Lời Ngỏ Từ Cõi Tâm Linh

Chương hai. Vòng luân hồi



Chúng ta vượt qua nhiều giai đoạn khi hiện diện trên thế giới này. Chúng ta lột thành thân thể em bé, rồi thành trẻ em, từ trẻ em trở thành người lớn rồi người già. Tại sao chúng ta không bước qua lột thành thân thể người lớn rồi đi vào một trình độ tâm linh? Đó là việc chúng ta thực hiện. Chúng ta không ngừng phát triển; chúng ta tiếp tục phát triển. Khi chúng ta đạt đến trình độ tâm linh, chúng ta cũng sẽ tiếp tục phát triển ở mức độ đó. Chúng ta vượt qua nhiều giai đoạn khác nhau trong việc phát triển. Khi nào chúng ta về đến, chúng ta sẽ được ngừng nghỉ. Chúng ta phải vượt qua một giai đoạn tái sinh, một giai đoạn học hỏi, và giai đoạn quyết định. Chúng ta quyết định khi nào muốn quay trở lại, nơi nào để quay lại, và lý do gì để quay lại. Nhiều người quyết định không trở lại. Họ quyết định đi đến một giai đoạn phát triển khác. Và họ ở lại trong hình thái tâm linh… nhiều người ở lại lâu hơn người khác trước khi quay về. Tất cả đó là sự phát triển, học hỏi… và tiếp tục phát triển.

Thân thể chúng ta chỉ là phương tiện trong lúc chúng ta hiện hữu. Chỉ có linh hồn và tâm trí của chúng ta mới vĩnh hằng.

Kiếp sống của chúng ta không phải là kết quả của hành động hay sự kiện ngẫu nhiên. Cuộc đời được viết thành kịch bản một cách cẩn thận và khôn ngoan để nâng cao sự học hỏi và tiến hóa.

Cha mẹ chúng ta là những linh hồn từ những kiếp trước có mối quan hệ tương tác với chúng ta.

Chúng ta là trẻ em, thanh niên, người lớn, tiến hóa về mặt tinh thần vì thân thể chúng ta tiến hóa theo quy luật tự nhiên. Sau khi linh hồn rời bỏ thân xác ngay lúc “chết” tự nhiên, sự học hỏi của chúng ta vẫn tiếp tục trên bình diện cao hơn, đó là cấp độ thực sự cao hơn của tỉnh thức. Chúng ta ôn lại quãng đời vừa rời bỏ, và tính toán cho kiếp sống kế tiếp. Việc học hỏi không bao giờ kết thúc với cái chết thân thể.

Có nhiều cấp độ tỉnh thức mà chúng ta ghé qua khi hồn lìa khỏi xác. Một cấp độ quan trọng là giai đoạn học hỏi mà chúng ta sẽ ôn lại những kiếp đã qua. Chúng ta trải nghiệm lại từng cuộc gặp gỡ, từng mối quan hệ. Chúng ta cảm thấy tình cảm của những người mà chúng ta đã giúp đỡ hay làm tổn thương, yêu thương thù ghét, hoặc có ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực. Chúng ta cảm nhận một cách sâu sắc, vì đây là công cụ học hỏi có tác động mạnh mẽ, một dạng phản hồi mãnh liệt tức thì về hành vi của chúng ta trong khi chúng ta hiện diện trên trái đất này, trong thân thể vật chất này. Chúng ta học hỏi thông qua những mối quan hệ, và do đó, điều quan trọng là chúng ta hiểu được cách mà chúng ta tiếp xúc với người khác.

Khái niệm đầu thai giải thích và làm sáng tỏ những mối quan hệ trong kiếp sống hiện tại của chúng ta. Thường thì những sự kiện trong kiếp quá khứ gần vẫn còn ảnh hưởng đến những mối quan hệ hiện thời. Hiểu rõ những nguyên nhân gốc từ kiếp trước có thể chữa lành được các mối quan hệ trong kiếp này. Tỉnh thức và thấu triệt là nguồn lực chữa trị có tác động mạnh.

Tôi quyết định viết cuốn sách này với ví dụ tiếp theo của những chuyến du hành quay về quá khứ, vì nó miêu tả và giải thích tiến trình trị liệu theo cách trở về quá khứ mà tôi sử dụng, bao gồm phương pháp và sự thể hiện. Điều này hầu như không được chọn lọc. Tôi nghĩ bạn nên trải nghiệm chuyến du hành về quá khứ như thể bạn đang sống trong hiện tại vậy.

Hơn nữa, đây là trường hợp hấp dẫn liên quan đến kiếp sống hiện tại và quá khứ, minh họa ký ức từ tuổi bé thơ, và những ký ức trước khi được sinh ra rồi sau khi chết. Trường hợp này minh chứng con đường đi của linh hồn chúng ta.

Trong một buổi phỏng vấn trên kênh truyền hình, tôi được yêu cầu phải chứng minh kiếp quá khứ cho các khán giả của họ. Một phóng viên nghe nói về kế hoạch và quan tâm đến công việc của tôi đã tự nguyện làm “bệnh nhân”. Để thực hiện chuyến du hành này, tôi sử dụng phương pháp thôi miên, một quá trình thư giãn theo độ dốc thoai thoải nhẹ nhàng. Bản chất của thuật thôi miên chỉ là hình thức tập trung và thư giãn, không phải là chuyến hành trình, cũng không có gì huyền bí. Trong tình trạng thư giãn và tập trung, những chức năng của ký ức được nâng cao lên.

Buổi thực hành của cô đầy xúc động, sâu sắc, mãnh liệt. Cô đã trải qua những ký ức quá khứ trong giai đoạn sắp được sinh ra, rồi thời thơ ấu, cuộc đời và những mối quan hệ của cô thuận lợi theo như kết quả của nó.

Đó là một ngày hè nóng bức, khó chịu tại thành phố New York. Ánh sáng chói lòa và sức nóng tỏa ra từ những ngọn đèn chiếu sáng rực trong buổi phát hình làm không khí ngột ngạt thêm. Tôi có thể cảm nhận từng giọt mồ hôi nhễ nhại sau lưng và nhòe nhoẹt trên khuôn mặt được trang điểm. Andrea và phóng viên vẫn chưa đến.

Dù tôi có đòi hỏi một nơi yên tĩnh, thư thái, nhưng nhà sản xuất vẫn chọn một căn hộ trong phố.

Thay vì một phòng thu âm yên tĩnh có máy lạnh, chúng tôi sử dụng một căn hộ ngột ngạt không có máy điều hòa. Có những cơn gió nhẹ từ cánh cửa sổ mở toang, nhưng cũng có đầy những tiếng ồn ào xen lẫn. Trong tình hình bất lợi và tăng âm của máy ghi hình, tôi cảm thấy rầu rĩ, cơ hội thành công cho chuyến du hành này hoàn toàn không có.

Cuối cùng rồi Andrea cũng đến. Dường như cô chẳng quan tâm gì đến cái nóng oi bức hay tiếng ồn bên dưới. Rõ ràng cô quá quen với sự ồn ào của thành phố.

Andrea lo ngại nhiều hơn về kỳ kinh nguyệt đã làm cô mệt mỏi. Tôi cũng lo lắng nếu như cơn đau đó có thể thể hiện sự rối trí quá mức. Trước khi thu hình, chúng tôi dành vài phút làm quen với nhau và bàn luận về quá trình của thuật thôi miên.

Thuật thôi miên có thể sơ lược như trong trạng thái nguyên vẹn của chính nó, thậm chí nhiều phần lặp đi lặp lại, để minh họa cho phương pháp này và chứng minh cho bạn thấy không hề có ma thuật hay mưu mẹo gì liên quan đến thuật thôi miên và quá trình quay về quá khứ. Sự tái diễn không hề vội vàng, chỉ giúp chúng ta đi sâu vào trạng thái mà đối tượng trải nghiệm. Cuộc đối thoại hiếm khi được chỉnh sửa vì tôi muốn bạn trải nghiệm hoàn toàn chính xác buổi thực hành khi nó đang trải ra.

Micrô vừa bật lên, ba máy quay phim sẵn sàng ghi hình. Andrea mặc áo đỏ quần đen, thư giãn trên chiếc ghế bành cũ kỷ. Chúng tôi bắt đầu tiến hành quy trình thôi miên. Mặc dù không thoải mái cho lắm, Andrea vẫn nhanh chóng đi sâu vào tình trạng bị thôi miên. Sau đó cô kể với tôi rằng sự bó buộc hoàn toàn biến mất.

Đầu tiên, cô lắng nghe khi tôi hướng dẫn cách nào để cô đạt đến tình trạng sâu thẳm.

Tôi bắt đầu:

– Đây là việc chúng ta phải làm, một cách chầm chậm. Mục đích là thoải mái. Hãy nhắm mắt lại. Tất cả điều phải làm là cô thật sự nghe theo sự chỉ dẫn. Cô thấy ổn không?

Andrea gật đầu. Cô bắt đầu thư giãn.

