Lời Ngỏ Từ Cõi Tâm Linh

Chương bốn. Tạo nên mối quan hệ đầy yêu thương



Có nhiều mức độ học hỏi, chúng ta phải học rất nhiều thứ bằng xương bằng thịt. Chúng ta phải cảm nhận được nỗi đau. Nếu là linh hồn thì chúng ta không biết đau đớn là gì. Đó là giai đoạn đổi mới. Linh hồn ta đang đổi mới. Khi sống trong cơ thể vật chất, ta có thể cảm nhận nỗi đau, dễ bị tổn thương. Là linh hồn, ta không biết đau đớn, tổn thương, chỉ có khỏe mạnh, hạnh phúc. Tuy vậy, đó là giai đoạn để chúng ta chuyển hóa. Linh hồn có mối tương tác khác nhau. Chúng ta có thể trải nghiệm được các mối quan hệ khi sống trong cơ thể vật chất.

Điểm chính yếu để bắt đầu học hỏi từ khi chúng ta mới được sinh ra là thông qua các mối quan hệ. Qua nỗi đau và niềm vui tương tác với người khác, chúng ta tiến triển con đường tâm linh để học hỏi tình yêu từ nhiều phía. Các mối quan hệ là phòng thí nghiệm sống, là một lĩnh vực thử nghiệm để định rõ cách thức mà chúng ta đang thực hiện, dù bài học có được thông suốt hay không, để khám phá sự khắng khít xiết bao mà chúng ta đã xác định từ trước cho một kế hoạch của cuộc đời. Trong quan hệ, cảm xúc của ta trỗi dậy và ta phản ứng. Chúng ta có từng học hỏi để chấp nhận một cú đánh mà không đánh trả? Chúng ta có đạt đến sự cảm thông, tình yêu và lòng bi mẫn đối với người khác? Chúng ta có phản ứng với nỗi sợ, lòng ích kỷ hoặc sự hắt hủi? Không có các mối quan hệ, chúng ta không biết được, chúng ta không thể thử nghiệm được sự tiến bộ của mình. Đó là những điều tuyệt vời nhưng là những cơ hội gian nan để học hỏi.

Chúng ta sống trong một thân thể vật chất để học hỏi và phát triển. Chúng ta học những đặc điểm và tính chất của tình yêu thương, lòng từ bi, khoan dung, trung thành, sự tha thứ, sự cảm thông, và sự nhận thức. Chúng ta không học tính xấu xa của thù hận, bạo động, tham lam, ganh ghét, ích kỷ, kiêu ngạo và thành kiến.

Đó là căn bản trong các mối quan hệ mà chúng ta tìm hiểu những bài học này.

Càng nhiều khó khăn gian nan thì càng được học hỏi nhiều hơn. Cuộc đời có nhiều trắc trở, mất mát thể hiện hầu hết cơ hội cho sự phát triển của linh hồn. Chắc hẳn bạn sẽ chọn cuộc đời sóng gió để có thể nâng cao tiến trình phát triển tâm linh. Đôi khi “trong cái rủi có cái may” chẳng hạn mất việc làm này lại có cơ may tìm được việc khác tốt hơn. Chúng ta không nên vội vàng buồn tủi. Định mệnh có thể cần một chút thời gian để đan thêu lại tấm thảm phức tạp của chính nó. Trên thế gian này, trong từng nỗi đau, từng cảnh đời cơ cực, cũng luôn có niềm vui hạnh phúc đi theo đó. Chúng ta có mặt trên trần gian, sống trong cộng đồng, học hỏi về tình yêu thương giữa người với người, những con người có chung một chí hướng, có chung những bài học.

Tình yêu thương không phải là quy trình của trí tuệ mà đúng hơn là một năng lực tiềm tàng luôn luôn chảy vào, xuyên suốt qua chúng ta, bất kể chúng ta có nhận thức được nó hay không. Chúng ta phải học để nhận lãnh và cho đi tình yêu thương. Chỉ có cộng đồng, có các mối quan hệ, có sự giúp đỡ chúng ta mới có thể thấu hiểu được năng lực hoàn hảo của tình yêu thương.

Nhiều năm qua, tôi đã điều trị cho hàng trăm cặp vợ chồng và các gia đình bị đau khổ, tôi đưa họ trở về quá khứ, rồi chúng tôi tìm thấy các nguyên nhân trong tiền kiếp gây ra mối bất hòa trong kiếp này. Người này cần các kỹ năng thành thạo trong giao tiếp, còn người kia cần phải biết cảm thông sâu sắc. Nhiều người cần ôn lại các giá trị và quyền ưu tiên của họ. Người khác cần một hoặc hai kỹ xảo để giúp họ vượt khỏi vết xe cũ, để không bị dính chặt và để bắt đầu thay đổi. Chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, chúng ta sẽ thấy rõ ràng kiểu can thiệp nào mà họ cần.

Quá trình phát triển tăng lên và mối quan hệ của họ lớn mạnh nếu họ thật tình cố gắng. Nhiều sự gợi ý và các kỹ xảo mà tôi sử dụng để điều trị cho bệnh nhân đều dựa vào sự hiểu biết tâm linh sâu sắc về những kiếp sống và định mệnh của chúng ta chứ không phải dựa theo các giả định và phương pháp trị liệu truyền thống. Tôi khám phá ra rằng linh hồn và trái tim ta khao khát và hưởng ứng liệu pháp tinh thần nhiều hơn là họ đơn thuần thực hiện theo phương pháp máy móc hay bằng trí óc.

Vì những mối quan hệ là vùng đất cho sự phát triển khi chúng ta sống trong thân thể vật chất này, cho nên tôi đề nghị với bạn vài gợi ý, suy nghĩ, và kỹ xảo để giúp bạn trong các quan hệ, đặc biệt nếu bạn cảm thấy khó khăn với lĩnh vực này trong cuộc đời.

