Lãng Quên

Chương 05



“Cậu hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?” Cô hỏi.

“Hôm nay?” Tôi nghĩ nghĩ, “Đúng rồi, là cậu kêu nhân viên quản lí gọi điện cho tôi. Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì nữa rồi.”

“Hả?” 

“Cậu luôn quên là quá trưa sẽ đến quán của tôi xem cách pha cà phê đá, tôi đành phải nhắc cậu.”

Cà phê uống xong rồi, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, liền hỏi:

“Cậu mỗi ngày nhỏ giọt hai chén cà phê, chính là để cho tôi uống hả?”

“Ừ.” Cô gật gật đầu, “Nếu cậu không đến, tôi sẽ cùng em gái tôi uống.”

“Hôm nay tôi đến, vậy là em gái cậu sẽ không được uống?”

“Đúng thế.”

“Thế thì cô ấy có phải hay không sẽ rất ghét tôi?”

“Sẽ không.” Cô lắc đầu, “Nói ở một góc độ nào đấy, cậu trước kia xem như đã cứu nó.”

“Tôi thật sự không nhớ đã từng gặp cô ấy, càng đừng nói đã cứu cô.” Ngữ khí của tôi có phần bất đắc dĩ.

Cô liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Cùng đi dạo công viên một chút được không?”

“Đương nhiên được.” Tôi nói, “Nhưng để em gái cậu trông cửa hàng một mình, sẽ không tội nghiệp cô ấy chứ?”

“Nó gọi là Lị Lị.” Cô nói, “Thơ cổ có câu: lạp lạp giai tân khổ (*). Vì thế những người tên là Lị Lị, nguyên bản đều là số khổ.”

“Cậu thật nham hiểm.” Tôi cười cười đứng lên.

Đi ra đến ngoài cửa, Lị Lị-số-khổ nhìn tôi cười, phất phất tay.

Bên cạnh xã khu chính là một công viên, diện tích rất lớn, ngoài cây cối xanh tươi, thảm cỏ tươi non còn có một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua.

Hôm nay là chủ nhật, trong công viên tuy rằng rất nhiều người, nhưng cũng không ồn ào, khắp nơi đều là bầu không khí vui vẻ.

Tôi cùng Lị Vân vừa đi vừa trò chuyện, thực nhẹ nhàng.

“Trước đây tôi thường đến công viên này, sau không biết vì sao, lại rất ít tới.” Tôi nói.

“Cậu bình thường trước khi mặt trời lặn tầm nửa tiếng liền đi đến công viên một chút, bởi vì cậu cảm thấy đó là thời gian đẹp nhất trong ngày. Mùa hè là khoảng 6h20, mùa đông thì khoảng 5h.” Cô nói.

Tôi lắp bắp kinh hãi, bước chân liền dừng lại.

“Thế nào mà không đi nữa?” Cô đi về phía trước vài bước, quay đầu lại hỏi.

“Vì sao cậu cả chuyện này cũng biết?”

“Bởi vì tôi không chỉ là người kì quái, mà còn là người nhàm chán hay suy nghĩ nữa.”

“Này.”

Khi Lị Vân tựa hồ muốn nói gì đó, liền có một cô gái còn khá trẻ dắt một chú chó đi tới.

“Đã lâu không gặp.” Cô gái cười chào hỏi.

Tôi vốn tưởng rằng cô là đang chào hỏi Lị Vân, bởi vì tôi không biết cô gái nào xinh đẹp như thế này.

“Lần trước thực cám ơn anh.” Không nghĩ tới cô đi tới trước mặt tôi , còn nói: “Tôi nghe theo lời khuyên của anh, đem con chó này buộc lại, tránh nó chạy lung tung.”

Tôi cúi đầu thấy chú chó đang giơ hai chân trước đặt lên đầu gối tôi.

“Không…” Tôi lúng túng, “không cần khách khí.”

Cô gái lại cùng tôi nói mấy câu, tôi chỉ có thể ấp úng đáp lại.

Mà chú chó của cô vẫn nhiệt tình phe phẩy đuôi, còn hướng về phía tôi sủa mấy tiếng.

“Có một gương mặt phổ thông thật là lắm phiền toái.” Sau khi cô gái rời đi, tôi mới nói.

…………………..

(*) “Lạp lạp giai tân khổ” trích trong một bài thơ cổ của Trung Quốc:

锄禾日当午

汗滴禾下土

谁知盘中餐

粒粒皆辛苦

( Sừ hoà nhật đương ngọ
Hãn trích hoà hạ thổ
Thuỳ tri bàn trung xan
Lạp lạp giai tân khổ) 

— “Mẫn Nông” 憫農 của Lý Thân 李绅 (772 – 846) đời Đường 唐.