– Tốt. Có nhiều cách nhanh hơn, nhưng tôi muốn cô trải nghiệm quy trình thư giãn. Vì vậy tôi để mắt cô nhắm từ từ, sau đó sẽ khép hẳn. Tập trung vào hơi thở. Phương pháp này hơi cũ kỷ, nhiều người gọi là thở yoga. Hơi thở rất quan trọng. Hãy tưởng tượng, đừng do dự dùng hình ảnh hiện tại. Cô có thể thở ra sự căng thẳng mệt mỏi, hít vào năng lượng tốt đẹp chung quanh cô… thở ra sự căng thẳng mệt mỏi, hít vào năng lượng tốt đẹp. Điều này giúp cô đi sâu hơn trong từng nhịp thở. Cô có thể tập trung nghe tôi nói, và hãy để giọng nói của tôi đưa cô đi sâu hơn, thậm chí hãy để những tiếng ồn, rối ren đưa cô đi sâu hơn. Chúng không thể xen ngang vào. Hôm nay cô có thể đi sâu vừa đủ để có những cuộc trải nghiệm tuyệt vời.

Tôi ngừng lại một chút để cô thở sâu hơn, rồi tiếp tục:

– Khi cô bỏ hết mọi căng thẳng phiền toái, cơ thể và tâm trí của cô sẽ khoan khoái, nghỉ ngơi thư giãn. Tốt rồi. Hơi thở cô giờ đây đã thoải mái rồi. Lúc cô thư giãn, các khớp cơ cũng thư giãn. Điều này rất tốt vì cô ý thức được cơ thể mình, trong khi nhiều người không nhận thức được. Hãy để bản thân mình thư thái. Cô có thể di chuyển. Trong trường hợp có bất cứ bộ phận nào khó chịu, cứ đưa đến vị trí thoải mái đi. Hãy để mọi cơ trên mặt, quai hàm thư giãn, chỉ có cảm giác nghỉ ngơi. Loại bỏ hết mệt mỏi căng thẳng. Hãy để mọi cơ trên cổ thư giãn. Nhiều người bị đau cổ hay đau đầu vì họ thường bị căng thẳng, mà họ không hề nhận biết. Vì vậy cô hãy để đầu cổ, vai nghỉ ngơi hoàn toàn. Loại bỏ mọi căng thẳng mệt mỏi. Bây giờ hãy để mọi cơ trên cánh tay thư giãn. Chỉ dựa vào cái ghế nệm này thôi. Rất tốt, rất thoải mái.

Hơi thở cô bắt đầu chậm hơn, sâu hơn. Tôi cho rằng cô đã đi sâu vào trạng thái xuất thần. Tôi có thể nghe tiếng người quay phim đứng sau lưng chạy nhốn nháo chỉnh sửa vị trí của họ và di chuyển máy quay để thu hết mọi góc cạnh khi đầu của Andrea từ từ nghiêng hẳn về một bên, rất thư giãn.

– Bây giờ hãy để các cơ trên lưng cô nghỉ ngơi, khi cô đi sâu hơn, sâu hơn đến trạng thái bình yên, tươi vui. Cô nên để bản thân mình đi sâu hơn theo từng nhịp thở. Bây giờ hãy cho các cơ trên dạ dày, bụng được thư giãn, để hơi thở được thanh thản. Cuối cùng thì các cơ chân hãy nghỉ ngơi. Chỉ có chiếc ghế đỡ cho cô khi cô đi sâu hơn vào trạng thái bình yên, hạnh phúc. Tốt rồi. Cô có thể tập trung vào giọng nói của tôi. Hãy để giọng nói của tôi đưa cô đi sâu hơn, cả mọi tiếng ồn bên ngoài cũng giúp cô đi sâu hơn. Thỉnh thoảng cô sẽ nghe nhiều tiếng động khác, không sao. Cô vẫn có thể đi rất sâu.

Cô hãy tưởng tượng và hình dung ra một ánh sáng tươi đẹp trên đầu. Cô có thể chọn một hay nhiều màu. Mường tượng ra là ánh sáng chữa bệnh tuyệt vời, ánh sáng của năng lượng tốt đẹp, và một ánh sáng sâu hơn đưa cô đi đến một cấp độ an lành yên tĩnh sâu hơn, đây cũng là ánh sáng thư thái, hoàn toàn thanh thản. Đó là ánh sáng tâm linh, nối kết với ánh sáng khắp chung quanh cô. Cô chọn một hay nhiều màu, cho nó đi vào cơ thể cô, xuyên qua đỉnh đầu, mở mang trí tuệ… bay lên bay xuống, bay qua bay lại giống như ngọn sóng ánh sáng, chạm đến từng cơ quan trên thân thể của cô, với tình yêu thương, lòng thanh thản, chữa lành vết thương khi cô đi sâu hơn, sâu hơn.

Tôi tiếp tục quy trình đào sâu thêm trạng thái xuất thần của cô. Giọng nói tôi trở nên nhẹ nhàng du dương, làm tăng thêm hiệu quả của thuật thôi miên.

– Cô có thể tập trung nghe tôi nói mà vẫn đi sâu hơn như ánh sáng đã tràn ngập trong trái tim, chữa lành vết thương. Hãy để ánh sáng mạnh mẽ đó chữa hết mọi nỗi đau, mọi vết thương trên cơ thể mà cô cần chữa trị. Khi cô đi sâu hơn, phần còn lại của ánh sáng sẽ lướt xuống chân cho đến khi nó chạm vào bàn chân. Hãy để ánh sáng lan tỏa khắp thân thể trong trạng thái an lành hạnh phúc. Cô vẫn có khả năng tập trung vào giọng nói của tôi.

Tưởng tượng giờ đây ánh sáng hoàn toàn phủ trùm cả người cô, như thể cô bị bao bọc trong cái bong bóng ánh sáng tuyệt đẹp. Cô được ánh sáng đó bảo vệ, chữa lành da thịt, thậm chí đưa cô đi sâu hơn. Bây giờ khi tôi đếm ngược lại từ mười đến một, hãy đi rất sâu, sâu đến nỗi tâm trí cô không còn bị hạn chế bởi không gian hay thời gian, đi sâu hơn cho đến khi cô có thể nhớ hết tất cả, mọi kinh nghiệm mà cô đã từng trải qua, trong thân xác này hay nhiều thân xác từ kiếp quá khứ, hoặc thậm chí giữa hai thân xác, nếu cô đang trong trạng thái xuất thần. Cô có thể nhớ hết mọi thứ.

Đếm là phương pháp đào sâu rất hiệu quả.

Đầu Andrea nghiêng hẳn về phía trước, cái cằm chạm vào mricô nhỏ xíu gắn lỏng lẻo nơi ve áo. cô đã rơi quá sâu vào một cấp độ đến mức không cần kỹ thuật đào sâu nữa. Tôi quyết định tiến hành đưa cô trở về đúng thời điểm.

– Tôi sẽ đếm ngược từ năm đến một trong vài giây. Cô hãy nhớ đến thời thơ ấu. nếu cô thích giữ lại ký ức khoan khoái này thì cứ giữ.

Có thể đó là một ký ức chỉ dẫn cô điều gì đó, hoặc có vài điều gì tốt giúp cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc trong kiếp sống hiện tại. Hãy dùng mọi giác quan để nhớ lại, để cảm nhận bản thân. Nếu cô thấy khó chịu, cô có thể rời bỏ và lướt qua cảnh tượng hoặc ký ức đó. Cô có thể bay lên và quan sát từ một khoảng cách. Nhưng nếu cô thấy dễ chịu, hãy ở lại với ký ức và nhớ chúng sâu sắc. Cô có thể nói chuyện trong tình trạng đó, ở mức độ sâu mà vẫn trải nghiệm. Cô nhớ điều gì? Điều gì đã gợi cô nhớ?

Andrea bắt đầu.

– Đó là mùa Đông. Cha con tôi đang đi bộ gần nhà. Ông thường rủ tôi đi dạo vào mùa Đông. Chúng tôi đi cùng với con chó, một con Ét-ki-mô. Gió thổi, tuyết rơi, chúng tôi đang đi dạo trong gió. Tôi rất thích, vì đó là thời gian chỉ dành cho cha con tôi. Không có đứa trẻ nào được đi dạo. Trời lạnh run. Cha tôi luôn mặc áo da có mũ trùm đầu, loại áo của người Ét-ki-mô. Ánh trăng đã lên cao, con chó của tôi rất thích tuyết.

Giọng của Andrea như con nít. Giọng Midwestern đặc sệt thay cho ngữ điệu tao nhã của một nhà báo chuyên nghiệp.

– Chúng tôi cứ đi, rồi đá tuyết. Đã nửa đêm nên chẳng có bóng người nào qua lại, chúng tôi đi bộ giữa đường. Các cột đèn cũ kỹ với những bóng đèn hình quả cầu rất lớn, thật đẹp. Dường như cả thế giới đang ngừng lại, chỉ còn hai cha con tôi.

Khuôn mặt cô nở nụ cười rạng rỡ, một khuôn mặt có vẻ như dịu dàng, dễ vỡ tan. Tôi hỏi:

– Cô có nhìn được chính mình? Cô đang mặc gì? Trông cô như thế nào? Cô quan sát, có vẻ rất ngạc nhiên.

– Tóc tôi trông khủng khiếp quá.

Tôi hỏi thăm, cố gắng kéo cô vào cảnh tượng:

– Cô bao nhiêu tuổi?

– Tám tuổi.

