Nữ Bá Tước Đờ Caliôxtrô

CHƯƠNG 12: ĐIÊN KHÙNG VÀ THIÊN TÀI



Cho đến lúc này Raun mới chỉ cảm thấy sợ hãi về mặt đạo đức nhiều hơn, mối nguy hiểm chỉ đe dọa chàng và ả Caliôxtrô; đối với chàng, chàng vẫn tin vào tài khéo léo và ngôi sao chiếu mệnh của mình; còn đối với ả Caliôxtrô thì chàng biết là ả có khả năng tự bảo vệ chống lại gã Bômanhăng.
Nhưng còn Clarix! Đứng trước Giôdêphin Banxamô, Clarix chỉ là một con mồi được đem cúng cho những thủ đoạn xảo quyệt và tính tàn bạo của kẻ thù. Và từ lúc đó, nỗi lo sợ của Raun lại biến thành một nỗi kinh hãi về mặt thể xác mà sự thực là nó làm cho Raun dựng tóc gáy và như người ta thường nói một cách thô thiển là làm cho chàng nổi cả da gà. Bộ mặt đanh ác của gã Lêôna càng làm cho chàng thêm lo sợ. Chàng nhớ lại bà quả phụ Rutxlanh cùng những ngón tay dập nát của bà.
Sự thực là cách đây một tiếng đồng hồ, khi chàng trên đường tới đây, chàng đã đoán rằng cuộc chiến đấu gay go đang sắp diễn ra giữa chàng và Giôdêphin Banxamô. Cho đến lúc này mới chỉ có những cuộc đụng độ nhỏ. Giờ đây mới bắt đầu một cuộc chiến đấu một mất một còn giữa tất cả các lực lượng đối địch, thế mà Raun lại có mặt tại chiến trường với hai bàn tay bị trói và một sợi dây thòng lọng ở cổ, thêm vào đó sự có mặt của Clarix Đêtigơ lại càng làm cho chàng yếu thế.
“Thế là ta vẫn còn nhiều điều phải học hỏi. – Chàng nghĩ. – Ta gần như phải chịu trách nhiệm về cái tình huống gay go này, và một lần nữa nàng Clarix thân yêu lại trở thành nạn nhân của ta”
Người con gái mới vào đứng ngây ra trước mũi súng của Lêôna. Nàng đã đến đây với một vẻ hớn hở như đi gặp người yêu, vậy mà lại rơi vào giữa cái quang cảnh tội lỗi này, trong khi người mà nàng yêu lại đang bị trói cứng trước mặt nàng.
Nàng lắp bắp:
– Sao thế, anh Raun? Tại sao chàng lại bị trói?
Nàng đưa tay ra cho chàng vừa như muốn cầu cứu chàng lại vừa như muốn cứu giúp chàng. Nhưng họ có thể làm gì được cho nhau!
Chàng nhận thấy cơ thể nàng thật là thiểu não và tiều tụy, và chàng đã phải kìm mình cho khỏi khóc khi nghĩ đến cảnh nàng đã phải đau khổ tự thú tội trước mặt cha nàng và nghĩ đến những hậu quả do tội lỗi của mình gây ra. Mặc dù vậy, chàng vẫn bảo nàng với một giọng tin tưởng không gì lay chuyển nổi:
– Anh chẳng có gì phải sợ cả, Clarix ạ, và cả em nữa, đừng sợ gì hết. Anh chịu trách nhiệm mọi chuyện.
Nàng đưa mắt nhìn những người xung quanh, và sửng sốt khi nhận ra Bômanhăng đang ngồi ngất lịm, nàng liền rụt rè hỏi Lêôna.
– Ông muốn gì tôi? Mọi chuyện thật là đáng sợ… Ai bảo tôi đến đây?
– Tôi, thưa cô nương. – Giôdêphin Banxamô nói.
Sắc đẹp của Giôdin đã chinh phục được Clarix. Nàng đã lấy lại được một chút hy vọng, bởi vì chắc là nàng cho rằng một người đàn bà tuyệt vời như thế kia thì không thể không bảo vệ nàng.
– Thưa bà, bà là ai? Tôi không quen bà…
– Còn tôi thì tôi lại biết cô. – Giôdêphin Banxamô khẳng định, vẻ duyên dáng và dịu hiền của cô gái đã làm cho ả bực mình, nhưng ả đã kìm được cơn tức giận. – Cô là con gái nam tước Đêtigơ… và tôi cũng biết rằng cô yêu anh chàng Raun Đăngđrêxi.
Clarix đỏ mặt không phản đối. Giôdêphin bảo Lêôna:
– Anh ra đóng cổng gỗ đi. Lấy dây xích và khóa của anh khóa nó lại, dựng cái cột bị đổ ở cổng lên, trên cái cột ấy có một cái biển với dòng chữ “Sở hữu tư nhân” đấy.
– Và tôi đợi ngoài đó chứ? – Lêôna hỏi.
– Phải, tạm thời tôi chưa cần đến anh, – Giôdin nói với một vẻ làm cho Raun hoảng sợ. Anh cứ đợi ở ngoài ấy. Đừng quấy rầy chúng tôi… bằng bất cứ giá nào hiểu chưa?
Lêôna bắt Clarix ngồi xuống một chiếc ghế, kéo hai tay nàng ra đằng sau và định buộc tay nàng vào lưng ghế.
– Không cần, – Giôdêphin Banxamô bảo. – Cứ để mặc chúng tôi.
Anh ta tuân lệnh.
Ả lần lượt nhìn ba kẻ nạn nhân của mình, cả ba đều đã bị vô hiệu hoá. Ả đã hoàn toàn làm chủ chiến trường và có thể tuyên án tử hình họ một cách không ngần ngại.
Raun không rời mắt khỏi ả để cô đoán xem ả đang dự định những gì. Vẻ bình tĩnh của Giôdin đã làm cho chàng hồi hộp hơn hết. Nếu phải là người đàn bà khác thì đã lồng lộn lên rồi. Ả không hề tỏ ra đắc thắng, mà ả chỉ có một vẻ hơi bực mình như thể ả phải hành động dưói sức ép của những động lực nội tâm mà ả không làm chủ được.
Ả ngồi xuống chiếc ghế còn lại bên cạnh Clarix, rồi hai mắt nhìn thẳng, bằng một giọng chậm rãi, khô khan và đều đều, ả bắt đầu nói:
– Thưa cô nương, cách đây ba tháng có một người đàn bà trẻ bị bắt cóc một cách lén lút khi bà ta vừa bước xuống khỏi tầu, bà ta được chuyển ngay tới lâu đài La He Đêtigơ, tại đây trong một căn phòng biệt lập đã có một người đàn ông quí tộc của xứ Cô trong đó có ông Bômanhăng mà cô đang nhìn thấy kia và có cả ba cô nữa. Tôi sẽ không kể cho cô nghe tất cả những điều mà người ta đã phát biểu tại cuộc họp này, cũng như tất cả những nỗi nhục nhã mà người đàn bà kia phải chịu do những kẻ tự cho mình là quan tòa gây ra sau một cuộc thảo luận giả vờ, tối hôm đó khi những người khách kia đã ra về hết thì ba cô và ông em họ của ông là Bennơtô đã đưa người đàn bà kia ra ngoài bãi biển dưới chân vách đá, trói bà ta vào một chiếc thuyền thủng có buộc thêm một tảng đá to, kéo chiếc thuyền đó ra ngoài khơi rồi bỏ mặc bà ta ngoài đó.