Một ngày đó lúc ngồi thiền, trong đầu tôi nảy ra nhiều suy nghĩ và ý tưởng. Tôi đánh giá cao điều này vì chúng phát sinh từ trong sự tỉnh thức khi thiền định. Tôi có thể cảm nhận sự hiện diện hoặc ít nhất là sự ảnh hưởng của các vị thầy chung quanh tôi, vì vậy, tôi vừa kịp sắp xếp những lời khuyên này. Tôi nhận ra vài lời khuyên có vẻ mô phạm và khó hiểu. Chúng phải được nhận với năng lực tràn trề của sự chu đáo và đầy lòng từ bi. Thực tế, lời nhắn nhủ và thông tin đều được lấp đầy yêu thương và năng lực chữa lành bệnh. Theo kinh nghiệm sử dụng các nguyên tắc này để chữa trị cho các bệnh nhân có rắc rối với những mối quan hệ, tôi thấy rõ kỹ xảo này thật sự hữu hiệu lạ thường.

Tăng dần sự nhận thức về bản thân và người khác.

Điều gì bộc lộ ra với tôi đều rất quan trọng đối với tôi, đều có liên quan đến tôi. Từng người hãy nghĩ đến chính bản thân mình… hãy hòa nhập. Chúng ta có những bài học cho từng người chúng ta. Những bài học đó phải được học mỗi lần một bài… theo thứ tự. Chỉ sau khi chúng ta biết người kế tiếp cần điều gì, họ thiếu cái gì hoặc ta thiếu cái gì, thì chúng ta mới hòa nhập.

Thấu hiểu về thể tánh bất diệt sẽ giúp ta gìn giữ những điều này trong viễn cảnh thích hợp.

Hiểu được bản thân để ta có thể nhìn thấy rõ ràng, tâm trí hay tiềm thức không bị méo mó.

Thực hành thiền định, tu tập lòng từ bi.

Biết được suy nghĩ và các giả định. Nhận thức rằng bạn có thể chấp nhận toàn bộ. Khi bạn nói chung chung về các nhóm hoặc các mẫu, bạn sẽ không nhìn thấy đặc tính riêng lẻ. Những giả định sai lạc trong quá khứ của ta như “đàn ông thì vũ phu, vô tình, còn đàn bà thì quá nhạy cảm, dễ xúc động” đã đưa đến sự bóp méo bản chất thật. Kinh nghiệm thường mạnh hơn niềm tin. Hãy học hỏi từ kinh nghiệm của bạn. Điều gì hữu ích mà không bị tổn thương là rất đáng giá. Hãy loại bỏ mọi niềm tin và tư tưởng lỗi thời.

Hạnh phúc xuất phát từ bên trong, không hề lệ thuộc bên ngoài hay người khác. Chúng ta dễ bị xúc phạm và tổn thương nếu cảm nhận về an lành và hạnh phúc dựa vào cách cư xử và hành động của người khác. Đừng bao giờ cho đi sức mạnh của bản thân mình.

Hãy cố gắng đừng bị dính chặt vào mọi thứ. Trong cõi trần gian mà chúng được học hỏi thông qua các mối quan hệ không phải vật vô tri. Chúng ta đều biết rằng khi chết đi, chúng ta không thể mang theo bất cứ thứ gì.

Khi chết, linh hồn ta tiến đến một cõi cao hơn, chúng ta mang theo bên mình cách ứng xử, nghiệp báo, tư tưởng, và kiến thức. Cách cư xử của chúng ta đối với người khác rất quan trọng, hơn mọi thứ vật chất mà chúng ta đã tích lũy. Trong cuộc sống cũng vậy, khi ta đạt được của cải vật chất rồi có khi ta lại mất đi. Chúng ta sẽ không gặp lại tài sản trong kiếp sau, nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhưng người thân yêu. Nếu cần thiết, tư tưởng này sẽ giúp ta suy nghĩ lại những giá trị.

Khi chúng ta biết nhận thức về bản chất của tâm linh, chúng ta sẽ nhận ra bản chất đích thực của chúng ta. Chúng ta bất diệt và thánh thiện.

***

Tôi nhớ một lần được Marianne Williamson cứu nguy khi chúng tôi trình bày tại buổi hội thảo về việc điều trị trong các mối quan hệ. Marianne là một diễn giả, một tác giả tuyệt vời. Thể thức là một cuộc đối thoại. Chúng tôi sắp xếp tôi có mười phút nói chuyện trước rồi đến Marianne. Chúng tôi mở đầu cuộc đối thoại với khán thính giả, trả lời và thảo luận những thắc mắc của họ cả hơn hàng trăm phút. Trong khán thính phòng hiện diện khoảng tám trăm người.

Khoảng năm phút sau khi tôi mở đầu, một phụ nữ đứng gần phía trước đứng dậy đưa tay lên. Cách cư xử của cô làm tôi bối rối cho nên tôi hỏi cô muốn gì.

Cô nói một cách giận dữ:

– Tôi đến đây để đối thoại chứ không phải để ghi vào danh sách!

Tôi bắt đầu cuộc nói chuyện mười phút bằng cách trả lời theo câu hỏi trong bảng danh sách mà tôi thường sử dụng với các bệnh nhân của tôi khi tôi điều trị các cặp vợ chồng tại phòng khám. Các kỹ xảo này thực sự hữu ích với mọi người, nên lúc đó tôi cũng chia sẻ với nhóm. Dĩ nhiên người phụ nữ này không biết tôi chỉ có mười phút nói chuyện. Có lẽ cô ta sợ danh sách của tôi kéo dài cho tới hai giờ đồng hồ.

Tôi vừa mở miệng giải thích vì tôi và Marianne đã sắp xếp thời gian, nhưng tôi chưa kịp nói thì Marianne đã nhảy vào cứu nguy. Cô đứng sau lưng và đặt tay lên vai tôi, trừng mắt nhìn người phụ nữ đứng một mình trong phòng có tám trăm người.

Marianne trả lời chắc nịch:

– Cô có biết không phải người đàn ông ghi danh sách không? Người phụ nữ ngồi sụp xuống ghế.