– Dĩ nhiên là cô đang mặc áo khoác, phải không? Cô do dự trả lời:

– Tôi không thể nhìn thấy màu gì. Tôi choàng một cái khăn, đeo găng tay, mang giày ống, nhưng chân tôi vẫn lạnh cóng.

– Còn áo khoác của cha cô trông thế nào?

– Áo Ét-ki-mô màu đỏ, bên ngoài bằng len màu trắng. Cha mua ở Chicago và thường mặc vào mùa Đông. Có mũ trùm bằng lông thú. Giống như những cái áo mà cha tôi vẫn thường mặc.

– Dường như đây là lúc cô hạnh phúc vì chỉ có cô, cha cô và con chó. Quả là rất thanh bình.

Tôi quan sát thấy những giọt nước mắt bên khóe mắt của cô.

– Có điều gì buồn xảy ra phải không? Cô lắc đầu.

– Chỉ có hạnh phúc?

Cô mỉm cười trả lời, rồi nhỏ nhẹ nói thêm:

– Tôi chỉ ao ước giá như tôi trở lại là đứa bé đó. Tôi giải thích:

– Ngay bây giờ thì cô là đứa bé đó. Chỉ trải nghiệm thôi. Thật sống động. Cô đang ở ngay đó, trên tuyết. Cô có thể cào bằng nếu cô thích, nghe tuyết kêu lạo xạo, nhìn con chó đang đùa giỡn trên tuyết, yêu thích tuyết. Cô có thể cảm nhận một cách thanh thản.

Tôi muốn Andrea trải nghiệm trọn vẹn ký ức tuổi thơ tuyệt vời đó, tôi muốn cô sử dụng hết mọi cảm nhận, giác quan.

Cô nói tiếp:

– Lúc nào chúng tôi về nhà cũng muộn. Cha con tôi đi bộ rất lâu. Cha không hề vội vàng. Đường lên dốc và rồi tôi chẳng nhận ra mình đang đi đâu. Nhưng cha con tôi luôn trở về đúng nơi, chúng tôi về nhà, mẹ tôi đang pha sôcôla nóng.

Một nụ cười rạng rỡ dịu dàng nở trên khuôn mặt cô. Tôi bắt đầu nhận ra tiếng kêu ù ù của may quay phim. Tôi quyết định tóm tắt cuộc trải nghiệm của cô và di chuyển đến cấp độ sâu thẳm hơn. Do sự bó buộc về thời lượng quay phim, nên tôi phải hướng dẫn để nối kết và giải thích nhiều hơn khi tôi làm việc với bệnh nhân trong phòng khám riêng. Tôi luôn e ngại những người khác trong phòng không được kín đáo với chuyện riêng tư; vì vậy, có những ký ức nào đó tôi để Andrea trải nghiệm trong yên lặng. Hơn nữa, điều này chủ ý là một sự thể hiện, không phải buổi trị liệu.

– Tuyệt vời. Cô nên nhớ lại lòng yêu thương, sự chăm sóc trong thời gian đó, giữa cô và cha cô, giữa cô và mẹ cô. Vì mẹ cô pha sẵn sôcôla nóng cho cô là rất yêu thương cô. Đây là ký ức tuyệt vời của tình yêu thương thời thơ ấu trong gia đình cô. Ngay khi cô thức tỉnh, cô sẽ nhớ lại tình yêu, lòng cảm thông, sự chăm sóc của gia đình. Cuộc sống luôn có ý nghĩa theo cách đó. Có rất nhiều cơ hội để yêu thương, để cảm thông. Điều này rất đơn giản. Một cuộc đi dạo với cha trong đêm đông, một con chó, và mẹ cô pha sôcôla nóng. Cô sẽ nhớ đến ký ức này khi cô thức tỉnh. Bây giờ cô có sẵn sàng đi trở về xa hơn không?

– Dạ.

Cô trả lời không hề do dự. Andrea đã thưởng thức vị ngọt và xúc cảm mãnh liệt của ký ức đó, nên cô muốn đi xa hơn.

– Tốt. Hãy lướt qua ký ức đó. Bay lên, cảm giác tự do, nhẹ nhàng, bay lên, rời khỏi giai đoạn đó, để ký ức đó tan đi. Bây giờ chúng ta sẽ quay về xa hơn, trở về lúc cô chưa sinh ra, đang còn trong bụng mẹ cô. Tôi sẽ đếm lại từ năm đến một. Bất kỳ điều gì đến với cô, đi vào trong nhận thức của cô đều tốt cả. Đừng phán xét hay phê bình, phân tích, chỉ trải nghiệm. Điều này toàn là trải nghiệm thôi. Khi tôi đếm đến một, ở đó, trước khi cô sinh ra, cô hãy nhìn xem cảm giác, ý thức bất cứ tư tưởng, xúc cảm nào, bất kể chúng là vật chất, tình cảm hay tinh thần. Có lẽ cô sẽ khám phá lý do cô chọn cuộc đời này, cha mẹ trong kiếp này. Bất kỳ điều gì đến với cô đều tốt cả. Có thể cô sẽ nhận thức các sự kiện đang xảy ra ngoài thân thể mình. Thỉnh thoảng điều này cũng xảy ra. Chẳng có gì phiền toái. Bất cứ điều gì cô trải qua đều tốt. Được không?

Andrea nhè nhẹ gật đầu.

– Tốt. Thở nhẹ và đi vào độ sâu hơn. khi tôi đếm từ năm đến một, chúng ta sẽ quay trở lại lúc cô chưa sinh ra, trong kiếp này. Hãy dành vài phút nhớ lại, trải nghiệm lại điều đó. Một lần nữa, cô có thể kể trong khi đang ở trong trạng thái xuất thần, trạng thái sâu hơn, và tiếp tục trải nghiệm. Hãy kể tôi nghe cô đang nhìn thấy gì. Cô đang nhận thức được điều gì?

Andrea mỉm cười trả lời, và tôi hiểu ngay rằng cô đã vượt qua thời gian một cách thành công. Cô đang chìm vào đúng thời điểm bắt đầu của kiếp này. Cô trả lời đơn giản, nụ cười không hề tắt trên môi:

– Mẹ tôi thật sự hạnh phúc.

– Tốt. Tốt.

Tôi trả lời, và biết rằng cô đang nhớ về điều gì đó rất quan trọng. Máy quay phim đang hoạt động rất tích cực.

– Cô có thể cảm nhận được hạnh phúc của mẹ cô? Cô gật đầu.

– Tốt. Vậy là họ rất mong muốn có cô. Rất quan trọng. Còn gì khác nữa? Cô có nhận ra điều gì khác nữa không? Cô cảm thấy thế nào?

– Tôi không thể nói được.

– Bất cứ mọi ấn tượng hay cảm xúc nào khác?

– Tóc mẹ tôi thật tức cười.

Thậm chí trước khi sinh ra, Andrea cũng có thể quan sát và đánh giá kiểu tóc.

– Cô có thể nhìn thấy hả? Vậy cô miêu tả lại kiểu tóc đó xem, tức cười như thế nào?

– Giống như bà lấy con dao cạo tự cắt tóc vậy. Nó ngắn ngủn. Cha tôi thích như vậy. Cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác của cha cô, ông thích hay không thích cái gì.

– Cha cô thích tóc ngắn như vậy sao? Cô gật đầu.

– Đúng vậy. Cha tôi rất đẹp trai – Cô cũng thấy cha cô nữa hả? Trông ông trẻ hơn bây giờ không? Tôi rất mừng là họ đều muốn có cô. Họ rất hạnh phúc. Đây là môi trường tốt bước vào.

– Cha mẹ rất háo hức.

Andrea hài lòng giữ lại nơi đó, thích thú với cảm giác tuyệt vời đó. Cô không quan tâm thời gian đang trôi qua hay máy ghi hình đang quay.

– Tốt. Hãy đi qua lúc sinh ra, khi tôi đếm đến ba, không có điều gì buồn đau hay khó chịu, chỉ quan sát thôi, nhìn xem cô đang nhận thức điều gì khi được sinh ra.

Andrea yên lặng cho đến khoảng mười hoặc mười lăm giây gì đó, rồi cô nói:

– Nơi này tối quá.

– Cô cảm thấy gì?

Tôi không biết cô đang ở đâu, một nơi tối tăm là sao. Khi cô giải thích thì tôi mới hiểu:

– Dường như không thể vượt qua.

– Ồ! Cô chưa sinh ra. Ổn thôi. Bây giờ cô có thể vượt qua, không đau đớn, không khó chịu. Đi qua, ra rồi.

– Mẹ tôi không hề được gây mê. Tôi khỏe mạnh hồng hào.

Quả là tuyệt vời khi nhìn ngắm em bé sơ sinh.

– Hồng hào, cô…

– Khóc la um xùm…Nhưng tôi khỏe, mẹ tôi cũng khỏe.

– Mẹ cô không muốn gây mê.

– Bà từ chối. Bà không muốn tôi bị xanh xao vàng vọt như những bé khác. Đôi khi sự gây mê trong lúc sinh nở ảnh hưởng đến đứa bé.

– Tôi hiểu rồi. Thân thể cô hồng hào, cô đang la khóc. Bây giờ cô có nhìn thấy mẹ cô không? Cô nhìn thấy gì vậy?