Clarix hoảng hốt lắp bắp:
– Không đúng! Không đúng!… Ba tôi không bao giờ làm điều đó… không phải như vậy!
Không để ý đến thái độ phản đối phẫn nộ của Clarix, Giôdêphin Banxamô vẫn kể tiếp:
– Tại cuộc đó đã có một người nữa chứng kiến mà những kẻ lập mưu không biết, người đó đã theo dõi hai kẻ giết người kia – không thể gọi họ khác được có phải không – đã bám theo chiếc thuyền bị thủng và đã cứu nạn nhân thoát chết ngay sau khi hai kẻ giết người bỏ chạy. Người đó từ đâu đến? Mọi nguồn tin cho thấy rằng người đó đã có mặt suốt đêm hôm trước và cả buổi sáng hôm đó ở trong phòng của cô nương, đã được cô tiếp không phải với tư cách là một vị hôn phu, bởi lẽ ba cô không đồng ý, mà với tư cách là một tình nhân.
Những lời buộc tội và những câu thóa mạ của ả đã nện vào tai Clarix như những nhát búa. Ngay từ phút đầu nàng đã bị loại ra khỏi cuộc chiến đấu, không còn khả năng chống cự cũng như tự vệ.
Mặt nàng tái đi và như không còn sức nữa, nàng cúi gập người trên ghế và rên rỉ:
– Ôi! Thưa bà, bà nói gì vậy?
– Tôi muốn nói chính cái điều mà cô đã phải tự thú với ba cô tôi hôm kia. Có cần tôi phải nói cho cô biết số phận của người tình của cô ra sao không? Ngay cái hôm mà anh ta làm nhục cô, anh chàng Raun Đăngđrêxi ấy đã bỏ cô để đi theo người đàn bà mà anh ta đã cứu thoát khỏi cái chết khủng khiếp nhất kia, anh ta đã hiến dâng cho người đó cả thể xác lẫn tâm hồn, anh ta đã được người ấy yêu lại, đã cùng sống với người ấy và đã thề với người ấy là sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Lời thề đó đã được tuyên bố một cách dứt khoát: “Tôi không yêu cô ấy. Đó chỉ là một mối tình nhăng nhít. Mọi cái chấm dứt rồi’’.
Song, do một sự hiểu lầm tạm thời giữa anh ta với tình nhân, người đàn bà này vừa phát hiện ra rằng Raun đã viết thư cho cô, trong đó anh ta xin cô tha thứ và bảo cô rằng hãy tin vào tương lai. Bây giờ thì cô đã hiểu rằng tôi có quyền đối xử với cô như một kẻ thù, thậm chí như một kẻ thù một sống một chết rồi chứ?
Clarix im lặng. Càng ngày nàng càng thấy sợ hãi, nàng lo lắng quan sát khuôn mặt dịu hiền và đáng sợ của người đã chiếm mất Raun của nàng và giờ đây lại tự tuyên bố mình là kẻ thù của nàng.
Raun động lòng thương, chàng liền nhắc lại với một giọng nghiêm túc mà không sợ ả Giôdêphin nổi giận:
– Clarix ạ, nếu như anh có phải tuyên bố một lời thề long trọng, lời thề mà anh quyết giữ bằng mọi giá, thì lời thề đó sẽ là: sẽ không có một sợi tóc nào của em bị động đến cả. Em đừng sợ. Trong vòng mười phút nữa em sẽ ra khỏi đây bình yên vô sự. Mười phút thôi, Clarix ạ, không lâu hơn đâu.
Giòdêphin Banxamô không để ý đến câu nói chen ngang của Raun. Ả vẫn chậm rãi nói tiếp:
– Như vậy là quan hệ giữa chúng ta đã được xác lập. Tôi xin nói thẳng vào việc, và tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Cô nương ạ, ba của cô cùng anh bạn Bômanhăng và đồng bọn của họ đang theo đuổi một vụ làm ăn chung. Về phần tôi, tôi cũng theo đuổi vụ đó cho riêng tôi, và sau tôi anh chàng Raun cũng lao vào. Do đó giữa chúng tôi có một sự tranh giành không dứt. Song, cả ba phái chúng tôi đều đi đến chỗ có quan hệ với một bà có tên là Rutxlanh, bà này đang sở hữu một cái hòm gỗ cổ rất cần cho sự thành công của chúng tôi, nhưng bà ta đã đem nó cho một người khác.
Chúng tôi đã hỏi kỹ bà ta mà bà ta vẫn không chịu lộ ra tên người đó, người này có lẽ đã giúp bà ta nhiều nên bà ta không muốn thóc mách kẻo gây hại cho người ấy. Có lẽ tất cả những gì chúng ta biết được là một câu chuyện cũ mà tôi sẽ tóm tắt cho cô nghe và điều đó sẽ có lợi cho cả chúng tôi lẫn cho cô.
Raun bắt đầu nhận ra ý đồ và mục đích của ả Caliôxtrô. Thật đáng sợ khi chàng giận dữ bảo ả:
– Không, không, không phải như vậy! Không được nói điều đó! Có những điều mà người ta không nên phơi bày ra ánh sáng…
Ả làm ra vẻ như không nghe thấy và vẫn kể tiếp không hề mủi lòng:
– Chuyện là thế này. Cách đây hai mươi tư năm, trong thời gian xảy ra cuộc chiến tranh Pháp – Phổ, có hai người đàn ông chạy chốn để tránh giặc ngoại xâm, và họ chạy giặc bằng chiếc xe ngựa của ông Rutxlanh. Tại vùng ngoại ô Ruăng, họ đã giết một người hầu tên là Giôbe để cướp con ngựa của ông ta. Họ đã chạy thoát nhờ có con ngựa đó và họ còn ăn cắp của nạn nhân một chiếc hòm gỗ nhỏ bên trong đựng đầy đồ trang sức quí giá nhất.
Ông Rutxlanh bị họ ép phải đi theo họ, và họ còn cho ông ta vài cái nhẫn kém giá trị. Một thời gian sau ông quay về ở Ruăng và gần như chết ngay sau đó như thể vụ giết người kia đã làm cho ông kiệt sức. Song, hai kẻ giết người kia đã bắt quan hệ với bà quả phụ, vì họ sợ bà ta bép xép và biết đâu… Nhưng thưa cô nương, có lẽ cô hiểu rõ tôi đang nói đến ai chứ, có phải không?
Clarix ngồi nghe với một vẻ hoang mang đau khổ đến mức Raun phải kêu lên:
– Câm đi, Giôdin, không được nói nữa! Đó là một hành động xấu xa và vô lý nhất. Cô nói ra để làm gì?
Ả bắt chàng im lặng:
– Để làm gi à? Bởi vì toàn bộ sự thật phảỉ được phơi bày. Anh đã làm cho chúng tôi – tôi và cô nương đây – phải đụng độ nhau. Vậy thì cô ta cũng phải chịu đau khổ như tôi chứ.
– Ôi! Thật dã man! – Chàng thầm thì vẻ tuyệt vọng.
