppence, Carter mỉm cười.
– Cuối cùng thì không một ai biết tí gì về ngoại hình của cô ta, điều đó càng lợi cho chúng. Người ta sẽ dựng lên một quá khứ cho cô ta, bịa đặt hoàn toàn, và mục đích của cô ta, là thu thập tối đa tin tức. Các bạn đã hiểu câu chuyện chưa?
Tuppence cần một chút thời gian để nghiên cứu giả thiết đó.
– Như vậy, ý của ông là… Chúng muốn đưa tôi đến Paris để vào vai Jane Finn à?
Ông Carter cười, vẻ mệt mỏi hơn bao giờ hết :
– Các bạn thấy đấy, tôi rất tin ở sự trùng hợp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.