– Sao cô lại phủ nhận ông ấy? Tại sao cô không rút lại lời nói?

Rồi Marianne hùng hồn với bài diễn văn đầy nhiệt tình về những khác biệt giữa đàn ông và đàn bà.

Tôi đánh giá cao chuyện Marianne bảo vệ tôi. Có lẽ đàn ông lập bảng kê, tôi thừa nhận đôi khi đàn bà cũng làm điều đó. Còn đàn bà thì có khuynh hướng giải cứu, giống như Marianne đã chứng minh, tôi thầm nghĩ về bản thân mình.

Hãy yêu chính bản thân. Đừng lo ngại gì đến ý kiến của người khác. Nếu bạn thực sự cần và muốn từ chối vài lời đề nghị hoặc nghĩa vụ, hãy nói ra. Nếu bạn không làm được như vậy, sự giận dữ sẽ len lỏi trong đầu bạn. Bạn sẽ bực bội với sự tận tụy, và với những người đã thúc ép bạn. Tốt nhất là nên nói không khi bạn cần phải nói, và đồng ý nếu bạn muốn. Bệnh tật thường gây ra bởi người ta không thể khước từ những yêu cầu không mong muốn, vì đây là cách phải chấp nhận nhiều hơn trong việc nói không. Rồi bạn không còn lựa chọn nào khác ngoài sự tàn tạ do cơ thể bạn từ chối chính bạn. Quyền lợi của bản thân là sức khỏe được dồi dào. Người ta nói rằng căng thẳng là do tâm trí bạn muốn nói không nhưng miệng bạn lại nói ừ.

Hiện lên một ý nghĩ là hành động tâm lý để từ chối nỗi sợ và động cơ trong vô thức, và rồi đùn đẩy cho người khác nỗi sợ và động cơ này. Hãy cẩn thận đừng để hiện lên cảm giác mà bạn đang giấu giếm với người khác hoặc đổ lỗi cho động cơ và ý định khi không hề có gì hết. Việc xuyên tạc sự thật này sẽ làm tổn thương bạn và người khác.

Hãy thấu hiểu bản chất và sự ảnh hưởng của những mô hình được lập lại trong các trải nghiệm thời thơ ấu hoặc trong những kiếp quá khứ. Không thấu hiểu, mô hình này thường tái diễn, làm tổn hại đến các mối quan hệ một cách không mong muốn.

***

Trong những cuốn sách trước tôi cũng có miêu tả cách nhận ra những mô hình này tái diễn, và cách phân biệt tiền kiếp từ nguồn gốc của kiếp hiện tại. Trong chương hai, phản ứng của mẹ cô Andrea đối với đứa con bệnh tật mới sinh phản ảnh mô hình sợ bị mất mát ở kiếp trước lặp lại trong kiếp hiện tại. Đôi khi những chuyến du hành trở về thời thơ ấu hoặc kiếp quá khứ cho ta thấy nguyên nhân đúng đắn của vấn đề. Có khi nguyên nhân hời hợt, nổi lên từ trong kiếp này mà chúng ta chỉ để niềm kiêu hãnh của mình đại diện cho cách giải quyết.

Một trong những bài học quan trọng nhất của cuộc đời là học cách độc lập, hiểu sự tự do giải thoát. Điều này có nghĩa là từ bỏ được tham đắm, chấp nhặt. Loại trừ được tham chấp là được giải thoát. Nhưng loại trừ tham chấp không có nghĩa là loại bỏ lòng từ ái và mối quan hệ có ý nghĩa đã nuôi dưỡng tâm hồn ta. Nó mang tính chấm dứt sự lệ thuộc vào người khác hoặc vật chất của cải. Lòng từ ái không bao giờ là sự lệ thuộc. Tình yêu thương là trạng thái tuyệt đối vô điều kiện, vượt thời gian.

Vì yêu quý và trân trọng bản thân là điều quan trọng, do đó chúng ta không nên nắm giữ một mối quan hệ tiêu cực, thậm chí chúng ta đang yêu người đó tha thiết. Mối liên kết với người đó không hiệu quả do những rắc rối của người đó. Họ thiếu hiểu biết, thiếu thực hành ý chí tự nguyện. Nhưng hãy nhớ rằng tình yêu thì luôn vượt thời gian. Chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để đạt được tình yêu đúng lúc.

Hãy nhìn rõ người khác, không đặt họ lên bệ thờ. Cha mẹ bạn, thầy giáo bạn, cấp trên của bạn cũng chỉ là những người giống như bạn. Họ cũng có nỗi sợ riêng, lo âu và không hoàn hảo. Họ cũng có những vấn đề bàn cãi riêng, và thỉnh thoảng bạn là một con tốt trong trò chơi của họ. Hãy xem họ bình đẳng. Sự phán xét của họ chẳng có nghĩa lý gì cả. Hãy xem xét ý kiến của họ. Có thể họ khôn ngoan. Có thể họ đúng. Nhưng có thể họ cũng có sai sót.

Trong các buổi hội thảo, tôi thường kể câu chuyện của một bệnh nhân có người cha sống cách biệt, độc tài. Ông là quan tòa. Ông đặt mình lên địa vị cao quý và đòi hỏi mọi người phải tôn sùng mình, những người đứng trước tòa án và kể cả vợ con. Ông chưa bao giờ ôm con mình vào lòng hay nói với chúng rằng ông yêu thương chúng.

Sau khi ông chết, con gái ông cảm thấy rằng mối liên hệ với ông vẫn chưa chấm dứt, chưa được giải quyết, nhưng cô không thể nhìn rõ ông được, cái bệ thờ này quá cao. Ngày nọ, trong trạng thái thư giãn sâu, cô nhìn thấy mình đang ở trong một khu vườn đẹp. Ở đó, cha cô trông trẻ hơn, khỏe mạnh hơn lúc ông gần chết, hiện ra trước mặt cô và nói với giọng trìu mến:

– Hãy xem cha như là anh trai của con.