Giôdêphin Banxamô quay sang Clarix nói rõ thêm:
– Như vậy ba cô cùng chú em họ Bennơtô luôn luôn theo sát bà quả phụ Rutxlanh, và rõ ràng là nam tước Đêtigơ đã thu xếp cho bà về sống ở Liơbôn để dễ bề giám sát. Dần dà ông ta đã tìm được một người có thể thực hiện nhiệm vụ giám sát này một cách ít nhiều có ý thức: người đó chính là cô, cô nương ạ. Bà quả phụ Rutxlanh đã có cảm tình với cô, đến mức ba cô không còn phải lo là bà ta có thể gây ra một hành vi thù địch nào đó nữa. Bằng bất cứ giá nào bà ta cũng sẽ không bao giờ phản bội người cha của cô bé gái thỉnh thoảng vẫn đến chơi với bà này. Tất nhiên những cuộc viếng thăm này phải được giữ kín, để sao cho không còn có sợi dây nào có thể nối liền được hiện tại với quá khứ, cuộc viếng thăm này thỉnh thoảng lại được thay bằng những cuộc hẹn hò ở vùng ngoại ô, tại cột tháp hải đăng cũ hay tại một nơi khác nào đó.
Chính trong một lần viếng thăm như thế này, cô đã tình cờ nhìn thấy trên ngăn gác tại nhà bà Rutxlanh ở Liơbôn có một chiếc hòm gỗ nhỏ mà tôi và anh Raun đi tìm, và do thích thú mà cô đã xin nó đem về nhà cô ở La He Đêtigơ. Như vậy là khi nhờ có bà Rutxlanh mà tôi và Raun biết rằng chiếc hòm gỗ hiện đang thuộc thẩm quyền sở hữu của một người mà bà ta không muốn nói tên, bởi vì bà ta mang ơn người đó rất nhiều, và rằng cả hai thường gặp nhau vào những ngày đã định, thế là chúng tôi kết luận chắc chắn rằng chúng tôi chỉ cần đến cột tháp hải đăng này là có thể khám phá ra một phần sự thật.
Và khi nhìn thấy cô xuất hiện, chúng tôi liền khẳng định dứt khoát ngay rằng hai kẻ giết người kia không phải ai khác ngoài ông Bennơtô và ông nam tước Đêtigơ, tức là hai người đàn ông mà có lần đã đem tôi ra biển cho chết đuối.
Clarix ngồi khóc, hai vai rung lên trong tiếng nấc. Raun tin chắc rằng nàng có biết đến những tội ác kia, nhưng chàng cũng tin chắc rằng lời buộc tội của kẻ thù đã đột nhiên phơi bày ra ánh sáng nhiều việc mà cho đến nay nàng vẫn chưa hiểu rõ, và lời buộc tội đó cũng bắt nàng phải coi ba mình là một kẻ giết người. Thật đau đớn thay cho nàng! Ả ta đã đánh trúng quá! Kẻ đao phủ đã biết hành hạ nạn nhân của mình với một sự thông hiểu cái ác đến kinh người! Bằng một thủ đoạn tinh vi hàng nghìn lần tàn nhẫn hơn so với những đòn nhục hình mà Lêôna đã dành cho bà quả phụ Rutxlanh, Giôdôphin Banxamô đang trả thù Clarix vô tội!
– Phải, ả hạ giọng nói tiếp, – ba cô là một kẻ giết người… Lâu đài cùng mọi thứ của cải của ông đều là do tội ác đem lại. Có phải như vậy không, ông Bômanhăng? Cả ông nữa, ông cũng có thể làm chứng cho tôi việc này, bởi vì chính nhờ vào cái tội ác đó mà ông đã chi phối được ông ta. Bằng cách nào đó ông đã nắm được điều bí mật ấy và đã bắt ông ta phải phục tùng mình, ông đã lợi dụng tội ác kia của ông ta cùng những bằng chứng mà ông có được để bắt ông ta phải giết những người mà ông không ưa. Ông Bômanhăng, tôi cũng biết về các ông chút ít chứ không phải không đâu! Ôi! Các ông là một lũ kẻ cướp!
Ả đưa mắt nhìn Raun. Chàng có cảm tưởng như ả muốn biện bạch cho những tội ác của ả bằng cách viện ra những tội ác khác của Bômanhăng và đồng bọn. Nhưng chàng gằn giọng hỏi ả:
– Thế nào? Xong chưa? Cô có còn bám lấy cô bé này nữa không? Cô còn muốn gì nữa?
– Tôi muốn cô ta phải khai. – Ả Giôdin đáp.
– Nếu cô ta khai thì cô có thả cô ta ra không?
– Có.
– Thế thì cứ hỏi đi. Cô muốn hỏi gì? Về chuyện cái hòm à? Về chìa khóa mật mã ghi trong nắp hòm chứ gì? Có phải cái đó không?
Nhưng cho dù Clarix có muốn trả lời hay không, cho dù nàng có biết rõ sự thật hay không, thì dường như nàng cũng không thể cất nổi một lời nào và thậm chí cũng không hiểu được câu hỏi đang đặt ra cho nàng.
Raun cố gặng:
– Em hãy kìm bớt nỗi đau khổ đi, Clarix ạ. Đây là một thử thách cuối cùng, rồi tất cả sẽ chấm dứt. Anh xin em, em hãy nói đi… Chẳng có chuyện gì có thể làm tổn thương đến lương tâm em cả. Em đã phải thề gì đâu. Trong trường hợp này em sẽ không phản bội ai cả…
Câu gợi ý của Raun đã làm cho cô gái trấn tĩnh trở lại. Chàng cảm thấy rõ điều đó bèn hỏi nàng:
– Chiếc hòm ra sao rồi? Em đã đem nó về La He Đêtigơ phải không?
– Vâng, – nàng thở ra như kiệt sức.
– Tại sao?
– Tại em thích…
– Cha em nhìn thấy nó chưa?
– Thấy rồi.
– Ngay hôm đó à?
– Không, phải mấy ngày sau ba em mới biết.
– Ông đã lấy nó rồi phải không?
– Vâng.
– Vì cớ gì?
– Chẳng có cớ gì cả.
– Nhưng em cũng đã có thói quen xem xét kỹ cái hòm rồi chứ?
– Vâng.
– Và em đã nhìn thấy một dòng chữ ghi ở bên trong nắp hòm phải không?
– Vâng.
– Đó là những chữ khắc nguệch ngoạc à?
– Vâng.
– Em có đọc nổi không?
– Có.
– Có dễ đọc không?
– Không, nhưng em vẫn đọc được.
– Thế em còn nhớ dòng chữ đó chứ?
– Có thể… em cũng chẳng biết nữa… đó là mấy chữ Latinh…
– Chữ Latinh ư? Em nhớ kỹ lại đi…
– Em có được phép không?… Nếu nó là một bí mật nghiêm trọng thì em có tiết lộ được không?
Clarix ngập ngừng.
– Được chứ, Clarix, anh xin bảo đảm… Em có thể tiết lộ được bởi vì điều bí mật đó chẳng của riêng ai. Chẳng ai có quyền được biết nó hơn là ba em, hoặc bạn bè của ông, hoặc anh. Người nào phát hiện ra nó thì người đó được hưởng nó.
Nàng chấp thuận. Những điều Raun khẳng định chắc là đúng.
– Vâng… vâng… chàng nói đúng… Nhưng vì em không chú ý lắm nên để em cố nhớ lại xem sao… Dòng chữ có nhắc đến một tảng đá… và một vị nữ hoàng…
– Em cố nhớ lại đi, Clarix, chuyện này cần lắm đây. – Raun van nài, vì cái vẻ lầm lì của ả Caliôxtrô đã làm cho chàng lo lắng.
