Lãng Quên

Chương 02



Tuy rằng có chút tò mò với quán của Lị Vân nhưng mãi đến hai tuần sau khi kết thúc ngày hội thịt nướng tôi vẫn không ghé qua được.

Bởi vì cứ mỗi khi bước ra cổng liên khu, tôi lại muốn rẽ sang hướng đi làm phía bên phải, thậm chí xe máy cũng để sẵn bên phải. Tôi rất khó “nhớ ra” phải quẹo trái đến cửa hàng của cô ấy.

Tận khi chiều muộn của ngày cuối tuần tôi mới bước chân vào quán. 

Chiều hôm đó tôi ra ngoài mua vài thứ lặt vặt, vừa bước ra sảnh ở tầng một liền nghe thấy có tiếng gọi:

“Thái tiên sinh!”

Tôi quay đầu lại thì không thấy ai, mãi lúc sau mới thấy thím Lý chạy tới.

Nói như người Đài Loan thì: “Người chưa tới, tiếng đã tới trước.”

Thím Lý là trưởng ban quản lí khu, chồng mất sớm, thím tự mình nuôi hai đứa con nhỏ.

Giọng thím đặc biệt cao, thế nên hiện tại còn phụ trách luôn cả bè cao trong ban đồng ca nghiệp dư.

Nghe nói nguyên bản giọng của thím rất trầm, nhưng khi sinh con do bị đau nên nằm trên giường bệnh kêu khóc rất to. Kết quả sinh xong, giọng của thím cũng biến thành nữ cao luôn.

Hơn nữa thím còn sinh hai lần, núi cao còn có núi cao hơn, vì thế thanh âm phải nói là rất cao đi.

“Có việc gì ạ?” – Tôi mỉm cười vẻ thiện ý.

“Cậu chưa nộp phí quản lí của tháng trước.” – Thím nói.

Tôi ngượng ngùng, mặt hơi cứng lại, “Cháu quên mất.”

Vội chạy đến phòng quản lí đóng tiền phí quản lí tháng trước. Vừa nhận tiền thừa, lại nghe thím nói:

“Thuận tiện thì phí tháng này cũng đóng luôn đi.”

Tôi quay lại nhìn, quả nhiên vẫn là thím Lí đứng ở cách 30 mét dùng miệng chỉ đạo.

Đóng xong phí tháng này ví cũng hết sạch, đang muốn lên tầng lấy ít tiền thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cô gái. Tôi nhìn cô một cái, quả thật cảm thấy có chút quen mắt.

“Hồ, thịt nướng, tiếng heo kêu cùng máu tươi” – Cô nói.

“À, xin chào”, tôi nhớ ra rồi “Cậu cũng đến đóng phí quản lí sao?”

“Không, tôi đến xem cậu”, cô nói, “Tiếng của thím Lí toàn bộ tầng 1 đều có thể nghe thấy được.”

Tôi có chút ngượng ngùng, không biết phải đáp lại thế nào đành phải xấu hổ cười cười.

“Còn nhớ tên tôi chứ?” Cô hỏi.

“Ừ…” tôi ngẫm nghĩ một chút, “tôi nhớ tên của cậu cả ba chữ đều là tên cây cỏ.”

Trong đầu tôi hiện ra “Lị Vân”, nhưng họ của cô ấy thì tôi lại quên mất, chỉ biết cũng là tên một loại cây gì đấy.

“Thái” tuy rằng cũng liên quan đến cây cỏ đi (Thái: một loại rùa lớn – ý ở đây là rùa ăn cỏ? =.=) nhưng cô hẳn không phải họ Thái giống như tôi. Nếu cô ấy mà họ Thái thật thì tôi phải nhớ rất rõ rồi.

“A!” tôi suy đoán, “Hoa Lị Vân tiểu thư, xin chào xin chào!”

“Tôi tên là Tô Lị Vân, cứ gọi là Lị Vân” – cô cười nói.

Tôi cảm thấy thật xấu hổ, đang muốn giải thích là trí nhớ tôi thật sự không tốt lắm thì cô lại nói tiếp:

“Đến quán của tôi chơi đi.”