Bản diễn Nôm (rất quen thuộc :) ):

Cày đồng đang buổi ban trưa,
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.
Ai ơi bưng bát cơm đầy,
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần
.

“Vì sao cậu luôn nghĩ là cậu có một khuôn mặt đại chúng?” Lị Vân hỏi.

Tôi suy nghĩ một chút, kể cho cô nghe chuyện đi ăn cơm ở một quán, ngay lần đầu tiên đã bị ông chủ hàng nhận sai.

“Cạnh quán cơm đó là cửa hàng cho thuê DVD, cậu vài lần đi thuê DVD liền thuận tiện ăn cơm ở đó.” Cô cười cười, “Không phải là lần đầu cậu đến đó đâu.”

“A? Này…”

“Sau lại bởi vì cậu bỏ quên DVD, bị phạt rất nhiều tiền,  cho nên dứt khoát không đi thuê đĩa nữa, kết quả cả quán cơm kia cũng không đi.

Tôi bị dọa ngây người, hoàn toàn không nói nên lời.

Tôi bắt đầu nỗ lực hồi tưởng, lại phát hiện căn bản trong đầu không hề nhớ chuyện thuê DVD.

Nhưng lại không cẩn thận tìm lại được đoạn kí ức bị một cô gái cho hai cái bạt tai.

Tuy trí nhớ không hoàn chỉnh, nhưng hai cái bạt tai này thật sự là rất đau, rất khó để quên. 

Tôi lập tức kể cho Lị Vân chuyện này, bởi vì tôi muốn chứng minh quả thật là tôi có một khuôn mặt đại chúng.

“Sau khi cậu đi làm được hai năm, quen biết một cô gái ở phòng cấp cứu bệnh viện.”

Lị Vân nói, “Thú vị là, hai người mỗi lần gặp mặt đều là ở cửa phòng cấp cứu.”

“Tôi…” Tôi nuốt nước miếng, “tôi không nhớ rõ.”

“Bất quá cậu lại luôn quên thời gian hẹn, cô gái kia trong lòng ngày càng bực bội. Có một lần khi cậu đến phòng cấp cứu, lại quên mất là muốn đi gặp cô ấy, cậu dĩ nhiên là đến phòng bệnh gặp bác sĩ.”

“Sau… về sau thế nào?”

“Hộ sĩ của khoa nhận ra cậu, liền chạy đi gọi cô gái kia. Khi cô ấy đi đến trước mặt, cậu lại nói:

Tiếc là tôi chỉ bị cảm mạo, nếu nặng hơn một chút chắc phải đi đến phòng cấp cứu rồi.

Cô ấy rất tức giận nói: tốt nhất về sau đừng để tôi ở phòng cấp cứu nhìn thấy mặt anh! Tôi nhất định sẽ cho anh một bạt tai!”

“Về sau tôi có gặp lại cô ấy ở phòng cấp cứu không?”

“Không có.” Lị Vân nói, “Đó là lần gặp gỡ cuối cùng của hai người, quen biết chỉ vỏn vẹn 4 tháng.

Nếu theo cách nói của cậu, về sau chính là lần gặp cô ấy ở nhà ăn.”

“Cậu khẳng định cô gái kia thật sự quen biết tôi sao?”

“Cậu từ trước cho đến giờ, chỉ có kết giao ngắn ngủi với duy nhất cô ấy.”

“Cậu có nhận sai người không? Hoặc là cô ấy nhận sai người? Hoặc là mọi người đều nhận sai người? Hoặc là…”

Tôi bắt đầu nói lung tung.

“Thực ra cũng tốt, bị đánh hai bạt tai so với bị quản giáo thì còn tốt hơn nhiều.” Lị Vân nhàn nhạt cười.

Trong lòng tôi rất hoảng loạn, không có cách nào suy nghĩ. Sau khi thở dài một hơi, bèn nói:

“Chẳng lẽ cô gái vừa dắt chú chó kia thực sự biết tôi?”

“Chú chó kia vốn là không được buộc lại, rất hoạt bát hiếu động. Có một lần nó ở trong công viên chạy loạn, kết quả không cẩn thận ngã xuống nước. Cậu lập tức nhảy xuống cứu nó, lúc lên bờ toàn thân đều bẩn hết cả. Cậu ôm nó đưa cho cô gái kia, chỉ nói: công viên này có suối đó, tốt hơn là buộc nó lại.

Sau đó vội vã về nhà tắm.”

“Thật thế sao?”

“Chú chó kia cũng nhận ra cậu còn gì, không phải sao?”

“Không nghĩ tới thậm chí trí nhớ của chó lại còn tốt hơn tôi.” Tôi thở dài, “Thật là đau lòng.”