Những lời nói đó thay đổi toàn bộ thói quen trong mối liên hệ của họ. Giờ đây cô có thể nhìn thấy ông bình đẳng hơn, không còn trịch thượng nữa. Cô có thể nhìn thấy ưu điểm và khuyết điểm của ông rõ ràng và nhẹ nhõm hơn. Cô đã thấu hiểu và tha thứ cho ông. Cô đã từng bị bệ thờ đè nặng, nhưng nay cái bệ đó đã biến mất, cùng với sự xuyên tạc sự thật, mà do sự hình thành ý nghĩ luôn gây ra.

Tình yêu và sự khoan dung luôn lấp đầy khoảng trống.

Thỉnh thoảng chúng ta nhận lãnh riêng những cái ná và những mũi tên của những kẻ sỉ nhục ta. Nhưng thông thường chúng ta chỉ là những con tốt có thể bị thay thế trong sự xúc động dễ bị loạn thần kinh của họ. Bất cứ người nào khác nằm trong vị trí của bạn cũng đều nhận lãnh một kiểu đối xử giống nhau. Với bạn, chẳng có chất độc gì đặc biệt hoặc tính tiêu cực đáng chú ý.

Hãy thận trọng với những người đóng bộ bước vào. Người nguy hiểm nhất thường đóng bộ duyên dáng nhất; họ có vẻ sôi nổi, vui vẻ, bốc đồng, táo bạo, sống trong tình trạng gay go nguy kịch. Những đặc điểm bề ngoài này thường làm ta choáng ngộp, trái tim ta mù lòa, không nhận ra sự nguy hiểm. Hãy học cách nhìn bằng trái tim, đừng nhìn bằng đôi mắt.

Sự phủ nhận đối lập với sự quan tâm. Đó là hành động không nhận thức những cảm giác nội tâm, những nỗi sợ, và những động cơ thúc đẩy. Bạn có thể nói và làm những việc xâm hại đến mối quan hệ. Khi bạn thức tỉnh, khi bạn hiểu được chính mình, bạn sẽ không vô tình làm tổn thương chính mình và người khác nữa.

Hãy nâng cao tình yêu thương và sự thấu hiểu trong mối quan hệ.

Khi bạn nhìn vào đôi mắt người khác, bạn sẽ thấy tâm hồn bạn nhìn lại chính bạn, rồi bạn sẽ biết rằng mình đạt đến một mức độ khác trong tỉnh thức.

Các mối quan hệ đều cần nuôi dưỡng và chăm bón. Loại bỏ nỗi sợ và cảm xúc tiêu cực. Khi cần phải nói hoặc giao tiếp, bạn hãy đặt lại quyền ưu tiên. Hãy dành thời gian và năng lực cho người khác. Hãy mang lại toàn bộ sự tỉnh giác và quan tâm đến mối quan hệ và những rắc rối của nó. Mối quan hệ này quan trọng hơn truyền hình, tạp chí, sách báo. Loại bỏ những phiền muộn. Tắt truyền hình, bỏ tờ báo xuống. Đi đón tiếp mọi người.

Đừng cho điều gì là đúng cả. Đừng theo vết mòn.

Hãy làm mới lại mối quan hệ bằng hành động yêu thương. Mối quan hệ đang sống, còn sống trong hiện tại, không phải trong quá khứ.

Hãy để tâm hồn bước vào mối quan hệ thông qua sự tỉnh thức và thấu hiểu.

Bạn hãy yêu thương, cảm thông và giúp đỡ người khác mà không phải quan tâm đến điều gì bạn sẽ đạt được. Bất kể bạn có đưa tay ra được ít hay nhiều cũng không quan trọng. Con số không phải là vấn đề. Hành động chu đáo giúp đỡ mới là vấn đề. Đôi khi bác sĩ điều trị cho bệnh nhân với tấm lòng nhân ái, thì vị bác sĩ đó đạt được lợi ích còn nhiều hơn người bệnh. Tất cả chúng ta đều là vị thầy thuốc điều trị cho linh hồn.

***

Như nhiều đàn ông khác, tôi có khuynh hướng nghĩ rằng những cử chỉ lãng mạn phải là cái dạng trang trọng như tặng nữ trang, tặng hoa, mời ăn tối, đại loại như vậy. Tuy nhiên tôi đã học được rằng đôi khi những điều nhỏ nhặt nhất lại có ý nghĩa nhiều nhất.

Cách đây vài năm, lúc tôi đang là bác sĩ nội trú khoa tâm thần học tại Connecticut. Jordan, con trai tôi vừa biết đi chập chững, còn vợ tôi Carole thì làm việc bán thời gian. Tôi thường ở lại bệnh viện làm việc rất trễ. Vào một đêm mùa hè nóng oi bức, tôi rời bệnh viện khoảng mười một giờ đêm. Trên đường về nhà, tôi chợt ghé lại mua hai cây kem, cho tôi và Carole. Hai vợ chồng tôi ít có dịp nói chuyện với nhau, cho nên tôi cũng không có ý định làm một điều gì đặc biệt cho nàng. Chúng tôi ngồi ăn kem, chia sẻ với nhau trong đêm tĩnh mịch đó. Nàng nói với tôi rằng tôi nghĩ đến nàng và mua kem cho nàng luôn là ký ức đáng yêu đối với nàng.

Trong gia đình Carole có câu nói được truyền lại qua nhiều năm rằng tội lỗi lớn nhất là lấy đi tâm hồn của người khác. Biết bao lần trong đời người ta tiêu diệt nhau bằng cách đó! Có lẽ khi về già chúng ta sẽ khám phá ra niềm hạnh phúc của mình đã bị người khác hủy hoại. Chúng ta biết rằng hành động và lời nói của họ xuất phát từ lòng ghen ghét, hoặc cảm giác về địa vị thấp kém, hoặc hàng ngàn lý do khác. Nhưng chúng ta vẫn rất buồn.

Thôi thì từ đây về sau, chúng ta hãy gửi đi những thông điệp tích cực. Nắm tay nhau thường xuyên hơn. Đón tiếp nhau bằng cả trái tim. Chúng ta đều cần được yêu thương và yêu thương người khác.