Clarix nhăn mặt nghĩ ngợi rồi cuối cùng nàng lên tiếng:
– Đây rồi…. em nhớ ra rồi… đúng câu của nó là thế này… có năm chữ Latinh như sau:
“Ad lapidem currebat olim regina
Nàng vừa dứt lời thì ả Giôdêphin Banxamô đã hét lên:
– Nói láo! Dòng chữ này chúng tôi đã biết từ lâu! Ông Bômanhăng có thể chứng thực điều đó. Có phải không ông Bômanhăng?… Cô ta nói dối đấy, Raun? Cô ta nói dốỉ. Năm chữ đó, hồng y giáo chủ Bônnơsôđơ đã nói tới trong bản tường trình của ngài, và ngài không để ý tới chúng vì cho rằng chúng chẳng có nghĩa gì cả, cho nên tôi cũng chẳng nói cho anh biết!… “Ngày xưa nữ hoàng đã tới tảng đá này”. Nhưng mà cái tảng đá này ở đâu, và nữ hoàng nào ở đây? Đã hai mươi năm nay, người ta đi tìm điều đó mà không ra. Không, không, phải có một chữ khác nữa.
Ả lại lên cơn giận dữ. Cơn giận của ả không thể hiện ra bằng những lời quát tháo và những điệu bộ múa may, mà nó sôi sục ở bên trong và chỉ thể hiện rõ ở những câu nói tàn nhẫn khác thường.
Ả chồm người về phía cô gái và dằn từng tiếng:
– Mi nói dối!… Nói dối. Có một chữ tóm tắt cả năm chữ này… đó là chữ gì? Chỉ có một chữ thôi… chữ ấy là chữ nào? Trả lời mau.
Clarix hoảng sợ không nói nên lời. Raun van vỉ:
– Suy nghĩ kỹ đi, Clarix… Em nhớ lại đi… Ngoài năm chữ ấy ra em có thấy gì nữa không?…
– Em không biết… chắc là không… cô gái rên rỉ.
– Em cố nhớ lại đi… Mạng sống của em phụ thuộc vào điều đó đấy.
Nhưng giọng nói của Raun cũng như tình cảm rung động dành cho Clarix đã làm cho Giôdêphin Banxamô phát khùng.
Ả túm lấy cánh tay của cô gái và ra lệnh:
– Nói đi, nếu không…
Clarix lắp bắp không ra tiếng. Ả Caliôxtrô thổi một tiếng còi.
Lêôna xuất hiện ngay bên ngưỡng cửa.
A nghiến răng ra lệnh:
– Đưa nó ra, Lêôna… và hỏi cung nó đi.
Raun lồng lên:
– A! đồ hèn nhát! Đồ khốn kiếp! Mi định làm gì cô ta? Mi có phải là con đàn bà đốn mạt nhất không? Lêôna, nếu mi đụng đến cô bé này thì, ta xin thề có trời là đến một ngày nào đó…
– Anh sợ cho cô ta hả? – Giôdêphin Banxamô cười khẩy. – Thế nào? Anh hốt hoảng khi nghĩ đến chuyện cô ả sẽ phải chịu đau khổ! Mẹ kiếp! Hai anh ả hợp nhau quá. Con gái một tên giết người với một thằng ăn cắp!
– Vâng, một thằng ăn cắp, – ả nghiến răng quay sang Clarix – Tình nhân của cô ta là một thằng ăn cắp không hơn không kém! Hắn chỉ sống bằng của ăn cắp thôi. Ngay từ bé hắn đã ăn cắp rồi. Để có hoa đem tặng cô, cũng như để có nhẫn cưới cho cô đeo tay? Hắn ta đã đi ăn cắp. Hắn là một kẻ đập hộp, một tên lừa đảo. Đây này, ngay cả cái tên của hắn, cái tên Đăngđrêxi ư? Thôi đi! Ácxen Luypanh – đó mới là tên thật của hắn. Nhớ lấy, Clarix, cái tên ấy sẽ trở thành nổi tiếng.
– A! Tôi đã được thấy anh ta hành động, người tình của cô! Đúng là một bậc thầy! Một thần đồng! Nếu tôi không thu xếp thì chắc là các vị sẽ đẹp đôi lắm, và đứa con tiền định của hai anh ả sẽ ra sao – con trai của anh hùng Ácxen Luypanh và cháu ngoại của nam tước Gôđơphroai.
Cái ý nghĩ về đứa con lại làm cho ả Giôdêphin nổi xung. Cơn điên của ác quỉ lại xổ lồng.
– Lêôna…
– A! Quân dã man, – Raun hốt hoảng kêu lên… – Thật là đê tiện.!… Thế nào, mi đã tự lột mặt nạ có phải không, Giôdêphin Banxamô? Chẳng cần khó nhọc diễn kịch nữa chứ? Bây giờ thì mi hiện rõ là một tên đao phủ…
Nhưng ả vẫn khăng khăng ngoan cố muốn hành hạ người con gái. Ả tự tay đẩy Clarix ra cho Lêôna dẫn nàng ra cửa.
– Đồ hèn! Đồ quái vật! – Raun gầm lên. – Chỉ cần đụng đến một sợi tóc của nàng thôi, mi nghe rõ không… chỉ một sợi tóc thôi là tôi sẽ giết cả hai. A! lũ quái vật! Chúng bay hãy thả nàng ra!
Chàng căng người quá mạnh làm cánh cửa chớp mục nát rơi xuống sàn nhà sau lưng chàng. Một thoáng lo lắng hiện ra trên vẻ mặt của những kẻ địch thủ kia. Nhưng dây trói chàng vẫn còn chắc đủ để ngăn chàng lại. Lêôna rút súng lục ra và dí mũi súng vào thái dương Clarix.
– Nếu anh ta bước lên một bước thì anh cứ bắn ngay,- ả Caliôxtrô ra lệnh.
Raun đứng im. Chàng tin chắc là Lêôna sẽ làm đúng theo lệnh của ả Giôdêphin, và chỉ cần chàng cử động nhẹ thôi cũng đủ để kết án Clarix. Thế thì?… Thế thì chẳng lẽ chàng phải chịu à? Không có cách nào để cứu nàng à?
Giôdêphin Banxamô không rời mắt khỏi chàng.
– Được rồi, – ả nói, – anh đã hiểu tình hình rồi đấy, thế là anh thông minh lắm.
Không, – chàng đáp với vẻ rất tự chủ… – Không, mà là tôi đang suy nghĩ.
– Nghĩ gì?
– Tôi đã hứa là cô ta sẽ được tự do và rằng cô ta không có gì phải sợ cả. Bây giờ tôi muốn giữ lời hứa.
– Có lẽ phải đợi ít phút nữa, ả bảo.
– Không, Giôdin, cô phải thả cô ta ra.
Ả quay sang tên tay chân:
– Sẵn sàng chưa Lêôna? Đi đi và làm nhanh lên.
– Khoan đã, – Raun yêu cầu bằng một giọng tin chắc đến nỗi ả phải ngập ngừng.
– Khoan đã, – chàng nhắc lại, – và thả cô ta ra… nghe rõ chưa, Giôdin, tôi muốn cô thả cô ta ra… Không phải là chuyện hoãn thi hành một chuyện xấu xa, mà là chuyện phải thả ngay cô Clarix Đêtigơ và phải mở rộng cửa cho cô ta ra.
Chàng có vẻ như rất tự tin, và ý chí của chàng như được hỗ trợ bởi những lý do khác thường, làm cho chàng cất tiếng nói với một vẻ trang nghiêm áp đảo.
Ngay cả gã Lêôna cũng lúng túng không biết làm gì; Clarix chưa hiểu hết tình trạng ghê sợ của màn kịch nên nàng có vẻ vững tâm hơn.