Nhưng bi ai nhất chính là, gặp một cô gái diễm lệ như vậy, tại sao tôi chỉ nói những chuyện chẳng quan trọng, chẳng liên quan?

Tại sao tôi không xin số điện thoại của cô hay khen cô thật xinh đẹp?

Tôi không nói gì được nữa, bước chân vô ý bước về phía trước, giống như mấy người đần độn thường thấy trong các bộ phim điện ảnh.

“Cậu còn nhớ nơi này không?” Lị Vân chợt dừng lại, chỉ vào một công trường bên cạnh công viên.

Tôi nhìn công trường kia một chút, lát sau liền lắc đầu.

“Nơi này trước đây tiệm cà phê.”

“Tôi có chút ấn tượng, trước đây đã tới vài lần thì phải. Trong quán hình như có một cái bể cá rất đẹp.”

“Không phải vài lần mà là 38 lần.” Cô nói. 

“Nhiều như vậy sao?”

“Tôi và Lị Lị trước đây đều làm phục vụ ở tiệm cà phê này.” Lị Vân nói,

“Mỗi lần cầu đến công viên, ngẫu nhiên sẽ vào uống cà phê hoặc ăn tối.”

“Có thể là vì các cậu không mặc đồng phục, cho nên tôi mới không có ấn tượng gì.”

“Dạ.” Cô cười cười, “Chúng tôi xin chân thành nhận lỗi, sẽ triệt để kiểm điểm.”

Tôi muốn đáp lại nụ cười của cô, nhưng khóe miệng lại không thể nhếch lên.

“Có một lần có một con chó săn to đánh nhau với một con chó Husky, bọn chúng chạy từ công viên vào trong quán, đúng lúc Lị Lị chuẩn bị mang cà phê ra cho cậu, cậu liền lập tức đứng dậy chắn phía trước Lị Lị, kết quả Lị Lị không việc gì còn cậu lại bị hai con chó tấn công.”

“Kết quả là ai thắng?” Tôi hỏi: “Chó săn? Hay là Husky?”

“Lúc đó cậu cũng hỏi như vậy.” Lị Vân nói.

“Hả?”

“Tôi thấy cậu ngã xuống, liền từ sau quầy chạy ra đỡ cậu dậy hỏi: Đau không?”

Lị Vân cười cười, “Nhưng cậu lại chỉ nói, con chó săn với Husky ai thắng?”

“Cậu hỏi tôi: Đau không?”

“Ừ.” Lị Vân gật đầu, mỉm cười.

Tôi lại nghĩ tới cô gái trong mộng kia.

“Cậu nói tôi đã cứu em gái cậu, chính là chuyện này?”

“Đúng vậy.” Lị Vân nói, “Lị Lị rất sợ chó, lúc đó nó đã bị dọa khóc thét lên đấy.”

“Như vậy rốt cuộc là ai thắng?”

“Là Husky.” Cô nói, “Hôm đó tiền bữa tối của cậu là chủ Husky trả, còn tiền cà phê là do chủ của con chó săn kia trả. Bữa đó hình như hết khá nhiều tiền.”

“Thật có lỗi, trí nhớ tôi không tốt, không nhận ra cậu.” Mặt tôi hẳn là đang đỏ lên.

“Nhưng chắc lúc đó tôi có biết cậu.”

“Xem như vậy đi.” Khi Lị Vân nói những lời này, trên mặt hiện lên một nụ cười kì lạ.

Tôi không hỏi thêm nữa, chỉ cảm thấy mệt, bèn ngồi ở chiếc ghế đá trong công viên, cúi đầu xuống.

Không biết qua bao lâu, khi tôi ngẩng lên, Lị Vân vẫn đang đứng ở bên cạnh.

“Cậu cũng ngồi xuống đi.” Tôi nói.

“Ừ.” Lị Vân ngồi xuống bên phải tôi.

Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc, không cách nào phát ra tiếng, liền lẳng lặng nhìn sắc trời đang dần trở tối.

Mặt trời đã xuống núi.

“Công viên này vừa rộng vừa đẹp, không hiểu sao về sau tôi lại rất ít tới.” Tôi rốt cuộc mở miệng.

“Ừ.” Cô đơn giản đáp lại.

“Là tôi nói, vì sao về sau tôi lại không hay đến nữa?”

“Cậu hỏi tôi sao?”

“Không, là tôi hỏi Husky.” Tôi cười, “Nói nhảm rồi, tôi đương nhiên là hỏi cậu đấy.”

“Cậu nghĩ rằng tôi biết sao?”

“Tôi nghĩ hẳn cậu biết.” Tôi quay đầu nhìn cô một cái.