Andrea cười ầm lên. Tiếp theo là những đợt cười vỡ bụng của cô.

– Mọi người đều vui vẻ. Mẹ tôi ở chung phòng với nhiều bà mẹ khác. Cha tôi là bác sĩ, nhưng bà lại không ở phòng riêng.

Dường như có sự mỉa mai trong sự quan sát của cô. Cô nói thêm:

– Bầu trời xanh lơ. Hôm đó là ngày Chủ Nhật. Tôi ghi nhận:

– Cô biết nhiều thứ, nhiều chi tiết. Họ có đưa cô đến cho mẹ cô không? Việc đó như thế nào?

– Mẹ ôm tôi vào lòng, như là tôi không hề rời xa mẹ.

– Đây là phần cô nhớ về mẹ. Mẹ cô có vui với cô không?

– Mẹ tôi rất vui. Dáng người mẹ mảnh khảnh. Andrea rất quan tâm đến vóc dáng, cũng giống như cô để ý đến tóc của bà. Tôi hỏi thêm:

– Nhưng cô có ổn không?

– Tôi khỏe mà.

Cô cam đoan với tôi lần nữa.

– Đó là ký ức tươi đẹp. Cô nhận ra nhiều chi tiết, và cô rất hạnh phúc.

– Cha tôi rất hãnh diện, ông nói luôn miệng. Ông đang làm mọi người bực mình.

– Ông có dẫn ai vào thăm không?

– Ông không ngừng được. Ông rất kỳ cục. Ông kéo mọi người trong bệnh viện đến cửa sổ để nhìn tôi. Ông rất kỳ cục. Trông ông thật tức cười.

– Ông nối kết với cô rất mạnh, ngay từ buổi ban đầu.

Tôi nhận xét, nhớ đến mối liên quan tình cảm của họ khi đi bộ trong một đêm mùa đông tám năm sau đó.

– Nhưng tình yêu thương đó thật kỳ quặc. Cũng tốt thôi. Cô sẽ nhớ lại điều đó ngay khi cô tỉnh dậy. Tôi biết còn nhiều chi tiết nữa. Cô không cần kể lại. Có quá nhiều thứ để cô nhận ra và miêu tả: màu sắc, bên ngoài, trong phòng, những đứa bé khác, quần áo cha cô đang mặc, nhìn xem ông ra sao. Chỉ nhận thức thôi.

Khuôn mặt Andrea tối sầm:

– Có người vừa sinh nằm kế giường mẹ tôi, chồng cô ta vào thăm, ông ta thật thô lỗ, mẹ tôi rất bực bội.

Yên lặng một lát, tôi đỡ lời:

– Vậy là người chồng này chẳng biết điều gì cả. Cô có thể nhận thấy mình được sinh trong một gia đình không chỉ có sự hiểu biết mà còn có lòng cảm thông, tình yêu thương.

– Tôi mỏi cổ quá.

Andrea than phiền vì đầu cô rơi xuống tay ghế. Tôi lại có thể nghe thấy thiết bị vô tuyến di chuyển, chỉnh sửa để thu được vị trí thay đổi của Andrea.

– Bây giờ cô thấy thoái mải rồi. Cô sẵn sàng rời bỏ cảnh tượng đó chưa? Cô không trả lời, vì vậy tôi để cô nán lại đó một lát.

– Cô có muốn ở lại đó lâu hơn một chút nữa không? Sao cô không ở lại lâu một chút rồi đi sâu hơn. Hãy thở thật sâu. Cái cổ cô ổn rồi. Cô sẽ cảm thấy thoải mái, chỉ tập trung vào niềm hạnh phúc và nhiều chi tiết khác cô nhận thấy, như người nằm giường kế bên chẳng hạn. Đừng để điều đó ảnh hưởng đến cô theo cách tiêu cực. Đó không phải là gia đình cô. Hãy trải nghiệm thêm nữa, rồi nhìn xem phần nối kết với thời điểm cô lớn lên trong mùa tuyết rơi đó.

Tôi quyết định liên kết lại giúp cô.

– Cô có một người cha rất hãnh diện khi cô chào đời, rồi một đêm đông đi dạo tuyệt vời. Đó là tất cả tình yêu thương, điểm nối kết giống nhau. Điều khác biệt là bảy hay tám năm sau? Điều này chẳng có nghĩa gì cả. Tình yêu không bao giờ ngưng nghỉ, nó vĩnh cữu. Chỉ thấy điểm nối kết ở đó và sử dụng trong trạng thái này một lúc nào đó, vì đây là trạng thái rất tốt với ký ức hạnh phúc. Cô có thể cảm nhận tình yêu này thậm chí trước khi cô được sinh ra, cảm nhận niềm hạnh phúc của mẹ cô, của cha cô. Cô có thể nhìn thấy tất cả những mối liên kết trong suốt cuộc đời mình. Cô sẽ trải tình yêu đó cho nhiều người khác, chứ không phải chỉ nhận thôi.

Andrea lại mỉm cười, đắm mình trong suy tư.

– Cô có được điều này không phải nhờ may mắn, mà chính cô xứng đáng có được. Không có gì quan trọng hơn tình yêu thương. Bây giờ chúng ta đi xa hơn, được không?

Cô gật đầu đồng ý.

– Tốt. Hãy lướt khỏi cảnh tượng đó, rời bỏ bệnh viện và phòng sanh đó. Hãy để cảnh tượng đó nhẹ nhàng trôi qua. Bây giờ hãy tưởng tượng có cánh cửa tuyệt vời trước mặt cô. Đây là cánh cửa bước vào quá khứ hoặc trạng thái tâm linh, vì những điều này cũng rất quan trọng, có thể làm sáng tỏ nguyên nhân tại sao có rất nhiều tình yêu thương trong cuộc đời cô, hoặc về một người đặc biệt nào đó, một triệu chứng, hoặc bất cứ điều gì cô muốn tập trung vào. Khi cô đi qua cánh cửa cùng lúc tôi đếm từ năm xuống một, cô sẽ nhìn thấy ánh sáng tươi vui phía cánh cửa bên kia.

– Tôi đã nhìn thấy nó đến xuyên qua cánh cửa, quanh những vết nứt.

Andrea nhận xét. Cô đang trong tình trạng bị thôi miên rất sâu.

– Cô có thể nhìn thấy ánh sáng rồi à? Quá tốt.

Chúng ta hãy đi qua cánh cửa. Sẽ có cảnh tượng ở đó, có thể từ thời xa xưa, có thể chỉ là một kiếp quá khứ. Hãy hòa vào đó, bước qua cửa, đi đến ánh sáng đẹp đó khi tôi đếm ngược nhé. Năm, cánh cửa mở. Nó lôi cuốn cô. Cô sẽ tìm hiểu điều gì đó phía bên kia cánh cửa. Bốn, cô bước qua cánh cửa và đi vào ánh sáng tươi đẹp đó. Ba, di chuyển qua khỏi ánh sáng đó, cô nhận thức được cảnh tượng, con người, hoặc bóng dáng phía bên kia ánh sáng. Hãy để nó rõ nét hoàn toàn khi tôi đếm đến một. Hai, hãy tập trung; cô có thể nhớ tất cả. Một. Cô đã ở đó rồi! Nếu cô thấy chính mình, thì nhìn xuống bàn chân, xem thử cô đang mang gì, chẳng hạn giầy hay săng-đan, giầy ống hay lông thú, có lẽ đi chân trần. Nhìn vào quần áo, để ý đến các chi tiết. Cảm nhận loại vải, không chỉ nhìn mà phải cảm nhận. Bất kể cảm giác nào.

Cô quan sát:

– Tôi đang mang giầy ống nam.

– Giầy ống nam? Tôi lặp lại.

– Tôi không có giầy nữ. Nhưng tôi không phải con trai, tôi là con gái. Nhưng tôi không có giầy nữ, nhà tôi nghèo quá.

– Nhà cô nghèo nên cô mang giầy nam, chứ không có giầy nữ?

– Giầy con trai. Cô sửa lại.

– Đôi giầy này làm tôi khó chịu, đáng lẽ tôi phải mang giầy nữ, chứ không phải đôi giầy này.

– Vì đó là đồ của con trai.

– Phải. Lẽ ra tôi phải mang giầy con gái, nhưng không biết sao…

– Còn quần áo cô mặc thì sao?

– Tôi mặc cái váy đen đỏ dài xuống tới đất. Có hình dáng hay hình thêu gì đó ở phía trước, giống như miếng vải đệm. Tôi đội nón vải, cột nơ.

Đôi mắt Andrea lấp lánh dưới đôi mi khép hờ, dường như cô đang xem xét tỉ mỉ quần áo đang mặc.

– Một cái nón vải à. Cô khoảng mấy tuổi.

– Chín hoặc mười tuổi.

– Được rồi. Có ai ở chung quanh cô không? Cô có nhận ra người nào khác nữa không? Nhà cửa? Chỗ ở?

Tôi muốn moi thêm chi tiết vào thời kỳ đó.

– Một căn nhà trên đồng cỏ. Chúng tôi sống đâu đó trên một vùng thảo nguyên. Nhưng tôi không thấy căn nhà nào khác nữa. Chỉ có nhà của tôi thôi. Tôi có một anh trai, đôi ủng tôi đang mang là giầy của anh ấy. Đây là nơi nào đó trong vùng đồng bằng Bắc Mỹ, ở phía Tây, nhưng không phải phía Tây núi Rocky. Chúng tôi sống bằng nghề nông.