***

Tôi đã từng điều trị cho một cặp vợ chồng. Đôi vợ chồng này khá thông minh, sâu sắc, mối quan hệ của họ nói chung cũng khá tốt. Tuy vậy, thời gian hạnh phúc của họ thường bị đứt đoạn vì những cuộc tranh cãi đầy cảm xúc, những điều này thường gây ra cơn cuồng nộ và làm tổn thương nhau. Họ giận nhau cả tuần, ai cũng đau khổ, bực bội. Nhưng sự kiêu ngạo đã ngăn họ làm lành, ngăn họ thôi hết buồn đau.

Họ đến phòng khám tôi sau một tuần dài căm giận. Trong bảy ngày liền, một sự kiện nhỏ nhặt nhất cũng gây ra cơn giận sôi sục căm phẫn.

Khoảng ba mươi phút sau khi điều trị cho họ, vấn đề được giải quyết và cơn giận của họ xua tan. Theo lệ thường, niềm kiêu hãnh và cảm giác bị tổn thương làm kéo dài cơn giận, chặn lại một cuộc giải quyết sớm hơn.

Tôi thử nghiệm một phương pháp mới. Tôi chỉ ra vấn đề:

– Trong những cuộc cãi vã của ông bà… cái nào thường kết thúc sớm hơn hoặc muộn hơn. Thường thì nó kéo dài bao lâu thì hai người hết giận và làm lành?

– Thường thì khoảng năm hoặc sáu ngày.

Người chồng trả lời, người vợ gật đầu. Tôi hỏi tiếp:

– Ông bà có nghĩ rằng cả hai sẽ hết giận trong hai ngày? Điều đó vẫn có thể làm hai ông bà có nhiều thời gian cự cãi, khó chịu, rồi kết thúc mọi vấn đề. Nếu hai người có thể hết giận trong năm ngày, tại sao không hết giận trong ba ngày? Dù sao hai ông bà vẫn luôn chấm dứt được cơn giận mà.

Cả hai người suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Chắc chắn họ sẽ cãi nhau trong ba ngày thay vì năm hay sáu ngày. Tôi nói tiếp:

– Nếu hai ông bà có thể làm lành trong ba ngày tại sao không làm lành trong một ngày? Chắc chắn là hai người đều biết toàn bộ quá trình cãi vã, từ đầu đến cuối. Ông bà đã học hỏi những công cụ cần thiết để giải quyết mọi khó khăn. Liệu ông bà có thể tăng nhanh lên cách giải quyết vấn đề trong một ngày?

Họ lại xem xét lời đề nghị này. Họ lại đồng ý.

Một ngày có lẽ cũng được rồi. Tôi tiếp tục:

– Nếu chỉ trong sáu tiếng thôi được không? Nếu ông bà có thể làm lành trong một ngày, tại sao sáu tiếng không được? Hãy nghĩ đến việc hai người sẽ giảm được rất nhiều nỗi buồn khổ. Chỉ sáu tiếng thôi.

Lần nữa, khái niệm này nghe có lý nên họ lại đồng ý. Tôi cố rút ngắn thời gian dài trong các cuộc cãi cọ của họ. Tôi kéo xuống dần một hai tiếng. Có lẽ họ nhận ra nguyên nhân chớm nở của cuộc đấu khẩu và cảm xúc đau khổ. Có lẽ họ sẽ vượt qua và làm hòa với nhau, có lẽ họ sẽ biết thấu cảm những cảm giác của nhau. Họ sẽ cố gắng làm lành trong một hai tiếng đồng hồ thôi.

Từ dạo đó, quy trình cãi vã, giận dỗi, giải quyết luôn được thực hiện cho cặp vợ chồng này. Dù sao họ cũng nhận ra rằng họ luôn chấm dứt được những cuộc cãi vã, giận hờn. Giờ đây, thay vì đau khổ cả năm sáu ngày, họ chỉ đau khổ một lát thôi.

Chúng ta đều có thể đè nén cơn giận, và nhận thức nhanh hơn, giải quyết vấn đề mau chóng hơn. Dần dần, chúng ta loại bỏ hết sự giận dữ. Tại sao chúng ta phải ôm trong lòng nỗi đau vô ích vậy?

***

Hãy tha thứ cho những gì đã qua. Học hỏi từ đó nhưng hãy để cho mọi chuyện qua đi. Con người thường thay đổi và phát triển hơn. Đừng bám chặt vào hình ảnh hạn chế, rời rạc, đầy tiêu cực của một người trong quá khứ. Hãy nhìn họ ngày nay. Mối quan hệ của bạn sẽ luôn sống động và thay đổi.

Ngay bây giờ, hãy tích cực yêu thương người khác. Đừng nhớ tiếc gì về quá khứ, nó đã qua, hãy bắt đầu lại từ đây. Không bao giờ quá trễ cho chúng ta thể hiện tình yêu và lòng trắc ẩn.

Năm 1996, khi tôi đến Brazil, một phụ nữ nói với tôi, rất thất vọng:

– Tôi thật sự cảm thấy kinh hoàng khi tôi nhìn lại cách nghiêm khắc độc đoán mà tôi đã nuôi dạy thằng con lớn của tôi. Lúc đó tôi quá trẻ và chưa đủ chín chắn. Đơn giản là tôi theo cách mẹ tôi đã nuôi dạy tôi. Giá mà tôi có thể làm lại từ đầu.

Tôi trả lời:

– Bây giờ bà hãy yêu thương nó theo cách mà bà ao ước được yêu thương nó lúc nhỏ.

Năm 1997, tôi quay lại Brazil và tôi gặp lại bà. Bà ta rất vui với những tiến triển của mình. Thiền định đều đặn mỗi ngày giúp bà phá bỏ cảm giác tội lỗi đã đè nặng lên bà, giúp bà xích lại gần con trai mình hơn. Bà rưới lên con mình tất cả tình yêu thương và sự chăm sóc đã ứ đọng trong tim bà.