A Caliôxtrô lẩm bẩm vẻ hoang mang:
– Lại nhiều lời phải không.? Anh định giở thêm thủ đoạn gì nữa?…
-Tôi sẽ đưa ra những chứng cớ sự thật, – chàng khẳng định, – hay nói đúng hơn là một sự thật áp đảo mà trước mặt nó cô phải cúi đầu khuất phục.
– Thế nghĩa là thế nào? – Ả Caliôxtrô hỏi, càng ngay càng tỏ ra bối rối. – Anh muốn gì?
– Không phải là tôi muốn mà là tôi vêu cầu.
– Cái gì?
– Thả ngay cô Clarix ra, thả ngay ra khỏi đây mà Lêôna và cô vẫn không được rời một bước khỏi chỗ này.
À bật cười và hỏi:
– Chỉ thế thôi à?
– Chỉ thế thôi.
– Để đổi lại, anh cho tôi cái gì?…
– Chìa khóa mật mã.
Ả rùng mình.
– Anh biết à?
– Phải.
Màn kịch đột nhiên thay đổi. Trong cảnh mâu thuẫn do tình ái và ghen tuông vẫn nổi lên mối lo duy nhất cho vụ làm ăn lớn. Ý định trả thù trong con người ả Caliôxtrô bị đẩy xuống hàng thứ yếu. Hàng nghìn hàng vạn viên ngọc quí của các vị tu sĩ đang lấp lánh trước mắt ả theo sự sai khiến của Raun.
Gã Bômanhăng nửa nằm nửa ngồi đang háo hức nghe.
Giôdin bước tới Raun và hỏi:
– Chỉ cần biết từ khóa ấy là đủ chứ?
– Không. Còn phải diễn giải nữa chứ. Nghĩa của từ khóa đó nằm sau một tấm màn che phủ mà trước tiên chúng ta phải vượt được qua.
– Và anh làm được điều đó à?
– Vâng tôi đã nghĩ ra vài điều về vấn đề này. Đột nhiên tôi thấy lóe sáng trong đầu vài tia sự thật.
Ả biết Raun không phải là người thích đùa trong những trường hợp như thế này.
– Anh nói đi, – ả bảo, – sau đó Clarix sẽ được đi khỏi đây.
– Trước hết phải thả cô ta ra đã rồi tôi mới nói. Và tất nhiên là không thể nói khi tay vẫn bị trói và cổ vẫn bị quấn thòng lọng, mà chỉ khi nào tôi được tự do hoàn toàn.
– Thật phi lý. Anh đã lật ngược tình thế. Tôi đang làm chủ hoàn toàn chiến trường.
– Bây giờ thì thôi rồi, – chàng khẳng định. – Bây giờ cô phải phụ thuộc vào tôi. Chính tôi là người được đặt điều kiện.
Ả nhún vai và tuy nhiên ả không thể không nói:
– Anh hãy thề là nói đúng sự thật. Thề trước vong hồn của mẹ anh đi.
Chàng thong thả tuyên bố:
– Tôi thề trước vong hồn mẹ tôi rằng hai mươi phút sau khi Clarix bước qua ngưỡng cửa, tôi sẽ chỉ cho cô biết chính xác chỗ đặt tảng đá cột mốc, tức là nơi cất giấu của cải tích lũy của các vị tu sĩ thuộc mọi tu viện trên đất Pháp.
Ả không muốn tin vào lời mê hoặc của Raun, chàng nói tiếp:
– Không phải chỉ có một mình tôi biết đâu nhé.
– Ai nữa?
– Ông Bômanhăng và ông nam tước.
– Không thể thế được!
– Cô cứ nghĩ đi. Hôm kia Bômanhăng đã tới La He Đêtigơ. Tại sao? Bởi vì gã nam tước đã lấy lại chiếc hòm gỗ và cả hai cùng xem xét dòng chữ. Và, nếu như có một từ khóa tóm tắt năm chữ Latinh kia và cho phép giải mã câu đố, thì họ cũng đã nhìn thấy và đã biết.
– Không sao, – ả nói và nhìn sang Bô manh ăng, – tôi đang giữ hắn ở đây.
– Nhưng cô có giữ được Gôđơphroai Đêtigơ đâu. Và có thể gã nam tước cùng người em họ của mình đang được Bômanhăng sai đi trước thăm dò địa hình và chuẩn bị lấy cắp két ngọc… Cô thấy có nguy hiểm không? Cô có hiểu rằng một phút trôi qua là một phần kho báu của cô đang bị mất đi không?
Ả vẫn ngoan cố:
– Tôi sẽ chiếm được kho báu nếu Clarix khai ra.
– Cô ta sẽ không nói bởi lẽ đơn giản là cô ta không biết gì hơn.
– Thôi được, thế thì anh nói đi, bởi anh dám thổ lộ với tôi điều đó. Tại sao lại phải thả cô ta ra? Tại sao lại phải nghe anh? Khi Clarix còn trong tay Lêôna thì tôi chỉ cần muốn là bắt anh nói được.
Chàng lắc đầu.
– Không, mối nguy hiểm sẽ qua đi nếu bão tố đã đi xa. Có lẽ là cô chỉ cần muốn thôi, nhưng cô lại không thể muốn điều ấy được nữa. Cô không còn đủ sức bắt tôi nữa đâu.
Đúng như vậy, Raun đã nói có lý. Ả là một người tàn nhẫn, cứng rắn, “quỉ quyệt” như Bômanhăng đã nói, nhưng dù sao ả vẫn là đàn bà và dễ bị suy sụp thần kinh. Ả làm điều ác do lên cơn điên khùng hơn là do ý chí – Cơn điên khùng cuồng loạn đó đã làm cho ả mệt rã rời cả về mặt đạo đức lẫn thể xác. Raun tin chắc rằng giờ đây ả đang ở vào tình trạng như vậy.
– Thôi nào, Giôdêphin. Cô hãy tỏ ra lôgic với bản thân đi. Cô đã dám liều cả cuộc đời mình để giành lấy kho báu. Chẳng lẽ cô muốn từ bỏ mọi nỗ lực đúng lúc tôi đem dâng cho cô kho báu này à?
Sức kháng cự của ả yếu đi. Giôdêphin Banxamô bác lại:
– Tôi không tin anh nữa.
– Không đúng. Cô biết rõ là tôi biết giữ lời hứa. Nếu cô còn chần chừ… Nhưng không. Tôi biết trong thâm tâm cô đã quyết định rồi, và thế là tốt.
Ả trầm ngâm một hai phút, sau đó ả phác một cử chỉ ý muốn bảo: “Rồi thì trước sau ta cũng sẽ tìm được con nhỏ, tạm thời ta hãy hoãn cuộc trả thù lại đã”.
– Anh thề trước vong linh mẹ anh chứ?
– Trước vong linh mẹ tôi, trước tất cả những gì là danh dự và lòng thành thật của tôi, tôi sẽ giải thích rõ cho cô câu đố.
– Thôi được. Nhưng anh sẽ không được trao đổi riêng một câu nào với Clarix cả.
– Không một lời. Vả lại, tôi chẳng có gì bí mật để nói với cô ấy cả. Chỉ cần cô ấy được tự do, tôi không còn muốn gì hơn.
Ả liền ra lệnh.
– Lêôna, thả con nhỏ ra và cởi trói cho anh ta.
Lêôna có vẻ không tán thành. Nhưng y quá trung thành nên không dám cãi. Y bỏ Clarix ra và bước tới cắt dây trói cho Raun.