Andrea đang nhớ lại một kiếp quá khứ ở vùng trung tâm Bắc Mỹ.

– Chúng tôi có một con bò, vườn cây, giếng nước, ngôi nhà rất đơn sơ.

– Tốt rồi. Bây giờ cô hãy nhận thức về cha mẹ mình, không chỉ có anh trai thôi. Tôi sẽ đếm đến ba, cô hãy nhìn toàn bộ gia đình, những người đang sống ở đó. Cả nhà có lẽ đang giờ ăn tối, hay đang làm gì đó. Cô tự nhận thức về người khác nhé.

– Mọi người đang đứng trước cửa nhà, có vẻ như họ đang đứng chụp hình. Vì họ ở đó, giống như bức ảnh.

– Cô có thể nhìn thấy họ rồi.

– Ngoại trừ họ đều là cha mẹ của tôi. Những đôi mắt giống hệt nhau.

Thông thường, chúng ta đầu thai vào những mối quan hệ khác nhau. Nhưng trong kiếp sống này, trên vùng thảo nguyên, cha mẹ của Andrea lúc đó cũng là cha mẹ của cô trong kiếp hiện tại.

– Thỉnh thoảng mọi việc sắp xếp theo cách đó. Chúng ta gặp lại, sống chung lại với những người thân yêu. Cô có thấy anh trai không?

– Tôi chỉ có một đứa em trai còn nhỏ. Nhưng tôi không nghĩ mình biết nó.

– Cô không nhận ra sao?

Andrea giải thích:

– Tôi còn chưa thấy mặt nó.

Tôi thắc mắc vì cô kể rằng cô đang mang đôi ủng của anh mình.

– Cô đang mang đôi ủng của anh cô mà?

– Không phải. Người anh khác nữa, nhưng anh ấy không có ở đó. Anh ấy không thật là anh trai.

– Còn đôi ủng?

Tôi hỏi để tìm sự sáng tỏ.

– Không phải anh trai có đôi ủng. Tôi mang đôi ủng của người anh khác, nhưng anh ấy không có ở đó.

Tôi lờ mờ hiểu vấn đề, hỏi lại:

– Anh ấy có sao không?

– Tôi không chắc anh ấy ổn. Không nghe ai nói gì cả. Tôi cố moi thêm:

– Chúng ta hãy tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với anh ấy. Tôi sẽ gõ lên trán cô và đếm từ ba đến một, xem cái gì đã xảy ra với anh trai cô. Ba hai một. Bây giờ cô có thể nhớ lại rồi đó.

Tiếng gõ giúp đào sâu thêm trạng thái xuất thần, mở rộng thêm ký ức gợi nhớ.

Bỗng nhiên cô nhớ lại:

– Anh ấy bị bắn.

– Bị bắn hả?

– Tôi buồn quá!

Cô nức nở, thân thể cô co giật do cảm xúc ai oán.

– Tôi hiểu. Không sao đâu. Đó là tai nạn hả? Cô thút thít:

– Tôi không nghĩ vậy. Tôi không nghĩ đó là tai nạn.

– Không à. Cô nhớ anh ấy?

– Đứa em trai nhỏ không nhớ anh ấy.

Cô nín khóc, chú tâm quan sát chi tiết.

– Chuyện mới vừa xảy ra?

– Xảy ra lúc nó còn nhỏ xíu.

– Khi em trai cô còn nhỏ. Không sao cả. Nhưng cô lớn hơn, cô phải nhớ chứ. Hãy quay về lúc anh ấy chưa bị bắn để cô có thể tìm thấy anh ấy. Khi tôi đếm đến ba, cô hãy quay về thời gian trước nhé.

– Ồ, Chúa ơi! Đó là John. Đó là John của tôi. Andrea đã tìm thấy anh trai mình trong kiếp trước, giờ trở lại trong kiếp này là John. Cô vẫn còn rất buồn, nhưng tôi có thể giúp cô chữa lành nỗi đau.

– Không sao hết. Bây giờ cô biết là anh ấy đã trở lại là John rồi mà. Cô không nên buồn nữa. Cô đã biết mối liên hệ và rõ ràng anh ấy bình yên. Cô đã rất nhớ anh ấy, và điều này giải thích về mối quan hệ của cô với John.

Thật ra tôi chẳng biết gì về mối quan hệ của họ cả. Trong cách phản ứng đầy cảm xúc của cô đối với cái chết ở kiếp trước của John khiến tôi cho rằng những mô hình và sự ảnh hưởng còn rơi rớt lại đã thể hiện rõ mối quan hệ của họ trong kiếp hiện tại.

– Có khi nào cô lo sợ sẽ mất anh ấy không?

– John bị bệnh khi còn nhỏ.

– Xảy ra chuyện gì?

– John bị sinh non.

– Trước cô à?

– Sinh sau.

– Sinh sau cô?

Dường như Andrea sắp bật khóc.

– Không sao mà. Rất nhiều chuyện có thể cùng xuất hiện với cô, xuất hiện với John, với cuộc đời. Cô đang trải nghiệm điều gì? đang nhớ đến cái gì?

– Tôi vẫn còn buồn.

Tôi quyết định đưa cô đi xa hơn trong kiếp sống đó.

– Chúng ta hãy tiếp tục trong cuộc đời cô gái đó.

Sau khi anh cô gái bị bắn, có sự kiện quan trọng nào khác trong đời cô gái không. Cô đã lớn rồi, tìm lại anh cô.

Khuôn mặt Andrea hầu như sáng hẳn lên tức thì.

– Bây giờ tôi biết bắn súng.

Cô hãnh diện tuyên bố. Cảm xúc của Andrea hoàn toàn thay đổi. Tôi hỏi lại:

– Cô biết bắn súng?

– Bắn rất giỏi. Bắn trúng đích tài tình, giỏi hơn đám con trai. Tôi mang đôi giầy khác.

– Đôi giầy của cô hả?

– Tất cả tụi con trai đều là kẻ tán tỉnh, vì chúng cũng thờ ơ khi tôi biết bắn súng.

– Cô không quá đơn độc phải không?

– Không. Còn có nhiều nhà khác nữa. Không nhiều lắm. Có một con đường, nhiều người qua lại. Tôi lớn hơn. Tức cười quá.

– Bây giờ những ký ức này vui vẻ hơn. Sự tán tỉnh, khả năng bắn súng.

Tôi muốn cô ở lại với những cảnh tượng này, không khí vui vẻ hạnh phúc hơn.

– Mấy đứa con trai chọc ghẹo tôi, nhưng chúng phục tôi.

– Cô có nhìn thấy chính mình không? Trông cô thế nào? Hẳn là cô xinh xắn lắm nên cứ bị tán tỉnh hoài phải không?

– Tóc nâu quăn, dài xõa xuống vai. Tôi buộc tóc bằng cái nơ màu xanh nhạt. Tôi mặc váy có hình hoa văn, màu trắng hay hồng nhạt gì đó. Chỉ là cái váy bình thường không sang trọng lắm. Nhưng tôi cảm thấy không muốn anh tôi có mặt ở đó để tôi có thể biết được… muốn được… cảm thấy áp lực, áp lực như một trong những đứa con trai.

– Giống như cô muốn thay thế anh cô à?

– Tôi chỉ muốn tự chăm sóc mình. Andrea giải thích.

– Đúng rồi. Cô làm rất tốt. Cô biết bắn súng, biết sử dụng súng, giỏi hơn con trai còn gì. Còn về chuyện tán tỉnh thì sao? Có ai là hạng…

Cô ngắt lời tôi:

– Tất cả bọn họ đều đáng kinh tởm.

– Được rồi. Đi tiếp nữa xem sao. Tôi sẽ đếm đến ba. Cô quan sát xem có sự kiện quan trọng nào nữa không? Một hai ba. Cô đã lớn hơn rồi đó. Có chuyện gì xảy ra?

Andrea quan sát kỹ hơn, ngắm nhìn chính mình trong kiếp sống ở vùng đồng bằng rộng lớn.

– Cô ấy có một nơi riêng rẽ. Tôi đang nhìn ngắm cô ấy.

– Tốt. Cô có thể quan sát cô ấy hoặc bước vào chính con người cô ấy. Bất cứ điều gì mà cô cảm thấy dễ chịu.

– Cô ấy sống một mình.

– Không lập gia đình à?

– Chưa bao giờ tìm được đối tượng. Cô luôn tự cho mình quá giỏi đối với đám con trai. Nhưng cô không cô đơn. Cô có một nông trại. Có nhiều nhân công. Họ thích cô. Tính cô thẳng thắn, công bằng…

Giọng nói Andrea kéo lê thê khi cô quan sát cảnh tượng đó. Tôi tiếp tục đưa cô đi xa hơn.

– Cô ấy rất tài giỏi, tự lập ra nông trại riêng, tự thuê mướn nhân công. Thật khó cho người phụ nữ vào thời đó. Chắc hẳn cô ấy rất mạnh mẽ. Chúng ta hãy đi đến cuối đời của cô ấy, ngay những ngày cuối đời, giây phút cuối cùng. Nếu có gì bất ổn, cô hãy thoát ra nhé, còn nếu không có gì thì hãy nán lại đó xem sao.