“Một năm trước, công viên này được chọn là công viên có môi trường sống tốt nhất cho đom đóm ở trong thành phố. Chính phủ đã thả hơn hai nghìn con đom đóm vào trong này. Thế là cứ chạng vạng mỗi ngày, liền có rất nhiều phụ huynh mang con cái, cầm lưới và bình thủy tinh, thi nhau bắt đom đóm.”

“Ai…” Tôi thở dài.

“Sau khi cậu thấy được liền rất tức giận, mở miệng trách móc đám phụ huynh này: các người đều là giáo dục con cái như vậy sao?

Nhưng bọn họ đều cảm thấy cậu phản ứng quá khích, xen vào việc của người khác.” Lị Vân cũng khe khẽ thở ra.

“Căn bản không có ai để ý đến cậu, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn lũ đom đóm bay loạn lên trong bình thủy tinh.”

“Sau đó thì sao?”

“Hơn hai tuần sau, công viên không còn đom đóm nữa.” Ngữ khí của Lị Vân thật bình thản,

“Khi con đom đóm cuối cùng biến mất khỏi công viên, cậu cũng không thường xuyên lui lại nữa.”

“Thì ra là thế.” Tôi hỏi, “Khi đó cậu đang ở đâu?”

“Khi đó tôi ở trong tiệm cà phê, nhìn thấy cậu đi qua, dáng vẻ như một con đom đóm mệt mỏi.”

Cô nói, “Tôi liền chạy đến hỏi cậu: Đau không?”

“Hả?” Tôi hơi kinh hãi.

“Ngại quá.” Cô nói, “Là tôi thường hỏi cậu như vậy.”

“Tôi trả lời thế nào?”

“Cậu chỉ nói: đom đóm mới đau.”

Tôi lại bắt đầu trầm mặc, màn đêm đen lặng lẽ bao phủ cả công viên.

“Kỳ thực cậu không cần quá để ý đến lời nói của tôi.” Lị Vân phá vỡ bầu không khí yên lặng, 

“Bởi vì tôi không chỉ là người kì quái, mà còn là người nhàm chán hay suy nghĩ.”

“Không, cậu không phải.” Tôi nói, “Cậu là…”

“Hả?” Lị Vân đợi vài giây không thấy tôi nói tiếp bèn hỏi lại, “Là cái gì?”

“Tóm lại…” tôi nghĩ không ra từ thích hợp để hình dung, đành phải kết luận: “Cám ơn cậu.”

Lị Vân tựa hồ có chút hoảng sợ, thân thể hơi rung động.

Tôi quay người lại, nhưng lại phát hiện hốc mắt của cô dường như ngấn lệ.

“Cậu sao lại khóc thế này?”

“Không có gì.” Cô lấy ra một tờ khăn giấy, cẩn thận gấp lại sau đó mới nhẹ nhàng chấm lên khóe mắt,

“Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe cậu nói cám ơn.”

“Nhiều năm như vậy?”

“Không có gì.” Cô lại nói.

“Đi ăn cơm thôi.” Lị Vân đứng lên, “Hôm nay món đặc biệt sẽ là mì ô long ướp ngũ vị.”

“Thật ngại quá.” Tôi nói, “Món này không hợp khẩu vị của tôi lắm, sợ nuốt không nổi.”

“Hôm nay là tôi mời.”

“Nhân thị thiết, phạn thị cương.” (Người là sắt, cơm là thép) Tôi cũng đứng dậy, “Ăn không được cũng phải ăn.”

Tôi cùng Lị Vân chậm rãi trở về «Lãng quên», đẩy cửa bước vào, phát hiện không khí trong quán thật náo nhiệt.

“Sao về muộn thế?” Ngữ khí của Lị Lị có chút oán trách, “Em đang bận rộn chết được đây.”

“Đây là thái độ đối với ân nhân cứu mạng sao?” Tôi nói.

“Nga?” Lị Lị giật mình, lắp bắp: “Anh nhớ lại rồi sao?”

“Ừ.” Tôi gật đầu, “Quả nhân đói rồi, muốn dùng thiện.”

“Tuân chỉ!” Lị Lị nở nụ cười, “Lập tức có ngay.”

Lị Vân vội vàng vào trong, còn lại mình tôi ngồi ở chiếc bàn trong cùng sát cạnh tường.

Nhớ lại lời của Lị Vân ở công viên, tôi tin rằng cô ấy không lừa tôi, những chuyện này quả thực đã từng xảy ra.

Nhưng tôi một chút cũng không nhớ nổi.

Dù cho tôi có nỗ lực đến thế nào cũng vô luận gọi về những kí ức đã quên, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng.

Tôi quay đầu nhìn bể cá, tầm mắt hướng theo từng chuyển động của chú cá, nhìn một hồi liền nhập thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.