Thái độ của Raun hoàn toàn không phù hợp tí nào với hoàn cảnh nghiêm trọng lúc đó. Chàng duỗi chân, vung tay vặn người mấy cái và hít thở thật sâu.
– Chà! Có thế chứ! Tôi hoàn toàn không có năng khiếu đóng vai tù binh. Giải thoát cho người tốt và trừng phạt kẻ xấu, đó là đỉều mà tôi quan tâm. Hãy run sợ đi Lêôna.
Chàng bước tới bên Clarix và bảo nàng:
– Anh xin em tha thứ cho tất cả những gì vừa xảy ra. Điều đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Em hãy tin như vậy. Từ nay trở đi, anh sẽ ra tay bảo vệ em. Em còn sức để đi không?
– Còn… còn, – nàng đáp. – Nhưng còn chàng?
– Ồ! đừng lo cho anh. Điều cơ bản là em thoát nạn. Song, anh sợ là em không thể đi được xa.
– Em không phải đi xa. Hôm qua ba em đã đánh xe đưa em về ở tại nhà một cô bạn của em và ngày mai sẽ đón em ở đó.
– Gần đây chứ?
– Vâng.
– Thôi đừng nói nữa, Clarix. Càng nói thì chỉ càng có hại cho em thôi.
Chàng đưa nàng ra cửa và ra hiệu cho Lêôna đi ra mở khóa cổng gỗ. Khi Lêôna làm xong, chàng nói tiếp:
– Hãy cẩn thận và đừng sợ gì cả, hoàn toàn đừng sợ gì cho em và cho anh cả. Chúng ta sẽ gặp nhau khi số mệnh yêu cầu, và lúc đó không còn xa nữa đâu, mặc dầu còn có nhiều điều cản trở làm chúng ta xa cách nhau.
Chàng đóng cửa lại sau lưng nàng. Clarix đã được cứu thoát.
Bấy giờ chàng mới dám nói:
– Thật là một con người đáng yêu!
Về sau, khi Ácxen Luypanh kể lại đoạn này, chàng không thể nhịn được cười:
– À, ờ. Lúc ấy tôi cũng cười như bây giờ, và tôi nhớ lại rằng lần đầu tiên đã thực hiện tại chỗ một điệu nhảy balê mà tôi vẫn thường làm mỗi khi đạt được thắng lợi khó khăn nhất…. mà cái thắng lợi ấy khó khăn thật.
“Sự thực là lúc ấy tôi vô cùng vui sướng. Clarix đã được tự do, tôi thấy mọi chuyện như đã được giải quyết xong. Tôi châm một điếu thuốc lá. Và lúc ấy ả Giôdêphin đang đứng trước mặt tôi để nhắc nhở tôi về bản giao kèo giữa hai bên, tôi đã vô lễ nhả khói thuốc lá vào mặt ả. “Đồ mất dạy!” ả nghiến răng chửi tôi.
“Tôi chửi lại ả một câu thật đê tiện. Nhưng tôi làm như vậy là vì láu cá hơn là vì thái độ thô tục. Với lại… với lại… tôi có cần phải phân tích những tình cảm thái quá mâu thuẫn do người đàn bà này gây ra không? Tôi chẳng muốn mất công phân tích tâm lý người đàn bà ấy, và cũng chẳng muốn xử sự như là một trang quân tử đối với ả. Tôi yêu ả và đồng thời tôi cũng ghét ả kinh khủng. Nhưng từ khi ả định làm hại Clarix thì tôi không cần biết để đâu cho hết nỗi khinh bỉ ả. Thậm chí tôi không còn nhìn thấy cái vỏ đẹp tuyệt vời của ả nữa, mà tôi nhìn thấy… bên trong cái vỏ đó là một con thú ăn thịt, nó hiện ra đột ngột trước mắt tôi, và thế là tôi vừa nhảy một điệu vũ balê vừa văng ra cho ả một câu chửi thậm tệ”.
Đáng lẽ chàng Ácxen Luypanh có thể cười sau đó. Vì dù sao lúc ấy tình hình đang còn rất bi thảm, ả Caliôxtrô hoặc Lêôna có thể cho chàng một viên đạn bất cứ lúc nào.
Ả nghiến răng bảo chàng:
– Ôi! Sao mà ta ghét mi thế!
– Tôi cũng chẳng kém, – chàng cười khẩy.
– Thế mi cũng biết là mọi chuyện giữa Clarix và Giôdêphin Banxamô vẫn chưa giải quyết xong chứ?
– Cũng như giữa Clarix và Raun Đăngđrêxi, – chàng bướng bỉnh đáp.
– Đồ thổ tả! – Ả lẩm bẩm… – Mi xứng đáng được
-… Hưởng một viên đạn súng lục chứ gì?.. Không thể thế được, cô bạn thân mến ạ!
– Đừng có khiêu khích tôi quá, Raun!
– Cô không thể giết tôi được, tôi xin tuyên bố như vậy. Bây giờ đối với cô tôi đã trở thành một người thần thánh. Tôi đang là một ông tỷ phú. Nếu giết tôi đi thì cô sẽ mất hàng tỷ đồng, hỡi cô con gái của ông Caliôxtrô ạ! Phải nói là cô đang tôn trọng tôi biết chừng nào! Mỗi một tế bào trong vỏ não của tôi giờ đây tương đương với một viên ngọc quí…
“Chỉ cần một viên đạn nhỏ xuyên vào đó thôi là cô sẽ tha hồ mà kêu van vong hồn của ba cô một cách vô ích… Than ôi! Con chẳng được một xu nào! Tôi xin nhắc lại, cô bạn Giôdêphin thân mến ạ, tôi đã trở thành một “vật cấm kỵ” đáng để tôn thờ. Một vật cấm kỵ từ đầu đến chân! Tốt hơn hết là cô hãy quì xuống mà hôn tay tôi đi.
Chàng mở chiếc cửa sổ trông ra khoảng sân kín và thở dài.
– Ở đây ngột ngạt quá. Đúng là tay Lêôna có cảm giác như bị giam cầm. Cô Giôdêphin, cô cứ muốn anh chàng đao phủ này của cô thò tay mãi vào túi để giữ súng lục à?
Ả dậm chân:
– Đừng có nói chuyện vớ vẩn nữa! Anh đã đặt điều kiện của anh, vậy anh cũng biết điều kiện của tôi rồi chứ?
– Tiền hoặc sống.
– Nói đi, và phải nói ngay.
– Cô làm gì mà vội thế! Trước hết là tôi đã qui định thời gian hai mươi phút để đảm bảo cho Clarix thoát khỏi nanh vuốt của cô, mà bây giờ còn lâu mới đến hai mươi phút. Vả lại…
– Còn gì nữa?
– Vả lại làm sao mà cô bắt tôi giải mã được ngay một vấn đề mà người ta đã mất công hàng mấy năm trời vẫn chưa tìm ra giải đáp?
Ả sửng sốt.
– Anh bảo sao?
– Rất đơn giản. Tôi cần một thời hạn.
– Một thời hạn à? Nhưng để làm gì?
– Để giải mã…
– Hả? Thế anh không biết sao?…
– Biết cái từ khóa giải mã ấy à? Lạy Chúa, không.
– A! Mi đã lừa dối ta!
– Đừng nặng lời thế, Giôdêphin.