Andrea có vẻ bình thản.

– Chẳng có gì hết. Cô ấy đã già rồi, sống rất yên lành. Chẳng còn ai ở lại nữa. Nhưng cô ấy vẫn ổn. Cô thật sự có một cuộc sống hạnh phúc. Cô không bệnh hoạn gì cả. Rất yên ổn, chỉ già đi thôi. Cô mặc đầm trắng có viền cổ cao. Cô chỉ ngồi đó, trên hành lang, nhìn ra ngoài.

– Có phải cô ấy chết ở chỗ đó không?

– Chắc vậy.

– Bây giờ cô hãy lướt qua đó, rời bỏ thân thể già nua đó. Cô sẽ cảm thấy quá nhẹ nhàng, quá tự do, như thể linh hồn cô bay bổng lên. Có lẽ cô có thể nhìn xuống và thấy thể xác của cô ấy. Rồi cảm giác quá tự do, quá nhẹ nhàng ôn lại cuộc đời đó, ôn lại bài học mà cô ấy đã học, chính cô đã học hỏi. Cô đã hiểu được gì? Cô ấy đã hiểu được gì?

– Cô ấy học được cách không sợ cô đơn. Cô ấy học cách tự chăm sóc mình.

Andrea trả lời từ một cõi xa xăm.

Tôi quan sát:

– Đúng vậy. Độc lập.

– Rất độc lập. Cô ấy thật sự thích kiếp sống của mình. Người ta chế giễu vì cô không chồng, không con.

Dường như cô chẳng bao giờ quan tâm. Cộng đồng đó thích cô. Cuối đời họ không chế giễu cô nữa. Họ thích làm việc cho cô. Cô có rất nhiều gia súc.

– Trong trạng thái bay bổng này, nhìn xem cô nhận thức được điều gì đã xảy ra tiếp theo. Cô rời bỏ thể xác; cô bay bổng. Cái gì xảy ra sau đó? Cô nhận thức đước điều gì?

– Tôi đang đi lên, cô ấy nhỏ dần. Tôi chợt bay bổng, chợt hiện trong ánh sáng màu xanh. Chỉ bay bổng.

– Tốt. Cảm giác tốt, không bệnh, không già, chỉ bay bổng. Ý thức vẫn tiếp diễn. Điều gì xuất hiện nữa? Hay cô chỉ đang bay lơ lửng?

– Có những tia sáng màu xanh đang chiếu trên đầu phía bên trái tôi. Có một cái hình nón ánh sáng xanh, tôi không thể nhìn thấy bên kia cái hình nón đó …

Sự im lặng kéo dài một lúc sau đó. Cuối cùng, tôi hỏi để biết thêm về ánh sáng có hình nón.

– Còn gì nữa không?

– Không.

– Được thôi. Cô có sẵn sàng quay lại không? Andrea gật đầu.

– Tốt. Tạo mối liên kết trước khi cô quay lại giữa kiếp sống của cô ấy trên thảo nguyên, sự độc lập của cô ấy và cô.

Truyền hình có quay hay không thì Andrea vẫn đang nghiền ngẫm bài học quan trọng. Cô yên lặng xử lý dữ liệu “mới” của mình. Rồi cô cười ha hả.

– Tôi thực sự thích cô ấy.

– Tốt quá rồi. Cô có sức mạnh của cô ấy. Cô có thể mang nó theo, như vậy là tốt quá. Cô còn biết người anh đã quay lại. Vì vậy chết không phải là hết. Người ta đều quay lại.

– Tôi nhớ anh tôi.

Nỗi đau nhói thoáng hiện lên khuôn mặt cô. Tôi trả lời:

– Tôi biết. Nhưng cô vẫn mạnh mẽ và độc lập. Những mối quan hệ rất đáng kể, sự độc lập cũng vậy, khi chúng ngang bằng. Rồi anh ấy cũng trở về. Mặc dù, lúc đó anh ấy chỉ sống có một thời gian ngắn ngủi, nhưng anh ấy đã trở lại. Anh em cô đã đoàn tụ rồi. Đó là cách mà những linh hồn và tình yêu thương thực hiện. Chúng ta luôn luôn đoàn tụ. Vì vậy, đừng bao giờ quá đau buồn, hay lo sợ mất đi những người thân yêu.

Niềm hãnh diện của cha cô, tình yêu của mẹ cô lại đến với cô trong kiếp này, mọi việc vẫn còn ở đó. Họ cũng sống trên thảo nguyên. Tất cả tình yêu đó cô đã mang theo đến kiếp này. Cô đã làm cân bằng những mối quan hệ, sự độc lập, sức mạnh và tình yêu. Cô làm tất cả những điều này với một sự cân xứng tuyệt vời. Cô đem theo bên mình những tư tưởng tích cực, cảm giác lạc quan.

Tại điểm này, sau khi đã tóm tắt mọi thông tin, những trải nghiệm quá xúc động, Andrea có vẻ mệt mỏi. Tôi quyết định thức tỉnh cô. Ngày hôm nay cô đã học quá đủ rồi. Tôi ấn mạnh lên trán cô, cô từ từ tỉnh dậy. Tôi hỏi cô:

– Cô cảm thấy thế nào?

– Kiệt sức.

– Kiệt sức.

Tôi lập lại, cảm thông với cô. Tôi nhận ra mình cũng quá đuối sức. Sự tập trung vẫn còn cao độ.

– Thật là căng thẳng. Quá nhiều việc. Cô mong mỏi điều gì?

– Tôi cũng không biết mình mong điều gì. Chưa bao giờ tôi mong gặp lại anh trai. Tôi cho rằng lẽ ra mình sẽ gặp lại một trong các chị em gái, nhưng tôi không thấy. Tôi cảm giác như bị kéo đi đến một khoảng thời gian khác, một cuộc đời khác, nhưng tôi lại không đến đó được. Tôi có thể nhìn thấy nơi mà tôi không đến được.

– Chỗ thứ ba?

– Dạ. Tôi không đến đó được.

– Cô có biết đó là vào thời gian nào không?

– Không biết, trước thời gian sống trên vùng thảo nguyên. Có vẻ như có một luồng ánh sáng xanh, nhưng có một hình nón thuần túy và rồi nó kết thúc. Như cái đầu tiên, chung quanh tôi, rồi tôi bỗng nhìn thấy đôi chân. Đây là… tôi có thể nhìn thấy rìa ánh sáng, rồi bác sĩ nói chỗ nào thì ánh sáng dừng lại. Ngoài trời tối đen. Như thể có ai đó lấy cái nón đưa cho tôi. Nó kết thúc, như vậy đó, ngay đó.

Rõ ràng là Andrea có thể nhìn thoáng qua một kiếp quá khứ khác nữa, có lẽ kiếp sống với chị em gái, nhưng cô không thể định vị được qua ánh sáng màu xanh rực rỡ.

– Điều này cho cô thấy lúc đó, không phải ngay bây giờ. Không sao. Cô có mối liên hệ với chị em gái ở đó. Tôi chắc chắn vậy. Nhưng cô gặp anh trai, điều mà cô không mong đợi. Đó là một trong những đặc điểm. Cô không thể luôn có cái mình mong muốn. Một bất ngờ. Nhưng rõ ràng có nỗi buồn hiện diện.

Andrea lập tức đồng ý.

– Đúng là một bất ngờ vì lúc đó là thời gian vui vẻ hạnh phúc. Anh em tôi rất thương nhau, nhưng trong tất cả các anh em thì John rất ốm yếu ngay sau khi được sinh ra. Nhưng tôi không mong nhìn thấy khuôn mặt nó.

– Cường độ cảm xúc rất mạnh mẽ, vì điều đó có thật ngay tại đó. Cô cảm thấy đau buồn, chia cách.

Nhưng trong kiếp sống này, lúc cô bảy tám tuổi cô cảm nhận sự xúc động tích cực khi đi bộ với cha cô, rõ ràng rất…

– Đó là ký ức tuyệt vời. Cô ngắt lời tôi.

– Đúng vậy, rất tuyệt vời.

Tôi đồng ý. Đôi mắt Andrea dường như thơ thẩn khi cô nhớ lại cảnh tượng thời thơ ấu. Cô lấy làm lạ:

– Tôi có thể cảm nhận ngọn gió lùa qua mặt, nhớ lại những bông tuyết, và nhìn thấy mọi thứ, nhớ đến cái chỗ rẽ, những ngọn đèn đường. Nhớ lại những thứ mà tôi đã quên.

– Tôi cho rằng cô đã nhớ lại tất cả. Vì vậy, đây là một cách để nhớ từng chi tiết, từng cảm giác. Tất cả cảm giác này còn hơn cả xúc cảm thể xác nữa.

– Như vậy mọi chuyện tôi đã nói có phải tôi sẽ nhớ? Và rồi còn nữa?

– Chắc chắn rồi. Cô sẽ nhớ thêm nữa. Ví dụ như tôi để cô nấn ná lại một lúc với chuyện lúc cô sinh ra đó.

Andrea nhớ lại:

– Tôi không thể thoát ra khỏi bụng mẹ tôi. Ở đó tối quá, và có một ống tuýp dài.