“Thế nhưng tôi hình như phải giải quyết một việc.” Tôi nói.

“Hình như?”

“Bởi vì hiện tại tôi đã quên là việc gì rồi.”

“Cứ vào quán đi đã”, cô nói, “ngồi xuống từ từ nghĩ.”

Cô nói xong liền xoay người đi ra cổng xã khu, tôi nghĩ một chút bèn bước theo.

Ra cửa đi về bên trái khoảng 20m đã đến quán của Lị Vân.

Xung quanh quán có rất nhiều cây to, trước cửa là một khu vườn nhỏ trồng nhiều loại hoa cỏ.

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, quán có tên là «Lãng quên». 

Theo lời cô ấy thì tôi đã nhìn thấy cái tên này trên hai lần rồi, nhưng mà một chút ấn tượng cũng không có.

“Tên quán có chút kì quái”, tôi nhận xét.

“Tôi vốn muốn đặt là «Quên mất» cơ.” Cô nói. (Dịch đại đó =.=”)

“«Quên mất»?” tôi nói, “Tên này lại càng quái hơn. Vì sao lại muốn lấy tên thế chứ?”’

“Nếu tôi hỏi cậu, cậu có nhớ tên quán của tôi là gì không? Như vậy bất kể cậu có nhớ hay không, cậu đều trả lời là: Quên mất!” cô trả lời, “Đây là cách đặt tên quán hay nhất còn gì.”

“Tại sao…”

“Tại vì tôi là quái nhân mà.” Lị Vân cười cười, cắt ngang câu hỏi của tôi sau đó đẩy cửa vào.

“Xin mời!”

Cửa vừa mở là bên phải, còn cửa bên trái là quầy bar kéo dài đến giữa phòng. Bức tường chính diện đặt một bể cá dài tầm ba thước, trong bể phải có đến hơn năm mươi con cá khổng tước cùng cá đèn lồng (cá khổng tước: cá bảy màu), rong rêu rậm rạp xanh tốt còn tô điểm vài chú cá hồng.

Còn lại xung quanh tường treo vài tấm ảnh, cỡ khoảng chừng trang giấy A4.

Có thể là hiện tại còn sớm, trong quán không còn khách nào khác.

Tôi chọn chiếc ghế trong cùng phía bức tường bên phải ngồi xuống, nhìn những bức ảnh được treo trên đó.

Cô đặt cốc nước trước mặt tôi, sau đó đưa ra quyển Menu, nói:

“Sắp đến giờ ăn tối rồi, chọn món đi.”

Nhìn ảnh trên Menu, tựa hồ đều là những món đơn giản mà tinh tế.

Tôi phát hiện ở phái dưới bên phải có ghi “Sườn cừu ngũ vị – giá đặc biệt”, liền nói:

“Vậy sườn cừu ngũ vị đi.”

Cô nhận lại quyển menu, đem tờ giấy dán giá đặc biệt xé đi.

“A, cậu làm sao…” Tôi cực kì kinh ngạc.

“Sườn ngũ vị đặc biệt chuẩn bị cho cậu.” Cô nói.

“Vì sao?”

“Vì tôi là quái nhân.” Cô cười cười.

Cô đi tới quầy bar nói một chút với cô nhân viên đứng sau quầy, rồi sau đó tiếng lại chỗ đối diện với tôi ngồi xuống.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Cô nói.

“Được.”

“Cậu đã nhớ ra là phải giải quyết chuyện gì chưa?”

“Đang cố gắng.”

“Từ từ nhớ lại, đừng sốt ruột.” Cô hỏi tiếp: “Quán của tôi như thế nào?”

“Quán này không tệ” , tôi nói, “bể cá rất đẹp.”

“Thật chứ?” Cô vui vẻ, “Vậy sau này phải nhớ ghé qua nhé.”

“Được.”, tôi gật gật đầu, “nếu như “nhớ ra”.”

Cô ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tôi nói, “Tôi sẽ cố gắng giúp cậu “nhớ ra”.”

Tôi cảm thấy cô lại chuẩn bị nói ra những lời kì quái, liền đứng dậy:

“Nếu không ngại, tôi có thể tham quan một chút không?”

“Mời.” – Cô cũng đứng lên.