– Mi đã nói dối, và mi đã thề…
– Vâng, tôi đã thề trước vong linh của bà mẹ khốn khổ của tôi, và tôi không trốn tránh đâu. Nhưng đừng nên nhầm lẫn mọi mức độ. Tôi không thề là tôi biết sự thật. Mà tôi thề là tôi sẽ nói cho cô biết sự thật.
– Muốn nói thì phải biết đã chứ.
– Nhưng muốn biết thì phải suy nghĩ, thế mà cô có để cho tôi suy nghĩ đâu! Khỉ thật! Lặng yên một chút nào… với lại, hãy bảo tay Lêôna bỏ cò súng ra, y làm cho tôi không được thoải mái.
Giọng nói chế diễu và khinh mạn của Raun có cái gì làm cho ả Caliôxtrô dựng cả tóc gáy.
Cuối cùng, mệt mỏi và cảm thấy có dọa nạt cũng vô ích, ả nói:
– Thôi tùy anh! Tôi biết anh sẽ giữ lời cam kết.
Chàng reo to:
– A! Nếu cô đối xử dịu dàng với tôi… chưa bao giờ tôi chống cự lại được sự dịu dàng cả… Chàng trai ơi, viết bằng gì được nhỉ! Phải có một tờ giấy mịn, một chiếc lông chim sâu, một lọ nước quả dâu và một chiếc tráp bằng vỏ cây thanh yên, đúng như nhà thơ đã nói.
Chàng lấy ra trong ví một chiếc bút chì và một tấm danh thiếp trên đó đã có mấy chữ đã được bố trí theo một hình thù đặc biệt. Chàng vẽ mấy đường nối những chữ đó lại với nhau. Đoạn lật trái tấm danh thiếp lại, chàng viết dòng chữ bằng tiếng Latinh:
Ad lapidem currebat olim regina
– Thật là một thứ tiếng Latinh rắc rối! – Chàng lẩm nhẩm nói. – Tôi mà ở địa vị của các vị tu sĩ này thì tôi còn có cách khác hay hơn. Thôi được chúng ta hãy chấp nhận một sự đã rồi. Vậy là nữ hoàng đang chạy nhanh tới tảng đá cột mốc… xem đồng hồ đi, Giôdêphin.
Chàng không cười nữa. Trong khoảng một, hai phút, khuôn mặt chàng tỏ vẻ nghiêm trang, hai mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không cho thấy chàng đang cố sức suy nghĩ để tìm ra giải pháp. Tuy nhiên chàng vẫn nhận ra rằng ả Giôdêphin đang nhìn chàng với một vẻ thán phục và tin cậy hết mức, chàng mỉm cười mơ màng với ả và vẫn tiếp tục suy nghĩ.
– Anh nhìn ra sự thật rồi chứ? – Ả hỏi.
Trong tư thế bị trói bất động, mặt căng ra vì hồi hộp, gã Bômanhăng đang dỏng tai nghe ngóng. Có phải đúng là điều bí mật phi thường sắp sửa được tiết lộ không?
Lại một, hai phút im lặng trôi qua.
Giôdêphin Banxamô lên tiếng:
– Có chuyện gì thế, anh Raun? Trông anh xúc động quá.
– Vâng, vâng, tôi vô cùng xúc động, – chàng đáp. – Câu chuyện cất giấu của cải giữa nơi đồng không mông quạnh này thật là kỳ lạ. Nhưng không sao, Giôdin ạ, về cái ý giấu của này thì không có gì cả. Cô không thể tưởng tượng được câu chuyện lại kỳ lạ đến mức nào… và cũng rất hay!… Thật là mơ màng và cũng thật là ngây ngô!
Chàng ngừng lời; rồi một lát sau chàng khẳng định:
– Giôdin, các vị tu sĩ thời Trung cổ là một lũ ngốc.
Và chàng đứng dậy nói tiếp:
– Lạy Chúa! Vâng, họ là những người ngoan đạo, nhưng, có thể cô sẽ tự ái thay cho họ, song tôi vẫn phải nhắc lại rằng họ là một lũ ngốc. Này nhé: nếu như một nhà tài chính nào mà chỉ bảo vệ két bạc của mình bằng một dòng chữ ghi ở ngoài: “Cấm mở” thì người ta sẽ cho ông ta là ngốc nghếch, có phải không? Thế thì cái phương pháp giấu của các vị tu sĩ kia cũng ngớ ngẩn gần như thế.
Ả thì thào:
– Không, không… không phải đâu!… Anh nhầm rồi!
– Cả những người bấy lâu nay đã mất bao công sức tìm kiếm kho báu mà không ra cũng là một lũ ngốc. Một lũ mù! Một lũ dốt nát! Sao! Cả cô, cả Lêôna, rồi Gôđơphroai Đêtigơ, rồi đến Bômanhăng cùng đồng bọn của y, tất cả hội thánh Giêsu, cả Tổng giám mục thành phố Ruăng, cả bọn các người đã được nhìn thấy năm chữ này mà vẫn chưa đủ sao? Bố khỉ! Một thằng trẻ con lớp một cũng có thể giải được những bài toán khó hơn.
Ả cãi lại:
– Nhưng mà trước hết đó là việc phải tìm ra một chữ chứ không phải là năm chữ.
– Nhưng chính chữ đó đây, mẹ kiếp! Vừa rồi khi tôi nói với cô là gã Bômanhăng và gã nam tước có thể đã phát hiện ra cái từ khóa đó rồi chính là để dọa cô và để cô thả con mồi ra! Bởi vì mấy ông này cũng chẳng hiểu cái cóc khô gì cả. Nhưng cái từ khóa đó lại ở ngay đây! Chúng nằm ngay trong năm chữ Latinh này! Giá các vị đừng có lao tâm khổ trí đi tìm cái từ khóa mơ hồ kia, mà hãy đọc kỹ, ghép năm chữ cái đầu của năm chữ Latinh lại, thì chắc là đã ra rồi.
Ả hạ giọng đáp:
– Chúng tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó… từ Alcor có phải không?
– Phải, từ Alcor.
– Thế thì sao?
– Sao cái gì? Thì tất cả là ở cái chữ đó! Cô có biết chữ đó có ý nghĩa gì không?
– Đó là một từ Ả rập có nghĩa là “thử nghiệm”. Và người ta dùng để đặt tên cho cái gì?
– Cho một ngôi sao.
– Ngôi sao nào?
– Một ngôi sao nằm trong chòm sao Đại hùng tinh. Nhưng điều đó không quan trọng. Nó có thể có can hệ gì?
Raun mỉm cười thương hại:
– Tất nhiên! Tên của một ngôi sao không thể có liên quan gì đến vị trí của một tảng đá cột mốc ở ngoài đồng. Người ta cho tầng lập luận như vậy là ngớ ngẩn, và mọi cố gắng suy nghĩ chỉ dừng lại ở đây. Cô bạn đáng thương ơi! Nhưng chính cái chữ đó đã làm cho tôi chú ý nhất. Sau khi làm chủ được cái chữ màu nhiệm này, và mặt khác, vì đã có nhận xét rằng toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh con số bảy (bảy tu viện, bảy vị tu sĩ, bảy nhánh cây đèn, bảy viên ngọc nạm trên bảy chiếc nhẫn), nên ngay lập tức, cô có nghe rõ không, ngay lập tức do một phản xạ thần kinh mà tôi ghi nhận được rằng ngôi sao “Alcor” nằm trong chòm sao Đại hùng tinh. Và thế là vấn đề đã được giải quyết xong.
– Giải quyết xong à?… Xong như thế nào?