– Cô ở đó lâu hơn. Nhưng cô cũng ra khỏi bóng tối mà cô gặp. Cô chỉ chưa được sinh ra thôi. Nhưng cô nhớ nhiều chi tiết trong phòng sanh. Có những chuyện làm mẹ cô khó chịu. Rõ ràng là rất thú vị phải không?

Andrea nhắc lại:

– Mẹ tôi không vui lắm.

– Tôi biết.

– Mẹ quay lại che tôi.

Andrea nhớ lại từng chi tiết. Thậm chí cô đã tỉnh mà vẫn nhớ rõ cảnh tượng trong bệnh viện. Tôi nói thêm:

– Chắc hẳn bà sẽ rời khỏi phòng nếu bà khỏe. Andrea bật dậy trở về hiện tại.

***

Cô quay ra hỏi, trở về với vai trò phóng viên:

– Lần đầu tiên phải có tiêu chuẩn gì không?

– Có lẽ khoảng năm mươi phần trăm là ký ức.

Tuy nhiên, lần đầu mà ký ức của cô lại rất sống động và mãnh liệt. Có thể điều này trên mười lăm hoặc hai mươi phần trăm. Chỉ khoảng mười lăm phần trăm con người có thể làm được như vậy. Phương pháp này hợp với cô ở nhiều mức độ khác, chứ không chỉ là ký ức. Cô có thể học hỏi để kiềm chế cơ thể. Ví dụ như nếu cần hạ thấp huyết áp, cô có thể thực hiện theo cách này, không cần thuốc. Giống như rơi vào giấc ngủ…

Tôi gõ ngón tay và nói tiếp:

– Cô nên làm như vậy để trị bệnh. Nếu có nỗi sợ nào chúng ta sẽ tìm ra nguyên nhân và loại bỏ chúng.

– Có rất nhiều nơi khi tôi đến, tôi có cảm giác là mình đã từng ở đó. Vùng phía Tây là một, nước Nga chẳng hạn…

Ngay sau khi máy quay phim tắt, buổi ghi hình đã dừng, Andrea vẫn trong trạng thái trầm tư, đăm chiêu về những trải nghiệm trong chuyến đi về quá khứ.

– Anh ấy bị bắn bằng một cây súng trường, không phải súng ngắn.

Cô kể thêm chi tiết. Con người trải qua chuyến du hành này thường nhận ra hàng trăm chi tiết, nhiều hơn họ cung cấp khi được hỏi trong trạng thái xuất thần. Họ nhớ lại thời thơ ấu, những cuộc trải nghiệm trong tiền kiếp. Cô vẫn tiếp tục nhớ lại.

– Khi John được sinh ra trong kiếp này, nó bị bệnh vàng da. Các y tá đến đưa nó đi điều trị, thì mẹ tôi nói với họ là “Có lẽ tôi không còn gặp lại con trai tôi nữa, có lẽ nó sắp chết.”

Khi mẹ cô đưa con trai mình cho các y tá, bà bắt đầu từ bỏ con mình, theo một cách nào đó, trong ý nghĩa chuẩn bị tinh thần là mất đi đứa con. Dù yêu thương con rất nhiều, nhưng tư thế bảo vệ cảm xúc vẫn tồn tại, thậm chí mãi sau này khi John đã khỏe mạnh hơn nhiều. Trong ý nghĩa nào đó, bà luôn tiên đoán về cái chết của đứa con này.

Trường hợp bệnh vàng da lúc sơ sinh là bệnh lý bình thường. Sắc tố hóa học bệnh gan tạm thời cao lên, do bệnh vàng da, hoặc màu vàng của da. Phơi nắng hoặc chiếu đèn cho trẻ thường xuyên thì sắc tố vàng da sẽ hết, và da trẻ sẽ trở lại bình thường. Người bệnh gan hay bệnh vàng da sẽ hoàn toàn chữa lành. Toàn bộ quá trình chữa trị này chỉ vài ngày hoặc vài tuần thôi.

Mẹ Andrea phản ứng thái quá đối với bệnh vàng da của đứa con sơ sinh. Là vợ của bác sĩ, lẽ ra bà phải biết rằng cuộc sống của John không quá hiểm nghèo. Theo Andrea, John luôn nhận thức được sự bảo bọc của mẹ, cho dù anh không hiểu tại sao anh được đặc biệt chú ý theo cách này.

Tôi hỏi Andrea:

– Cô có thấy mối liên hệ không? Mẹ của cô cũng là mẹ của John trong kiếp sống trên vùng thảo nguyên vào thế kỷ trước. Lúc đó anh ấy cũng bị giết. Bà đã mất con. Rồi đến khi anh ấy đầu thai là đứa con mới sinh của bà trong kiếp này, anh bị bệnh vàng da, bà vẫn còn nhớ lại ký ức đã bị mất anh lần trước. Có lẽ bà không nhớ một cách có ý thức, nhưng bà nhớ lại theo xúc cảm hoặc tiềm thức. Vì vậy bà tự bảo vệ mình bằng cách kiềm chế cảm xúc. Bà không thể chịu đựng bị mất con lần nữa. Bà thật sự tin rằng con mình quá yếu ớt mỏng manh, giống như kiếp trước, rồi con trai bà lại sẽ rời bỏ bà.

Andrea gần như vỡ tung vì xúc động. Chuyến trở về đã giải thích mối liên hệ giữa mẹ cô và em trai cô. Giờ đây cô hiểu rõ nguyên nhân cách cư xử của mẹ cô và sự phản ứng của em trai đối với hàng rào bảo vệ mà mẹ cô đã dựng lên trong trường hợp lỡ khi bà mất con lần nữa. Như vậy, Andrea có thể giải thích mọi vấn đề với họ.

Qua nhiều chuyến du hành, tôi biết rằng Andrea là một tuýp người cổ điển, lấp đầy những ký ức chữa lành bệnh, xúc cảm mãnh liệt, nhiều chi tiết gợi nhớ rất sống động. Hơn nữa, cô sở hữu một khả năng trí tuệ siêu phàm, dễ dàng học hỏi những bài học tiền kiếp của mình, rồi ghép chúng lại với những bài học trong kiếp hiện tại.

Phân đoạn truyền hình không bao giờ bộc lộ hết. Người quản trị mạng e rằng do vật mẫu này quá sống động, đầy cảm xúc, nên Andrea có thể làm hại đến uy tín nghề nghiệp phóng viên của cô.

Do đó, hàng triệu người bị mất đi cơ hội học hỏi về bản chất cuộc đời, về cách mà chúng ta kết nối, có trách nhiệm với nhau như thế nào, về nỗi kinh hoàng và sự tàn phá của việc giết chóc, về sự bạo động có ảnh hưởng đến những kiếp sau như thế nào.

Sau khi Andrea nối kết lại cái chết trong tiền kiếp của anh trai và nỗi sợ của mẹ cô trong kiếp hiện tại, cô trở nên yên lặng. Tôi nhìn thấy cô vẫn còn trầm tư, vẫn đang trải nghiệm những cảm giác mãnh liệt mà chuyến trở về gây ra. Tôi cũng yên lặng. Giờ là thời gian riêng tư của cô, và tôi không muốn hỏi cô thêm nữa, trước mặt các bạn đồng nghiệp của cô. Thông thường, những trải nghiệm có thể rất mãnh liệt và siêu nghiệm, quá riêng tư không thể chia sẻ. Vì vậy tôi chỉ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô thôi.

Tôi có nhiều thương cảm với con người. Nhận thức của riêng tôi bắt đầu thay đổi. Sự bực bội, nóng nảy biến mất dần. Sự ồn ào, lăng xăng của cucộc đời dường như đã dừng lại trong tôi. Tôi không còn ý thức về thân thể. Tôi dần nhận ra ánh sáng tuyệt vời trong tầm nhìn bao quát của mình. Một giọng nói thì thầm bên tai, quanh quẩn ngoài tâm trí tôi, ngay cực điểm của sự nhận thức. Tôi tin đó là giọng nói của một vị Thầy.

“Khi bạn nhìn người khác trong mối quan hệ, trong cách điều trị, trong cuộc đời, hãy nhìn linh hồn họ qua nhiều kiếp, qua nhiều thiên niên kỷ. Không chỉ là một hình hài vật chất tạm bợ đối diện với bạn. Bạn cũng là một linh hồn như vậy.”

Giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu với cả tấm lòng từ ái sâu lắng. Đây là lời khuyên nhủ, không phải sự phê phán.

Tôi liếc nhẹ Andrea, nhìn cô và nhìn một cô gái ở vùng biên giới. Tôi biết cô cũng có nhiều kiếp sống khác, nhiều tên gọi khác. Nhưng linh hồn cô luôn luôn chỉ là một. Tôi nên nhìn cái phần đó của con người, những linh hồn mãi tồn tại, không phải hình thái vật chất tạm bợ, để thực sự hiểu và giúp đỡ họ. Giúp họ là giúp chính bản thân tôi, vì tôi cũng là linh hồn như vậy.

Các bạn cũng là những linh hồn như vậy.

***

Nhiều bệnh nhân của tôi có những ký ức xa xăm giống như Andrea. Những bi kịch trong cuộc đời của họ được trút bỏ nhẹ nhàng hơn hoặc thậm chí các triệu chứng bệnh mãn tính cũng biến mất.