Tôi chậm rãi đi lại, xem xét những bứa ảnh trên tường, hầu hết đều là những bức ảnh chụp cuộc sống hằng ngày, hết sức bình thường.

Có những cảnh, như xe đạp, hội trường, cửa hàng 7/11, bệnh viện, tiệm cà phê cạnh công viên.

Cũng có ảnh chụp một nhóm mười mấy người đang chèo thuyền ba lá.

Còn có bức chỉ chụp bóng lưng của một anh bộ đội.

“Bức ảnh này nhìn thật quen mắt.” – Tôi chỉ vào một bức ảnh chụp đám người đứng ở bên hồ.

“Đó là ảnh chụp chung ở hội thịt nướng lần trước.” Cô chỉ vào người đứng ngoài cùng phía bên phải.

“Cậu xem ai đây?”

“Ồ?” Tôi kề sát mặt vào tấm ảnh. “Kim Thành Vũ cũng tham gia hội thịt nướng sao?”

“Cậu lại làm trò rồi.” Cô nói. “Đó là cậu mà.”

“Lâu lắm không nhìn thấy ảnh của chính mình.” Tôi nói, “không nghĩ tới là tôi lại giống Kim Thành Vũ đến thế.”

“Tôi thì thấy cậu khá giống với Lưu Đức Hoa đó.”

“Chính xác.” , tôi gật đầu, “chỉ có thể nuốt lệ thừa nhận: cậu nói quả không sai.”

……………..

Bức tường bên trái có treo một cái giá sách ba tầng bằng gỗ, nhưng trên đó ngay cả một cuốn sách hay tạp chí cũng không có.

“Giá sách không đặt thứ gì sao, đây cũng là một loại cảnh giới a.” Tôi nói. 

“Cậu có nhớ ở hội thịt nướng tôi đã nói: trò chuyện với cậu cậu thu hoạch được rất nhiều không?” Cô hỏi.

“Quên mất.” Tôi có điểm xấu hổ.

“Khi đó cậu nói cho tôi biết, nhãn áp của cậu quá cao. Đây chính là thu hoạch của tôi.” Cô cười cười, “Nếu đã biết cậu nhãn áp quá cao, để tránh đọc sách trong một thời gian dài, nên tôi đã mang toàn bộ sách cất đi, tránh không cho cậu xem.”

Vừa lúc nhân viên mang cừu ngũ vị ra đặt lên bàn, tôi liền quay về chỗ ngồi.

“Xin hỏi ở đây không có dao nĩa sao?” Tôi nhìn quanh bàn, chỉ thấy có đũa và thìa.

“Không có.”

“Hả?”

“Ngoại trừ món đặc biệt này ra, còn lại đều là món Trung Quốc, không cần dao nĩa.”

“Nhưng mà…” tôi nhìn khối thịt cừu, không biết bắt đầu từ đâu.

“Cậu không cảm thấy dùng dao cắt hay dùng nĩa đâm vào khối thịt cừu này, cừu sẽ đau đớn sao?”

Tôi mở to hai mắt nhìn cô, không biết phải nói gì.

“Răng cậu rất sắc đó.” Cô cười cười, “Cậu có thể trực tiếp dùng răng xé da ra.”

“Làm sao cậu biết?”

“Bởi vì tôi là quái nhân mà.”

Tôi thầm thở dài trong lòng, xem ra không thể làm gì khác hơn là dùng hai bàn tay khéo léo cùng hàm răng sắc nhọn này rồi.

“Tôi có thể ăn cùng cậu không?” Cô hỏi.

“Ăn cùng tôi?”

“Đúng thế.” Cô nói, “Chỉ đơn giản là không muốn để cậu phải ăn một mình.”

Tôi thoạt tiên ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu.

Cô có vẻ rất vui, đi tới quầy bar lấy thêm một phần nữa rồi quay lại chỗ ngồi.

Lúc ăn chúng tôi rất yên lặng, không ai nói chuyện với ai, cô ấy quả nhiên là chỉ ngồi ăn cùng tôi.

Lần lượt có thêm hai khách nữa bước vào, nhưng cô không có đứng dậy, cũng không ngừng việc ăn cơm, căn bản không giống như chủ quán.