Hãy nhìn sâu hơn. Nhìn vào hố ngăn cách giữa bạn và người thân dần dần biến mất, rồi lấp đầy bằng năng lực yêu thương. Bạn không phải là tảng băng trôi lờ đờ cách biệt, mà là dòng nước nối kết với họ. Hãy nhìn và cảm nhận sự nối kết này. Hãy gởi đi nguồn ánh sáng và tình yêu. Đến mức độ nào đó, họ sẽ nhận được tình yêu của bạn. Chúng ta đều luôn nối kết lại với nhau.

***

Carole và tôi hướng dẫn chương trình huấn luyện tập trung vài kỳ trong một năm. Carole làm việc với một người đàn ông, người này đã khám phá ra bản chất của tình yêu.

Carole kể lại như sau:

Người ta thường hỏi tôi liệu tôi có khám phá ra Brian trong tiền kiếp. Tôi đã có nhiều chuyến du hành về quá khứ để tìm kiếm vài vấn đề nào đó, nhưng tôi chưa tìm kiếm gì đặc biệt trong tiền kiếp với anh ấy. Không có lý do gì hơn ngoài sự tò mò để trải nghiệm một lần trở về để tìm thấy anh ấy. Điều đó không quan trọng, vì tôi luôn biết rằng tình yêu và sự nối kết của chúng tôi rất sâu sắc. Tuy vậy có lý do để con người luôn muốn trở về quá khứ, để gặp lại người nào đó đặc biệt với họ trong hiện tại, hoặc người nào đó họ đã biết trong quá khứ. Arthur là một trong những người đó.

Vào ngày thứ hai trong khóa huấn luyện, trong lúc tôi vừa chấm dứt phần trình bày thì Arthur, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, bước đến phía tôi. Ông hỏi rằng liệu tôi có giúp ông giải tỏa vài chuyện rắc rối, đó là một trong nhiều nguyên nhân mà ông có mặt tại khóa học này. Tôi nói với ông nên làm việc với cả nhóm trước, rồi vài ngày sau xem thử có tiến bộ gì không. Tôi mong rằng câu trả lời mà ông đang tìm kiếm sẽ hé lộ ra trong cả nhóm và những mối tương tác riêng lẻ.

Vào ngày thứ tư, Arthur đến kể rằng trong lúc ông làm việc với người khác thì vẫn còn vài chuyện, mà chuyện này lúc nào cũng làm ông bực bội. Vì vậy, trong khi Brian làm việc với nhóm khác, tôi và Arthur bắt đầu thực hiện theo cách một người đối thoại với một người.

Tôi muốn biết Arthur cần đạt đến điều gì.

Mẹ của ông đã mất. Ông có bốn đứa cháu nội, và dù ông rất yêu thương cả bốn đứa, nhưng ông yêu thương rất đặc biệt một đứa cháu gái. Ông thắc mắc liệu đứa bé này có phải là mẹ ông đã đầu thai trở lại.

Chúng tôi quyết định quay trở về, không biết trong tiềm thức có đưa ông đến khoảng thời gian trước kia lúc mẹ ông còn sống hay không. Arthur hầu như không thấy gì rõ ràng cả. Ông cho rằng vài vấn đề xảy ra trong tuần là do điều đó.

Sau khi áp dụng phương pháp quy nạp khá ngắn gọn, chúng tôi quay về đúng thời điểm Arthur thấy chính mình đang sống vào khoảng những năm 1800 tại nước Anh. Lúc đó, ông là một đứa bé đang đứng phía bên ngoài, nhìn căn nhà mình sống với gia đình. Ông không chắc gia đình mình có sở hữu căn nhà đó không. Tôi hướng dẫn ông đi vào bên trong. Ông biết có cha mẹ mình nhưng ông không thể nhìn kỹ họ. Ông biết có anh chị em ruột nhưng cũng không thấy họ rõ hơn được. Vì vậy, chúng tôi đi xa hơn, vào lúc ông sắp đi đến trường nội trú.

Bây giờ ông có thể nhìn thấy rõ anh chị em mình, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cha mẹ rõ nét. Cuộc sống thật tuyệt, ông rất vui vẻ trong trường nội trú. Ông nhận ra người chị gái trong kiếp đó chính là mẹ ông trong kiếp này, ông rất phấn chấn bởi điều đó. Ông cho rằng anh trai trong kiếp đó có lẽ là đứa con trai ông trong kiếp này.

Đúng lúc ông trở thành luật sư, chúng tôi di chuyển đến ngày cưới của ông. Bất kể khả năng sử dụng giác quan nhìn xuyên suốt của ông rất kém, Arthur vẫn đủ khả năng quan sát cảnh tượng rất chi tiết. Ông nhìn thấy anh chị mình đứng đó, trong ngày cưới. Ông cũng biết cha mẹ đang đứng đó nhưng cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt họ. Họ vẫn không nhận ra ông, hoặc ông cũng không quan tâm đến họ nhiều. Ông chỉ cảm thấy rất vui vì đã nhận ra anh chị mình.

Lễ cưới diễn ra thật tuyệt vời. Arthur rất vui vẻ. Ông giải thích rằng cô dâu không phải là người ông yêu mà do hai gia đình sắp đặt. Hai người là bạn với nhau từ nhỏ, điều này cũng tốt cho ông thôi. Lúc đó, họ có vài đứa con và ông là một luật sư thành đạt.

Chúng tôi đi xa đến ngày ông chết, Arthur có thể nhìn thấy mình đã già, đứng chung quanh là vợ và con cái. Ông đã có một cuộc đời hạnh phúc. Ông nói rằng cuộc hôn nhân dần dần đi sâu vào tình yêu. Ông rất thương yêu chăm sóc vợ con. Họ không có xung đột hay buồn giận gì nhau. Ông chết đi trong vòng tay của những người thân yêu.