Tôi đã từng đưa một phụ nữ Nam Mỹ năm mươi tuổi trở về quá khứ. Bà đau khổ vì chứng sợ bị giam cầm trong một ngôi mộ. Bà khổ sở vì chứng bệnh sợ này từ khi còn nhỏ. Trong một lần trở về quá khứ, bà nhớ lại vào một kiếp bà là một tên nô lệ Ai Cập đã bị chôn sống cùng với người chủ của bà, người có họ hàng với vua Ai Cập bị chết. Đó là tục lệ chôn sống nô lệ để theo hầu hạ chủ nhân của họ. Những tên nô lệ bị đầu độc trước khi bị ngạt thở trong một ngôi mộ. Sau chuyến du hành đó, chứng bệnh sợ của bà biến mất.

Kỹ thuật tiến bộ điều trị này là gì?

Tôi cho rằng ít nhất có hai cách giải thích, tất nhiên các yếu tố khác cũng làm được.

Theo kinh nghiệm của tôi, sự gợi nhớ của những chuyến du hành trở về hoặc nỗi đau buồn đã lãng quên, những ký ức phiền muộn thường được kết hợp với việc chữa trị. Gợi nhớ lại những sự kiện cùng với cảm xúc có liên đới, gọi là phấn chấn hoặc giải tỏa mặc cảm dưới dạng trị liệu, là phần quan trọng trong sự phân tích tâm lý và những thuật trị liệu tâm lý khác. Chính hành vi đưa những ký ức bị lãng quên như vậy vào ý thức rất là hữu ích. Sự khám phá của tôi chỉ ra rằng phương pháp điều trị này cần được nhân rộng, rằng chúng ta không được ngừng nghiên cứu khoa học về tư tưởng hành vi trong thời thơ ấu hoặc ngay lúc mới sinh, rằng những mô hình và ký ức trong tiền kiếp cũng phải được đào sâu hơn để việc chữa trị có kết quả hoàn mỹ.

Nguyên nhân thứ hai là những ký ức này đẩy mạnh sự tiến bộ lâm sàng, là những kinh nghiệm của chính bản thân chúng ta trong nhiều thể xác khác nhau, trong những kiếp xa xưa, vì chúng ta chứng kiến những kiếp luân hồi của chính mình, vì chúng ta được lấp đầy với sự nhận thức bảo đảm và luôn luôn chính xác, và vì chúng ta là những linh hồn bất diệt, không phải là những thể xác riêng lẻ. Chúng ta không hề chết thật sự, chúng ta chỉ thay đổi mức độ nhận thức mà thôi. Bởi vì những người thân yêu của chúng ta cũng bất diệt, cho nên chúng ta không bao giờ xa cách họ. Sự nhận thức về bản chất tâm linh đúng đắn là động lực chữa trị mạnh mẽ.

***

Đúng như mỗi mặt của mỗi cạnh trong một viên kim cương phản chiếu lại tất cả, sự trải nghiệm về kiếp quá khứ của Andrea phản ảnh chủ đề chính trong cuốn sách này.

Cô nhớ lại những ký ức, những cảm giác từ trong bào thai, trước khi cô được sinh ra. Cô cũng nhận ra tình cảm của cha mẹ mình, chứng tỏ rằng ý thức không bị giới hạn bởi thể xác vật chất hay bộ não của chúng ta. Điều này hàm ý riêng lẻ rằng nếu chúng ta có chết đi thì ý thức của chúng ta vẫn tồn tại và tiếp tục sống, vì lẽ nó không dựa trên vật chất. Dĩ nhiên, ký ức đã chết trong tiền kiếp và những sự việc xảy ra sau khi chết cũng xác nhận ý thức vẫn tồn tại mãi mãi. Như Andrea chẳng hạn, cô cũng có khả năng quan sát thân thể của một bà già mà cô vừa rời bỏ.

Andrea có thể nhớ lại việc bất ngờ xảy ra chỉ sau khi cô được sinh ra trong kiếp đó.

Những trẻ thơ và thiếu niên đã nhận thức rất nhiều, nhiều hơn chúng ta hoài nghi. Chúng biết cảm xúc và hành động của chúng ta. Dòng cảm xúc của tình yêu và cảm nghĩ của chúng ta đối với chúng, trước và sau khi sinh, nuôi dưỡng tâm hồn chúng và rất cần thiết để phát triển sức khỏe.

Qua những ký ức gợi nhớ trong chuyến trở về quá khứ của Andrea, cô hiểu ra kiếp quá khứ và các sự kiện khi còn trong bào thai có thể ảnh hưởng rất sâu sắc đến sự nối kết ở kiếp sống hiện tại. Cô khám ra cha mẹ và em trai ở kiếp này trong ký ức của kiếp quá khứ. Cô hiểu ra rằng chúng ta luôn đoàn tụ với những người thân yêu của chúng ta. Thỉnh thoảng sự đoàn tụ xuất hiện trong một khía cạnh khác, trong những cõi khác. Nhưng có lúc sự đoàn tụ xuất hiện trong cùng một kiếp tương lai, trở lại đây, trên trái đất này.

Andrea có thể phân biệt giá trị trong cuộc sống, cái gì quan trọng và không quan trọng, kể cả những điều có hại. Cô hiểu được nỗi đau mà chiến tranh và bạo lực gây ra.

Mỗi cuộc sống đều quý giá.

Sau khi chết ở kiếp sống trên vùng đồng bằng, Andrea nhìn thấy một cái hình nón ánh sáng có màu xanh tuyệt vời. Đã có nhiều sự miêu tả về ánh sáng này, con người sau khi rời bỏ thể xác sẽ nhìn thấy ánh sáng. Việc này xảy ra khi hồn vừa lìa khỏi xác. Những linh hồn của người thân, bạn bè hoặc một linh hồn khác thường chờ sẵn trong ánh sáng đó để chào đón linh hồn vừa rời bỏ cuộc sống vật chất, và để truyền đạt thông tin quan trọng hoặc những lời nhắn nhủ.

Lời nhắn nhủ từ cõi tâm linh sẽ được nghiên cứu kỹ hơn trong những chương sau.

Chúng ta sở hữu một khả năng trực giác vượt xa những gì mà chúng ta nhận biết. Khi bạn kết hợp những câu chuyện, những kinh nghiệm, và những bài học trong cuốn sách này, bạn sẽ có khả năng đào bới những nhận thức bằng trực giác của bạn, và sẽ nhận các thông tin hoặc lời nhắn nhủ trực tiếp hơn. Nhiều người sẽ trở thành thầy thuốc trị bệnh cho người khác.

Năng lực yêu thương tỏa khắp và hợp nhất lại toàn bộ chuyến du hành của Andrea. Tình yêu của cha mẹ cô, tình yêu cô dành cho anh trai mình, và sự đoàn tụ với những người thân. Ngay cả cái hình nón màu xanh cũng rất thân thiện, dễ chịu, tràn đầy tình yêu thương mà sau này cô mới tâm sự với tôi.

Sự trải nghiệm rõ ràng, đầy sinh lực của Andrea sẽ cho phép cô biểu lộ tình yêu thẳng thắn hơn, hoàn hảo hơn trong cuộc sống và trong các mối quan hệ hiện tại. Cô sẽ dễ chấp nhận tình yêu của người khác, bởi vì tình yêu là sự tuôn trào từ hai phía, bao gồm cho đi và nhận lại.

Cuối cùng thì kinh nghiệm sâu sắc trong chuyến du hành sẽ giúp cô hiểu tường tận hơn về bản chất cuộc đời và linh hồn cô. Sự thông đạt như vậy là một nấc thang quan trọng. Nấc thang đó song hành với những thay đổi tích cực trong cuộc sống hiện tại: tốt hơn về mặt sức khỏe tinh thần lẫn vật chất, tốt hơn cho những mối quan hệ, hơn nữa hạnh phúc và niềm vui sẽ tràn ngập.

Nếu bạn chia sẻ những trải nghiệm của những người mà bạn sẽ gặp trong cuốn sách này, nghiền ngẫm những lời nhắn nhủ từ các vị thầy tâm linh, suy xét những câu chuyện và những lời bình phẩm, tôi hy vọng bạn sẽ từng bước đạt đến trí tuệ thâm sâu.

Khi bắt đầu, bạn sẽ bình thản và kiên nhẫn đối mặt với nhiều chướng ngại và sự thất vọng trong cuộc đời. Qua sự thấu đạt những bài học ở kiếp quá khứ, bạn sẽ nhớ lại mục đích cho cuộc đời hiện tại. Bạn sẽ cảm thấy mãn nguyện và không còn bối rối hay uổng phí. Bạn sẽ học hỏi và vượt qua được những nỗi khiếp sợ, lo lắng và đau thương. Bạn sẽ sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn ngay giây phút hiện tại, sẽ hưởng thụ niềm vui trọn vẹn hơn.

Hơn hết, bạn sẽ thấu hiểu tất cả những gì mà chúng ta cùng chia sẻ.

Chúng ta vượt ngoài sự sống và chết, ngoài không gian và thời gian. Chúng ta bất diệt, và mãi mãi vẫn tồn tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.