Khi tôi ăn xong, cô mới mở miệng hỏi một cậu: “Ăn ngon chứ?”

“Có vị bạc hà mát mát, hương liệu cũng rất đậm, mùi này cũng với mùi thịt dê quả là tuyệt phối.” tôi nói, “Ăn rất hợp.”

“Có muốn dùng cà phê không?” Cô lại cười hỏi.

“Tôi nhớ trong quyển Menu hoàn toàn không có cà phê mà.”

“Không vấn đề.” Cô đứng lên, “Tôi mời cậu một tách.”

Cô trở lại phía quầy bar, lấy ở trong tủ lạnh ra một cái bình, tôi nghĩ hẳn là cà phê đá.

Tuy rằng tôi bình thường chỉ uống cà phê nóng, bất quá chủ nhà mời thì khách cũng không nên bắt bẻ.

Lát sau, cô mang ra hai tách cà phê, đặt một tách trước mặt tôi.

Tôi lập tức bưng cà phê lên, bên tai nghe được tiếng cô kinh hô một tiếng, thì cà phê đã trôi đến cổ họng rồi.

“A!” Tôi nhanh chóng bỏ cà phê xuống, phẩy phẩy đầu lưỡi, “Sao lại là cà phê nóng?”

“Tôi không nói là cà phê đá mà.”

“Nhưng mà…”

Lưỡi có chút phỏng, tôi nói còn chưa hết câu lại lấy tay phẩy phẩy.

Cô hoảng hốt chạy về phía quầy cầm đến một khay đá, tôi liền lấy một cục nhét vào miệng.

“Đau không?” Cô chăm chú nhìn tôi.

Tôi cảm thấy hoảng sợ.

Thanh âm cùng ngữ khí của cô ấy, thậm chí cả ánh mắt đều rất quen thuộc.

Đó chính là cô gái trong giấc mộng lâu nay của tôi.

Tôi kinh ngạc không nói nên lời.

Đến khi cục đá trong miệng tan hết tôi vẫn chưa mở miệng nổi.

Cô cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn.

Tôi thử đem cô cùng cô gái trong mộng kết hợp lại, nhưng thật tìm không ra hai người đó có quan hệ gì.

Trong lòng tôi rất hoảng loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ hay nhớ lại.

“Tôi phải đi.” Tôi cuối cùng quyết định đứng lên.

Cô đứng dậy, đưa tôi ra đến cửa.

Rời khỏi quán được chục bước, tôi mới nhớ ra đã quên trả tiền, liền vội vàng quay lại.

“Thật ngại quá, tôi quên trả tiền.” tôi miễn cưỡng cười cười, “Trí nhớ tôi quả là rất kém.”

“Không sao.” Cô nói.

Tôi móc ví ra, chỉ nhìn thoáng qua, liền bừng tỉnh.

“Tôi rốt cuộc đã nhớ ra là phải giải quyết chuyện gì.” Tôi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Sau khi đóng phí quản lí, trên người không còn đủ tiền. Lúc đầu vốn tưởng đã cầm đủ rồi, cho nên…”

“Lần sau gặp trả cũng được.” Cô cười cười, “Tôi sẽ không tính lãi cho cậu.”

“Tôi lập tức về nhà lấy tiền trả cậu, tránh tôi lại quên mất.”

“Đừng lo, tôi sẽ nhớ kĩ.” Cô nói, “Cậu không cần mất công đi lại nữa.”

“Nhưng mà…”

“Chuyện cậu quên, tôi sẽ nhớ kĩ.”

Cô mỉm cười, chặn ngang câu nói của tôi.

Tôi nghĩ những lời này hình như còn  có ý tại ngôn ngoại. (ý ở ngoài lời)

Trên đường trở về nhà, ở trong thang máy, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn câu nói kia của cô:

“Chuyện cậu quên, tôi sẽ nhớ kĩ.”

Đến nhà, sau khi tắm rửa cảm thấy mệt liền lên giường nằm.

Sau đó tôi đột nhiên nhớ ra một việc: chiều ngày hôm nay tôi rốt cuộc ra ngoài mua cái gì?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.