Sau đó, Arthur đi qua một cõi khác. Ở đó, ông nhìn thấy những người thân yêu, gia đình và bạn bè đang đợi ông. Ông có thể nhìn thấy họ, nhưng ông biết rằng ông không thể đi đến với họ cho đến khi ông gặp được người nào đó có thể khiến ông ôn lại cuộc đời mình. Ông phải thực hiện điều đó trước khi ông tiếp tục đi. Họ yêu cầu ông nhìn lại và phải thấy chủ đề của cuộc đời đó, phải nhận bài học gì của cuộc đời đó. Phải mất một lúc lâu cân nhắc về điều đó, ông mới giải thích rằng bài học phải thực hiện không cần đến một cuộc đời vĩ đại hay quan trọng, cũng không cần có nhiều cuộc sống sôi nổi hay những điều to tát xảy ra mới có khả năng cảm nhận sự mãn nguyện và tình yêu, và mang tình yêu đến với người khác. Arthur nói rằng những sinh vật đó có vẻ hài lòng với câu trả lời.

Rồi ông hòa nhập vào gia đình và bạn bè, ông rất hân hoan với điều đó. Ông nhận ra vài người. Anh trai ông cũng có mặt. Còn cha mẹ ông thì không có mặt, họ đang ở một nơi nào đó, không tham gia cùng với nhóm. Điều này có vẻ thú vị, bởi vì ông chưa bao giờ nhìn thấy cha mẹ mình trong kiếp đó. Họ luôn mờ nhạt.

Tôi hỏi xem ông có thể nhìn thấy chị gái. Đôi mắt ông quét nhanh xuống mí mắt, rồi nói:

– Chị tôi không có ở đó.

Rồi khuôn mặt ông bắt đầu rạng rỡ:

– Ồ! Chị ấy đang đến. Tôi có thể nhìn thấy chị ấy. Chị là một phần của chúng tôi.

Sau khi để ông hưởng thụ niềm hạnh phúc, tôi lại hỏi ông điều gì đang xảy ra. Ông kể rằng:

– Ồ! Chúng tôi đang chờ. Chỉ là chờ đợi đến khi nào phải đi đầu thai, đến khi nào sẽ quay trở lại.

Tôi hỏi ông có nhìn thấy ai đứng bên cạnh, ông nói là có các vị thầy. Ông nói các vị đó đang giúp ông hình dung ra điều gì ông sẽ làm ở kiếp sau. Thật thú vị, ông giải thích rằng các vị thầy sẵn sàng cho ông vài lời khuyên nếu ông cần, chứ họ không hề áp đặt.

Tôi hỏi thăm liệu ông có thể đặt vài câu hỏi về kiếp hiện tại của ông với các vị thầy hay không. Ngừng một lát, ông trả lời rằng có thể. Tôi đề nghị rằng ông nên xem thử họ có biết cháu gái của ông có phải là người mẹ mà ông rất yêu quý không. Arthur yên lặng một thoáng. Rồi ông kể:

– Họ có trả lời cho tôi. Họ hỏi rằng tôi có yêu quý mẹ mình không. Tôi nói có. Họ hỏi lại lần nữa rằng tôi có yêu quý cháu gái của mình không. Tôi nói là rất mực yêu quý nó. Và câu trả lời của các vị rằng: “vậy thì có điều gì khác nhau? Có quan trọng không nếu cháu gái của ông đã từng là mẹ của ông?”. Tôi nói là không hề, chỉ là tình yêu tôi dành cho họ, đó mới là quan trọng. Tình yêu luôn là tình yêu. Họ có vẻ hài lòng với câu trả lời đó.

Từ chuyến đi về, Arthur đã cảm thấy rất hài lòng, ông không cần tìm hiểu thêm nữa.

***

Linh hồn của chúng ta tồn tại trong dòng năng lực của tình yêu. Chúng ta không bao giờ thật sự bị chia cách với những người thân yêu, mặc cho chúng ta có cảm giác bị cách trở hoặc không được yêu thương. Cuộc hội ngộ có khi bất ngờ và đầy kịch tích.

Diane là bệnh nhân của tôi. Cô là người đàn bà đẹp ở lứa tuổi ba mươi. Dáng người mảnh mai, nhưng tính cách của cô thì rất mạnh mẽ. Là y tá trưởng tại khoa cấp cứu của một bệnh viện, hàng ngày cô phải ra nhiều quyết định sống chết, cô phải rất khéo léo điều hành cả một đội ngũ y tá và kỹ thuật viên.

Lúc này thì Diane đang rất buồn vì chưa lập gia đình khi đã bước qua tuổi ba mươi lăm. Cô cũng đã có hẹn hò với nhiều người, nhưng họ đều sợ và cảm thấy không thoải mái với tính cách quá mạnh mẽ của cô. Cũng có vài người cầu hôn nhưng cô quyết định không cưới xin gì cả cho đến khi nào cô cảm thấy mối quan hệ của mình có sự đồng cảm và tình yêu thật sự. Cô đang tìm kiếm một tri kỷ, nhưng rõ ràng là chưa hề có ai. Cô cũng có cảm giác mơ hồ về tội lỗi và điều gì đó không phù hợp, thỉnh thoảng cô cảm thấy mình không xứng đáng có được tình yêu và hạnh phúc.

Trong chuyến trở về quá khứ đầy sống động, Diane khám phá ra mình sống ở Bắc Mỹ cách đây vài trăm năm trong thời chiến tranh của người da đỏ. Cô là người đi khai hoang, là bà mẹ trẻ của đứa con trai vừa đi chập chững. Chồng cô đi vắng, còn túp lều của họ đang bị đội săn bắn người da đỏ bao vây. Hai mẹ con cô nấp trong ngăn phòng bí mật được xây dưới lòng đất. Cô kể với tôi:

– Con tôi khoảng một hai tuổi, tóc nó đen nhánh, còn mắt thì màu nâu. Nó thật dễ thương.

Tôi có linh tính về một bi kịch khi cô miêu tả đứa con trai và cảnh tượng ở đó. Cô kể tiếp:

– Thằng bé có một vết chàm dưới vai phải… hình vầng trăng khuyết hay là hình cây kiếm cong. Còn tôi thì mặc quần áo rất giản dị, tóc tôi đen, dài.