– Khỉ ơi là khỉ! Bởi vì chính chòm sao Đại hùng tinh cũng bao gồm bảy ngôi sao chính! Bảy ngôi! luôn luôn là con số bảy! Bây giờ cô đã nhìn thấy mối quan hệ chưa? Và tôi phải nhắc lại cho cô biết rằng nếu nhũng người Ả rập đã chọn, và sau đó là các nhà thiên văn học đã chấp nhận cái tên Alcor đó, là bởi vì ngôi sao nhỏ bé mờ nhạt kia được dùng như một thử nghiệm, cô có hiểu không? Như một thử nghiệm để xem ai mắt tinh có thể nhận ra ngôi sao đó bằng mắt thường. Alcor chính là cái người ta phải quan sát, phải tìm kiếm, nó là vật bị che đậy, là kho báu được giấu kín, là tảng đá cột mốc vô hình được dùng làm két sắt để chứa những viên ngọc quí.
Giôdin thì thầm, vẻ khát khao muốn biết tất cả:
– Tôi vẫn chưa hiểu…
Raun quay chiếc ghế của mình sao cho để nó đứng chắn giữa gã Lêôna và chiếc cửa sổ mà chàng đã mở ra với mục đích rõ ràng là để chạy trốn khi cần thiết, và vừa nói chàng vừa chú ý theo dõi Lêôna, gã này vẫn ngoan cố thọc tay vào túi áo.
– Cô sẽ hiểu, – chàng bảo. – Thật là rõ như ban ngày. Nhìn đây.
Chàng chìa tấm danh thiếp vẫn cầm trong tay ra.
– Cô xem đây. Đã mấy tuần nay tôi không rời tấm danh thiếp này. Ngay từ đầu tôi đã tra bản đồ và đã ghi chính xác lại vị trí của bảy tu viện. Chúng có vị trí cách nhau như thế này đây. Song, vừa rồi ngay khi tìm ra từ khóa, tôi chỉ cần nối bảy cái vị trí đó lại với nhau là có thể đi đến một phát kiến bất ngờ Giôdin ạ, một phát kiến kỳ diệu, vĩ đại và dù sao cũng rất tự nhiên, đó là: cái hình này giống y như hình chòm sao Đại hùng tinh. Cô đã thấy cái sự thật kinh ngạc này chưa? Bảy tu viện của xứ Cô, bảy tu viện chính, nơi qui tụ mọi của cải của nước Pháp thiên chúa giáo, đã được bố trí như bảy ngôi sao chính của chòm Đại hùng tinh. Điều này không thể sai được. Cô cứ thử lấy một tấm bản đồ mà căn ke lên thì sẽ thấy cái hình này chính là hình ảnh huyền bí của chòm sao Đại hùng tinh.
Từ đó ta thấy ngay sự thật. Trên bầu trời, ngôi sao Alcor nằm ở chỗ nào thì dứt khoát dưới mặt đất tảng đá cột mốc cũng phải nằm ở vị trí tương ứng đó. Và bởi vì trên bầu trời ngôi sao Alcor nằm chếch sang bên phải và ở phía dưới ngôi sao nằm giữa đuôi Đại hùng tinh, nên ở dưới đất tảng đá cột mốc dứt khoát cũng nằm chếch sang bên phải và ở phía Nam tu Viện Giuymiegiơ, hồi xưa nó là một tu viện mạnh và giàu có nhất trong số các tu viện ở xứ Noócmăngđi này. Về mặt toán học mà nói thì tảng đá dứt khoát phải nằm ở đó chứ không còn chỗ nào khác.
Và đây nữa, tại sao chúng ta lại không nghĩ rằng: 1- Cách thị trấn Giuymiegiơ về phía Nam và phía Đông một quãng ngắn, tại trang ấp Mexnin-xú-Giuymiegiơ, ngay sát sông Xen, còn lại di tích của thái ấp Đanhe Xoren, tình nhân của vua Sáclơ VII; 2- Tu viện thành Giuymiegiơ ăn thông với thái ấp bằng một con đường hầm mà ngày nay người ta vẫn còn tìm thấy cửa hầm. Kết luận: tảng đá cột mốc nằm gần thái ấp Đanhe Xoren, bên bờ sông Xen, và điều này chắc là muốn nói rằng bà tình nhân của nhà vua, nữ hoàng tình ái của ngài, đã chạy tới tảng đá cột mốc này, và, không hề biết vật chứa đựng quí giá ở trong lòng nó, nàng đã ngồi lên đó để ngắm nhìn con thuyền của nhà vua lướt trên dòng sông chảy qua xứ Noócmăngđi cổ kính.
“Ad lapidem currebat olim regina”
Một sự im lặng kéo dài giữa Raun Đăngđr êxi và Giôdêphin Banxamô. Tấm màn đã được kéo lên. Ánh sáng đã xua tan bóng tối. Giữa họ mọi điều căm ghét như đã dịu đi. Cuộc xung đột không khoan nhượng giữa họ tạm thời lắng xuống, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên trước một quá khứ huyền bí mà thời gian và không gian đã ngăn cản được tính tò mò của con người.
Ngồi bên Giôdin, hai mắt nhìn chăm chăm vào hình vẽ trên tờ giấy, Raun vẫn nói tiếp với một giọng say sưa:
– Phải, các vị tu sĩ kia thật bất cẩn khi dám gửi gắm một điều bí mật ghê gớm như vậy cho một từ ngữ dễ đoán đến thế! Thật là những tư tưởng mơ mộng, ngây ngô nhưng hấp dẫn! Thật đáng yêu khi nghĩ đến chuyện kết hợp của cải ở dưới mặt đất với thượng giới. Họ là những nhà thiên văn vĩ đại đã biết dựa vào thiên giới để sáng tác đường đi của các thiên thể đã qui định đời họ, và họ đã cầu xin các chòm sao canh gác cho kho báu của họ. Ai mà biết được liệu có phải vị trí bảy tu viện của họ đã được chọn từ trước để diễn lại trên mặt đất xứ Noócmăngđi cái hình ảnh khổng lồ của chòm sao Đại hùng tinh?… Ai mà biết được…
Mạch thổ lộ trữ tình của Raun rõ ràng là có căn cứ nhưng chàng đã không thể nói được hết câu. Nếu như chàng đã cảnh giác gã Lêôna; thì chàng lại quên mất ả Giôdêphin Banxamô. Thừa lúc bất ngờ, ả ta đã lấy chiếc roi đầu chì quật cho chàng một cú vào đầu.
Đây là điều chàng ít ngờ nhất, mặc dù chàng biết ả Caliôxtrô vẫn quen với những kiểu đánh lén như thế này. Chàng choáng váng gập người trên ghế, ngã quị xuống đất rồi nằm lăn ra.
Chàng nói lắp bắp không ra câu:
– Phải… mẹ kiếp!… Bây giờ thì ta không còn là “vật cấm ky” nữa rồi…
Chàng còn nói thêm, với một điệu cười khẩy ranh mãnh mà chắc là chàng thừa kế được của ông bố Têôphrátxtơ Luypanh của mình, chàng nói thêm:
– Đồ thổ tả!… Mi cũng chẳng thèm tôn trọng một thiên tài. Ôi! Quân dã man, phải chăng trái tim mi là một viên đá?… Thế thì chỉ có thiệt cho mi thôi, Giôdêphin ạ, đáng lẽ chúng ta có thể chia nhau kho báu. Đã thế thì ta chiếm cả.
Và chàng ngất đi không biết gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.