Tôi đưa cô trở lại nơi ẩn nấp bí mật, và trong một khoảnh khắc, cô bắt đầu khóc thút thít. Tôi hướng dẫn cô vượt lên cảnh tượng đó, tách khỏi nó và quan sát từ phía trên, như thể cô đang xem phim. Theo cách này, tôi có thể giúp cô lấy lại bình tĩnh để tiếp tục miêu tả phần quá khứ đầy kịch tính.

– Tôi phải trốn ở đây nếu không chúng sẽ giết mẹ con tôi. Đó là kế hoạch… nhưng con tôi khóc… nó đang khóc. Tôi phải bóp miệng nó… nó không nín.

Cô lại khóc.

– Con tôi chết rồi… tôi đã giết con tôi. Tôi không muốn vậy… chỉ tại nó không nín. Trời ơi! Tôi phải làm sao đây?

Dân da đỏ không tìm thấy cô. Nhưng phần đời còn lại, cô sống trong tan nát với nỗi đau đớn và tội lỗi.

Cô không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

Cô có thêm hai đứa con nữa trong kiếp đó. Vào cuối cuộc đời đau thương, cô chết bên con cháu. Cô đã là một người mẹ, một người bà chu đáo chăm sóc và thương yêu con cháu mình chỉ để chuộc lại lỗi lầm, và để tự trừng trị.

Cô chết và thoát ra khỏi xác. Cô miêu tả một luồng ánh sáng vàng đẹp trong hình tròn. Trong hình tròn đó, cô có thể nhìn thấy linh hồn của những người thân yêu đã chết trước, kể cả chồng và cha mẹ cô. Nhưng cô không nhìn thấy đứa con trai mình.

Tuy nhiên, rốt cuộc cô cũng tìm thấy niềm an lành lạ thường. Âm nhạc vang ra từ nguồn ánh sáng đó, nhưng cô không thể tìm được từ nào để diễn tả lại.

– Ánh sáng và âm nhạc quá tuyệt vời, đến nỗi không thể có từ nào giải thích được. Giống như mình được trở về nhà. Họ chào đón tôi. Tôi đang về nhà.

Cô cảm thấy cơn đau nhói khi rời bỏ con cháu, nhưng niềm vui cô tìm thấy trong ánh sáng và âm nhạc tràn lấp đi cơn đau.

– Họ không biết rằng tôi không chết, dù tôi đã rời bỏ thân xác. Tôi vẫn tỉnh táo, biết nhận thức. Chết là một từ sai lệch. Tôi không thật sự chết, nhưng họ không biết điều này.

Cô nói đúng. Chúng ta không bao giờ thật sự chết. Chúng ta chỉ mở rộng mức độ nhận thức mà thôi, như thể chúng ta đi qua cánh cửa đến một nơi tươi sáng hơn, môi trường sống động hơn, một môi trường đầy sức sống với nhiều ánh sáng và âm thanh của tình yêu.

Vài tháng sau chuyến du hành, Diane đang làm việc tại bệnh viện, khám cho một người đàn ông bốn mươi mốt tuổi. Anh ta bị bệnh suyễn. Cô cảm thấy bị người này cuốn hút kỳ lạ, nhưng cô tỉnh táo gạt bỏ sự cuốn hút và khám bệnh cho anh ta.

Đôi mắt anh ta dõi theo cô từng li từng tí. Anh ta cũng có cảm giác quen biết lạ lùng với cô, với người y tá duyên dáng này. Họ nói đùa với nhau và khám phá ra nhiều nguyên cớ chung.

Vì suyễn là triệu chứng hiện thời của anh ta nên Diane phải khám phổi. Cô đặt ống nghe lên lưng anh ta, chú ý nghe hơn là nhìn. Cô gần như ngất lịm, tim như ngừng đập, đầu gối như khuỵu xuống khi cô nhìn thấy vết chàm hình lưỡi liềm dưới vai phải của anh ta.

Ngay lập tức, cô biết rằng sự kiện sâu lắng đang xảy ra.

Diane lái câu chuyện sang tình trạng hôn nhân của anh ta. Những giọt nước mắt hạnh phúc của cô đang chảy quanh dưới hàng mi.

Anh ta đã ly dị. Vợ anh ngoại tình và đã bỏ anh cách đây vài năm. Anh cảm thấy tổn thương và bị phản bội, lòng tin trong anh đã sụp đổ. Anh không dám lập gia đình nữa, e rằng mình sẽ lại bị phản bội. Anh không còn đủ sức chịu đựng nỗi đau thêm lần nữa.

Anh tự nhủ tại sao mình lại kể lể những chuyện riêng tư thầm kín với cô y tá này?

Mình có biết gì về cô ta đâu?

Tôi tin rằng cuộc trùng phùng của họ không hề ngẫu nhiên. Tình yêu của họ, mối quan hệ còn day dứt trong tiền kiếp, và kế hoạch của cuộc đời đã kéo họ lại với nhau. Linh hồn họ đã lên kế hoạch cho cuộc hội ngộ này. Giờ đây họ hạnh phúc trong cuộc hôn nhân.

Diane không còn cảm giác tội lỗi, cảm giác không xứng đáng nữa. Tôi chưa hề điều trị cho chồng cô, dù tôi rất muốn. Động cơ của tôi không phải để đánh giá mối liên hệ của họ trong kiếp quá khứ. Sự nhận diện của linh hồn, vết chàm, và niềm hạnh phúc của họ đã quá đủ. Họ đang sống trong tình yêu. Và tình yêu không cần phải có bằng chứng.

Tôi chỉ muốn giúp làm dịu đi bệnh suyễn của anh mà thôi. Như tôi đã miêu tả trong những cuốn sách đã xuất bản, chết vì nghẹt thở trong kiếp trước thường biểu hiện triệu chứng hen suyễn trong kiếp này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.